Đội hình ra trận của Luân Hồi thiếu Lữ Bạc Viễn là điều không quá ngạc nhiên với mọi người, vì dẫu sao thì phong độ bất ổn của y đã quá hiển hiện. Việc y ngồi lại dưới sân gần như nằm trong dự đoán.
Thế nhưng bên phía Hưng Hân, sáu tướng vừa đứng dậy, mọi người lập tức ồ lên kinh ngạc vì không thấy Phương Duệ đâu. Fan Hưng Hân cũng không ngoại lệ, bởi thành tích của Phương Duệ gần đây quá ấn tượng. MVP hiệp hai đã là minh chứng tốt nhất, đến hiệp ba hắn còn khởi đầu pha lội ngược dòng thần thánh của Hưng Hân, giúp Đường Nhu một chấp ba thành công.
Bên Luân Hồi cũng một chấp ba, nhưng người làm được điều đó, Chu Trạch Khải với cây máu hơn 40% đã chết dưới tay ai? Phương Duệ!
Phần lớn HP của Lữ Bạc Viễn do ai cào mất? Cũng Phương Duệ!
Phong độ đỉnh cao là thế, lại không đánh trận đoàn đội mang tính quyết định?
Khán giả xôn xao không ngớt, những người thường để ý tin tức bên lề bỗng nhớ lại cuộc họp báo sau hiệp hai, Diệp Tu từng trả lời phóng viên rằng Phương Duệ tốn sức quá nhiều, hiệp cuối có ra trận không cũng không biết chắc.
Lúc đó, hầu hết mọi người cho rằng hắn chỉ tung hỏa mù, nhất là khi Phương Duệ lên làm tướng thứ tư lôi đài hiệp ba, người ta còn đem câu nói của Diệp Tu ra xì xào bàn tán.
Mà bây giờ, Phương Duệ rốt cuộc đã ngồi dưới sân. Khi các đồng đội dốc sức giành giật chiến thắng cuối cùng, người ăn lương cao nhất Hưng Hân, cầm nhân vật mạnh nhất Hưng Hân lại yên vị ngồi nhìn.
Dõi mắt theo sáu bóng người, Phương Duệ rất không cam tâm. Nhưng hắn biết rõ, thay vì thách thức giới hạn tinh thần và nghị lực của mình, điều hắn nên làm là tin tưởng đồng đội. Hưng Hân ai cũng giỏi giang ưu tú, không có hắn chắc gì không thắng?
"Cơ hội thể hiện tuyệt vời, thôi anh tặng lại cho người trẻ tuổi các chú!" Lúc về phòng chờ, Phương Duệ lập tức đập bàn ra vẻ bề trên.
Không thể tự thấy gương mặt chính mình, nhưng từ ánh mắt lo lắng của vài đồng đội thật thà, hắn biết trạng thái tinh thần bản thân đã không giấu được bao lâu nữa.
"Ngon, cứ để cho em!" Bánh Bao hồ hởi trả lời.
Phương Duệ nghe mà an lòng. Nếu người trên đời đều giống Bánh Bao, thế giới này sẽ ngọt ngào biết mấy?
"Tiền bối vất vả rồi ạ." Kiều Nhất Phàm rất thành khẩn, có thể thấy cậu đã hiểu ra vấn đề của Phương Duệ.
Phương Duệ vỗ vai Kiều Nhất Phàm, thái độ cũng thành khẩn không kém: "Không có anh, các chú mới là vất vả."
Mọi người cười rộ, nhưng nghĩ kỹ mới thấy lời của Phương Duệ tuy mặt dày vô đối, lại là một lời rất thật. Thực lực Phương Duệ và sức mạnh của nhân vật Hải Vô Lượng dưới tay hắn vượt xa các tân binh và tân nhân vật của Hưng Hân. Không có hắn, họ chắc chắn sẽ vất vả.
"Vậy tụi này đành vất vả chứ sao?" Diệp Tu gật gù, bắt đầu điểm danh: "Đấu đoàn đội, anh, Mộc Tranh, Kiều Nhất Phàm, An Văn Dật..."
Bốn người đầu tiên được gọi lần lượt xác nhận. Ánh mắt Diệp Tu đảo đến Đường Nhu: "Một chấp ba xong mệt không?"
"Em còn đang tiếc hùi hụi đây!" Đường Nhu nói.
Tiếc hùi hụi! Sau pha chấp ba, dòng chat của Đường Nhu bị nhận định là giễu cợt đối thủ, nhưng thực tế thì nói sao hiểu vậy, cô chỉ đang tiếc nuối một cách rất thuần túy. Cô cảm thấy mình còn khả năng đánh tiếp, mỗi tội thể thức thi đấu không cho phép đấy chứ."Rồi, giờ cho em năm cháu, à không, sáu cháu luôn." Diệp Tu nói, "Đó là năm slot đầu đoàn đội, còn người thứ sáu..."
