Dịch bởi Lá Mùa Thu
Tại khu vực tâm bão, Dạ Vũ Thanh Phiền và Thương Lâm Đạn Vũ đã thành công vòng sang hai cánh. Không cắt vào ngay vị trí đối lập với ba người bên trong, họ tiếp tục di chuyển thêm một quãng về phía trước.
Quãng đường này thể hiện rõ sự hiểu biết bản đồ sân nhà của tướng Lam Vũ. Nếu chọn cắt thẳng vào, họ sẽ tạo thành góc vuông với chiều gió, không đến nỗi ngược hướng nhưng vẫn bị ảnh hưởng. Đi thêm một quãng đến một góc độ nhất định, chiều gió mới thích hợp cho họ lợi dụng.
Khoảng cách và góc độ đều được hai người Lam Vũ lựa chọn dựa trên đặc điểm bản đồ. Dạ Vũ Thanh Phiền và Thương Lâm Đạn Vũ vòng sang hai cánh tương ứng nhau, nhưng khoảng cách và góc độ cuối cùng lại khác biệt. Có thể thấy, mỗi người trong họ tự có nhận định và tính toán của riêng mình. Họ khác nhau ở cả cự ly với ba người trong tâm bão, lẫn vị trí tấn công cần di chuyển đến.
Lúc này, vị trí Mộc Vũ Tranh Phong dừng lại có thể bắn tới cả hai. Cô chọn triệt đường lùi của Dạ Vũ Thanh Phiền. Chỉ cần giữ đủ khoảng cách, bậc thầy pháo súng dĩ nhiên sẽ ưu tiên đánh kiếm khách hơn chuyên gia đạn dược.
Khán giả ngồi trước tivi không quá chú ý đến Mộc Vũ Tranh Phong vì khung hình không chiếu đến cô, nhưng còn tuyển thủ chuyên nghiệp trong trận? Góc nhìn của họ là do họ tự điều chỉnh, bản đồ cũng không phải Rừng Sương Mù, lẽ nào họ không phát hiện Mộc Vũ Tranh Phong di chuyển?
Đương nhiên là có.
Trên thực tế, cả năm tướng Lam Vũ đều biết Mộc Vũ Tranh Phong đang làm gì.
Nhưng biết thì thế nào?
Tô Mộc Tranh cứ ngang nhiên thể hiện rõ ý đồ của mình đấy, năm người Lam Vũ làm gì được cô?
Dụ Văn Châu và Từ Cảnh Hi đang trong tình cảnh bị động, mạng mình chưa chắc giữ nổi. Hoàng Thiếu Thiên và Trịnh Hiên gánh vác trách nhiệm xoay chuyển cục diện, buộc phải tập trung hành động thật nhanh. Chưa kể, Tô Mộc Tranh cố tình đến tìm họ, họ chạy qua đón cô thì thừa thãi rồi. Thế là Lam Vũ chỉ còn Lư Hãn Văn, người duy nhất được phép chủ động lựa chọn. Cậu đã chọn Tay Nhỏ Lạnh Giá, tức khả năng lật ngược thế cờ duy nhất của Lam Vũ. Lư Hãn Văn không muốn buông bỏ.
Bất đắc dĩ, Lam Vũ đành trơ mắt nhìn Tô Mộc Tranh thực hiện ý đồ. Hoàng Thiếu Thiên ngó qua, thấy cô nàng rốt cuộc vẫn nhè vào mình mà bắn. Ngoài việc bó tay, hắn chẳng thể làm gì khác.
Nhưng không sao, trong tâm bão nếu 3v3, có thêm hiểu biết về việc chiến đấu trong gió và hợp sức của sứ giả thủ hộ, Hoàng Thiếu Thiên và Trịnh Hiên rất tự tin. Đây cũng là lý do họ không hề lo lắng khi thấy Tô Mộc Tranh nhắm đến mình.
Cắt vào!
