Diệu Diệu Phu Nhân ngó lại hắn cười nhẹ:
- Ngươi cũng nên theo du ngoạn với ta một chuyến.
Thiên Diện Nhân cười hắc hắc cung kính đáp:
- Đa tạ phu nhân ban thưởng!
Thuần Vu Thông nghe lời đối đáp ấy bất giác cau mày tự nghĩ:
\"Họ nói với nhau như thế là có ý nghĩa gì sao có vẻ bí mật như ám ngữ vậy ...?\" Diệu Diệu Phu Nhân đi trước, Thuần Vu Thông theo sau và bốn thiếu phụ trung niên đeo kiếm đi cuối cùng.
[mất từ trang tới ] - Thông ca ca chớ nói vậy chứ!
Thuần Vu Thông kéo bàn tay mềm mại của nàng ra đáp:
- Tố muội muội có hận ghét ta không?
Thượng Quan Tố lắc đầu:
- Không! Vì sao muội muội lại hận ghét ca ca?
Chàng ngượng ngùng bất an:
- Tố muội muội, ta thật không phải với muội!
Thượng Quan Tố mỉm cười dịu dàng:
- Sao Thông ca ca lại nói thế ... muội muội đã nghĩ rồi, chuyện ấy trước sau gì cũng xảy ra nhưng lòng Tố muội muội đã thuộc về ca ca, bây giờ và mai sau cũng chẳng có gì khác!
Thanh âm nàng dịu dàng tha thiết chẳng có một chút oán giận nào và cũng chẳng có một chút vẻ e thẹn, nét mặt nàng cực kỳ an tường một cách trong trắng thuần khiết. Thuần Vu Thông thầm thở dài:
\"Nàng thực quá tốt đẹp, quá lương thiện ...\" Thượng Quan Tố nói tiếp:
- Thông ca ca ơi ca ca cũng chẳng nên oán hận Diệu tỷ tỷ làm gì ...
Chàng kinh ngạc:
- Chắc là có lý do gì chứ?
Thượng Quan Tố đáp nhỏ:
- Vì muội đã bằng lòng tha thứ cho Diệu tỷ tỷ và kết bằng hữu với tỷ tỷ rồi ...
- A!
Thuần Vu Thông không nói gì, từ từ chàng nhắm mắt lại. Sự thực chàng còn biết nên nói gì? Bây giờ trong bụng chàng tuy rất oán hận Diệu Diệu Phu Nhân, hận đến nỗi chỉ muốn giết chết nàng ta ngay lập tức, nhưng nếu thực bây giờ Diệu Diệu Phu Nhân xuất hiện chàng có đủ can đảm hạ thủ? Thượng Quan Tố đã bằng lòng tha thứ cho Diệu Diệu Phu Nhân, chàng nỡ lòng nào không nể tình nàng làm tổn thương đến tấm lòng thuần khiết của nàng?
Thượng Quan Tố có vẻ lo lắng:
- Thông ca ca nổi giận đấy ư?
Thuần Vu Thông lại mở mắt nhìn nàng lắc đầu đáp:
- Tố muội muội, đối với muội muội vĩnh viễn ta không giận!
Thượng Quan Tố u oán:
- Muội muội biết, Thông ca ca ơi, em sai lầm.. Chàng lắc đầu mỉm cười:
- Muội muội không sai đâu ... muội muội chỉ quá trong trắng đó thôi.
Thượng Quan Tố chuyển giọng ôn nhu.
- Thông ca ca ơi, ca ca có biết không, Diệu tỷ tỷ rất lấy làm hối hận đó!
Thuần Vu Thông kinh ngạc:
- Tỷ tỷ ấy hối hận việc gì?
- Thoạt đầu tỷ tỷ không biết ca ca là con trai của Thuần Vũ đại hiệp, cho nên ...
Chàng nóng ruột hỏi:
- Tỷ tỷ ấy nói với muội muội như vậy ư?
Thượng Quan Tố gật đầu:
- Theo tỷ tỷ cho muội muội biết, khi còn sinh tiền mẫu thân tỷ tỷ đã chịu một đại ân và người tri ân là mẫu thân ca ca. Khi mẫu thân tỷ tỷ lâm chung có dặn tỷ tỷ nếu có cơ hội nhất định phải báo ân và tỷ tỷ nhớ mãi lời trăn trối ấy, do đó ...
Sau khi tỷ tỷ biết ca ca là con trai của Thuần Vu đại hiệp, tỷ tỷ cực kỳ hối hận khóc than khôn xiết, nhưng mà ca ca đã uống Mê Dương Tán đâu còn chữa kịp nữa!
