Edit & beta: Lá Mùa Thu
Tám trận thắng liên tục, lại gặp lễ Giáng Sinh, trên dưới Hưng Hân rộn ràng như Tết. Diệp Tu không chọn thời điểm này để đem vấn đề ra nói, chờ qua lễ đi rồi nhắc nhở mọi người chú ý sau.
Cây thông Noel thô ráp tự chế kia lại được Trần Quả bưng ra, nhưng không bày ở trước phòng khách tiệm net tạo không khí nữa, mà chuyển vào phòng huấn luyện Hưng Hân. Đặt nó vào một góc phòng, họ bắt đầu trang trí tỉ mỉ từng chút.
Đứng cạnh cây thông Noel, Diệp Tu cũng không khỏi ngẩn người. Đây đã là lần thứ ba hắn nhìn thấy nó, lần đầu tận hai năm trước rồi. Khi ấy mới rời khỏi Gia Thế chưa được một tháng, chỉ mới đảo mắt phát mà hai năm trôi qua, mình thật sự đã lập cả một chiến đội ở tiệm net này, đánh về Liên minh, leo vọt lên hạng 5 bảng tổng sắp...
Bây giờ nhìn lại, chính bản thân Diệp Tu cũng cảm thấy khó tin. Hắn lại có thể làm được một chuyện như thế, mà còn làm rất tuyệt nữa chứ.
Đứng đờ ra đó làm gì, mau tới giúp! Tiếng kêu của Trần Quả cắt ngang mạch suy nghĩ của Diệp Tu.
Trần Quả đang treo quà lên cây thông Noel, những món quà cô đã chuẩn bị sẵn cho mọi người trong Hưng Hân. Mỗi một món đều được gói ghém cẩn thận, nhìn ngoài hộp sẽ không biết bên trong có gì.
Cái nào của tui? Diệp Tu vừa giúp cô treo quà lên vừa thuận miệng hỏi.
Không biết, tới lúc đó mỗi người tự chọn, chọn trúng cái nào là cái đó, vậy mới vui. Trần Quả nói.
Vậy còn chị? Diệp Tu hỏi.
Dĩ nhiên cũng có một phần. Trần Quả trả lời.
Chị tự mình gói quà cho mình vui không? Diệp Tu cười.
Cái gì mà tự mình gói quà cho mình? Đây là quà chiến đội Hưng Hân tặng mỗi một thành viên Hưng Hân, chẳng lẽ chị không phải thành viên Hưng Hân? Trần Quả hùng hồn nói.
Đương nhiên phải. Diệp Tu vội gật đầu như búa bổ.
Tốt lắm, đẹp rồi! Trần Quả treo lên món quà cuối cùng, ngắm nghía thêm lần nữa, thấy ổn mới hài lòng phê chuẩn.
Ngoài rút quà còn gì vui nữa không? Diệp Tu hỏi.
Trong mắt mấy cậu, không phải lên máy ngồi đánh Vinh Quang là vui nhất hả? Trần Quả nói.
Diệp Tu ngớ ra, mếu máo cười: Thì lâu lâu chơi cái khác cũng có sao?
Ể? Trần Quả nghĩ nghĩ, Nối LAN đánh Starcraft? Starcraft là game chiến lược thời gian thực đang được ưa chuộng nhất hiện nay.
Thì ra chị cũng đâu biết làm cái gì khác ngoài chơi game. Diệp Tu nói.
Phải mà, ai chẳng vậy. Trần Quả nghiến giọng. Mình không biết chứ chẳng lẽ nó biết? Cần kể chuyện Giáng Sinh mấy năm trước không?
Chờ cả đội tới đi! Diệp Tu ngồi xuống sô pha.
Trưng cầu dân ý hở? Trần Quả ngồi xuống chung.
Hai người cứ ngồi với nhau như thế, cùng đơ mặt nhìn trần nhà. Một người là đội trưởng Hưng Hân, một người là bà chủ Hưng Hân, nhưng chẳng ai trong họ rành rẽ mấy chuyện lễ lạt cả. Cũng có thể là vì cả hai đã trải qua quá nhiều tháng ngày cô đơn, thiếu vắng người thân bên cạnh rồi.