Tuy mỗi người mỗi ngả, Dạ Vũ Thanh Phiền và Thương Lâm Đạn Vũ vẫn luôn hình thành mối liên kết chặt chẽ. Thời cơ tiến vào tâm bão không giống nhau, nhưng đó không phải mục đích chính của họ. Mối liên kết mà họ duy trì là để khi bắt đầu tấn công, hai người có thể phối hợp hành động.
Một trước một sau, một nhanh một chậm, hai nhân vật tiến vào tâm bão. Họ rất biết mượn sức gió gia tăng tốc độ di chuyển.
Ầm ầm ầm!
Sau lưng Dạ Vũ Thanh Phiền, quả nhiên vang lên tiếng pháo từ Mộc Vũ Tranh Phong.
Nhịn hết nổi rồi hả? Hoàng Thiếu Thiên gõ chữ, Dạ Vũ Thanh Phiền đồng thời lăn mình khỏi vị trí.
Ầm!
Sóng khí từ vụ nổ hất hắn lăn liền ba vòng. Thêm vào sức gió, hắn suýt không dừng lại được.
Ha ha. Tô Mộc Tranh trả lời hai chữ kèm một emo mỉm cười, trông khí thế hơn hẳn ba cú lăn đất của Dạ Vũ Thanh Phiền.
Một pha đem đến bất ngờ tột cùng cho khán giả ngoài trận. Lường trước Dạ Vũ Thanh Phiền sẽ né chiêu thế nào, Mộc Vũ Tranh Phong nã pháo rất chuẩn. Ba phát Pháo Chống Tăng vù vù bay tới vị trí Dạ Vũ Thanh Phiền nhổm dậy, sức gió cũng đã tính toán kỹ càng. Khán giả thấy rõ pháo vừa rời nòng liền chệch hướng bay do bão quá mạnh, nhưng một trong ba quả vẫn nổ trúng Dạ Vũ Thanh Phiền.
Mới hit đầu liền ăn đạn, Hoàng Thiếu Thiên cảm thấy nhục không để đâu cho hết. Tuy nhiên, khó thể trách hắn bất cẩn. Vì thuộc làu làu bản đồ, cú lăn của hắn diễn ra theo bản năng, xuôi chiều gió nên lăn rất nhanh và xa, khả năng né pháo gần như 100%. Ai ngờ, lựa chọn tối ưu lại gây ảnh hưởng đến khả năng nhận định tình hình của Hoàng Thiếu Thiên. Ba quả Pháo Chống Tăng của Tô Mộc Tranh là hit bắn dự đoán. Yếu tố để cô ước lượng vị trí nã pháo, chính là sự hiểu biết bản đồ và phản ứng tự nhiên của Hoàng Thiếu Thiên.
Vụ nổ hất cho Dạ Vũ Thanh Phiền lộn mèo ba vòng, Mộc Vũ Tranh Phong bèn mượn cơ hội di chuyển. Khán giả phát hiện, vị trí của Mộc Vũ Tranh Phong và Dạ Vũ Thanh Phiền lúc này là một bên ưu thế áp đảo, một bên ở vào thế yếu hoàn toàn.
Điều đó có ý nghĩa gì, không ai không biết. Nếu Tô Mộc Tranh chiếm được ưu thế tuyệt đối về địa hình, chấp Hoàng Thiếu Thiên train bản đồ thế nào, giỏi về chiến đấu trong gió thế nào, cũng sẽ vất vả trăm bề. Tô Mộc Tranh đâu phải con gà? Chỉ cần nhìn cách cô tính sức gió cho ba quả Pháo Chống Tăng của mình để rồi bắn theo dự đoán, mọi người đều biết cô đã thích nghi ổn thỏa với điều kiện tâm bão.
Quả nhiên, Mộc Vũ Tranh Phong di chuyển xong thì ầm ầm dồn hỏa lực xuống ngay. Tuyến hỏa lực được buff sức gió, pháo nã vừa nhanh vừa mạnh, vị trí Dạ Vũ Thanh Phiền đang đứng lập tức trở thành một bãi ổ voi. Hắn ra sức tránh né, cũng không phải khó khăn gì. Tuy vậy, sau vài bước nhảy nhót, hắn sực nhận ra một điều.
