Hai đội A và B đều đang dùng một người đội mình để thu hút hỏa lực đối phương. Tính ra thì cố gắng chống cự hỏa lực sẽ tốt hơn trốn chạy, vì chống cự có nghĩa là giằng co, đáp trả chứ không chỉ ăn đạn, chỉ cần đối thủ sơ sẩy phát là bật ngược ngay. Còn trốn chạy là đặt mình vào thế bị động hoàn toàn, không kèm chặt đối thủ, đối thủ có thể mặc kệ mình, chuyển qua mục tiêu khác.
Nhưng vấn đề ở chỗ người đang trốn chạy là Quân Mạc Tiếu.
Tán nhân Quân Mạc Tiếu tay dài, sở hữu vô số kỹ năng di chuyển và tăng tốc đột ngột. Mỗi pha di chuyển của hắn, đội A đều phải mở to mắt đề phòng. Ngoài hắn, chưa có nghề nào trong Vinh Quang gây uy hiếp lớn đến mức cần cả hai đại thần Hoàng Thiếu Thiên và Chu Trạch Khải liên thủ áp chế.
Mà thậm chí bởi đặc thù nghề nghiệp của Quân Mạc Tiếu và sự cáo già của Diệp Tu, hai đại thần liên thủ cũng nhất thời thu phục không nổi.
Tôn Tường lấy mạng mình ra thu hút hỏa lực, còn Diệp Tu chạy loanh quanh, chẳng tốn tí máu nào vẫn khóa được hai tay đấm siêu cấp đội A. Nếu tiếp tục duy trì, việc Tôn Tường đang làm còn ý nghĩa gì nữa ngoài đưa đầu cho người ta đánh?
Cover! Dụ Văn Châu hô to. Dạ Vũ Thanh Phiền lập tức ôm kiếm lùi về vị trí cũ, bảo vệ bên cạnh Sách Khắc Tát Nhĩ. Chu Trạch Khải bèn phối hợp, cho Nhất Thương Xuyên Vân di chuyển rộng hơn. Là thiện xạ, hành động rút ngắn khoảng cách với Quân Mạc Tiếu cho thấy hắn muốn gia tăng khống chế bằng hỏa lực, nếu cần có thể áp sát, dùng Súng Cận Chiến chơi nhau luôn.
Sách Khắc Tát Nhĩ bắt đầu ngâm xướng, có vẻ như nhất quyết phải ra chiêu, không tiếc sử dụng Dạ Vũ Thanh Phiền làm khiên đỡ.
Diệp Tu hết đường ngăn cản Dụ Văn Châu. Có Hoàng Thiếu Thiên ôm cây đợi thỏ, lại có Chu Trạch Khải kèm chặt, bất chấp lao lên là đảm bảo khỏi thấy mặt trời. Đội A đường đường chính chính giăng một cái lưới trước mặt Diệp Tu, dù chui đầu vào hay không cũng dở.
Thế nhưng đội A cho hẳn ba người giải quyết Diệp Tu, đội B lại rảnh tay hai người. Đảm nhiệm hỏa lực tầm xa, Tô Mộc Tranh và Sở Vân Tú không ngần ngại chuyển mục tiêu tấn công khi thấy Diệp Tu bị bao vây.
Mộc Vũ Tranh Phong sải một bước dài ra đứng phía trước Phong Thành Yên Vũ, vừa móc Súng Máy Gatling trút đạn như mưa, vừa che chắn cho Phong Thành Yên Vũ ngâm xướng. Làn mưa đạn bay đến, Dạ Vũ Thanh Phiền có thần thánh thế nào cũng không múa kiếm đỡ hết được, nhưng nếu chỉ cần một viên đạn trúng Sách Khắc Tát Nhĩ thôi, kỹ năng đang ngâm chắc chắn sẽ bị ngắt. Thế là Dạ Vũ Thanh Phiền cương quyết bất chấp mọi thứ, vẫn đứng sừng sững bảo vệ trước người Sách Khắc Tát Nhĩ như một kị sĩ. Đạn nào xử lý được thì xử lý, không xử lý được thì lấy thân mình ngăn cản.
Phụt phụt phụt phụt!
