Thượng Quan Tố kêu lên:
- Nhưng mà Tiên Cơ Kỳ Thư chẳng phải rõ ràng vẫn còn ở trong người ca ca đó sao?
Chàng chậm rãi đáp:
- Tố muội muội chưa hiểu rõ và cũng không ngờ được, trong khoảng thời gian ba ngày chúng ta say mê mệt cũng quá đủ cho Âu Dương Kỳ chép ra một bản Tiên Cơ Kỳ Thư khác rồi!
- A ...
Bất giác Thượng Quan Tố buột miệng kêu to một tiếng rồi nói:
- Có lẽ đúng thế thật, tên Âu Dương Kỳ tâm cơ quả là âm hiểm đáng sợ.
Thuần Vu Thông thở dài:
- Chỉ mong sự việc không đúng như ta dự liệu nếu không ... thôi, bây giờ chúng ta không cần bàn chuyện ấy nữa.
Thượng Quan Tố khẽ gật đầu không nói gì nữa. Nhờ Thuần Vu Thông hết sức chỉ điểm chỉ giảng giải, thời gian sáu tháng qua nàng cũng đã học gần hết tuyệt kỹ kỳ chiêu của Tiên Cơ Kỳ Thư, công lực nàng tiến bộ rất nhiều so ra cũng không thua kém chàng là mấy. Nhưng vì thiên tính nàng vốn ôn nhu thuần khiết nên nàng vẫn như ngày nào, vẫn hồn nhiên trong trắng chứ không hề vì võ học tăng tiến mà thay đổi bản chất. Trong lòng nàng, lúc nào Thuần Vu Thông cũng là lẽ sống và là chủ tể đổi vận mạng nàng. Nói khác đi, bất cứ Thuần Vu Thông nói gì, nàng cũng cho là rất đúng, rất hợp lý, không thể không vâng lời chàng.
Đương nhiên, một nửa là vì tâm hồn trong trắng thuần khiết của nàng và một nửa là vì sức mạnh chi phối của tình yêu.
Hai con ngựa chạy song song vó kêu lóc cóc từ từ đi một khoảng đường dài.
Hình như Thuần Vu Thông hốt nhiên nhớ đến chuyện gì, nghiêng đầu nhìn sang Thượng Quan Tố:
- Tố muội muội có thích du ngoạn mười hai ngọn núi Vu Sơn nổi tiếng để thưởng lãm Trường Giang Tam Giáp đẹp nhất thiên hạ không? Bây giờ còn sáu bảy ngày nữa mới đến ngày ta đến núi Võ Đang, trong sáu bảy ngày nhàn nhã ấy, ta xin hướng dẫn muội muội lên mười hai đỉnh núi Vu Sơn. Sau đó sẽ mua thuyền xuôi theo dòng Trường Giang vĩ đại thưởng thức cảnh đẹp hai bên bờ, được chăng?
Thượng Quan Tố không ngăn được vui mừng, reo lên:
- Hay lắm, Thông ca ca thật là chu đáo, hay lắm ...
Hai ngày sau, hai con bạch mã của Thuần Vu Thông và Thượng Quan Tố đã đến một thị trấn nhỏ nằm dưới chân núi Vu Sơn. Tuy là một thị trấn nhưng vì nơi đây quá hoang tịch nên trong trấn chỉ có một con đường thông đạo duy nhất dài không quá một dặm, tối đa cũng chỉ có hai trăm nóc nhà nằm rải rác từ đầu đường đến cuối đường. Bấy giờ mặt trời đã nghiêng về tây, nắng chiều đỏ ửng ở bốn góc trời, mọi nhà đều đã lên đèn.
Thuần Vu Thông ngồi trên lưng ngựa chỉ về mấy ngọn núi xa xa nhô lên giữa nắng chiều nhìn Thượng Quan Tố:
- Tố muội muội hãy nhìn kìa nơi chập chùng những đỉnh núi chắc là mười hai ngọn núi Vu Sơn đấy nhỉ?
Thượng Quan Tố thuận tay ghì cương lại, mắt nhìn xuyên qua màn lụa che mặt thấy núi non đẹp hùng vĩ hỏi:
- Thông ca ca ngọn núi ấy là Ngọc Nữ Phong chăng?
Thuần Vu Thông cũng đã dừng ngựa chàng lắc đầu:
- Ta chưa hề đi qua đó bao giờ, không mấy làm rõ lắm ...
Trầm ngâm một chút, chàng nhìn sang một ngọn núi khác, buột miệng:
- Hoặc là ngọn núi kia chăng?
Thượng Quan Tố nhìn theo tay chàng chỉ thuận miệng hỏi:
- Thông ca ca, muội muội nghe nói trên Ngọc Nữ Phong có ngôi miếu Ngọc Nữ Vương Miếu phải chăng?
Thuần Vu Thông gật đầu:
- Đại khái là vậy, ta cũng chỉ nghe nói vậy thôi.
