MC khốn khổ thông báo số ghế cuối cũng là lúc cả khán phóng rào rào tiếng thở dài thất vọng. Ai mà chả muốn được lên tham gia hoạt động chứ, nhưng tiếc là rất ít người có được cơ may đó.
Trong tiếng thở dài thất vọng có cả Trần Quả.
Mỗi lần máy chọn ngẫu nhiên di chuyển là mỗi lần Trần Quả lại trợn tròn mắt nhìn theo, khi Chu Trạch Khải thông báo số cuối cùng, tai cô còn dỏng cả lên. Khán đài hơn mười ngàn người mà chỉ chọn có bốn, tỷ lệ 0,04%, không được chọn, Trần Quả cũng tiếc lắm.
Chẳng qua đó cũng như trúng xổ số ấy, hụt cũng không quá nản.
Trần Quả tiếc xong lại cầm ống nhòm cô mới tậu được lên nhòm.
“Ô ô” Đột nhiên cô kêu lên.
“Sao thế?” Diệp Tu và Đường Nhu khó hiểu nhìn sang.
“Tô Mộc Tranh cũng cầm theo ống nhòm kìa.” Trần Quả phấn kích khi thấy thần tượng cũng suy nghĩ giống mình.
“Thật không? Đưa xem nào.” Diệp Tu hỏi.
“Đây nhìn đi.” Trần Quả đưa ống nhóm cho Diệp Tu, “Bên kia kìa.”
Diệp Tu cầm ống nhòm, lia về phía hàng ghế tuyển thủ thì thấy Tô Mộc Tranh ngay. Quả nhiên cô nàng đang cầm ống nhòm không ngừng dáo dác tìm kiếm chung quanh.
“Đúng không đúng không?” Trần Quả ríu rít bên tai Diệp Tu, Diệp Tu cũng thấy bên kia Tô Mộc Tranh đang dòm tới dòm lui, đến khi nhìn sang phía này thì dừng lại.
Khoảng cách có hơi xa… nhưng cũng coi như bốn mắt nhìn nhau. Diệp Tu còn đang giật mình, Trần Quả đã muốn đòi lại ống nhòm. Diệp Tu trả cho cô, Trần Quả cầm lên nhìn, lần này thì hét tướng lên: “Óa!”
Ống nhòm trong tay cô buông thõng, người ngây ra như phỗng,”Có phải cô ấy đang nhìn bên này không?”
“Chắc thế…” Diệp Tu nói.
Trần Quả vội giơ ống nhóm lên nhìn lần nữa, ríu ra ríu rít, “Trời ơi, cô ấy đang vẫy tay về phía này nè, chào ai vậy ta?” Nói rồi Trần Quả nhổm hẳn dậy nhìn quanh, nhưng không thấy ai ngồi dãy mình vẫy tay về phía đó cả.
Nhìn quanh một lượt không thấy ai, Trần Quả lại ngồi xuống cầm ống nhòm lên soi, Tô Mộc Tranh đã không nhìn nữa.
Trên sân đấu đã có bốn tuyển thủ chuyên nghiệp tham gia hoạt động đi lên, Chu Trạch Khải là một trong số đó. Hoạt động gồm có ba tuyển thủ chuyên nghiệp tự nguyện, người còn lại thường sẽ được chọn từ những tuyển thủ có đẳng cấp trong Ngôi Sao Tụ Hội để nâng cao kịch tính cho trận đấu. Những ngôi sao được chọn đương nhiên là những tuyển thủ vượt trội hơn những tuyển thủ khác. Có tuyển thủ như thế cũng giống như những minh tinh màn bạc đảm bảo doanh thu phòng vé vậy.
Mà vị tuyển thủ ngôi sao này phải chọn bốn khán giả may mắn nhất, sau đó cùng nhau tham gia hoạt động.
Đầu tiên là cuộc thi chạy vượt chướng ngại vật, tuyển thủ ngôi sao đương nhiên là Chu Trạch Khải. Lúc này, cậu ta đang đứng cạnh ba tuyển thủ chuyên nghiệp và bốn người chơi thường trên sân khấu, vừa nhìn đã thấy khang khác những người còn lại.
