Toái ngọc đầu châu
Tác giả: Bắc Nam
Edit: Dú
Chương 19: Trai giả gái
Sắp đến khai giảng, Đinh Duyên Thọ cho Kỷ Thận Ngữ nghỉ ngơi mấy ngày, không phải đến Ngọc Tiêu Ký giúp việc, vì vậy Đinh Nhĩ Hòa và Đinh Khả Dũ chủ động ôm việc hết, tỏ ra mình biết chú ý nhiều hơn. Kỷ Thận Ngữ thấy vậy bèn yên tâm nghỉ, nếu không sẽ càng khiến hai anh em kia thêm ghét.
"Ra ngoài à?" Trước khi đi làm, Đinh Hán Bạch hỏi.
Kỷ Thận Ngữ gật đầu, cậu muốn đi tìm Lương Hạc Thừa.
Đinh Hán Bạch hiểu lầm, bèn dặn: "Đi chơi với bạn đừng gây chuyện nhé, ăn uống là được."
Đợi đến khi người trong nhà đi hết sạch, Kỷ Thận Ngữ mới vào bếp làm một nồi canh, xách bao lớn bao nhỏ chạy đến ngõ Miểu An. Lần trước đã dọn sân, hôm nay thì khác, cậu vừa vào cửa đã thấy Lương Hạc Thừa đứng trong sân luyện Thái Cực quyền, chỉ là động tác mềm oặt không có lực.
"Sư phụ à, tinh thần tốt đấy." Cậu tự giác vào nhà dọn dẹp, khi múc canh thì chạy ra hỏi, "Sư phụ ơi, người dùng bát họa tiết rồng khắc chìm sứ vàng, hay dùng bát chín quả đào hồng ạ?"
Lương Hạc Thừa cười to: "Con bớt lấy ta làm trò cười đi."
Kỷ Thận Ngữ rót canh vào bát chín quả đào hồng: "Người bày ra không phải để cho con thấy à? Thấy rồi không phải sẽ kiểm tra ư? Kiểm tra không qua người sẽ dạy."
Lương Hạc Thừa khen không ngớt miệng, vừa thích món canh thơm ngon này, vừa hài lòng về đồ đệ thông minh của mình. Ông uống xong bèn hỏi: "Tại sao ta lại chọn hai bát này để hỏi?"
Kỷ Thận Ngữ đáp: "Bát họa tiết rồng có miệng rộng, góc nhỏ khó bắt, rất dễ sơ suất; nét họa tiết hai rồng vờn châu phức tạp, khắc chìm không lộ rõ nên tỉ lệ khuyết điểm cao; vách và lòng bát hồng kia có cùng một kiểu vẽ, vẽ hơi khác đi một chút là hỏng ngay."
Hai bát này đại diện cho hai kiểu đồ có độ khó rất cao, một loại có họa tiết, một loại có tranh. Lương Hạc Thừa chẳng kiểm tra Kỷ Thận Ngữ ngay, đặt bát xuống rồi luyện Thái Cực quyền, nhưng đang mở cờ trong bụng, nắm đấm cũng có sức hơn.
Kỷ Thận Ngữ mong ngóng đợi học nghề, trước khi đến đã soạn một hai ba bốn, muốn thỉnh giáo từng cái một. Lương Hạc Thừa lại chẳng vội vàng tí nào, muốn mở mang về quá trình tỉ mẩn chạm khắc ngọc.
Nhưng Kỷ Thận Ngữ lại thành thầy trước: "Đây là đá Tiết Gà, con muốn khắc một con dấu."
Lương Hạc Thừa hỏi: "Nếu so sánh với nhau thì con thích chế tạo đồ cổ hay chạm khắc hơn?"
Kỷ Thận Ngữ suy nghĩ: "Trình tự chế tạo đồ cổ đa dạng, thú vị hơn chạm khắc, nhưng chỉ là đơn thuần phỏng chế theo, không phải tự mình suy ngẫm như điêu khắc, cân sức ngang tài ạ." Đáp xong, cậu ngắm trúng bình hoa nào đó, "Sư phụ ơi, món đồ người làm thành công nhất là gì?"
Sau khi tra ra bệnh ung thư, Lương Hạc Thừa không làm gì nữa, nằm ở nhà suốt nửa tháng, thơ thẩn. Chút tài hoa này không có ai nối nghiệp, mình nằm viện chữa bệnh lại thấy bơ vơ gấp bội, nên càng thấy thẫn thờ hơn. Sau lại nghĩ dù gì cũng chẳng còn sống được mấy năm, thể nào cũng phải để lại một, hai thành quả đắc ý nhất, bởi vậy dốc hết sức làm bình hoa trăm chữ Thọ kia.
Ông không có tiền tiêu bèn lấy một món bán ra ngoài, không gạt người mua, chỉ dựa vào giá đồ giả cổ mà bán. Không ngờ lại gặp được Kỷ Thận Ngữ, duyên phận tới, cũng có thể là ông trời thương xót ông, ông bèn tặng bình hoa trăm chữ Thọ đi.
Kỷ Thận Ngữ nghe xong bèn hỏi: "Trước đó người từng nói lão Trương mù cũng chưa chắc đã nhìn ra được thật hay giả, ai là lão Trương mù ạ?"
Lương Hạc Thừa hạ thấp giọng: "Ông ta là đối thủ một mất một còn của sư phụ con, ông ta mù, còn ta thì sáu ngón..."
Kỷ Thận Ngữ nghe mà hào hứng: "Người chọt mù mắt ông ấy ạ?"
Cặp thầy trò mới quen nhau chưa bao lâu bèn vất chính sự đi, mặt đối mặt uống canh, huyên thuyên không dứt, tiếng cười không ngớt. Nhưng có người vui thì cũng có kẻ buồn, Đinh Hán Bạch định đi tìm Trương Tư Niên, ai ngờ trước khi đi thì bị Trương Dần phái đi làm việc.
Thành phố bên cạnh khai quật một ngôi mộ nhỏ, bảo hắn họp với Cục Di sản văn hóa địa phương, chỉ đi tầm một, hai ngày.
Đinh Hán Bạch về nhà dọn quần áo, vừa vào tiền viện đã ngửi thấy một mùi thơm phưng phức, là Khương Sấu Liễu đang nấu cơm trong bếp. Mới sáng ra sao về nhà nấu cơm nhỉ? Hắn đi vào theo hướng phòng ngủ của đối phương, mẹ hắn đang ở phòng của Khương Thải Vi, hắn cũng vào, khiến hai chị em nọ giật mình.
