Thua ư?!
Khi Phi Đao Kiếm ngã xuống, Lưu Tiểu Biệt bàng hoàng ngồi phịch ra lưng ghế.
Muốn chỉnh đốn tiết tấu tránh mất khống chế, rốt cuộc lại biến thành sơ hở. Mình đâu dễ gì tìm ra cách khắc phục, và rồi bị đột phá đúng vào thời khắc mấu chốt nhất? Lẽ nào bản thân cách khắc phục đó đã không hợp lý ngay từ đầu?
Lưu Tiểu Biệt bỗng chốc tự nghi vấn mình, hệt như cái lúc cứ tăng tốc độ tay mãi mà vẫn không thay đổi được gì ấy. Cậu ta vác gương mặt ngơ ngác rời khỏi phòng thi đấu, đi xuống hàng ghế tuyển thủ Vi Thảo.
Đánh khá lắm. Đồng đội ùa vào động viên. Mọi người vỗ vỗ vai Lưu Tiểu Biệt rồi thôi, không để tâm lắm đến nụ cười méo xệch của khổ chủ. Đánh thua mà, ai chẳng buồn, chẳng hụt hẫng? Chừng nào cậu ta cười toe toét như được mùa mới đáng sợ.
Lưu Tiểu Biệt ngồi xuống, cúi đầu nhìn hai bàn tay mình.
Chúng nóng hôi hổi. Mệt mỏi đến từ thao tác siêu tốc dần dần ùa về như núi lở. Đột nhiên, một chai nước lạnh rơi vào tay cậu.
Lưu Tiểu Biệt ngẩng đầu, nhìn thấy Hứa Bân.
Vẫn đang nghĩ về trận đấu à? Hứa Bân cười.
Lưu Tiểu Biệt lắc đầu, trận vừa xong thật ra chẳng có quá nhiều thứ để suy ngẫm. Gặp một bước ngoặt, hai tuyển thủ mất khống chế tốc độ tay đã chọn hai hướng giải quyết khác nhau. Một người bất chấp tất cả, cứ đánh như điên, người còn lại nhận thấy vấn đề và vội vàng chỉnh đốn.
Nghe rõ ràng người thứ hai hành động hợp lý hơn, thế nhưng đời cứ muốn người thứ nhất thắng.
Thắng thua là chuyện thường tình. Đừng để vũ khí của địch gây dame lên niềm tin của mình! Hứa Bân nói.
Lưu Tiểu Biệt chợt hoảng hốt.
Niềm tin!
Niềm tin của mình... là gì?
Lưu Tiểu Biệt nhìn chằm chằm người trước mặt. Hứa Bân đến Vi Thảo bất quá một mùa giải, máu mặt trong đội không bằng mình nhưng lại dung hòa với đồng đội cực nhanh. Phong cách đánh của hắn tạo nên cả một trường phái ăn mòn thời gian và sức lực của đối thủ, đến khán giả ngồi xem còn thấy mệt, nên Hứa Bân trình cao mà chẳng có mấy mống fan. Khi chưa về Vi Thảo, thứ hạng hắn trên bảng phiếu bầu xa tít tắp để có thể trở thành ngôi sao. Cái tag Vi Thảo trước tên cho Hứa Bân một cầu nối trên con đường danh vọng, nhưng hắn vẫn khư khư với phong cách đánh vốn có chứ không thay đổi. Đó là lựa chọn mà bất kể đang khoác áo đội nào, hắn đều kiên quyết giữ vững.
Đôi khi điều quan trọng không nằm ở tính đúng sai của một lựa chọn, chủ yếu là cậu có nghị lực theo nó đến cùng hay không thôi. Hứa Bân vừa nói, vừa hướng ánh mắt về phía một người: Vương Kiệt Hi, đội trưởng chiến đội Vi Thảo, từ ngày bước chân vào Liên minh đến nay mãi luôn là linh hồn của Vi Thảo, là sự tồn tại mà mỗi tuyển thủ Vi Thảo đều tôn kính, ngưỡng mộ.
Khi cách đầu tiên không đem lại đột phá, Lưu Tiểu Biệt chẳng ngần ngại thay đổi. Cậu thay đổi với một lòng quyết tâm mãnh liệt, bởi sâu trong tiềm thức luôn có một tấm gương thành công đắp đầy lòng tin cho cậu: Vương Kiệt Hi, người đã dứt khoát rũ bỏ danh xưng Ma Thuật Sư của mình, tìm kiếm và thay đổi vô số phương thức chiến đấu, sau mới có thể dẫn dắt Vi Thảo đến với đỉnh cao vinh quang.
