Toái ngọc đầu châu
Tác giả: Bắc Nam
Edit: Dú
Chương 6: Chấn động
Chẳng ai dự đoán được là điểm thi cuối kỳ của Kỷ Thận Ngữ cao vượt trội.
Điểm chác của mấy anh em nhà họ Đinh cũng chẳng tệ là bao, nhưng trong nhà không quá chú trọng việc học hành, Đinh Duyên Thọ cũng đã từng nói từ lâu rằng chạm khắc đá quý mới là nghề chính, những thứ khác chỉ là nghề phụ mà thôi. Sở dĩ không ngờ được là bởi bình thường Kỷ Thận Ngữ cứ im ỉm, vui cười đùa giỡn hay thầm lặng nghiêm túc đều khó gặp, trước mặt người khác thì yên lặng, sau lưng người ta càng yên lặng hơn.
Trừ Đinh Hán Bạch ra, chưa ai từng tiếp xúc với cuộc sống hằng ngày của Kỷ Thận Ngữ, song dù Đinh Hán Bạch có ở ngay sát bên thì cũng chẳng quan tâm từng cử chỉ hay hành vi của cậu. Cơ mà hắn vẫn biết Kỷ Thận Ngữ ngủ rất muộn, ngày nảo ngày nào cũng chong đèn chẳng biết là làm gì, tuy đoán là ngồi học nhưng không ngờ là học giỏi đến thế.
Đêm hôm trước lòng hắn tan chảy bởi một bát mì sợi của Kỷ Thận Ngữ, nóng đầu lên bèn đề nghị tiếp tục đưa đón đối phương, thế nhưng đúng là hắn không thuộc cái số hầu hạ người khác, đưa được vài lần xong lại cả thèm chóng chán.
May là nghỉ hè rồi nên cả hai đều được giải thoát.
Cửa phòng cơ khí đóng lại, rốt cuộc Kỷ Thận Ngữ cũng được quan sát kĩ một lần. Đinh Khả Dũ và Đinh Nhĩ Hòa đương lau máy óc, lựa dao muốn dùng. Ba, năm phút sau, Đinh Duyên Thọ cũng đến, một thầy ba trò chuẩn bị lên lớp.
Điều hòa không bật, đá quý khắp phòng cũng đủ mát mẻ, giọng Đinh Khả Dũ lí nhí: "Anh à, chúng mình học với nó à?"
"Nó" ý chỉ Kỷ Thận Ngữ, Đinh Nhĩ Hòa liếc Đinh Duyên Thọ một cái, không trả lời.
"Ba đứa qua đây." Đinh Dyên Thọ lau sạch tay rồi mở lời, "Những món đồ nhỏ dễ học mà khó thạo, mấy đứa đều biết kỹ thuật cả rồi, phải tự nghiền ngẫm rèn giũa. Không ngừng này – Không phải là một tháng, cũng không phải một năm hay nửa năm, mà là cả một đời."
Đinh Duyên Thọ dừng một lát: "Thận Ngữ à, Phương Hứa có từng nói câu này hay chưa?"
Kỷ Thận Ngữ đáp: "Sư phụ bảo cái nghề này không có đỉnh núi, người ta không được tự thỏa mãn, mà phải leo suốt một đời."
Thật ra nghề nào rồi cũng vậy cả. Trước mặt Đinh Duyên Thọ là một miếng đá Phù Dung kết tinh lớn bằng quyển từ điển Tân Hoa, tự nhiên và chưa bị động chạm, phát ra thứ huỳnh quang màu hồng, chạm vào sẽ hạ nhiệt giải nóng. Ông nói: "Cấp tầm trung, ta sẽ không vẽ mà đi dao luôn, hãy nhìn lưỡi dao đi như thế nào."
(Đá Phù Dung – theo baidu thì nó là một loại đá thạch anh có màu hồng, theo tên tiếng Anh thì gọi là Thạch anh hồng. Nó là một trong những loại thạch anh được yêu thích nhất trong thế giới đá quý. Thạch anh hồng làm say mê lòng người bởi vẻ đẹp nhẹ nhàng và dịu êm, vốn được ví như viên đá của tình yêu và hạnh phúc. Loại đá này sẽ xuyên suốt những chương sau, có thể ngụ ý tác giả ở đây chính là tình cảm đâm chồi nảy lộc giữa anh Bạch và em Ngữ nữa.)
Trước khi vẽ phải thiết kế, phải suy nghĩ, phải cân nhắc dựa vào màu sắc và độ bóng của vật liệu, cơ bản thì chẳng ai dám đi dao ngay cả. Đinh Duyên Thọ lại không hề lo lắng, nắm chặt dao ken két một hồi, xoay đá là lại thêm một dao. Tổng cộng có bốn đường dao, mảnh vụn bắn ra, đường nét thâm hậu, không đường nào nối nhau, giống như là... phá của.
Lúc này Đinh Duyên Thọ mới nói: "Đa số vật liệu thiên nhiên đều lẫn tạp chất, miếng đá mà sư ca các con đưa về này là cực phẩm, nhưng ta muốn kiểm tra các con, cho nên phải phá nó đi."
Đúng là phá của thật... Đinh Khả Du đau thắt cơ tim, không dám nghĩ đến chuyện Đinh Hán Bạch về nhà thì sẽ nổi đóa thế nào nữa, Đinh Nhĩ Hòa hỏi: "Bác cả ơi, phải xẻ miếng đá này ra ạ?"
"Không xẻ." Đinh Duyên Thọ đáp, "Dù gì cũng là cả một miếng đá, cứ xem mà làm."
Sau khi buổi học này kết thúc, Đinh Duyên Thọ dẫn Kỷ Thận Ngữ đến Ngọc Tiêu Ký, Đinh Khả Dũ và Đinh Nhĩ Hòa thì thu dọn và quét tước, hai anh em họ rề rà đến nỗi chỉ mong có thể gom hết đống mảnh vỡ trong một tiếng bốn lăm phút.
"Anh ơi, cái này khắc thế nào được?" Đinh Khả Dũ hỏi, "Không xẻ ra, ai khắc thì khắc ư? Cùng chen chân vào một miếng đá sẽ chẳng ra ngô ra khoai gì cả."
Đinh Nhĩ Hòa nói: "Thì bảo chúng ta hợp tác với Kỷ Thận Ngữ mà."
Đinh Khả Dũ không vui: " Với cái trình độ đó của nó thì em không dám khen đâu."
Dọn dẹp xong, dù gì Kỷ Thận Ngữ cũng đã đi rồi, thiếu một người nên không thể bàn bạc được, lại còn lo Đinh Hán Bạch mà về sẽ nổi điên đánh người, cho nên Đinh Khả Dũ và Đinh Nhĩ Hòa dứt khoát án binh bất động theo. Kỷ Thận Ngữ đã đến Ngọc Tiêu Ký, giúp Đinh Duyên Thọ kiểm tra và phân loại một cách thủ công, sàng lọc hàng chuẩn bị được đưa lên kệ lần cuối.