Mặt Khương Thải Vi tái mét, miệng còn bị rách, gắng nở nụ cười gượng.
Đinh Hán Bạch hỏi: "Xin nghỉ à? Không thoải mái?"
Khương Sấu Liễu trả lời thay em gái: "Ừ, con về làm gì vậy?"
"Con về dọn đồ đạc bỏ nhà đi bụi, hai ngày nữa về." Đinh Hán Bạch nói xong thì đi ra ngoài, mẹ hắn chẳng quan tâm hắn nói gì. Khương Sấu Liễu ngồi bên giường đút cơm cho Khương Thải Vi, đút được hai miếng thì ngừng, lau nước mắt cho cô.
"Đừng sợ." Chính Khương Sấu Liễu cũng khóc òa, "Chị dỗ em, thật ra lòng chị cũng nghĩ mà thấy sợ..."
Khương Thải Vi nhào vào lòng Khương Sấu Liễu: "Chị ơi, vết thương trên người em đau lắm..."
Sầm – Đinh Hán Bạch đứng ngoài cửa nghe đủ rồi bèn xông vào giường nửa ngồi xổm nhìn Khương Thải Vi: "Dì út, đêm qua dì tan tầm muộn, có phải đã xảy ra chuyện gì không?"
Khương Thải Vi không chịu nói, hắn nóng lòng la lên: "Dì chỉ nói với mẹ cháu thì có ích gì? Hai người ôm nhau khóc có thể giải quyết à? Nói với cháu đi, ai bắt nạt cháu với dì đi tìm kẻ đó, thương tích của dì là sao?!"
Hôm qua Khương Thải Vi tan làm muộn, cô lại nhớ đi hóa vàng mã với Kỷ Thận Ngữ, bèn đi vào ngõ tắt nhỏ, kết quả gặp phải tên lưu manh. Khi phản kháng bị đánh thương, may sao kêu cứu thì được một đồng nghiệp khác đi ngang qua nghe thấy, mới thoát hiểm. Tối qua cô ngủ một đêm ở nhà đồng nghiệp, sáng nay về chỉ kể với mỗi mình Khương Sấu Liễu.
Đinh Hán Bạch bỗng dưng đứng dậy, thở hồng hộc, thấy Khương Thải Vi khóc nức nở lại gắng kiềm chế, an ủi, "Dì út à, dì cứ nghỉ ngơi cho tốt đã, đợi khi nào tình hình dì ổn định, cũng đợi cháu về thì hẵng kể cụ thể tình huống hôm đó với cháu, chuyện này không thể để yên được."
Khương Sấu Liễu hỏi: "Đừng làm càn, con muốn làm gì?"
Đinh Hán Bạch nói tỉnh rụi: "Chỗ đó nằm kế bên tòa soạn và trường học, khó tránh khỏi trước đây đã từng có người gặp phải, mà kệ, không chắc sau này còn có cô gái nào gặp nạn nữa không. Không biết thì thôi, chứ đã biết thì không thể giả câm giả điếc được."
Hắn nói xong bèn đi dọn đồ đạc, Khương Thải Vi không ngăn mà bảo Khương Sấu Liễu ngăn. Cô không sợ bị người biết, mà là tối qua đã bị đánh phát sợ, lo Đinh Hán Bạch sẽ gặp chuyện gì.
Khương Sấu Liễu không cựa quậy, bưng cơm lên lần nữa: "Cứ tùy nó đi, một mình không làm được thì bảo Nhĩ Hòa với Khả Dũ đi cùng, còn cả Đình Ân lẫn Thận Ngữ nữa, nhà nhiều đứa lớn đứa nhỏ vầy, còn trị không nổi một thằng lưu manh à?"
Hôm đó Kỷ Thận Ngữ về thì Đinh Hán Bạch đã đi mất, còn để lại tờ giấy bảo cậu quét tước phòng cơ khí, cậu định chớp lấy cơ hội, cầm chìa khóa đi vào ngay tức khắc, yên tâm quan sát một cách lớn mật.
Vật liệu tốt chất đầy tủ, phân loại riêng, còn có một số món đã ra phôi, đều là những món bình thường Đinh Hán Bạch chưa làm xong. Kỷ Thận Ngữ mở một hộp gỗ ra, trong đó là tám miếng ngọc bài màu xanh được xếp ngay ngắn, nhiều lớp chạm khắc, nội dung là câu chuyện về nhân vật, tám miếng là vừa kể xong. Câu chuyện gói gọn trên ngọc bài lớn năm xen-ti-mét, vô cùng phức tạp, tiểu thương, tôi tớ, đình đài, lầu các đều được miêu tả rất chi tiết, nét mảnh như sợi tóc, chính cậu dù có kiên nhẫn bậc đó, cũng không đạt được trình độ này.
Cuối cùng là lau máy móc, Kỷ Thận Ngữ cẩn thà cẩn thận lau sạch sẽ, khi khóa cửa thì nghe một tiếng Sầm, chậu trúc Phú Quý lần trước bị Đinh Hán Bạch đá ngã lăn quay giờ lại bị Khương Đình Ân cho thêm một cú nữa.
"Kỷ Trân Châu!"
Kỷ Thận Ngữ đã miễn dịch với cái xưng hô này, tỉnh bơ nhìn đối phương.
Khương Đình Ân vọt tới: "Anh tìm cô út kiểm tra bài tập, thế mà cô lại ngủ, còn không cho anh vào phòng, sau đó cô cả mắng anh một trận, bảo anh hai ngày này không được quấy rầy cô út."
Kỷ Thận Ngữ vừa nghe đã lo lắng hỏi: "Có phải dì út bị bệnh không?"
Khương Đình Ân đáp: "Bị bệnh mới cần người chăm sóc chứ, bình thường cô mà bị bệnh toàn sai vặt anh hết." Nói xong thì dừng, "Anh cảm thấy thế này, cô cũng đến tuổi rồi, có phải ăn cơm trước kẻng không? Tuy chưa từng nghe cô yêu ai bao giờ..."
Kỷ Thận Ngữ mắng: "Anh điên à? Suốt ngày cứ như thằng ngốc ấy!"
Khương Đình Ân là cỏ đầu tường*, bình thường chỉ coi mỗi Đinh Hán Bạch như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, Đinh Hán Bạch không ở đây, ai dối đôi câu là đi theo người ta mất, vất vả lắm mới tự phân tích được tí việc, lại còn bị dạy dỗ một trận.
(*Cỏ đầu tường: Ý chỉ người không có lập trường, gió chiều nào theo chiều nấy.)
