Triệu Dương là tuyển thủ chuyên nghiệp ra mắt Liên minh mùa giải thứ ba, vừa vào nghề đã rất được quan tâm, chỉ thua Vương Kiệt Hi trong cuộc cạnh tranh danh hiệu Người Mới Tốt Nhất năm ấy. Từ khi ra mắt đến nay, anh đã trúng cử đội hình ngôi sao bảy năm liên tục, là đệ nhất khí công sư của Vinh Quang không cần bàn cãi.
Đó là vinh quang thuộc về Triệu Dương. Tuy vậy khi nhắc đến Triệu Dương, người ta chỉ nghĩ đến một chuyện khác: bao nhiêu năm đứng trong hàng ngũ minh tinh, bấy nhiêu năm không vào nổi tứ kết.
Trong các tuyển thủ hạng sao, khắp lịch sử Liên minh chỉ có mỗi mình Triệu Dương chưa từng góp mặt ở vòng chung kết. Bảy mùa trúng vé minh tinh nói lên thực lực của Triệu Dương, trong khi bảy mùa hụt vé tứ kết lại nói lên thực lực của chiến đội Lâm Hải.
Nắm giữ một tuyển thủ hạng sao, không ai đành lòng gán mác đội yếu cho Lâm Hải cả. Trên thực tế, Lâm Hải quả thật cách rất xa những chiến đội đứng cuối bảng. Họ duy trì một thứ hạng ổn định ở khu vực giữa, vĩnh viễn thiếu một bước so với tám ghế đầu.
Bởi sự mâu thuẫn đó, Triệu Dương nhận được không ít mời gọi từ các chiến đội khác. Nhưng anh vẫn ở lại, dẫn dắt Lâm Hải nỗ lực hướng tới tứ kết hết năm này đến năm khác. Bảy năm nỗ lực là bảy năm đổi lấy kết quả tầm thường, thứ hạng giữa giữa không cao không thấp. Triệu Dương cứ thế mà lửng lửng lơ lơ mãi cả cuộc đời đánh giải. Giờ đây cuối cùng anh đã cảm thấy mệt mỏi. Chẳng buồn đổi chiến đội khác để thử nghiệm lối đi mới, anh thẳng thắn thừa nhận thất bại, tuyên bố giải nghệ.
Cuộc đời tuyển thủ chuyên nghiệp của Triệu Dương bị chế nhạo không ít. Ra mắt cùng một mùa giải, thể loại chưa từng đánh vòng chung kết như Triệu Dương chẳng có gì sánh nổi với Vương Kiệt Hi trong mắt nhiều người. Vương Kiệt Hi được cho là tuyển thủ chuyên nghiệp thành công nhất sau Diệp Tu, thôi thì khỏi kể. Thay vào đó, người ta thường đặt Triệu Dương lên bàn cân với Dương Thông.
Đội trưởng Ba Lẻ Một Độ, Liên minh đệ nhất thích khách, cũng là tuyển thủ ra mắt mùa giải thứ ba. Điểm khác biệt của anh với Vương Kiệt Hi và Triệu Dương là lúc đầu, anh không hề quá nổi bật. Chầm chậm từng bước trưởng thành qua năm tháng, cuối cùng thực lực của Dương Thông được mọi người công nhận. Không chỉ thế, chiến đội Ba Lẻ Một Độ cũng trưởng thành theo anh.
Chiến đội này là một ngôi nhà có các tuyển thủ giống Dương Thông, không quá nổi trội nhưng nền tảng vững chắc, mỗi bước tiến bộ là một bước vững vàng. Họ không có thiên phú trời cho nhưng luôn bù đắp bằng cần cù khổ luyện. Họ không phải ông lớn, thậm chí còn không được đại đa số gán mác đội mạnh, nhưng họ là khách quen của vòng chung kết, có thể ngáng đường bất kì chiến đội hàng đầu nào.