"Thận Ngữ này, thích đi học không?"
"Con thích đọc sách hơn ạ, sao vậy, sư phụ?"
"Không có gì, thuận miệng hỏi thôi." Đinh Duyên Thọ không ngờ thành tích của Kỷ Thận Ngữ lại tốt đến thế, ông cũng thừa biết Kỷ Phương Hứa đã lệch trọng tâm từ lâu, chuyển sang chơi đồ cổ, cho nên không chắc là Kỷ Thận Ngữ có hứng thú và quyết tâm với nghề chính đến chừng nào.
Kỷ Thận Ngữ người cũng như tên, hỏi rất cẩn thận: "Sư phụ à, có phải do con học nên trễ nải nhiều việc không ạ?" Hỏi xong thì lập tức giải thích ngay, "Vì con muốn thi tốt chút thôi, người đã vô duyên vô cớ nhận con rồi, con không muốn hai người phải xấu mặt."
Đinh Duyên Thọ cười to: "Đừng căng thẳng thế, ta biết con thích gì hơn mà, con thích gì sư phụ cũng ủng hộ hết."
Trái lại, Kỷ Thận Ngữ càng lo lắng hơn, không phải cậu đa nghi, mà là vì chưa từng nếm trải nên mới sợ hãi. Đinh Duyên Thọ nào có nghĩa vụ phải chăm sóc cho cậu, đời này việc ăn uống mặc đồ, làm cái gì cũng phải tiêu tiền cả, nếu cậu có lòng thì phải cúc cung tận tụy đóng góp cho Ngọc Tiêu Ký. Vậy mà Đinh Duyên Thọ lại hỏi cậu thích cái gì, không hề hạn chế sự lựa chọn của cậu.
Kỷ Phương Hứa chưa từng nói như vậy với cậu bao giờ.
Đến tận tối khi về nhà rồi, cậu vẫn ôm tâm sự, lúc về tiểu viện không vào phòng mà ngồi thẫn thờ trên hành lang, đến cả một người cao như Đinh Hán Bạch bước đến cũng chẳng chú ý.
Đinh Hán Bạch cướp kem của Khương Thải Vi, thấy Kỷ Thận Ngữ đờ người thì ngứa tay, đưa hộp kem lạnh căm dán vào gáy Kỷ Thận Ngữ, giúp đối phương hoàn hồn. Hắn ngồi xuống ngay cạnh: "Thi đứng thứ nhất còn không vui à?"
Kỷ Thận Ngữ được Đinh Hán Bạch khen lần đầu, mà tính đi tính lại thì vẫn là người thân quen nhất, vì vậy bèn kể lại lời nói đó của Đinh Duyên Thọ cho Đinh Hán Bạch nghe. Đinh Hán Bạch nghe xong thì tiếp tục ăn kem, mắt không nhấc, mày không nhướn: "Cảm động à?"
Kỷ Thận Ngữ gật đầu, Đinh Hán Bạch nói: "Dù thầy Kỷ với bố anh tình như anh em, cứ coi như có tốt đến nỗi cùng mặc chung một cái quần thì vẫn chẳng phải anh em ruột thịt, cho nên cậu cũng không phải người nhà bọn anh."
Lời thật sẽ khó nghe, nên bình thường không ai nói ra cả, Kỷ Thận Ngữ muốn bịt miệng Đinh Hán Bạch lại.
"Đừng hiểu lầm nhé." Đinh Hán Bạch nói tiếp, "Phần tình cảm thân tình này không phải giả, mà là bố anh có thể thương cậu như con ruột, có thể lo cậu một đời không màng chuyện áo cơm, nhưng ông không thể dạy dỗ cậu bằng roi bằng vọt như con ruột được, không thể đặt trách nhiệm mà một đứa con ruột nên gánh vác lên cậu được."
Hình như Kỷ Thận Ngữ đã hiểu, bèn xoay mặt sang nhìn Đinh Hán Bạch.
Đứa con ruột Đinh Hán Bạch ăn kem xong thì khoái chí dựa vào lan can, cứ như thể đang nói một chuyện vặt vãnh giết thời gian nào đó: "Bố anh chưa từng hỏi anh thích gì hơn, anh có thể thích thứ khác, song không được vượt qua nghề chính, dù có hơn thì cả đời này, anh vẫn phải đặt nghề chính lên hàng đầu để phấn đấu."
Hắn cũng xoay sang nhìn Kỷ Thận Ngữ, "Anh họ Đinh, đây là trách nhiệm của anh."
Đó là lần đầu tiên Kỷ Thận Ngữ quan sát đôi mắt của Đinh Hán Bạch gần đến thế, một đôi đồng tử đen láy, rất sáng và cũng rất tối, khiến cậu phải chậm tốc độ nói lại: "Vậy anh nghĩ thế nào, cam tâm tình nguyện ư?"
Đinh Hán Bạch nói: "Với giới tính là nam, gánh vác trách nhiệm mới là đàn ông, anh cam tâm tình nguyện."
Nhưng cơn sóng sâu dưới đáy lòng hắn vẫn chưa dâng trào, tiếp nối Ngọc Tiêu Ký là trách nhiệm của hắn, sau này hắn phải nhận nó, phải làm thật tốt. Nhưng nghề chính thì không hẳn, tổ tiên đã chọn nó làm nghề chính, chẳng lẽ hậu thế phải chấp hành không đổi hay sao? Tại sao hắn không thể tự lựa chọn?
Đinh Hán Bạch bóp hộp kem, cũng tạm thời dập mâu thuẫn.
Hành lang lại chỉ còn mỗi mình Kỷ Thận Ngữ, cậu được cảnh tỉnh bởi câu nói đó của Đinh Hán Bạch, hiểu ra rồi lại thấy mệt. Duỗi eo quay về phòng ngủ, cửa thư phòng kẽo kẹt mở ra, Đinh Hán Bạch đặt túi rác ngay cửa, sai cậu sáng mai đi vứt.
Kỷ Thận Ngữ không để ý, sáng hôm sau mới trông thấy rõ bên trong cái túi là đống mảnh vỡ hiện vật vớt dưới biển. Cậu đã mơ ước từ lâu, bèn ôm nó trốn về phòng thưởng thức.
Đống đồ này đã được sàng lọc, một số có thể tích lớn và hư hao nhỏ đã bị Đinh Hán Bạch giữ lại, những thứ còn lại này thì vừa bể vừa nát. Kỷ Thận Ngữ cẩn thận sắp xếp, mừng rơn như sửa mái nhà dột vậy, khi bước ra cửa gặp Đinh Hán Bạch mới dậy, nụ cười còn chưa kịp giấu đi.