Máu văng tung tóe trên người Dạ Vũ Thanh Phiền, một cảnh tượng vô cùng bi tráng. Cơ mà Súng Máy Gatling là kỹ năng cấp thấp, cảnh ăn đạn thay bạn của Dạ Vũ Thanh Phiền trông bi hùng, máu me thế thôi chứ thật ra chẳng tốn bao nhiêu HP. Dùng lượng HP ấy đổi lấy chú thuật Sách Khắc Tát Nhĩ đang ngâm là rất đáng giá.
Tuy nhiên, Dạ Vũ Thanh Phiền ăn một rổ đạn cũng khó lòng giữ vững cục diện. Mỗi lần đạn bắn trúng, cơ thể hắn sẽ dính debuff tê liệt mini. Nhiều lần tê liệt nối tiếp nhau khiến hắn không thể thao tác trôi chảy, đành trơ mắt nhìn Chuỗi Sấm Sét xuất hiện dưới pháp trượng Phong Thành Yên Vũ.
Thấy mẹ! Âm thầm kêu trời không phải phong cách Hoàng Thiếu Thiên, phong cách của hắn là gào lên luôn. Phong Thành Yên Vũ nấp sau lưng Mộc Vũ Tranh Phong, canh đúng thời cơ ra chiêu, kêu hắn đỡ thế éo?
Lợi dụng sơ hở bé xíu do mini tê liệt mang đến cho Hoàng Thiếu Thiên, Phong Thành Yên Vũ bắn thẳng Chuỗi Sấm Sét xuống đầu Sách Khắc Tát Nhĩ. Ngắt chiêu!
Kế hoạch của đội A thất bại. Đúng lúc này, Nhất Diệp Chi Thu bỗng đột phá!
Hàn Văn Thanh thiếu người trợ giúp nên hết kèm nổi Tôn Tường? Dĩ nhiên là không. Anh đâu phải loại người thiếu não chỉ biết xông vào đấm đá. Anh vừa đánh vừa quan sát phối hợp đồng đội bên ngoài để kẹp chặt con mồi, nhưng vì Tô Mộc Tranh và Sở Vân Tú phải ngưng hỏa lực dồn xuống Nhất Diệp Chi Thu mà xoay qua tấn công Sách Khắc Tát Nhĩ và Dạ Vũ Thanh Phiền, Nhất Diệp Chi Thu vừa thoát khỏi tình trạng focus, Tôn Tường ngay lập tức chớp lấy cơ hội vùng dậy.
Sai lầm của Tô Mộc Tranh và Sở Vân Tú?
Hiển nhiên chẳng phải.Đó là một sự lựa chọn: Ngắt chiêu thuật sĩ hay tiếp tục áp chế con mồi đang có. Hai cô không thể chia nhau hành động vì chỉ một người thì không đủ sức, nên quyết định chọn ngắt chiêu thuật sĩ bởi thuật sĩ mạnh về khống chế, khả năng xoay chuyển thế trận rất lớn.
Do vậy Sách Khắc Tát Nhĩ bị ngắt chiêu, đồng thời Nhất Diệp Chi Thu cũng đột phá kìm hãm. Khác với suy nghĩ của mọi người, cậu ta không bật ngược Đại Mạc Cô Yên ngay mà chỉ lùi lại. Đại Mạc Cô Yên muốn lao lên tóm, cậu ta tránh né liên hồi, tìm cách phóng về phía Mộc Vũ Tranh Phong và Phong Thành Yên Vũ.
Là bậc thầy pháo súng và pháp sư nguyên tố, hai người rất sợ bị dân cận chiến áp sát, nhưng nếu di chuyển kéo dài khoảng cách, đội hình tấn công của đội B sẽ rối loạn. Có thể thấy đội A liên kết mắt xích rất tinh tế, lối bày trận tỉ mỉ của họ đã bức ép toàn bộ nhân vật đội B vào tình thế gian nan.
Làm sao đây?
Gian nan đến mấy cũng phải quyết định thật nhanh. Tính quyết đoán cũng là một trong các tố chất quan trọng để trở thành tuyển thủ hàng đầu.
Mộc Vũ Tranh Phong giơ cao nòng pháo. Bắn!