So với họ, Triệu Dương có tài năng đáng để kì vọng hơn. Từ mùa giải bóc tem đã không ai nghi ngờ thực lực của anh, nhưng anh mãi vẫn không thể tạo ra đột phá nào cho chiến đội. Đã vậy, câu lạc bộ Lâm Hải còn đuối vờ lờ trong khâu kinh doanh nữa chứ. Mọi vấn đề có thể xảy ra với một câu lạc bộ như nguy cơ tài chính, xung đột nhân sự, v.v… đều đã từng đổ xuống đầu họ. Lâm Hải gắng gượng được đến nay mà không giải tán cũng quá kiên cường rồi. Nhưng bây giờ Triệu Dương sắp ra đi, chiến đội này coi như không còn gì để trông đợi. Dù họ vẫn đang nắm trong tay một nhân vật ngôi sao ngốn cả gia tài làm nên là khí công sư Hải Vô Lượng, cũng khó có tuyển thủ xịn nào muốn đầu quân về cầm nhân vật đó khi thấy tình hình kinh doanh kinh dị của họ.
Trong buổi họp báo tuyên bố giải nghệ, Triệu Dương khá bình thản. Thật ra cuộc đời đánh giải của anh ngoại trừ bất cập thì chẳng có gì đáng để nhìn lại. Cuối cùng, chính bản thân Triệu Dương cũng chỉ biết khái quát bảy năm nghề nghiệp của mình bằng một câu: “Ít nhất tôi đã từng tồn tại trong Vinh Quang, từng vì nó mà nỗ lực”. Thế rồi buổi họp báo kết thúc bằng những lời chúc, lời cảm ơn từ chiến đội Lâm Hải gửi đến Triệu Dương.
Lại thêm một tuyển thủ xuất sắc ra đi. Nhưng cũng như kiếp sống chuyên nghiệp của mình, sự ra đi của Triệu Dương chẳng gây nên bao nhiêu tiếng vọng, bởi việc anh giải nghệ gần như không ảnh hưởng gì đến tình hình Liên minh hiện nay cả. Điều mọi người quan tâm nhất vẫn luôn là kết cấu các đội đủ sức tranh cướp tổng quán quân. Chiến đội Lâm Hải xưa nay chưa bao giờ được gọi bằng cái tên đó. Sự suy yếu của họ có lẽ chỉ khiến các chiến đội muốn giữ một vé ngồi lại Liên minh thở phào nhẹ nhõm.
Tin động trời nhưng lại không mang đến sóng to gió lớn, Trình Tư Yên xem sơ qua rồi tắt. Dù sao thì việc đưa tin Triệu Dương giải nghệ cũng không phải nhiệm vụ của cô. Trình Tư Yên định liên hệ thử Phương Duệ, bèn thuận tay mở Weibo lên. Không mở thì thôi, mở phát hết hồn: post hôm qua của Phương Duệ đang được quẩy rần rần.
Trình Tư Yên suy đoán logic đủ kiểu mới ra khả năng Phương Duệ muốn đi khỏi Hô Khiếu, nhưng vẫn phải chờ nhiều nguồn tin khác xác nhận, bởi cô là một phóng viên. Người thường cần chi nhọc công như cô? Họ cũng đoán giống Trình Tư Yên, đoán xong ngại gì không líu lo với đứa khác, không lập hội hóng hớt?
Trọng điểm chính là trong số những người đang hóng thả ga kệ cha hậu quả, có một bộ phận rất đông tuyển thủ chuyên nghiệp xếp hàng góp vui.
“Chuyện gì vậy em?” Một comment đàng hoàng đến từ Lâm Kính Ngôn - đồng đội cũ của Phương Duệ. Lúc trước là cặp đôi hợp tác, có quan hệ tốt ngoài đời nên Lâm Kính Ngôn rất quan tâm hắn.
Nhưng hầu hết các comment còn lại đều thuộc dạng bơm đểu lầy lội.
“Sao thế Phương zâm, zâm đến mức Hô Khiếu chịu hết nổi, muốn chôn mi rồi à?” Lời thăm hỏi ân cần đến từ tuyển thủ ra mắt cùng năm với Phương Duệ - Ngô Vũ Sách của Hư Không.