Két!
Cửa phòng huấn luyện bị đẩy ra, Bánh Bao cầm bánh bao đi vào.
Yo, lão đại! Bánh Bao quơ bánh bao chào Diệp Tu, đang định chào tới Trần Quả thì bỗng thấy cây thông Noel góc phòng: Yo, cây thông Noel! Thế đấy, cậu chàng bấm next Trần Quả luôn, quơ bánh bao chào cây thông.
Ừ đúng, cây thông. Trần Quả không để bụng, tại đang sướng với phản ứng của Bánh Bao quá.
Treo trên cây là quà, tới đó mỗi người chọn một món. Trần Quả khoe.
Toẹt zời, cám ơn sếp. Bánh Bao gật đầu, chọn một món kéo xuống.
Hình như có gì đó sai sai? Trần Quả ngớ người.
Cái gì bên trong nhỉ? Bánh Bao đang mở quà!
Ê ê nhóc! Tới đó! Chị nói tới đó mới được mở, không nghe thấy hả? Trần Quả nhảy dựng.
Tới đó? Tới đó là tới đâu? Bánh Bao hỏi.
Giáng Sinh! Trần Quả trả lời.
Không phải hôm nay á? Bánh Bao ngáo đá.
Ngày mai cơ, hôm nay mới 24, tối nay là đêm Giáng Sinh, đêm Bình An đó nghe bao giờ chưa? Trần Quả cả giận.
Ồ, vậy mai em mở tiếp là được. Bánh Bao gật đầu, bèn ngừng mở quà. Trần Quả định rướn tới lấy về, nhưng... bàn tay đầy mỡ của Bánh Bao đã ịn lên giấy gói quà rồi. Lúc nãy ku cậu cầm nguyên cái bánh bao thiệt mà. Trần Quả chán đời. Tính sao? Gói lại hả? Đang nghĩ, bỗng có thêm người bước vào phòng. Lại một tiếng Ý? do phát hiện cây thông Noel.
Cây thông Noel đó. Bánh Bao ân cần giới thiệu, Treo trên cây là quà, tự mình chọn một món, nhưng không được mở liền nha, phải đợi mai cho đúng ngày Giáng Sinh. Bánh Bao làm một tràng, xong quay qua Trần Quả show vẻ mặt khỏi cám ơn.
Ha ha ha, người lớn chứ phải con nít đâu mà lắm trò! Người nọ sải bước tới cây thông, Trần Quả chưa kịp cản, hắn đã lấy hộp quà to nhất xuống, xoạch xoạch xoạch tháo mất mẹ.
Cái đờ... Trần Quả thật muốn khóc hận.
Xem cái gì nào! Ngụy Sâm mở hộp. Món quà to nhất!
... một cái gối dựa mặt khỉ.
Tuổi quá ba mươi, mặt đầy râu ria tua tủa, Ngụy Sâm cầm cái gối dựa mà đách biết phát biểu cái gì cho phải, hay làm cái gì với nó cho phải.
Cái này của tui thiệt hả? Ngụy Sâm dở khóc dở cười. Nhìn mặt con khỉ này lan quyên gì mình?
Ông tự chọn mà. Trần Quả lạnh lùng. Dù nói là quà tự chọn, nhưng thực tế cô có chuẩn bị sẵn tới lúc chọn quà sẽ gợi ý đôi chút, ai dè chưa bắt đầu tiết mục đã bị cướp quà luôn, tim Trần Quả vỡ vụn rồi.
Ặc... ặc... chọn lại được không? Ngụy Sâm cúi đầu nhìn nhìn, Giấy gói đâu có rách nhiều đâu, Bánh Bao đi kiếm cho anh cái băng dán, gói lại gói lại.
Đúng, bây giờ chưa được mở, phải đợi mai mới đúng Giáng Sinh! Bánh Bao vừa nói vừa chạy đi tìm băng dán thật.
