“Ai?” Kiếm Phong Sở Chỉ chỉnh góc nhìn qua lại hòng tìm người.
“Game online mà, gặp chuyện thì gọi người, có mất mặt chi đâu. Em xem anh chàng này nè, được ưu thế còn gọi thêm người trợ oai, nhận thức này, hiểu biết này, em phải học tập nhiều đó.”
Đầu Đường Nhu đã sớm quay lại, nhìn Diệp Tu bên kia nói ung dung, giọng trong game, giọng ngoài game, hai nơi truyền thẳng vào trong tai mình.
Chính giữa hai người, Trần Quả đang nghiêm túc nhìn màn hình chăm chú, không chút cử động, trái hẳn với tính cách của cô. Bây giờ làm vẻ đoan trang như thế, càng chứng tỏ cô nàng có vấn đề. Đường Nhu biết ngay là Trần Quả thấy tình hình bên mình không ổn, đã thông báo Diệp Tu, Diệp Tu mới có thể tới kịp lúc này.
“Nhìn gì vậy, quái lên rồi kìa.” Diệp Tu nói.
Đường Nhu vội quay đầu về, cả đám tiểu quái như ong vỡ tổ còn đang liều mạng nhào tới cô. Thanh máu của Hàn Yên Nhu hiện giờ cũng không nhiều, thuốc đang trong quá trình đóng băng. Khi nãy vất vả lắm mới tìm được cơ hội giết tên Kiếm Phong Sở Chỉ, cô đành bất chấp, chỉ cần công kích của tiểu quái không cắt ngang, cô sẽ không để ý tới, chỉ chuyên tâm đánh chết Kiếm Phong Sở Chỉ, dù cho sau đó mình cũng nối gót theo.
Vốn dĩ sắp dứt điểm được, ai ngờ gã ta kêu thêm người trợ giúp. Chậu nước lạnh này dội quá ác, làm Đường Nhu nản lòng vô cùng, chẳng dè Diệp Tu cũng đúng lúc xuất hiện ở đây.
Tình thế biến chuyển nhanh chóng, tố chất tâm lý như Đường Nhu cũng chịu kích thích không nhỏ.
Từ trước tới giờ chỉ thích tự mình giải quyết vấn đề, lần đầu tiên cô nhận ra, cảm giác có người bất thình lình kéo mình ngay lúc nguy nan lại tuyệt vời đến thế. Cô quả thật chưa từng trải nghiệm cảm xúc ấy.
Đường Nhu tâm sự tràn trề chểnh mảng thao tác, lại bị quái nhào lên cào, máu sắp thấy đáy. Mà quái ta cũng đã sớm bao vây, Diệp Tu tới thì đã tới, nhưng bản thân e rằng không thể thoát thân khỏi đây đâu?
Trong đầu xuất hiện vài suy nghĩ như thế, song Đường Nhu cũng không dễ dàng thỏa hiệp, Lạc Hoa Chưởng vốn chuẩn bị cho Kiếm Phong Sở Chỉ ăn hành phóng ra, tức khắc đánh bay mấy em quái trước mặt.
Tiếng nổ ầm ầm đồng thời vang lên bên cạnh, tiểu quái xông phía hai bên đều bị sóng nổ hất xuống mặt đất. Một giây trước bị vây thành cục, một giây sau đã thoáng đãng bốn bề. Phối hợp với Lạc Hoa Chưởng của cô, hai phát Pháo Chống Tăng liền rơi xuống bên cạnh cô, tiễn vong hết đám quái quấn người.
Chợt một cột sáng trắng thuần khiết nhưng không quá thuần túy chiếu lên người cô, đó là thuật hồi phục nửa mùa của Quân Mạc Tiếu. Tiếp đấy, Quân Mạc Tiếu nhảy khỏi nóc nhà, đáp ngay cạnh Hàn Yên Nhu. Trên nóc vang lên tiếng súng liên hồi, viên đạn bay thẳng tới chuyên gia đạn dược đang rút súng của phe đối phương.
Chuyên gia đạn dược quáng quàng chạy, viên đạn lại như hình với bóng dí sát gã từng bước. Mặc cho ngói trên mái nhà bị bắn vỡ tung tóe, gã ta vẫn lao đi rất vững vàng.