- Thông ca ca ơi, muội muội muốn lên Ngọc Nữ Phong tìm đến Ngọc Nữ Vương Miếu bái lễ Ngọc Nữ Vương, được không?
Thuần Vu Thông mỉm cười:
- Hay lắm, lần này ta dẫn muội muội du ngoạn, tất cả đương nhiên là tùy ý thích muội muội, ngày mai chúng ta sẽ leo lên Ngọc Nữ Phong!
Thượng Quan Tố cao hứng phi thường:
- A! Thông ca ca thật là tốt với em:
Nàng chớp mắt mấy cái nhìn chàng:
- Nhưng vì sao phải đợi đến ngày mai, hôm nay chúng ta lên núi ngay không được sao?
Thuần Vu Thông biết nàng chỉ là một thiếu nữ hồn nhiên trong lòng nghĩ gì liền nói vậy không suy nghĩ đắn đo, chàng liền mỉm cười giải thích:
- Trời đã tối rồi, đêm nay lại không có trăng, chúng ta lại chưa hề biết đường, nếu lên núi bây giờ chỉ mò mẫm đủ hết thời giờ, hãy để ...
Đột nhiên chàng chuyển lời:
- Tố muội muội bộ chưa thấy đói hay sao?
Bất giác Thượng Quan Tố \"A\" một tiếng:
- Thông ca ca nếu không có ca ca nhắc muội muội đã quên mất, muội muội thực đang đói đây.
Chàng bật cười:
- Vậy thì chúng ta hãy tìm một khách điếm sạch sẽ nào ăn chút gì. Đêm nay hãy nghỉ tạm trong trấn, sáng sớm ngày mai leo lên ngọn Ngọc Nữ Phong được không?
Thượng Quan Tố gật đầu:
- Được chứ Thông ca ca, Tố muội đều nghe theo sự sắp đặt của ca ca.
- Thế thì chúng ta vào trấn đi!
Rồi đó buông lỏng tay cương, hai người song song vào trấn. Dừng lại trước cửa Lai Phúc khách điếm xem ra có phần sạch sẽ, hai người xuống ngựa trao cương cho điếm tiểu nhị vào thuê hai gian phòng đối diện và sai mang thức ăn lên phòng của Thượng Quan Tố để ăn chung.
Sau bữa cơm, Thuần Vu Thông đóng cửa phòng lên giường ngồi vận công điều tức. Gian khách điếm này vì ở nơi quá hoang tịch nên trong trần thiết cực đơn giản, trừ một giường một bàn và hai cái ghế gỗ cũ, chẳng còn vật gì nữa cả, trên bốn bức vách trống trải không treo một câu đối liễn nào để khách ngâm nga đỡ sầu.
Đêm vắng lặng, gió thổi nhè nhẹ, tiếng côn trùng rộn rã. Thuần Vu Thông ngồi khoanh chân trên giường trước ngọn đèn dầu nhỏ như hạt đậu, chàng đang định hành công điều tức một lúc rồi sẽ đi ngủ nhưng không biết vì sao tâm hồn chàng như có gì bồn chồn không yên ...
Ý nghĩ lẩn quẩn cứ xoay mãi trong óc chàng, lâu lắm mà chàng vẫn chưa định được tâm. Chàng nhớ đến mẹ chàng bị sát hại, đầy nhà chàng đầy máu và mối huyết cừu sơn trang của cha mẹ chàng bị hỏa thiêu.
Đến nay, tuy chàng đã luyện được kỳ công tuyệt học, thề sẽ trả món nợ thù nhà. Nhưng mà kẻ thù là ai? Từ khi hạ sơn vào chốn giang hồ, tuy chàng đã cố tìm dò hỏi vẫn chưa tìm ra manh mối. Lần đến Ngũ Long Cốc vừa rồi, tuy có biết một phần nguyên nhân nhưng lại quá bất ngờ vì chàng không thể ngờ kẻ thù nhà chàng lại là các đạo nhân trong Võ Đang phái, là một danh môn chính phái rất được võ lâm trọng vọng.
Lúc ấy chính chàng nghe đạo nhân Võ Đang kia thừa nhận, lòng chàng khích động cơ hồ muốn tung cửa vào phòng ngay. Nếu không có Âu Dương Kỳ ngăn cản chắc chàng đã giết chết đạo nhân Võ Đang ấy rồi. Nhưng qua hai ngày bình tĩnh suy nghĩ lại chàng đâm ra hoài nghi chuyện này và nhận ra còn có nhiều điều khá rắc rối.
Vì chàng nghĩ rằng, nếu quả Võ Đang phái là kẻ thù nhà chàng, Âu Dương Kỳ đã biết thế tại sao Vạn Sự Thông không biết, vì không biết nên bảo chàng hỗn nhập vào Tứ Minh Bảo để thăm dò.