Đinh Hán Bạch đang nửa mê nửa tỉnh, vừa thấy Kỷ Thận Ngữ chạy ra khỏi tiểu viện là chẳng thấy bóng người đâu nữa, dường như khuôn mặt cười tươi ấy hãy còn đang dừng tại một buổi sớm mai trong viện. Hắn không thay đồ ngủ mà đi thẳng đến phòng cơ khí, định nhân cuối tuần rảnh rỗi làm mấy thứ.
Mọi người đều dậy không muộn lắm, tất cả đều đang ngồi ăn sáng trong phòng khách tiền viện. Khi ở Dương Châu, nhà Kỷ Thận Ngữ chỉ có ba người, thi thoảng sư mẫu ghét cậu thì cậu sẽ ăn một mình ở phòng bếp, hiếm lắm sáng ngày ra mới sôi nổi như vậy.
Cháu đã nấu xong, Khương Thải Vi múc một bát lựa nhiều đậu đỏ cho Kỷ Thận Ngữ rồi hỏi: "Hán Bạch vẫn chưa dậy à?"
Khương Sấu Liễu nói thẳng: "Thận Ngữ à, con gọi sư ca ra ăn đi, không dậy nổi thì cứ nhéo tai."
Kỷ Thận Ngữ chưa kịp đáp thì một chuỗi tiếng bước chân dồn dập truyền đến từ bên ngoài, ai náy đều nhìn ra phía cửa thì thấy Đinh Hán Bạch bưng cái đầu bù xù xông đến, Kim Cang nộ mục cũng chẳng sánh bằng cơn tức của hắn.
(*Kim Cang nộ mục mô tả một người tức giận trợn ngược mắt lên, mắt lồi ra, trông đáng sợ và uy nghi như Kim Cang.)
Đinh Hán Bạch thốt ra một câu gãy gọn: "Ai đã động vào đá Phù Dung của anh?!"
Đinh Nhĩ Hòa và Đinh Khả Dũ lặng thinh nhìn Đinh Duyên Thọ, rồi đồng thời rụt vai về lộ vẻ phòng bị, Kỷ Thận Ngữ bưng bát cháo đậu đỏ trưng vẻ mặt không sợ sệt, nghĩ thầm Đinh Duyên Thọ lớn nhất, Đinh Hán Bạch chỉ đành nuốt cơn tức này xuống thôi.
Đinh Duyên Thọ ngồi ghế chính: "Bố động vào đấy."
Cơn tức trên mặt Đinh Hán Bạch vẫn không hề giảm mảy may: "Bố động vào ư? Bố sống cả nửa đời người rồi mà không nhìn ra cấp bậc của đá à? Đó là đá hình thành từ thiên nhiên! Là cực phẩm!" Hắn đã vọt thẳng đến trước bàn, vỗ xuống mép bàn khiến hai cái bánh quẩy trong đĩa bắn ra ngoài, "Mà quan trọng nhất là, đó là đá của con, đó giờ con còn chẳng nỡ chạm vào, thế mà bố lại phá hỏng luôn!"
Tiếng gào đó như hất tung mái nhà, Kỷ Thận Ngữ sợ đến nỗi bưng cháo không nổi nữa, dù có thế nào cậu cũng không ngờ Đinh Hán Bạch lại dám xấc xáo với Đinh Duyên Thọ đến thế. Đinh Duyên Thọ không lấy cứng chọi cứng, giống như đã dự đoán được phản ứng này rồi: "Cứ ăn đi đã, rồi hẵng tiêu giận."
"Không tiêu con mẹ nó nổi!" Ai ngờ Đinh Hán Bạch còn cố chấp hơn, "Đây là bảo bối con quý trọng, thế mà bố ngoáy ẩu bốn đường, hành động này của bố giống cái gì? Là tương đương với hủy dung vợ con đấy! Bố ôm tâm tư kiểu nào mới xuống tay như vậy hả!"
Kỷ Thận Ngữ bị kích thích đến là run rẩy trước kiểu so sánh này, cậu lên tiếng giải thích: "Sư ca à, sư phụ muốn kiểm tra bọn em nên bảo bọn em khắc..." Cậu hãy còn chưa nói xong thì bị Đinh Khả Dũ đạp một cú, suýt nữa đã cắn phải lưỡi.
Đinh Hán Bạch khựng một giây, bị câu giải thích này của Kỷ Thận Ngữ khiến cơn tức càng thêm cao: "Chỉ vì dạy cho bọn nó mà phá đá của con ư? Cái tay nghề cỏn con này của bọn nó mà cũng xứng?!"
Hắn vẫn nhìn Đinh Duyên Thọ, nhưng câu nói này lại càn quét cả ba người khác. Đinh Nhĩ Hòa và Đinh Khả Dũ không lộ cảm xúc gì, chỉ phẫn uất trong lòng, còn Kỷ Thận Ngữ thì khác, cậu không ngờ cái nhìn trong lòng của Đinh Hán Bạch về các sư đệ là như thế, chướng mắt đến độ ấy?
Đinh Hán Bạch lại thẳng thắn nói: "Ai đạt trình độ nào trong lòng tự biết, đồ con không nỡ chạm vào thì kẻ khác căn bản không xứng. Con sẽ chữa bốn đường dao đó, mấy người muốn học muốn dạy thì tự đi mà tìm đồ, đừng tự rước phiền phức."
Trận cãi cọ ỏm tỏi vào bữa sáng khiến ai nấy gần như chẳng còn hứng ăn nữa, Đinh Hậu Khang cà khịa thêm mấy câu bóng gió với Đinh Duyên Thọ, muốn tìm lý lẽ cho hai đứa con mình, Kỷ Thận Ngữ khuấy nguội bát cháo, cũng tức không ăn tiếp được nữa.
Cậu thấy việc Đinh Duyên Thọ tự tiện phá đá đúng là không thỏa đáng thật, nhưng không đến nỗi để Đinh Hán Bạch phải ăn nói khó nghe đến thế... Nhất là hai câu dìm mấy sư huynh đệ bọn cậu, tự phụ đến nỗi có thể ăn thịt người luôn.
Cậu sợ về tiểu viện sẽ phải đối mặt với Đinh Hán Bạch, bèn đứng ngoài cổng vòm trộm ngó nghiêng mãi mới vào, không ngờ Đinh Hán Bạch không ở đó.
Đinh Hán Bạch đương ôm cô vợ bị hủy dung của hắn trong phòng Khương Thải Vi, năm ngón tay thon dài đầy sức mạnh, song động tác âu yếm trên bề mặt lại khẽ khàng đến lạ. Khương Thải Vi bưng đồ ăn vào, đóng cửa rồi bảo, "Giận cũng xả rồi, cha đẻ cũng mắng rồi, ăn cơm đi."
