Vinh Quang!
Hai chữ to đậm hiện ra lấp lánh trên màn hình.
Bất kể quá trình thế nào, kết quả thi đấu chỉ có một: Thắng hoặc thua.
Trận này, chiến thắng thuộc về Kiều Nhất Phàm của Hưng Hân. Tiếng vỗ tay ào ào như lũ cuốn tràn khán đài.
Tống Kỳ Anh tiếc nuối rời phòng. Những tràng pháo tay trong nhà thi đấu không phải dành tặng cho cậu, nhưng cậu không vì thế mà cúi đầu. Tuy đối thủ phát huy rất xuất sắc, nhưng cậu cũng chẳng có gì để thẹn với lòng.
Nếu có, thì chỉ là pha đầu tiên chưa suy xét cẩn thận mọi mặt.
Trên đường xuống sân, Tống Kỳ Anh đã bắt đầu suy ngẫm. Cậu nhớ lại cảnh Trường Hà Lạc Nhật phá tường xông qua, bị trần nhà đổ sụp trước mặt làm mất cơ hội giành quyền chủ động.
Nếu đổi thành đội phó, chắc chắn anh ấy sẽ không tính sót.
Tống Kỳ Anh không khỏi nhìn về phía người nọ trên hàng ghế tuyển thủ Bá Đồ.
Cậu là nhà quyền pháp, là người đã được chiến đội Bá Đồ chọn kế thừa Đại Mạc Cô Yên khi Hàn Văn Thanh giải nghệ. Mọi người không ai giấu diếm điều này. Bá Đồ mà, cả chiến đội đều thẳng thắn, dứt khoát. Từ trên xuống dưới đều vậy, trong tất cả các phương diện.
Tống Kỳ Anh dĩ nhiên không từ chối trọng trách đặt lên vai mình. Cậu xem đó là vinh dự, và đồng thời, cậu cũng không che giấu ý nghĩ trong lòng. Nghề đang cầm là nhà quyền pháp, nghề yêu nhất cũng là nhà quyền pháp, nhưng nếu hỏi về phong cách, Tống Kỳ Anh thích đội phó Trương Tân Kiệt hơn.
Cẩn thận, chặt chẽ, không có sơ hở nào.
Một phong cách ổn định như thế sẽ bị nhiều người nhận xét là thiếu nhiệt huyết, nhưng Tống Kỳ Anh thì khác. Cậu cảm thấy vậy mới ngầu cơ. Có lẽ, cũng vì tính cách trời sinh của cậu nữa.
Chiến đội Bá Đồ không đặc biệt yêu cầu Tống Kỳ Anh phải làm gì. Cậu cũng không cố tình bắt bản thân phải trở nên giống với Trương Tân Kiệt, nhưng khi phát triển theo đúng phong cách mình muốn, trên dưới Bá Đồ lại đều cho rằng Tống Kỳ Anh trông rất giống phiên bản thu nhỏ của Trương Tân Kiệt.
Tống Kỳ Anh có ngại không? Không hề. Cậu đâu có bắt chước. Đó chính là phong cách của cậu mà.
Vấn đề là, trình chưa tới!
Tự kiểm điểm, Tống Kỳ Anh cố tìm kiếm chỗ thiếu hụt của mình. Mà lúc này, vị tướng trấn thủ lôi đài Bá Đồ đã đứng dậy.
Hàn Văn Thanh, chỉ có thể là Hàn Văn Thanh, nhất định phải là Hàn Văn Thanh.
Hàn Văn Thanh có thể thoái nhượng khi cần thiết, nhưng nếu anh không lên đánh lôi đài trong trận bán kết cực kỳ quan trọng này, fan Bá Đồ chắc chắn sẽ thất vọng, tuyển thủ Bá Đồ khả năng sẽ bất an.
Đội trưởng mười năm, trụ cột mười năm.