Cô không trốn chạy. Cô đứng tại chỗ, chủ động đánh chính diện với Nhất Diệp Chi Thu đang xông tới mình. Trong khi đó, Phong Thành Yên Vũ lại kéo dài khoảng cách. Lần này hai tuyển thủ nữ đã chọn phương án C: Một né tránh, một ở lại. Một phương án có vẻ khá nhàn đấy, chỉ cần giữ vững đội hình và tiếp tục tạo áp lực bằng sức một người để Nhất Diệp Chi Thu đừng quấy rối quá nhiều thôi.
Một sự lựa chọn sắc sảo và bạo dạn, phân công nhân vật cũng rất chuẩn, nếu không tính tới yếu tố tuyển thủ. Đối mặt với Nhất Diệp Chi Thu, Mộc Vũ Tranh Phong lập tức giương pháo lên bắn, nhưng từ đáy lòng, cô rất rất không muốn.
Bởi vì đó là Nhất Diệp Chi Thu.
Tuy chỉ là một nhân vật game, nhưng với Tô Mộc Tranh, Nhất Diệp Chi Thu có quá nhiều ý nghĩa.
Cô chưa từng nghĩ sẽ có một ngày, mình phải nhắm nòng pháo vào người này. Cô biết, cô phải có thái độ chuyên nghiệp, nhưng thái độ không đồng nghĩa với tình cảm...
Tâm trạng phức tạp dẫn đến thao tác của Tô Mộc Tranh không đủ lửa, Nhất Diệp Chi Thu bớt được kha khá hỏa lực, hùng hổ xông đến cô.
Sở Vân Tú cả kinh. Tình huống xảy ra khác hẳn dự tính, bước tấn công kế tiếp không kịp rồi!
Chết! Sai lầm!
Tô Mộc Tranh sực nhận ra mình mắc lỗi, định cứu vãn nhưng đã quá trễ. Nhất Diệp Chi Thu cầm chiến mâu lao lên! Bên người hắn, bỗng có điểm điểm lấp lánh buông rơi như bụi ánh sao.
Đây là...
Tô Mộc Tranh và Tôn Tường đều phát hiện chuỗi bụi sao lấp lánh ấy trong góc nhìn. Không ai trong số họ có thể tạo nên hiệu ứng này, nên đây là...
Giữa bầu trời, lốc xoáy ập xuống.
Vương Bất Lưu Hành! Chổi Lốc Xoáy đến từ vũ khí bạc Diệt Tuyệt Tinh Trần!
Nhưng vấn đề ở chỗ người đang trốn chạy là Quân Mạc Tiếu.
Tán nhân Quân Mạc Tiếu tay dài, sở hữu vô số kỹ năng di chuyển và tăng tốc đột ngột. Mỗi pha di chuyển của hắn, đội A đều phải mở to mắt đề phòng. Ngoài hắn, chưa có nghề nào trong Vinh Quang gây uy hiếp lớn đến mức cần cả hai đại thần Hoàng Thiếu Thiên và Chu Trạch Khải liên thủ áp chế.
Mà thậm chí bởi đặc thù nghề nghiệp của Quân Mạc Tiếu và sự cáo già của Diệp Tu, hai đại thần liên thủ cũng nhất thời thu phục không nổi.
Tôn Tường lấy mạng mình ra thu hút hỏa lực, còn Diệp Tu chạy loanh quanh, chẳng tốn tí máu nào vẫn khóa được hai tay đấm siêu cấp đội A. Nếu tiếp tục duy trì, việc Tôn Tường đang làm còn ý nghĩa gì nữa ngoài đưa đầu cho người ta đánh?
Cover! Dụ Văn Châu hô to. Dạ Vũ Thanh Phiền lập tức ôm kiếm lùi về vị trí cũ, bảo vệ bên cạnh Sách Khắc Tát Nhĩ. Chu Trạch Khải bèn phối hợp, cho Nhất Thương Xuyên Vân di chuyển rộng hơn. Là thiện xạ, hành động rút ngắn khoảng cách với Quân Mạc Tiếu cho thấy hắn muốn gia tăng khống chế bằng hỏa lực, nếu cần có thể áp sát, dùng Súng Cận Chiến chơi nhau luôn.
Sách Khắc Tát Nhĩ bắt đầu ngâm xướng, có vẻ như nhất quyết phải ra chiêu, không tiếc sử dụng Dạ Vũ Thanh Phiền làm khiên đỡ.