Đinh Hán Bạch xắn tay áo lên: "Dì út à, dì nói xem, cháu mắng đúng không?"
Khương Thải Vi là dì út ruột của Đinh Hán Bạch, là cô út của Khương Đình Ân, cách một tầng quan hệ với Đinh Nhĩ Hòa và Đinh Khả Dũ, nhưng cô đối xử với ai nấy đều tốt như nhau cả. Song, ai mà chẳng có lòng riêng? Về căn bản thì cô vẫn thương Đinh Hán Bạch và Khương Đình Ân nhất.
"Mắng người mà còn có đúng hay không nữa à?" Cô trả lời, "Quát bố mình ngay trước mặt nhiều người như vậy, khi cháu còn chưa học được cách đi cách đứng đã được bố cháu ôm học xem đá quý, xem nó có là cực phẩm hay không, và cũng là bố cháu đã dạy cháu cách nhận biết đấy."
Đinh Hán Bạch cầm đũa quét quanh mép bát: "Cháu vẫn đang giận đây, ai bảo bố phá đồ của cháu chứ, còn cho mấy đứa bất tài đó dùng nữa."
Suy nghĩ của hắn rất đơn giản – Kỹ thuật và vật liệu phải giữ một thế cân bằng, bảy phần kỹ thuật không thể dùng ba phần vật liệu được, càng không thể dùng mười phần vật liệu.
Đinh Hán Bạch có tức là xả ngay, không để mình phải chịu ấm ức, giờ dọn sạch bàn bày ra cho Khương Thải Vi xem, một tảng đá trắng hồng trơn bóng, hắn thấy rất hợp với Khương Thải Vi, có thể đi rắc thính được.
"Dì út này, dì thích không thì để cháu khắc một cái đàng hoàng cho dì làm đồ cưới?"
Khương Thải Vi đáp: "Được đó, hợp với bức tượng nhỏ bằng mã não đỏ của dì, một cái lớn một cái bé."
Đinh Hán Bạch quay đầu nhìn bức tượng nhỏ trên bàn trang điểm, sau khi đánh bóng xong thì đặt ở đây được một khoảng thời gian, do bị sờ nên càng bóng hơn. Rốt cuộc hắn cũng nhớ ra mà hỏi: "Đây không phải tượng Đình Ân làm đúng không, rốt cuộc là ai tặng cho dì?"
Khương Thải Vi nhử hắn: "Cháu đoán xem."
Đinh Hán Bạch nửa tin nửa ngờ: "Bố cháu hả? Nhưng sao bố có thì giờ để khắc thứ nhỏ bé này được, nét vẽ cũng không giống bố, nét này mềm mà."
Khương Thải Vi đáp: "Là Thận Ngữ đấy."
Đinh Hán Bạch giật mình: "Kỷ Thận Ngữ?! Kỷ Trân Châu ư!"
Tất cả ấn tượng của hắn về Kỷ Thận Ngữ đều là lần vẽ trúc Phú Quý thất bại đó, cho dù có ngẫu nhiên sẩy tay cũng không thể từ cao nguyên Thanh Tạng xuống tận Urumchi vậy chứ, trừ phi căn bản là đối phương đang diễn trò.
(*Cao nguyên Thanh Tạng hay cao nguyên Tây Tạng là một vùng đất rộng lớn và cao nhất Trung Á cũng như thế giới, với độ cao trung bình trên 4.500 mét so với mực nước biển, bao phủ phần lớn khu tự trị Tây Tạng và tỉnh Thanh Hải của Trung Quốc cũng như Ladakh tại Kashmir của Ấn Độ. Còn Urumchi hay Ürümqi là thủ phủ khu tự trị Tân Cương, Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa. Urumchi có dân số 75,3% là người Hán, 12,8% là người Uyghur, 8,03% là người Hồi, 2,34% người Kazakh.
Ở đây ý bảo dù có sẩy tay cũng chẳng thể tuột dốc nặng thế được.)
Nhưng hắn không chắc lắm, tay nghề của Kỷ Thận Ngữ tốt đến vậy ư?
Đinh Hán Bạch phi như gió về tiểu viện, giữa đôi ba cây trong viện có chăng dây thừng, Kỷ Thận Ngữ đang đứng dưới tàng cây phơi đồ, từ xa nhìn vào trông Kỷ Thận Ngữ như đang... trợn mắt tức giận.
Cũng đúng, mấy câu nói ban sáng của hắn gây tổn thương người khác, nếu Kỷ Thận Ngữ thật sự có tay nghề tuyệt diệu đến thế thì nổi giận cũng là bình thường.
Đinh Hán Bạch ung dung bước đến, cầm một chiếc quần lên vắt kiệt, trải ra và mắc lên dây khiến dây bị đè đung đưa, rồi hỏi: "Bức tượng nhỏ bằng mã não đỏ chỗ dì út là cậu khắc phải không?" Hỏi thì bằng giọng thờ ơ, chứ đôi mắt liếc người thì sắc lẻm.
Kỷ Thận Ngữ kẹp vỏ gối lên dây thừng: "Đúng là em khắc."
Thừa nhận như thế cũng tương đương với việc lần trúc Phú Quý đó là giả bộ, phải đợi sau này bộc lộ mới hoàn toàn rũ bỏ cái danh bất tài này. Cậu bị kích thích không hề nhẹ bởi mấy câu chửi của Đinh Hán Bạch, sau này có khi các sư ca sẽ đề phòng cậu, nên cậu bèn nhẹ nhàng khiêu khích Đinh Hán Bạch trước.
Chắc là do hồi cậu mới đến đã không để ý đến cái nhìn của Đinh Hán Bạch nên giờ mới thấy ngã ngửa.
Đinh Hán Bạch không nói gì thêm với Kỷ Thận Ngữ, chỉ lặng thinh đi phơi đồ dưới tàng cây, người nhận đã thừa nhận thẳng thừng rồi, người hỏi bèn thoải mái chấp nhận, quần áo treo đầy đang đung đưa, tựa như giọt nước lung rung sắp rớt trên tay họ.
Đinh Hán Bạch nhìn mặt Kỷ Thận Ngữ qua chiếc áo sơ mi trắng, trong mắt hiện ra đá Phù Dung của hắn. Lược hình ảnh đi thì khuôn mặt của Kỷ Thận Ngữ trở nên rõ ràng hơn, khiến người ta tự hỏi đây có phải là gương mặt như hoa Phù Dung hay chăng.
Đinh Hán Bạch cắn răng, bất chợt thấy tự vả đau điếng.
Tác giả: Người bình thường như sư ca thấy đau xong sẽ cảm giác: Đẹp thì liên quan cái vẹo gì đến mình nhỉ. Còn nếu là nhan khống thì: Ôi, yêu mất rồi, muốn uỵch ẻm ghê. (Hổng có ám chỉ ai đâu nha).