Kỹ năng Súng Nòng Xoay đã dùng xong nhưng chẳng trúng nổi viên nào. Ngay khi gã nghĩ tư thế né của mình trông thật thảnh thơi và đẹp mắt, thì bỗng nghe thấy ba tiếng pháo ầm ầm ầm, ba phát Pháo Chống Tăng đang rít tới. Chuyên gia đạn dược chuyển góc nhìn, chỉ cảm thấy đạn pháo chưa từng gần mình đến thế, bèn hồi tưởng lại tràng cảnh lúc nãy, mới biết tư thế né mà bản thân tự nhận siêu đẹp, nhưng thật ra là đối phương đang dùng cách bắn đấy dụ mình vào tầm bắn gần hơn.
Giờ ba phát pháo úp tới, còn là bắn ba góc khóa khu vực, làm sao để thoát đây?
Người chơi chuyên gia đạn dược cũng liền dồn hết sức mình nhảy xuống bên cạnh, kết quả đạn pháo đã nổ tung ngay khi gã đang lấy đà, làn sóng khí hất gã bay ra ngoài, đẩy gã sang hẳn một con phố khác.
“Em nhanh giết kẻ trộm Noel đi, bên này để anh kham giúp cho.” Diệp Tu nói với Đường Nhu.
Đường Nhu vội vàng quét tứ phía, kẻ trộm Noel chen chúc trong đám tiểu quái vừa bị hất ngã xuống đất, lúc này cũng đang bò dậy, dũng cảm nhào tới chỗ cô. Đường Nhu lập túc để Hàn Yên Nhu nghênh đón, quất tơi bời một trận. Lũ quái còn lại cũng đang vọt lên lần hai, kết quả bị Phong Sơ Yên Mộc đứng trên nóc nhà của Tô Mộc Tranh ném Đại Bác đã tích đủ lực xuống. Năng lượng nén trong pháo lớn, nổ một cái, đám tiểu quái liền như diều bay tán loạn.
Hàn Yên Nhu của Đường Nhu đã sớm gia nhập vào đội, không chịu ảnh hưởng nào. Mặc dù vẫn là cục diện lấy ít đánh nhiều, nhưng có Tô Mộc Tranh hiệp trợ, số lượng ứng đối chí ít không còn nhiều như trước. Dù chúng nó có đồng thời nhào lên, Đường Nhu đã từng chịu được hơn 20 phút, giờ vượt cấp đánh mấy con, Đường Nhu vẫn làm được.
Bên Diệp Tu thì đang điều khiển Quân Mạc Tiếu xông tới Kiếm Phong Sở Chỉ.
Kiếm Phong Sở Chỉ vừa thấy người tới, tinh thần bà tám với Đường Nhu bỗng mất biệt, cũng không lên tiếp chiến, quay đầu bỏ chạy.
Chỉ một lát sau, nguy cơ bên Đường Nhu đã được giải trừ, Trần Quả thở phào một hơi. Có điều tâm tình bây giờ của cô hơi phức tạp.
Bởi Kiếm Phong Sở Chỉ, là ID cô quen.
Tại Thần Chi Lĩnh Vực, Kiếm Phong Sở Chỉ là một cao thủ lâu năm trong công hội Gia Vương Triều. Từ khi Trục Yên Hà của Trần Quả gia nhập công hội, cô thường xuyên nghe được vài truyền thuyết có liên quan tới vị cao thủ gian trá này.
Đúng vậy, Trần Quả cũng là thành viên Gia Vương Triều.
Bản thân cô là fan trung thành của Gia Thế, lại thích Vinh Quang, tất nhiên phải tận hết sức lực chui vào công hội Gia Vương Triều.
Nhân vật Trục Yên Hà không kém, trình độ Trần Quả cũng khá tốt. Game mà, yêu cầu đối với người chơi bình thường cao tới mức nào chứ? Điều kiện của Trần Quả, muốn gia nhập mấy công hội lớn cũng đủ rồi. Thành thử gia nhập vào công hội Gia Vương Triều có chút thuận lợi, thế là nằm trong hội đến bây giờ, cũng quen ít đồng bọn không tệ.
Kiếm Phong Sở Chỉ, đây là cao thủ tầng trên có tiếng tăm lớn trong công hội. Tầng lớp bình thường như Trần Quả sao có cơ hội giao lưu với các đại cao thủ. Bất quả hành động của cao thủ, luôn là chuyện hàng cóc hằng ngày của bọn cô.