Diệp Tu hết đường ngăn cản Dụ Văn Châu. Có Hoàng Thiếu Thiên ôm cây đợi thỏ, lại có Chu Trạch Khải kèm chặt, bất chấp lao lên là đảm bảo khỏi thấy mặt trời. Đội A đường đường chính chính giăng một cái lưới trước mặt Diệp Tu, dù chui đầu vào hay không cũng dở.
Thế nhưng đội A cho hẳn ba người giải quyết Diệp Tu, đội B lại rảnh tay hai người. Đảm nhiệm hỏa lực tầm xa, Tô Mộc Tranh và Sở Vân Tú không ngần ngại chuyển mục tiêu tấn công khi thấy Diệp Tu bị bao vây.
Mộc Vũ Tranh Phong sải một bước dài ra đứng phía trước Phong Thành Yên Vũ, vừa móc Súng Máy Gatling trút đạn như mưa, vừa che chắn cho Phong Thành Yên Vũ ngâm xướng. Làn mưa đạn bay đến, Dạ Vũ Thanh Phiền có thần thánh thế nào cũng không múa kiếm đỡ hết được, nhưng nếu chỉ cần một viên đạn trúng Sách Khắc Tát Nhĩ thôi, kỹ năng đang ngâm chắc chắn sẽ bị ngắt. Thế là Dạ Vũ Thanh Phiền cương quyết bất chấp mọi thứ, vẫn đứng sừng sững bảo vệ trước người Sách Khắc Tát Nhĩ như một kị sĩ. Đạn nào xử lý được thì xử lý, không xử lý được thì lấy thân mình ngăn cản.
Phụt phụt phụt phụt!
Máu văng tung tóe trên người Dạ Vũ Thanh Phiền, một cảnh tượng vô cùng bi tráng. Cơ mà Súng Máy Gatling là kỹ năng cấp thấp, cảnh ăn đạn thay bạn của Dạ Vũ Thanh Phiền trông bi hùng, máu me thế thôi chứ thật ra chẳng tốn bao nhiêu HP. Dùng lượng HP ấy đổi lấy chú thuật Sách Khắc Tát Nhĩ đang ngâm là rất đáng giá.
Tuy nhiên, Dạ Vũ Thanh Phiền ăn một rổ đạn cũng khó lòng giữ vững cục diện. Mỗi lần đạn bắn trúng, cơ thể hắn sẽ dính debuff tê liệt mini. Nhiều lần tê liệt nối tiếp nhau khiến hắn không thể thao tác trôi chảy, đành trơ mắt nhìn Chuỗi Sấm Sét xuất hiện dưới pháp trượng Phong Thành Yên Vũ.
Thấy mẹ! Âm thầm kêu trời không phải phong cách Hoàng Thiếu Thiên, phong cách của hắn là gào lên luôn. Phong Thành Yên Vũ nấp sau lưng Mộc Vũ Tranh Phong, canh đúng thời cơ ra chiêu, kêu hắn đỡ thế éo?
Lợi dụng sơ hở bé xíu do mini tê liệt mang đến cho Hoàng Thiếu Thiên, Phong Thành Yên Vũ bắn thẳng Chuỗi Sấm Sét xuống đầu Sách Khắc Tát Nhĩ. Ngắt chiêu!
Kế hoạch của đội A thất bại. Đúng lúc này, Nhất Diệp Chi Thu bỗng đột phá!
Hàn Văn Thanh thiếu người trợ giúp nên hết kèm nổi Tôn Tường? Dĩ nhiên là không. Anh đâu phải loại người thiếu não chỉ biết xông vào đấm đá. Anh vừa đánh vừa quan sát phối hợp đồng đội bên ngoài để kẹp chặt con mồi, nhưng vì Tô Mộc Tranh và Sở Vân Tú phải ngưng hỏa lực dồn xuống Nhất Diệp Chi Thu mà xoay qua tấn công Sách Khắc Tát Nhĩ và Dạ Vũ Thanh Phiền, Nhất Diệp Chi Thu vừa thoát khỏi tình trạng focus, Tôn Tường ngay lập tức chớp lấy cơ hội vùng dậy.