Dường như sự tồn tại của cậu ta nổi bật trong nhóm tuyển thủ chuyên nghiệp và người chơi thường.
Trông cậu ta có hơi bất an, không rõ hẳn như những người chơi thường, nhưng lại không được bình tĩnh bằng ba tuyển thủ chuyên nghiệp kia.
MC đang phỏng vấn tám người.
Bốn bạn khách giả may mắn được hỏi tên, ID và nghề nghiệp trong Vinh Quang, sau đó là nêu cảm tưởng.
Hai trong số bốn người đều tỏ rõ mình rất xúc động, một người chỉ mỉm cười không nói gì, và cô gái cuối cùng thì sáng ngời nhìn Chu Trạch Khải. Chẳng qua làm cô khá thất vọng là Chu Trạch Khải chẳng hề liếc nhìn cô tẹo nào, từ nãy giờ vẫn cắm đầu nhìn mũi chân.
Phỏng vấn người chơi xong thì đến lượt các tuyển thủ chuyên nghiệp, hỏi đáp đều khá thuần thục.
Cuối cùng đến Chu Trạch Khải, lòng bàn tay MC đã đổ mồ hôi hột.
“Trạch Khải…” MC hồi hộp gọi.
Chu Trạch Khải ngẩng đầu nhìn gã.
“Sao thế? Cậu có tự tin giành quán quân không?” MC hỏi.
“À…” Chu Trạch Khải chần chừ một lúc.
“Vầy vậy.” Rồi mới trả lời.
“Cố lên.” MC cũng không đi xoắn xuýt “Vầy vậy” là sao, chỉ mau chóng kết thúc cuộc phỏng vấn đại thần rồi tuyên bố tiết mục đầu tiên, cuộc thi chạy vượt rào, bắt đầu.
Trận đấu chỉ mang tính chất giải trí nên không đặt nặng vấn đề công bằng. Các tuyển thủ chuyên nghiệp đều dùng chính thẻ tài khoản của mình, người chơi cũng được đề nghị nên dùng thẻ của mình, trừ khi không mang thì chương trình sẽ cung cấp. Song khi tuyên truyền hoạt động đã có nhắc nhở, tốt nhất người chơi nên mang theo thẻ của mình vì sẽ có cơ hội được lên chơi cùng tuyển thủ chuyên nghiệp, thế nên bốn người lúc này đều dùng chính thẻ tài khoản của mình để login.
Tám người ngồi vào bục đấu, rất nhanh, tám nhân vật đã xuất hiện trên đường chạy. Nhân vật nổi bật nhất không ai khác chính là Súng Vương Nhất Súng Xuyên Mây của Chu Trạch Khải. Chiếc áo choàng xám lạnh, mũ phớt đen trên đầu, hệt như chính chủ Chu Trạch Khải, cúi đầu, lặng thinh đứng ở đường chạy số 1.
Cạnh cậu ta là một khán giả may mắn của hôm nay, bảy nhân vật được xếp so le nhau, bốn nhân vật ở giữa đều đang quay đầu về phía đường chạy số 1, hiển nhiên là bốn người chơi thường đang ngoái góc nhìn để chiêm ngưỡng Súng Vương.
Ba tuyển thủ chuyên nghiệp kia cũng là sự tồn tại xa vời với đám người thường, nhưng lên cùng sàn với đại thần thì cả đám lập tức bị lu mờ.
“Mọi người… chuẩn bị…” Âm thanh hùng hồn như vang vọng khắp khán đài.
“Đoàng” Tiếng súng lệnh vang lên.
“Đoàng đoàng đoàng đoàng đoàng…”
Ngay sau tiếng báo hiệu là một tràng súng liên thanh bùng nổ. Người xem sững sờ, cứ tưởng tiếng súng chợt giở quẻ gì, nhưng khi nhìn lại thì chỉ thấy Nhất Súng Xuyên Mây của Chu Trạch Khải đã bay ngược về trước. Chuỗi súng không phải tiếng báo hiệu, mà từ món vũ khí bạc trong tay Chu Trạch Khải, cây súng lục Hoang Hỏa đang phát ra từng chùm tia lửa.
Và không còn nghi ngờ gì nữa, Chu Trạch Khải đang sử dụng kỹ năng Phi Súng.