Tác giả: Bắc Nam
Edit: Dú
Chương 6: Chấn động
Chẳng ai dự đoán được là điểm thi cuối kỳ của Kỷ Thận Ngữ cao vượt trội.
Điểm chác của mấy anh em nhà họ Đinh cũng chẳng tệ là bao, nhưng trong nhà không quá chú trọng việc học hành, Đinh Duyên Thọ cũng đã từng nói từ lâu rằng chạm khắc đá quý mới là nghề chính, những thứ khác chỉ là nghề phụ mà thôi. Sở dĩ không ngờ được là bởi bình thường Kỷ Thận Ngữ cứ im ỉm, vui cười đùa giỡn hay thầm lặng nghiêm túc đều khó gặp, trước mặt người khác thì yên lặng, sau lưng người ta càng yên lặng hơn.
Trừ Đinh Hán Bạch ra, chưa ai từng tiếp xúc với cuộc sống hằng ngày của Kỷ Thận Ngữ, song dù Đinh Hán Bạch có ở ngay sát bên thì cũng chẳng quan tâm từng cử chỉ hay hành vi của cậu. Cơ mà hắn vẫn biết Kỷ Thận Ngữ ngủ rất muộn, ngày nảo ngày nào cũng chong đèn chẳng biết là làm gì, tuy đoán là ngồi học nhưng không ngờ là học giỏi đến thế.
Đêm hôm trước lòng hắn tan chảy bởi một bát mì sợi của Kỷ Thận Ngữ, nóng đầu lên bèn đề nghị tiếp tục đưa đón đối phương, thế nhưng đúng là hắn không thuộc cái số hầu hạ người khác, đưa được vài lần xong lại cả thèm chóng chán.
May là nghỉ hè rồi nên cả hai đều được giải thoát.
Cửa phòng cơ khí đóng lại, rốt cuộc Kỷ Thận Ngữ cũng được quan sát kĩ một lần. Đinh Khả Dũ và Đinh Nhĩ Hòa đương lau máy óc, lựa dao muốn dùng. Ba, năm phút sau, Đinh Duyên Thọ cũng đến, một thầy ba trò chuẩn bị lên lớp.
Điều hòa không bật, đá quý khắp phòng cũng đủ mát mẻ, giọng Đinh Khả Dũ lí nhí: "Anh à, chúng mình học với nó à?"
"Nó" ý chỉ Kỷ Thận Ngữ, Đinh Nhĩ Hòa liếc Đinh Duyên Thọ một cái, không trả lời.
"Ba đứa qua đây." Đinh Dyên Thọ lau sạch tay rồi mở lời, "Những món đồ nhỏ dễ học mà khó thạo, mấy đứa đều biết kỹ thuật cả rồi, phải tự nghiền ngẫm rèn giũa. Không ngừng này – Không phải là một tháng, cũng không phải một năm hay nửa năm, mà là cả một đời."
Đinh Duyên Thọ dừng một lát: "Thận Ngữ à, Phương Hứa có từng nói câu này hay chưa?"
Kỷ Thận Ngữ đáp: "Sư phụ bảo cái nghề này không có đỉnh núi, người ta không được tự thỏa mãn, mà phải leo suốt một đời."
Thật ra nghề nào rồi cũng vậy cả. Trước mặt Đinh Duyên Thọ là một miếng đá Phù Dung kết tinh lớn bằng quyển từ điển Tân Hoa, tự nhiên và chưa bị động chạm, phát ra thứ huỳnh quang màu hồng, chạm vào sẽ hạ nhiệt giải nóng. Ông nói: "Cấp tầm trung, ta sẽ không vẽ mà đi dao luôn, hãy nhìn lưỡi dao đi như thế nào."
(Đá Phù Dung – theo baidu thì nó là một loại đá thạch anh có màu hồng, theo tên tiếng Anh thì gọi là Thạch anh hồng. Nó là một trong những loại thạch anh được yêu thích nhất trong thế giới đá quý. Thạch anh hồng làm say mê lòng người bởi vẻ đẹp nhẹ nhàng và dịu êm, vốn được ví như viên đá của tình yêu và hạnh phúc. Loại đá này sẽ xuyên suốt những chương sau, có thể ngụ ý tác giả ở đây chính là tình cảm đâm chồi nảy lộc giữa anh Bạch và em Ngữ nữa.)
Trước khi vẽ phải thiết kế, phải suy nghĩ, phải cân nhắc dựa vào màu sắc và độ bóng của vật liệu, cơ bản thì chẳng ai dám đi dao ngay cả. Đinh Duyên Thọ lại không hề lo lắng, nắm chặt dao ken két một hồi, xoay đá là lại thêm một dao. Tổng cộng có bốn đường dao, mảnh vụn bắn ra, đường nét thâm hậu, không đường nào nối nhau, giống như là... phá của.
Lúc này Đinh Duyên Thọ mới nói: "Đa số vật liệu thiên nhiên đều lẫn tạp chất, miếng đá mà sư ca các con đưa về này là cực phẩm, nhưng ta muốn kiểm tra các con, cho nên phải phá nó đi."
Đúng là phá của thật... Đinh Khả Du đau thắt cơ tim, không dám nghĩ đến chuyện Đinh Hán Bạch về nhà thì sẽ nổi đóa thế nào nữa, Đinh Nhĩ Hòa hỏi: "Bác cả ơi, phải xẻ miếng đá này ra ạ?"
"Không xẻ." Đinh Duyên Thọ đáp, "Dù gì cũng là cả một miếng đá, cứ xem mà làm."
Sau khi buổi học này kết thúc, Đinh Duyên Thọ dẫn Kỷ Thận Ngữ đến Ngọc Tiêu Ký, Đinh Khả Dũ và Đinh Nhĩ Hòa thì thu dọn và quét tước, hai anh em họ rề rà đến nỗi chỉ mong có thể gom hết đống mảnh vỡ trong một tiếng bốn lăm phút.
"Anh ơi, cái này khắc thế nào được?" Đinh Khả Dũ hỏi, "Không xẻ ra, ai khắc thì khắc ư? Cùng chen chân vào một miếng đá sẽ chẳng ra ngô ra khoai gì cả."
Đinh Nhĩ Hòa nói: "Thì bảo chúng ta hợp tác với Kỷ Thận Ngữ mà."
Đinh Khả Dũ không vui: " Với cái trình độ đó của nó thì em không dám khen đâu."
Dọn dẹp xong, dù gì Kỷ Thận Ngữ cũng đã đi rồi, thiếu một người nên không thể bàn bạc được, lại còn lo Đinh Hán Bạch mà về sẽ nổi điên đánh người, cho nên Đinh Khả Dũ và Đinh Nhĩ Hòa dứt khoát án binh bất động theo. Kỷ Thận Ngữ đã đến Ngọc Tiêu Ký, giúp Đinh Duyên Thọ kiểm tra và phân loại một cách thủ công, sàng lọc hàng chuẩn bị được đưa lên kệ lần cuối.