“Phong cách của Phương Duệ tiền bối không hợp lắm với Hô Khiếu hiện nay thật!” Giang Ba Đào bên Luân Hồi trả lời comment của Ngô Vũ Sách. Tuy vào Liên minh chỉ kém Phương Duệ một năm nhưng hắn vẫn gọi Phương Duệ bằng tiền bối.
“Hô Khiếu tiết tấu nhanh, tần suất mạnh, rất hạn chế không gian phát huy của trường phái chơi bẩn.” Bình luận đến từ Trương Tân Kiệt của Bá Đồ toàn về chuyên môn, nói xong một câu đủ ý rồi thôi chấm dứt.
“Zzz nói nhiều quá chi vậy ba!” Hoàng Thiếu Thiên phát biểu, nhưng hắn nào sẽ ngừng ở đó? Weibo quy định chỉ được post tối đa 140 chữ, phong ấn mất mẹ kĩ năng của Hoàng Thiếu Thiên. Để lách luật, hắn dùng câu trên làm đầu đề, ở dưới tự mình trả lời mình cả tràng, show hàng rất có kĩ thuật.
Trình Tư Yên quen tay click vào xem tiếp , một đống dấu chấm than chiếm một phần ba độ dài lập tức đập vào mắt. Cô đọc lướt mấy hàng rồi bình tĩnh next luôn, lời rác rưởi coi chi cho mệt. Nhìn lại đầu đề của Hoàng Thiếu Thiên “Zzz nói nhiều quá chi vậy ba”, thiệt muốn bao nhiêu nhức nhối có bấy nhiêu nhức nhối.
Từ đại thần đến tân binh, số tuyển thủ chuyên nghiệp tham gia comment cực nhiều. Comment xong, họ còn trả lời lẫn nhau và chia sẻ về Weibo mình thảo luận tiếp. Phóng viên như Trình Tư Yên dĩ nhiên có theo dõi Weibo mọi tuyển thủ chuyên nghiệp, thế là trang chủ của cô bị oanh tạc bởi cùng một tin. Đã vậy comment mới còn không ngừng cập nhật, rõ ràng sáng sớm họ ngủ dậy nhìn thấy post của Phương Duệ nên rất hăng. Tuyển thủ chuyên nghiệp có tốc độ tay thế nào cơ chứ? Mỗi một giây là mấy cập nhật, Trình Tư Yên lướt hết muốn kịp.Nhưng cô vẫn cố gắng lần theo.
Mớ comment nhảm của đám tuyển thủ chuyên nghiệp chẳng có giá trị gì, Trình Tư Yên chỉ mong xem xem có người nào bên Hô Khiếu tham dự không, nhất thời quên luôn kế hoạch liên hệ trực tiếp người trong cuộc là Phương Duệ. Nào ngờ trong quá trình F5 liên tục, một dòng chữ thình lình xuất hiện.
“Sida quá, dọn đồ tới Hưng Hân đi!”
Người phát biểu: Diệp Tu.
Trình Tư Yên hết hồn, đơ nguyên con ra ghế. Vì sao á? Cứ nhìn tài khoản Weibo của Diệp Tu là biết ngay! Tài khoản Weibo của Diệp Tu được chứng nhận bằng chứng minh nhân dân hẳn hòi, lập từ rất sớm, mấy năm qua tích được cả mười triệu người theo dõi. Nhưng, số người chủ Weibo theo dõi: 0, số post chủ Weibo đăng: 0.
Nói cách khác, Diệp Tu lập xong Weibo rồi vứt xó luôn từ đó đến giờ. Mấy năm qua hắn mãi duy trì tình trạng khiêm tốn , không xuất hiện trước công chúng bằng bất kì hình thức nào. Nhưng sau khi lập Hưng Hân vào đánh vòng khiêu chiến đến nay, có vẻ như Diệp Tu đã hết kiêng kị vụ này. Nhận phỏng vấn nè, tham gia họp báo nè, toàn những thứ mà lúc trước hắn trốn tránh như hủi. Bây giờ đến Weibo cũng bắt đầu đem ra dùng?
