Theo tiếng ca, đầu lâu Tấn Ảnh không ngờ bắt đầu rung động, vết cắt nơi cổ lại một lần nữa nứt vỡ, máu không ngừng trào ra từ đó mà lại chậm rãi vươn lên tế đàn thấm dần vào bức tượng trung tâm. Sau khi hấp thu máu tươi, bức tượng này tựa như sống lại, Richard ẩn ẩn cảm giác được một tia ý thức mạnh mẽ đang chậm rãi thức tỉnh.
Tròng mắt của bức tượng nổi lên màu máu, tia máu này quét qua mỗi người trong đại sảnh. Khi nó chăm chú tập trung vào Richard, ánh mắt bức tượng đột nhiên sáng rực, ý thức Richard như trúng sét đánh nổ lớn, trong tích tắc hai mắt hắn tối sầm gần như mất đi ý thức. Nhưng là vài tia ý thức mạnh mẽ lập tức tiến vào linh hồn Richard cùng chiến đấu với ý thức bức tượng, nháy mắt hất nó ra ngoài. Những tia ý thức này đến từ Bọt Nước, mẫu sào và những khế ước ma pháp. Đầy bất ngờ là lực lượng linh hồn của mẫu sào đã vượt quá Bọt Nước mà lại vừa rồi trong giao đấu, vong linh pháp sư Sandrew vốn đang vùi đầu nghiên cứu cũng cảm thấy gì đó nên lập tức tham gia trận đấu này. Chỉ là liên kết của lời thề ma pháp quá kém làm hắn không thể đưa tới nhiều lực lượng. Nếu không lấy lực lượng tinh thần mạnh mẽ của hắn có thể làm cho đối phương bị thương nặng.
Chiến đấu tinh thần nháy mắt kết thúc, Lôi Chùy và những bán thú nhân khác đột nhiên đau đầu, thế là dồn dập ngã xuống. Khi bọn họ kinh hãi bò dậy thì phát hiện đầu sói đã khô quắt lại mà bức tượng cũng ảm đạm đi, lực lượng của nó cũng tan biến không thấy.
Lôi Chùy có chút hôn mê ôm đầu nhìn hướng tế đàn, té ngã làm vết thương khắp người hắn đau xót, đau đến nỗi gương mặt của hắn cũng có chút vặn vẹo. Hắn nhìn những bán thú nhân khác nhưng thấy họ cũng không biết gì thế là chỉ coi như tế phẩm không tệ dẫn phát tiên tổ hiển linh mà thực lực bọn họ quá kém không chịu được uy năng của tiên tổ.
Những trưởng giả và dũng sĩ nhanh chóng khôi phục bình tĩnh mà Lôi Chùy bước chân khẽ run đi tới trước mặt Richard nhìn kỹ hắn nói: "Người tha hương từ xa đến, đại pháp sư đáng tôn kính, vì ngài trợ giúp ta giết chết Tấn Ảnh, giúp ta báo thù cho các dũng sĩ bị nó giết. Hiện tại ngài đã được nhìn tế tự của chúng ta, ngài là bằng hữu mãi mãi của bộ lạc Huyết Thạch. Chúng ta tuy không mạnh nhưng khi cần thiết sẽ không tiếc hy sinh tính mạng vì bằng hữu!"
Vừa nói, Lôi Chùy vươn ra hai tay ôm lấy Richard hoàn thành nghi thức. Cảm nhận đôi tay mạnh mẽ, gương mặt già nua, thanh âm tang thương và vết thương giăng đầy trên người đối phương, Richard đột nhiên không biết nên nói gì. Nếu như mình làm cho hắn một cấu trang như của Just, nếu như hắn không dùng quyển trục thần thuật Lưu Sa đưa thì tính mạng không đi đến điểm cuối nhanh như này. Ít nhất giờ phút này Lôi Chùy cũng là chiến sĩ chân chính, lãnh tụ xứng đáng và một người bạn có thể nương nhờ. Nhưng là những lời của Lưu Sa lập tức vang lên trong đầu hắn, Richard lại nghĩ đến những tài liệu ma pháp kia, mỗi một tài liệu hẳn dính không ít máu tươi. Mà bộ lạc Huyết Thạch thậm chí Huyết Thạch doanh cũng không ưa thích nhân loại, đời này dưới tay Lôi Chùy không biết có bao nhiều người đã nằm xuống.