- A ...!
Thuần Vu Thông hơi trầm ngâm, lại hỏi:
- Tỷ tỷ ấy nói gì nữa không?
- Tỷ tỷ nói lỡ sai lầm phạm tội với Thông ca ca, sau này chỉ cần ca ca đừng giận tỷ tỷ, tỷ tỷ nguyện sẽ thay đổi về chính đạo báo ân cho ca ca để may ra chuộc được lỗi lầm.
Chàng chuyển niệm, thở dài:
- Được lắm! Chỉ cần tỷ tỷ ấy thực tâm sửa đổi, ta đâu dám oán hận gì nữa!
Thượng Quan Tố hoan hỷ mỉm cười:
- Hay là em gọi tỷ tỷ vào đây cảm tạ Thông ca ca nhé!
Chàng lắc đầu:
- Không cần! Bây giờ ta còn chưa muốn gặp nàng ấy.
oOo Mười ngày sau, dưới chân núi Võ Đang xuất hiện hai thiếu niên áo bào trắng toát. Họ là ai? Chính là Bạch Mã Công Tử Thuần Vu Thông mà tên tuổi đang chấn động và Thượng Quan Tố cô nương cải trang thành nam trang.
Tuy Thuần Vu Thông chưa hề tới Võ Đang bao giờ nhưng đã từng nghe nói Võ Đang có \"một cung năm quán\", mỗi nơi đều có một đạo nhân chủ trì. Tam Thanh Cung được xây dựng giữa năm quán là nơi ở của Võ Đang Chưởng môn nhân.
Rồi đó, chàng dẫn Thượng Quan Tố leo lên núi nhắm hướng Tam Thanh Quán nguy nga đi tới. Bước lên sườn núi, đi không bao lâu, chàng lập tức phải giác ra không khí núi Võ Đang hình như có gì khác lạ hơn thường lệ, phảng phất như sắp có phong ba gì đó sắp nổi lên trên núi Võ Đang vốn quanh năm u tịch này. Nguyên là từ nửa sườn núi trở lên, các đạo nhân Võ Đang đã bố trí rất nhiều tai mắt. Bụng chàng không khỏi thác dị:
\"Chẳng lẽ ta vừa đến đây Võ Đang phái đã biết nên mới phòng bị nghiêm ngặt đợi ta? Nếu thật như thế ta phải cẩn thận hơn mới được ...?\" Vừa đi vừa nghĩ ngợi đã đến lưng chừng núi. Đột nhiên, trước mắt nhân ảnh lướt động, một đạo nhân trung niên cực mau lẹ từ sau một eo núi chuyển tới, chận hai người lại. Thuần Vu Thông và Thượng Quan Tố dừng bước nhìn đạo nhân thăm dò rồi ôm quyền nói:
- Sao đạo trưởng lại ngăn đường?
Đạo nhân hơi cúi đầu làm lễ miệng đọc \"Vô lượng thọ phật\", rồi đáp:
- Xin mời nhị vị hôm khác hãy lên núi!
Thuần Vu Thông ngạc nhiên:
- Có lý do gì chứ?
Đạo nhân đáp:
- Tệ Quán đang long trọng cử hành đại pháp sự, bần đạo phụng lệnh không tiếp bất cứ hương khách nào!
- Nhưng không biết đạo trưởng phụng lệnh của ai?
- Phụng lệnh của Chưởng giáo.
Thuần Vu Thông cười nhẹ:
- Quý Chưởng giáo lầm rồi. Quý Quán đang cử hành đại pháp sự đáng lẽ phải cho thiện nam tín nữ đến bái vọng cầu phúc bình an chứ sao lại không tiếp hương khách ...?
Ngữ thanh hơi dừng lại, chàng nhìn thẳng vào mắt đạo nhân, tiếp lời:
- Huynh đệ tiểu sinh mới đến đây lần đầu chưa hiểu quy tắc, mong đạo trưởng chỉ bảo đường đi nước bước. Tiểu sinh đường xa đến đây ngoài vì thành tâm ngưỡng mộ thánh địa đạo gia còn có một việc muốn xin thỉnh giáo. Nay lại gặp lúc trong Quán đang có đại pháp sự chắc không tiện phiền nhiễu, điều thỉnh giáo ấy hãy tạm gác lại, bất quá ...
Hơi dừng lại, chàng nghiêm sắc mặt:
- Đạo trưởng có thể giúp huynh đệ tiểu sinh vào Quán xem hành lễ một chút được chăng?