Câu chuyện của Vương Kiệt Hi chính là cội nguồn cho niềm tin của Lưu Tiểu Biệt, khiến cậu ta tin rằng chỉ cần thay đổi, đột phá rồi sẽ xuất hiện. Vậy mà niềm tin ấy lại bắt đầu rung rinh sau trận đấu này.
Nó nói lên cái gì? Mình chưa đủ kiên định, mình còn xa mới đủ trưởng thành.
Đường vẫn còn dài lắm!
Lưu Tiểu Biệt mở nắp chai nước, dốc ừng ực một hơi.
Tuyển thủ lôi đài thứ hai của Vi Thảo đã lên sân. Tiêu Vân, pháp sư chiến đấu Đại Kích.
Người thứ hai!
Đường Nhu thầm đếm trong lòng.
Từ ngày tuyên thệ một chấp ba, cô không hề nói thêm tiếng nào về việc này dù với người ngoài hay người nhà Hưng Hân, như thể chưa hề có chuyện gì xảy ra. Thế nhưng lòng cô không một giây một phút nào thôi nghĩ về nó.
Nhất định phải làm được! Không biết Đường Nhu đã tự nhủ với mình bao nhiêu lần, và hôm nay là cơ hội cuối cùng cho vụ đánh cược của cô.
Hàn Yên Nhu chỉ còn 57% HP.
Dùng chưa đầy nửa cây máu hốt một đối thủ lôi đài là kết quả vô cùng xanh, nhưng khi đặt vào Đường Nhu, nó lập tức bay màu ngay, bởi mục tiêu của cô là một mình chiến thắng ba mình. Chỉ giết mỗi Phi Đao Kiếm đã tiêu tốn của Hàn Yên Nhu hết 43% HP! Ngoài cây máu 57%, cô chỉ còn lại nỗi mệt mỏi rã rời.
Chơi cứng với tài năng tốc độ tay Lưu Tiểu Biệt, gánh nặng đổ xuống đôi tay Đường Nhu vượt quá sức cô tưởng tượng. Lúc này những hậu quả của chuỗi tập luyện điên cuồng suốt 35 ngày qua ập đến, thể lực có trẻ trung, có dồi dào cách mấy cũng phải suy sụp.
Mà hiện giờ, cô vẫn còn hai đối thủ phải giải quyết, một trong số đó là Vương Kiệt Hi. Từ rất lâu trước đây, Đường Nhu đã biết anh là một kẻ đáng gờm cỡ nào.Thế nhưng trong mắt Đường Nhu không có lấy một mảy may hãi sợ.
Phải đánh bại người thứ hai, sau đó đến Vương Kiệt Hi. Ý nghĩ của cô về Vương Kiệt Hi chỉ thế mà thôi, không hơn.
Trận lôi đài thứ hai bắt đầu, Tiêu Vân chưa gì đã lên tiếng trên kênh chung: Người đẹp, màn trình diễn của cô em sẽ phải chấm dứt tại đây.
Lời Tiêu Vân nói không khỏi pha chút châm chọc. Một chấp ba? Show hàng!
Cái nhìn của hắn về Đường Nhu rất mang tính thù địch. Lý do đơn giản thôi, hắn từng hóng được rằng Vi Thảo có ý mời Đường Nhu về đội, tiếc rằng người ta từ chối. Cơ mà chiến đội Vi Thảo đã có pháp sư chiến đấu rồi, chính là Tiêu Vân đấy thôi! Hắn chưa tới lúc cần người kế thừa, đem Đường Nhu về làm chi? Ý là con bé này mạnh hơn mình?
Khó ai nghe vào những tin hành lang thế này mà không khó chịu. Tiêu Vân ôm bụng ấm ức với cả chiến đội lẫn Đường Nhu, giờ có cơ hội đánh tay đôi với cô nàng, đã vậy còn đúng dịp cô nàng thề thốt một chấp ba, không chấp được em nghỉ đánh game. Hắn đang trở thành chướng ngại sừng sững trước mặt cô nàng ngay ở lượt cuối.