Đủ loại cảm giác đan xen làm hắn không biết nên phán xét Lôi Chùy và bộ lạc Huyết Thạch như nào. Thế là hắn khẽ thở dài trong lòng, lại nghĩ đến thân phận kẻ xâm nhập của mình. Cho dù là vùng đất Đẫm Máu chỉ thuần hỗn loạn tàn khốc cũng đủ loại thị phi đến không thể nói rõ.
Trước khi rời khỏi sảnh tế tự, Richard lại nhìn bức tượng kia rồi mới đi. Sợi ý thức hẳn đã bị thương nặng, đang trốn sâu trong tượng nghỉ ngơi. Nhưng là trong chiến đấu ngắn ngủn vừa rồi, Richard nhận ra tia ý thức đó có lực lượng thần lực. Nếu không sao có thể giữ lại một tia ý chí của Huyết Thạch qua bao năm tháng chứ.
Đây là lần đầu tiên Richard tiếp xúc với lực lượng sùng bái tổ tiên. Hiện tại hắn đã hiểu vì sao mẫu sào muốn những bức tượng sùng bái tổ tiên, nó là muốn hấp thu thần lực trong đó. Chỉ là Richard tạm thời không muốn động đến tế đàn này.
"Dù sao thì vùng đất Đẫm Máu này thậm chí là cả vị diện có vô số bộ lạc sùng bái tổ tiên, ta chỉ cần chầm chậm tìm là sẽ thấy không ít. Còn về Huyết Thạch doanh… đợi Lôi Chùy chết rồi tính! Dù sao hắn cũng không sống được bao lâu nữa." Richard thầm nghĩ.
Sau tế tự là bữa tiệc mang đậm sắc thái bộ lạc.
Có đống lửa lớn, thịt nướng và rượu mạnh không ngừng được mang lên, những bán thú nhân vây quanh đống lửa nhảy múa, thi thoảng còn dậm chân đấm ngực gầm gào với trời, đây là nghi thức từ xưa tới này để thề bảo vệ gia viên với anh linh tiên tổ, sau khi nhảy mệt mỏi là ngồi xuống ăn thịt uống rượu, xong rồi lại đứng lên nhảy.
Yến hội đêm nay còn có những vị khách đặc biệt, ngoài Richard ra còn có hai thực nhân ma. Bởi vì Tiramisu và Ba Phần Chín nên trong yến tiệc còn có nồi canh thịt hương thơm nức mũi. Nồi canh thịt này ngon hơn bất cứ đầu bếp bán thú nhân nào nấu nên rất được hoan nghênh. Chỉ lấy nồi canh thịt mà xét thì hai vị thực nhân ma cũng không hổ danh ẩm thực gia tự xưng, chỉ là bọn họ chỉ biết nấu canh thịt, trước giờ Richard chưa từng thấy bọn họ nấu món nào khác.
Cả trận cuồng hoan, thứ làm Richard chịu không được chỉ có rượu mạnh. Hắn bị ép uống cùng Lôi Chùy ba bát rượu đầy, những cái bát này mang đủ phong cách của bán thú nhân: to và thô! Hắn còn phải uống với những trưởng lão và dũng sĩ nổi tiếng trong bộ lạc mỗi người một bát. Cho nên sau khi kết thúc lễ cuồng hoan, Richard nằm sấp trên lưng Ba Phần Chín. Hắn còn chưa hoàn toàn say ngã nhưng cảm giác lăn lộn làm toàn thân hắn vô lực, ý thức cũng như nổi lửa mơ mơ hồ hồ, những thứ ngày thường phải cẩn thận giờ phút này như rời xa hắn. Thu hoạch của bữa rượu này cũng không nhỏ, ít nhất Richard có thể mang thêm mười chiến sĩ bán thú nhân đi. Nhưng mười chiến sĩ được mang thêm này chỉ là chiến sĩ bình thường.