Thế nhưng hôm nay, khi thấy Kiếm Phong Sở Chỉ vẫn gian xảo như trước, khác là gã đối phó với bạn bè bên cạnh mình, Trần Quả đột nhiên nghĩ tên này cực kỳ đáng ghét. Gian xảo trong suy nghĩ ban đầu, đã hoàn toàn biến thành nghĩa xấu.
Trần Quả cũng là người chơi có kinh nghiệm lâu năm.
Cô không quan sát từ đầu, nhưng, một đống quái bên cạnh Hàn Yên Nhu, Kiếm Phong Sở Chỉ chỉ lượn qua lượn lại không đi, Đường Nhu cắn răng cố gắng giết gã.
Một màn này, đã đủ cho Trần Quả đoán ra bảy tám phần.
Trần Quả biết tính Đường Nhu, dù có đại cao thủ như Diệp Tu bên cạnh, nhưng con bé sẽ thà chết chứ không kêu cứu. Vì thế, Trần Quả đành phải làm thay.
Nhưng một bên là công hội, một bên là bạn bè, Trần Quả quả thật rất lúng túng.
Song xét thân sơ, xét đạo lý, Đường Nhu cái nào cũng hơn hẳn, cuối cùng Trần Quả không chút do dự đứng về bên này, còn tên Kiếm Phong Sở Chỉ mà cô từng nghĩ gã gian xảo rất cá tính kia, đổi sang một góc nhìn khác, Trần Quả chỉ mong gã nhanh nhanh đập đầu vô tường chết đi.
“Ấy cha, sao nó chạy rồi” Trần Quả làm bộ chăm chú chơi game, khóe mắt kì thật cứ lượn trái lượn phải. Đang ngó Diệp Tu sắp đi qua chỉnh chết tên gian xảo này, ai ngờ gã ta không nói hai lời liền quay đầu bỏ chạy. Trần Quả vô cùng thất vọng, buột miệng thốt lên.
Vừa vặn trông thấy Đường Nhu nhìn sang mình, bèn vội vàng ngồi nghiêm chỉnh, nghiêm túc vỗ bàn phím ra vẻ tập trung vào game: “Tao xem mày chạy đằng nào”
Đường Nhu đang đánh mấy con quái vượt cấp, nhưng vẫn nhịn không được phì cười một tiếng: “Giả bộ cái gì không biết.”
“Ha ha” Trần Quả thấy mình lộ rồi, cũng không giải thích, tùy tiện quan sát cuộc chiến, mắt dáo dác những hai màn hình, tình huống hai bên đều muốn xem, đầu quẹo trái quẹo phải, y như trống bỏi.
Kiếm Phong Sở Chỉ đang lẩn trốn, gã chết trân nhìn chằm chằm vào đám anh em đang tới ở đầu đường phía trước, muốn tìm tiếp ứng thật nhanh, bởi vì gã biết thân phận của Quân Mạc Tiếu.
Trần Dạ Huy tổ chức một công hội lớn, chung quy vẫn có vài thân tín tâm phúc. Trong công hội Gia Vương Triều, hắn chắc chắn không dám nói mình đang coi Diệp Thu là đối thủ, đương nhiên cũng không dám tiết lộ thân phận Quân Mạc Tiếu. Nhưng, một số kẻ kề cận hắn vẫn biết được sự thật này.
Kiếm Phong Sở Chỉ có cay độc, có gian xảo nhiều đi chăng nữa, gã cũng không nghĩ bản thân có năng lực sánh vai cùng tôn thần Diệp Thu này. Vừa thấy Quân Mạc Tiếu chạy về phía mình, mà bên cạnh gã lại không có sự giúp đỡ từ một ai. Solo? Tay Kiếm Phong Sở Chỉ đều đang run rẩy, thực hiện thao tác xoay người trôi chảy, đập phím chạy như điên, hận không thể có Ý Chí Đấu Giả giai đoạn bảy trăm tăng tốc cho mình.
Chẳng qua, chạy là mong muốn của gã, còn thoát hay không lại là chuyện khác.
