*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Toái ngọc đầu châu
Tác giả: Bắc Nam
Edit: Dú
Chương 24: Trân Châu tông vào cây
Sau khi hẹn đi thôn Đồng rồi, ngày nào Kỷ Thận Ngữ cũng mong mỏi đợi chờ, thái độ cũng quay phắt như máy xay gió, sư ca dài rồi sư ca ngắn, tâng bốc Đinh Hán Bạch đến là sướng rơn người. Chính cậu cũng cảm thấy mình đã đồng hóa với những người khác, có xu hướng trở thành tay sai của Đinh Hán Bạch.
Cuối cùng cũng đến đêm trước khi đi, Đinh Hán Bạch xách hộp đồ nghề vào phòng cơ khí, rải đinh ốc lẫn tua-vít muốn sửa cái đồng hồ Tây kia. Vừa mới ngồi xuống thì tiếng bước chân ngoài cửa đã gần kề, khỏi cần lắng nghe cũng biết là Kỷ Thận Ngữ.
Đinh Hán Bạch hơi phiền, dạo này thằng nhóc đó cứ hay dính lấy hắn, xuất hiện dưới mí mắt hắn, hay thích cười toe toét, cũng chẳng hiểu vùng thôn dã hoang vu đó có cái gì ngon mà có thể khiến Kỷ Thận Ngữ thích đến nỗi đánh mất bản thân như vầy.
Động tác đẩy cửa rất nhẹ, Kỷ Thận Ngữ bưng cốc nước nóng đi vào, không lên tiếng, chỉ im lặng ngồi đợi ở một góc bàn làm việc. Tuy cậu không có khắc gì cả, nhưng cậu lau máy móc, lau đá quý nên cũng chẳng nhàn rỗi lắm.
Đinh Hán Bạch chuyển đồng hồ Tây sang, mặt đồng hồ cao, thân làm bằng gỗ mạ vàng. Lấy vải ướt chà lau, thoáng nhìn sang phía Kỷ Thận Ngữ, cậu đang gắng nghiêng người lại dòm, hắn bèn hỏi: "Cậu bị cận à?"
Kỷ Thận Ngữ không bị cận, chỉ là muốn ra sức nhìn rõ hơn, khi thật sự kìm lòng không đặng nữa thì chuyển sang ngồi bên cạnh Đinh Hán Bạch. Cậu giúp Đinh Hán Bạch lau, trong mắt đều là sự thích thú, bèn hỏi: "Sư ca ơi, em biết thằng nhóc trên mặt đồng hồ là thần Cupid, thế cái ông phía dưới là ai?"
Đinh Hán Bạch trả lời: "Cha (của) Thời Gian."
(*Hay còn gọi là Vị thần thời gian – Chronos trong thần thoại Hy Lạp cổ. Trong những thế kỷ gần đây, ông thường được miêu tả là một người đàn ông có râu già, đôi khi có cánh, mặc áo choàng và mang lưỡi hái và đồng hồ cát hoặc thiết bị chấm công khác.)
Ông già nằm, còn thần Cupid thì cầm vũ khí, Kỷ Thận Ngữ lại hỏi: "Cha Thời Gian bị thần Cupid đánh bại ạ?"
Đinh Hán Bạch "Ừ" một tiếng, gỡ cái lồng ngoài cùng của đồng hồ, kết cấu bên trong cực kỳ phức tạp, hắn nhíu mày, dùng biểu cảm để bảo Kỷ Thận Ngữ đừng lên tiếng nữa. Kỷ Thận Ngữ im thin thít, chuẩn bị dụng cụ để đưa cho đối phương, như cái lần tu sửa bức phù điêu thời Hán ở viện bảo tàng.
Cậu biết bình thường tính nết Đinh Hán Bạch không được tốt, thường hay khiến người ta thấy khó chịu, nhưng nếu Đinh Hán Bạch giở thói không tốt khi làm việc thì cậu có thể phá lệ nhịn được.
Chuông lớn trên đỉnh đồng hồ đã được sửa xong, bộ máy đồng hồ* và chuông lắc nhỏ bên trong mới là vấn đề khó nhằn. Lông mày Đinh Hán Bạch càng nhíu chặt hơn, do dự xem có nên gọi Đinh Nhĩ Hòa học cơ giới đến coi không.
(*Bộ máy đồng hồ - Clockwork: nghĩa là bộ phận máy móc bên trong một chiếc đồng hồ gồm dây cót và bánh xe răng cưa.)
Sau đó Đinh Nhĩ Hòa đến, Kỷ Thận Ngữ về thư phòng làm bài tập, cậu không thoải mái khi ở cạnh anh ta. Bài tập không nhiều, cậu vùi đầu làm, làm xong lại nghĩ đến chuyện xuất hành ngày mai, bèn rút một tờ giấy viết thư ra.
Kỷ Thận Ngữ nghĩ, nếu tìm được lò gốm và gặp được Đồng Bái Phàm thì cũng chẳng thể chứng tỏ thân phận trước mặt Đinh Hán Bạch, chi bằng viết cho đối phương một bức thư, đợi sau này mình quen đường rồi tự đi sẽ tiện hơn.
Cậu viết liền tù tì hết cả một trang giấy, khi viết xong dấu chấm thì có tiếng chuông lanh lảnh vang lên, cuối cùng thì đồng hồ Tây cũng đã sửa xong rồi.
Hai tay Đinh Hán Bạch nhầy mỡ, đi tắm một chuyến rồi về, Đinh Nhĩ Hòa thì quay về viện Đông, Kỷ Thận Ngữ lại vào phòng cơ khí lần nữa. Cậu dở khóc dở cười, vẫn phải lắp ráp linh kiện nữa, sau khi hoàn thành mới dùng nước thuốc để lau vết sửa, rực rỡ hẳn lên.
Kỷ Thận Ngữ xuất thần: "Tại sao thần Cupid lại đánh bại được Cha Thời Gian?"
Thần Cupid là vị thần tình yêu, Đinh Hán Bạch đáp: "Tình yêu có thể đánh bại được thời gian, bản thiết kế gốc của cái đồng hồ này có ngụ ý rằng tình yêu là vĩnh hằng." Khi hắn đi du học đã từng trông thấy tái bản tinh xảo hơn, khi về nước thì đã mua chiếc này.
Kỷ Thận Ngữ cảm thấy lời ngụ ý rất hay, bèn thì thầm: "Em rất thích nghe anh kể những chuyện em không biết."