Chưa kịp nghĩ ngợi nội dung post của Diệp Tu, Trình Tư Yên đã vô thức click vào phần comment phía dưới, thấy toàn mắt tròn mắt dẹt, một nửa số đó còn lo lắng hỏi phải hắn bị hack Weibo không…
Hội tuyển thủ chuyên nghiệp ùn ùn chia sẻ bài post của Diệp Tu, thi nhau bắn pháo, câu chuyện về Phương Duệ ngay lập tức chìm nghỉm. Trình Tư Yên có cảm giác như kiểu boss spawn rồi bà con ơi vậy. Chỉ có boss mới sẽ bị focus ngay khi vừa spawn ra, không phải sao?
“Ồ beep, yêu quái phương nào, mau ra ta hóng! Lý Hiên cướp tem.
“Lão Diệp cũng biết chơi Weibo? Học hồi nào vậy? Có phải Mộc Tranh đó không? Mộc Tranh, mình thấy cậu rồi!” Sở Vân Tú xé phong bì.
Comment của cô được trả lời ngay lập tức, Tô Mộc Tranh @Sở Vân Tú: “Mình ở đây cơ mà!”
“Diệp Tu đại đại để dành lần đầu tiên Weibo của mình suốt bấy nhiêu năm dâng tặng Phương Duệ đại đại, tình yêu đích thực chính là đây!” Đới Nghiên Kỳ của chiến đội Lôi Đình bá đạo đến mức dám chọc luôn cả Diệp Tu.
Comment này lập tức dẫn đến làn sóng quan tâm dữ dội.
“Chân tướng cmnr…”
“Sắc bén vl…”
“Chia sẻ bài này 10.000 lần, người yêu nhau sẽ đến được với nhau, mọi người chung tay chia sẻ đi…”
“Ơ cái đậu mòe, người yêu nhau đến được với nhau thế thì Hưng Hân lại thêm một đứa hạng sao à?”
Đột nhiên chuyển cái pặc về đề tài chính, mọi người sực nhận ra: Thấy mẹ chưa, căng đét! Trước nay ai cũng nghĩ Hưng Hân là hạng tôm tép, một chiến đội mới thành lập yếu trên từng góc chiếu. Nhưng giờ có Diệp Tu với Tô Mộc Tranh là hai tuyển thủ hạng sao rồi, nếu Phương Duệ gia nhập thật, đội hình ba ngôi sao, phóng mắt khắp Liên minh có được mấy nhà? Dù thực lực nhân vật vẫn rất kém cạnh, nhưng có ai dám gọi họ bằng hai chữ đội yếu chắc?
“Hưng Hân không bằng Vi Thảo, Vi Thảo mới là lựa chọn tốt nhất.” Giữa rừng comment nhảm, Vương Kiệt Hi đột nhiên ngoi lên khỏi đảng seen.
“Vi Thảo còn slot à? Thôi đến Lôi Đình bọn tôi đê.” Tiêu Thời Khâm nói.
“Đến Hư Không tụi anh! Hư Không bị thiếu virus zâm.” Lý Hiên không quên chọc ngoáy một phát, rõ ràng chỉ đang kiếm trò vui chứ chẳng bao nhiêu lòng thành. Phương Duệ là một tuyển thủ ưu tú thật đấy, nhưng đâu phải cứ giỏi là cướp về nhà? Cướp về cũng phải có chỗ để xài, chứ nếu coi như đồ trang trí, các bố chịu cướp, Phương Duệ chưa chắc chịu đi!
Trình Tư Yên triệt để cạn lời. Suốt đêm qua đến giờ, câu chuyện về Phương Duệ vẫn chỉ là mấy chữ “trở trời rồi, chán mớ đời”, mà trên Weibo đã bắt đầu đại chiến giành trai, nồng nặc thuốc súng thế này? Tuy nhiều người chỉ vào troll dạo, nhưng nếu xét kỹ, không thể không nói một vài chiến đội trong đó có thể cho Phương Duệ một slot ổn định thật.