Miễn có cửa, quà này của ông rồi! Trần Quả chịu mới lạ. Cô hùng hổ bước qua giật cái gối trong tay Ngụy Sâm, ấn vào ngực hắn. Nhìn bản mặt ông chú già Ngụy Sâm ngơ ngáo ôm cái gối mặt khỉ, Trần Quả vừa bực mình vừa buồn cười.
Ôm đi! Không cho đổi! Cô nhấn mạnh thêm lần nữa. Thằng cha này phá bĩnh mình, ráng chịu mất mặt đi!
Trần Quả đánh giá quá thấp độ dày da mặt Ngụy Sâm.
Chơi luôn! Thấy Trần Quả làm dữ, Ngụy Sâm bèn phởn chí, nâng gối trên tay như Lý Thiên Vương nâng tháp, đủng đỉnh ngồi xuống đầu kia sô pha, xong nhét cái gối ra sau lưng dựa thật.
Của mày là gì? Ngụy Sâm hỏi Diệp Tu ngồi gần đó.
Không biết, chưa chọn. Diệp Tu nói.
Ngoan nhỉ? Ngụy Sâm khịt mũi khinh thường.
Diệp Tu im như thóc. Hắn vốn muốn cười, nhưng Trần Quả đang trừng mắt nhìn hắn.
Hay tui cũng chọn luôn nha? Diệp Tu hỏi dò.
Chọn đi, chọn đi! Trần Quả bó tay. Tới nước này còn cứng chi nữa?
Thế là Diệp Tu cũng tới chỗ cây thông chọn đại một món.
Xem xem là cái gì? Ngụy Sâm nói.
Diệp Tu nghía Trần Quả, thấy cô có vẻ hết muốn ăn thịt người rồi, chắc tuyệt vọng rồi. Ồ yeah vậy mình mở hoy!
Bánh Bao bên kia thấy lão đại cũng mở quà, vậy mình chờ gì nữa? Mở luôn hoy!
Lúc này Tô Mộc Tranh và Đường Nhu đang cùng bước vào phòng huấn luyện. Nhóm các cô gái chơi thân với nhau nên đều biết vụ chuẩn bị quà Giáng Sinh, không như Ngụy Sâm hay Bánh Bao hôm nay mới biết. Vừa vào phòng, thấy Diệp Tu và Bánh Bao đang cắm mặt mở quà, hai cô ngạc nhiên tròn mắt. Ơ... đổi kế hoạch rồi à?
Ủa? Hai cô lên tiếng.
Thôi khỏi nói gì hết, hai em chọn quà luôn đi! Trần Quả sầu đời.
Diệp Tu lấy món quà trong hộp ra cười ha ha: Này được nè!
Lão phu đổi với mày. Ngụy Sâm nói mà chẳng cần do dự nửa giây.
Hơ hơ. Diệp Tu cười ruồi, ý từ chối rõ rệt. Hắn được một cái bật lửa. Trong Hưng Hân, chỉ có mỗi hắn với Ngụy Sâm hút thuốc, dĩ nhiên bật lửa là chuẩn bị riêng cho hai người. Diệp Tu chọn quá chuẩn!
Lão Ngụy chọn trúng cái gì? Tô Mộc Tranh và Đường Nhu tò mò.
Ngụy Sâm nhích người cho hai cô thấy cái gối mặt khỉ bị hắn đè bẹp dí sau lưng.
Ha ha ha... Hai cô bật cười sang sảng. Mặt khỉ với mặt Ngụy Sâm, một combo quá vi diệu!
Sao anh chọn hay quá vậy? Tô Mộc Tranh nói. Thấy Ngụy Sâm ôm cái gối, cô liền biết Trần Quả đã bể kèo. Khó trách vừa vào đã thấy Trần Quả nhăn nhó! Mà nói thật ra thì tặng quà quan trọng ở tấm lòng, Tô Mộc Tranh không quá để ý quá trình hay kết quả, cả nhà đều vui là được, không phải sao?