Sự rắc rối cứ ám ảnh chàng khiến chàng phiền não không yên mãi cho đến gần canh hai. Khách điếm hoàn toàn vắng lặng, trong phòng đối diện Thượng Quan Tố cũng đã tắt đèn, có lẽ nàng đã ngủ yên. Thuần Vu Thông đành thổi đèn vẫn ngồi khoanh chân trên giường cố định thần trừ tất cả tạp niệm chuẩn bị hành công điều tức.
Đột nhiên ... hình như có tiếng áo bay nhè nhẹ khiến chàng giật mình. Nên biết từ nhỏ chàng đã theo Tiêu Diêu Tiên Ông học võ công được chân truyền của sư phụ nên thính lực nhãn lực rất bén nhạy, kinh mạch toàn thân đã được đả thông, công lực vốn thâm hậu đủ để liệt vào hàng đệ nhất cao thủ đương kim võ lâm. Hơn nữa chàng còn được học tập luyện Tiên Cơ tuyệt học thần công hơn nửa năm trong Tiên Cơ Động Phủ và được nửa bình Vạn Niên Chi Dịch trợ lực nội gia công lực tiến bộ vượt bậc.
Bấy giờ ... nhất là giữa lúc chàng đang hành công điều tức, thính giác cực linh nhạy có thể nghe được tiếng động trong chu vi năm mươi trượng. Chàng hơi nghiêng tai, lập tức đình chỉ điều tức thu hồi chân khí nhảy xuống giường nhẹ nhàng xô cánh cửa, thân hình như một làn khói phi thân vọt lên trên mái nhà.
Ngưng mắt nhìn bốn chung quanh, bốn bề vẫn vắng lặng, chỉ có xa hơn năm mươi dặm thấp thoáng bóng người vọt lên qua. Chàng hơi kinh ngạc:
\"Nhân ảnh ấy là của nhân vật nào mà mau quá?\" Trong thời gian chuyển niệm, chàng ngầm đề khởi chân khí lên Đan Điền, hai chân nhẹ xuống mái nhà, thân hình vọt lên, triển khai thân pháp đuổi theo bóng nhân ảnh ấy. Công lực chàng vào loại tuyệt thế hiếm có, thân pháp vừa triển khai lập tức như ánh chớp mau tựa tên bắn. Thế nhưng thân pháp khinh công của nhân ảnh kia cũng cực mau, Thuần Vu Thông đuổi theo đã xa tiểu trấn ngoài mấy dặm vẫn còn cách nhân ảnh ấy hơn ba mươi trượng. Chàng thấy thân pháp của hắn không kém gì chàng mấy nên trong bụng bất giác vừa tức giận vừa kinh ngạc, đồng thời lại càng khiêu khích lòng hiếu thắng của chàng.
Cước pháp chàng càng gia tăng đuổi theo. Vừa đuổi theo tận lực chàng vừa nghĩ thầm:
\"Hôm nay quyết đuổi bằng được ngươi thử xem ngươi là nhân vật mới thôi.\" Cước bộ chàng vừa tăng, lập tức đã triển lộ là loại thân pháp khinh công siêu phàm cao hơn hẳn người trước mặt một bậc.
Ba mươi trượng, hai mươi trượng, mười trượng, tám trượng. Khoảng cách càng lúc càng ngắn, khi chỉ còn cách độ hơn ba bốn trượng, Thuần Vu Thông cất tiếng quát:
- Bằng hữu! Ngươi chưa chịu dừng thì đừng trách bản công tử không biết khách sáo đấy nhé!
Bóng đen ấy như không nghe, chạy thêm vài trượng nữa bỗng nhiên đột ngột dừng chân lại. Thuần Vu Thông cũng lập tức ngừng. Bóng đen kia tuy đã ngừng chân nhưng vẫn đứng thẳng chứ không quay lại. Chàng trầm giọng quát:
- Bằng hữu là anh hùng môn phái nào, có ý dẫn dụ bản công tử đến đây làm gì?
Bóng đen cười ha ha:
- Công tử đến Vu Sơn đây phải chăng là thật có ý du ngoạn mười hai ngọn núi danh thắng?
Chàng đáp:
- Không sai, bản công tử chính có ý ấy!
Bóng đen hỏi:
- Công tử có ý ấy thật ư?
Chàng kinh ngạc:
- Tôn giá hỏi vậy là sao?
Bóng đen cười nhẹ:
- Đến lúc sẽ tự hiểu!
Chàng cau mày lạnh lẽo:
- Hà tất tôn giá phải làm ra vẻ thần bí, hãy quay mặt lại đi!
Bóng đen cười hăng hắc từ từ chuyển thân. Vừa nhìn thấy khuôn mặt ấy, Thuần Vu Thông cơ hồ muốn hét lên vì kinh dị, bất giác chàng lùi lại một bước.