Đó là vinh quang thuộc về Triệu Dương. Tuy vậy khi nhắc đến Triệu Dương, người ta chỉ nghĩ đến một chuyện khác: bao nhiêu năm đứng trong hàng ngũ minh tinh, bấy nhiêu năm không vào nổi tứ kết.
Trong các tuyển thủ hạng sao, khắp lịch sử Liên minh chỉ có mỗi mình Triệu Dương chưa từng góp mặt ở vòng chung kết. Bảy mùa trúng vé minh tinh nói lên thực lực của Triệu Dương, trong khi bảy mùa hụt vé tứ kết lại nói lên thực lực của chiến đội Lâm Hải.
Nắm giữ một tuyển thủ hạng sao, không ai đành lòng gán mác đội yếu cho Lâm Hải cả. Trên thực tế, Lâm Hải quả thật cách rất xa những chiến đội đứng cuối bảng. Họ duy trì một thứ hạng ổn định ở khu vực giữa, vĩnh viễn thiếu một bước so với tám ghế đầu.
Bởi sự mâu thuẫn đó, Triệu Dương nhận được không ít mời gọi từ các chiến đội khác. Nhưng anh vẫn ở lại, dẫn dắt Lâm Hải nỗ lực hướng tới tứ kết hết năm này đến năm khác. Bảy năm nỗ lực là bảy năm đổi lấy kết quả tầm thường, thứ hạng giữa giữa không cao không thấp. Triệu Dương cứ thế mà lửng lửng lơ lơ mãi cả cuộc đời đánh giải. Giờ đây cuối cùng anh đã cảm thấy mệt mỏi. Chẳng buồn đổi chiến đội khác để thử nghiệm lối đi mới, anh thẳng thắn thừa nhận thất bại, tuyên bố giải nghệ.
Cuộc đời tuyển thủ chuyên nghiệp của Triệu Dương bị chế nhạo không ít. Ra mắt cùng một mùa giải, thể loại chưa từng đánh vòng chung kết như Triệu Dương chẳng có gì sánh nổi với Vương Kiệt Hi trong mắt nhiều người. Vương Kiệt Hi được cho là tuyển thủ chuyên nghiệp thành công nhất sau Diệp Tu, thôi thì khỏi kể. Thay vào đó, người ta thường đặt Triệu Dương lên bàn cân với Dương Thông.
Đội trưởng Ba Lẻ Một Độ, Liên minh đệ nhất thích khách, cũng là tuyển thủ ra mắt mùa giải thứ ba. Điểm khác biệt của anh với Vương Kiệt Hi và Triệu Dương là lúc đầu, anh không hề quá nổi bật. Chầm chậm từng bước trưởng thành qua năm tháng, cuối cùng thực lực của Dương Thông được mọi người công nhận. Không chỉ thế, chiến đội Ba Lẻ Một Độ cũng trưởng thành theo anh.
Chiến đội này là một ngôi nhà có các tuyển thủ giống Dương Thông, không quá nổi trội nhưng nền tảng vững chắc, mỗi bước tiến bộ là một bước vững vàng. Họ không có thiên phú trời cho nhưng luôn bù đắp bằng cần cù khổ luyện. Họ không phải ông lớn, thậm chí còn không được đại đa số gán mác đội mạnh, nhưng họ là khách quen của vòng chung kết, có thể ngáng đường bất kì chiến đội hàng đầu nào.