Vừa dứt nời chàng liền lách người vượt qua cạnh thân đạo nhân tiến lên trước. Trung niên đạo nhân kinh ngạc vội vàng lùi lại hai bước hai tay giơ ngang chặn đường Thuần Vu Thông và Thượng Quan Tố, trầm giọng nói:
- Nhị vị thí chủ, xin đừng tự tiện lên núi!
Thuần Vu Thông dựng thẳng mày kiếm mặt lạnh như băng:
- Đạo trưởng nhất định ngăn cản ư?
- Bần đạo có nhiệm vụ ở đây, không thể để nhị vị ung dung lên núi ...
Đột nhiên hắn hơi hòa hoãn:
- Núi Võ Đang vốn là nơi của khách thập phương, bình thường các thí chủ tùy ý lên núi cúng bái, tệ Quán lấy làm hoan nghinh. Rất tiếc hôm nay là ngoại lệ, mong nhị vị thí chủ rộng lượng hải hà.
Câu nói ấy rất đắc thể và có lễ độ, Thuần Vu Thông cười lớn:
- Đạo trưởng đã nói như thế, tiểu sinh cũng không thể không nói mục đích chân chính ... Tiểu sinh Thuần Vu Thông và nghĩa đệ Quan Thư vì có việc cần kiến quý Chưởng môn nhân, xin phiền đạo trưởng lập tức truyền báo vào Quán bẩm báo với Chưởng môn.
Đạo nhân trung niên không ngờ thiếu niên thư sinh lại biến đổi khẩu khí mau lẹ đòi cầu kiến Chưởng môn nhân, bất giác hắn ngẩn người vì kinh ngạc. Chuyện này nếu là bình thời, bất luận tình hình thế nào trung niên đạo nhân cũng phải mời hai vị khách vào, phải đãi trà khách sau đó hỏi rõ thân phận để tiện tiếp xử.
Nhưng hiện nay toàn thể Tam Thanh Cung đang gặp lúc lo âu bất an, huống gì hai cái tên Thuần Vu Thông và Quan Thư, đạo nhân chưa hề nghe bao giờ, vì thế đạo nhân biến sắc quát lớn:
- Có lẽ thí chủ đến đây tìm cái chết chăng?
- Ngươi cũng nên theo du ngoạn với ta một chuyến.
Thiên Diện Nhân cười hắc hắc cung kính đáp:
- Đa tạ phu nhân ban thưởng!
Thuần Vu Thông nghe lời đối đáp ấy bất giác cau mày tự nghĩ:
\"Họ nói với nhau như thế là có ý nghĩa gì sao có vẻ bí mật như ám ngữ vậy ...?\" Diệu Diệu Phu Nhân đi trước, Thuần Vu Thông theo sau và bốn thiếu phụ trung niên đeo kiếm đi cuối cùng.
[mất từ trang tới ] - Thông ca ca chớ nói vậy chứ!
Thuần Vu Thông kéo bàn tay mềm mại của nàng ra đáp:
- Tố muội muội có hận ghét ta không?
Thượng Quan Tố lắc đầu:
- Không! Vì sao muội muội lại hận ghét ca ca?
Chàng ngượng ngùng bất an:
- Tố muội muội, ta thật không phải với muội!
Thượng Quan Tố mỉm cười dịu dàng:
- Sao Thông ca ca lại nói thế ... muội muội đã nghĩ rồi, chuyện ấy trước sau gì cũng xảy ra nhưng lòng Tố muội muội đã thuộc về ca ca, bây giờ và mai sau cũng chẳng có gì khác!
Thanh âm nàng dịu dàng tha thiết chẳng có một chút oán giận nào và cũng chẳng có một chút vẻ e thẹn, nét mặt nàng cực kỳ an tường một cách trong trắng thuần khiết. Thuần Vu Thông thầm thở dài:
\"Nàng thực quá tốt đẹp, quá lương thiện ...\" Thượng Quan Tố nói tiếp:
- Thông ca ca ơi ca ca cũng chẳng nên oán hận Diệu tỷ tỷ làm gì ...
Chàng kinh ngạc:
- Chắc là có lý do gì chứ?
Thượng Quan Tố đáp nhỏ:
- Vì muội đã bằng lòng tha thứ cho Diệu tỷ tỷ và kết bằng hữu với tỷ tỷ rồi ...
- A!