Thì ra người ấy vừa xoay lại đã lộ một khuôn mặt đầy máu vì những vết kiếm chém chằng chịt da thịt như rơi ra từng mảng. Trừ hai con mắt sáng quắc dữ dội ra, khuôn mặt hắn không có chỗ nào lành lặn trông rất dễ sợ. Chàng tuy có tuyệt học cao và gan dạ hơn người nhưng chưa hề thấy ai có khuôn mặt dễ sợ đến thế.
Do đó chàng cứ đứng ngẩn người nhìn bộ mặt đẫm máu đầm đìa những thịt nát ấy nói không nên lời. Chợt nghe tên mặt xấu như ma ấy cười nho nhỏ:
- Công tử kinh hãi lắm à?
Khuôn mặt của hắn không cười đã khiến người ta phát sợ hơn. Thuần Vu Thông định thần trầm giọng:
- Tôn giá là ai? Quý tánh đại danh là gì?
Tên ấy đáp:
- Bất tất công tử phải sợ, đây chỉ là mặt nạ của lão phu mà thôi!
Vừa nói hắn vừa đưa tay lau mặt, lập tức đã hiện ra bộ mặt khác vàng bệch người bệnh lâu năm. Bấy giờ chàng mới hiểu người này đeo mặt nạ da người. Tên ấy nói tiếp:
- Công tử thấy khuôn mặt mới ra sao? Nhưng cũng chẳng phải mặt thật của lão phu đâu.
Nói xong hắn lại lau mặt mạnh một lần nữa khuôn mặt vàng bệch ấy lại biến thành khuôn mặt trắng dã.
Thuần Vu Thông chau mày:
- Đó cũng chưa phải là mặt thật của tôn giá nữa chăng?
Người ấy gật đầu cười:
- Không sai! Hiện nay trên đời này chỉ có vài người là nhìn thấy mặt thật của lão phu mà thôi!
Lòng chàng hơi động:
- Nói vậy tôn giá là người được giang hồ tôn xưng là Thiên Diện Nhân (Người muôn mặt) chứ gì?
Người ấy gật đầu:
- Lão phu chính là Thiên Diện Nhân!
Sắc mặt chàng trầm xuống quát:
- Thiên Diện Nhân, ngươi dẫn dụ bản công tử đến đây sự thực là có chuyện gì?
Thiên Diện Nhân cười hắc hắc:
- Lão phu nào dám phiền nhiễu công tử, bất quá chỉ vì vâng lệnh chủ nhân nên phải ước hẹn công tử đến đàm luận, vì trong khách điếm quá hỗn tạp bất tiện gõ cửa nên đành mời công tử đến đây đó thôi!
Thuần Vu Thông thấy trong khi nói, tuy hai mắt người sáng quắc nhưng ngôn ngữ cũng khá lễ độ tựa hồ không có ác ý gì. Điều khiến chàng kinh dị là Thiên Diện Nhân là nhân vật thánh trong giang hồ đã lâu, tiếng tăm rất lớn, không biết hắn gọi nhân vật nào là \"tệ chủ nhân\"?
Chàng nghiêm sắc nhìn thẳng:
- Quý chủ nhân có lẽ là một cao nhân trong thiên hạ võ lâm?
Thiên Diện Nhân mỉm cười:
- Có nói công tử cũng chẳng tin nào, tệ chủ nhân chỉ là kẻ vô danh trong giang hồ, nhưng nói về võ học công lực có thể gọi là tuyệt đỉnh cao thủ:
Chàng lấy làm kỳ:
- Có chuyện ấy sao?
Thiên Diện Nhân hỏi lại:
- Đâu có gì lạ?
- Quý chủ nhân đã là tuyệt đỉnh cao thủ sao lại chỉ là kẻ vô danh, không muốn ai biết đến tên ư?
Thiên Diện Nhân cười đáp:
- Kỳ thực chẳng có gì quái lạ đâu, chỉ vì tệ chủ nhân phụng lệnh trước khi công khai xuất hiện giang hồ phải nghiêm mật giữ kín hành tung, vì vậy ... tệ chủ nhân võ công tuy cao tuyệt vời hơn đời nhưng chưa hề xuất hiện tại giang hồ lần nào làm sao có ai biết tên được?
Chàng trầm ngâm:
- Nói như vậy ngoài quý chủ nhân ra còn có một người cao hơn nữa sao?
Thiên Diện Nhân gật đầu:
- Sự thực là như thế!
- Vị cao hơn quý chủ nhân là nhân vật thế nào?
Thiên Diện Nhân lắc đầu:
- Lão phu chưa hề gặp lần nào, thật sự không thể trả lời.
- Sự thực quý chủ nhân là ai? Cao danh đại tính là gì?
Thiên Diện Nhân cười thần bí:
- Cái ấy ... khi công tử gặp tệ chủ nhân tất biết!
- Có biết nguyên nhân vì sao quý chủ nhân mời bản công tử không?
Thiên Diện Nhân đáp:
- Tệ chủ nhân chỉ sai lão phu mời công tử đến đàm luận chứ không hề cho biết nguyên nhân tại sao!