So với họ, Triệu Dương có tài năng đáng để kì vọng hơn. Từ mùa giải bóc tem đã không ai nghi ngờ thực lực của anh, nhưng anh mãi vẫn không thể tạo ra đột phá nào cho chiến đội. Đã vậy, câu lạc bộ Lâm Hải còn đuối vờ lờ trong khâu kinh doanh nữa chứ. Mọi vấn đề có thể xảy ra với một câu lạc bộ như nguy cơ tài chính, xung đột nhân sự, v.v… đều đã từng đổ xuống đầu họ. Lâm Hải gắng gượng được đến nay mà không giải tán cũng quá kiên cường rồi. Nhưng bây giờ Triệu Dương sắp ra đi, chiến đội này coi như không còn gì để trông đợi. Dù họ vẫn đang nắm trong tay một nhân vật ngôi sao ngốn cả gia tài làm nên là khí công sư Hải Vô Lượng, cũng khó có tuyển thủ xịn nào muốn đầu quân về cầm nhân vật đó khi thấy tình hình kinh doanh kinh dị của họ.
Trong buổi họp báo tuyên bố giải nghệ, Triệu Dương khá bình thản. Thật ra cuộc đời đánh giải của anh ngoại trừ bất cập thì chẳng có gì đáng để nhìn lại. Cuối cùng, chính bản thân Triệu Dương cũng chỉ biết khái quát bảy năm nghề nghiệp của mình bằng một câu: “Ít nhất tôi đã từng tồn tại trong Vinh Quang, từng vì nó mà nỗ lực”. Thế rồi buổi họp báo kết thúc bằng những lời chúc, lời cảm ơn từ chiến đội Lâm Hải gửi đến Triệu Dương.
Lại thêm một tuyển thủ xuất sắc ra đi. Nhưng cũng như kiếp sống chuyên nghiệp của mình, sự ra đi của Triệu Dương chẳng gây nên bao nhiêu tiếng vọng, bởi việc anh giải nghệ gần như không ảnh hưởng gì đến tình hình Liên minh hiện nay cả. Điều mọi người quan tâm nhất vẫn luôn là kết cấu các đội đủ sức tranh cướp tổng quán quân. Chiến đội Lâm Hải xưa nay chưa bao giờ được gọi bằng cái tên đó. Sự suy yếu của họ có lẽ chỉ khiến các chiến đội muốn giữ một vé ngồi lại Liên minh thở phào nhẹ nhõm.
Tin động trời nhưng lại không mang đến sóng to gió lớn, Trình Tư Yên xem sơ qua rồi tắt. Dù sao thì việc đưa tin Triệu Dương giải nghệ cũng không phải nhiệm vụ của cô. Trình Tư Yên định liên hệ thử Phương Duệ, bèn thuận tay mở Weibo lên. Không mở thì thôi, mở phát hết hồn: post hôm qua của Phương Duệ đang được quẩy rần rần.
Trình Tư Yên suy đoán logic đủ kiểu mới ra khả năng Phương Duệ muốn đi khỏi Hô Khiếu, nhưng vẫn phải chờ nhiều nguồn tin khác xác nhận, bởi cô là một phóng viên. Người thường cần chi nhọc công như cô? Họ cũng đoán giống Trình Tư Yên, đoán xong ngại gì không líu lo với đứa khác, không lập hội hóng hớt?
Trọng điểm chính là trong số những người đang hóng thả ga kệ cha hậu quả, có một bộ phận rất đông tuyển thủ chuyên nghiệp xếp hàng góp vui.
“Chuyện gì vậy em?” Một comment đàng hoàng đến từ Lâm Kính Ngôn - đồng đội cũ của Phương Duệ. Lúc trước là cặp đôi hợp tác, có quan hệ tốt ngoài đời nên Lâm Kính Ngôn rất quan tâm hắn.
Nhưng hầu hết các comment còn lại đều thuộc dạng bơm đểu lầy lội.
“Sao thế Phương zâm, zâm đến mức Hô Khiếu chịu hết nổi, muốn chôn mi rồi à?” Lời thăm hỏi ân cần đến từ tuyển thủ ra mắt cùng năm với Phương Duệ - Ngô Vũ Sách của Hư Không.