Hôm sau Kỷ Thận Ngữ dậy sớm, đợi suốt hai tiếng ở tiền viện, rốt cuộc Khương Thải Vi cũng lộ mặt. Tim cậu nhói đau, vốn tưởng đối phương chỉ không thoải mái thôi, sao trên mặt còn có vết thương thế này?
"Thận Ngữ?" Khương Thải Vi lộ vẻ mặt xấu hổ, "Sớm thế, có việc gì à?"
Kỷ Thận Ngữ nói: "Cháu có viên đá Tiết Gà, muốn làm đồ cho dì, dì thích lắc tay hay vòng tay ạ?"
Khương Thải Vi thuận miệng nói là lắc tay, nói xong lại về phòng. Kỷ Thận Ngữ không tiện đi theo, nhưng nhận ra đối phương đi lại còn khập khiễng, càng không an tâm rời đi, bèn xông lên hỏi: "Dì út, rốt cuộc dì bị sao vậy?"
Khương Đình Ân cũng lao đến từ phòng bên, tay để trần: "Cô út ơi, cô muốn cháu lo chết mất hả!"
Khương Thải Vi không thật sự bị lưu manh xâm phạm, cảm thấy bắt người ta cũng chẳng có cách nào nghiêm trị, nhưng hiện giờ ai nấy đều như đeo ra-đa, rống lên hỏi cô. Cô cũng lười giấu diếm, bèn dứt khoát kể luôn chuyện đêm đó.
Trong phòng lạch cà lạch cạch, mấy món đồ bị Khương Đình Ân nổi cáu đạp đổ, Kỷ Thận Ngữ thì ngồi đơ trên giường, áy náy nói: "Cháu xin lỗi, đều tại cháu bảo dì đưa cháu đi hóa vàng mã, không thì..."
Khương Thải Vi cắt ngang: "Cháu ngốc hay sao mà đã vậy rồi còn tra nguồn cơn? Chẳng ai sai cả, muốn trách thì hãy trách tên lưu manh kia ấy."
Rất nhanh sau đó, cả nhà cũng biết, nhà Khương Đình Ân cũng biết, bố cậu chàng Khương Tầm Trúc đến thăm em gái nhỏ, người lớn đứng dồn trong phòng ngủ. Bốn đứa thanh niên thì ngồi bàn đá ngoài tiểu viện, từ xa nhìn giống như chơi mạt chược.
Đinh Nhĩ Hòa lớn nhất, mở lời: "Ngõ tắt tối om, chắc chắn không thấy rõ mặt mũi của tên lưu manh."
Khương Đình Ân: "Vậy làm sao mà bắt? Làm sao mà biết ai là lưu manh?"
Đinh Khả Dũ nói: "Lưu manh cũng chẳng thấy rõ chúng ta."
Kỷ Thận Ngữ im lặng lắng nghe, hiểu ý của đối phương là dụ lưu manh ra trước, nghe thì có vẻ vớ vẩn, mà hình như cũng chẳng có biện pháp nào tốt hơn. Nếu dụ ra được tên lưu manh đã chặn Khương Thải Vi ngày hôm đó thì may, mà dù dụ được tên khác ra cũng không uổng.
Nhưng vấn đề là, ai dụ, và dụ thế nào?
Cậu nhìn chằm chặp vào mặt bàn tự hỏi, chợt nhận ra xung quanh im ắng quá, vừa ngước đầu lên thì phát hiện ra ba người đó đều đang nhìn mình. Anh hai anh ba không thân với cậu, vì vậy cậu hỏi Khương Đình Ân: "Anh nhìn em làm gì?"
Khương Đình Ân nói quanh co: "Hai người đó đều nhìn em, nên anh cũng nhìn..."
Kỷ Thận Ngữ trực tiếp đối mặt với tầm nhìn của Đinh Khả Dũ, ý không nói cũng hiểu, Đinh Khả Dũ cũng thoải mái, bèn nói toẹt ra: "Anh nghĩ thế này, tìm con gái làm mồi nhử không an toàn, huống hồ trừ dì út ra thì nhà chẳng có con gái nào nữa, cho nên chắc là trai giả gái. Sư đệ này, anh thấy cậu rất thích hợp."
Kỷ Thận Ngữ nói: "Em thấy anh trắng trẻo, lại quen đường quen nẻo, thích hợp hơn em mà." Cậu đá Khương Đình Ân dưới bàn, Khương Đình Ân lập tức gật đầu phụ họa.
"Anh nào có trắng bằng cậu, hơn nữa anh cao như vầy, lưu manh chẳng dám đè đâu." Đinh Khả Dũ trừng Khương Đình Ân, cổ Khương Đình Ân như bị vặn dây cót, tiện thể gật lia lịa. Lúc này, Đinh Nhĩ Hòa bèn nói: "Thận Ngữ à, vì vội về đi hóa vàng mã với cậu mà dì út mới gặp chuyện không may, nếu cậu chỉ hơi hi sinh một tí để tóm tên lưu manh thì..."
Kỷ Thận Ngữ không thốt nổi câu nào phản bác, cậu vốn đã tự trách bản thân sẵn, lại sợ Khương Thải Vi ngoài miệng không nói gì, nhưng thật ra trong lòng thầm trách cậu, hai câu đó của Đinh Nhĩ Hòa đã đâm trúng chỗ hiểm, cậu không dám từ chối thêm nữa.
Cả bốn người đều tự chuẩn bị, ai nấy đều có thể dùng dụng cụ điêu khắc trong nhà để làm hung khí, Khương Đình Ân còn giấu một viên đá Điền Hoàng, nặng hơn cả gạch nữa. Họ lên kế hoạch sau khi trời tối sẽ để Kỷ Thận Ngữ đi lại trong ngõ, những người khác thì ẩn núp, tranh thủ bắt lưu manh.
Kỷ Thận Ngữ đến tiền viện, đợi người đi hết rồi mới đến thăm Khương Thải Vi. "Dì út ơi?" Cậu thấy Khương Thải Vi đang nằm trên giường đan găng tay, để dời chú ý cũng được, vì ngủ không nổi cũng vậy, đều là đan cho cậu cả, cậu chỉ ước gì mình có thể đập chết tên lưu manh ngay.
Cậu không đứng lâu, chủ yếu là hỏi về đặc thù vẻ ngoài của tên lưu manh, chiều cao và giọng nói, có mang dụng cụ gì hay không vân vân, tiếc là Khương Thải Vi lúc đó rất sợ, không chú ý được bao nhiêu. Cậu hỏi xong thì rời đi, không hề hé răng về kế hoạch buổi tối.