Thuần Vu Thông không nói gì, từ từ chàng nhắm mắt lại. Sự thực chàng còn biết nên nói gì? Bây giờ trong bụng chàng tuy rất oán hận Diệu Diệu Phu Nhân, hận đến nỗi chỉ muốn giết chết nàng ta ngay lập tức, nhưng nếu thực bây giờ Diệu Diệu Phu Nhân xuất hiện chàng có đủ can đảm hạ thủ? Thượng Quan Tố đã bằng lòng tha thứ cho Diệu Diệu Phu Nhân, chàng nỡ lòng nào không nể tình nàng làm tổn thương đến tấm lòng thuần khiết của nàng?
Thượng Quan Tố có vẻ lo lắng:
- Thông ca ca nổi giận đấy ư?
Thuần Vu Thông lại mở mắt nhìn nàng lắc đầu đáp:
- Tố muội muội, đối với muội muội vĩnh viễn ta không giận!
Thượng Quan Tố u oán:
- Muội muội biết, Thông ca ca ơi, em sai lầm.. Chàng lắc đầu mỉm cười:
- Muội muội không sai đâu ... muội muội chỉ quá trong trắng đó thôi.
Thượng Quan Tố chuyển giọng ôn nhu.
- Thông ca ca ơi, ca ca có biết không, Diệu tỷ tỷ rất lấy làm hối hận đó!
Thuần Vu Thông kinh ngạc:
- Tỷ tỷ ấy hối hận việc gì?
- Thoạt đầu tỷ tỷ không biết ca ca là con trai của Thuần Vũ đại hiệp, cho nên ...
Chàng nóng ruột hỏi:
- Tỷ tỷ ấy nói với muội muội như vậy ư?
Thượng Quan Tố gật đầu:
- Theo tỷ tỷ cho muội muội biết, khi còn sinh tiền mẫu thân tỷ tỷ đã chịu một đại ân và người tri ân là mẫu thân ca ca. Khi mẫu thân tỷ tỷ lâm chung có dặn tỷ tỷ nếu có cơ hội nhất định phải báo ân và tỷ tỷ nhớ mãi lời trăn trối ấy, do đó ...
Sau khi tỷ tỷ biết ca ca là con trai của Thuần Vu đại hiệp, tỷ tỷ cực kỳ hối hận khóc than khôn xiết, nhưng mà ca ca đã uống Mê Dương Tán đâu còn chữa kịp nữa!
- A ...!
Thuần Vu Thông hơi trầm ngâm, lại hỏi:
- Tỷ tỷ ấy nói gì nữa không?
- Tỷ tỷ nói lỡ sai lầm phạm tội với Thông ca ca, sau này chỉ cần ca ca đừng giận tỷ tỷ, tỷ tỷ nguyện sẽ thay đổi về chính đạo báo ân cho ca ca để may ra chuộc được lỗi lầm.
Chàng chuyển niệm, thở dài:
- Được lắm! Chỉ cần tỷ tỷ ấy thực tâm sửa đổi, ta đâu dám oán hận gì nữa!
Thượng Quan Tố hoan hỷ mỉm cười:
- Hay là em gọi tỷ tỷ vào đây cảm tạ Thông ca ca nhé!
Chàng lắc đầu:
- Không cần! Bây giờ ta còn chưa muốn gặp nàng ấy.
oOo Mười ngày sau, dưới chân núi Võ Đang xuất hiện hai thiếu niên áo bào trắng toát. Họ là ai? Chính là Bạch Mã Công Tử Thuần Vu Thông mà tên tuổi đang chấn động và Thượng Quan Tố cô nương cải trang thành nam trang.
Tuy Thuần Vu Thông chưa hề tới Võ Đang bao giờ nhưng đã từng nghe nói Võ Đang có \"một cung năm quán\", mỗi nơi đều có một đạo nhân chủ trì. Tam Thanh Cung được xây dựng giữa năm quán là nơi ở của Võ Đang Chưởng môn nhân.
Rồi đó, chàng dẫn Thượng Quan Tố leo lên núi nhắm hướng Tam Thanh Quán nguy nga đi tới. Bước lên sườn núi, đi không bao lâu, chàng lập tức phải giác ra không khí núi Võ Đang hình như có gì khác lạ hơn thường lệ, phảng phất như sắp có phong ba gì đó sắp nổi lên trên núi Võ Đang vốn quanh năm u tịch này. Nguyên là từ nửa sườn núi trở lên, các đạo nhân Võ Đang đã bố trí rất nhiều tai mắt. Bụng chàng không khỏi thác dị:
\"Chẳng lẽ ta vừa đến đây Võ Đang phái đã biết nên mới phòng bị nghiêm ngặt đợi ta? Nếu thật như thế ta phải cẩn thận hơn mới được ...?\" Vừa đi vừa nghĩ ngợi đã đến lưng chừng núi. Đột nhiên, trước mắt nhân ảnh lướt động, một đạo nhân trung niên cực mau lẹ từ sau một eo núi chuyển tới, chận hai người lại. Thuần Vu Thông và Thượng Quan Tố dừng bước nhìn đạo nhân thăm dò rồi ôm quyền nói:
- Sao đạo trưởng lại ngăn đường?