- Nhưng mà Tiên Cơ Kỳ Thư chẳng phải rõ ràng vẫn còn ở trong người ca ca đó sao?
Chàng chậm rãi đáp:
- Tố muội muội chưa hiểu rõ và cũng không ngờ được, trong khoảng thời gian ba ngày chúng ta say mê mệt cũng quá đủ cho Âu Dương Kỳ chép ra một bản Tiên Cơ Kỳ Thư khác rồi!
- A ...
Bất giác Thượng Quan Tố buột miệng kêu to một tiếng rồi nói:
- Có lẽ đúng thế thật, tên Âu Dương Kỳ tâm cơ quả là âm hiểm đáng sợ.
Thuần Vu Thông thở dài:
- Chỉ mong sự việc không đúng như ta dự liệu nếu không ... thôi, bây giờ chúng ta không cần bàn chuyện ấy nữa.
Thượng Quan Tố khẽ gật đầu không nói gì nữa. Nhờ Thuần Vu Thông hết sức chỉ điểm chỉ giảng giải, thời gian sáu tháng qua nàng cũng đã học gần hết tuyệt kỹ kỳ chiêu của Tiên Cơ Kỳ Thư, công lực nàng tiến bộ rất nhiều so ra cũng không thua kém chàng là mấy. Nhưng vì thiên tính nàng vốn ôn nhu thuần khiết nên nàng vẫn như ngày nào, vẫn hồn nhiên trong trắng chứ không hề vì võ học tăng tiến mà thay đổi bản chất. Trong lòng nàng, lúc nào Thuần Vu Thông cũng là lẽ sống và là chủ tể đổi vận mạng nàng. Nói khác đi, bất cứ Thuần Vu Thông nói gì, nàng cũng cho là rất đúng, rất hợp lý, không thể không vâng lời chàng.
Đương nhiên, một nửa là vì tâm hồn trong trắng thuần khiết của nàng và một nửa là vì sức mạnh chi phối của tình yêu.
Hai con ngựa chạy song song vó kêu lóc cóc từ từ đi một khoảng đường dài.
Hình như Thuần Vu Thông hốt nhiên nhớ đến chuyện gì, nghiêng đầu nhìn sang Thượng Quan Tố:
- Tố muội muội có thích du ngoạn mười hai ngọn núi Vu Sơn nổi tiếng để thưởng lãm Trường Giang Tam Giáp đẹp nhất thiên hạ không? Bây giờ còn sáu bảy ngày nữa mới đến ngày ta đến núi Võ Đang, trong sáu bảy ngày nhàn nhã ấy, ta xin hướng dẫn muội muội lên mười hai đỉnh núi Vu Sơn. Sau đó sẽ mua thuyền xuôi theo dòng Trường Giang vĩ đại thưởng thức cảnh đẹp hai bên bờ, được chăng?
Thượng Quan Tố không ngăn được vui mừng, reo lên:
- Hay lắm, Thông ca ca thật là chu đáo, hay lắm ...
Hai ngày sau, hai con bạch mã của Thuần Vu Thông và Thượng Quan Tố đã đến một thị trấn nhỏ nằm dưới chân núi Vu Sơn. Tuy là một thị trấn nhưng vì nơi đây quá hoang tịch nên trong trấn chỉ có một con đường thông đạo duy nhất dài không quá một dặm, tối đa cũng chỉ có hai trăm nóc nhà nằm rải rác từ đầu đường đến cuối đường. Bấy giờ mặt trời đã nghiêng về tây, nắng chiều đỏ ửng ở bốn góc trời, mọi nhà đều đã lên đèn.
Thuần Vu Thông ngồi trên lưng ngựa chỉ về mấy ngọn núi xa xa nhô lên giữa nắng chiều nhìn Thượng Quan Tố:
- Tố muội muội hãy nhìn kìa nơi chập chùng những đỉnh núi chắc là mười hai ngọn núi Vu Sơn đấy nhỉ?
Thượng Quan Tố thuận tay ghì cương lại, mắt nhìn xuyên qua màn lụa che mặt thấy núi non đẹp hùng vĩ hỏi:
- Thông ca ca ngọn núi ấy là Ngọc Nữ Phong chăng?
Thuần Vu Thông cũng đã dừng ngựa chàng lắc đầu:
- Ta chưa hề đi qua đó bao giờ, không mấy làm rõ lắm ...
Trầm ngâm một chút, chàng nhìn sang một ngọn núi khác, buột miệng:
- Hoặc là ngọn núi kia chăng?
Thượng Quan Tố nhìn theo tay chàng chỉ thuận miệng hỏi:
- Thông ca ca, muội muội nghe nói trên Ngọc Nữ Phong có ngôi miếu Ngọc Nữ Vương Miếu phải chăng?
Thuần Vu Thông gật đầu:
- Đại khái là vậy, ta cũng chỉ nghe nói vậy thôi.