Bốn người ăn cơm tối xong thì ra ngoài, Đinh Nhĩ Hòa lái xe, Đinh Khả Dũ và Khương Đình Ân chen hai bên Kỷ Thận Ngữ ở ghế sau, không khỏi cười khúc khích. Dù bình thường không hợp rơ nhau, nhưng cũng mới mười tám, mười chín tuổi đầu, nói quên là quên ngay.
Kỷ Thận Ngữ mặc chiếc váy dài Đinh Khả Dũ thuê từ tiệm chụp ảnh cưới, mặc quần đùi trong váy, phía trên là áo sơ mi, còn đội tóc giả nữa. Đinh Khả Dũ khoác vai cậu: "Sư đệ này, ngực cậu phẳng lì thế, lưu manh có để ý không?"
Kỷ Thận Ngữ đội tóc giả túa mồ hôi: "Tối như mực thế, gã có thể nhìn ra em phẳng hay không à?"
Xe đỗ ven đường, sau khi trời đã đen kịt, Kỷ Thận Ngữ đi một mình vào ngõ hẻm, bắt đầu đi lại. Đây là chuyện cần kiên nhẫn, nếu đêm nay tên lưu manh không xuất hiện thì họ còn đêm mai nữa.
Còn mỗi ba người chờ trên xe, thường hay có một người bước xuống nhìn với vào ngõ, thấy không có tiếng động thì về, không thể cách quá gần. Đợi đến mười một giờ, Khương Đình Ân ngáp, dựa vào cửa xe ngủ gật.
Qua thêm nửa tiếng nữa, Đinh Khả Dũ cũng mệt, bụng réo òn ọt. Cả ba chẳng chờ nữa, bèn xuống xe định đi quanh đó ăn khuya, tiện thể mua một suất về cho Kỷ Thận Ngữ.
Nhà chuẩn bị tắt đèn, Đinh Duyên Thọ tắt cả đèn rọi trên tường bình phong, quay người lại thì nghe tiếng cửa mở. Cửa sắt phát ra tiếng to, Đinh Hán Bạch vừa đi công tác về còn phát ra tiếng lớn hơn nữa, vừa qua cửa bèn hét: "Nửa đêm nửa hôm bố đứng đó làm gì! Sợ chết khiếp!"
Đinh Duyên Thọ hỏi: "Sao lần công tác này của mày khác thế, đi du lịch một ngày một đêm ngoài ngoại ô à?"
Đinh Hán Bạch lờ ông bô nhà mình, hắn căn bản là không dằn lòng được, cứ mãi lo Khương Thải Vi có đỡ hay chưa, lại loáng thoáng cảm thấy sẽ xảy ra chuyện gì đó, bèn dứt khoát chạy về nhà. Thế là đến tiền viện thăm Khương Thải Vi, trước khi đối phương ngủ thì hỏi tình huống đêm đó rất nhiều.
Khương Thải Vi khó lắm mới bật cười: "Hôm nay Thận Ngữ cũng hỏi dì mấy câu này, giống y như đúc."
Đinh Hán Bạch hỏi: "Bọn nó biết cả rồi ạ?"
Tiểu viện tối đèn, Đinh Hán Bạch phát hiện Kỷ Thận Ngữ không ở đó, đến viện Đông nhận ra thằng hai thằng ba cũng không ở nhà. Nếu nghe ngóng tình hình thì chắc là muốn tóm tên lưu manh, hắn tức thì bắt xe ra ngõ, cứ cảm thấy mấy thằng nhãi này không đáng tin tí nào.
Kỷ Thận Ngữ đã lảng vảng suốt mấy tiếng liền, chân nhức, dựa vào tường đứng một chốc, mỗi khi có ai đi ngang qua đều xốc tinh thần lên. Lại đi đến cuối ngõ, đi ra ngoài là một con phố khác, quẹo vào là một góc chết, cậu bèn ra cửa ngõ, thấy lạ là sao ba người kia lâu thế mà chưa đến.
Gió thổi bay làn váy, suýt nữa cậu đã rẽ rồi, bèn đứng chỉnh tư thế làm mình trông như con gái, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, bên chiếc ngõ hẹp chợt có một đôi tay vươn tay ôm lấy cậu, trực tiếp ghìm chặt vai cậu, kéo cậu vào bên trong.
Một bàn tay ươn ướt bịt miệng cậu lại, eo cũng bị ôm lấy, cậu mới giật mình nhận ra thậm chí còn có hai tên lưu manh.
Kỷ Thận Ngữ dốc hết sức giãy dụa, cố gắng đá một cú, nhưng tức khắc bị túm tóc tát một cái đau điếng. Tóc giả bị vứt tán loạn, váy dài bị xé rách mò mẫm, cậu lén lấy dao khắc trong túi quần ra.
"Mẹ! Đây là con trai?!"
Gã lưu manh ghì ngực Kỷ Thận Ngữ buông tay ra, đè lên cổ họng, một kẻ khác thì nóng lòng xác nhận, bèn lủi tay xuống sờ thứ ở giữa hai chân Kỷ Thận Ngữ. Kỷ Thận Ngữ hãi hùng kêu cứu: "Sư ca... Sư ca ơi..."
Sầm – Tiếng cửa xe taxi đóng lại, Đinh Hán Bạch thấy xe nhà mình, nhưng trên xe không có ai. Hắn bèn chạy về phía ngõ, từ xa nghe thấy tiếng ma sát của quần áo lẫn tiếng chửi rủa của hai người đàn ông.
"Con trai con đứa mặc váy lảng vảng làm gì?! Trai giả gái? Tởm bỏ mẹ!"
"Là con trai thật rồi, đệch mẹ thằng biến thái này từ đâu ra vậy!"
Kỷ Thận Ngữ bị đánh, nơi yếu ớt bỗng bị bóp, cậu hoảng hốt giãy dụa, dao khắc dùng sức vung lên rất nhanh.
"— Kỷ Trân Châu!"
Cậu nghe thấy cái gì đó, gần đến vậy, quen thuộc đến thế.
Đinh Hán Bạch nổi gân xanh, lúc này trong ngõ đồng thời có hai tiếng kêu thảm thiết.
*Chú thích: Tạm thời không up được ảnh do lỗi wattpad, tôi sẽ bổ sung sau.