"Thận Ngữ này, thích đi học không?"
"Con thích đọc sách hơn ạ, sao vậy, sư phụ?"
"Không có gì, thuận miệng hỏi thôi." Đinh Duyên Thọ không ngờ thành tích của Kỷ Thận Ngữ lại tốt đến thế, ông cũng thừa biết Kỷ Phương Hứa đã lệch trọng tâm từ lâu, chuyển sang chơi đồ cổ, cho nên không chắc là Kỷ Thận Ngữ có hứng thú và quyết tâm với nghề chính đến chừng nào.
Kỷ Thận Ngữ người cũng như tên, hỏi rất cẩn thận: "Sư phụ à, có phải do con học nên trễ nải nhiều việc không ạ?" Hỏi xong thì lập tức giải thích ngay, "Vì con muốn thi tốt chút thôi, người đã vô duyên vô cớ nhận con rồi, con không muốn hai người phải xấu mặt."
Đinh Duyên Thọ cười to: "Đừng căng thẳng thế, ta biết con thích gì hơn mà, con thích gì sư phụ cũng ủng hộ hết."
Trái lại, Kỷ Thận Ngữ càng lo lắng hơn, không phải cậu đa nghi, mà là vì chưa từng nếm trải nên mới sợ hãi. Đinh Duyên Thọ nào có nghĩa vụ phải chăm sóc cho cậu, đời này việc ăn uống mặc đồ, làm cái gì cũng phải tiêu tiền cả, nếu cậu có lòng thì phải cúc cung tận tụy đóng góp cho Ngọc Tiêu Ký. Vậy mà Đinh Duyên Thọ lại hỏi cậu thích cái gì, không hề hạn chế sự lựa chọn của cậu.
Kỷ Phương Hứa chưa từng nói như vậy với cậu bao giờ.
Đến tận tối khi về nhà rồi, cậu vẫn ôm tâm sự, lúc về tiểu viện không vào phòng mà ngồi thẫn thờ trên hành lang, đến cả một người cao như Đinh Hán Bạch bước đến cũng chẳng chú ý.
Đinh Hán Bạch cướp kem của Khương Thải Vi, thấy Kỷ Thận Ngữ đờ người thì ngứa tay, đưa hộp kem lạnh căm dán vào gáy Kỷ Thận Ngữ, giúp đối phương hoàn hồn. Hắn ngồi xuống ngay cạnh: "Thi đứng thứ nhất còn không vui à?"
Kỷ Thận Ngữ được Đinh Hán Bạch khen lần đầu, mà tính đi tính lại thì vẫn là người thân quen nhất, vì vậy bèn kể lại lời nói đó của Đinh Duyên Thọ cho Đinh Hán Bạch nghe. Đinh Hán Bạch nghe xong thì tiếp tục ăn kem, mắt không nhấc, mày không nhướn: "Cảm động à?"
Kỷ Thận Ngữ gật đầu, Đinh Hán Bạch nói: "Dù thầy Kỷ với bố anh tình như anh em, cứ coi như có tốt đến nỗi cùng mặc chung một cái quần thì vẫn chẳng phải anh em ruột thịt, cho nên cậu cũng không phải người nhà bọn anh."
Lời thật sẽ khó nghe, nên bình thường không ai nói ra cả, Kỷ Thận Ngữ muốn bịt miệng Đinh Hán Bạch lại.
"Đừng hiểu lầm nhé." Đinh Hán Bạch nói tiếp, "Phần tình cảm thân tình này không phải giả, mà là bố anh có thể thương cậu như con ruột, có thể lo cậu một đời không màng chuyện áo cơm, nhưng ông không thể dạy dỗ cậu bằng roi bằng vọt như con ruột được, không thể đặt trách nhiệm mà một đứa con ruột nên gánh vác lên cậu được."
Hình như Kỷ Thận Ngữ đã hiểu, bèn xoay mặt sang nhìn Đinh Hán Bạch.
Đứa con ruột Đinh Hán Bạch ăn kem xong thì khoái chí dựa vào lan can, cứ như thể đang nói một chuyện vặt vãnh giết thời gian nào đó: "Bố anh chưa từng hỏi anh thích gì hơn, anh có thể thích thứ khác, song không được vượt qua nghề chính, dù có hơn thì cả đời này, anh vẫn phải đặt nghề chính lên hàng đầu để phấn đấu."
Hắn cũng xoay sang nhìn Kỷ Thận Ngữ, "Anh họ Đinh, đây là trách nhiệm của anh."
Đó là lần đầu tiên Kỷ Thận Ngữ quan sát đôi mắt của Đinh Hán Bạch gần đến thế, một đôi đồng tử đen láy, rất sáng và cũng rất tối, khiến cậu phải chậm tốc độ nói lại: "Vậy anh nghĩ thế nào, cam tâm tình nguyện ư?"
Đinh Hán Bạch nói: "Với giới tính là nam, gánh vác trách nhiệm mới là đàn ông, anh cam tâm tình nguyện."
Nhưng cơn sóng sâu dưới đáy lòng hắn vẫn chưa dâng trào, tiếp nối Ngọc Tiêu Ký là trách nhiệm của hắn, sau này hắn phải nhận nó, phải làm thật tốt. Nhưng nghề chính thì không hẳn, tổ tiên đã chọn nó làm nghề chính, chẳng lẽ hậu thế phải chấp hành không đổi hay sao? Tại sao hắn không thể tự lựa chọn?
Đinh Hán Bạch bóp hộp kem, cũng tạm thời dập mâu thuẫn.
Hành lang lại chỉ còn mỗi mình Kỷ Thận Ngữ, cậu được cảnh tỉnh bởi câu nói đó của Đinh Hán Bạch, hiểu ra rồi lại thấy mệt. Duỗi eo quay về phòng ngủ, cửa thư phòng kẽo kẹt mở ra, Đinh Hán Bạch đặt túi rác ngay cửa, sai cậu sáng mai đi vứt.
Kỷ Thận Ngữ không để ý, sáng hôm sau mới trông thấy rõ bên trong cái túi là đống mảnh vỡ hiện vật vớt dưới biển. Cậu đã mơ ước từ lâu, bèn ôm nó trốn về phòng thưởng thức.
Đống đồ này đã được sàng lọc, một số có thể tích lớn và hư hao nhỏ đã bị Đinh Hán Bạch giữ lại, những thứ còn lại này thì vừa bể vừa nát. Kỷ Thận Ngữ cẩn thận sắp xếp, mừng rơn như sửa mái nhà dột vậy, khi bước ra cửa gặp Đinh Hán Bạch mới dậy, nụ cười còn chưa kịp giấu đi.