Diệp Tu thao tác Thuật Phân Thân, Quân Mạc Tiếu thoáng chốc hiện gần thêm mấy ô, vung tay, ném một trái lựu đạn. Không phải ném dưới chân Kiếm Phong Sở Chỉ, mà là ném tới trước mặt gã. Cứ chạy về phía trước sẽ bị lựu đạn nổ lùi về, Kiếm Phong Sở Chỉ chỉ đành lượn vòng. Vòng một cái thì đã trễ, lập tức bị đuổi kịp mấy bước.
Tam Đoạn Trảm, Kiếm Phong Sở Chỉ gấp rút muốn dùng kỹ năng này hòng di động nhanh hơn. Kết quả chợt nghe tiếng “vù” như một cơn gió phía sau. Quay góc nhìn lại, Quân Mạc Tiếu ra chiêu Hồ Quang Thiểm của thích khách, một kỹ năng có thể dùng để dịch chuyển tức thời nhanh hơn cả Tam Đoạn Trảm của kiếm khách.
Lại gần vài bước. Kiếm Phong Sở Chỉ hoảng rồi. Vẫn còn cách đồng bọn ở đầu đường khá xa, bản thân sắp bị đuổi kịp, Diệp Thu sắp đuổi kịp mình rồi! Là Diệp Thu đó!
“Đùng.”
Đằng sau vang lên tiếng súng, cự ly quá gần, Kiếm Phong Sở Chỉ cũng không tránh thoát, nhưng tránh không thoát cũng phải chạy tiếp, Kiếm Phong Sở Chỉ điên cuồng gõ phím, lại phát hiện nhân vật mình cứng ngắc không động đậy được.
“Đệt! Đạn Đông Cứng.” Dân chơi lâu năm rất biết hàng.
Có điều hiệu quả đông cứng của Đạn Đông Cứng cũng không dài, vừa dứt xong liền quáng quàng muốn chạy.
“Đùng.”
Lại là tiếng súng, gần hơn, càng không thể tránh, Kiếm Phong Sở Chỉ trúng súng này liền bay lên.
“Đạn Lơ Lửng…” Trong bụng Kiếm Phong Sở Chỉ còn đang thắc mắc đây là kỹ năng gì, gã khá sành sỏi đấy.
“Game online mà, gặp chuyện thì gọi người, có mất mặt chi đâu. Em xem anh chàng này nè, được ưu thế còn gọi thêm người trợ oai, nhận thức này, hiểu biết này, em phải học tập nhiều đó.”
Đầu Đường Nhu đã sớm quay lại, nhìn Diệp Tu bên kia nói ung dung, giọng trong game, giọng ngoài game, hai nơi truyền thẳng vào trong tai mình.
Chính giữa hai người, Trần Quả đang nghiêm túc nhìn màn hình chăm chú, không chút cử động, trái hẳn với tính cách của cô. Bây giờ làm vẻ đoan trang như thế, càng chứng tỏ cô nàng có vấn đề. Đường Nhu biết ngay là Trần Quả thấy tình hình bên mình không ổn, đã thông báo Diệp Tu, Diệp Tu mới có thể tới kịp lúc này.
“Nhìn gì vậy, quái lên rồi kìa.” Diệp Tu nói.
Đường Nhu vội quay đầu về, cả đám tiểu quái như ong vỡ tổ còn đang liều mạng nhào tới cô. Thanh máu của Hàn Yên Nhu hiện giờ cũng không nhiều, thuốc đang trong quá trình đóng băng. Khi nãy vất vả lắm mới tìm được cơ hội giết tên Kiếm Phong Sở Chỉ, cô đành bất chấp, chỉ cần công kích của tiểu quái không cắt ngang, cô sẽ không để ý tới, chỉ chuyên tâm đánh chết Kiếm Phong Sở Chỉ, dù cho sau đó mình cũng nối gót theo.
Vốn dĩ sắp dứt điểm được, ai ngờ gã ta kêu thêm người trợ giúp. Chậu nước lạnh này dội quá ác, làm Đường Nhu nản lòng vô cùng, chẳng dè Diệp Tu cũng đúng lúc xuất hiện ở đây.
Tình thế biến chuyển nhanh chóng, tố chất tâm lý như Đường Nhu cũng chịu kích thích không nhỏ.