“Phong cách của Phương Duệ tiền bối không hợp lắm với Hô Khiếu hiện nay thật!” Giang Ba Đào bên Luân Hồi trả lời comment của Ngô Vũ Sách. Tuy vào Liên minh chỉ kém Phương Duệ một năm nhưng hắn vẫn gọi Phương Duệ bằng tiền bối.
“Hô Khiếu tiết tấu nhanh, tần suất mạnh, rất hạn chế không gian phát huy của trường phái chơi bẩn.” Bình luận đến từ Trương Tân Kiệt của Bá Đồ toàn về chuyên môn, nói xong một câu đủ ý rồi thôi chấm dứt.
“Zzz nói nhiều quá chi vậy ba!” Hoàng Thiếu Thiên phát biểu, nhưng hắn nào sẽ ngừng ở đó? Weibo quy định chỉ được post tối đa 140 chữ, phong ấn mất mẹ kĩ năng của Hoàng Thiếu Thiên. Để lách luật, hắn dùng câu trên làm đầu đề, ở dưới tự mình trả lời mình cả tràng, show hàng rất có kĩ thuật.
Trình Tư Yên quen tay click vào xem tiếp , một đống dấu chấm than chiếm một phần ba độ dài lập tức đập vào mắt. Cô đọc lướt mấy hàng rồi bình tĩnh next luôn, lời rác rưởi coi chi cho mệt. Nhìn lại đầu đề của Hoàng Thiếu Thiên “Zzz nói nhiều quá chi vậy ba”, thiệt muốn bao nhiêu nhức nhối có bấy nhiêu nhức nhối.
Từ đại thần đến tân binh, số tuyển thủ chuyên nghiệp tham gia comment cực nhiều. Comment xong, họ còn trả lời lẫn nhau và chia sẻ về Weibo mình thảo luận tiếp. Phóng viên như Trình Tư Yên dĩ nhiên có theo dõi Weibo mọi tuyển thủ chuyên nghiệp, thế là trang chủ của cô bị oanh tạc bởi cùng một tin. Đã vậy comment mới còn không ngừng cập nhật, rõ ràng sáng sớm họ ngủ dậy nhìn thấy post của Phương Duệ nên rất hăng. Tuyển thủ chuyên nghiệp có tốc độ tay thế nào cơ chứ? Mỗi một giây là mấy cập nhật, Trình Tư Yên lướt hết muốn kịp.Nhưng cô vẫn cố gắng lần theo.
Mớ comment nhảm của đám tuyển thủ chuyên nghiệp chẳng có giá trị gì, Trình Tư Yên chỉ mong xem xem có người nào bên Hô Khiếu tham dự không, nhất thời quên luôn kế hoạch liên hệ trực tiếp người trong cuộc là Phương Duệ. Nào ngờ trong quá trình F5 liên tục, một dòng chữ thình lình xuất hiện.
“Sida quá, dọn đồ tới Hưng Hân đi!”
Người phát biểu: Diệp Tu.
Trình Tư Yên hết hồn, đơ nguyên con ra ghế. Vì sao á? Cứ nhìn tài khoản Weibo của Diệp Tu là biết ngay! Tài khoản Weibo của Diệp Tu được chứng nhận bằng chứng minh nhân dân hẳn hòi, lập từ rất sớm, mấy năm qua tích được cả mười triệu người theo dõi. Nhưng, số người chủ Weibo theo dõi: 0, số post chủ Weibo đăng: 0.
Nói cách khác, Diệp Tu lập xong Weibo rồi vứt xó luôn từ đó đến giờ. Mấy năm qua hắn mãi duy trì tình trạng khiêm tốn , không xuất hiện trước công chúng bằng bất kì hình thức nào. Nhưng sau khi lập Hưng Hân vào đánh vòng khiêu chiến đến nay, có vẻ như Diệp Tu đã hết kiêng kị vụ này. Nhận phỏng vấn nè, tham gia họp báo nè, toàn những thứ mà lúc trước hắn trốn tránh như hủi. Bây giờ đến Weibo cũng bắt đầu đem ra dùng?
