Richard ngẩng đầu lên nhìn trời đêm, qua lúc lâu sau hắn mới nói: "Nhưng có rất nhiều kẻ Archimonde mười lăm tuổi giống như ta đúng không?"
Mordred ha ha cười lớn, tiếng cười át đi tiếng nói của Richard rồi hắn hung hăng vỗ vai Richard làm Richard suýt thì ập cả người xuống mặt đất sau đó thanh âm vang rền như sấm vang lên: "Ngươi nghĩ quá nhiều rồi! Archimonde mười lăm tuổi quả thực không thiếu thông minh nhưng chỉ là thông minh mà thôi. Chủ nhân lúc mười lăm tuổi còn rất ngốc, có rất nhiều kẻ thông minh hơn hắn. Nhưng hiện tại thì sao chứ? Những kẻ thông minh kia không biết trốn trong ngóc ngách nào phấn đấu nữa."
Richard hai mắt tỏa sáng nói: "Ngươi nói Gordon Archimonde sao?"
"Đấy là cha ngươi!" Mordred sửa lời.
"Là Gordon Archimonde?" Richard vẫn lặp lại.
"Được rồi, được rồi, chính là hắn!" Mordred đành chịu nhún vai nói: "Archimonde các ngươi quả nhiên đều kỳ quái."
"Như vậy ý của ngươi là?" Richard cũng nhường một bước tiếp tục hỏi.
"Ý của ta rất đơn giản, hiện tại ngươi mười lăm tuổi, thành tích cũng khá cao trong Archimonde nhưng lúc ngươi mười sáu tuổi thì không chắc chắn. Người cười cuối cùng mới là người chiến thắng. Cho nên đầu tiên nhóc con ngươi phải sống được đến mười sáu tuổi đã! Đây là mục đích chủ nhân muốn ta dẫn ngươi đánh mấy trận! Ở Faust không chỉ có phồn hoa, kim tệ và nữ nhân!"
Không đợi Richard nói gì Mordred đã nói: "Được rồi, nhóc, hiện tại ngươi phải nắm chặt thời gian ăn ngủ nghỉ. Nếu như ngươi đã có cấu trang 'sức sống' thì kế hoạch của chúng ta phải thay đổi, lộ trình ngày mai là bảy trăm cây!"
Trời âm u, trời đổ mưa, trời lại sáng, năm sáng cũng như này lặng lẽ trôi đi! Chốc lát đã qua một tháng, Richard và Mordred đã cách Faust không xa.
Nhưng là thế giới luôn phức tạp, có trí tuệ đến đâu cũng gặp bất ngờ. Gordon và Mordred đều không ngờ trên đường những gia tộc thù hận Archimonde lại im lặng thần kỳ, không ngờ không kẻ nào dám chủ động trêu chọc Mordred. Không những không tới trêu chọc, thậm chí cả Mordred dẫn cấu trang kỵ sĩ đi qua lãnh địa thậm chí trực tiếp diễu hành trước thành bảo - hành động này trong giới quý tộc đã như chửi bới tận cửa nhà nhưng những quý tộc này chỉ cười chào làm Mordred không thể làm gì.
Mordred huyết chiến nhưng không vô lại, cho dù hắn thúc ngựa chạy điên cuồng không cẩn thận làm vỡ bia đá kỷ niệm hoạt động gì đó thì đối phương cũng chỉ cười chào đón thậm chí còn ân cần lệnh thợ rèn xem xét sửa chữa bịt móng cho 'dung nham' thì hắn có thể làm gì chứ? Đến nước này thì Mordred cũng chỉ đành chịu rời đi, trước khi đi còn chủ động để lại kim tệ bồi thường bia đá.
Một đường thẳng tới Faust, Richard chưa từng chân chính chiến đấu chỉ là thuận tay chém giết không ít ma thú mà thôi.
Cho đến khi gót sắt 'dung nham' chạm đến cao nguyên Vĩnh Hằng, chiến đấu chưa từng phát sinh! Có thể nói thanh danh của Archimonde, không, là ác danh mới đúng đã vang xa Thần Thánh Đồng Minh. Không có liên minh bền chắc và đầy đủ lợi ích có lẽ không ai muốn dây vào kẻ điên!