- Thông ca ca ơi, muội muội muốn lên Ngọc Nữ Phong tìm đến Ngọc Nữ Vương Miếu bái lễ Ngọc Nữ Vương, được không?
Thuần Vu Thông mỉm cười:
- Hay lắm, lần này ta dẫn muội muội du ngoạn, tất cả đương nhiên là tùy ý thích muội muội, ngày mai chúng ta sẽ leo lên Ngọc Nữ Phong!
Thượng Quan Tố cao hứng phi thường:
- A! Thông ca ca thật là tốt với em:
Nàng chớp mắt mấy cái nhìn chàng:
- Nhưng vì sao phải đợi đến ngày mai, hôm nay chúng ta lên núi ngay không được sao?
Thuần Vu Thông biết nàng chỉ là một thiếu nữ hồn nhiên trong lòng nghĩ gì liền nói vậy không suy nghĩ đắn đo, chàng liền mỉm cười giải thích:
- Trời đã tối rồi, đêm nay lại không có trăng, chúng ta lại chưa hề biết đường, nếu lên núi bây giờ chỉ mò mẫm đủ hết thời giờ, hãy để ...
Đột nhiên chàng chuyển lời:
- Tố muội muội bộ chưa thấy đói hay sao?
Bất giác Thượng Quan Tố \"A\" một tiếng:
- Thông ca ca nếu không có ca ca nhắc muội muội đã quên mất, muội muội thực đang đói đây.
Chàng bật cười:
- Vậy thì chúng ta hãy tìm một khách điếm sạch sẽ nào ăn chút gì. Đêm nay hãy nghỉ tạm trong trấn, sáng sớm ngày mai leo lên ngọn Ngọc Nữ Phong được không?
Thượng Quan Tố gật đầu:
- Được chứ Thông ca ca, Tố muội đều nghe theo sự sắp đặt của ca ca.
- Thế thì chúng ta vào trấn đi!
Rồi đó buông lỏng tay cương, hai người song song vào trấn. Dừng lại trước cửa Lai Phúc khách điếm xem ra có phần sạch sẽ, hai người xuống ngựa trao cương cho điếm tiểu nhị vào thuê hai gian phòng đối diện và sai mang thức ăn lên phòng của Thượng Quan Tố để ăn chung.
Sau bữa cơm, Thuần Vu Thông đóng cửa phòng lên giường ngồi vận công điều tức. Gian khách điếm này vì ở nơi quá hoang tịch nên trong trần thiết cực đơn giản, trừ một giường một bàn và hai cái ghế gỗ cũ, chẳng còn vật gì nữa cả, trên bốn bức vách trống trải không treo một câu đối liễn nào để khách ngâm nga đỡ sầu.
Đêm vắng lặng, gió thổi nhè nhẹ, tiếng côn trùng rộn rã. Thuần Vu Thông ngồi khoanh chân trên giường trước ngọn đèn dầu nhỏ như hạt đậu, chàng đang định hành công điều tức một lúc rồi sẽ đi ngủ nhưng không biết vì sao tâm hồn chàng như có gì bồn chồn không yên ...
Ý nghĩ lẩn quẩn cứ xoay mãi trong óc chàng, lâu lắm mà chàng vẫn chưa định được tâm. Chàng nhớ đến mẹ chàng bị sát hại, đầy nhà chàng đầy máu và mối huyết cừu sơn trang của cha mẹ chàng bị hỏa thiêu.
Đến nay, tuy chàng đã luyện được kỳ công tuyệt học, thề sẽ trả món nợ thù nhà. Nhưng mà kẻ thù là ai? Từ khi hạ sơn vào chốn giang hồ, tuy chàng đã cố tìm dò hỏi vẫn chưa tìm ra manh mối. Lần đến Ngũ Long Cốc vừa rồi, tuy có biết một phần nguyên nhân nhưng lại quá bất ngờ vì chàng không thể ngờ kẻ thù nhà chàng lại là các đạo nhân trong Võ Đang phái, là một danh môn chính phái rất được võ lâm trọng vọng.
Lúc ấy chính chàng nghe đạo nhân Võ Đang kia thừa nhận, lòng chàng khích động cơ hồ muốn tung cửa vào phòng ngay. Nếu không có Âu Dương Kỳ ngăn cản chắc chàng đã giết chết đạo nhân Võ Đang ấy rồi. Nhưng qua hai ngày bình tĩnh suy nghĩ lại chàng đâm ra hoài nghi chuyện này và nhận ra còn có nhiều điều khá rắc rối.
Vì chàng nghĩ rằng, nếu quả Võ Đang phái là kẻ thù nhà chàng, Âu Dương Kỳ đã biết thế tại sao Vạn Sự Thông không biết, vì không biết nên bảo chàng hỗn nhập vào Tứ Minh Bảo để thăm dò.