Lưng thực nhân ma rộng rãi ấm áp, bước đi của Ba Phần Chín lại vô cùng ổn định nhưng trên đường Richard vẫn nôn mửa hai lần. Nôn mửa giúp hắn dễ chịu hơn chút, lạnh lẽo đêm khuya cũng giúp hắn tỉnh táo hơn nhưng rượu mạnh vẫn hừng hực thiêu đốt trong dòng máu hắn làm ý chí hắn phiêu hốt bất định.
Ở trên đường, Richard bắt đầu suy nghĩ tương lai. Đến lúc này dừng lại ở Huyết Thạch doanh không còn ý nghĩa gì lớn, chỉ là mấy cái giếng nước, cho dù có cả doanh trại cũng không phải điểm cuối của hắn, thậm chí điểm khởi đầu cũng không được tính đến.
Ngoài ra, hắn dù sao cũng là kẻ xâm nhập, Huyết Thạch doanh cách vương quốc loài người không xa, nếu như quân đội của thần dũng cảm tiến đến thì vẫn có nguy hiểm. Trong trận chiến với thần điện, Essien mạnh mẽ cùng kỵ sĩ thần điện hung hãn không sợ chết để lại ấn tượng sâu đậm trong lòng hắn. Nếu như là chiến đấu chính diện thì Richard rất có thể giành được thắng thảm. Nếu như đã thu hoạch được tất cả ở Huyết Thạch doanh thì cũng nên đi thôi, tiến sâu vào vùng đất Đẫm Máu thôi.
Sau khi hạ quyết tâm, Richard cũng đã được cõng đến nhà nghỉ, lúc này chỉ có thể dựa vào hắn miễn cưỡng đi lên, thế là hắn vung tay bảo hai thực nhân ma đi nghỉ. Khác với nhân loại, ý nghĩa giấc ngủ của thực nhân ma vô cùng quan trọng, thành quả rèn luyện hoặc chiến đấu chỉ có ngưng tụ lại trong giấc ngủ.
Dạ dày trống không lại cuồn cuộn, thế là Richard lại muốn nôn. Hắn vội vã bước nhanh vào nhà nghỉ, đẩy ra cửa sau chuẩn bị tìm một góc để giải quyết vấn đề.
Tròng mắt của bức tượng nổi lên màu máu, tia máu này quét qua mỗi người trong đại sảnh. Khi nó chăm chú tập trung vào Richard, ánh mắt bức tượng đột nhiên sáng rực, ý thức Richard như trúng sét đánh nổ lớn, trong tích tắc hai mắt hắn tối sầm gần như mất đi ý thức. Nhưng là vài tia ý thức mạnh mẽ lập tức tiến vào linh hồn Richard cùng chiến đấu với ý thức bức tượng, nháy mắt hất nó ra ngoài. Những tia ý thức này đến từ Bọt Nước, mẫu sào và những khế ước ma pháp. Đầy bất ngờ là lực lượng linh hồn của mẫu sào đã vượt quá Bọt Nước mà lại vừa rồi trong giao đấu, vong linh pháp sư Sandrew vốn đang vùi đầu nghiên cứu cũng cảm thấy gì đó nên lập tức tham gia trận đấu này. Chỉ là liên kết của lời thề ma pháp quá kém làm hắn không thể đưa tới nhiều lực lượng. Nếu không lấy lực lượng tinh thần mạnh mẽ của hắn có thể làm cho đối phương bị thương nặng.
Chiến đấu tinh thần nháy mắt kết thúc, Lôi Chùy và những bán thú nhân khác đột nhiên đau đầu, thế là dồn dập ngã xuống. Khi bọn họ kinh hãi bò dậy thì phát hiện đầu sói đã khô quắt lại mà bức tượng cũng ảm đạm đi, lực lượng của nó cũng tan biến không thấy.