1. Miếng ngọc bài màu xanh:
2. Bát chín quả đào hồng:
3. Bát họa tiết rồng khắc chìm sứ vàng:
Tác giả: Bắc Nam
Edit: Dú
Chương 19: Trai giả gái
Sắp đến khai giảng, Đinh Duyên Thọ cho Kỷ Thận Ngữ nghỉ ngơi mấy ngày, không phải đến Ngọc Tiêu Ký giúp việc, vì vậy Đinh Nhĩ Hòa và Đinh Khả Dũ chủ động ôm việc hết, tỏ ra mình biết chú ý nhiều hơn. Kỷ Thận Ngữ thấy vậy bèn yên tâm nghỉ, nếu không sẽ càng khiến hai anh em kia thêm ghét.
"Ra ngoài à?" Trước khi đi làm, Đinh Hán Bạch hỏi.
Kỷ Thận Ngữ gật đầu, cậu muốn đi tìm Lương Hạc Thừa.
Đinh Hán Bạch hiểu lầm, bèn dặn: "Đi chơi với bạn đừng gây chuyện nhé, ăn uống là được."
Đợi đến khi người trong nhà đi hết sạch, Kỷ Thận Ngữ mới vào bếp làm một nồi canh, xách bao lớn bao nhỏ chạy đến ngõ Miểu An. Lần trước đã dọn sân, hôm nay thì khác, cậu vừa vào cửa đã thấy Lương Hạc Thừa đứng trong sân luyện Thái Cực quyền, chỉ là động tác mềm oặt không có lực.
"Sư phụ à, tinh thần tốt đấy." Cậu tự giác vào nhà dọn dẹp, khi múc canh thì chạy ra hỏi, "Sư phụ ơi, người dùng bát họa tiết rồng khắc chìm sứ vàng, hay dùng bát chín quả đào hồng ạ?"
Lương Hạc Thừa cười to: "Con bớt lấy ta làm trò cười đi."
Kỷ Thận Ngữ rót canh vào bát chín quả đào hồng: "Người bày ra không phải để cho con thấy à? Thấy rồi không phải sẽ kiểm tra ư? Kiểm tra không qua người sẽ dạy."
Lương Hạc Thừa khen không ngớt miệng, vừa thích món canh thơm ngon này, vừa hài lòng về đồ đệ thông minh của mình. Ông uống xong bèn hỏi: "Tại sao ta lại chọn hai bát này để hỏi?"
Kỷ Thận Ngữ đáp: "Bát họa tiết rồng có miệng rộng, góc nhỏ khó bắt, rất dễ sơ suất; nét họa tiết hai rồng vờn châu phức tạp, khắc chìm không lộ rõ nên tỉ lệ khuyết điểm cao; vách và lòng bát hồng kia có cùng một kiểu vẽ, vẽ hơi khác đi một chút là hỏng ngay."
Hai bát này đại diện cho hai kiểu đồ có độ khó rất cao, một loại có họa tiết, một loại có tranh. Lương Hạc Thừa chẳng kiểm tra Kỷ Thận Ngữ ngay, đặt bát xuống rồi luyện Thái Cực quyền, nhưng đang mở cờ trong bụng, nắm đấm cũng có sức hơn.
Kỷ Thận Ngữ mong ngóng đợi học nghề, trước khi đến đã soạn một hai ba bốn, muốn thỉnh giáo từng cái một. Lương Hạc Thừa lại chẳng vội vàng tí nào, muốn mở mang về quá trình tỉ mẩn chạm khắc ngọc.
Nhưng Kỷ Thận Ngữ lại thành thầy trước: "Đây là đá Tiết Gà, con muốn khắc một con dấu."
Lương Hạc Thừa hỏi: "Nếu so sánh với nhau thì con thích chế tạo đồ cổ hay chạm khắc hơn?"
Kỷ Thận Ngữ suy nghĩ: "Trình tự chế tạo đồ cổ đa dạng, thú vị hơn chạm khắc, nhưng chỉ là đơn thuần phỏng chế theo, không phải tự mình suy ngẫm như điêu khắc, cân sức ngang tài ạ." Đáp xong, cậu ngắm trúng bình hoa nào đó, "Sư phụ ơi, món đồ người làm thành công nhất là gì?"
Sau khi tra ra bệnh ung thư, Lương Hạc Thừa không làm gì nữa, nằm ở nhà suốt nửa tháng, thơ thẩn. Chút tài hoa này không có ai nối nghiệp, mình nằm viện chữa bệnh lại thấy bơ vơ gấp bội, nên càng thấy thẫn thờ hơn. Sau lại nghĩ dù gì cũng chẳng còn sống được mấy năm, thể nào cũng phải để lại một, hai thành quả đắc ý nhất, bởi vậy dốc hết sức làm bình hoa trăm chữ Thọ kia.
Ông không có tiền tiêu bèn lấy một món bán ra ngoài, không gạt người mua, chỉ dựa vào giá đồ giả cổ mà bán. Không ngờ lại gặp được Kỷ Thận Ngữ, duyên phận tới, cũng có thể là ông trời thương xót ông, ông bèn tặng bình hoa trăm chữ Thọ đi.
Kỷ Thận Ngữ nghe xong bèn hỏi: "Trước đó người từng nói lão Trương mù cũng chưa chắc đã nhìn ra được thật hay giả, ai là lão Trương mù ạ?"
Lương Hạc Thừa hạ thấp giọng: "Ông ta là đối thủ một mất một còn của sư phụ con, ông ta mù, còn ta thì sáu ngón..."
Kỷ Thận Ngữ nghe mà hào hứng: "Người chọt mù mắt ông ấy ạ?"
Cặp thầy trò mới quen nhau chưa bao lâu bèn vất chính sự đi, mặt đối mặt uống canh, huyên thuyên không dứt, tiếng cười không ngớt. Nhưng có người vui thì cũng có kẻ buồn, Đinh Hán Bạch định đi tìm Trương Tư Niên, ai ngờ trước khi đi thì bị Trương Dần phái đi làm việc.
Thành phố bên cạnh khai quật một ngôi mộ nhỏ, bảo hắn họp với Cục Di sản văn hóa địa phương, chỉ đi tầm một, hai ngày.
Đinh Hán Bạch về nhà dọn quần áo, vừa vào tiền viện đã ngửi thấy một mùi thơm phưng phức, là Khương Sấu Liễu đang nấu cơm trong bếp. Mới sáng ra sao về nhà nấu cơm nhỉ? Hắn đi vào theo hướng phòng ngủ của đối phương, mẹ hắn đang ở phòng của Khương Thải Vi, hắn cũng vào, khiến hai chị em nọ giật mình.