Đinh Hán Bạch bị ghẹo bởi một câu nói này, thật là muốn mở hộp sọ của Kỷ Thận Ngữ ra xem bên trong có cái gì và không có cái gì, để biết cậu thốt ra câu nào sẽ khiến người ta phải đứng hình. Vừa nghĩ vừa nhớ đến sự ân cần mấy ngày nay của Kỷ Thận Ngữ, thế là niềm vui dập tắt, hắn nói: "Cơ mà anh muốn biết, cái thôn Đồng đó có gì để cậu phải mong ngóng suốt ngày vậy?"
Kỷ Thận Ngữ úp úp mở mở, chỉ nói nhà bạn ở chỗ đó, phong cảnh đẹp.
Lời bạn nào mà để bụng dữ vậy, Đinh Hán Bạch truy hỏi: "Bạn nữ nói à?"
Kỷ Thận Ngữ tức thì hiểu ý trong lời hắn, đáp theo: "Dạ, là bạn nữ..."
Sáng hôm sau, sau khi sửa soạn thỏa đáng thì hai người xuất phát, không ngờ chân trước vừa bước ra khỏi phố Sát Nhi, Khương Thải Vi đằng sau lưng đã nhận một cuộc gọi từ Đinh Duyên Thọ, báo rằng chập tối sẽ về đến nhà.
Nội thành đi lại như mắc cửi, cây số dần tăng thì người cũng dần ít hơn. Sau khi ra khỏi nội thành, Đinh Hán Bạch tăng tốc, rong ruổi khoái chí như đi hóng gió. Kỷ Thận Ngữ vẫn luôn dán mặt vào đường đi, cậu có trí nhớ tốt, bèn lặng lẽ nhớ những biển báo giao thông đã đi ngang qua.
"Sư ca ơi, ngồi xe buýt có đến được không ạ?" Cậu hỏi.
"Không đâu, tại ra khỏi nội thành rồi." Đinh Hán Bạch đáp, "Phải ngồi ô tô đường dài, nhưng vùng ngoại thành nằm quanh khu vực nội thành, sau này sẽ phát triển bao lấy cả nội thành, chắc chắn sẽ thông đường xe buýt."
Khi tới cũng vừa lúc mặt trời lên cao, ven đường ngoại thành gi gỉ gì gi cái gì cũng có, còn có cả mảnh đất trồng hoa hướng dương. Ô tô lái vào thôn Đồng, đi vòng quanh cũng chẳng thấy gì đặc biệt, cuối cùng thì dừng xe trước một quán bán bánh bao.
Bánh bao nhân thịt dê, Đinh Hán Bạch tắt máy ăn một bữa ngon, Kỷ Thận Ngữ bám theo ăn để lấp bụng.
Chỗ này không thể so được với nội thành, song tay nghề của ông chủ lại rất tốt, khi hai người ăn bánh bao thì việc buôn bán vẫn không trì trệ, luôn có người đến mua. Chẳng qua bánh bao có ngon cũng không đủ để trấn an Đinh Hán Bạch, hắn chán chường than: "Chốn này có gì đẹp đâu? Phong cảnh cũng chỉ có thế."
Kỷ Thận Ngữ đuối lí nên không hó hé gì, ông chủ nói xen vào: "Phong cảnh đằng sau thôn đẹp lắm, có sông có rừng, tạo thành sông đào bảo vệ thành đó."
Đinh Hán Bạch trò chuyện với đối phương: "Tạo thành sông đào bảo vệ thành, thế tức là sau này sẽ phát triển không chệch đi đâu được, các thôn dân thường hay làm gì? Tôi thấy người trên đường không nhiều lắm."
Ông chủ nói: "Giờ không ai trồng trọt nữa, ban đầu trong thôn có cái lò sứ, nuôi được cả thôn, sau cái lò sứ đó không hoạt động nữa, mọi người chỉ có thể tự kiếm ăn thôi."
Thụ na tử nhân na hoạt*, Đinh Hán Bạch không thấy tiếc cho lắm, vừa ngẩng đầu lên thì phát hiện Kỷ Thận Ngữ thất thần. Không chỉ thẫn thờ mà trong mắt còn lộ vẻ hụt hẫng và không yên lòng rất nặng, khi chuyện tốt thất bại hay giấc mộng đẹp vỡ tan sẽ là cái vẻ này.
(*Thụ na tử nhân na hoạt: Ý bảo phải linh hoạt với mọi sự việc. Cây dựa vào rễ cây, dịch chuyển nó sẽ chết. Còn người thì khác, chỉ khi con người thích nghi với thời đại, thời thế thì mới có thể phát triển hoặc thể hiện được mình trong xã hội.)
Đương nhiên Kỷ Thận Ngữ thấy hụt hẫng rồi, lò sứ không hoạt động nữa thì cậu đến chuyến này có ý nghĩa gì nữa? Với cả quan trọng là, sau này phải đi đâu để tìm một cái lò sứ mới và tin tưởng được đây, còn người tên Đồng Bái Phàm đang ở đâu?
Bánh bao ngon, song cậu chẳng có lòng dạ nào để ăn nữa, kế đó thì đến đằng sau thôn, tìm được lò sứ đã bỏ hoang từ lâu. Cửa sắt mở toang, có vài đứa trẻ đang kẻ đuổi người chạy bên trong, nơi này nghiễm nhiên đã trở thành một góc nô đùa của lũ trẻ.
Cậu còn chưa vào thì Đinh Hán Bạch đã nổi hứng thú mạnh, vắt áo khoác lên tay sải bước vào, dọa sợ đám nhóc đang nô đùa ầm ĩ, khiến chúng nó vội vã chạy đi. Kỷ Thận Ngữ bám theo, nhìn căn phòng đốt nhiên liệu của lò, các mảnh gốm sứ rải rác và căn phòng làm việc đã bỏ hoang từ lâu hết một lượt, đoán chừng ít nhất đã bỏ xó một năm.
Đinh Hán Bạch nhặt một mảnh sứ lên, phủi bụi, mảnh sứ nọ được nung còn tốt hơn hắn tưởng.
Buổi trưa nhoáng cái đã trôi qua, rời khỏi lò gốm thì trông thấy con sông đằng sau thôn. Đỗ xe bên bờ sông, lớp cỏ trên sườn núi nhỏ này vẫn chưa úa vàng hẳn, trong khi cây trong rừng đã đỏ ra đỏ, vàng ra vàng.
Đinh Hán Bạch dựa đầu xe hóng gió thu, mắt dõi theo mặt biển lấp lánh ánh vàng, cầm một viên đá lên, ném tõm vào, tạo những gợn sóng tuyệt đẹp. Dù cảnh vật có đẹp đến đâu cũng có khi thấy ghét, hắn chuyển tầm nhìn sang Kỷ Thận Ngữ đang bước chậm dọc theo con sông, thằng nhóc khó hiểu này lại đang chán nản điều gì đây?