Nếu bàn về sức ảnh hưởng đối với chiến đội, Hàn Văn Thanh tuyệt đối phải kể đến đầu tiên. Ngay cả địch thủ lâu năm của anh là Diệp Tu, cũng chẳng có được một kết cục tốt đẹp ở Gia Thế. Xét trong các tuyển thủ sau này, chỉ Vương Kiệt Hi là đạt tới gần Hàn Văn Thanh nhất. Sức ảnh hưởng của Vương Kiệt Hi lên chiến đội Vi Thảo cũng như mặt trời ban trưa, nhưng vẫn kém Hàn Văn Thanh một bậc.
Bằng tinh thần và sức hút của mình, Hàn Văn Thanh đã tác động đến cả một chiến đội. Không thể phủ nhận, phong cách thi đấu của Bá Đồ bắt nguồn từ chính đội trưởng, cũng là át chủ bài nhà họ từ những ngày đầu tiên nhất, để rồi hình thành và kéo dài đến nay.
Còn Vương Kiệt Hi với Vi Thảo? Vương Kiệt Hi phải thay đổi phong cách riêng để hòa nhập vào Vi Thảo, Vi Thảo mới đoạt quán quân hai lần. Xét thành tích, số quán quân của anh nhiều hơn Hàn Văn Thanh, nhưng xét sức ảnh hưởng trên chiến đội, Vương Kiệt Hi rõ ràng không bằng.
Giờ phút này, vị đội trưởng mười năm của Bá Đồ đang đứng lên từ chỗ ngồi, không biết đã là lần thứ bao nhiêu, sắp vì Bá Đồ mà thủ cửa ải mấu chốt cuối cùng.
Fan ruột Bá Đồ bôn ba dặm trường đến đây, một khắc này đột nhiên như bị nhen lửa. Họ điên cuồng gào thét. Hàn Văn Thanh không khiêm nhường khi đối diện với kỳ vọng của fan, anh hướng về khán đài đội khách, vươn thẳng cánh tay, giơ cao nắm đấm.
Tiếng gào thét càng tăng âm lượng. Tống Kỳ Anh cũng đã xuống sân, đang đi đến gần Hàn Văn Thanh.
Nắm đấm của Hàn Văn Thanh lập tức thấp xuống, vung về phía cậu. Tống Kỳ Anh lập tức hiểu ý, cũng duỗi thẳng cánh tay.
Chạm quyền!
Đội trưởng cố lên! Tống Kỳ Anh lớn tiếng.
Ừ. Hàn Văn Thanh gật đầu, cất bước lên sàn đấu.
Bá Đồ đang ở thế yếu. Sau khi Tống Kỳ Anh bại bởi Kiều Nhất Phàm, Một Tấc Tro chỉ tổn thất 61% HP, vẫn còn đến 39%.
Ưu thế quá rõ rệt, nhưng khi Hàn Văn Thanh bước trên sàn đấu, các fan ruột Bá Đồ lại chẳng có vẻ gì là lo lắng. Trong mắt họ, là tràn đầy khí phách hào hùng.
Thi đấu phải có thắng thua, ai cũng đều hiểu.
Kỳ thực, thứ toát ra trong mắt fan Bá Đồ không phải niềm tin tất thắng. Điều mà Hàn Văn Thanh đem đến cho họ, là một tín niệm kiên định. Họ tin chắc rằng, chỉ cần có người này, họ có thua cũng sẽ không mất đấu chí và lòng tin. Chỉ cần có người này, họ sẽ chỉ thua người, chứ không bao giờ thua trận!
Xưa nay, Bá Đồ chưa bao giờ là một chiến đội sợ thất bại. Thời kỳ đầu Liên minh, bọn họ ba lần bị chiến đội Gia Thế tiễn bước, Gia Thế và Diệp Tu được gọi là chủ nợ, là khắc tinh của họ. Ừ thì thế nào? Mùa giải thứ tư, trên sàn đấu tổng chung kết tối cao, họ đánh bại Gia Thế bằng một chiến thắng oanh liệt, khẳng định rằng mình xứng đáng. Chỉ cần là fan Bá Đồ thâm niên, sẽ mãi mãi không quên ngày hôm đó. Bởi ngày hôm đó, chính là lời miêu tả hoàn mỹ nhất cho khí phách Bá Đồ.