Ánh mắt hắn quét tới, La Tập tim đập thình thịch, ngực phập phồng thở mạnh. Mình hả? Tổng chung kết hả? Trận chiến sinh tử, mình hả? Căng thẳng quá! Nhưng cũng muốn quá...
Đang thả hồn tận mây xanh, cậu đột nhiên bị Bánh Bao huých một cú vào tường.
"Qua chỗ khác, phi vụ này dĩ nhiên phải để lão đại lên trước!" Bánh Bao nói.
"Ừ, người thứ sáu là Bánh Bao heng!" Diệp Tu nói xong vội vàng an ủi La Tập, "Nhưng không phải vì em đánh không lại Bánh Bao đâu!"
"Em hiểu mà..." La Tập gật đầu khi vẻ thất vọng chợt vụt qua gương mặt vốn đơ như tượng của Mạc Phàm đang đứng im thin thít trong góc phòng. Cậu không nhào ra đòi slot cho mình, chỉ lặng lẽ bóp chặt nắm đấm.
Diệp Tu nhìn thấy. Hắn biết Mạc Phàm rất ức chế vì đã cho không Luân Hồi 1 điểm đầu người trên lôi đài. Thiếu thông tin về thiết lập bản đồ dẫn đến bị NPC bao vây focus, Mạc Phàm có cố gắng đến đâu cũng đành thua thê thảm, mà lý do lại chẳng phải trạng thái không ổn. Nếu không vì sự cố vô duyên ấy, trận Mạc Phàm vs Chu Trạch Khải sẽ ra thế nào cũng rất khó nói.
Nhưng, Diệp Tu rốt cuộc cũng không chọn Mạc Phàm cho trận đoàn đội.
Mạc Phàm không gặng hỏi, Diệp Tu vẫn chịu khó giải thích với cậu, dù rằng đó là lời giải thích cậu vẫn thường nghe ra rả: "Đoàn đội cậu tạm thời đánh chưa quen."
Mạc Phàm vẫn chẳng biểu lộ cảm xúc như mỗi lần nghe Diệp Tu nói câu này. Nhưng nếu chú ý, sẽ thấy bàn tay vốn đã nắm thành nắm đấm của cậu càng thêm siết chặt.
Cậu không phải chưa từng đánh đoàn đội. Hồi vòng bảng, Diệp Tu thỉnh thoảng vẫn gọi tên cậu. Tiếc rằng suốt cả mùa giải, Mạc Phàm chỉ tiến bộ vượt trội về trình cá nhân chứ chưa thể linh hoạt, tránh máy móc trong những pha phối hợp đội ngũ. Có lẽ, trời sinh tính cậu đã vậy rồi.
Đánh chưa quen, chưa tìm thấy cảm giác... Người khác nhìn ra, bản thân Mạc Phàm càng rõ ràng. Diệp Tu chỉ lặp lại lý do cũ chứ không nói thêm gì khác cũng đã đủ sức thuyết phục, bởi nguyên nhân đơn giản có thế mà thôi.
Sau cùng, Ngụy Sâm.
Diệp Tu cũng có lời giải trình dành cho hắn, vỏn vẹn hai chữ: "Ông hiểu."
"Móa mày, không được thua!" Ngụy Sâm nặng nề vỗ lưng Diệp Tu.
"Mấy mùa có ông, tui đều vô địch." Diệp Tu nói.
"Móa!" Ngụy Sâm sầm mặt, nhưng đấy lại là sự thật, khác biệt chỉ ở hai mùa giải đó Diệp Tu là kẻ địch của hắn.
"Cho nên lần này cũng vậy." Diệp Tu nói.
"Miễn sao thắng, lão phu múa bụng cổ vũ cho mày luôn." Ngụy Sâm hùng hồn tuyên bố.
"Múa bụng..." Mọi người hãi hùng nhìn Ngụy Sâm.
"Mắc ói, cho tui điếu thuốc được rồi ba!" Diệp Tu quả quyết.
Xuất phát, trận chiến cuối cùng!
Hưng Hân đã rời phòng chờ, để lúc này đây, Diệp Tu cùng năm người đồng đội sải bước lên chiến trường chốt mùa giải.
Lại một lần nữa, đứng ở thời khắc quyết định.
Diệp Tu cảm thấy quen mà lạ.
Tiếng gào thét, tiếng hoan hô, tiếng vỗ tay, tất cả đều để chờ đón người sẽ ngồi lên ngôi vương tối cao.
Quán quân!
"Là chúng ta!" Sáu người Luân Hồi hô to.