Đến cũng đến rồi, còn có gì không hài lòng nữa?
Hay là thầm hẹn bạn nữ, nhưng người ta lại cho leo cây?
Đinh Hán Bạch tưởng tượng rất nhiều thứ, lại ném một viên đá nữa, ném trúng mông Kỷ Thận Ngữ không trượt phát nào. Hồi còn nhỏ hắn hay chơi như thế, hắn lừa Khương Đình Ân là sẽ ném vỡ mắt, dọa Khương Đình Ân phải che mắt lại, kết quả là mông trúng chiêu.
Thế mà đá đã rơi, còn Kỷ Thận Ngữ vẫn chưa hoàn hồn.
Đinh Hán Bạch lại ném một viên nữa, vừa nãy ném vào cánh hoa bên trái, giờ ném sang cánh hoa bên phải, trời thu khiến cả người Kỷ Thận Ngữ rực sáng, hắn lại nhớ đến cái lần nhìn lén từ ngoài cửa sổ, bắt gặp gò đất tròn trĩnh náu mình nơi góc tối.
Hình ảnh càng nghĩ càng rõ nét, nghĩ đến nỗi ném cũng mất độ chính xác.
Kỷ Thận Ngữ mỏi đầu gối, trượt một bước dài vào trong nước, vì để tránh ngã sấp xuống nên dúi mấy bước mới đứng vững lại được. Nước sông rất lạnh, cậu bất chợt hoàn hồn, giật mình nhận ra mình đã thơ thẩn như thế những nửa ngày trời. Ngoái đầu lại nhìn Đinh Hán Bạch đang cười lăn cười bò, bỗng dưng nghĩ thông trong tiếng cười đó.
Lò đã không còn, song chẳng phải trời sập.
Sư phụ đã nói, mọi khó khăn đều có ích cả, cơ mà nhiều sư phụ quá nên cậu không nhớ sư phụ nào đã nói ra. Nghĩ vậy, Kỷ Thận Ngữ cũng thấy phấn chấn hơn, lần theo nước để trở về sườn núi, đặt chiếc giày chơi bóng trắng tinh đã ướt nhẹp lên mui xe để hong khô, còn bản thân mình thì ngồi lên trên, xắn ống quần vung vẩy chân tán loạn.
Đinh Hán Bạch bị hai cái cẳng chân trắng trẻo và ướt nhẹp đó vẩy nước, vươn tay ra bắt lại sợ tay cũng dính nước, bèn cởi thẳng áo khoác ra để bọc lấy. Kỷ Thận Ngữ thành thật hơn, ngồi yên, Đinh Hán Bạch lấy áo khoác để lau khô chân cậu, lau xong thì vứt áo khoác xuống đất.
"Sư ca, anh không cần nó nữa luôn ạ?"
"Đã lau chân cho cậu rồi, không cần nữa..."
"Chân em có thối đâu..."
Kỷ Thận Ngữ xỏ chân vào giày chơi bóng, thành thử lau chân công cốc, cậu nhặt áo khoác lên, phủi sạch rồi gấp lại bỏ vào xe, định khi về nhà sẽ giặt cho đối phương. Cất đồ xong rồi, cậu mới chú ý đến con mèo ngọc bụng bự treo trên móc chìa khóa xe, tầm mắt lại dịch từ chìa khóa đang cắm đến vô-lăng, kìm lòng không đặng duỗi tay ra sờ, nhấn loa.
Kỷ Phương Hứa đã đồng ý dạy cậu lái xe, cậu muốn học.
Đinh Hán Bạch quay lại thì nhìn thấu ý của Kỷ Thận Ngữ, dù gì nơi đây đất rộng thênh thang, có nhắm mắt cũng chẳng tông phải người, chi bằng dạy cho cậu ấy? Mở cửa lên xe, hắn bảo Kỷ Thận Ngữ tập trung ghi nhớ, làm sao để gạt cần sang số, khi nào thì đạp chân vào bàn đạp ly hợp, khi nào thì thả, phanh tay dùng như thế nào... Cách dạy không thay đổi, nói xong cũng không thở gấp, trực tiếp nói: "Lặp lại lần nữa."
Kỷ Thận Ngữ lặp lại, không sai tí gì, Đinh Duyên Thọ suốt ngày cứ khen cậu thông minh, cậu tạm thời xứng với lời khen lắm.
Đổi vị trí, Đinh Hán Bạch ngồi ghế phó lái, rặt một vẻ huấn luyện viên. Còn Kỷ Thận Ngữ thì lần đầu tiên ngồi ghế lái, cầm vô-lăng vừa hưng phấn vừa căng thẳng, khởi động xe, chần chờ nói: "Anh không cài dây an toàn à?"
Đinh Hán Bạch trả lời: "Không cần."
Kỷ Thận Ngữ ngại ngùng hỏi: "Anh tin em vậy hả?"
Đinh Hán Bạch liếc xéo cậu: "Lỡ cậu có lái vào sông, cài dây an toàn sẽ chậm trễ việc anh thoát ra ngoài."
Kỷ Thận Ngữ không hó hé gì nữa, làm theo những gì đang được học, nhưng khi xe vừa chạy thì cậu bỗng giẫm phanh. Bốp, tay Đinh Hán Bạch đập lên bảng điều khiển: "Cậu lái xe hay giật xe thế?"
Vừa nãy hoàn toàn là phản xạ có điều kiện, cũng tại lần đầu tiên nên kích động khác thường, Kỷ Thận Ngữ có chừng mực, lại khởi động xe, nắm chặt vô-lăng bắt đầu bẻ lái.
Nhưng cậu không dám rẽ, chỉ đi thẳng về phía trước. Đinh Hán Bạch đưa tay qua vây lấy người cậu mới rẽ phải thành công. Cậu căng thần kinh ra, dần dà dám tự rẽ, nhưng ôm cua quá sát nên cơ thể đều nghiêng hẳn vào cửa xe.
Rẽ liền tù tì mấy bận, thấy càng lúc càng gần rừng cây, "Sư ca, có phải em lái không được thẳng không?" Cậu phát hiện toàn thân xe đang lách xiêu vẹo gần rừng cây, cuống lên, "Sư ca? Sư ca, anh qua..."
Đinh Hán Bạch rầu rĩ nói: "Sao anh qua đó được, không thì cậu cứ phanh lại đi."