Không sợ thất bại, vĩnh viễn vươn đến đỉnh cao, Bá Đồ theo sau người đàn ông này, đã đi suốt mười năm. Hôm nay, anh lãnh đạo Bá Đồ, một lần nữa hướng về đỉnh cao kia, một lần nữa đứng trên sàn đấu.
Trên tivi, Phan Lâm đang sướt mướt kể lể những lời tương tự. Hợp tác của hắn, Lý Nghệ Bác, xuất thân từ Bá Đồ chứ đâu? Từng cất bước Liên minh ở thời xa xưa đó, Lý Nghệ Bác không nắm rõ về Bá Đồ của ngày hôm nay trên phương diện kỹ thuật và chiến thuật, nhưng tinh thần Bá Đồ là thứ hắn sẽ không bao giờ quên. Bởi vì, hắn cũng là một thành viên Bá Đồ, từng cùng Bá Đồ vượt sương vượt gió trong chính mùa giải thứ tư. Nghe Phan Lâm ngồi nỉ non về lịch sử, Lý Nghệ Bác không khỏi trào dâng nhiệt huyết, thậm chí kích động muốn bay lên sàn đấu, một lần nữa cầm chuột cầm phím, xông pha chinh chiến!
Ok, trận đấu sắp bắt đầu. Đội trưởng mười năm của Bá Đồ, Hàn Văn Thanh, vs tân binh Hưng Hân, Kiều Nhất Phàm. Phan Lâm nói.
Tuy Kiều Nhất Phàm ra mắt Liên minh từ mùa giải thứ tám nhưng chỉ thực sự báo danh thi đấu ở mùa này, nên ai cũng nhìn về cậu là một tân binh.
Đầu game không thay đổi, tướng hai đội đều tiến thẳng lâu đài giữa bản đồ. Dũng mãnh và quả quyết của Hàn Văn Thanh có thể thấy từ cách di chuyển của nhân vật anh cầm. Mỗi bước chân của Đại Mạc Cô Yên đều thẳng tắp một đường, lao về phía trước.
Như mọi trận khác, hai người tiếp cận mặt trước và sau lâu đài.
Kiều Nhất Phàm tiếp tục khiển Một Tấc Tro vào lâu đài từ cửa chính. Cậu nhanh chóng đi đến vị trí giao tranh lúc nãy với Tống Kỳ Anh.
Kiều Nhất Phàm vẫn muốn lấy nơi này làm chiến trường? Phan Lâm nói. Theo dõi trận vừa rồi, mọi người đều nhìn thấy vị trí Một Tấc Tro đứng rất có lợi cho trận quỷ phát huy. Diện tích căn phòng, địa hình bao quanh đều được Một Tấc Tro lần lượt sử dụng nhuần nhuyễn.
Cái gì gọi là ưu thế sân nhà?
Đây chính là ưu thế sân nhà.
Địa hình bản đồ được vận dụng đến tận cùng.
Thật sự quá lợi hại. Những gì xảy ra, tuyển thủ Bá Đồ ngồi dưới đều nhìn thấy, Hàn Văn Thanh cũng không ngoại lệ. Thế nhưng hiện tại, nếu Kiều Nhất Phàm vẫn muốn chiến ở nơi này thì có hơi gượng ép. Đã thấy cậu lợi dụng địa hình khu vực với hiệu suất siêu cao, liệu Hàn Văn Thanh có để cậu như ý, quyết đấu với cậu tại đây?
Ặc...
Hàn Văn Thanh ấy à?
Câu hỏi này khi áp lên Hàn Văn Thanh, sẽ không còn là một câu hỏi.
Một việc có vẻ thiếu lý trí, nhưng nếu được quyết định bởi Hàn Văn Thanh, thì chẳng ai nghi vấn gì.
Bởi xưa nay anh đều là vậy. Biết rõ trên núi có hổ, vẫn nhằm hướng hổ mà đi. Những hành động thiếu lý trí ở kẻ khác, khi Hàn Văn Thanh thực hiện lại có thể dũng mãnh đột phá cục diện.