Sau này đi đâu anh cũng mang nó theo hả? Tô Mộc Tranh cười, hỏi Ngụy Sâm.
Em chọn mau lên, chọn cái bật lửa ấy, anh đổi với em. Ngụy Sâm nói.
Anh mơ đi, em chọn được cái gì cũng không đổi với anh đâu. Tô Mộc Tranh nói rồi cũng bước tới cây thông Noel, tháo xuống một món quà, mở ra nhìn, Ý, sao em lại bắt trúng cái này?
Cái gì vậy? Ngụy Sâm ôm gối mặt khỉ sáp tới gần, tư thế sẵn sàng giao dịch.
Cái này... lẽ ra bạn kia bắt trúng mới đúng! Trong tay Tô Mộc Tranh là một chiếc bút ghi âm, mà ánh mắt cô lại hướng về Mạc Phàm đang lủi thủi đi vào phòng.
Bút ghi âm, Mạc Phàm ngậm tăm... Combo này cũng không kém nhiệm màu!
Tiếc thật, thôi của mình rồi. Tô Mộc Tranh cất bút vào túi.
Ngụy Sâm cũng không hứng thú với cây bút cho lắm.
Của Tiểu Đường là cái gì? Hắn lại sáp qua Đường Nhu.
Hộp quà mở ra, Đường Nhu chọn trúng một món khá phổ thông: Hộp âm nhạc xinh xắn.
Có quà nào đàn ông chút không? Ngụy Sâm gầm gừ.
Ý anh là của em hả? Bánh Bao xoay người, tay phải đang đeo một chiếc găng. Ai khác có thể nhìn không ra, nhưng những người có mặt trong phòng liếc qua là biết: Vũ khí găng tay của khí công sư trong Vinh Quang. Đây là một món đồ chơi sản xuất theo game, rất có ý nghĩa nếu tặng cho Phương Duệ, tiếc rằng bây giờ...
Bánh Bao, chú mày rửa tay chưa? Trần Quả sầm mặt.
Tám trận thắng liên tục, lại gặp lễ Giáng Sinh, trên dưới Hưng Hân rộn ràng như Tết. Diệp Tu không chọn thời điểm này để đem vấn đề ra nói, chờ qua lễ đi rồi nhắc nhở mọi người chú ý sau.
Cây thông Noel thô ráp tự chế kia lại được Trần Quả bưng ra, nhưng không bày ở trước phòng khách tiệm net tạo không khí nữa, mà chuyển vào phòng huấn luyện Hưng Hân. Đặt nó vào một góc phòng, họ bắt đầu trang trí tỉ mỉ từng chút.
Đứng cạnh cây thông Noel, Diệp Tu cũng không khỏi ngẩn người. Đây đã là lần thứ ba hắn nhìn thấy nó, lần đầu tận hai năm trước rồi. Khi ấy mới rời khỏi Gia Thế chưa được một tháng, chỉ mới đảo mắt phát mà hai năm trôi qua, mình thật sự đã lập cả một chiến đội ở tiệm net này, đánh về Liên minh, leo vọt lên hạng 5 bảng tổng sắp...
Bây giờ nhìn lại, chính bản thân Diệp Tu cũng cảm thấy khó tin. Hắn lại có thể làm được một chuyện như thế, mà còn làm rất tuyệt nữa chứ.
Đứng đờ ra đó làm gì, mau tới giúp! Tiếng kêu của Trần Quả cắt ngang mạch suy nghĩ của Diệp Tu.
Trần Quả đang treo quà lên cây thông Noel, những món quà cô đã chuẩn bị sẵn cho mọi người trong Hưng Hân. Mỗi một món đều được gói ghém cẩn thận, nhìn ngoài hộp sẽ không biết bên trong có gì.
Cái nào của tui? Diệp Tu vừa giúp cô treo quà lên vừa thuận miệng hỏi.
Không biết, tới lúc đó mỗi người tự chọn, chọn trúng cái nào là cái đó, vậy mới vui. Trần Quả nói.