Tự tay kick ass cô gái Đường Nhu suýt thế chỗ mình văng khỏi giới chuyên nghiệp? Tiêu Vân cứ nghĩ tới là thấy phê pha, nhưng không có nghĩa hắn sẽ khinh thường cô. Thực tế, khi nghe chiến đội có ý mua Đường Nhu, hắn đã bất tri bất giác quan tâm đến những thông tin xoay quanh cô. Cô trở thành đối thủ cạnh tranh quan trọng, mỗi trận thi đấu, mỗi bài báo về cô đều được Tiêu Vân chú ý, đến mức đồng đội còn tưởng hắn mê mẩn Đường Nhu rồi nữa.
Mê con mẹ mẩn! Ẻm tốt nhất đừng có đụng phải tui! Tiêu Vân từng nói với đồng đội thân nhất của mình là Chu Diệp Bách. Nói gì trúng nấy, đụng thiệt luôn.
Để tui cho cô biết mặt!
Tiêu Vân hạ quyết tâm lần thứ n, khiển Đại Kích rời khỏi điểm spawn. Tuy Hàn Yên Nhu chỉ còn nửa máu nhưng Tiêu Vân vẫn muốn tìm đường đi vòng. Cái cách Đường Nhu xông pha chính diện trên đấu trường ấy à, Tiêu Vân ghét lắm, song không thể không thừa nhận cô rất mãnh. Cái mãnh ấy không phải sở trường của hắn, hắn đách ngu đâu mà đọ với người ta.
Vấn đề là bản đồ Đài Gió Hú đang sử dụng có rất ít lùm để núp, khó lòng di chuyển chiến thuật và tập kích giành chủ động, Tiêu Vân đành cho nhân vật xông thẳng về phía trước trong nhức nhối. Phía đối diện, Hàn Yên Nhu quả nhiên cũng nhào lên như phong cách trước nay của cô.
So với Đường Nhu, thế mạnh của mình là gì?
Vô số lần trong tâm tưởng, Tiêu Vân đã tự giả định những cuộc đấu với Đường Nhu để suy nghĩ.
Câu trả lời là kinh nghiệm.
Tiếp xúc Vinh Quang, luyện pháp sư chiến đấu, trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp, tất cả đều sớm hơn Đường Nhu, Tiêu Vân có kinh nghiệm đánh giải trình độ nhà nghề vượt xa cô. Tuy slot lên sân của hắn trong đội hình Vi Thảo không quá ổn định, nhưng Vi Thảo là ai? Chiến đội ông lớn hai lần đoạt tổng quán quân! Vi Thảo hất tay vứt đi một cậu tân binh, Hưng Hân nhặt về còn phải quý như vàng. Có một slot trong chiến đội như thế đã là việc đáng kiêu hãnh, cô tân binh Đường Nhu lấy gì mà đòi thế chỗ mình?
Tiêu Vân giận, rất là giận.
Kỳ thực việc đó chỉ xuất phát từ tình yêu đơn phương của Vi Thảo, Đường Nhu có chấp nhận đâu? Sự từ chối của cô thậm chí còn giúp hắn ngồi vững slot đánh, nhưng Tiêu Vân đách quan tâm. Hắn không dám hoạnh họe đội nhà, thế nên mọi ấm ức, mọi dồn nén cuối cùng focus lên đầu Đường Nhu, cứ như Đường Nhu là kẻ thứ ba trong cuộc tình, cố ý dụ dỗ Vi Thảo đá Tiêu Vân rước mình về vậy.
Tiêu Vân càng nghĩ càng giận, giận lắm rồi nha.
Hào Long Phá Quân!
Vốn là chiêu khởi đầu quen dùng của Đường Nhu, nay đã rời tay Tiêu Vân đầu tiên trong trận chiến cùng nghề. Hắn không chỉ muốn thắng, còn phải thắng thật đẹp, để chiến đội phải mở to mắt mà nhìn: Tôi đây xuất sắc hơn cô gái Đường Nhu này! Đường Nhu làm được cái gì, chắc chắn tôi sẽ làm được cái đó nhẹ hơn cả muỗi!