Sự rắc rối cứ ám ảnh chàng khiến chàng phiền não không yên mãi cho đến gần canh hai. Khách điếm hoàn toàn vắng lặng, trong phòng đối diện Thượng Quan Tố cũng đã tắt đèn, có lẽ nàng đã ngủ yên. Thuần Vu Thông đành thổi đèn vẫn ngồi khoanh chân trên giường cố định thần trừ tất cả tạp niệm chuẩn bị hành công điều tức.
Đột nhiên ... hình như có tiếng áo bay nhè nhẹ khiến chàng giật mình. Nên biết từ nhỏ chàng đã theo Tiêu Diêu Tiên Ông học võ công được chân truyền của sư phụ nên thính lực nhãn lực rất bén nhạy, kinh mạch toàn thân đã được đả thông, công lực vốn thâm hậu đủ để liệt vào hàng đệ nhất cao thủ đương kim võ lâm. Hơn nữa chàng còn được học tập luyện Tiên Cơ tuyệt học thần công hơn nửa năm trong Tiên Cơ Động Phủ và được nửa bình Vạn Niên Chi Dịch trợ lực nội gia công lực tiến bộ vượt bậc.
Bấy giờ ... nhất là giữa lúc chàng đang hành công điều tức, thính giác cực linh nhạy có thể nghe được tiếng động trong chu vi năm mươi trượng. Chàng hơi nghiêng tai, lập tức đình chỉ điều tức thu hồi chân khí nhảy xuống giường nhẹ nhàng xô cánh cửa, thân hình như một làn khói phi thân vọt lên trên mái nhà.
Ngưng mắt nhìn bốn chung quanh, bốn bề vẫn vắng lặng, chỉ có xa hơn năm mươi dặm thấp thoáng bóng người vọt lên qua. Chàng hơi kinh ngạc:
\"Nhân ảnh ấy là của nhân vật nào mà mau quá?\" Trong thời gian chuyển niệm, chàng ngầm đề khởi chân khí lên Đan Điền, hai chân nhẹ xuống mái nhà, thân hình vọt lên, triển khai thân pháp đuổi theo bóng nhân ảnh ấy. Công lực chàng vào loại tuyệt thế hiếm có, thân pháp vừa triển khai lập tức như ánh chớp mau tựa tên bắn. Thế nhưng thân pháp khinh công của nhân ảnh kia cũng cực mau, Thuần Vu Thông đuổi theo đã xa tiểu trấn ngoài mấy dặm vẫn còn cách nhân ảnh ấy hơn ba mươi trượng. Chàng thấy thân pháp của hắn không kém gì chàng mấy nên trong bụng bất giác vừa tức giận vừa kinh ngạc, đồng thời lại càng khiêu khích lòng hiếu thắng của chàng.
Cước pháp chàng càng gia tăng đuổi theo. Vừa đuổi theo tận lực chàng vừa nghĩ thầm:
\"Hôm nay quyết đuổi bằng được ngươi thử xem ngươi là nhân vật mới thôi.\" Cước bộ chàng vừa tăng, lập tức đã triển lộ là loại thân pháp khinh công siêu phàm cao hơn hẳn người trước mặt một bậc.
Ba mươi trượng, hai mươi trượng, mười trượng, tám trượng. Khoảng cách càng lúc càng ngắn, khi chỉ còn cách độ hơn ba bốn trượng, Thuần Vu Thông cất tiếng quát:
- Bằng hữu! Ngươi chưa chịu dừng thì đừng trách bản công tử không biết khách sáo đấy nhé!
Bóng đen ấy như không nghe, chạy thêm vài trượng nữa bỗng nhiên đột ngột dừng chân lại. Thuần Vu Thông cũng lập tức ngừng. Bóng đen kia tuy đã ngừng chân nhưng vẫn đứng thẳng chứ không quay lại. Chàng trầm giọng quát:
- Bằng hữu là anh hùng môn phái nào, có ý dẫn dụ bản công tử đến đây làm gì?
Bóng đen cười ha ha:
- Công tử đến Vu Sơn đây phải chăng là thật có ý du ngoạn mười hai ngọn núi danh thắng?
Chàng đáp:
- Không sai, bản công tử chính có ý ấy!
Bóng đen hỏi:
- Công tử có ý ấy thật ư?
Chàng kinh ngạc:
- Tôn giá hỏi vậy là sao?
Bóng đen cười nhẹ:
- Đến lúc sẽ tự hiểu!
Chàng cau mày lạnh lẽo:
- Hà tất tôn giá phải làm ra vẻ thần bí, hãy quay mặt lại đi!
Bóng đen cười hăng hắc từ từ chuyển thân. Vừa nhìn thấy khuôn mặt ấy, Thuần Vu Thông cơ hồ muốn hét lên vì kinh dị, bất giác chàng lùi lại một bước.