Chưa kịp nghĩ ngợi nội dung post của Diệp Tu, Trình Tư Yên đã vô thức click vào phần comment phía dưới, thấy toàn mắt tròn mắt dẹt, một nửa số đó còn lo lắng hỏi phải hắn bị hack Weibo không…
Hội tuyển thủ chuyên nghiệp ùn ùn chia sẻ bài post của Diệp Tu, thi nhau bắn pháo, câu chuyện về Phương Duệ ngay lập tức chìm nghỉm. Trình Tư Yên có cảm giác như kiểu boss spawn rồi bà con ơi vậy. Chỉ có boss mới sẽ bị focus ngay khi vừa spawn ra, không phải sao?
“Ồ beep, yêu quái phương nào, mau ra ta hóng! Lý Hiên cướp tem.
“Lão Diệp cũng biết chơi Weibo? Học hồi nào vậy? Có phải Mộc Tranh đó không? Mộc Tranh, mình thấy cậu rồi!” Sở Vân Tú xé phong bì.
Comment của cô được trả lời ngay lập tức, Tô Mộc Tranh @Sở Vân Tú: “Mình ở đây cơ mà!”
“Diệp Tu đại đại để dành lần đầu tiên Weibo của mình suốt bấy nhiêu năm dâng tặng Phương Duệ đại đại, tình yêu đích thực chính là đây!” Đới Nghiên Kỳ của chiến đội Lôi Đình bá đạo đến mức dám chọc luôn cả Diệp Tu.
Comment này lập tức dẫn đến làn sóng quan tâm dữ dội.
“Chân tướng cmnr…”
“Sắc bén vl…”
“Chia sẻ bài này 10.000 lần, người yêu nhau sẽ đến được với nhau, mọi người chung tay chia sẻ đi…”
“Ơ cái đậu mòe, người yêu nhau đến được với nhau thế thì Hưng Hân lại thêm một đứa hạng sao à?”
Đột nhiên chuyển cái pặc về đề tài chính, mọi người sực nhận ra: Thấy mẹ chưa, căng đét! Trước nay ai cũng nghĩ Hưng Hân là hạng tôm tép, một chiến đội mới thành lập yếu trên từng góc chiếu. Nhưng giờ có Diệp Tu với Tô Mộc Tranh là hai tuyển thủ hạng sao rồi, nếu Phương Duệ gia nhập thật, đội hình ba ngôi sao, phóng mắt khắp Liên minh có được mấy nhà? Dù thực lực nhân vật vẫn rất kém cạnh, nhưng có ai dám gọi họ bằng hai chữ đội yếu chắc?
“Hưng Hân không bằng Vi Thảo, Vi Thảo mới là lựa chọn tốt nhất.” Giữa rừng comment nhảm, Vương Kiệt Hi đột nhiên ngoi lên khỏi đảng seen.
“Vi Thảo còn slot à? Thôi đến Lôi Đình bọn tôi đê.” Tiêu Thời Khâm nói.
“Đến Hư Không tụi anh! Hư Không bị thiếu virus zâm.” Lý Hiên không quên chọc ngoáy một phát, rõ ràng chỉ đang kiếm trò vui chứ chẳng bao nhiêu lòng thành. Phương Duệ là một tuyển thủ ưu tú thật đấy, nhưng đâu phải cứ giỏi là cướp về nhà? Cướp về cũng phải có chỗ để xài, chứ nếu coi như đồ trang trí, các bố chịu cướp, Phương Duệ chưa chắc chịu đi!
Trình Tư Yên triệt để cạn lời. Suốt đêm qua đến giờ, câu chuyện về Phương Duệ vẫn chỉ là mấy chữ “trở trời rồi, chán mớ đời”, mà trên Weibo đã bắt đầu đại chiến giành trai, nồng nặc thuốc súng thế này? Tuy nhiều người chỉ vào troll dạo, nhưng nếu xét kỹ, không thể không nói một vài chiến đội trong đó có thể cho Phương Duệ một slot ổn định thật.
/1726
|