Kiều Nhất Phàm bày trận chờ sẵn ở chiến trường cũ, người bình thường chắc sẽ không vào, nhưng Hàn Văn Thanh thì dám lắm. Có phải Kiều Nhất Phàm đã suy xét đến tính cách anh, nên mới làm điều tưởng chừng như không nên ấy?
Mọi người hướng ánh mắt về phía Hàn Văn Thanh. Đại Mạc Cô Yên tiến vào lâu đài từ cửa sau, không chút sợ hãi mà lùng sục khắp các căn phòng. Chẳng mấy chốc, anh đã đến gần Một Tấc Tro. Lần này Một Tấc Tro không chém cửa để tạo tín hiệu cho đối thủ nữa. Cậu chỉ tìm chỗ núp trong phòng, chuẩn bị sẵn sàng giao chiến.
Bức tường đổ nát làm hai căn phòng thông nhau, không gian rộng thoáng hơn hẳn. Đại Mạc Cô Yên sẽ từ phía nào đến, Kiều Nhất Phàm cũng không nắm chắc. Cậu chỉ cho Một Tấc Tro rụt vào một góc, cố gắng mai phục nhiều mặt nhất có thể.
Không bao lâu sau, Kiều Nhất Phàm nghe thấy tiếng bước chân.
Bước chân kia chẳng hề mảy may che giấu, đạp tới đâu là phát sinh tiếng động tới đó, càng lúc càng gần.
Bốp!
Một âm thanh khác vang lên, Một Tấc Tro dán người sát tường cảm nhận rõ rệt lực chấn động.
Kiều Nhất Phàm biết rất rõ đây là tiếng gì. Ngay trận trước, Tống Kỳ Anh từng khiển Trường Hà Lạc Nhật tạo nên âm thanh này hơn 160 lần.
Đại Mạc Cô Yên của Hàn Văn Thanh cũng đang đấm tường?
Kiều Nhất Phàm giật mình. Bốp! Quyền thứ hai lại vang lên.
Cậu đoán được đại khái phương hướng rồi. Quay đầu nhìn, lập tức nghe rầm một tiếng. Bức tường nọ đã thủng một lỗ to.
Ba cú đấm thủng tường?
Dĩ nhiên đó không phải vì lực sát thương của Đại Mạc Cô Yên bá đạo bằng trời, mà do bức tường anh chọn đã yếu sẵn rồi thôi.
Toàn bộ các trận đầu đêm đến giờ đều xảy ra trong lâu đài, nhất là ở tầng một. Đồ nội thất nát bấy, tường vách cũng bị hủy hoại nặng, Hàn Văn Thanh hiển nhiên đã tìm một chỗ chịu hủy hoại nghiêm trọng mà đấm ba cú, thế là bức tường đi tong.
Ủa gì kia? Trút giận à?
Ban đầu, khán giả còn nghĩ vậy.
Rất nhanh sau đó, họ thấy Đại Mạc Cô Yên và Một Tấc Tro đối diện nhìn nhau qua lỗ thủng tường.
Phát hiện vị trí Một Tấc Tro, Hàn Văn Thanh đương nhiên hiểu ngay kế hoạch của Kiều Nhất Phàm. Anh có sẽ kiên cường lao tới, đánh với Kiều Nhất Phàm ở nơi mà cậu nắm rõ địa hình nhất?
Tuyết Văn trong tay Một Tấc Tro bắt đầu lấp lánh ánh sáng khi mờ khi tỏ. Song, Đại Mạc Cô Yên chỉ quét mắt nhìn cậu qua lỗ thủng trên tường rồi bỏ đi.
Bốp bốp bốp bốp, thêm mấy quyền nữa, bức tường yếu ớt thủng thêm một lỗ. Đại Mạc Cô Yên chọn chỗ khác, đấm tiếp...
Âm thanh vang lên không ngừng, làm thành một vòng xoay quanh Một Tấc Tro. Kiều Nhất Phàm lắng nghe một hồi, sắc mặt bỗng tái nhợt.
Tống Kỳ Anh chỉ dỡ một bức tường, còn Hàn Văn Thanh, anh ấy muốn dỡ luôn cả tòa lâu đài sao?