Vì sao dễ né? Vì Tô Mộc Tranh cố tình thả! Di chuyển theo hướng cô thả, hắn không ăn sát thương, nhưng cứ tiếp tục theo cô dẫn dắt, Dạ Vũ Thanh Phiền sẽ bị đẩy khỏi tâm bão. Lúc đó muốn quay trở vào, chắc chắn tốn thời gian không ít.
Tính toán kinh nhỉ? Trước khi có hành động, Hoàng Thiếu Thiên lại leo lên khung chat.
Tam Đoạn Trảm!
Ánh kiếm lóe lên trong gió. Chiêu này Hoàng Thiếu Thiên định giữ để tăng tốc khi bắt đầu tấn công Phương Duệ và Bánh Bao, nhưng bây giờ hết cách rồi, đành chịu.
Ba luồng sáng lao đi vun vút trong bão, như bị bão tố dữ dội thổi thành một vệt loang loáng. Mộc Vũ Tranh Phong rải pháo đuổi theo Dạ Vũ Thanh Phiền, nhưng Hoàng Thiếu Thiên mượn sức gió, tốc độ di chuyển thay đổi vùn vụt. Dù đã thích nghi với điều kiện tâm bão, Tô Mộc Tranh cũng khó đạt đến mức như Hoàng Thiếu Thiên. Thay đổi tiết tấu bằng sức gió là điều cô tính toán không được, dẫn đến bắn phát nào trượt phát ấy. Chỉ bằng một chiêu Tam Đoạn Trảm, Dạ Vũ Thanh Phiền đã thoát khỏi vây khốn từ tuyến hỏa lực của Tô Mộc Tranh. Một pha biến chuyển rất đơn giản, nhưng bao hàm bên trong là biết bao luyện tập khắc khổ của người cầm chuột trước khi vào trận.
Không đuổi kịp, Tô Mộc Tranh cũng không hề nản lòng. Cô tiếp tục cho Mộc Vũ Tranh Phong di chuyển, duy trì thuận chiều gió áp chế Dạ Vũ Thanh Phiền. Tam Đoạn Trảm rồi cũng sẽ kết thúc, ngay vào lúc tia sáng thứ ba tan biến, pháo lại rời nòng bay ra.
Thiệt phiền dễ sợ...Hoàng Thiếu Thiên không khỏi liếc nhìn về phía Thương Lâm Đạn Vũ của Trịnh Hiên. Hai người cần phải nhanh chóng tập trung, mượn tầm bắn của chuyên gia đạn dược để trị Tô Mộc Tranh. Bằng không, hắn cứ bị động chịu đòn bởi ngược gió thế này thì xanh cỏ chứ đừng nói đi cứu Linh Hồn Ngữ Giả.
Cái nghiêng mặt liếc nhìn của Dạ Vũ Thanh Phiền rơi vào mắt Trịnh Hiên. Hắn lập tức hiểu ra rằng Hoàng Thiếu Thiên cần mình trợ giúp.
Nhưng nếu qua đó, Thương Lâm Đạn Vũ ngược gió đấu súng với Mộc Vũ Tranh Phong thuận gió, cũng khó có lợi!
Cần đổi góc độ.
Thương Lâm Đạn Vũ vốn đã tiến vào vị trí đủ tầm bắn, nhưng vì không thể không phối hợp với Hoàng Thiếu Thiên, hắn bèn vừa ném lựu đạn về phía Hải Vô Lượng và Bánh Bao Xâm Lấn, vừa di chuyển tìm vị trí chiến đấu với Mộc Vũ Tranh Phong.
Giao cho ông đó! Đúng lúc này, Phương Duệ đột nhiên chat lên.
Hả, là sao?
Mọi người tròn mắt.
Chỉ thấy Hải Vô Lượng xách Linh Hồn Ngữ Giả lên quăng đi, cả ba cùng nhào tới khu vực ngoài tầm bắn của Thương Lâm Đạn Vũ. Sau đó, Hải Vô Lượng quay lưng lại, bắt đầu những tư thế vô cùng khó coi để di chuyển trong gió.