Sai lầm của Tô Mộc Tranh và Sở Vân Tú?
Hiển nhiên chẳng phải.Đó là một sự lựa chọn: Ngắt chiêu thuật sĩ hay tiếp tục áp chế con mồi đang có. Hai cô không thể chia nhau hành động vì chỉ một người thì không đủ sức, nên quyết định chọn ngắt chiêu thuật sĩ bởi thuật sĩ mạnh về khống chế, khả năng xoay chuyển thế trận rất lớn.
Do vậy Sách Khắc Tát Nhĩ bị ngắt chiêu, đồng thời Nhất Diệp Chi Thu cũng đột phá kìm hãm. Khác với suy nghĩ của mọi người, cậu ta không bật ngược Đại Mạc Cô Yên ngay mà chỉ lùi lại. Đại Mạc Cô Yên muốn lao lên tóm, cậu ta tránh né liên hồi, tìm cách phóng về phía Mộc Vũ Tranh Phong và Phong Thành Yên Vũ.
Là bậc thầy pháo súng và pháp sư nguyên tố, hai người rất sợ bị dân cận chiến áp sát, nhưng nếu di chuyển kéo dài khoảng cách, đội hình tấn công của đội B sẽ rối loạn. Có thể thấy đội A liên kết mắt xích rất tinh tế, lối bày trận tỉ mỉ của họ đã bức ép toàn bộ nhân vật đội B vào tình thế gian nan.
Làm sao đây?
Gian nan đến mấy cũng phải quyết định thật nhanh. Tính quyết đoán cũng là một trong các tố chất quan trọng để trở thành tuyển thủ hàng đầu.
Mộc Vũ Tranh Phong giơ cao nòng pháo. Bắn!
Cô không trốn chạy. Cô đứng tại chỗ, chủ động đánh chính diện với Nhất Diệp Chi Thu đang xông tới mình. Trong khi đó, Phong Thành Yên Vũ lại kéo dài khoảng cách. Lần này hai tuyển thủ nữ đã chọn phương án C: Một né tránh, một ở lại. Một phương án có vẻ khá nhàn đấy, chỉ cần giữ vững đội hình và tiếp tục tạo áp lực bằng sức một người để Nhất Diệp Chi Thu đừng quấy rối quá nhiều thôi.
Một sự lựa chọn sắc sảo và bạo dạn, phân công nhân vật cũng rất chuẩn, nếu không tính tới yếu tố tuyển thủ. Đối mặt với Nhất Diệp Chi Thu, Mộc Vũ Tranh Phong lập tức giương pháo lên bắn, nhưng từ đáy lòng, cô rất rất không muốn.
Bởi vì đó là Nhất Diệp Chi Thu.
Tuy chỉ là một nhân vật game, nhưng với Tô Mộc Tranh, Nhất Diệp Chi Thu có quá nhiều ý nghĩa.
Cô chưa từng nghĩ sẽ có một ngày, mình phải nhắm nòng pháo vào người này. Cô biết, cô phải có thái độ chuyên nghiệp, nhưng thái độ không đồng nghĩa với tình cảm...
Tâm trạng phức tạp dẫn đến thao tác của Tô Mộc Tranh không đủ lửa, Nhất Diệp Chi Thu bớt được kha khá hỏa lực, hùng hổ xông đến cô.
Sở Vân Tú cả kinh. Tình huống xảy ra khác hẳn dự tính, bước tấn công kế tiếp không kịp rồi!
Chết! Sai lầm!
Tô Mộc Tranh sực nhận ra mình mắc lỗi, định cứu vãn nhưng đã quá trễ. Nhất Diệp Chi Thu cầm chiến mâu lao lên! Bên người hắn, bỗng có điểm điểm lấp lánh buông rơi như bụi ánh sao.
Đây là...
Tô Mộc Tranh và Tôn Tường đều phát hiện chuỗi bụi sao lấp lánh ấy trong góc nhìn. Không ai trong số họ có thể tạo nên hiệu ứng này, nên đây là...
Giữa bầu trời, lốc xoáy ập xuống.
Vương Bất Lưu Hành! Chổi Lốc Xoáy đến từ vũ khí bạc Diệt Tuyệt Tinh Trần!
/1726
|