Hào Long Phá Quân của Tiêu Vân đánh ra khá bất ngờ, nhưng khởi đầu bằng đại chiêu sẽ có mấy ai đánh trúng đối thủ đâu, bởi đại chiêu dễ đề phòng hơn mấy kỹ năng cấp thấp nhiều. Đường Nhu chơi pháp sư chiến đấu có trình chứ chẳng phải tay mơ, thấy Đại Kích ra chiêu, bèn khiển Hàn Yên Nhu né ngay tắp lự. Tiêu Vân lập tức điều chỉnh theo, nhưng không trúng vẫn hoàn không trúng.
Hàn Yên Nhu lách người đến bên hông Đại Kích ngay sau pha chơi ngông của hắn, Hỏa Vũ Lưu Viêm đâm thẳng!
Thiên Kích!
Hàn Yên Nhu bỗng khởi đầu bằng một kỹ năng bình thường.
Đại Kích nhảy lùi về sau tránh khỏi Thiên Kích, âm thầm mượn thế đi còn sót lại của Hào Long Phá Quân mà vung ngay chiến mâu đến Hàn Yên Nhu một cách thô bạo. Hướng từ trên đánh xuống, hắn sử dụng một kỹ năng level 50 có tên Cường Long Áp với uy lực dư sức áp đảo chiêu cấp thấp. Thiên Kích của Hàn Yên Nhu dù có đổi hướng cũng sẽ không kịp đỡ Cường Long Áp, nên Tiêu Vân tự tin đầy mình.
Ai ngờ Hàn Yên Nhu cứ khăng khăng hất Thiên Kích tới.
Đồ ngu! Cho cô chết!
Tiêu Vân tăng tốc chuột, nhất quyết cho Cường Long Áp đè đầu Hàn Yên Nhu lẫn Thiên Kích dưới tay cô.
Keng!!!
Hai thanh chiến mâu đan chéo nhau, kết quả Thiên Kích đỡ không nổi, bị Cường Long Áp phá chiêu. Còn Hàn Yên Nhu? Như thể uy lực của Cường Long Áp quá mạnh, cô phải lăn người xuống đất.
Đâu đến mức ấy?! Tiêu Vân biết rất rõ sức nặng của hit đánh. Thiên Kích vốn đã bị Cường Long Áp phá, đột nhiên vẩy một phát biến thành Long Nha vồ về phía hắn như rắn độc...
Khi Phi Đao Kiếm ngã xuống, Lưu Tiểu Biệt bàng hoàng ngồi phịch ra lưng ghế.
Muốn chỉnh đốn tiết tấu tránh mất khống chế, rốt cuộc lại biến thành sơ hở. Mình đâu dễ gì tìm ra cách khắc phục, và rồi bị đột phá đúng vào thời khắc mấu chốt nhất? Lẽ nào bản thân cách khắc phục đó đã không hợp lý ngay từ đầu?
Lưu Tiểu Biệt bỗng chốc tự nghi vấn mình, hệt như cái lúc cứ tăng tốc độ tay mãi mà vẫn không thay đổi được gì ấy. Cậu ta vác gương mặt ngơ ngác rời khỏi phòng thi đấu, đi xuống hàng ghế tuyển thủ Vi Thảo.
Đánh khá lắm. Đồng đội ùa vào động viên. Mọi người vỗ vỗ vai Lưu Tiểu Biệt rồi thôi, không để tâm lắm đến nụ cười méo xệch của khổ chủ. Đánh thua mà, ai chẳng buồn, chẳng hụt hẫng? Chừng nào cậu ta cười toe toét như được mùa mới đáng sợ.
Lưu Tiểu Biệt ngồi xuống, cúi đầu nhìn hai bàn tay mình.
Chúng nóng hôi hổi. Mệt mỏi đến từ thao tác siêu tốc dần dần ùa về như núi lở. Đột nhiên, một chai nước lạnh rơi vào tay cậu.
Lưu Tiểu Biệt ngẩng đầu, nhìn thấy Hứa Bân.
Vẫn đang nghĩ về trận đấu à? Hứa Bân cười.
Lưu Tiểu Biệt lắc đầu, trận vừa xong thật ra chẳng có quá nhiều thứ để suy ngẫm. Gặp một bước ngoặt, hai tuyển thủ mất khống chế tốc độ tay đã chọn hai hướng giải quyết khác nhau. Một người bất chấp tất cả, cứ đánh như điên, người còn lại nhận thấy vấn đề và vội vàng chỉnh đốn.