Tên này...
Trịnh Hiên nhìn là biết Phương Duệ sắp tới phá mình, bèn ra tay trước, mượn ưu thế thuận chiều gió mà bắn xối xả về phía Hải Vô Lượng.
Khiên Sóng Khí!
Hải Vô Lượng nãy giờ lo focus Linh Hồn Ngữ Giả, các kỹ năng phòng ngự không cần sử dụng nên cần là có ngay. Loạt đạn từ Thương Lâm Đạn Vũ bị Khiên Sóng Khí hút trọn. Khiên vỡ rất nhanh, nhưng Hải Vô Lượng đã nhân cơ hội di chuyển khá xa.
Kiểu di chuyển đặt trọng tâm vào phần hạ bộ của đạo tặc mà Phương Duệ đang dùng cho Hải Vô Lượng, bất ngờ thay, đã giảm thiểu diện tích cơ thể chịu ảnh hưởng bởi gió. Dù đi ngược gió, tốc độ của hắn không quá chậm.
Cứ giao cho tui, chơi nó đi Bánh Bao! Phương Duệ quát.
Yeah, tui chỉ chờ có thế. Bánh Bao đáp lời, như thể nãy giờ hai người cố tình giữ cho Linh Hồn Ngữ Giả sống thoi thóp vậy. Thật ra không phải đâu, Phương Duệ với Bánh Bao vừa đánh vừa chửi cái set giáp tấm Linh Hồn Ngữ Giả đang mặc thì có! Sao nó không chơi mục sư nhỉ, mình đánh khỏe hơn biết bao nhiêu?
Một chọi một?
Từ Cảnh Hi sáng bừng hai mắt.
Solo với tên tuyển thủ thường xuyên chập mạch là Bánh Bao, Từ Cảnh Hi chợt thấy mình có hi vọng thoát thân, khỏi chờ cứu viện.
Sơ hở!
Chưa kịp nghĩ xong, Bánh Bao Xâm Lấn đã lộ sơ hở. Từ Cảnh Hi vui như trẩy hội, khiển Linh Hồn Ngữ Giả chui ra, ai ngờ mới kịp giơ chân đã ăn luôn một cú tối tăm mặt mũi, khỏi mơ đi thêm bước nữa.
Ủa?
Từ Cảnh Hi kinh hoàng. Bánh Bao có nhanh đến mấy cũng không thể tấn công tới vị trí này!
Xoay góc nhìn, Từ Cảnh Hi nhìn thấy Hải Vô Lượng đang thu chưởng.
Đao Khí!
Đao Khí của Hải Vô Lượng.
Từ Cảnh Hi muốn suy sụp. Bánh Bao có thể sơ hở thật, nhưng đồng đội cậu ta hiểu rất rõ điều đó. Họ chăm sóc Bánh Bao rất kỹ lưỡng. Chẳng phải ư? Vừa thấy sơ hở, Phương Duệ liền bổ khuyết cho ku cậu kìa.
Mà thật ra... đâu phải chỉ Phương Duệ?
Là trị liệu, Từ Cảnh Hi rất biết quan sát toàn cục. Đảo góc nhìn một vòng, cậu phát hiện không chỉ Hải Vô Lượng của Phương Duệ, mà Mộc Vũ Tranh Phong của Tô Mộc Tranh, Quân Mạc Tiếu của Diệp Tu đều duy trì phạm vi đủ tấn công mình.
Thằng ku này... sướng quá...
Chẳng hiểu vì sao Từ Cảnh Hi tự dưng nghĩ vậy. Thì đúng mà! Một tên tân binh lại được ba cao thủ hạng sao hộ giá, đảm bảo mọi lúc mọi nơi sửa chữa những pha chập mạch bất chợt...
Thì ra, Hưng Hân cũng là một chiến đội cho các tuyển thủ khiếm khuyết một mái nhà.
Từ Cảnh Hi bỗng tìm thấy cảm giác thân quen ở phe địch.