Đinh Hán Bạch đang nửa mê nửa tỉnh, vừa thấy Kỷ Thận Ngữ chạy ra khỏi tiểu viện là chẳng thấy bóng người đâu nữa, dường như khuôn mặt cười tươi ấy hãy còn đang dừng tại một buổi sớm mai trong viện. Hắn không thay đồ ngủ mà đi thẳng đến phòng cơ khí, định nhân cuối tuần rảnh rỗi làm mấy thứ.
Mọi người đều dậy không muộn lắm, tất cả đều đang ngồi ăn sáng trong phòng khách tiền viện. Khi ở Dương Châu, nhà Kỷ Thận Ngữ chỉ có ba người, thi thoảng sư mẫu ghét cậu thì cậu sẽ ăn một mình ở phòng bếp, hiếm lắm sáng ngày ra mới sôi nổi như vậy.
Cháu đã nấu xong, Khương Thải Vi múc một bát lựa nhiều đậu đỏ cho Kỷ Thận Ngữ rồi hỏi: "Hán Bạch vẫn chưa dậy à?"
Khương Sấu Liễu nói thẳng: "Thận Ngữ à, con gọi sư ca ra ăn đi, không dậy nổi thì cứ nhéo tai."
Kỷ Thận Ngữ chưa kịp đáp thì một chuỗi tiếng bước chân dồn dập truyền đến từ bên ngoài, ai náy đều nhìn ra phía cửa thì thấy Đinh Hán Bạch bưng cái đầu bù xù xông đến, Kim Cang nộ mục cũng chẳng sánh bằng cơn tức của hắn.
(*Kim Cang nộ mục mô tả một người tức giận trợn ngược mắt lên, mắt lồi ra, trông đáng sợ và uy nghi như Kim Cang.)
Đinh Hán Bạch thốt ra một câu gãy gọn: "Ai đã động vào đá Phù Dung của anh?!"
Đinh Nhĩ Hòa và Đinh Khả Dũ lặng thinh nhìn Đinh Duyên Thọ, rồi đồng thời rụt vai về lộ vẻ phòng bị, Kỷ Thận Ngữ bưng bát cháo đậu đỏ trưng vẻ mặt không sợ sệt, nghĩ thầm Đinh Duyên Thọ lớn nhất, Đinh Hán Bạch chỉ đành nuốt cơn tức này xuống thôi.
Đinh Duyên Thọ ngồi ghế chính: "Bố động vào đấy."
Cơn tức trên mặt Đinh Hán Bạch vẫn không hề giảm mảy may: "Bố động vào ư? Bố sống cả nửa đời người rồi mà không nhìn ra cấp bậc của đá à? Đó là đá hình thành từ thiên nhiên! Là cực phẩm!" Hắn đã vọt thẳng đến trước bàn, vỗ xuống mép bàn khiến hai cái bánh quẩy trong đĩa bắn ra ngoài, "Mà quan trọng nhất là, đó là đá của con, đó giờ con còn chẳng nỡ chạm vào, thế mà bố lại phá hỏng luôn!"
Tiếng gào đó như hất tung mái nhà, Kỷ Thận Ngữ sợ đến nỗi bưng cháo không nổi nữa, dù có thế nào cậu cũng không ngờ Đinh Hán Bạch lại dám xấc xáo với Đinh Duyên Thọ đến thế. Đinh Duyên Thọ không lấy cứng chọi cứng, giống như đã dự đoán được phản ứng này rồi: "Cứ ăn đi đã, rồi hẵng tiêu giận."
"Không tiêu con mẹ nó nổi!" Ai ngờ Đinh Hán Bạch còn cố chấp hơn, "Đây là bảo bối con quý trọng, thế mà bố ngoáy ẩu bốn đường, hành động này của bố giống cái gì? Là tương đương với hủy dung vợ con đấy! Bố ôm tâm tư kiểu nào mới xuống tay như vậy hả!"
Kỷ Thận Ngữ bị kích thích đến là run rẩy trước kiểu so sánh này, cậu lên tiếng giải thích: "Sư ca à, sư phụ muốn kiểm tra bọn em nên bảo bọn em khắc..." Cậu hãy còn chưa nói xong thì bị Đinh Khả Dũ đạp một cú, suýt nữa đã cắn phải lưỡi.
Đinh Hán Bạch khựng một giây, bị câu giải thích này của Kỷ Thận Ngữ khiến cơn tức càng thêm cao: "Chỉ vì dạy cho bọn nó mà phá đá của con ư? Cái tay nghề cỏn con này của bọn nó mà cũng xứng?!"
Hắn vẫn nhìn Đinh Duyên Thọ, nhưng câu nói này lại càn quét cả ba người khác. Đinh Nhĩ Hòa và Đinh Khả Dũ không lộ cảm xúc gì, chỉ phẫn uất trong lòng, còn Kỷ Thận Ngữ thì khác, cậu không ngờ cái nhìn trong lòng của Đinh Hán Bạch về các sư đệ là như thế, chướng mắt đến độ ấy?
Đinh Hán Bạch lại thẳng thắn nói: "Ai đạt trình độ nào trong lòng tự biết, đồ con không nỡ chạm vào thì kẻ khác căn bản không xứng. Con sẽ chữa bốn đường dao đó, mấy người muốn học muốn dạy thì tự đi mà tìm đồ, đừng tự rước phiền phức."
Trận cãi cọ ỏm tỏi vào bữa sáng khiến ai nấy gần như chẳng còn hứng ăn nữa, Đinh Hậu Khang cà khịa thêm mấy câu bóng gió với Đinh Duyên Thọ, muốn tìm lý lẽ cho hai đứa con mình, Kỷ Thận Ngữ khuấy nguội bát cháo, cũng tức không ăn tiếp được nữa.
Cậu thấy việc Đinh Duyên Thọ tự tiện phá đá đúng là không thỏa đáng thật, nhưng không đến nỗi để Đinh Hán Bạch phải ăn nói khó nghe đến thế... Nhất là hai câu dìm mấy sư huynh đệ bọn cậu, tự phụ đến nỗi có thể ăn thịt người luôn.
Cậu sợ về tiểu viện sẽ phải đối mặt với Đinh Hán Bạch, bèn đứng ngoài cổng vòm trộm ngó nghiêng mãi mới vào, không ngờ Đinh Hán Bạch không ở đó.
Đinh Hán Bạch đương ôm cô vợ bị hủy dung của hắn trong phòng Khương Thải Vi, năm ngón tay thon dài đầy sức mạnh, song động tác âu yếm trên bề mặt lại khẽ khàng đến lạ. Khương Thải Vi bưng đồ ăn vào, đóng cửa rồi bảo, "Giận cũng xả rồi, cha đẻ cũng mắng rồi, ăn cơm đi."