Đạo nhân hơi cúi đầu làm lễ miệng đọc \"Vô lượng thọ phật\", rồi đáp:
- Xin mời nhị vị hôm khác hãy lên núi!
Thuần Vu Thông ngạc nhiên:
- Có lý do gì chứ?
Đạo nhân đáp:
- Tệ Quán đang long trọng cử hành đại pháp sự, bần đạo phụng lệnh không tiếp bất cứ hương khách nào!
- Nhưng không biết đạo trưởng phụng lệnh của ai?
- Phụng lệnh của Chưởng giáo.
Thuần Vu Thông cười nhẹ:
- Quý Chưởng giáo lầm rồi. Quý Quán đang cử hành đại pháp sự đáng lẽ phải cho thiện nam tín nữ đến bái vọng cầu phúc bình an chứ sao lại không tiếp hương khách ...?
Ngữ thanh hơi dừng lại, chàng nhìn thẳng vào mắt đạo nhân, tiếp lời:
- Huynh đệ tiểu sinh mới đến đây lần đầu chưa hiểu quy tắc, mong đạo trưởng chỉ bảo đường đi nước bước. Tiểu sinh đường xa đến đây ngoài vì thành tâm ngưỡng mộ thánh địa đạo gia còn có một việc muốn xin thỉnh giáo. Nay lại gặp lúc trong Quán đang có đại pháp sự chắc không tiện phiền nhiễu, điều thỉnh giáo ấy hãy tạm gác lại, bất quá ...
Hơi dừng lại, chàng nghiêm sắc mặt:
- Đạo trưởng có thể giúp huynh đệ tiểu sinh vào Quán xem hành lễ một chút được chăng?
Vừa dứt nời chàng liền lách người vượt qua cạnh thân đạo nhân tiến lên trước. Trung niên đạo nhân kinh ngạc vội vàng lùi lại hai bước hai tay giơ ngang chặn đường Thuần Vu Thông và Thượng Quan Tố, trầm giọng nói:
- Nhị vị thí chủ, xin đừng tự tiện lên núi!
Thuần Vu Thông dựng thẳng mày kiếm mặt lạnh như băng:
- Đạo trưởng nhất định ngăn cản ư?
- Bần đạo có nhiệm vụ ở đây, không thể để nhị vị ung dung lên núi ...
Đột nhiên hắn hơi hòa hoãn:
- Núi Võ Đang vốn là nơi của khách thập phương, bình thường các thí chủ tùy ý lên núi cúng bái, tệ Quán lấy làm hoan nghinh. Rất tiếc hôm nay là ngoại lệ, mong nhị vị thí chủ rộng lượng hải hà.
Câu nói ấy rất đắc thể và có lễ độ, Thuần Vu Thông cười lớn:
- Đạo trưởng đã nói như thế, tiểu sinh cũng không thể không nói mục đích chân chính ... Tiểu sinh Thuần Vu Thông và nghĩa đệ Quan Thư vì có việc cần kiến quý Chưởng môn nhân, xin phiền đạo trưởng lập tức truyền báo vào Quán bẩm báo với Chưởng môn.
Đạo nhân trung niên không ngờ thiếu niên thư sinh lại biến đổi khẩu khí mau lẹ đòi cầu kiến Chưởng môn nhân, bất giác hắn ngẩn người vì kinh ngạc. Chuyện này nếu là bình thời, bất luận tình hình thế nào trung niên đạo nhân cũng phải mời hai vị khách vào, phải đãi trà khách sau đó hỏi rõ thân phận để tiện tiếp xử.
Nhưng hiện nay toàn thể Tam Thanh Cung đang gặp lúc lo âu bất an, huống gì hai cái tên Thuần Vu Thông và Quan Thư, đạo nhân chưa hề nghe bao giờ, vì thế đạo nhân biến sắc quát lớn:
- Có lẽ thí chủ đến đây tìm cái chết chăng?
/67
|