Tại khu vực tâm bão, Dạ Vũ Thanh Phiền và Thương Lâm Đạn Vũ đã thành công vòng sang hai cánh. Không cắt vào ngay vị trí đối lập với ba người bên trong, họ tiếp tục di chuyển thêm một quãng về phía trước.
Quãng đường này thể hiện rõ sự hiểu biết bản đồ sân nhà của tướng Lam Vũ. Nếu chọn cắt thẳng vào, họ sẽ tạo thành góc vuông với chiều gió, không đến nỗi ngược hướng nhưng vẫn bị ảnh hưởng. Đi thêm một quãng đến một góc độ nhất định, chiều gió mới thích hợp cho họ lợi dụng.
Khoảng cách và góc độ đều được hai người Lam Vũ lựa chọn dựa trên đặc điểm bản đồ. Dạ Vũ Thanh Phiền và Thương Lâm Đạn Vũ vòng sang hai cánh tương ứng nhau, nhưng khoảng cách và góc độ cuối cùng lại khác biệt. Có thể thấy, mỗi người trong họ tự có nhận định và tính toán của riêng mình. Họ khác nhau ở cả cự ly với ba người trong tâm bão, lẫn vị trí tấn công cần di chuyển đến.
Lúc này, vị trí Mộc Vũ Tranh Phong dừng lại có thể bắn tới cả hai. Cô chọn triệt đường lùi của Dạ Vũ Thanh Phiền. Chỉ cần giữ đủ khoảng cách, bậc thầy pháo súng dĩ nhiên sẽ ưu tiên đánh kiếm khách hơn chuyên gia đạn dược.
Khán giả ngồi trước tivi không quá chú ý đến Mộc Vũ Tranh Phong vì khung hình không chiếu đến cô, nhưng còn tuyển thủ chuyên nghiệp trong trận? Góc nhìn của họ là do họ tự điều chỉnh, bản đồ cũng không phải Rừng Sương Mù, lẽ nào họ không phát hiện Mộc Vũ Tranh Phong di chuyển?
Đương nhiên là có.
Trên thực tế, cả năm tướng Lam Vũ đều biết Mộc Vũ Tranh Phong đang làm gì.
Nhưng biết thì thế nào?
Tô Mộc Tranh cứ ngang nhiên thể hiện rõ ý đồ của mình đấy, năm người Lam Vũ làm gì được cô?
Dụ Văn Châu và Từ Cảnh Hi đang trong tình cảnh bị động, mạng mình chưa chắc giữ nổi. Hoàng Thiếu Thiên và Trịnh Hiên gánh vác trách nhiệm xoay chuyển cục diện, buộc phải tập trung hành động thật nhanh. Chưa kể, Tô Mộc Tranh cố tình đến tìm họ, họ chạy qua đón cô thì thừa thãi rồi. Thế là Lam Vũ chỉ còn Lư Hãn Văn, người duy nhất được phép chủ động lựa chọn. Cậu đã chọn Tay Nhỏ Lạnh Giá, tức khả năng lật ngược thế cờ duy nhất của Lam Vũ. Lư Hãn Văn không muốn buông bỏ.
Bất đắc dĩ, Lam Vũ đành trơ mắt nhìn Tô Mộc Tranh thực hiện ý đồ. Hoàng Thiếu Thiên ngó qua, thấy cô nàng rốt cuộc vẫn nhè vào mình mà bắn. Ngoài việc bó tay, hắn chẳng thể làm gì khác.
Nhưng không sao, trong tâm bão nếu 3v3, có thêm hiểu biết về việc chiến đấu trong gió và hợp sức của sứ giả thủ hộ, Hoàng Thiếu Thiên và Trịnh Hiên rất tự tin. Đây cũng là lý do họ không hề lo lắng khi thấy Tô Mộc Tranh nhắm đến mình.
Cắt vào!