"Là chúng ta!" Sáu người Hưng Hân gào lớn.
Trận đấu bắt đầu.
Thế nhưng bên phía Hưng Hân, sáu tướng vừa đứng dậy, mọi người lập tức ồ lên kinh ngạc vì không thấy Phương Duệ đâu. Fan Hưng Hân cũng không ngoại lệ, bởi thành tích của Phương Duệ gần đây quá ấn tượng. MVP hiệp hai đã là minh chứng tốt nhất, đến hiệp ba hắn còn khởi đầu pha lội ngược dòng thần thánh của Hưng Hân, giúp Đường Nhu một chấp ba thành công.
Bên Luân Hồi cũng một chấp ba, nhưng người làm được điều đó, Chu Trạch Khải với cây máu hơn 40% đã chết dưới tay ai? Phương Duệ!
Phần lớn HP của Lữ Bạc Viễn do ai cào mất? Cũng Phương Duệ!
Phong độ đỉnh cao là thế, lại không đánh trận đoàn đội mang tính quyết định?
Khán giả xôn xao không ngớt, những người thường để ý tin tức bên lề bỗng nhớ lại cuộc họp báo sau hiệp hai, Diệp Tu từng trả lời phóng viên rằng Phương Duệ tốn sức quá nhiều, hiệp cuối có ra trận không cũng không biết chắc.
Lúc đó, hầu hết mọi người cho rằng hắn chỉ tung hỏa mù, nhất là khi Phương Duệ lên làm tướng thứ tư lôi đài hiệp ba, người ta còn đem câu nói của Diệp Tu ra xì xào bàn tán.
Mà bây giờ, Phương Duệ rốt cuộc đã ngồi dưới sân. Khi các đồng đội dốc sức giành giật chiến thắng cuối cùng, người ăn lương cao nhất Hưng Hân, cầm nhân vật mạnh nhất Hưng Hân lại yên vị ngồi nhìn.
Dõi mắt theo sáu bóng người, Phương Duệ rất không cam tâm. Nhưng hắn biết rõ, thay vì thách thức giới hạn tinh thần và nghị lực của mình, điều hắn nên làm là tin tưởng đồng đội. Hưng Hân ai cũng giỏi giang ưu tú, không có hắn chắc gì không thắng?
"Cơ hội thể hiện tuyệt vời, thôi anh tặng lại cho người trẻ tuổi các chú!" Lúc về phòng chờ, Phương Duệ lập tức đập bàn ra vẻ bề trên.
Không thể tự thấy gương mặt chính mình, nhưng từ ánh mắt lo lắng của vài đồng đội thật thà, hắn biết trạng thái tinh thần bản thân đã không giấu được bao lâu nữa.
"Ngon, cứ để cho em!" Bánh Bao hồ hởi trả lời.
Phương Duệ nghe mà an lòng. Nếu người trên đời đều giống Bánh Bao, thế giới này sẽ ngọt ngào biết mấy?
"Tiền bối vất vả rồi ạ." Kiều Nhất Phàm rất thành khẩn, có thể thấy cậu đã hiểu ra vấn đề của Phương Duệ.
Phương Duệ vỗ vai Kiều Nhất Phàm, thái độ cũng thành khẩn không kém: "Không có anh, các chú mới là vất vả."
Mọi người cười rộ, nhưng nghĩ kỹ mới thấy lời của Phương Duệ tuy mặt dày vô đối, lại là một lời rất thật. Thực lực Phương Duệ và sức mạnh của nhân vật Hải Vô Lượng dưới tay hắn vượt xa các tân binh và tân nhân vật của Hưng Hân. Không có hắn, họ chắc chắn sẽ vất vả.
"Vậy tụi này đành vất vả chứ sao?" Diệp Tu gật gù, bắt đầu điểm danh: "Đấu đoàn đội, anh, Mộc Tranh, Kiều Nhất Phàm, An Văn Dật..."
Bốn người đầu tiên được gọi lần lượt xác nhận. Ánh mắt Diệp Tu đảo đến Đường Nhu: "Một chấp ba xong mệt không?"
"Em còn đang tiếc hùi hụi đây!" Đường Nhu nói.
Tiếc hùi hụi! Sau pha chấp ba, dòng chat của Đường Nhu bị nhận định là giễu cợt đối thủ, nhưng thực tế thì nói sao hiểu vậy, cô chỉ đang tiếc nuối một cách rất thuần túy. Cô cảm thấy mình còn khả năng đánh tiếp, mỗi tội thể thức thi đấu không cho phép đấy chứ."Rồi, giờ cho em năm cháu, à không, sáu cháu luôn." Diệp Tu nói, "Đó là năm slot đầu đoàn đội, còn người thứ sáu..."