Lôi Chùy có chút hôn mê ôm đầu nhìn hướng tế đàn, té ngã làm vết thương khắp người hắn đau xót, đau đến nỗi gương mặt của hắn cũng có chút vặn vẹo. Hắn nhìn những bán thú nhân khác nhưng thấy họ cũng không biết gì thế là chỉ coi như tế phẩm không tệ dẫn phát tiên tổ hiển linh mà thực lực bọn họ quá kém không chịu được uy năng của tiên tổ.
Những trưởng giả và dũng sĩ nhanh chóng khôi phục bình tĩnh mà Lôi Chùy bước chân khẽ run đi tới trước mặt Richard nhìn kỹ hắn nói: "Người tha hương từ xa đến, đại pháp sư đáng tôn kính, vì ngài trợ giúp ta giết chết Tấn Ảnh, giúp ta báo thù cho các dũng sĩ bị nó giết. Hiện tại ngài đã được nhìn tế tự của chúng ta, ngài là bằng hữu mãi mãi của bộ lạc Huyết Thạch. Chúng ta tuy không mạnh nhưng khi cần thiết sẽ không tiếc hy sinh tính mạng vì bằng hữu!"
Vừa nói, Lôi Chùy vươn ra hai tay ôm lấy Richard hoàn thành nghi thức. Cảm nhận đôi tay mạnh mẽ, gương mặt già nua, thanh âm tang thương và vết thương giăng đầy trên người đối phương, Richard đột nhiên không biết nên nói gì. Nếu như mình làm cho hắn một cấu trang như của Just, nếu như hắn không dùng quyển trục thần thuật Lưu Sa đưa thì tính mạng không đi đến điểm cuối nhanh như này. Ít nhất giờ phút này Lôi Chùy cũng là chiến sĩ chân chính, lãnh tụ xứng đáng và một người bạn có thể nương nhờ. Nhưng là những lời của Lưu Sa lập tức vang lên trong đầu hắn, Richard lại nghĩ đến những tài liệu ma pháp kia, mỗi một tài liệu hẳn dính không ít máu tươi. Mà bộ lạc Huyết Thạch thậm chí Huyết Thạch doanh cũng không ưa thích nhân loại, đời này dưới tay Lôi Chùy không biết có bao nhiều người đã nằm xuống.
Đủ loại cảm giác đan xen làm hắn không biết nên phán xét Lôi Chùy và bộ lạc Huyết Thạch như nào. Thế là hắn khẽ thở dài trong lòng, lại nghĩ đến thân phận kẻ xâm nhập của mình. Cho dù là vùng đất Đẫm Máu chỉ thuần hỗn loạn tàn khốc cũng đủ loại thị phi đến không thể nói rõ.
Trước khi rời khỏi sảnh tế tự, Richard lại nhìn bức tượng kia rồi mới đi. Sợi ý thức hẳn đã bị thương nặng, đang trốn sâu trong tượng nghỉ ngơi. Nhưng là trong chiến đấu ngắn ngủn vừa rồi, Richard nhận ra tia ý thức đó có lực lượng thần lực. Nếu không sao có thể giữ lại một tia ý chí của Huyết Thạch qua bao năm tháng chứ.
Đây là lần đầu tiên Richard tiếp xúc với lực lượng sùng bái tổ tiên. Hiện tại hắn đã hiểu vì sao mẫu sào muốn những bức tượng sùng bái tổ tiên, nó là muốn hấp thu thần lực trong đó. Chỉ là Richard tạm thời không muốn động đến tế đàn này.
"Dù sao thì vùng đất Đẫm Máu này thậm chí là cả vị diện có vô số bộ lạc sùng bái tổ tiên, ta chỉ cần chầm chậm tìm là sẽ thấy không ít. Còn về Huyết Thạch doanh… đợi Lôi Chùy chết rồi tính! Dù sao hắn cũng không sống được bao lâu nữa." Richard thầm nghĩ.
Sau tế tự là bữa tiệc mang đậm sắc thái bộ lạc.
Có đống lửa lớn, thịt nướng và rượu mạnh không ngừng được mang lên, những bán thú nhân vây quanh đống lửa nhảy múa, thi thoảng còn dậm chân đấm ngực gầm gào với trời, đây là nghi thức từ xưa tới này để thề bảo vệ gia viên với anh linh tiên tổ, sau khi nhảy mệt mỏi là ngồi xuống ăn thịt uống rượu, xong rồi lại đứng lên nhảy.