Nghe rõ ràng người thứ hai hành động hợp lý hơn, thế nhưng đời cứ muốn người thứ nhất thắng.
Thắng thua là chuyện thường tình. Đừng để vũ khí của địch gây dame lên niềm tin của mình! Hứa Bân nói.
Lưu Tiểu Biệt chợt hoảng hốt.
Niềm tin!
Niềm tin của mình... là gì?
Lưu Tiểu Biệt nhìn chằm chằm người trước mặt. Hứa Bân đến Vi Thảo bất quá một mùa giải, máu mặt trong đội không bằng mình nhưng lại dung hòa với đồng đội cực nhanh. Phong cách đánh của hắn tạo nên cả một trường phái ăn mòn thời gian và sức lực của đối thủ, đến khán giả ngồi xem còn thấy mệt, nên Hứa Bân trình cao mà chẳng có mấy mống fan. Khi chưa về Vi Thảo, thứ hạng hắn trên bảng phiếu bầu xa tít tắp để có thể trở thành ngôi sao. Cái tag Vi Thảo trước tên cho Hứa Bân một cầu nối trên con đường danh vọng, nhưng hắn vẫn khư khư với phong cách đánh vốn có chứ không thay đổi. Đó là lựa chọn mà bất kể đang khoác áo đội nào, hắn đều kiên quyết giữ vững.
Đôi khi điều quan trọng không nằm ở tính đúng sai của một lựa chọn, chủ yếu là cậu có nghị lực theo nó đến cùng hay không thôi. Hứa Bân vừa nói, vừa hướng ánh mắt về phía một người: Vương Kiệt Hi, đội trưởng chiến đội Vi Thảo, từ ngày bước chân vào Liên minh đến nay mãi luôn là linh hồn của Vi Thảo, là sự tồn tại mà mỗi tuyển thủ Vi Thảo đều tôn kính, ngưỡng mộ.
Khi cách đầu tiên không đem lại đột phá, Lưu Tiểu Biệt chẳng ngần ngại thay đổi. Cậu thay đổi với một lòng quyết tâm mãnh liệt, bởi sâu trong tiềm thức luôn có một tấm gương thành công đắp đầy lòng tin cho cậu: Vương Kiệt Hi, người đã dứt khoát rũ bỏ danh xưng Ma Thuật Sư của mình, tìm kiếm và thay đổi vô số phương thức chiến đấu, sau mới có thể dẫn dắt Vi Thảo đến với đỉnh cao vinh quang.
Câu chuyện của Vương Kiệt Hi chính là cội nguồn cho niềm tin của Lưu Tiểu Biệt, khiến cậu ta tin rằng chỉ cần thay đổi, đột phá rồi sẽ xuất hiện. Vậy mà niềm tin ấy lại bắt đầu rung rinh sau trận đấu này.
Nó nói lên cái gì? Mình chưa đủ kiên định, mình còn xa mới đủ trưởng thành.
Đường vẫn còn dài lắm!
Lưu Tiểu Biệt mở nắp chai nước, dốc ừng ực một hơi.
Tuyển thủ lôi đài thứ hai của Vi Thảo đã lên sân. Tiêu Vân, pháp sư chiến đấu Đại Kích.
Người thứ hai!
Đường Nhu thầm đếm trong lòng.
Từ ngày tuyên thệ một chấp ba, cô không hề nói thêm tiếng nào về việc này dù với người ngoài hay người nhà Hưng Hân, như thể chưa hề có chuyện gì xảy ra. Thế nhưng lòng cô không một giây một phút nào thôi nghĩ về nó.
Nhất định phải làm được! Không biết Đường Nhu đã tự nhủ với mình bao nhiêu lần, và hôm nay là cơ hội cuối cùng cho vụ đánh cược của cô.
Hàn Yên Nhu chỉ còn 57% HP.
Dùng chưa đầy nửa cây máu hốt một đối thủ lôi đài là kết quả vô cùng xanh, nhưng khi đặt vào Đường Nhu, nó lập tức bay màu ngay, bởi mục tiêu của cô là một mình chiến thắng ba mình. Chỉ giết mỗi Phi Đao Kiếm đã tiêu tốn của Hàn Yên Nhu hết 43% HP! Ngoài cây máu 57%, cô chỉ còn lại nỗi mệt mỏi rã rời.