Từ trước tới giờ chỉ thích tự mình giải quyết vấn đề, lần đầu tiên cô nhận ra, cảm giác có người bất thình lình kéo mình ngay lúc nguy nan lại tuyệt vời đến thế. Cô quả thật chưa từng trải nghiệm cảm xúc ấy.
Đường Nhu tâm sự tràn trề chểnh mảng thao tác, lại bị quái nhào lên cào, máu sắp thấy đáy. Mà quái ta cũng đã sớm bao vây, Diệp Tu tới thì đã tới, nhưng bản thân e rằng không thể thoát thân khỏi đây đâu?
Trong đầu xuất hiện vài suy nghĩ như thế, song Đường Nhu cũng không dễ dàng thỏa hiệp, Lạc Hoa Chưởng vốn chuẩn bị cho Kiếm Phong Sở Chỉ ăn hành phóng ra, tức khắc đánh bay mấy em quái trước mặt.
Tiếng nổ ầm ầm đồng thời vang lên bên cạnh, tiểu quái xông phía hai bên đều bị sóng nổ hất xuống mặt đất. Một giây trước bị vây thành cục, một giây sau đã thoáng đãng bốn bề. Phối hợp với Lạc Hoa Chưởng của cô, hai phát Pháo Chống Tăng liền rơi xuống bên cạnh cô, tiễn vong hết đám quái quấn người.
Chợt một cột sáng trắng thuần khiết nhưng không quá thuần túy chiếu lên người cô, đó là thuật hồi phục nửa mùa của Quân Mạc Tiếu. Tiếp đấy, Quân Mạc Tiếu nhảy khỏi nóc nhà, đáp ngay cạnh Hàn Yên Nhu. Trên nóc vang lên tiếng súng liên hồi, viên đạn bay thẳng tới chuyên gia đạn dược đang rút súng của phe đối phương.
Chuyên gia đạn dược quáng quàng chạy, viên đạn lại như hình với bóng dí sát gã từng bước. Mặc cho ngói trên mái nhà bị bắn vỡ tung tóe, gã ta vẫn lao đi rất vững vàng.
Kỹ năng Súng Nòng Xoay đã dùng xong nhưng chẳng trúng nổi viên nào. Ngay khi gã nghĩ tư thế né của mình trông thật thảnh thơi và đẹp mắt, thì bỗng nghe thấy ba tiếng pháo ầm ầm ầm, ba phát Pháo Chống Tăng đang rít tới. Chuyên gia đạn dược chuyển góc nhìn, chỉ cảm thấy đạn pháo chưa từng gần mình đến thế, bèn hồi tưởng lại tràng cảnh lúc nãy, mới biết tư thế né mà bản thân tự nhận siêu đẹp, nhưng thật ra là đối phương đang dùng cách bắn đấy dụ mình vào tầm bắn gần hơn.
Giờ ba phát pháo úp tới, còn là bắn ba góc khóa khu vực, làm sao để thoát đây?
Người chơi chuyên gia đạn dược cũng liền dồn hết sức mình nhảy xuống bên cạnh, kết quả đạn pháo đã nổ tung ngay khi gã đang lấy đà, làn sóng khí hất gã bay ra ngoài, đẩy gã sang hẳn một con phố khác.
“Em nhanh giết kẻ trộm Noel đi, bên này để anh kham giúp cho.” Diệp Tu nói với Đường Nhu.
Đường Nhu vội vàng quét tứ phía, kẻ trộm Noel chen chúc trong đám tiểu quái vừa bị hất ngã xuống đất, lúc này cũng đang bò dậy, dũng cảm nhào tới chỗ cô. Đường Nhu lập túc để Hàn Yên Nhu nghênh đón, quất tơi bời một trận. Lũ quái còn lại cũng đang vọt lên lần hai, kết quả bị Phong Sơ Yên Mộc đứng trên nóc nhà của Tô Mộc Tranh ném Đại Bác đã tích đủ lực xuống. Năng lượng nén trong pháo lớn, nổ một cái, đám tiểu quái liền như diều bay tán loạn.
Hàn Yên Nhu của Đường Nhu đã sớm gia nhập vào đội, không chịu ảnh hưởng nào. Mặc dù vẫn là cục diện lấy ít đánh nhiều, nhưng có Tô Mộc Tranh hiệp trợ, số lượng ứng đối chí ít không còn nhiều như trước. Dù chúng nó có đồng thời nhào lên, Đường Nhu đã từng chịu được hơn 20 phút, giờ vượt cấp đánh mấy con, Đường Nhu vẫn làm được.