Yến hội đêm nay còn có những vị khách đặc biệt, ngoài Richard ra còn có hai thực nhân ma. Bởi vì Tiramisu và Ba Phần Chín nên trong yến tiệc còn có nồi canh thịt hương thơm nức mũi. Nồi canh thịt này ngon hơn bất cứ đầu bếp bán thú nhân nào nấu nên rất được hoan nghênh. Chỉ lấy nồi canh thịt mà xét thì hai vị thực nhân ma cũng không hổ danh ẩm thực gia tự xưng, chỉ là bọn họ chỉ biết nấu canh thịt, trước giờ Richard chưa từng thấy bọn họ nấu món nào khác.
Cả trận cuồng hoan, thứ làm Richard chịu không được chỉ có rượu mạnh. Hắn bị ép uống cùng Lôi Chùy ba bát rượu đầy, những cái bát này mang đủ phong cách của bán thú nhân: to và thô! Hắn còn phải uống với những trưởng lão và dũng sĩ nổi tiếng trong bộ lạc mỗi người một bát. Cho nên sau khi kết thúc lễ cuồng hoan, Richard nằm sấp trên lưng Ba Phần Chín. Hắn còn chưa hoàn toàn say ngã nhưng cảm giác lăn lộn làm toàn thân hắn vô lực, ý thức cũng như nổi lửa mơ mơ hồ hồ, những thứ ngày thường phải cẩn thận giờ phút này như rời xa hắn. Thu hoạch của bữa rượu này cũng không nhỏ, ít nhất Richard có thể mang thêm mười chiến sĩ bán thú nhân đi. Nhưng mười chiến sĩ được mang thêm này chỉ là chiến sĩ bình thường.
Lưng thực nhân ma rộng rãi ấm áp, bước đi của Ba Phần Chín lại vô cùng ổn định nhưng trên đường Richard vẫn nôn mửa hai lần. Nôn mửa giúp hắn dễ chịu hơn chút, lạnh lẽo đêm khuya cũng giúp hắn tỉnh táo hơn nhưng rượu mạnh vẫn hừng hực thiêu đốt trong dòng máu hắn làm ý chí hắn phiêu hốt bất định.
Ở trên đường, Richard bắt đầu suy nghĩ tương lai. Đến lúc này dừng lại ở Huyết Thạch doanh không còn ý nghĩa gì lớn, chỉ là mấy cái giếng nước, cho dù có cả doanh trại cũng không phải điểm cuối của hắn, thậm chí điểm khởi đầu cũng không được tính đến.
Ngoài ra, hắn dù sao cũng là kẻ xâm nhập, Huyết Thạch doanh cách vương quốc loài người không xa, nếu như quân đội của thần dũng cảm tiến đến thì vẫn có nguy hiểm. Trong trận chiến với thần điện, Essien mạnh mẽ cùng kỵ sĩ thần điện hung hãn không sợ chết để lại ấn tượng sâu đậm trong lòng hắn. Nếu như là chiến đấu chính diện thì Richard rất có thể giành được thắng thảm. Nếu như đã thu hoạch được tất cả ở Huyết Thạch doanh thì cũng nên đi thôi, tiến sâu vào vùng đất Đẫm Máu thôi.
Sau khi hạ quyết tâm, Richard cũng đã được cõng đến nhà nghỉ, lúc này chỉ có thể dựa vào hắn miễn cưỡng đi lên, thế là hắn vung tay bảo hai thực nhân ma đi nghỉ. Khác với nhân loại, ý nghĩa giấc ngủ của thực nhân ma vô cùng quan trọng, thành quả rèn luyện hoặc chiến đấu chỉ có ngưng tụ lại trong giấc ngủ.
Dạ dày trống không lại cuồn cuộn, thế là Richard lại muốn nôn. Hắn vội vã bước nhanh vào nhà nghỉ, đẩy ra cửa sau chuẩn bị tìm một góc để giải quyết vấn đề.
/247
|