Chơi cứng với tài năng tốc độ tay Lưu Tiểu Biệt, gánh nặng đổ xuống đôi tay Đường Nhu vượt quá sức cô tưởng tượng. Lúc này những hậu quả của chuỗi tập luyện điên cuồng suốt 35 ngày qua ập đến, thể lực có trẻ trung, có dồi dào cách mấy cũng phải suy sụp.
Mà hiện giờ, cô vẫn còn hai đối thủ phải giải quyết, một trong số đó là Vương Kiệt Hi. Từ rất lâu trước đây, Đường Nhu đã biết anh là một kẻ đáng gờm cỡ nào.Thế nhưng trong mắt Đường Nhu không có lấy một mảy may hãi sợ.
Phải đánh bại người thứ hai, sau đó đến Vương Kiệt Hi. Ý nghĩ của cô về Vương Kiệt Hi chỉ thế mà thôi, không hơn.
Trận lôi đài thứ hai bắt đầu, Tiêu Vân chưa gì đã lên tiếng trên kênh chung: Người đẹp, màn trình diễn của cô em sẽ phải chấm dứt tại đây.
Lời Tiêu Vân nói không khỏi pha chút châm chọc. Một chấp ba? Show hàng!
Cái nhìn của hắn về Đường Nhu rất mang tính thù địch. Lý do đơn giản thôi, hắn từng hóng được rằng Vi Thảo có ý mời Đường Nhu về đội, tiếc rằng người ta từ chối. Cơ mà chiến đội Vi Thảo đã có pháp sư chiến đấu rồi, chính là Tiêu Vân đấy thôi! Hắn chưa tới lúc cần người kế thừa, đem Đường Nhu về làm chi? Ý là con bé này mạnh hơn mình?
Khó ai nghe vào những tin hành lang thế này mà không khó chịu. Tiêu Vân ôm bụng ấm ức với cả chiến đội lẫn Đường Nhu, giờ có cơ hội đánh tay đôi với cô nàng, đã vậy còn đúng dịp cô nàng thề thốt một chấp ba, không chấp được em nghỉ đánh game. Hắn đang trở thành chướng ngại sừng sững trước mặt cô nàng ngay ở lượt cuối.
Tự tay kick ass cô gái Đường Nhu suýt thế chỗ mình văng khỏi giới chuyên nghiệp? Tiêu Vân cứ nghĩ tới là thấy phê pha, nhưng không có nghĩa hắn sẽ khinh thường cô. Thực tế, khi nghe chiến đội có ý mua Đường Nhu, hắn đã bất tri bất giác quan tâm đến những thông tin xoay quanh cô. Cô trở thành đối thủ cạnh tranh quan trọng, mỗi trận thi đấu, mỗi bài báo về cô đều được Tiêu Vân chú ý, đến mức đồng đội còn tưởng hắn mê mẩn Đường Nhu rồi nữa.
Mê con mẹ mẩn! Ẻm tốt nhất đừng có đụng phải tui! Tiêu Vân từng nói với đồng đội thân nhất của mình là Chu Diệp Bách. Nói gì trúng nấy, đụng thiệt luôn.
Để tui cho cô biết mặt!
Tiêu Vân hạ quyết tâm lần thứ n, khiển Đại Kích rời khỏi điểm spawn. Tuy Hàn Yên Nhu chỉ còn nửa máu nhưng Tiêu Vân vẫn muốn tìm đường đi vòng. Cái cách Đường Nhu xông pha chính diện trên đấu trường ấy à, Tiêu Vân ghét lắm, song không thể không thừa nhận cô rất mãnh. Cái mãnh ấy không phải sở trường của hắn, hắn đách ngu đâu mà đọ với người ta.
Vấn đề là bản đồ Đài Gió Hú đang sử dụng có rất ít lùm để núp, khó lòng di chuyển chiến thuật và tập kích giành chủ động, Tiêu Vân đành cho nhân vật xông thẳng về phía trước trong nhức nhối. Phía đối diện, Hàn Yên Nhu quả nhiên cũng nhào lên như phong cách trước nay của cô.
So với Đường Nhu, thế mạnh của mình là gì?
Vô số lần trong tâm tưởng, Tiêu Vân đã tự giả định những cuộc đấu với Đường Nhu để suy nghĩ.
Câu trả lời là kinh nghiệm.