Hai chữ to đậm hiện ra lấp lánh trên màn hình.
Bất kể quá trình thế nào, kết quả thi đấu chỉ có một: Thắng hoặc thua.
Trận này, chiến thắng thuộc về Kiều Nhất Phàm của Hưng Hân. Tiếng vỗ tay ào ào như lũ cuốn tràn khán đài.
Tống Kỳ Anh tiếc nuối rời phòng. Những tràng pháo tay trong nhà thi đấu không phải dành tặng cho cậu, nhưng cậu không vì thế mà cúi đầu. Tuy đối thủ phát huy rất xuất sắc, nhưng cậu cũng chẳng có gì để thẹn với lòng.
Nếu có, thì chỉ là pha đầu tiên chưa suy xét cẩn thận mọi mặt.
Trên đường xuống sân, Tống Kỳ Anh đã bắt đầu suy ngẫm. Cậu nhớ lại cảnh Trường Hà Lạc Nhật phá tường xông qua, bị trần nhà đổ sụp trước mặt làm mất cơ hội giành quyền chủ động.
Nếu đổi thành đội phó, chắc chắn anh ấy sẽ không tính sót.
Tống Kỳ Anh không khỏi nhìn về phía người nọ trên hàng ghế tuyển thủ Bá Đồ.
Cậu là nhà quyền pháp, là người đã được chiến đội Bá Đồ chọn kế thừa Đại Mạc Cô Yên khi Hàn Văn Thanh giải nghệ. Mọi người không ai giấu diếm điều này. Bá Đồ mà, cả chiến đội đều thẳng thắn, dứt khoát. Từ trên xuống dưới đều vậy, trong tất cả các phương diện.
Tống Kỳ Anh dĩ nhiên không từ chối trọng trách đặt lên vai mình. Cậu xem đó là vinh dự, và đồng thời, cậu cũng không che giấu ý nghĩ trong lòng. Nghề đang cầm là nhà quyền pháp, nghề yêu nhất cũng là nhà quyền pháp, nhưng nếu hỏi về phong cách, Tống Kỳ Anh thích đội phó Trương Tân Kiệt hơn.
Cẩn thận, chặt chẽ, không có sơ hở nào.
Một phong cách ổn định như thế sẽ bị nhiều người nhận xét là thiếu nhiệt huyết, nhưng Tống Kỳ Anh thì khác. Cậu cảm thấy vậy mới ngầu cơ. Có lẽ, cũng vì tính cách trời sinh của cậu nữa.
Chiến đội Bá Đồ không đặc biệt yêu cầu Tống Kỳ Anh phải làm gì. Cậu cũng không cố tình bắt bản thân phải trở nên giống với Trương Tân Kiệt, nhưng khi phát triển theo đúng phong cách mình muốn, trên dưới Bá Đồ lại đều cho rằng Tống Kỳ Anh trông rất giống phiên bản thu nhỏ của Trương Tân Kiệt.
Tống Kỳ Anh có ngại không? Không hề. Cậu đâu có bắt chước. Đó chính là phong cách của cậu mà.
Vấn đề là, trình chưa tới!
Tự kiểm điểm, Tống Kỳ Anh cố tìm kiếm chỗ thiếu hụt của mình. Mà lúc này, vị tướng trấn thủ lôi đài Bá Đồ đã đứng dậy.
Hàn Văn Thanh, chỉ có thể là Hàn Văn Thanh, nhất định phải là Hàn Văn Thanh.
Hàn Văn Thanh có thể thoái nhượng khi cần thiết, nhưng nếu anh không lên đánh lôi đài trong trận bán kết cực kỳ quan trọng này, fan Bá Đồ chắc chắn sẽ thất vọng, tuyển thủ Bá Đồ khả năng sẽ bất an.
Đội trưởng mười năm, trụ cột mười năm.