Vì vậy, Kỷ Thận Ngữ dốc hết sức giẫm, ô tô chạy nhanh như bay với tốc độ cao nhất, Đinh Hán Bạch rống to vào tai cậu: "Họ Kỷ các cậu bảo nhấn ga là phanh đấy à!"
Kỷ Thận Ngữ đã hoảng hốt đến nỗi không lựa đường được nữa, cũng chẳng còn nhớ họ nhớ tên mình là ai, rõ ràng tay chân đã lạnh ngắt, nhưng trán lại túa mồ hôi. Cái gì cũng đã muộn rồi, hai chân giẫm loạn, hoàn toàn chẳng phối hợp được nữa, bụp, xe nhảy qua một bụi cỏ.
"Sư ca!" Cậu hô to.
Đinh Hán Bạch nhào tới giật mạnh phanh tay, vào khoảnh khắc khi đầu xe đâm vào cây cổ thụ thì buông ra, ôm lấy Kỷ Thận Ngữ kéo về phía ghế phó lái. Tiếng động đó không tính là long trời lở đất, nhưng vẫn khiến người ta run bắn. Một tiếng rên bật ra, Kỷ Thận Ngữ lại không cảm giận được cơn đau nào, chỉ thấy ấm áp.
Thật lâu sau, cậu mới ngẩng đầu khỏi lòng Đinh Hán Bạch, đối phương vươn người tới, lưng đập vào bảng đồng hồ, chặn hết tất cả lực quán tính và chấn động. Hai mắt cậu tối sầm, trong lòng cậu, Đinh Hán Bạch là một người bất cần đời, giờ thục mạng đỡ hết bao va chạm... Chẳng phải là nợ cả một cái ơn to bằng trời sao?
Cậu không dám nhìn vào mắt Đinh Hán Bạch, lại cúi gằm mặt xuống, muốn lặng lẽ bò đi.
Nhưng Đinh Hán Bạch lại nhấn cậu: "Cảm ơn cũng không nói luôn?"
Kỷ Thận Ngữ mang cảm xúc phức tạp: "Cảm ơn anh... Xin lỗi."
Đinh Hán Bạch thở hắt, lưng đã sưng, bỏng rát đầy đau đớn, còn vờ bày ra vẻ ung dung với đối phương. Một câu xin lỗi sao mà đủ được, hắn phải tăng giá lên: "Sau này bố anh còn khen cậu thông minh nữa thì cậu phải đứng dậy nói – Con là đồ ngốc mà."
Kỷ Thận Ngữ gật đầu, chắc Đinh Hán Bạch có nói gì cậu cũng đồng ý hết.
Xe không báo hỏng, có mỗi bộ phận cản trước bị tông rớt mà thôi, Đinh Hán Bạch chịu đau lái xe về, dọc đường về mới nhận ra tính nghiêm trọng. Không tắt được máy, còn láng máng bốc hơi nước, lườm sang ghế phó lái, Kỷ Thận Ngữ đang cụp mắt ôm áo khoác của hắn, rặt một vẻ sau khi mắc lỗi không dám hó hé gì.
Hắn ngẫm lại: Không gặp được bạn gái mình crush, giẫm vào nước sông, giật mình vì tông xe... Đáng thương quá, đáng thương đến nỗi hắn rất muốn cười phụt thành tiếng.
Tròng trành về nội thành, đến khi về nhà tắt máy thì xe rồ một tiếng, phát cáu. Hai người vào viện thì thấy phòng khách chính sáng đèn, tập trung lắng nghe, Đinh Duyên Thọ và Khương Sấu Liễu đã về!
"Sư ca ơi, xe, xe làm sao bây giờ?"
"Sao anh biết đ..." Đinh Hán Bạch còn chưa nói hết câu thì Khương Sấu Liễu đã trông thấy cả hai người, thét một tiếng như trông thấy quỷ. Không trách mẹ hắn giật mình thế được, sau khi tông xe thì lăn qua lăn lại nửa ngày, đứa nào đứa nấy quần áo lấm lem tay dính dầu, trông chật vật khôn cùng.
Lúc này, Khương Thải Vi đi từ ngoài về: "Anh rể ơi, xe bị đâm hư rồi!"
Thấy không còn giấu nổi nữa, Kỷ Thận Ngữ cúi gằm mặt bước lên từng bước, định chủ động thú nhận thì bỗng vai nặng trĩu, Đinh Hán Bạch đẩy cậu về. "Bố." Đinh Hán Bạch nói, "Con lái xe ra ngoài chơi, bất cẩn tông."
Kỷ Thận Ngữ vội nhìn đối phương, Đinh Hán Bạch còn nói: "Mai con sẽ đưa đi sửa, đi ăn cơm trước được không, đói chết mất."
Đinh Duyên Thọ bắt đầu răn dạy người ta, Đinh Hán Bạch mắt điếc tai ngơ vào nhà, lau tay ngồi xuống ăn cơm. Tâm trạng Kỷ Thận Ngữ đầy ngổn ngang, rửa tay bưng thức ăn, đợi đến khi ngồi xuống rồi, Đinh Duyên Thọ vẫn đang mắng Đinh Hán Bạch.
Cậu cố lấy dũng khí nói: "Sư phụ, người đừng mắng sư ca nữa."
Nào ngờ Đinh Duyên Thọ còn mắng Đinh Hán Bạch tiếp: "Mày còn đưa cả Thận Ngữ theo? Hai mươi tuổi đầu rồi mà chẳng ra dáng gì cả, mày bị thương thì còn lấy làm bài học, chứ lỡ hôm nay tai nạn nghiêm trọng, Thận Ngữ bị thương, bố phải ăn nói với Phương Hứa thế nào?!"
Đinh Hán Bạch và cơm: "Lần sau sẽ chú ý, bố yên tâm đi, con có ngu đâu."
Đinh Duyên Thọ ghét nhất là cái thái độ phớt lờ này của hắn: "Mày ỷ vào việc mày không ngu nên mới làm càn vậy đó!" Đề tài vừa chuyển, bèn tìm thấy đầu mối khác, "Đợi khi nào Thận Ngữ đến tuổi thì cho học xe luôn, thông minh ư? Có mỗi thông minh là không đủ! Phải vừa thông minh vừa vững lòng như Thận Ngữ mới được, mày thật là làm bố tức chết!"
Âm vang hữu lực, ăn nói hùng hồn.
Bàn cơm im phăng phắc, đã răn đe xong.
Đúng lúc này, Kỷ Thận Ngữ đứng dậy, đỏ mặt nói: "Con là đồ ngốc cơ mà."