Tiếp xúc Vinh Quang, luyện pháp sư chiến đấu, trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp, tất cả đều sớm hơn Đường Nhu, Tiêu Vân có kinh nghiệm đánh giải trình độ nhà nghề vượt xa cô. Tuy slot lên sân của hắn trong đội hình Vi Thảo không quá ổn định, nhưng Vi Thảo là ai? Chiến đội ông lớn hai lần đoạt tổng quán quân! Vi Thảo hất tay vứt đi một cậu tân binh, Hưng Hân nhặt về còn phải quý như vàng. Có một slot trong chiến đội như thế đã là việc đáng kiêu hãnh, cô tân binh Đường Nhu lấy gì mà đòi thế chỗ mình?
Tiêu Vân giận, rất là giận.
Kỳ thực việc đó chỉ xuất phát từ tình yêu đơn phương của Vi Thảo, Đường Nhu có chấp nhận đâu? Sự từ chối của cô thậm chí còn giúp hắn ngồi vững slot đánh, nhưng Tiêu Vân đách quan tâm. Hắn không dám hoạnh họe đội nhà, thế nên mọi ấm ức, mọi dồn nén cuối cùng focus lên đầu Đường Nhu, cứ như Đường Nhu là kẻ thứ ba trong cuộc tình, cố ý dụ dỗ Vi Thảo đá Tiêu Vân rước mình về vậy.
Tiêu Vân càng nghĩ càng giận, giận lắm rồi nha.
Hào Long Phá Quân!
Vốn là chiêu khởi đầu quen dùng của Đường Nhu, nay đã rời tay Tiêu Vân đầu tiên trong trận chiến cùng nghề. Hắn không chỉ muốn thắng, còn phải thắng thật đẹp, để chiến đội phải mở to mắt mà nhìn: Tôi đây xuất sắc hơn cô gái Đường Nhu này! Đường Nhu làm được cái gì, chắc chắn tôi sẽ làm được cái đó nhẹ hơn cả muỗi!
Hào Long Phá Quân của Tiêu Vân đánh ra khá bất ngờ, nhưng khởi đầu bằng đại chiêu sẽ có mấy ai đánh trúng đối thủ đâu, bởi đại chiêu dễ đề phòng hơn mấy kỹ năng cấp thấp nhiều. Đường Nhu chơi pháp sư chiến đấu có trình chứ chẳng phải tay mơ, thấy Đại Kích ra chiêu, bèn khiển Hàn Yên Nhu né ngay tắp lự. Tiêu Vân lập tức điều chỉnh theo, nhưng không trúng vẫn hoàn không trúng.
Hàn Yên Nhu lách người đến bên hông Đại Kích ngay sau pha chơi ngông của hắn, Hỏa Vũ Lưu Viêm đâm thẳng!
Thiên Kích!
Hàn Yên Nhu bỗng khởi đầu bằng một kỹ năng bình thường.
Đại Kích nhảy lùi về sau tránh khỏi Thiên Kích, âm thầm mượn thế đi còn sót lại của Hào Long Phá Quân mà vung ngay chiến mâu đến Hàn Yên Nhu một cách thô bạo. Hướng từ trên đánh xuống, hắn sử dụng một kỹ năng level 50 có tên Cường Long Áp với uy lực dư sức áp đảo chiêu cấp thấp. Thiên Kích của Hàn Yên Nhu dù có đổi hướng cũng sẽ không kịp đỡ Cường Long Áp, nên Tiêu Vân tự tin đầy mình.
Ai ngờ Hàn Yên Nhu cứ khăng khăng hất Thiên Kích tới.
Đồ ngu! Cho cô chết!
Tiêu Vân tăng tốc chuột, nhất quyết cho Cường Long Áp đè đầu Hàn Yên Nhu lẫn Thiên Kích dưới tay cô.
Keng!!!
Hai thanh chiến mâu đan chéo nhau, kết quả Thiên Kích đỡ không nổi, bị Cường Long Áp phá chiêu. Còn Hàn Yên Nhu? Như thể uy lực của Cường Long Áp quá mạnh, cô phải lăn người xuống đất.
Đâu đến mức ấy?! Tiêu Vân biết rất rõ sức nặng của hit đánh. Thiên Kích vốn đã bị Cường Long Áp phá, đột nhiên vẩy một phát biến thành Long Nha vồ về phía hắn như rắn độc...
/1726
|