Tuy mỗi người mỗi ngả, Dạ Vũ Thanh Phiền và Thương Lâm Đạn Vũ vẫn luôn hình thành mối liên kết chặt chẽ. Thời cơ tiến vào tâm bão không giống nhau, nhưng đó không phải mục đích chính của họ. Mối liên kết mà họ duy trì là để khi bắt đầu tấn công, hai người có thể phối hợp hành động.
Một trước một sau, một nhanh một chậm, hai nhân vật tiến vào tâm bão. Họ rất biết mượn sức gió gia tăng tốc độ di chuyển.
Ầm ầm ầm!
Sau lưng Dạ Vũ Thanh Phiền, quả nhiên vang lên tiếng pháo từ Mộc Vũ Tranh Phong.
Nhịn hết nổi rồi hả? Hoàng Thiếu Thiên gõ chữ, Dạ Vũ Thanh Phiền đồng thời lăn mình khỏi vị trí.
Ầm!
Sóng khí từ vụ nổ hất hắn lăn liền ba vòng. Thêm vào sức gió, hắn suýt không dừng lại được.
Ha ha. Tô Mộc Tranh trả lời hai chữ kèm một emo mỉm cười, trông khí thế hơn hẳn ba cú lăn đất của Dạ Vũ Thanh Phiền.
Một pha đem đến bất ngờ tột cùng cho khán giả ngoài trận. Lường trước Dạ Vũ Thanh Phiền sẽ né chiêu thế nào, Mộc Vũ Tranh Phong nã pháo rất chuẩn. Ba phát Pháo Chống Tăng vù vù bay tới vị trí Dạ Vũ Thanh Phiền nhổm dậy, sức gió cũng đã tính toán kỹ càng. Khán giả thấy rõ pháo vừa rời nòng liền chệch hướng bay do bão quá mạnh, nhưng một trong ba quả vẫn nổ trúng Dạ Vũ Thanh Phiền.
Mới hit đầu liền ăn đạn, Hoàng Thiếu Thiên cảm thấy nhục không để đâu cho hết. Tuy nhiên, khó thể trách hắn bất cẩn. Vì thuộc làu làu bản đồ, cú lăn của hắn diễn ra theo bản năng, xuôi chiều gió nên lăn rất nhanh và xa, khả năng né pháo gần như 100%. Ai ngờ, lựa chọn tối ưu lại gây ảnh hưởng đến khả năng nhận định tình hình của Hoàng Thiếu Thiên. Ba quả Pháo Chống Tăng của Tô Mộc Tranh là hit bắn dự đoán. Yếu tố để cô ước lượng vị trí nã pháo, chính là sự hiểu biết bản đồ và phản ứng tự nhiên của Hoàng Thiếu Thiên.
Vụ nổ hất cho Dạ Vũ Thanh Phiền lộn mèo ba vòng, Mộc Vũ Tranh Phong bèn mượn cơ hội di chuyển. Khán giả phát hiện, vị trí của Mộc Vũ Tranh Phong và Dạ Vũ Thanh Phiền lúc này là một bên ưu thế áp đảo, một bên ở vào thế yếu hoàn toàn.
Điều đó có ý nghĩa gì, không ai không biết. Nếu Tô Mộc Tranh chiếm được ưu thế tuyệt đối về địa hình, chấp Hoàng Thiếu Thiên train bản đồ thế nào, giỏi về chiến đấu trong gió thế nào, cũng sẽ vất vả trăm bề. Tô Mộc Tranh đâu phải con gà? Chỉ cần nhìn cách cô tính sức gió cho ba quả Pháo Chống Tăng của mình để rồi bắn theo dự đoán, mọi người đều biết cô đã thích nghi ổn thỏa với điều kiện tâm bão.
Quả nhiên, Mộc Vũ Tranh Phong di chuyển xong thì ầm ầm dồn hỏa lực xuống ngay. Tuyến hỏa lực được buff sức gió, pháo nã vừa nhanh vừa mạnh, vị trí Dạ Vũ Thanh Phiền đang đứng lập tức trở thành một bãi ổ voi. Hắn ra sức tránh né, cũng không phải khó khăn gì. Tuy vậy, sau vài bước nhảy nhót, hắn sực nhận ra một điều.