Vậy còn chị? Diệp Tu hỏi.
Dĩ nhiên cũng có một phần. Trần Quả trả lời.
Chị tự mình gói quà cho mình vui không? Diệp Tu cười.
Cái gì mà tự mình gói quà cho mình? Đây là quà chiến đội Hưng Hân tặng mỗi một thành viên Hưng Hân, chẳng lẽ chị không phải thành viên Hưng Hân? Trần Quả hùng hồn nói.
Đương nhiên phải. Diệp Tu vội gật đầu như búa bổ.
Tốt lắm, đẹp rồi! Trần Quả treo lên món quà cuối cùng, ngắm nghía thêm lần nữa, thấy ổn mới hài lòng phê chuẩn.
Ngoài rút quà còn gì vui nữa không? Diệp Tu hỏi.
Trong mắt mấy cậu, không phải lên máy ngồi đánh Vinh Quang là vui nhất hả? Trần Quả nói.
Diệp Tu ngớ ra, mếu máo cười: Thì lâu lâu chơi cái khác cũng có sao?
Ể? Trần Quả nghĩ nghĩ, Nối LAN đánh Starcraft? Starcraft là game chiến lược thời gian thực đang được ưa chuộng nhất hiện nay.
Thì ra chị cũng đâu biết làm cái gì khác ngoài chơi game. Diệp Tu nói.
Phải mà, ai chẳng vậy. Trần Quả nghiến giọng. Mình không biết chứ chẳng lẽ nó biết? Cần kể chuyện Giáng Sinh mấy năm trước không?
Chờ cả đội tới đi! Diệp Tu ngồi xuống sô pha.
Trưng cầu dân ý hở? Trần Quả ngồi xuống chung.
Hai người cứ ngồi với nhau như thế, cùng đơ mặt nhìn trần nhà. Một người là đội trưởng Hưng Hân, một người là bà chủ Hưng Hân, nhưng chẳng ai trong họ rành rẽ mấy chuyện lễ lạt cả. Cũng có thể là vì cả hai đã trải qua quá nhiều tháng ngày cô đơn, thiếu vắng người thân bên cạnh rồi.
Két!
Cửa phòng huấn luyện bị đẩy ra, Bánh Bao cầm bánh bao đi vào.
Yo, lão đại! Bánh Bao quơ bánh bao chào Diệp Tu, đang định chào tới Trần Quả thì bỗng thấy cây thông Noel góc phòng: Yo, cây thông Noel! Thế đấy, cậu chàng bấm next Trần Quả luôn, quơ bánh bao chào cây thông.
Ừ đúng, cây thông. Trần Quả không để bụng, tại đang sướng với phản ứng của Bánh Bao quá.
Treo trên cây là quà, tới đó mỗi người chọn một món. Trần Quả khoe.
Toẹt zời, cám ơn sếp. Bánh Bao gật đầu, chọn một món kéo xuống.
Hình như có gì đó sai sai? Trần Quả ngớ người.
Cái gì bên trong nhỉ? Bánh Bao đang mở quà!
Ê ê nhóc! Tới đó! Chị nói tới đó mới được mở, không nghe thấy hả? Trần Quả nhảy dựng.
Tới đó? Tới đó là tới đâu? Bánh Bao hỏi.
Giáng Sinh! Trần Quả trả lời.
Không phải hôm nay á? Bánh Bao ngáo đá.
Ngày mai cơ, hôm nay mới 24, tối nay là đêm Giáng Sinh, đêm Bình An đó nghe bao giờ chưa? Trần Quả cả giận.
Ồ, vậy mai em mở tiếp là được. Bánh Bao gật đầu, bèn ngừng mở quà. Trần Quả định rướn tới lấy về, nhưng... bàn tay đầy mỡ của Bánh Bao đã ịn lên giấy gói quà rồi. Lúc nãy ku cậu cầm nguyên cái bánh bao thiệt mà. Trần Quả chán đời. Tính sao? Gói lại hả? Đang nghĩ, bỗng có thêm người bước vào phòng. Lại một tiếng Ý? do phát hiện cây thông Noel.