Bước lên cao nguyên Vĩnh Hằng cũng là đạp bước phạm vi tòa thành truyền kỳ Faust, từ lúc này đã không còn nguy hiểm trực tiếp nữa. Cao nguyên Vĩnh Hằng địa hình bằng phẳng tầm nhìn rộng mở. Lớp đá trên cao nguyên màu hồng, cỏ xanh phô bát ngát trên đó lại có vô số loài hoa đủ màu sắc tạo thành xung kích thị giác đến gai mắt!
Richard ghìm cương chiến mã ngẩng đầu lên nhìn, lập tức gió mạnh ập đến làm hắn ngừng hô hấp. Mà làm Richard không thể hô hấp còn có tầm nhìn vô cùng xa nữa. Đưa mắt nhìn lại, Richard cảm giác bản thân có thể thu cả cao nguyên Vĩnh Hằng vào trong tầm mắt! Cao nguyên Vĩnh Hằng cũng không lớn, diện tích của nó chỉ có hơn một trăm cây, địa hình giống như một đài phẳng bỗng nhô lên khỏi Noland vậy. Nhưng dù nó có nhỏ hơn nhiều thì cũng không phải thứ có thể thu hết vào trong tầm nhìn. Bất cứ người nào một khi nhìn thấy toàn bộ nó sẽ lập tác cảm giác ngạt thở!
Không gian là có lực lượng. Dù cho Richard ở Thâm Lam đã quen buồng rộng ngàn mét vuông nhưng cũng không thể sánh với cảnh vật trước mắt. Một lần chứng kiến không gian rộng lớn như này làm Richard có cảm giác như lạc mất bản thân. Hắn dừng lại hô hấp tập trung vào một điểm trước mắt rồi mới dần mở rộng tầm nhìn cho đến một ngọn núi hồng sắc nơi cuối tầm nhìn. Tầm nhìn rộng rãi mà rõ nét làm Richard gần như không thích ứng nổi, từng con số miêu tả ngọn núi hồng sắc kia lại vô cùng không hợp với cảnh vật xung quanh, chênh lệch to tát này làm cho người ta có cảm giác muốn phát điên.
Trong truyền thuyết, vào lần đầu đặt chân lên cao nguyên Vĩnh Hằng, mỗi người sẽ nhận được chúc phúc từ mảnh đất thần tích này đó chính là năng lực nhìn thấy mọi ngóc ngách cao nguyên Vĩnh Hằng. Hiện tại Richard cuối cùng đã biết truyền thuyết là có thật. Chỉ là cái chúc phúc này lại không thoải mái như tưởng tượng nhưng tràn đầy chấn động!
Đỉnh núi hồng sắc chính là tòa núi chống tòa thành truyền kỳ Faust. Xung quanh đỉnh núi treo đầy dây nhỏ mắt thường không thấy được, đó chính là con đường lên đỉnh núi. Mà đỉnh ngọn núi kỳ tích này lại chìm hoàn toàn trong mây! Đám mây này bồng bềnh thuần khiết uyển chuyển lưu động lại như có ý chí và sức sống bản thân, căn bản không có ngọn gió mạnh nào từ cao nguyên Vĩnh Hằng thổi nó đi được.
Nhưng mà trong đám mây thần tích kia, Richard lại nhìn thấy có thứ như ẩn như hiện! Hắn không khỏi kinh ngạc dụi mắt dùng hết sức nhìn xem thứ đó là gì. Thật không ngờ đó là từng hòn đảo bồng bềnh trên không! Thậm chí trên đảo còn có nước, thực vật và cả kiến trúc nữa!
"Kia… Đó là…" Richard chỉ vào những phù đảo trên đám mây kinh ngạc nói.
"Đó là phù đảo, những gia tộc ở Faust đều ở trên nó. Vào lần đầu tiên ta thấy nó cũng không tin vào mắt mình. Nhưng là khi đó chúng ta theo cha ngươi công chiếm Faust, nửa tháng gần như không có giấc ngủ nào đủ cũng không nhớ đã đánh bao nhiêu trận, giết bao nhiêu người nữa. Khi ta bò lên cao nguyên Vĩnh Hằng đã sắp mệt chệt, chỉ mong tìm được chỗ nào ngủ một giấc mà thôi nào còn sức lực thưởng thức cảnh đẹp trước mắt nữa. Dù sao cũng đã đến đây rồi, sớm muộn gì cũng có thể ngắm đủ!" Trận tiến quân sử thi đó biến thành mấy câu bình thản trong miệng Mordred nhưng là ngạo ý lẫm nhiên và bá khí cũng tự nhiên bộc lộ.