Mặt Khương Thải Vi tái mét, miệng còn bị rách, gắng nở nụ cười gượng.
Đinh Hán Bạch hỏi: "Xin nghỉ à? Không thoải mái?"
Khương Sấu Liễu trả lời thay em gái: "Ừ, con về làm gì vậy?"
"Con về dọn đồ đạc bỏ nhà đi bụi, hai ngày nữa về." Đinh Hán Bạch nói xong thì đi ra ngoài, mẹ hắn chẳng quan tâm hắn nói gì. Khương Sấu Liễu ngồi bên giường đút cơm cho Khương Thải Vi, đút được hai miếng thì ngừng, lau nước mắt cho cô.
"Đừng sợ." Chính Khương Sấu Liễu cũng khóc òa, "Chị dỗ em, thật ra lòng chị cũng nghĩ mà thấy sợ..."
Khương Thải Vi nhào vào lòng Khương Sấu Liễu: "Chị ơi, vết thương trên người em đau lắm..."
Sầm – Đinh Hán Bạch đứng ngoài cửa nghe đủ rồi bèn xông vào giường nửa ngồi xổm nhìn Khương Thải Vi: "Dì út, đêm qua dì tan tầm muộn, có phải đã xảy ra chuyện gì không?"
Khương Thải Vi không chịu nói, hắn nóng lòng la lên: "Dì chỉ nói với mẹ cháu thì có ích gì? Hai người ôm nhau khóc có thể giải quyết à? Nói với cháu đi, ai bắt nạt cháu với dì đi tìm kẻ đó, thương tích của dì là sao?!"
Hôm qua Khương Thải Vi tan làm muộn, cô lại nhớ đi hóa vàng mã với Kỷ Thận Ngữ, bèn đi vào ngõ tắt nhỏ, kết quả gặp phải tên lưu manh. Khi phản kháng bị đánh thương, may sao kêu cứu thì được một đồng nghiệp khác đi ngang qua nghe thấy, mới thoát hiểm. Tối qua cô ngủ một đêm ở nhà đồng nghiệp, sáng nay về chỉ kể với mỗi mình Khương Sấu Liễu.
Đinh Hán Bạch bỗng dưng đứng dậy, thở hồng hộc, thấy Khương Thải Vi khóc nức nở lại gắng kiềm chế, an ủi, "Dì út à, dì cứ nghỉ ngơi cho tốt đã, đợi khi nào tình hình dì ổn định, cũng đợi cháu về thì hẵng kể cụ thể tình huống hôm đó với cháu, chuyện này không thể để yên được."
Khương Sấu Liễu hỏi: "Đừng làm càn, con muốn làm gì?"
Đinh Hán Bạch nói tỉnh rụi: "Chỗ đó nằm kế bên tòa soạn và trường học, khó tránh khỏi trước đây đã từng có người gặp phải, mà kệ, không chắc sau này còn có cô gái nào gặp nạn nữa không. Không biết thì thôi, chứ đã biết thì không thể giả câm giả điếc được."
Hắn nói xong bèn đi dọn đồ đạc, Khương Thải Vi không ngăn mà bảo Khương Sấu Liễu ngăn. Cô không sợ bị người biết, mà là tối qua đã bị đánh phát sợ, lo Đinh Hán Bạch sẽ gặp chuyện gì.
Khương Sấu Liễu không cựa quậy, bưng cơm lên lần nữa: "Cứ tùy nó đi, một mình không làm được thì bảo Nhĩ Hòa với Khả Dũ đi cùng, còn cả Đình Ân lẫn Thận Ngữ nữa, nhà nhiều đứa lớn đứa nhỏ vầy, còn trị không nổi một thằng lưu manh à?"
Hôm đó Kỷ Thận Ngữ về thì Đinh Hán Bạch đã đi mất, còn để lại tờ giấy bảo cậu quét tước phòng cơ khí, cậu định chớp lấy cơ hội, cầm chìa khóa đi vào ngay tức khắc, yên tâm quan sát một cách lớn mật.
Vật liệu tốt chất đầy tủ, phân loại riêng, còn có một số món đã ra phôi, đều là những món bình thường Đinh Hán Bạch chưa làm xong. Kỷ Thận Ngữ mở một hộp gỗ ra, trong đó là tám miếng ngọc bài màu xanh được xếp ngay ngắn, nhiều lớp chạm khắc, nội dung là câu chuyện về nhân vật, tám miếng là vừa kể xong. Câu chuyện gói gọn trên ngọc bài lớn năm xen-ti-mét, vô cùng phức tạp, tiểu thương, tôi tớ, đình đài, lầu các đều được miêu tả rất chi tiết, nét mảnh như sợi tóc, chính cậu dù có kiên nhẫn bậc đó, cũng không đạt được trình độ này.
Cuối cùng là lau máy móc, Kỷ Thận Ngữ cẩn thà cẩn thận lau sạch sẽ, khi khóa cửa thì nghe một tiếng Sầm, chậu trúc Phú Quý lần trước bị Đinh Hán Bạch đá ngã lăn quay giờ lại bị Khương Đình Ân cho thêm một cú nữa.
"Kỷ Trân Châu!"
Kỷ Thận Ngữ đã miễn dịch với cái xưng hô này, tỉnh bơ nhìn đối phương.
Khương Đình Ân vọt tới: "Anh tìm cô út kiểm tra bài tập, thế mà cô lại ngủ, còn không cho anh vào phòng, sau đó cô cả mắng anh một trận, bảo anh hai ngày này không được quấy rầy cô út."
Kỷ Thận Ngữ vừa nghe đã lo lắng hỏi: "Có phải dì út bị bệnh không?"
Khương Đình Ân đáp: "Bị bệnh mới cần người chăm sóc chứ, bình thường cô mà bị bệnh toàn sai vặt anh hết." Nói xong thì dừng, "Anh cảm thấy thế này, cô cũng đến tuổi rồi, có phải ăn cơm trước kẻng không? Tuy chưa từng nghe cô yêu ai bao giờ..."
Kỷ Thận Ngữ mắng: "Anh điên à? Suốt ngày cứ như thằng ngốc ấy!"
Khương Đình Ân là cỏ đầu tường*, bình thường chỉ coi mỗi Đinh Hán Bạch như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, Đinh Hán Bạch không ở đây, ai dối đôi câu là đi theo người ta mất, vất vả lắm mới tự phân tích được tí việc, lại còn bị dạy dỗ một trận.
(*Cỏ đầu tường: Ý chỉ người không có lập trường, gió chiều nào theo chiều nấy.)