Cây thông Noel đó. Bánh Bao ân cần giới thiệu, Treo trên cây là quà, tự mình chọn một món, nhưng không được mở liền nha, phải đợi mai cho đúng ngày Giáng Sinh. Bánh Bao làm một tràng, xong quay qua Trần Quả show vẻ mặt khỏi cám ơn.
Ha ha ha, người lớn chứ phải con nít đâu mà lắm trò! Người nọ sải bước tới cây thông, Trần Quả chưa kịp cản, hắn đã lấy hộp quà to nhất xuống, xoạch xoạch xoạch tháo mất mẹ.
Cái đờ... Trần Quả thật muốn khóc hận.
Xem cái gì nào! Ngụy Sâm mở hộp. Món quà to nhất!
... một cái gối dựa mặt khỉ.
Tuổi quá ba mươi, mặt đầy râu ria tua tủa, Ngụy Sâm cầm cái gối dựa mà đách biết phát biểu cái gì cho phải, hay làm cái gì với nó cho phải.
Cái này của tui thiệt hả? Ngụy Sâm dở khóc dở cười. Nhìn mặt con khỉ này lan quyên gì mình?
Ông tự chọn mà. Trần Quả lạnh lùng. Dù nói là quà tự chọn, nhưng thực tế cô có chuẩn bị sẵn tới lúc chọn quà sẽ gợi ý đôi chút, ai dè chưa bắt đầu tiết mục đã bị cướp quà luôn, tim Trần Quả vỡ vụn rồi.
Ặc... ặc... chọn lại được không? Ngụy Sâm cúi đầu nhìn nhìn, Giấy gói đâu có rách nhiều đâu, Bánh Bao đi kiếm cho anh cái băng dán, gói lại gói lại.
Đúng, bây giờ chưa được mở, phải đợi mai mới đúng Giáng Sinh! Bánh Bao vừa nói vừa chạy đi tìm băng dán thật.
Miễn có cửa, quà này của ông rồi! Trần Quả chịu mới lạ. Cô hùng hổ bước qua giật cái gối trong tay Ngụy Sâm, ấn vào ngực hắn. Nhìn bản mặt ông chú già Ngụy Sâm ngơ ngáo ôm cái gối mặt khỉ, Trần Quả vừa bực mình vừa buồn cười.
Ôm đi! Không cho đổi! Cô nhấn mạnh thêm lần nữa. Thằng cha này phá bĩnh mình, ráng chịu mất mặt đi!
Trần Quả đánh giá quá thấp độ dày da mặt Ngụy Sâm.
Chơi luôn! Thấy Trần Quả làm dữ, Ngụy Sâm bèn phởn chí, nâng gối trên tay như Lý Thiên Vương nâng tháp, đủng đỉnh ngồi xuống đầu kia sô pha, xong nhét cái gối ra sau lưng dựa thật.
Của mày là gì? Ngụy Sâm hỏi Diệp Tu ngồi gần đó.
Không biết, chưa chọn. Diệp Tu nói.
Ngoan nhỉ? Ngụy Sâm khịt mũi khinh thường.
Diệp Tu im như thóc. Hắn vốn muốn cười, nhưng Trần Quả đang trừng mắt nhìn hắn.
Hay tui cũng chọn luôn nha? Diệp Tu hỏi dò.
Chọn đi, chọn đi! Trần Quả bó tay. Tới nước này còn cứng chi nữa?
Thế là Diệp Tu cũng tới chỗ cây thông chọn đại một món.
Xem xem là cái gì? Ngụy Sâm nói.
Diệp Tu nghía Trần Quả, thấy cô có vẻ hết muốn ăn thịt người rồi, chắc tuyệt vọng rồi. Ồ yeah vậy mình mở hoy!
Bánh Bao bên kia thấy lão đại cũng mở quà, vậy mình chờ gì nữa? Mở luôn hoy!