Nếu bàn về sức ảnh hưởng đối với chiến đội, Hàn Văn Thanh tuyệt đối phải kể đến đầu tiên. Ngay cả địch thủ lâu năm của anh là Diệp Tu, cũng chẳng có được một kết cục tốt đẹp ở Gia Thế. Xét trong các tuyển thủ sau này, chỉ Vương Kiệt Hi là đạt tới gần Hàn Văn Thanh nhất. Sức ảnh hưởng của Vương Kiệt Hi lên chiến đội Vi Thảo cũng như mặt trời ban trưa, nhưng vẫn kém Hàn Văn Thanh một bậc.
Bằng tinh thần và sức hút của mình, Hàn Văn Thanh đã tác động đến cả một chiến đội. Không thể phủ nhận, phong cách thi đấu của Bá Đồ bắt nguồn từ chính đội trưởng, cũng là át chủ bài nhà họ từ những ngày đầu tiên nhất, để rồi hình thành và kéo dài đến nay.
Còn Vương Kiệt Hi với Vi Thảo? Vương Kiệt Hi phải thay đổi phong cách riêng để hòa nhập vào Vi Thảo, Vi Thảo mới đoạt quán quân hai lần. Xét thành tích, số quán quân của anh nhiều hơn Hàn Văn Thanh, nhưng xét sức ảnh hưởng trên chiến đội, Vương Kiệt Hi rõ ràng không bằng.
Giờ phút này, vị đội trưởng mười năm của Bá Đồ đang đứng lên từ chỗ ngồi, không biết đã là lần thứ bao nhiêu, sắp vì Bá Đồ mà thủ cửa ải mấu chốt cuối cùng.
Fan ruột Bá Đồ bôn ba dặm trường đến đây, một khắc này đột nhiên như bị nhen lửa. Họ điên cuồng gào thét. Hàn Văn Thanh không khiêm nhường khi đối diện với kỳ vọng của fan, anh hướng về khán đài đội khách, vươn thẳng cánh tay, giơ cao nắm đấm.
Tiếng gào thét càng tăng âm lượng. Tống Kỳ Anh cũng đã xuống sân, đang đi đến gần Hàn Văn Thanh.
Nắm đấm của Hàn Văn Thanh lập tức thấp xuống, vung về phía cậu. Tống Kỳ Anh lập tức hiểu ý, cũng duỗi thẳng cánh tay.
Chạm quyền!
Đội trưởng cố lên! Tống Kỳ Anh lớn tiếng.
Ừ. Hàn Văn Thanh gật đầu, cất bước lên sàn đấu.
Bá Đồ đang ở thế yếu. Sau khi Tống Kỳ Anh bại bởi Kiều Nhất Phàm, Một Tấc Tro chỉ tổn thất 61% HP, vẫn còn đến 39%.
Ưu thế quá rõ rệt, nhưng khi Hàn Văn Thanh bước trên sàn đấu, các fan ruột Bá Đồ lại chẳng có vẻ gì là lo lắng. Trong mắt họ, là tràn đầy khí phách hào hùng.
Thi đấu phải có thắng thua, ai cũng đều hiểu.
Kỳ thực, thứ toát ra trong mắt fan Bá Đồ không phải niềm tin tất thắng. Điều mà Hàn Văn Thanh đem đến cho họ, là một tín niệm kiên định. Họ tin chắc rằng, chỉ cần có người này, họ có thua cũng sẽ không mất đấu chí và lòng tin. Chỉ cần có người này, họ sẽ chỉ thua người, chứ không bao giờ thua trận!
Xưa nay, Bá Đồ chưa bao giờ là một chiến đội sợ thất bại. Thời kỳ đầu Liên minh, bọn họ ba lần bị chiến đội Gia Thế tiễn bước, Gia Thế và Diệp Tu được gọi là chủ nợ, là khắc tinh của họ. Ừ thì thế nào? Mùa giải thứ tư, trên sàn đấu tổng chung kết tối cao, họ đánh bại Gia Thế bằng một chiến thắng oanh liệt, khẳng định rằng mình xứng đáng. Chỉ cần là fan Bá Đồ thâm niên, sẽ mãi mãi không quên ngày hôm đó. Bởi ngày hôm đó, chính là lời miêu tả hoàn mỹ nhất cho khí phách Bá Đồ.