Hôm sau Kỷ Thận Ngữ dậy sớm, đợi suốt hai tiếng ở tiền viện, rốt cuộc Khương Thải Vi cũng lộ mặt. Tim cậu nhói đau, vốn tưởng đối phương chỉ không thoải mái thôi, sao trên mặt còn có vết thương thế này?
"Thận Ngữ?" Khương Thải Vi lộ vẻ mặt xấu hổ, "Sớm thế, có việc gì à?"
Kỷ Thận Ngữ nói: "Cháu có viên đá Tiết Gà, muốn làm đồ cho dì, dì thích lắc tay hay vòng tay ạ?"
Khương Thải Vi thuận miệng nói là lắc tay, nói xong lại về phòng. Kỷ Thận Ngữ không tiện đi theo, nhưng nhận ra đối phương đi lại còn khập khiễng, càng không an tâm rời đi, bèn xông lên hỏi: "Dì út, rốt cuộc dì bị sao vậy?"
Khương Đình Ân cũng lao đến từ phòng bên, tay để trần: "Cô út ơi, cô muốn cháu lo chết mất hả!"
Khương Thải Vi không thật sự bị lưu manh xâm phạm, cảm thấy bắt người ta cũng chẳng có cách nào nghiêm trị, nhưng hiện giờ ai nấy đều như đeo ra-đa, rống lên hỏi cô. Cô cũng lười giấu diếm, bèn dứt khoát kể luôn chuyện đêm đó.
Trong phòng lạch cà lạch cạch, mấy món đồ bị Khương Đình Ân nổi cáu đạp đổ, Kỷ Thận Ngữ thì ngồi đơ trên giường, áy náy nói: "Cháu xin lỗi, đều tại cháu bảo dì đưa cháu đi hóa vàng mã, không thì..."
Khương Thải Vi cắt ngang: "Cháu ngốc hay sao mà đã vậy rồi còn tra nguồn cơn? Chẳng ai sai cả, muốn trách thì hãy trách tên lưu manh kia ấy."
Rất nhanh sau đó, cả nhà cũng biết, nhà Khương Đình Ân cũng biết, bố cậu chàng Khương Tầm Trúc đến thăm em gái nhỏ, người lớn đứng dồn trong phòng ngủ. Bốn đứa thanh niên thì ngồi bàn đá ngoài tiểu viện, từ xa nhìn giống như chơi mạt chược.
Đinh Nhĩ Hòa lớn nhất, mở lời: "Ngõ tắt tối om, chắc chắn không thấy rõ mặt mũi của tên lưu manh."
Khương Đình Ân: "Vậy làm sao mà bắt? Làm sao mà biết ai là lưu manh?"
Đinh Khả Dũ nói: "Lưu manh cũng chẳng thấy rõ chúng ta."
Kỷ Thận Ngữ im lặng lắng nghe, hiểu ý của đối phương là dụ lưu manh ra trước, nghe thì có vẻ vớ vẩn, mà hình như cũng chẳng có biện pháp nào tốt hơn. Nếu dụ ra được tên lưu manh đã chặn Khương Thải Vi ngày hôm đó thì may, mà dù dụ được tên khác ra cũng không uổng.
Nhưng vấn đề là, ai dụ, và dụ thế nào?
Cậu nhìn chằm chặp vào mặt bàn tự hỏi, chợt nhận ra xung quanh im ắng quá, vừa ngước đầu lên thì phát hiện ra ba người đó đều đang nhìn mình. Anh hai anh ba không thân với cậu, vì vậy cậu hỏi Khương Đình Ân: "Anh nhìn em làm gì?"
Khương Đình Ân nói quanh co: "Hai người đó đều nhìn em, nên anh cũng nhìn..."
Kỷ Thận Ngữ trực tiếp đối mặt với tầm nhìn của Đinh Khả Dũ, ý không nói cũng hiểu, Đinh Khả Dũ cũng thoải mái, bèn nói toẹt ra: "Anh nghĩ thế này, tìm con gái làm mồi nhử không an toàn, huống hồ trừ dì út ra thì nhà chẳng có con gái nào nữa, cho nên chắc là trai giả gái. Sư đệ này, anh thấy cậu rất thích hợp."
Kỷ Thận Ngữ nói: "Em thấy anh trắng trẻo, lại quen đường quen nẻo, thích hợp hơn em mà." Cậu đá Khương Đình Ân dưới bàn, Khương Đình Ân lập tức gật đầu phụ họa.
"Anh nào có trắng bằng cậu, hơn nữa anh cao như vầy, lưu manh chẳng dám đè đâu." Đinh Khả Dũ trừng Khương Đình Ân, cổ Khương Đình Ân như bị vặn dây cót, tiện thể gật lia lịa. Lúc này, Đinh Nhĩ Hòa bèn nói: "Thận Ngữ à, vì vội về đi hóa vàng mã với cậu mà dì út mới gặp chuyện không may, nếu cậu chỉ hơi hi sinh một tí để tóm tên lưu manh thì..."
Kỷ Thận Ngữ không thốt nổi câu nào phản bác, cậu vốn đã tự trách bản thân sẵn, lại sợ Khương Thải Vi ngoài miệng không nói gì, nhưng thật ra trong lòng thầm trách cậu, hai câu đó của Đinh Nhĩ Hòa đã đâm trúng chỗ hiểm, cậu không dám từ chối thêm nữa.
Cả bốn người đều tự chuẩn bị, ai nấy đều có thể dùng dụng cụ điêu khắc trong nhà để làm hung khí, Khương Đình Ân còn giấu một viên đá Điền Hoàng, nặng hơn cả gạch nữa. Họ lên kế hoạch sau khi trời tối sẽ để Kỷ Thận Ngữ đi lại trong ngõ, những người khác thì ẩn núp, tranh thủ bắt lưu manh.
Kỷ Thận Ngữ đến tiền viện, đợi người đi hết rồi mới đến thăm Khương Thải Vi. "Dì út ơi?" Cậu thấy Khương Thải Vi đang nằm trên giường đan găng tay, để dời chú ý cũng được, vì ngủ không nổi cũng vậy, đều là đan cho cậu cả, cậu chỉ ước gì mình có thể đập chết tên lưu manh ngay.
Cậu không đứng lâu, chủ yếu là hỏi về đặc thù vẻ ngoài của tên lưu manh, chiều cao và giọng nói, có mang dụng cụ gì hay không vân vân, tiếc là Khương Thải Vi lúc đó rất sợ, không chú ý được bao nhiêu. Cậu hỏi xong thì rời đi, không hề hé răng về kế hoạch buổi tối.