Phi Súng cần bắn với tiết tấu nhanh, một pháo của Phi Pháo có thể đẩy nhân vật đi rất xa, song Phi Súng lại cần bắn liên tiếp mới có thể duy trì độ cao cho nhân vật. Bàn về độ khó thì Phi Súng cao hơn Phi Pháo nhiều.
Nhưng với Chu Trạch Khải, đại thần số một của hệ Xạ Thủ, thì kỹ xảo Phi Súng này đã như chuyện thường ở huyện. Ngay khi tiếng súng lệnh vang lên, nhân vật đã lập tức xoay người, lướt vụt đi, nhoắng cái đã cắt đuôi bảy người còn lại. Chỉ bằng phản xạ này, Chu Trạch Khải đã vượt xa người thường.
Khi dùng Phi Súng, tần suất nhân vật chạm đất sẽ nhiều hơn Phi Pháo. Vậy mà dưới thao tác cao siêu của Chu Trạch Khải, Nhất Súng Xuyên Mây như đang lả lướt trên đường chạy. Chẳng mấy chốc đã đến chiếc rào cản đầu tiên, vậy mà chả hề thấy cậu quay lại nhìn, chỉ thấy cậu chếch góc bắn xuống dưới, sau đó nhẹ nhàng nhảy lên, Nhất Súng Xuyên Mây trượt qua rào một cách hoàn mỹ, không nhảy dư hơn chút nào.
Màn hình điện tử lập tức tua lại cảnh này, khán đài vỗ tay nhiệt liệt. Đang ở sân nhà của Luân Hồi, đồng nghĩa với sân nhà của Chu Trạch Khải, cậu ta là tuyển thủ được hoan nghênh nhất ở đây, không ai hơn được.
Mà trong bảy người còn lại, có một tuyển thủ chuyên nghiệp là ma đạo học giả, lúc này đang cưỡi chổi bay là là tầm thấp, chẳng mấy chốc đã vươn lên vị trí dẫn đầu. Gặp rào cản đầu tiên, hắn hơi hướng mũi chổi lên là bay qua rào. Hầu như tuyển thủ chuyên nghiệp nào cũng nằm lòng những kiểu thao tác cơ bản này, chỉ nhìn thao tác mà phân cao thấp là hoàn toàn không thể. Huống chi xác định trình độ dựa theo thao tác cũng không khoa học lắm, thao tác chỉ là một phần thực lực của tuyển thủ, giống như cầu thủ bóng đá khống chế bóng mà thôi.
Ngoài hai nghề có kiểu di chuyển đặc biệt này, nghề của sáu người còn lại tương đối cơ bản, đều đang sải chân chạy bộ. Nhưng chẳng mấy mà hai tuyển thủ chuyên nghiệp đã bứt lên bốn người chơi thường. Bất kể là thuộc tính tăng tốc của trang bị hay cách khống chế tiết tấu, tuyển thủ chuyên nghiệp cũng vượt xa đám người thường, sự chênh lệch đấy chỉ cần liếc mắt là nhận ra ngay.
Nếu cứ chạy theo nguyên tắc thì trận đấu đã chẳng hồi hộp và hưng phấn. Nhưng đây là một trận đấu không có quy tắc, sao có thể nghiêm túc mãi được? Thứ mà mọi người chờ mong chính là nhưng hành động bất quy tắc đó.
Khán giả chẳng cần đợi lâu, một trong những tuyển thủ chuyên nghiệp đã tiên phong phá vỡ sự yên bình ấy. Nhân vật của gã là pháp sư chiến đấu, tuy không có kiểu di chuyển đặc biệt nào nhưng cũng có ối cách để đề cao tốc độ. Khi chạy tới chiếc rào đầu tiên, gã đã dùng Long Nha để đâm rào. Chiếc rào gãy đôi, dưới chân gã cũng xuất hiện Huyễn Văn không thuộc tính, chỉ cần tiếp tục công kích bằng Huyễn Văn thành công thì sẽ có được Huyễn Văn nâng cao tốc độ di chuyển.