Mordred ha ha cười lớn, tiếng cười át đi tiếng nói của Richard rồi hắn hung hăng vỗ vai Richard làm Richard suýt thì ập cả người xuống mặt đất sau đó thanh âm vang rền như sấm vang lên: "Ngươi nghĩ quá nhiều rồi! Archimonde mười lăm tuổi quả thực không thiếu thông minh nhưng chỉ là thông minh mà thôi. Chủ nhân lúc mười lăm tuổi còn rất ngốc, có rất nhiều kẻ thông minh hơn hắn. Nhưng hiện tại thì sao chứ? Những kẻ thông minh kia không biết trốn trong ngóc ngách nào phấn đấu nữa."
Richard hai mắt tỏa sáng nói: "Ngươi nói Gordon Archimonde sao?"
"Đấy là cha ngươi!" Mordred sửa lời.
"Là Gordon Archimonde?" Richard vẫn lặp lại.
"Được rồi, được rồi, chính là hắn!" Mordred đành chịu nhún vai nói: "Archimonde các ngươi quả nhiên đều kỳ quái."
"Như vậy ý của ngươi là?" Richard cũng nhường một bước tiếp tục hỏi.
"Ý của ta rất đơn giản, hiện tại ngươi mười lăm tuổi, thành tích cũng khá cao trong Archimonde nhưng lúc ngươi mười sáu tuổi thì không chắc chắn. Người cười cuối cùng mới là người chiến thắng. Cho nên đầu tiên nhóc con ngươi phải sống được đến mười sáu tuổi đã! Đây là mục đích chủ nhân muốn ta dẫn ngươi đánh mấy trận! Ở Faust không chỉ có phồn hoa, kim tệ và nữ nhân!"
Không đợi Richard nói gì Mordred đã nói: "Được rồi, nhóc, hiện tại ngươi phải nắm chặt thời gian ăn ngủ nghỉ. Nếu như ngươi đã có cấu trang 'sức sống' thì kế hoạch của chúng ta phải thay đổi, lộ trình ngày mai là bảy trăm cây!"
Trời âm u, trời đổ mưa, trời lại sáng, năm sáng cũng như này lặng lẽ trôi đi! Chốc lát đã qua một tháng, Richard và Mordred đã cách Faust không xa.
Nhưng là thế giới luôn phức tạp, có trí tuệ đến đâu cũng gặp bất ngờ. Gordon và Mordred đều không ngờ trên đường những gia tộc thù hận Archimonde lại im lặng thần kỳ, không ngờ không kẻ nào dám chủ động trêu chọc Mordred. Không những không tới trêu chọc, thậm chí cả Mordred dẫn cấu trang kỵ sĩ đi qua lãnh địa thậm chí trực tiếp diễu hành trước thành bảo - hành động này trong giới quý tộc đã như chửi bới tận cửa nhà nhưng những quý tộc này chỉ cười chào làm Mordred không thể làm gì.
Mordred huyết chiến nhưng không vô lại, cho dù hắn thúc ngựa chạy điên cuồng không cẩn thận làm vỡ bia đá kỷ niệm hoạt động gì đó thì đối phương cũng chỉ cười chào đón thậm chí còn ân cần lệnh thợ rèn xem xét sửa chữa bịt móng cho 'dung nham' thì hắn có thể làm gì chứ? Đến nước này thì Mordred cũng chỉ đành chịu rời đi, trước khi đi còn chủ động để lại kim tệ bồi thường bia đá.
Một đường thẳng tới Faust, Richard chưa từng chân chính chiến đấu chỉ là thuận tay chém giết không ít ma thú mà thôi.
Cho đến khi gót sắt 'dung nham' chạm đến cao nguyên Vĩnh Hằng, chiến đấu chưa từng phát sinh! Có thể nói thanh danh của Archimonde, không, là ác danh mới đúng đã vang xa Thần Thánh Đồng Minh. Không có liên minh bền chắc và đầy đủ lợi ích có lẽ không ai muốn dây vào kẻ điên!
Bước lên cao nguyên Vĩnh Hằng cũng là đạp bước phạm vi tòa thành truyền kỳ Faust, từ lúc này đã không còn nguy hiểm trực tiếp nữa. Cao nguyên Vĩnh Hằng địa hình bằng phẳng tầm nhìn rộng mở. Lớp đá trên cao nguyên màu hồng, cỏ xanh phô bát ngát trên đó lại có vô số loài hoa đủ màu sắc tạo thành xung kích thị giác đến gai mắt!