Bốn người ăn cơm tối xong thì ra ngoài, Đinh Nhĩ Hòa lái xe, Đinh Khả Dũ và Khương Đình Ân chen hai bên Kỷ Thận Ngữ ở ghế sau, không khỏi cười khúc khích. Dù bình thường không hợp rơ nhau, nhưng cũng mới mười tám, mười chín tuổi đầu, nói quên là quên ngay.
Kỷ Thận Ngữ mặc chiếc váy dài Đinh Khả Dũ thuê từ tiệm chụp ảnh cưới, mặc quần đùi trong váy, phía trên là áo sơ mi, còn đội tóc giả nữa. Đinh Khả Dũ khoác vai cậu: "Sư đệ này, ngực cậu phẳng lì thế, lưu manh có để ý không?"
Kỷ Thận Ngữ đội tóc giả túa mồ hôi: "Tối như mực thế, gã có thể nhìn ra em phẳng hay không à?"
Xe đỗ ven đường, sau khi trời đã đen kịt, Kỷ Thận Ngữ đi một mình vào ngõ hẻm, bắt đầu đi lại. Đây là chuyện cần kiên nhẫn, nếu đêm nay tên lưu manh không xuất hiện thì họ còn đêm mai nữa.
Còn mỗi ba người chờ trên xe, thường hay có một người bước xuống nhìn với vào ngõ, thấy không có tiếng động thì về, không thể cách quá gần. Đợi đến mười một giờ, Khương Đình Ân ngáp, dựa vào cửa xe ngủ gật.
Qua thêm nửa tiếng nữa, Đinh Khả Dũ cũng mệt, bụng réo òn ọt. Cả ba chẳng chờ nữa, bèn xuống xe định đi quanh đó ăn khuya, tiện thể mua một suất về cho Kỷ Thận Ngữ.
Nhà chuẩn bị tắt đèn, Đinh Duyên Thọ tắt cả đèn rọi trên tường bình phong, quay người lại thì nghe tiếng cửa mở. Cửa sắt phát ra tiếng to, Đinh Hán Bạch vừa đi công tác về còn phát ra tiếng lớn hơn nữa, vừa qua cửa bèn hét: "Nửa đêm nửa hôm bố đứng đó làm gì! Sợ chết khiếp!"
Đinh Duyên Thọ hỏi: "Sao lần công tác này của mày khác thế, đi du lịch một ngày một đêm ngoài ngoại ô à?"
Đinh Hán Bạch lờ ông bô nhà mình, hắn căn bản là không dằn lòng được, cứ mãi lo Khương Thải Vi có đỡ hay chưa, lại loáng thoáng cảm thấy sẽ xảy ra chuyện gì đó, bèn dứt khoát chạy về nhà. Thế là đến tiền viện thăm Khương Thải Vi, trước khi đối phương ngủ thì hỏi tình huống đêm đó rất nhiều.
Khương Thải Vi khó lắm mới bật cười: "Hôm nay Thận Ngữ cũng hỏi dì mấy câu này, giống y như đúc."
Đinh Hán Bạch hỏi: "Bọn nó biết cả rồi ạ?"
Tiểu viện tối đèn, Đinh Hán Bạch phát hiện Kỷ Thận Ngữ không ở đó, đến viện Đông nhận ra thằng hai thằng ba cũng không ở nhà. Nếu nghe ngóng tình hình thì chắc là muốn tóm tên lưu manh, hắn tức thì bắt xe ra ngõ, cứ cảm thấy mấy thằng nhãi này không đáng tin tí nào.
Kỷ Thận Ngữ đã lảng vảng suốt mấy tiếng liền, chân nhức, dựa vào tường đứng một chốc, mỗi khi có ai đi ngang qua đều xốc tinh thần lên. Lại đi đến cuối ngõ, đi ra ngoài là một con phố khác, quẹo vào là một góc chết, cậu bèn ra cửa ngõ, thấy lạ là sao ba người kia lâu thế mà chưa đến.
Gió thổi bay làn váy, suýt nữa cậu đã rẽ rồi, bèn đứng chỉnh tư thế làm mình trông như con gái, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, bên chiếc ngõ hẹp chợt có một đôi tay vươn tay ôm lấy cậu, trực tiếp ghìm chặt vai cậu, kéo cậu vào bên trong.
Một bàn tay ươn ướt bịt miệng cậu lại, eo cũng bị ôm lấy, cậu mới giật mình nhận ra thậm chí còn có hai tên lưu manh.
Kỷ Thận Ngữ dốc hết sức giãy dụa, cố gắng đá một cú, nhưng tức khắc bị túm tóc tát một cái đau điếng. Tóc giả bị vứt tán loạn, váy dài bị xé rách mò mẫm, cậu lén lấy dao khắc trong túi quần ra.
"Mẹ! Đây là con trai?!"
Gã lưu manh ghì ngực Kỷ Thận Ngữ buông tay ra, đè lên cổ họng, một kẻ khác thì nóng lòng xác nhận, bèn lủi tay xuống sờ thứ ở giữa hai chân Kỷ Thận Ngữ. Kỷ Thận Ngữ hãi hùng kêu cứu: "Sư ca... Sư ca ơi..."
Sầm – Tiếng cửa xe taxi đóng lại, Đinh Hán Bạch thấy xe nhà mình, nhưng trên xe không có ai. Hắn bèn chạy về phía ngõ, từ xa nghe thấy tiếng ma sát của quần áo lẫn tiếng chửi rủa của hai người đàn ông.
"Con trai con đứa mặc váy lảng vảng làm gì?! Trai giả gái? Tởm bỏ mẹ!"
"Là con trai thật rồi, đệch mẹ thằng biến thái này từ đâu ra vậy!"
Kỷ Thận Ngữ bị đánh, nơi yếu ớt bỗng bị bóp, cậu hoảng hốt giãy dụa, dao khắc dùng sức vung lên rất nhanh.
"— Kỷ Trân Châu!"
Cậu nghe thấy cái gì đó, gần đến vậy, quen thuộc đến thế.
Đinh Hán Bạch nổi gân xanh, lúc này trong ngõ đồng thời có hai tiếng kêu thảm thiết.
*Chú thích: Tạm thời không up được ảnh do lỗi wattpad, tôi sẽ bổ sung sau.
1. Miếng ngọc bài màu xanh:
2. Bát chín quả đào hồng:
3. Bát họa tiết rồng khắc chìm sứ vàng:
/66
|