Không sợ thất bại, vĩnh viễn vươn đến đỉnh cao, Bá Đồ theo sau người đàn ông này, đã đi suốt mười năm. Hôm nay, anh lãnh đạo Bá Đồ, một lần nữa hướng về đỉnh cao kia, một lần nữa đứng trên sàn đấu.
Trên tivi, Phan Lâm đang sướt mướt kể lể những lời tương tự. Hợp tác của hắn, Lý Nghệ Bác, xuất thân từ Bá Đồ chứ đâu? Từng cất bước Liên minh ở thời xa xưa đó, Lý Nghệ Bác không nắm rõ về Bá Đồ của ngày hôm nay trên phương diện kỹ thuật và chiến thuật, nhưng tinh thần Bá Đồ là thứ hắn sẽ không bao giờ quên. Bởi vì, hắn cũng là một thành viên Bá Đồ, từng cùng Bá Đồ vượt sương vượt gió trong chính mùa giải thứ tư. Nghe Phan Lâm ngồi nỉ non về lịch sử, Lý Nghệ Bác không khỏi trào dâng nhiệt huyết, thậm chí kích động muốn bay lên sàn đấu, một lần nữa cầm chuột cầm phím, xông pha chinh chiến!
Ok, trận đấu sắp bắt đầu. Đội trưởng mười năm của Bá Đồ, Hàn Văn Thanh, vs tân binh Hưng Hân, Kiều Nhất Phàm. Phan Lâm nói.
Tuy Kiều Nhất Phàm ra mắt Liên minh từ mùa giải thứ tám nhưng chỉ thực sự báo danh thi đấu ở mùa này, nên ai cũng nhìn về cậu là một tân binh.
Đầu game không thay đổi, tướng hai đội đều tiến thẳng lâu đài giữa bản đồ. Dũng mãnh và quả quyết của Hàn Văn Thanh có thể thấy từ cách di chuyển của nhân vật anh cầm. Mỗi bước chân của Đại Mạc Cô Yên đều thẳng tắp một đường, lao về phía trước.
Như mọi trận khác, hai người tiếp cận mặt trước và sau lâu đài.
Kiều Nhất Phàm tiếp tục khiển Một Tấc Tro vào lâu đài từ cửa chính. Cậu nhanh chóng đi đến vị trí giao tranh lúc nãy với Tống Kỳ Anh.
Kiều Nhất Phàm vẫn muốn lấy nơi này làm chiến trường? Phan Lâm nói. Theo dõi trận vừa rồi, mọi người đều nhìn thấy vị trí Một Tấc Tro đứng rất có lợi cho trận quỷ phát huy. Diện tích căn phòng, địa hình bao quanh đều được Một Tấc Tro lần lượt sử dụng nhuần nhuyễn.
Cái gì gọi là ưu thế sân nhà?
Đây chính là ưu thế sân nhà.
Địa hình bản đồ được vận dụng đến tận cùng.
Thật sự quá lợi hại. Những gì xảy ra, tuyển thủ Bá Đồ ngồi dưới đều nhìn thấy, Hàn Văn Thanh cũng không ngoại lệ. Thế nhưng hiện tại, nếu Kiều Nhất Phàm vẫn muốn chiến ở nơi này thì có hơi gượng ép. Đã thấy cậu lợi dụng địa hình khu vực với hiệu suất siêu cao, liệu Hàn Văn Thanh có để cậu như ý, quyết đấu với cậu tại đây?
Ặc...
Hàn Văn Thanh ấy à?
Câu hỏi này khi áp lên Hàn Văn Thanh, sẽ không còn là một câu hỏi.
Một việc có vẻ thiếu lý trí, nhưng nếu được quyết định bởi Hàn Văn Thanh, thì chẳng ai nghi vấn gì.
Bởi xưa nay anh đều là vậy. Biết rõ trên núi có hổ, vẫn nhằm hướng hổ mà đi. Những hành động thiếu lý trí ở kẻ khác, khi Hàn Văn Thanh thực hiện lại có thể dũng mãnh đột phá cục diện.