Huyễn Văn tấn công không thể dùng với rào chắn, chỉ có thể công kích người khác. Hai bên đường chạy đều là người chơi thường. Tuy không cấm, nhưng tuyển thủ cũng ngại ra tay với đám người thường, cảm giác cứ như mình bắt nạt người ta. Thế là chiêu Long Nha của gã phóng về phía một tuyển thủ cách đấy một đường chạy.
Tuyển thủ chuyên nghiệp đâu dễ trúng chiêu. Tuyển thủ kia là một tên cuồng kiếm sĩ, hắn ta nhảy thẳng sang đường chạy khác để tránh một kích này.
Đúng, hắn ta cướp đường… nhưng trận đấu không có quy tắc, đương nhiên được phép cướp luôn. Pháp sư chiến đấu cũng không ngần ngại cướp đường đuổi theo, rõ ràng đang quyết tâm lấy được Huyễn Văn từ tên kia.
Tuyển thủ chuyên nghiệp nhập chiến nhanh hơn hẳn người thường. Lúc này bốn khán giả vẫn đang miệt mài chạy trên đường đua của mình, trong khi hai gã tuyển thủ đã xô xát nhau. Tuyển thủ ma đạo học giả đứng thứ hai cũng bắt đầu rục rịch âm mưu gây trở ngại cho Nhất Súng Xuyên Mây của Chu Trạch Khải khi thấy cậu chàng chưa hề giảm tốc độ. Thế là bắt đầu ném Đạn Ma Pháp cấp thấp nhất về phía Nhất Súng Xuyên Mây.
Nhất Súng Xuyên Mây vốn bay ngược, tầm nhìn rõ ràng. Thấy vậy thì lập tức không ngừng thay đổi góc bắn, nhân vật di dộng liên tục, không bay theo đường thẳng như trước nữa.
Những lần đổi hướng chớp nhoáng hệt như những cánh bướm chập chờn, đẹp đến nỗi người xem phải lóa mắt, tiếng vỗ tay cũng vì thế mà rào rào vang lên lần nữa. Ma đạo học giả thấy đạn phép của mình không xi nhê gì, đành chuyển sang ngâm một đoạn dài, tay ném ra một vật có năm cạnh, vèo một cái đã hóa thành một luồng ánh sáng bắn thẳng về phía Nhất Súng Xuyên Mây.
Là kỹ năng của ma đạo học giả: Sao Xạ Tuyến.
Trong tiếng thở dài thất vọng có cả Trần Quả.
Mỗi lần máy chọn ngẫu nhiên di chuyển là mỗi lần Trần Quả lại trợn tròn mắt nhìn theo, khi Chu Trạch Khải thông báo số cuối cùng, tai cô còn dỏng cả lên. Khán đài hơn mười ngàn người mà chỉ chọn có bốn, tỷ lệ 0,04%, không được chọn, Trần Quả cũng tiếc lắm.
Chẳng qua đó cũng như trúng xổ số ấy, hụt cũng không quá nản.
Trần Quả tiếc xong lại cầm ống nhòm cô mới tậu được lên nhòm.
“Ô ô” Đột nhiên cô kêu lên.
“Sao thế?” Diệp Tu và Đường Nhu khó hiểu nhìn sang.
“Tô Mộc Tranh cũng cầm theo ống nhòm kìa.” Trần Quả phấn kích khi thấy thần tượng cũng suy nghĩ giống mình.
“Thật không? Đưa xem nào.” Diệp Tu hỏi.
“Đây nhìn đi.” Trần Quả đưa ống nhóm cho Diệp Tu, “Bên kia kìa.”
Diệp Tu cầm ống nhòm, lia về phía hàng ghế tuyển thủ thì thấy Tô Mộc Tranh ngay. Quả nhiên cô nàng đang cầm ống nhòm không ngừng dáo dác tìm kiếm chung quanh.
“Đúng không đúng không?” Trần Quả ríu rít bên tai Diệp Tu, Diệp Tu cũng thấy bên kia Tô Mộc Tranh đang dòm tới dòm lui, đến khi nhìn sang phía này thì dừng lại.
Khoảng cách có hơi xa… nhưng cũng coi như bốn mắt nhìn nhau. Diệp Tu còn đang giật mình, Trần Quả đã muốn đòi lại ống nhòm. Diệp Tu trả cho cô, Trần Quả cầm lên nhìn, lần này thì hét tướng lên: “Óa!”