*Chú thích:
Mèo ngọc:
Toái ngọc đầu châu
Tác giả: Bắc Nam
Edit: Dú
Chương 24: Trân Châu tông vào cây
Sau khi hẹn đi thôn Đồng rồi, ngày nào Kỷ Thận Ngữ cũng mong mỏi đợi chờ, thái độ cũng quay phắt như máy xay gió, sư ca dài rồi sư ca ngắn, tâng bốc Đinh Hán Bạch đến là sướng rơn người. Chính cậu cũng cảm thấy mình đã đồng hóa với những người khác, có xu hướng trở thành tay sai của Đinh Hán Bạch.
Cuối cùng cũng đến đêm trước khi đi, Đinh Hán Bạch xách hộp đồ nghề vào phòng cơ khí, rải đinh ốc lẫn tua-vít muốn sửa cái đồng hồ Tây kia. Vừa mới ngồi xuống thì tiếng bước chân ngoài cửa đã gần kề, khỏi cần lắng nghe cũng biết là Kỷ Thận Ngữ.
Đinh Hán Bạch hơi phiền, dạo này thằng nhóc đó cứ hay dính lấy hắn, xuất hiện dưới mí mắt hắn, hay thích cười toe toét, cũng chẳng hiểu vùng thôn dã hoang vu đó có cái gì ngon mà có thể khiến Kỷ Thận Ngữ thích đến nỗi đánh mất bản thân như vầy.
Động tác đẩy cửa rất nhẹ, Kỷ Thận Ngữ bưng cốc nước nóng đi vào, không lên tiếng, chỉ im lặng ngồi đợi ở một góc bàn làm việc. Tuy cậu không có khắc gì cả, nhưng cậu lau máy móc, lau đá quý nên cũng chẳng nhàn rỗi lắm.
Đinh Hán Bạch chuyển đồng hồ Tây sang, mặt đồng hồ cao, thân làm bằng gỗ mạ vàng. Lấy vải ướt chà lau, thoáng nhìn sang phía Kỷ Thận Ngữ, cậu đang gắng nghiêng người lại dòm, hắn bèn hỏi: "Cậu bị cận à?"
Kỷ Thận Ngữ không bị cận, chỉ là muốn ra sức nhìn rõ hơn, khi thật sự kìm lòng không đặng nữa thì chuyển sang ngồi bên cạnh Đinh Hán Bạch. Cậu giúp Đinh Hán Bạch lau, trong mắt đều là sự thích thú, bèn hỏi: "Sư ca ơi, em biết thằng nhóc trên mặt đồng hồ là thần Cupid, thế cái ông phía dưới là ai?"
Đinh Hán Bạch trả lời: "Cha (của) Thời Gian."
(*Hay còn gọi là Vị thần thời gian – Chronos trong thần thoại Hy Lạp cổ. Trong những thế kỷ gần đây, ông thường được miêu tả là một người đàn ông có râu già, đôi khi có cánh, mặc áo choàng và mang lưỡi hái và đồng hồ cát hoặc thiết bị chấm công khác.)
Ông già nằm, còn thần Cupid thì cầm vũ khí, Kỷ Thận Ngữ lại hỏi: "Cha Thời Gian bị thần Cupid đánh bại ạ?"
Đinh Hán Bạch "Ừ" một tiếng, gỡ cái lồng ngoài cùng của đồng hồ, kết cấu bên trong cực kỳ phức tạp, hắn nhíu mày, dùng biểu cảm để bảo Kỷ Thận Ngữ đừng lên tiếng nữa. Kỷ Thận Ngữ im thin thít, chuẩn bị dụng cụ để đưa cho đối phương, như cái lần tu sửa bức phù điêu thời Hán ở viện bảo tàng.
Cậu biết bình thường tính nết Đinh Hán Bạch không được tốt, thường hay khiến người ta thấy khó chịu, nhưng nếu Đinh Hán Bạch giở thói không tốt khi làm việc thì cậu có thể phá lệ nhịn được.
Chuông lớn trên đỉnh đồng hồ đã được sửa xong, bộ máy đồng hồ* và chuông lắc nhỏ bên trong mới là vấn đề khó nhằn. Lông mày Đinh Hán Bạch càng nhíu chặt hơn, do dự xem có nên gọi Đinh Nhĩ Hòa học cơ giới đến coi không.
(*Bộ máy đồng hồ - Clockwork: nghĩa là bộ phận máy móc bên trong một chiếc đồng hồ gồm dây cót và bánh xe răng cưa.)
Sau đó Đinh Nhĩ Hòa đến, Kỷ Thận Ngữ về thư phòng làm bài tập, cậu không thoải mái khi ở cạnh anh ta. Bài tập không nhiều, cậu vùi đầu làm, làm xong lại nghĩ đến chuyện xuất hành ngày mai, bèn rút một tờ giấy viết thư ra.
Kỷ Thận Ngữ nghĩ, nếu tìm được lò gốm và gặp được Đồng Bái Phàm thì cũng chẳng thể chứng tỏ thân phận trước mặt Đinh Hán Bạch, chi bằng viết cho đối phương một bức thư, đợi sau này mình quen đường rồi tự đi sẽ tiện hơn.
Cậu viết liền tù tì hết cả một trang giấy, khi viết xong dấu chấm thì có tiếng chuông lanh lảnh vang lên, cuối cùng thì đồng hồ Tây cũng đã sửa xong rồi.
Hai tay Đinh Hán Bạch nhầy mỡ, đi tắm một chuyến rồi về, Đinh Nhĩ Hòa thì quay về viện Đông, Kỷ Thận Ngữ lại vào phòng cơ khí lần nữa. Cậu dở khóc dở cười, vẫn phải lắp ráp linh kiện nữa, sau khi hoàn thành mới dùng nước thuốc để lau vết sửa, rực rỡ hẳn lên.
Kỷ Thận Ngữ xuất thần: "Tại sao thần Cupid lại đánh bại được Cha Thời Gian?"
Thần Cupid là vị thần tình yêu, Đinh Hán Bạch đáp: "Tình yêu có thể đánh bại được thời gian, bản thiết kế gốc của cái đồng hồ này có ngụ ý rằng tình yêu là vĩnh hằng." Khi hắn đi du học đã từng trông thấy tái bản tinh xảo hơn, khi về nước thì đã mua chiếc này.
Kỷ Thận Ngữ cảm thấy lời ngụ ý rất hay, bèn thì thầm: "Em rất thích nghe anh kể những chuyện em không biết."
