Dịch giả: Phiêu
Biên Dịch: Lychan
Nhóm Dịch: Đọa Lạc vương tộc
Trước đó bốn kỵ binh bảo vệ Lưu Sa đã đi nghênh chiến với đám kẻ địch, những kẻ trốn thoát khỏi lũ heo rừng hung hãn. Lúc này người đứng sau lưng, đưa tay ra đỡ lấy Richard chỉ còn có Lưu Sa.
Richard chưa kịp cảm ơn thì phát hiện có ba người bên đối phương đang lao về phía bọn họ! Có lẽ chúng đã phát hiện ra Richard và Lưu Sa đều là tướng lĩnh cấp cao, nhất là lúc này các kỵ binh bảo vệ lại đang bị cuốn vào trận chiến bên cạnh, do vậy ba người dốc toàn lực lao tới chỗ Richard. Lúc này kỵ binh không thể ngay lập tức thoát khỏi kẻ địch đông đảo có số lượng gấp mấy lần mình như vậy, trong lúc dây dưa, đã có thêm nhiều kẻ địch khác phát hiện ra Richard, càng lúc càng thêm nhiều người lao về hướng hai người.
Rirchard thử ngưng tụ ma lực của mình, nhưng hắn lập tức phải bỏ cuộc. Ma lực còn sót lại của hắn còn chẳng đủ để thi triển một Hỏa cầu thuật*. Mắt thấy kẻ địch đang đến rất gần, thầm chí còn có thể thấy cái nhìn hung ác từ trong đôi mắt đỏ ngầu của chúng.
(*quả cầu lửa ma thuật)
Bị đẩy vào tình thế đứng giữa ranh giới sự sống và cái chết, mắt Richard chợt lóe lên một tia màu đỏ khác thường. Hắn tiến lên trước một bước, đập mạnh vào một kẻ địch đứng giữa! Đây là một cú va chạm rấy mạnh, “Rầm!” một tiếng, tên địch kia lập tức lùi về phía sau hai bước, một ngụm máu tươi phun ra nhuộm đỏ người Richard.
Năng lực của huyết mạch “bạo phát”*mang sức mạnh không hề thua kém chiến sĩ cấp 10. Đối thủ vừa rồi của hắn chỉ là chiến sĩ cấp 5 nên chỉ va chạm một cái đã bị trọng thương.
(*dòng máu bùng nổ)
Richard thuận thế giật lấy khảm đao trong tay đối phương, trên đỉnh đầu hắn bỗng hiện lên trăng tròn, ánh trăng hổ phách bao phủ lấy toàn thân hắn. Sau đó hắn cầm khảm đao xoay người tại chỗ, ánh đao hổ phách tạo thành từng vòng tròn nhào hướng mấy binh lính kia!
Richard thuận đà giật được khảm đao trong tay đối phương, trên đỉnh đầu hắn bỗng hiện lên một vầng trăng tròn phát ra ánh sáng màu hổ phách**. Ánh trăng nhanh chóng bao phủ toàn thân Richard, hắn cầm khảm đao xoay người tại chỗ, sóng đao tạo thành từng vòng tròn màu hổ phách lao tới đám kẻ địch kia.
(*đao có khảm nạm
** màu vàng ánh da cam, có tên gọi từ một loại vật liệu là hổ phách)
Đây chính là bí kiếm tinh linh - vận mệnh chi hoàn!*
(*kiếm pháp bí mật của tinh linh- hòn ngọc vận mệnh)
Hai tên địch khác vẫn đang dốc toàn lực lao đến. Ban đầu bọn chúng còn chưa thấy gì khác thường, thế nhưng khi sắp đâm tới Lưu Sa thì đột nhiên dưới chân loạng choạng rồi ngã sang hai phía. Nơi ánh sáng hổ phách kia cắt qua, cánh tay đã đứt lìa khỏi người, còn phía dưới mạng sườn chính là vết chém sâu không thấy đáy!
Hai tên gào rú lên khủng khiếp, liều mạng dùng tay đè lại vết thương. Thế nhưng máu và nội tạng đang liên tục tuôn ra không phải là thứ mà một cánh tay có thể ngăn được! Chúng càng giãy giụa bao nhiêu, máu và nội tạng càng phun ra bấy nhiêu. Tiếng kêu cứ nhỏ dần, nhỏ dần rồi biến mất.
Mặt trăng hổ phách trên đầu Richard cũng dần tan biến, khảm đao trong tay không dính chút máu nào. Hắn cầm đao đứng đó, hờ hững nhìn những kẻ địch khác còn cách xa mấy mét. Những tên này dù chiếm ưu thế về số lượng, thế nhưng nhìn thấy một màn kia, hiện giờ không tên nào dám tiến lên!
Richard nhìn khảm đao trong tay đột nhiên mỉm cười đầy tàn khốc nói: "Thứ này hình như sắc quá mức cần thiết!"
Gương mặt đám lính kia lập tức tái mét, bọn chúng không tự giác lùi về phía sau. Bất cứ người nào dù là lão binh* đối mặt với kẻ có thể giết chết mình trong nháy mắt, hơn nữa lại còn có sở thích lấy máu tươi và giày vò làm niềm vui thì làm sao có thể tránh khỏi sợ hãi.