Vì sao dễ né? Vì Tô Mộc Tranh cố tình thả! Di chuyển theo hướng cô thả, hắn không ăn sát thương, nhưng cứ tiếp tục theo cô dẫn dắt, Dạ Vũ Thanh Phiền sẽ bị đẩy khỏi tâm bão. Lúc đó muốn quay trở vào, chắc chắn tốn thời gian không ít.
Tính toán kinh nhỉ? Trước khi có hành động, Hoàng Thiếu Thiên lại leo lên khung chat.
Tam Đoạn Trảm!
Ánh kiếm lóe lên trong gió. Chiêu này Hoàng Thiếu Thiên định giữ để tăng tốc khi bắt đầu tấn công Phương Duệ và Bánh Bao, nhưng bây giờ hết cách rồi, đành chịu.
Ba luồng sáng lao đi vun vút trong bão, như bị bão tố dữ dội thổi thành một vệt loang loáng. Mộc Vũ Tranh Phong rải pháo đuổi theo Dạ Vũ Thanh Phiền, nhưng Hoàng Thiếu Thiên mượn sức gió, tốc độ di chuyển thay đổi vùn vụt. Dù đã thích nghi với điều kiện tâm bão, Tô Mộc Tranh cũng khó đạt đến mức như Hoàng Thiếu Thiên. Thay đổi tiết tấu bằng sức gió là điều cô tính toán không được, dẫn đến bắn phát nào trượt phát ấy. Chỉ bằng một chiêu Tam Đoạn Trảm, Dạ Vũ Thanh Phiền đã thoát khỏi vây khốn từ tuyến hỏa lực của Tô Mộc Tranh. Một pha biến chuyển rất đơn giản, nhưng bao hàm bên trong là biết bao luyện tập khắc khổ của người cầm chuột trước khi vào trận.
Không đuổi kịp, Tô Mộc Tranh cũng không hề nản lòng. Cô tiếp tục cho Mộc Vũ Tranh Phong di chuyển, duy trì thuận chiều gió áp chế Dạ Vũ Thanh Phiền. Tam Đoạn Trảm rồi cũng sẽ kết thúc, ngay vào lúc tia sáng thứ ba tan biến, pháo lại rời nòng bay ra.
Thiệt phiền dễ sợ...Hoàng Thiếu Thiên không khỏi liếc nhìn về phía Thương Lâm Đạn Vũ của Trịnh Hiên. Hai người cần phải nhanh chóng tập trung, mượn tầm bắn của chuyên gia đạn dược để trị Tô Mộc Tranh. Bằng không, hắn cứ bị động chịu đòn bởi ngược gió thế này thì xanh cỏ chứ đừng nói đi cứu Linh Hồn Ngữ Giả.
Cái nghiêng mặt liếc nhìn của Dạ Vũ Thanh Phiền rơi vào mắt Trịnh Hiên. Hắn lập tức hiểu ra rằng Hoàng Thiếu Thiên cần mình trợ giúp.
Nhưng nếu qua đó, Thương Lâm Đạn Vũ ngược gió đấu súng với Mộc Vũ Tranh Phong thuận gió, cũng khó có lợi!
Cần đổi góc độ.
Thương Lâm Đạn Vũ vốn đã tiến vào vị trí đủ tầm bắn, nhưng vì không thể không phối hợp với Hoàng Thiếu Thiên, hắn bèn vừa ném lựu đạn về phía Hải Vô Lượng và Bánh Bao Xâm Lấn, vừa di chuyển tìm vị trí chiến đấu với Mộc Vũ Tranh Phong.
Giao cho ông đó! Đúng lúc này, Phương Duệ đột nhiên chat lên.
Hả, là sao?
Mọi người tròn mắt.
Chỉ thấy Hải Vô Lượng xách Linh Hồn Ngữ Giả lên quăng đi, cả ba cùng nhào tới khu vực ngoài tầm bắn của Thương Lâm Đạn Vũ. Sau đó, Hải Vô Lượng quay lưng lại, bắt đầu những tư thế vô cùng khó coi để di chuyển trong gió.