Ống nhòm trong tay cô buông thõng, người ngây ra như phỗng,”Có phải cô ấy đang nhìn bên này không?”
“Chắc thế…” Diệp Tu nói.
Trần Quả vội giơ ống nhóm lên nhìn lần nữa, ríu ra ríu rít, “Trời ơi, cô ấy đang vẫy tay về phía này nè, chào ai vậy ta?” Nói rồi Trần Quả nhổm hẳn dậy nhìn quanh, nhưng không thấy ai ngồi dãy mình vẫy tay về phía đó cả.
Nhìn quanh một lượt không thấy ai, Trần Quả lại ngồi xuống cầm ống nhòm lên soi, Tô Mộc Tranh đã không nhìn nữa.
Trên sân đấu đã có bốn tuyển thủ chuyên nghiệp tham gia hoạt động đi lên, Chu Trạch Khải là một trong số đó. Hoạt động gồm có ba tuyển thủ chuyên nghiệp tự nguyện, người còn lại thường sẽ được chọn từ những tuyển thủ có đẳng cấp trong Ngôi Sao Tụ Hội để nâng cao kịch tính cho trận đấu. Những ngôi sao được chọn đương nhiên là những tuyển thủ vượt trội hơn những tuyển thủ khác. Có tuyển thủ như thế cũng giống như những minh tinh màn bạc đảm bảo doanh thu phòng vé vậy.
Mà vị tuyển thủ ngôi sao này phải chọn bốn khán giả may mắn nhất, sau đó cùng nhau tham gia hoạt động.
Đầu tiên là cuộc thi chạy vượt chướng ngại vật, tuyển thủ ngôi sao đương nhiên là Chu Trạch Khải. Lúc này, cậu ta đang đứng cạnh ba tuyển thủ chuyên nghiệp và bốn người chơi thường trên sân khấu, vừa nhìn đã thấy khang khác những người còn lại.
Dường như sự tồn tại của cậu ta nổi bật trong nhóm tuyển thủ chuyên nghiệp và người chơi thường.
Trông cậu ta có hơi bất an, không rõ hẳn như những người chơi thường, nhưng lại không được bình tĩnh bằng ba tuyển thủ chuyên nghiệp kia.
MC đang phỏng vấn tám người.
Bốn bạn khách giả may mắn được hỏi tên, ID và nghề nghiệp trong Vinh Quang, sau đó là nêu cảm tưởng.
Hai trong số bốn người đều tỏ rõ mình rất xúc động, một người chỉ mỉm cười không nói gì, và cô gái cuối cùng thì sáng ngời nhìn Chu Trạch Khải. Chẳng qua làm cô khá thất vọng là Chu Trạch Khải chẳng hề liếc nhìn cô tẹo nào, từ nãy giờ vẫn cắm đầu nhìn mũi chân.
Phỏng vấn người chơi xong thì đến lượt các tuyển thủ chuyên nghiệp, hỏi đáp đều khá thuần thục.
Cuối cùng đến Chu Trạch Khải, lòng bàn tay MC đã đổ mồ hôi hột.
“Trạch Khải…” MC hồi hộp gọi.
Chu Trạch Khải ngẩng đầu nhìn gã.
“Sao thế? Cậu có tự tin giành quán quân không?” MC hỏi.
“À…” Chu Trạch Khải chần chừ một lúc.
“Vầy vậy.” Rồi mới trả lời.
“Cố lên.” MC cũng không đi xoắn xuýt “Vầy vậy” là sao, chỉ mau chóng kết thúc cuộc phỏng vấn đại thần rồi tuyên bố tiết mục đầu tiên, cuộc thi chạy vượt rào, bắt đầu.
Trận đấu chỉ mang tính chất giải trí nên không đặt nặng vấn đề công bằng. Các tuyển thủ chuyên nghiệp đều dùng chính thẻ tài khoản của mình, người chơi cũng được đề nghị nên dùng thẻ của mình, trừ khi không mang thì chương trình sẽ cung cấp. Song khi tuyên truyền hoạt động đã có nhắc nhở, tốt nhất người chơi nên mang theo thẻ của mình vì sẽ có cơ hội được lên chơi cùng tuyển thủ chuyên nghiệp, thế nên bốn người lúc này đều dùng chính thẻ tài khoản của mình để login.