Đinh Hán Bạch xắn tay áo lên: "Dì út à, dì nói xem, cháu mắng đúng không?"
Khương Thải Vi là dì út ruột của Đinh Hán Bạch, là cô út của Khương Đình Ân, cách một tầng quan hệ với Đinh Nhĩ Hòa và Đinh Khả Dũ, nhưng cô đối xử với ai nấy đều tốt như nhau cả. Song, ai mà chẳng có lòng riêng? Về căn bản thì cô vẫn thương Đinh Hán Bạch và Khương Đình Ân nhất.
"Mắng người mà còn có đúng hay không nữa à?" Cô trả lời, "Quát bố mình ngay trước mặt nhiều người như vậy, khi cháu còn chưa học được cách đi cách đứng đã được bố cháu ôm học xem đá quý, xem nó có là cực phẩm hay không, và cũng là bố cháu đã dạy cháu cách nhận biết đấy."
Đinh Hán Bạch cầm đũa quét quanh mép bát: "Cháu vẫn đang giận đây, ai bảo bố phá đồ của cháu chứ, còn cho mấy đứa bất tài đó dùng nữa."
Suy nghĩ của hắn rất đơn giản – Kỹ thuật và vật liệu phải giữ một thế cân bằng, bảy phần kỹ thuật không thể dùng ba phần vật liệu được, càng không thể dùng mười phần vật liệu.
Đinh Hán Bạch có tức là xả ngay, không để mình phải chịu ấm ức, giờ dọn sạch bàn bày ra cho Khương Thải Vi xem, một tảng đá trắng hồng trơn bóng, hắn thấy rất hợp với Khương Thải Vi, có thể đi rắc thính được.
"Dì út này, dì thích không thì để cháu khắc một cái đàng hoàng cho dì làm đồ cưới?"
Khương Thải Vi đáp: "Được đó, hợp với bức tượng nhỏ bằng mã não đỏ của dì, một cái lớn một cái bé."
Đinh Hán Bạch quay đầu nhìn bức tượng nhỏ trên bàn trang điểm, sau khi đánh bóng xong thì đặt ở đây được một khoảng thời gian, do bị sờ nên càng bóng hơn. Rốt cuộc hắn cũng nhớ ra mà hỏi: "Đây không phải tượng Đình Ân làm đúng không, rốt cuộc là ai tặng cho dì?"
Khương Thải Vi nhử hắn: "Cháu đoán xem."
Đinh Hán Bạch nửa tin nửa ngờ: "Bố cháu hả? Nhưng sao bố có thì giờ để khắc thứ nhỏ bé này được, nét vẽ cũng không giống bố, nét này mềm mà."
Khương Thải Vi đáp: "Là Thận Ngữ đấy."
Đinh Hán Bạch giật mình: "Kỷ Thận Ngữ?! Kỷ Trân Châu ư!"
Tất cả ấn tượng của hắn về Kỷ Thận Ngữ đều là lần vẽ trúc Phú Quý thất bại đó, cho dù có ngẫu nhiên sẩy tay cũng không thể từ cao nguyên Thanh Tạng xuống tận Urumchi vậy chứ, trừ phi căn bản là đối phương đang diễn trò.
(*Cao nguyên Thanh Tạng hay cao nguyên Tây Tạng là một vùng đất rộng lớn và cao nhất Trung Á cũng như thế giới, với độ cao trung bình trên 4.500 mét so với mực nước biển, bao phủ phần lớn khu tự trị Tây Tạng và tỉnh Thanh Hải của Trung Quốc cũng như Ladakh tại Kashmir của Ấn Độ. Còn Urumchi hay Ürümqi là thủ phủ khu tự trị Tân Cương, Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa. Urumchi có dân số 75,3% là người Hán, 12,8% là người Uyghur, 8,03% là người Hồi, 2,34% người Kazakh.
Ở đây ý bảo dù có sẩy tay cũng chẳng thể tuột dốc nặng thế được.)
Nhưng hắn không chắc lắm, tay nghề của Kỷ Thận Ngữ tốt đến vậy ư?
Đinh Hán Bạch phi như gió về tiểu viện, giữa đôi ba cây trong viện có chăng dây thừng, Kỷ Thận Ngữ đang đứng dưới tàng cây phơi đồ, từ xa nhìn vào trông Kỷ Thận Ngữ như đang... trợn mắt tức giận.
Cũng đúng, mấy câu nói ban sáng của hắn gây tổn thương người khác, nếu Kỷ Thận Ngữ thật sự có tay nghề tuyệt diệu đến thế thì nổi giận cũng là bình thường.
Đinh Hán Bạch ung dung bước đến, cầm một chiếc quần lên vắt kiệt, trải ra và mắc lên dây khiến dây bị đè đung đưa, rồi hỏi: "Bức tượng nhỏ bằng mã não đỏ chỗ dì út là cậu khắc phải không?" Hỏi thì bằng giọng thờ ơ, chứ đôi mắt liếc người thì sắc lẻm.
Kỷ Thận Ngữ kẹp vỏ gối lên dây thừng: "Đúng là em khắc."
Thừa nhận như thế cũng tương đương với việc lần trúc Phú Quý đó là giả bộ, phải đợi sau này bộc lộ mới hoàn toàn rũ bỏ cái danh bất tài này. Cậu bị kích thích không hề nhẹ bởi mấy câu chửi của Đinh Hán Bạch, sau này có khi các sư ca sẽ đề phòng cậu, nên cậu bèn nhẹ nhàng khiêu khích Đinh Hán Bạch trước.
Chắc là do hồi cậu mới đến đã không để ý đến cái nhìn của Đinh Hán Bạch nên giờ mới thấy ngã ngửa.
Đinh Hán Bạch không nói gì thêm với Kỷ Thận Ngữ, chỉ lặng thinh đi phơi đồ dưới tàng cây, người nhận đã thừa nhận thẳng thừng rồi, người hỏi bèn thoải mái chấp nhận, quần áo treo đầy đang đung đưa, tựa như giọt nước lung rung sắp rớt trên tay họ.
Đinh Hán Bạch nhìn mặt Kỷ Thận Ngữ qua chiếc áo sơ mi trắng, trong mắt hiện ra đá Phù Dung của hắn. Lược hình ảnh đi thì khuôn mặt của Kỷ Thận Ngữ trở nên rõ ràng hơn, khiến người ta tự hỏi đây có phải là gương mặt như hoa Phù Dung hay chăng.
Đinh Hán Bạch cắn răng, bất chợt thấy tự vả đau điếng.
Tác giả: Người bình thường như sư ca thấy đau xong sẽ cảm giác: Đẹp thì liên quan cái vẹo gì đến mình nhỉ. Còn nếu là nhan khống thì: Ôi, yêu mất rồi, muốn uỵch ẻm ghê. (Hổng có ám chỉ ai đâu nha).
/66
|