Tên này...
Trịnh Hiên nhìn là biết Phương Duệ sắp tới phá mình, bèn ra tay trước, mượn ưu thế thuận chiều gió mà bắn xối xả về phía Hải Vô Lượng.
Khiên Sóng Khí!
Hải Vô Lượng nãy giờ lo focus Linh Hồn Ngữ Giả, các kỹ năng phòng ngự không cần sử dụng nên cần là có ngay. Loạt đạn từ Thương Lâm Đạn Vũ bị Khiên Sóng Khí hút trọn. Khiên vỡ rất nhanh, nhưng Hải Vô Lượng đã nhân cơ hội di chuyển khá xa.
Kiểu di chuyển đặt trọng tâm vào phần hạ bộ của đạo tặc mà Phương Duệ đang dùng cho Hải Vô Lượng, bất ngờ thay, đã giảm thiểu diện tích cơ thể chịu ảnh hưởng bởi gió. Dù đi ngược gió, tốc độ của hắn không quá chậm.
Cứ giao cho tui, chơi nó đi Bánh Bao! Phương Duệ quát.
Yeah, tui chỉ chờ có thế. Bánh Bao đáp lời, như thể nãy giờ hai người cố tình giữ cho Linh Hồn Ngữ Giả sống thoi thóp vậy. Thật ra không phải đâu, Phương Duệ với Bánh Bao vừa đánh vừa chửi cái set giáp tấm Linh Hồn Ngữ Giả đang mặc thì có! Sao nó không chơi mục sư nhỉ, mình đánh khỏe hơn biết bao nhiêu?
Một chọi một?
Từ Cảnh Hi sáng bừng hai mắt.
Solo với tên tuyển thủ thường xuyên chập mạch là Bánh Bao, Từ Cảnh Hi chợt thấy mình có hi vọng thoát thân, khỏi chờ cứu viện.
Sơ hở!
Chưa kịp nghĩ xong, Bánh Bao Xâm Lấn đã lộ sơ hở. Từ Cảnh Hi vui như trẩy hội, khiển Linh Hồn Ngữ Giả chui ra, ai ngờ mới kịp giơ chân đã ăn luôn một cú tối tăm mặt mũi, khỏi mơ đi thêm bước nữa.
Ủa?
Từ Cảnh Hi kinh hoàng. Bánh Bao có nhanh đến mấy cũng không thể tấn công tới vị trí này!
Xoay góc nhìn, Từ Cảnh Hi nhìn thấy Hải Vô Lượng đang thu chưởng.
Đao Khí!
Đao Khí của Hải Vô Lượng.
Từ Cảnh Hi muốn suy sụp. Bánh Bao có thể sơ hở thật, nhưng đồng đội cậu ta hiểu rất rõ điều đó. Họ chăm sóc Bánh Bao rất kỹ lưỡng. Chẳng phải ư? Vừa thấy sơ hở, Phương Duệ liền bổ khuyết cho ku cậu kìa.
Mà thật ra... đâu phải chỉ Phương Duệ?
Là trị liệu, Từ Cảnh Hi rất biết quan sát toàn cục. Đảo góc nhìn một vòng, cậu phát hiện không chỉ Hải Vô Lượng của Phương Duệ, mà Mộc Vũ Tranh Phong của Tô Mộc Tranh, Quân Mạc Tiếu của Diệp Tu đều duy trì phạm vi đủ tấn công mình.
Thằng ku này... sướng quá...
Chẳng hiểu vì sao Từ Cảnh Hi tự dưng nghĩ vậy. Thì đúng mà! Một tên tân binh lại được ba cao thủ hạng sao hộ giá, đảm bảo mọi lúc mọi nơi sửa chữa những pha chập mạch bất chợt...
Thì ra, Hưng Hân cũng là một chiến đội cho các tuyển thủ khiếm khuyết một mái nhà.
Từ Cảnh Hi bỗng tìm thấy cảm giác thân quen ở phe địch.
/1726
|