Lúc này Tô Mộc Tranh và Đường Nhu đang cùng bước vào phòng huấn luyện. Nhóm các cô gái chơi thân với nhau nên đều biết vụ chuẩn bị quà Giáng Sinh, không như Ngụy Sâm hay Bánh Bao hôm nay mới biết. Vừa vào phòng, thấy Diệp Tu và Bánh Bao đang cắm mặt mở quà, hai cô ngạc nhiên tròn mắt. Ơ... đổi kế hoạch rồi à?
Ủa? Hai cô lên tiếng.
Thôi khỏi nói gì hết, hai em chọn quà luôn đi! Trần Quả sầu đời.
Diệp Tu lấy món quà trong hộp ra cười ha ha: Này được nè!
Lão phu đổi với mày. Ngụy Sâm nói mà chẳng cần do dự nửa giây.
Hơ hơ. Diệp Tu cười ruồi, ý từ chối rõ rệt. Hắn được một cái bật lửa. Trong Hưng Hân, chỉ có mỗi hắn với Ngụy Sâm hút thuốc, dĩ nhiên bật lửa là chuẩn bị riêng cho hai người. Diệp Tu chọn quá chuẩn!
Lão Ngụy chọn trúng cái gì? Tô Mộc Tranh và Đường Nhu tò mò.
Ngụy Sâm nhích người cho hai cô thấy cái gối mặt khỉ bị hắn đè bẹp dí sau lưng.
Ha ha ha... Hai cô bật cười sang sảng. Mặt khỉ với mặt Ngụy Sâm, một combo quá vi diệu!
Sao anh chọn hay quá vậy? Tô Mộc Tranh nói. Thấy Ngụy Sâm ôm cái gối, cô liền biết Trần Quả đã bể kèo. Khó trách vừa vào đã thấy Trần Quả nhăn nhó! Mà nói thật ra thì tặng quà quan trọng ở tấm lòng, Tô Mộc Tranh không quá để ý quá trình hay kết quả, cả nhà đều vui là được, không phải sao?
Sau này đi đâu anh cũng mang nó theo hả? Tô Mộc Tranh cười, hỏi Ngụy Sâm.
Em chọn mau lên, chọn cái bật lửa ấy, anh đổi với em. Ngụy Sâm nói.
Anh mơ đi, em chọn được cái gì cũng không đổi với anh đâu. Tô Mộc Tranh nói rồi cũng bước tới cây thông Noel, tháo xuống một món quà, mở ra nhìn, Ý, sao em lại bắt trúng cái này?
Cái gì vậy? Ngụy Sâm ôm gối mặt khỉ sáp tới gần, tư thế sẵn sàng giao dịch.
Cái này... lẽ ra bạn kia bắt trúng mới đúng! Trong tay Tô Mộc Tranh là một chiếc bút ghi âm, mà ánh mắt cô lại hướng về Mạc Phàm đang lủi thủi đi vào phòng.
Bút ghi âm, Mạc Phàm ngậm tăm... Combo này cũng không kém nhiệm màu!
Tiếc thật, thôi của mình rồi. Tô Mộc Tranh cất bút vào túi.
Ngụy Sâm cũng không hứng thú với cây bút cho lắm.
Của Tiểu Đường là cái gì? Hắn lại sáp qua Đường Nhu.
Hộp quà mở ra, Đường Nhu chọn trúng một món khá phổ thông: Hộp âm nhạc xinh xắn.
Có quà nào đàn ông chút không? Ngụy Sâm gầm gừ.
Ý anh là của em hả? Bánh Bao xoay người, tay phải đang đeo một chiếc găng. Ai khác có thể nhìn không ra, nhưng những người có mặt trong phòng liếc qua là biết: Vũ khí găng tay của khí công sư trong Vinh Quang. Đây là một món đồ chơi sản xuất theo game, rất có ý nghĩa nếu tặng cho Phương Duệ, tiếc rằng bây giờ...
Bánh Bao, chú mày rửa tay chưa? Trần Quả sầm mặt.
/1726
|