Richard ghìm cương chiến mã ngẩng đầu lên nhìn, lập tức gió mạnh ập đến làm hắn ngừng hô hấp. Mà làm Richard không thể hô hấp còn có tầm nhìn vô cùng xa nữa. Đưa mắt nhìn lại, Richard cảm giác bản thân có thể thu cả cao nguyên Vĩnh Hằng vào trong tầm mắt! Cao nguyên Vĩnh Hằng cũng không lớn, diện tích của nó chỉ có hơn một trăm cây, địa hình giống như một đài phẳng bỗng nhô lên khỏi Noland vậy. Nhưng dù nó có nhỏ hơn nhiều thì cũng không phải thứ có thể thu hết vào trong tầm nhìn. Bất cứ người nào một khi nhìn thấy toàn bộ nó sẽ lập tác cảm giác ngạt thở!
Không gian là có lực lượng. Dù cho Richard ở Thâm Lam đã quen buồng rộng ngàn mét vuông nhưng cũng không thể sánh với cảnh vật trước mắt. Một lần chứng kiến không gian rộng lớn như này làm Richard có cảm giác như lạc mất bản thân. Hắn dừng lại hô hấp tập trung vào một điểm trước mắt rồi mới dần mở rộng tầm nhìn cho đến một ngọn núi hồng sắc nơi cuối tầm nhìn. Tầm nhìn rộng rãi mà rõ nét làm Richard gần như không thích ứng nổi, từng con số miêu tả ngọn núi hồng sắc kia lại vô cùng không hợp với cảnh vật xung quanh, chênh lệch to tát này làm cho người ta có cảm giác muốn phát điên.
Trong truyền thuyết, vào lần đầu đặt chân lên cao nguyên Vĩnh Hằng, mỗi người sẽ nhận được chúc phúc từ mảnh đất thần tích này đó chính là năng lực nhìn thấy mọi ngóc ngách cao nguyên Vĩnh Hằng. Hiện tại Richard cuối cùng đã biết truyền thuyết là có thật. Chỉ là cái chúc phúc này lại không thoải mái như tưởng tượng nhưng tràn đầy chấn động!
Đỉnh núi hồng sắc chính là tòa núi chống tòa thành truyền kỳ Faust. Xung quanh đỉnh núi treo đầy dây nhỏ mắt thường không thấy được, đó chính là con đường lên đỉnh núi. Mà đỉnh ngọn núi kỳ tích này lại chìm hoàn toàn trong mây! Đám mây này bồng bềnh thuần khiết uyển chuyển lưu động lại như có ý chí và sức sống bản thân, căn bản không có ngọn gió mạnh nào từ cao nguyên Vĩnh Hằng thổi nó đi được.
Nhưng mà trong đám mây thần tích kia, Richard lại nhìn thấy có thứ như ẩn như hiện! Hắn không khỏi kinh ngạc dụi mắt dùng hết sức nhìn xem thứ đó là gì. Thật không ngờ đó là từng hòn đảo bồng bềnh trên không! Thậm chí trên đảo còn có nước, thực vật và cả kiến trúc nữa!
"Kia… Đó là…" Richard chỉ vào những phù đảo trên đám mây kinh ngạc nói.
"Đó là phù đảo, những gia tộc ở Faust đều ở trên nó. Vào lần đầu tiên ta thấy nó cũng không tin vào mắt mình. Nhưng là khi đó chúng ta theo cha ngươi công chiếm Faust, nửa tháng gần như không có giấc ngủ nào đủ cũng không nhớ đã đánh bao nhiêu trận, giết bao nhiêu người nữa. Khi ta bò lên cao nguyên Vĩnh Hằng đã sắp mệt chệt, chỉ mong tìm được chỗ nào ngủ một giấc mà thôi nào còn sức lực thưởng thức cảnh đẹp trước mắt nữa. Dù sao cũng đã đến đây rồi, sớm muộn gì cũng có thể ngắm đủ!" Trận tiến quân sử thi đó biến thành mấy câu bình thản trong miệng Mordred nhưng là ngạo ý lẫm nhiên và bá khí cũng tự nhiên bộc lộ.
/247
|