Đinh Hán Bạch bị ghẹo bởi một câu nói này, thật là muốn mở hộp sọ của Kỷ Thận Ngữ ra xem bên trong có cái gì và không có cái gì, để biết cậu thốt ra câu nào sẽ khiến người ta phải đứng hình. Vừa nghĩ vừa nhớ đến sự ân cần mấy ngày nay của Kỷ Thận Ngữ, thế là niềm vui dập tắt, hắn nói: "Cơ mà anh muốn biết, cái thôn Đồng đó có gì để cậu phải mong ngóng suốt ngày vậy?"
Kỷ Thận Ngữ úp úp mở mở, chỉ nói nhà bạn ở chỗ đó, phong cảnh đẹp.
Lời bạn nào mà để bụng dữ vậy, Đinh Hán Bạch truy hỏi: "Bạn nữ nói à?"
Kỷ Thận Ngữ tức thì hiểu ý trong lời hắn, đáp theo: "Dạ, là bạn nữ..."
Sáng hôm sau, sau khi sửa soạn thỏa đáng thì hai người xuất phát, không ngờ chân trước vừa bước ra khỏi phố Sát Nhi, Khương Thải Vi đằng sau lưng đã nhận một cuộc gọi từ Đinh Duyên Thọ, báo rằng chập tối sẽ về đến nhà.
Nội thành đi lại như mắc cửi, cây số dần tăng thì người cũng dần ít hơn. Sau khi ra khỏi nội thành, Đinh Hán Bạch tăng tốc, rong ruổi khoái chí như đi hóng gió. Kỷ Thận Ngữ vẫn luôn dán mặt vào đường đi, cậu có trí nhớ tốt, bèn lặng lẽ nhớ những biển báo giao thông đã đi ngang qua.
"Sư ca ơi, ngồi xe buýt có đến được không ạ?" Cậu hỏi.
"Không đâu, tại ra khỏi nội thành rồi." Đinh Hán Bạch đáp, "Phải ngồi ô tô đường dài, nhưng vùng ngoại thành nằm quanh khu vực nội thành, sau này sẽ phát triển bao lấy cả nội thành, chắc chắn sẽ thông đường xe buýt."
Khi tới cũng vừa lúc mặt trời lên cao, ven đường ngoại thành gi gỉ gì gi cái gì cũng có, còn có cả mảnh đất trồng hoa hướng dương. Ô tô lái vào thôn Đồng, đi vòng quanh cũng chẳng thấy gì đặc biệt, cuối cùng thì dừng xe trước một quán bán bánh bao.
Bánh bao nhân thịt dê, Đinh Hán Bạch tắt máy ăn một bữa ngon, Kỷ Thận Ngữ bám theo ăn để lấp bụng.
Chỗ này không thể so được với nội thành, song tay nghề của ông chủ lại rất tốt, khi hai người ăn bánh bao thì việc buôn bán vẫn không trì trệ, luôn có người đến mua. Chẳng qua bánh bao có ngon cũng không đủ để trấn an Đinh Hán Bạch, hắn chán chường than: "Chốn này có gì đẹp đâu? Phong cảnh cũng chỉ có thế."
Kỷ Thận Ngữ đuối lí nên không hó hé gì, ông chủ nói xen vào: "Phong cảnh đằng sau thôn đẹp lắm, có sông có rừng, tạo thành sông đào bảo vệ thành đó."
Đinh Hán Bạch trò chuyện với đối phương: "Tạo thành sông đào bảo vệ thành, thế tức là sau này sẽ phát triển không chệch đi đâu được, các thôn dân thường hay làm gì? Tôi thấy người trên đường không nhiều lắm."
Ông chủ nói: "Giờ không ai trồng trọt nữa, ban đầu trong thôn có cái lò sứ, nuôi được cả thôn, sau cái lò sứ đó không hoạt động nữa, mọi người chỉ có thể tự kiếm ăn thôi."
Thụ na tử nhân na hoạt*, Đinh Hán Bạch không thấy tiếc cho lắm, vừa ngẩng đầu lên thì phát hiện Kỷ Thận Ngữ thất thần. Không chỉ thẫn thờ mà trong mắt còn lộ vẻ hụt hẫng và không yên lòng rất nặng, khi chuyện tốt thất bại hay giấc mộng đẹp vỡ tan sẽ là cái vẻ này.
(*Thụ na tử nhân na hoạt: Ý bảo phải linh hoạt với mọi sự việc. Cây dựa vào rễ cây, dịch chuyển nó sẽ chết. Còn người thì khác, chỉ khi con người thích nghi với thời đại, thời thế thì mới có thể phát triển hoặc thể hiện được mình trong xã hội.)
Đương nhiên Kỷ Thận Ngữ thấy hụt hẫng rồi, lò sứ không hoạt động nữa thì cậu đến chuyến này có ý nghĩa gì nữa? Với cả quan trọng là, sau này phải đi đâu để tìm một cái lò sứ mới và tin tưởng được đây, còn người tên Đồng Bái Phàm đang ở đâu?
Bánh bao ngon, song cậu chẳng có lòng dạ nào để ăn nữa, kế đó thì đến đằng sau thôn, tìm được lò sứ đã bỏ hoang từ lâu. Cửa sắt mở toang, có vài đứa trẻ đang kẻ đuổi người chạy bên trong, nơi này nghiễm nhiên đã trở thành một góc nô đùa của lũ trẻ.
Cậu còn chưa vào thì Đinh Hán Bạch đã nổi hứng thú mạnh, vắt áo khoác lên tay sải bước vào, dọa sợ đám nhóc đang nô đùa ầm ĩ, khiến chúng nó vội vã chạy đi. Kỷ Thận Ngữ bám theo, nhìn căn phòng đốt nhiên liệu của lò, các mảnh gốm sứ rải rác và căn phòng làm việc đã bỏ hoang từ lâu hết một lượt, đoán chừng ít nhất đã bỏ xó một năm.
Đinh Hán Bạch nhặt một mảnh sứ lên, phủi bụi, mảnh sứ nọ được nung còn tốt hơn hắn tưởng.
Buổi trưa nhoáng cái đã trôi qua, rời khỏi lò gốm thì trông thấy con sông đằng sau thôn. Đỗ xe bên bờ sông, lớp cỏ trên sườn núi nhỏ này vẫn chưa úa vàng hẳn, trong khi cây trong rừng đã đỏ ra đỏ, vàng ra vàng.
Đinh Hán Bạch dựa đầu xe hóng gió thu, mắt dõi theo mặt biển lấp lánh ánh vàng, cầm một viên đá lên, ném tõm vào, tạo những gợn sóng tuyệt đẹp. Dù cảnh vật có đẹp đến đâu cũng có khi thấy ghét, hắn chuyển tầm nhìn sang Kỷ Thận Ngữ đang bước chậm dọc theo con sông, thằng nhóc khó hiểu này lại đang chán nản điều gì đây?