Kiều Nhất Phàm bày trận chờ sẵn ở chiến trường cũ, người bình thường chắc sẽ không vào, nhưng Hàn Văn Thanh thì dám lắm. Có phải Kiều Nhất Phàm đã suy xét đến tính cách anh, nên mới làm điều tưởng chừng như không nên ấy?
Mọi người hướng ánh mắt về phía Hàn Văn Thanh. Đại Mạc Cô Yên tiến vào lâu đài từ cửa sau, không chút sợ hãi mà lùng sục khắp các căn phòng. Chẳng mấy chốc, anh đã đến gần Một Tấc Tro. Lần này Một Tấc Tro không chém cửa để tạo tín hiệu cho đối thủ nữa. Cậu chỉ tìm chỗ núp trong phòng, chuẩn bị sẵn sàng giao chiến.
Bức tường đổ nát làm hai căn phòng thông nhau, không gian rộng thoáng hơn hẳn. Đại Mạc Cô Yên sẽ từ phía nào đến, Kiều Nhất Phàm cũng không nắm chắc. Cậu chỉ cho Một Tấc Tro rụt vào một góc, cố gắng mai phục nhiều mặt nhất có thể.
Không bao lâu sau, Kiều Nhất Phàm nghe thấy tiếng bước chân.
Bước chân kia chẳng hề mảy may che giấu, đạp tới đâu là phát sinh tiếng động tới đó, càng lúc càng gần.
Bốp!
Một âm thanh khác vang lên, Một Tấc Tro dán người sát tường cảm nhận rõ rệt lực chấn động.
Kiều Nhất Phàm biết rất rõ đây là tiếng gì. Ngay trận trước, Tống Kỳ Anh từng khiển Trường Hà Lạc Nhật tạo nên âm thanh này hơn 160 lần.
Đại Mạc Cô Yên của Hàn Văn Thanh cũng đang đấm tường?
Kiều Nhất Phàm giật mình. Bốp! Quyền thứ hai lại vang lên.
Cậu đoán được đại khái phương hướng rồi. Quay đầu nhìn, lập tức nghe rầm một tiếng. Bức tường nọ đã thủng một lỗ to.
Ba cú đấm thủng tường?
Dĩ nhiên đó không phải vì lực sát thương của Đại Mạc Cô Yên bá đạo bằng trời, mà do bức tường anh chọn đã yếu sẵn rồi thôi.
Toàn bộ các trận đầu đêm đến giờ đều xảy ra trong lâu đài, nhất là ở tầng một. Đồ nội thất nát bấy, tường vách cũng bị hủy hoại nặng, Hàn Văn Thanh hiển nhiên đã tìm một chỗ chịu hủy hoại nghiêm trọng mà đấm ba cú, thế là bức tường đi tong.
Ủa gì kia? Trút giận à?
Ban đầu, khán giả còn nghĩ vậy.
Rất nhanh sau đó, họ thấy Đại Mạc Cô Yên và Một Tấc Tro đối diện nhìn nhau qua lỗ thủng tường.
Phát hiện vị trí Một Tấc Tro, Hàn Văn Thanh đương nhiên hiểu ngay kế hoạch của Kiều Nhất Phàm. Anh có sẽ kiên cường lao tới, đánh với Kiều Nhất Phàm ở nơi mà cậu nắm rõ địa hình nhất?
Tuyết Văn trong tay Một Tấc Tro bắt đầu lấp lánh ánh sáng khi mờ khi tỏ. Song, Đại Mạc Cô Yên chỉ quét mắt nhìn cậu qua lỗ thủng trên tường rồi bỏ đi.
Bốp bốp bốp bốp, thêm mấy quyền nữa, bức tường yếu ớt thủng thêm một lỗ. Đại Mạc Cô Yên chọn chỗ khác, đấm tiếp...
Âm thanh vang lên không ngừng, làm thành một vòng xoay quanh Một Tấc Tro. Kiều Nhất Phàm lắng nghe một hồi, sắc mặt bỗng tái nhợt.
Tống Kỳ Anh chỉ dỡ một bức tường, còn Hàn Văn Thanh, anh ấy muốn dỡ luôn cả tòa lâu đài sao?
/1726
|