Bên Diệp Tu thì đang điều khiển Quân Mạc Tiếu xông tới Kiếm Phong Sở Chỉ.
Kiếm Phong Sở Chỉ vừa thấy người tới, tinh thần bà tám với Đường Nhu bỗng mất biệt, cũng không lên tiếp chiến, quay đầu bỏ chạy.
Chỉ một lát sau, nguy cơ bên Đường Nhu đã được giải trừ, Trần Quả thở phào một hơi. Có điều tâm tình bây giờ của cô hơi phức tạp.
Bởi Kiếm Phong Sở Chỉ, là ID cô quen.
Tại Thần Chi Lĩnh Vực, Kiếm Phong Sở Chỉ là một cao thủ lâu năm trong công hội Gia Vương Triều. Từ khi Trục Yên Hà của Trần Quả gia nhập công hội, cô thường xuyên nghe được vài truyền thuyết có liên quan tới vị cao thủ gian trá này.
Đúng vậy, Trần Quả cũng là thành viên Gia Vương Triều.
Bản thân cô là fan trung thành của Gia Thế, lại thích Vinh Quang, tất nhiên phải tận hết sức lực chui vào công hội Gia Vương Triều.
Nhân vật Trục Yên Hà không kém, trình độ Trần Quả cũng khá tốt. Game mà, yêu cầu đối với người chơi bình thường cao tới mức nào chứ? Điều kiện của Trần Quả, muốn gia nhập mấy công hội lớn cũng đủ rồi. Thành thử gia nhập vào công hội Gia Vương Triều có chút thuận lợi, thế là nằm trong hội đến bây giờ, cũng quen ít đồng bọn không tệ.
Kiếm Phong Sở Chỉ, đây là cao thủ tầng trên có tiếng tăm lớn trong công hội. Tầng lớp bình thường như Trần Quả sao có cơ hội giao lưu với các đại cao thủ. Bất quả hành động của cao thủ, luôn là chuyện hàng cóc hằng ngày của bọn cô.
Thế nhưng hôm nay, khi thấy Kiếm Phong Sở Chỉ vẫn gian xảo như trước, khác là gã đối phó với bạn bè bên cạnh mình, Trần Quả đột nhiên nghĩ tên này cực kỳ đáng ghét. Gian xảo trong suy nghĩ ban đầu, đã hoàn toàn biến thành nghĩa xấu.
Trần Quả cũng là người chơi có kinh nghiệm lâu năm.
Cô không quan sát từ đầu, nhưng, một đống quái bên cạnh Hàn Yên Nhu, Kiếm Phong Sở Chỉ chỉ lượn qua lượn lại không đi, Đường Nhu cắn răng cố gắng giết gã.
Một màn này, đã đủ cho Trần Quả đoán ra bảy tám phần.
Trần Quả biết tính Đường Nhu, dù có đại cao thủ như Diệp Tu bên cạnh, nhưng con bé sẽ thà chết chứ không kêu cứu. Vì thế, Trần Quả đành phải làm thay.
Nhưng một bên là công hội, một bên là bạn bè, Trần Quả quả thật rất lúng túng.
Song xét thân sơ, xét đạo lý, Đường Nhu cái nào cũng hơn hẳn, cuối cùng Trần Quả không chút do dự đứng về bên này, còn tên Kiếm Phong Sở Chỉ mà cô từng nghĩ gã gian xảo rất cá tính kia, đổi sang một góc nhìn khác, Trần Quả chỉ mong gã nhanh nhanh đập đầu vô tường chết đi.
“Ấy cha, sao nó chạy rồi” Trần Quả làm bộ chăm chú chơi game, khóe mắt kì thật cứ lượn trái lượn phải. Đang ngó Diệp Tu sắp đi qua chỉnh chết tên gian xảo này, ai ngờ gã ta không nói hai lời liền quay đầu bỏ chạy. Trần Quả vô cùng thất vọng, buột miệng thốt lên.