Đến cũng đến rồi, còn có gì không hài lòng nữa?
Hay là thầm hẹn bạn nữ, nhưng người ta lại cho leo cây?
Đinh Hán Bạch tưởng tượng rất nhiều thứ, lại ném một viên đá nữa, ném trúng mông Kỷ Thận Ngữ không trượt phát nào. Hồi còn nhỏ hắn hay chơi như thế, hắn lừa Khương Đình Ân là sẽ ném vỡ mắt, dọa Khương Đình Ân phải che mắt lại, kết quả là mông trúng chiêu.
Thế mà đá đã rơi, còn Kỷ Thận Ngữ vẫn chưa hoàn hồn.
Đinh Hán Bạch lại ném một viên nữa, vừa nãy ném vào cánh hoa bên trái, giờ ném sang cánh hoa bên phải, trời thu khiến cả người Kỷ Thận Ngữ rực sáng, hắn lại nhớ đến cái lần nhìn lén từ ngoài cửa sổ, bắt gặp gò đất tròn trĩnh náu mình nơi góc tối.
Hình ảnh càng nghĩ càng rõ nét, nghĩ đến nỗi ném cũng mất độ chính xác.
Kỷ Thận Ngữ mỏi đầu gối, trượt một bước dài vào trong nước, vì để tránh ngã sấp xuống nên dúi mấy bước mới đứng vững lại được. Nước sông rất lạnh, cậu bất chợt hoàn hồn, giật mình nhận ra mình đã thơ thẩn như thế những nửa ngày trời. Ngoái đầu lại nhìn Đinh Hán Bạch đang cười lăn cười bò, bỗng dưng nghĩ thông trong tiếng cười đó.
Lò đã không còn, song chẳng phải trời sập.
Sư phụ đã nói, mọi khó khăn đều có ích cả, cơ mà nhiều sư phụ quá nên cậu không nhớ sư phụ nào đã nói ra. Nghĩ vậy, Kỷ Thận Ngữ cũng thấy phấn chấn hơn, lần theo nước để trở về sườn núi, đặt chiếc giày chơi bóng trắng tinh đã ướt nhẹp lên mui xe để hong khô, còn bản thân mình thì ngồi lên trên, xắn ống quần vung vẩy chân tán loạn.
Đinh Hán Bạch bị hai cái cẳng chân trắng trẻo và ướt nhẹp đó vẩy nước, vươn tay ra bắt lại sợ tay cũng dính nước, bèn cởi thẳng áo khoác ra để bọc lấy. Kỷ Thận Ngữ thành thật hơn, ngồi yên, Đinh Hán Bạch lấy áo khoác để lau khô chân cậu, lau xong thì vứt áo khoác xuống đất.
"Sư ca, anh không cần nó nữa luôn ạ?"
"Đã lau chân cho cậu rồi, không cần nữa..."
"Chân em có thối đâu..."
Kỷ Thận Ngữ xỏ chân vào giày chơi bóng, thành thử lau chân công cốc, cậu nhặt áo khoác lên, phủi sạch rồi gấp lại bỏ vào xe, định khi về nhà sẽ giặt cho đối phương. Cất đồ xong rồi, cậu mới chú ý đến con mèo ngọc bụng bự treo trên móc chìa khóa xe, tầm mắt lại dịch từ chìa khóa đang cắm đến vô-lăng, kìm lòng không đặng duỗi tay ra sờ, nhấn loa.
Kỷ Phương Hứa đã đồng ý dạy cậu lái xe, cậu muốn học.
Đinh Hán Bạch quay lại thì nhìn thấu ý của Kỷ Thận Ngữ, dù gì nơi đây đất rộng thênh thang, có nhắm mắt cũng chẳng tông phải người, chi bằng dạy cho cậu ấy? Mở cửa lên xe, hắn bảo Kỷ Thận Ngữ tập trung ghi nhớ, làm sao để gạt cần sang số, khi nào thì đạp chân vào bàn đạp ly hợp, khi nào thì thả, phanh tay dùng như thế nào... Cách dạy không thay đổi, nói xong cũng không thở gấp, trực tiếp nói: "Lặp lại lần nữa."
Kỷ Thận Ngữ lặp lại, không sai tí gì, Đinh Duyên Thọ suốt ngày cứ khen cậu thông minh, cậu tạm thời xứng với lời khen lắm.
Đổi vị trí, Đinh Hán Bạch ngồi ghế phó lái, rặt một vẻ huấn luyện viên. Còn Kỷ Thận Ngữ thì lần đầu tiên ngồi ghế lái, cầm vô-lăng vừa hưng phấn vừa căng thẳng, khởi động xe, chần chờ nói: "Anh không cài dây an toàn à?"
Đinh Hán Bạch trả lời: "Không cần."
Kỷ Thận Ngữ ngại ngùng hỏi: "Anh tin em vậy hả?"
Đinh Hán Bạch liếc xéo cậu: "Lỡ cậu có lái vào sông, cài dây an toàn sẽ chậm trễ việc anh thoát ra ngoài."
Kỷ Thận Ngữ không hó hé gì nữa, làm theo những gì đang được học, nhưng khi xe vừa chạy thì cậu bỗng giẫm phanh. Bốp, tay Đinh Hán Bạch đập lên bảng điều khiển: "Cậu lái xe hay giật xe thế?"
Vừa nãy hoàn toàn là phản xạ có điều kiện, cũng tại lần đầu tiên nên kích động khác thường, Kỷ Thận Ngữ có chừng mực, lại khởi động xe, nắm chặt vô-lăng bắt đầu bẻ lái.
Nhưng cậu không dám rẽ, chỉ đi thẳng về phía trước. Đinh Hán Bạch đưa tay qua vây lấy người cậu mới rẽ phải thành công. Cậu căng thần kinh ra, dần dà dám tự rẽ, nhưng ôm cua quá sát nên cơ thể đều nghiêng hẳn vào cửa xe.
Rẽ liền tù tì mấy bận, thấy càng lúc càng gần rừng cây, "Sư ca, có phải em lái không được thẳng không?" Cậu phát hiện toàn thân xe đang lách xiêu vẹo gần rừng cây, cuống lên, "Sư ca? Sư ca, anh qua..."
Đinh Hán Bạch rầu rĩ nói: "Sao anh qua đó được, không thì cậu cứ phanh lại đi."