Tám người ngồi vào bục đấu, rất nhanh, tám nhân vật đã xuất hiện trên đường chạy. Nhân vật nổi bật nhất không ai khác chính là Súng Vương Nhất Súng Xuyên Mây của Chu Trạch Khải. Chiếc áo choàng xám lạnh, mũ phớt đen trên đầu, hệt như chính chủ Chu Trạch Khải, cúi đầu, lặng thinh đứng ở đường chạy số 1.
Cạnh cậu ta là một khán giả may mắn của hôm nay, bảy nhân vật được xếp so le nhau, bốn nhân vật ở giữa đều đang quay đầu về phía đường chạy số 1, hiển nhiên là bốn người chơi thường đang ngoái góc nhìn để chiêm ngưỡng Súng Vương.
Ba tuyển thủ chuyên nghiệp kia cũng là sự tồn tại xa vời với đám người thường, nhưng lên cùng sàn với đại thần thì cả đám lập tức bị lu mờ.
“Mọi người… chuẩn bị…” Âm thanh hùng hồn như vang vọng khắp khán đài.
“Đoàng” Tiếng súng lệnh vang lên.
“Đoàng đoàng đoàng đoàng đoàng…”
Ngay sau tiếng báo hiệu là một tràng súng liên thanh bùng nổ. Người xem sững sờ, cứ tưởng tiếng súng chợt giở quẻ gì, nhưng khi nhìn lại thì chỉ thấy Nhất Súng Xuyên Mây của Chu Trạch Khải đã bay ngược về trước. Chuỗi súng không phải tiếng báo hiệu, mà từ món vũ khí bạc trong tay Chu Trạch Khải, cây súng lục Hoang Hỏa đang phát ra từng chùm tia lửa.
Và không còn nghi ngờ gì nữa, Chu Trạch Khải đang sử dụng kỹ năng Phi Súng.
Phi Súng cần bắn với tiết tấu nhanh, một pháo của Phi Pháo có thể đẩy nhân vật đi rất xa, song Phi Súng lại cần bắn liên tiếp mới có thể duy trì độ cao cho nhân vật. Bàn về độ khó thì Phi Súng cao hơn Phi Pháo nhiều.
Nhưng với Chu Trạch Khải, đại thần số một của hệ Xạ Thủ, thì kỹ xảo Phi Súng này đã như chuyện thường ở huyện. Ngay khi tiếng súng lệnh vang lên, nhân vật đã lập tức xoay người, lướt vụt đi, nhoắng cái đã cắt đuôi bảy người còn lại. Chỉ bằng phản xạ này, Chu Trạch Khải đã vượt xa người thường.
Khi dùng Phi Súng, tần suất nhân vật chạm đất sẽ nhiều hơn Phi Pháo. Vậy mà dưới thao tác cao siêu của Chu Trạch Khải, Nhất Súng Xuyên Mây như đang lả lướt trên đường chạy. Chẳng mấy chốc đã đến chiếc rào cản đầu tiên, vậy mà chả hề thấy cậu quay lại nhìn, chỉ thấy cậu chếch góc bắn xuống dưới, sau đó nhẹ nhàng nhảy lên, Nhất Súng Xuyên Mây trượt qua rào một cách hoàn mỹ, không nhảy dư hơn chút nào.
Màn hình điện tử lập tức tua lại cảnh này, khán đài vỗ tay nhiệt liệt. Đang ở sân nhà của Luân Hồi, đồng nghĩa với sân nhà của Chu Trạch Khải, cậu ta là tuyển thủ được hoan nghênh nhất ở đây, không ai hơn được.
Mà trong bảy người còn lại, có một tuyển thủ chuyên nghiệp là ma đạo học giả, lúc này đang cưỡi chổi bay là là tầm thấp, chẳng mấy chốc đã vươn lên vị trí dẫn đầu. Gặp rào cản đầu tiên, hắn hơi hướng mũi chổi lên là bay qua rào. Hầu như tuyển thủ chuyên nghiệp nào cũng nằm lòng những kiểu thao tác cơ bản này, chỉ nhìn thao tác mà phân cao thấp là hoàn toàn không thể. Huống chi xác định trình độ dựa theo thao tác cũng không khoa học lắm, thao tác chỉ là một phần thực lực của tuyển thủ, giống như cầu thủ bóng đá khống chế bóng mà thôi.