Vừa vặn trông thấy Đường Nhu nhìn sang mình, bèn vội vàng ngồi nghiêm chỉnh, nghiêm túc vỗ bàn phím ra vẻ tập trung vào game: “Tao xem mày chạy đằng nào”
Đường Nhu đang đánh mấy con quái vượt cấp, nhưng vẫn nhịn không được phì cười một tiếng: “Giả bộ cái gì không biết.”
“Ha ha” Trần Quả thấy mình lộ rồi, cũng không giải thích, tùy tiện quan sát cuộc chiến, mắt dáo dác những hai màn hình, tình huống hai bên đều muốn xem, đầu quẹo trái quẹo phải, y như trống bỏi.
Kiếm Phong Sở Chỉ đang lẩn trốn, gã chết trân nhìn chằm chằm vào đám anh em đang tới ở đầu đường phía trước, muốn tìm tiếp ứng thật nhanh, bởi vì gã biết thân phận của Quân Mạc Tiếu.
Trần Dạ Huy tổ chức một công hội lớn, chung quy vẫn có vài thân tín tâm phúc. Trong công hội Gia Vương Triều, hắn chắc chắn không dám nói mình đang coi Diệp Thu là đối thủ, đương nhiên cũng không dám tiết lộ thân phận Quân Mạc Tiếu. Nhưng, một số kẻ kề cận hắn vẫn biết được sự thật này.
Kiếm Phong Sở Chỉ có cay độc, có gian xảo nhiều đi chăng nữa, gã cũng không nghĩ bản thân có năng lực sánh vai cùng tôn thần Diệp Thu này. Vừa thấy Quân Mạc Tiếu chạy về phía mình, mà bên cạnh gã lại không có sự giúp đỡ từ một ai. Solo? Tay Kiếm Phong Sở Chỉ đều đang run rẩy, thực hiện thao tác xoay người trôi chảy, đập phím chạy như điên, hận không thể có Ý Chí Đấu Giả giai đoạn bảy trăm tăng tốc cho mình.
Chẳng qua, chạy là mong muốn của gã, còn thoát hay không lại là chuyện khác.
Diệp Tu thao tác Thuật Phân Thân, Quân Mạc Tiếu thoáng chốc hiện gần thêm mấy ô, vung tay, ném một trái lựu đạn. Không phải ném dưới chân Kiếm Phong Sở Chỉ, mà là ném tới trước mặt gã. Cứ chạy về phía trước sẽ bị lựu đạn nổ lùi về, Kiếm Phong Sở Chỉ chỉ đành lượn vòng. Vòng một cái thì đã trễ, lập tức bị đuổi kịp mấy bước.
Tam Đoạn Trảm, Kiếm Phong Sở Chỉ gấp rút muốn dùng kỹ năng này hòng di động nhanh hơn. Kết quả chợt nghe tiếng “vù” như một cơn gió phía sau. Quay góc nhìn lại, Quân Mạc Tiếu ra chiêu Hồ Quang Thiểm của thích khách, một kỹ năng có thể dùng để dịch chuyển tức thời nhanh hơn cả Tam Đoạn Trảm của kiếm khách.
Lại gần vài bước. Kiếm Phong Sở Chỉ hoảng rồi. Vẫn còn cách đồng bọn ở đầu đường khá xa, bản thân sắp bị đuổi kịp, Diệp Thu sắp đuổi kịp mình rồi! Là Diệp Thu đó!
“Đùng.”
Đằng sau vang lên tiếng súng, cự ly quá gần, Kiếm Phong Sở Chỉ cũng không tránh thoát, nhưng tránh không thoát cũng phải chạy tiếp, Kiếm Phong Sở Chỉ điên cuồng gõ phím, lại phát hiện nhân vật mình cứng ngắc không động đậy được.
“Đệt! Đạn Đông Cứng.” Dân chơi lâu năm rất biết hàng.
Có điều hiệu quả đông cứng của Đạn Đông Cứng cũng không dài, vừa dứt xong liền quáng quàng muốn chạy.
“Đùng.”
Lại là tiếng súng, gần hơn, càng không thể tránh, Kiếm Phong Sở Chỉ trúng súng này liền bay lên.
“Đạn Lơ Lửng…” Trong bụng Kiếm Phong Sở Chỉ còn đang thắc mắc đây là kỹ năng gì, gã khá sành sỏi đấy.
/1726
|