Vì vậy, Kỷ Thận Ngữ dốc hết sức giẫm, ô tô chạy nhanh như bay với tốc độ cao nhất, Đinh Hán Bạch rống to vào tai cậu: "Họ Kỷ các cậu bảo nhấn ga là phanh đấy à!"
Kỷ Thận Ngữ đã hoảng hốt đến nỗi không lựa đường được nữa, cũng chẳng còn nhớ họ nhớ tên mình là ai, rõ ràng tay chân đã lạnh ngắt, nhưng trán lại túa mồ hôi. Cái gì cũng đã muộn rồi, hai chân giẫm loạn, hoàn toàn chẳng phối hợp được nữa, bụp, xe nhảy qua một bụi cỏ.
"Sư ca!" Cậu hô to.
Đinh Hán Bạch nhào tới giật mạnh phanh tay, vào khoảnh khắc khi đầu xe đâm vào cây cổ thụ thì buông ra, ôm lấy Kỷ Thận Ngữ kéo về phía ghế phó lái. Tiếng động đó không tính là long trời lở đất, nhưng vẫn khiến người ta run bắn. Một tiếng rên bật ra, Kỷ Thận Ngữ lại không cảm giận được cơn đau nào, chỉ thấy ấm áp.
Thật lâu sau, cậu mới ngẩng đầu khỏi lòng Đinh Hán Bạch, đối phương vươn người tới, lưng đập vào bảng đồng hồ, chặn hết tất cả lực quán tính và chấn động. Hai mắt cậu tối sầm, trong lòng cậu, Đinh Hán Bạch là một người bất cần đời, giờ thục mạng đỡ hết bao va chạm... Chẳng phải là nợ cả một cái ơn to bằng trời sao?
Cậu không dám nhìn vào mắt Đinh Hán Bạch, lại cúi gằm mặt xuống, muốn lặng lẽ bò đi.
Nhưng Đinh Hán Bạch lại nhấn cậu: "Cảm ơn cũng không nói luôn?"
Kỷ Thận Ngữ mang cảm xúc phức tạp: "Cảm ơn anh... Xin lỗi."
Đinh Hán Bạch thở hắt, lưng đã sưng, bỏng rát đầy đau đớn, còn vờ bày ra vẻ ung dung với đối phương. Một câu xin lỗi sao mà đủ được, hắn phải tăng giá lên: "Sau này bố anh còn khen cậu thông minh nữa thì cậu phải đứng dậy nói – Con là đồ ngốc mà."
Kỷ Thận Ngữ gật đầu, chắc Đinh Hán Bạch có nói gì cậu cũng đồng ý hết.
Xe không báo hỏng, có mỗi bộ phận cản trước bị tông rớt mà thôi, Đinh Hán Bạch chịu đau lái xe về, dọc đường về mới nhận ra tính nghiêm trọng. Không tắt được máy, còn láng máng bốc hơi nước, lườm sang ghế phó lái, Kỷ Thận Ngữ đang cụp mắt ôm áo khoác của hắn, rặt một vẻ sau khi mắc lỗi không dám hó hé gì.
Hắn ngẫm lại: Không gặp được bạn gái mình crush, giẫm vào nước sông, giật mình vì tông xe... Đáng thương quá, đáng thương đến nỗi hắn rất muốn cười phụt thành tiếng.
Tròng trành về nội thành, đến khi về nhà tắt máy thì xe rồ một tiếng, phát cáu. Hai người vào viện thì thấy phòng khách chính sáng đèn, tập trung lắng nghe, Đinh Duyên Thọ và Khương Sấu Liễu đã về!
"Sư ca ơi, xe, xe làm sao bây giờ?"
"Sao anh biết đ..." Đinh Hán Bạch còn chưa nói hết câu thì Khương Sấu Liễu đã trông thấy cả hai người, thét một tiếng như trông thấy quỷ. Không trách mẹ hắn giật mình thế được, sau khi tông xe thì lăn qua lăn lại nửa ngày, đứa nào đứa nấy quần áo lấm lem tay dính dầu, trông chật vật khôn cùng.
Lúc này, Khương Thải Vi đi từ ngoài về: "Anh rể ơi, xe bị đâm hư rồi!"
Thấy không còn giấu nổi nữa, Kỷ Thận Ngữ cúi gằm mặt bước lên từng bước, định chủ động thú nhận thì bỗng vai nặng trĩu, Đinh Hán Bạch đẩy cậu về. "Bố." Đinh Hán Bạch nói, "Con lái xe ra ngoài chơi, bất cẩn tông."
Kỷ Thận Ngữ vội nhìn đối phương, Đinh Hán Bạch còn nói: "Mai con sẽ đưa đi sửa, đi ăn cơm trước được không, đói chết mất."
Đinh Duyên Thọ bắt đầu răn dạy người ta, Đinh Hán Bạch mắt điếc tai ngơ vào nhà, lau tay ngồi xuống ăn cơm. Tâm trạng Kỷ Thận Ngữ đầy ngổn ngang, rửa tay bưng thức ăn, đợi đến khi ngồi xuống rồi, Đinh Duyên Thọ vẫn đang mắng Đinh Hán Bạch.
Cậu cố lấy dũng khí nói: "Sư phụ, người đừng mắng sư ca nữa."
Nào ngờ Đinh Duyên Thọ còn mắng Đinh Hán Bạch tiếp: "Mày còn đưa cả Thận Ngữ theo? Hai mươi tuổi đầu rồi mà chẳng ra dáng gì cả, mày bị thương thì còn lấy làm bài học, chứ lỡ hôm nay tai nạn nghiêm trọng, Thận Ngữ bị thương, bố phải ăn nói với Phương Hứa thế nào?!"
Đinh Hán Bạch và cơm: "Lần sau sẽ chú ý, bố yên tâm đi, con có ngu đâu."
Đinh Duyên Thọ ghét nhất là cái thái độ phớt lờ này của hắn: "Mày ỷ vào việc mày không ngu nên mới làm càn vậy đó!" Đề tài vừa chuyển, bèn tìm thấy đầu mối khác, "Đợi khi nào Thận Ngữ đến tuổi thì cho học xe luôn, thông minh ư? Có mỗi thông minh là không đủ! Phải vừa thông minh vừa vững lòng như Thận Ngữ mới được, mày thật là làm bố tức chết!"
Âm vang hữu lực, ăn nói hùng hồn.
Bàn cơm im phăng phắc, đã răn đe xong.
Đúng lúc này, Kỷ Thận Ngữ đứng dậy, đỏ mặt nói: "Con là đồ ngốc cơ mà."
*Chú thích:
Mèo ngọc:
/66
|