Thì ra người ấy vừa xoay lại đã lộ một khuôn mặt đầy máu vì những vết kiếm chém chằng chịt da thịt như rơi ra từng mảng. Trừ hai con mắt sáng quắc dữ dội ra, khuôn mặt hắn không có chỗ nào lành lặn trông rất dễ sợ. Chàng tuy có tuyệt học cao và gan dạ hơn người nhưng chưa hề thấy ai có khuôn mặt dễ sợ đến thế.
Do đó chàng cứ đứng ngẩn người nhìn bộ mặt đẫm máu đầm đìa những thịt nát ấy nói không nên lời. Chợt nghe tên mặt xấu như ma ấy cười nho nhỏ:
- Công tử kinh hãi lắm à?
Khuôn mặt của hắn không cười đã khiến người ta phát sợ hơn. Thuần Vu Thông định thần trầm giọng:
- Tôn giá là ai? Quý tánh đại danh là gì?
Tên ấy đáp:
- Bất tất công tử phải sợ, đây chỉ là mặt nạ của lão phu mà thôi!
Vừa nói hắn vừa đưa tay lau mặt, lập tức đã hiện ra bộ mặt khác vàng bệch người bệnh lâu năm. Bấy giờ chàng mới hiểu người này đeo mặt nạ da người. Tên ấy nói tiếp:
- Công tử thấy khuôn mặt mới ra sao? Nhưng cũng chẳng phải mặt thật của lão phu đâu.
Nói xong hắn lại lau mặt mạnh một lần nữa khuôn mặt vàng bệch ấy lại biến thành khuôn mặt trắng dã.
Thuần Vu Thông chau mày:
- Đó cũng chưa phải là mặt thật của tôn giá nữa chăng?
Người ấy gật đầu cười:
- Không sai! Hiện nay trên đời này chỉ có vài người là nhìn thấy mặt thật của lão phu mà thôi!
Lòng chàng hơi động:
- Nói vậy tôn giá là người được giang hồ tôn xưng là Thiên Diện Nhân (Người muôn mặt) chứ gì?
Người ấy gật đầu:
- Lão phu chính là Thiên Diện Nhân!
Sắc mặt chàng trầm xuống quát:
- Thiên Diện Nhân, ngươi dẫn dụ bản công tử đến đây sự thực là có chuyện gì?
Thiên Diện Nhân cười hắc hắc:
- Lão phu nào dám phiền nhiễu công tử, bất quá chỉ vì vâng lệnh chủ nhân nên phải ước hẹn công tử đến đàm luận, vì trong khách điếm quá hỗn tạp bất tiện gõ cửa nên đành mời công tử đến đây đó thôi!
Thuần Vu Thông thấy trong khi nói, tuy hai mắt người sáng quắc nhưng ngôn ngữ cũng khá lễ độ tựa hồ không có ác ý gì. Điều khiến chàng kinh dị là Thiên Diện Nhân là nhân vật thánh trong giang hồ đã lâu, tiếng tăm rất lớn, không biết hắn gọi nhân vật nào là \"tệ chủ nhân\"?
Chàng nghiêm sắc nhìn thẳng:
- Quý chủ nhân có lẽ là một cao nhân trong thiên hạ võ lâm?
Thiên Diện Nhân mỉm cười:
- Có nói công tử cũng chẳng tin nào, tệ chủ nhân chỉ là kẻ vô danh trong giang hồ, nhưng nói về võ học công lực có thể gọi là tuyệt đỉnh cao thủ:
Chàng lấy làm kỳ:
- Có chuyện ấy sao?
Thiên Diện Nhân hỏi lại:
- Đâu có gì lạ?
- Quý chủ nhân đã là tuyệt đỉnh cao thủ sao lại chỉ là kẻ vô danh, không muốn ai biết đến tên ư?
Thiên Diện Nhân cười đáp:
- Kỳ thực chẳng có gì quái lạ đâu, chỉ vì tệ chủ nhân phụng lệnh trước khi công khai xuất hiện giang hồ phải nghiêm mật giữ kín hành tung, vì vậy ... tệ chủ nhân võ công tuy cao tuyệt vời hơn đời nhưng chưa hề xuất hiện tại giang hồ lần nào làm sao có ai biết tên được?
Chàng trầm ngâm:
- Nói như vậy ngoài quý chủ nhân ra còn có một người cao hơn nữa sao?
Thiên Diện Nhân gật đầu:
- Sự thực là như thế!
- Vị cao hơn quý chủ nhân là nhân vật thế nào?
Thiên Diện Nhân lắc đầu:
- Lão phu chưa hề gặp lần nào, thật sự không thể trả lời.
- Sự thực quý chủ nhân là ai? Cao danh đại tính là gì?
Thiên Diện Nhân cười thần bí:
- Cái ấy ... khi công tử gặp tệ chủ nhân tất biết!
- Có biết nguyên nhân vì sao quý chủ nhân mời bản công tử không?
Thiên Diện Nhân đáp:
- Tệ chủ nhân chỉ sai lão phu mời công tử đến đàm luận chứ không hề cho biết nguyên nhân tại sao!
/67
|