Ngoài hai nghề có kiểu di chuyển đặc biệt này, nghề của sáu người còn lại tương đối cơ bản, đều đang sải chân chạy bộ. Nhưng chẳng mấy mà hai tuyển thủ chuyên nghiệp đã bứt lên bốn người chơi thường. Bất kể là thuộc tính tăng tốc của trang bị hay cách khống chế tiết tấu, tuyển thủ chuyên nghiệp cũng vượt xa đám người thường, sự chênh lệch đấy chỉ cần liếc mắt là nhận ra ngay.
Nếu cứ chạy theo nguyên tắc thì trận đấu đã chẳng hồi hộp và hưng phấn. Nhưng đây là một trận đấu không có quy tắc, sao có thể nghiêm túc mãi được? Thứ mà mọi người chờ mong chính là nhưng hành động bất quy tắc đó.
Khán giả chẳng cần đợi lâu, một trong những tuyển thủ chuyên nghiệp đã tiên phong phá vỡ sự yên bình ấy. Nhân vật của gã là pháp sư chiến đấu, tuy không có kiểu di chuyển đặc biệt nào nhưng cũng có ối cách để đề cao tốc độ. Khi chạy tới chiếc rào đầu tiên, gã đã dùng Long Nha để đâm rào. Chiếc rào gãy đôi, dưới chân gã cũng xuất hiện Huyễn Văn không thuộc tính, chỉ cần tiếp tục công kích bằng Huyễn Văn thành công thì sẽ có được Huyễn Văn nâng cao tốc độ di chuyển.
Huyễn Văn tấn công không thể dùng với rào chắn, chỉ có thể công kích người khác. Hai bên đường chạy đều là người chơi thường. Tuy không cấm, nhưng tuyển thủ cũng ngại ra tay với đám người thường, cảm giác cứ như mình bắt nạt người ta. Thế là chiêu Long Nha của gã phóng về phía một tuyển thủ cách đấy một đường chạy.
Tuyển thủ chuyên nghiệp đâu dễ trúng chiêu. Tuyển thủ kia là một tên cuồng kiếm sĩ, hắn ta nhảy thẳng sang đường chạy khác để tránh một kích này.
Đúng, hắn ta cướp đường… nhưng trận đấu không có quy tắc, đương nhiên được phép cướp luôn. Pháp sư chiến đấu cũng không ngần ngại cướp đường đuổi theo, rõ ràng đang quyết tâm lấy được Huyễn Văn từ tên kia.
Tuyển thủ chuyên nghiệp nhập chiến nhanh hơn hẳn người thường. Lúc này bốn khán giả vẫn đang miệt mài chạy trên đường đua của mình, trong khi hai gã tuyển thủ đã xô xát nhau. Tuyển thủ ma đạo học giả đứng thứ hai cũng bắt đầu rục rịch âm mưu gây trở ngại cho Nhất Súng Xuyên Mây của Chu Trạch Khải khi thấy cậu chàng chưa hề giảm tốc độ. Thế là bắt đầu ném Đạn Ma Pháp cấp thấp nhất về phía Nhất Súng Xuyên Mây.
Nhất Súng Xuyên Mây vốn bay ngược, tầm nhìn rõ ràng. Thấy vậy thì lập tức không ngừng thay đổi góc bắn, nhân vật di dộng liên tục, không bay theo đường thẳng như trước nữa.
Những lần đổi hướng chớp nhoáng hệt như những cánh bướm chập chờn, đẹp đến nỗi người xem phải lóa mắt, tiếng vỗ tay cũng vì thế mà rào rào vang lên lần nữa. Ma đạo học giả thấy đạn phép của mình không xi nhê gì, đành chuyển sang ngâm một đoạn dài, tay ném ra một vật có năm cạnh, vèo một cái đã hóa thành một luồng ánh sáng bắn thẳng về phía Nhất Súng Xuyên Mây.
Là kỹ năng của ma đạo học giả: Sao Xạ Tuyến.
/1726
|