Ánh mắt hắn quét tới, La Tập tim đập thình thịch, ngực phập phồng thở mạnh. Mình hả? Tổng chung kết hả? Trận chiến sinh tử, mình hả? Căng thẳng quá! Nhưng cũng muốn quá...
Đang thả hồn tận mây xanh, cậu đột nhiên bị Bánh Bao huých một cú vào tường.
"Qua chỗ khác, phi vụ này dĩ nhiên phải để lão đại lên trước!" Bánh Bao nói.
"Ừ, người thứ sáu là Bánh Bao heng!" Diệp Tu nói xong vội vàng an ủi La Tập, "Nhưng không phải vì em đánh không lại Bánh Bao đâu!"
"Em hiểu mà..." La Tập gật đầu khi vẻ thất vọng chợt vụt qua gương mặt vốn đơ như tượng của Mạc Phàm đang đứng im thin thít trong góc phòng. Cậu không nhào ra đòi slot cho mình, chỉ lặng lẽ bóp chặt nắm đấm.
Diệp Tu nhìn thấy. Hắn biết Mạc Phàm rất ức chế vì đã cho không Luân Hồi 1 điểm đầu người trên lôi đài. Thiếu thông tin về thiết lập bản đồ dẫn đến bị NPC bao vây focus, Mạc Phàm có cố gắng đến đâu cũng đành thua thê thảm, mà lý do lại chẳng phải trạng thái không ổn. Nếu không vì sự cố vô duyên ấy, trận Mạc Phàm vs Chu Trạch Khải sẽ ra thế nào cũng rất khó nói.
Nhưng, Diệp Tu rốt cuộc cũng không chọn Mạc Phàm cho trận đoàn đội.
Mạc Phàm không gặng hỏi, Diệp Tu vẫn chịu khó giải thích với cậu, dù rằng đó là lời giải thích cậu vẫn thường nghe ra rả: "Đoàn đội cậu tạm thời đánh chưa quen."
Mạc Phàm vẫn chẳng biểu lộ cảm xúc như mỗi lần nghe Diệp Tu nói câu này. Nhưng nếu chú ý, sẽ thấy bàn tay vốn đã nắm thành nắm đấm của cậu càng thêm siết chặt.
Cậu không phải chưa từng đánh đoàn đội. Hồi vòng bảng, Diệp Tu thỉnh thoảng vẫn gọi tên cậu. Tiếc rằng suốt cả mùa giải, Mạc Phàm chỉ tiến bộ vượt trội về trình cá nhân chứ chưa thể linh hoạt, tránh máy móc trong những pha phối hợp đội ngũ. Có lẽ, trời sinh tính cậu đã vậy rồi.
Đánh chưa quen, chưa tìm thấy cảm giác... Người khác nhìn ra, bản thân Mạc Phàm càng rõ ràng. Diệp Tu chỉ lặp lại lý do cũ chứ không nói thêm gì khác cũng đã đủ sức thuyết phục, bởi nguyên nhân đơn giản có thế mà thôi.
Sau cùng, Ngụy Sâm.
Diệp Tu cũng có lời giải trình dành cho hắn, vỏn vẹn hai chữ: "Ông hiểu."
"Móa mày, không được thua!" Ngụy Sâm nặng nề vỗ lưng Diệp Tu.
"Mấy mùa có ông, tui đều vô địch." Diệp Tu nói.
"Móa!" Ngụy Sâm sầm mặt, nhưng đấy lại là sự thật, khác biệt chỉ ở hai mùa giải đó Diệp Tu là kẻ địch của hắn.
"Cho nên lần này cũng vậy." Diệp Tu nói.
"Miễn sao thắng, lão phu múa bụng cổ vũ cho mày luôn." Ngụy Sâm hùng hồn tuyên bố.
"Múa bụng..." Mọi người hãi hùng nhìn Ngụy Sâm.
"Mắc ói, cho tui điếu thuốc được rồi ba!" Diệp Tu quả quyết.
Xuất phát, trận chiến cuối cùng!
Hưng Hân đã rời phòng chờ, để lúc này đây, Diệp Tu cùng năm người đồng đội sải bước lên chiến trường chốt mùa giải.
Lại một lần nữa, đứng ở thời khắc quyết định.
Diệp Tu cảm thấy quen mà lạ.
Tiếng gào thét, tiếng hoan hô, tiếng vỗ tay, tất cả đều để chờ đón người sẽ ngồi lên ngôi vương tối cao.
Quán quân!
"Là chúng ta!" Sáu người Luân Hồi hô to.
"Là chúng ta!" Sáu người Hưng Hân gào lớn.
Trận đấu bắt đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Thichdoctruyen.com
/1726
|