(*binh lính già, đã đi qua nhiều trận chiến)
Nhưng lúc này sau lưng chợt vang lên tiếng cây đổ ầm ầm, giống như có cự thú nào đó đang tới gần! Đột nhiên hai xạ thủ* bay ra từ trong rừng cây, ầm ầm đập xuống đất rồi nằm im không nhúc nhích, tứ chi họ vặn vẹo thành góc độ kỳ quái. Từ tư thế bay cũng có thể thấy rõ bọn chúng cũng không phải là muốn xuất hiện ở chỗ này.
(*người bắn cung)
Sau khi mấy cây nhỏ gần đó đổ xuống, hai cái đầu thực nhân ma* gầm gào xuất hiện. Mỗi người đều ôm lấy một thân cây thô to, căn bản không cần để ý đến kẻ địch có chức vị nào, chuẩn bị làm gì, chỉ cần vào phạm vi công kích là thân cây lập tức nện xuống! Trên đường chạy bọn họ không ngừng đá văng đất đá, thậm chí còn đá bay cả các thân cây nữa. Vì thế mưa tên nhắm vào bọn họ đành phải dừng lại, tầm nhìn của xạ thủ trong chốc lát đã rối loạn, không thể ngắm chuẩn được nữa, còn nếu bắn loạn thì cũng bị cây bay đến cản hết mà thôi.
(*ma người cây)
Hai thực nhân ma trên người vẫn còn cắm mấy mũi tên, nhưng với giáp chắn thiên nhiên là làn da và lớp mỡ dày, chút thương tổn nhỏ này không đủ ảnh hưởng đến họ. Bọn họ chẳng thèm quan sát hoàn cảnh xung quanh, cũng không có khái niệm phối hợp tổ đội gì hết, cứ như vậy trực tiếp xông đến đám lính đối phương rồi vung mạnh thân cây. Một kỵ binh là Archimonde nếu không phải nhanh chân nhanh mắt né được thì cũng bị bọn họ đánh bay. Hai thực nhân ma này chính là Tiramisu và Ba Phần Chín, nhưng Tiramisu vốn tự xưng là pháp sư cũng cầm thân cây đập loạn, chẳng có tí bộ dạng pháp sư nào cả!
Ở một bên khác, Just cũng gầm gào xông đến. Trên người hắn có thêm mấy vết thương mới nhưng từ thân cây nhuốm đầy máu tươi có thể thấy kẻ địch sớm đã chết gục. Đằng sau thân thể to lớn của Just, Bọt Nước y như linh hồn trôi dạt, đôi chân trần của nàng không tạo lên chút thanh âm nào. Con đao 'yên giấc ngàn thu' trong tay nàng chỉ xéo mặt đất, mũi đao không dính chút máu nào nhưng không ai dám hoài nghi thành quả chiến đấu của nó.
Sau đó đơn giản là vây công, mười mấy chiến binh sau cùng của Cage tước sĩ nhanh chóng bị chém ngã, chỉ còn lại mấy tên trọng thương là còn sống.
Richard vẫn đứng thẳng ở đó thậm chí nụ cười mỉm trên mặt cũng không thay đổi. Lưu Sa khẽ đến bên cạnh, vỗ nhẹ lên lưng hắn nói: "Ê! Đã không còn kẻ địch nữa!"
Không ngờ theo cái vỗ tay của nàng, thân thể Richard liền đổ ập xuống! Nàng vội vàng đỡ lấy hắn. Nhưng là thân thể hắn lại quá nặng so với nàng, ngay khi nàng sắp bị hắn làm ngã theo thì Bọt Nước lóe lên xuất hiện bên phải cùng đỡ hắn giúp nàng. Hóa ra ma lực của Richard đã khô kiệt từ lâu, sử dụng năng lực huyết mạch, lại thêm cố thi triển bí kiếm tinh linh nên đã sức cùng lực kiệt từ lúc nào. Sau khi nói xong câu cuối, hắn đã mất đi ý thức, chỉ dựa vào ý chí chống đỡ thân thể không ngã xuống nhằm hù dọa kẻ địch mà thôi.
Lưu Sa và Bọt Nước đặt Richard trên đất, Lưu Sa giơ tay lên, đang định thi triển thần thuật cho Richard thì bàn tay bị hắn nắm chặt lại, hắn nhìn vào đôi mắt đang kinh ngạc của nàng, mệt mỏi nói: "Có rất nhiều người bị thương, ta nghỉ ngơi một lát là tốt rồi, đừng lãng phí thần lực trên người ta."
Lưu Sa chăm chú nhìn hắn một lát, rồi không kiên trì nữa mà đứng lên đi chữa thương cho mọi người. Nếu như không phải thương thế rất nghiêm trọng thì dưới tác dụng của thần thuật có thể khỏi hẳn sau hai ba ngày.
Richard tựa vào lòng Bọt Nước, càng lúc càng thở dốc, cảm giác ma lực khô cạn còn khó chịu hơn hắn tưởng tượng. Hắn rất muốn ngủ nhưng lại biết nếu lúc này mất đi ý thức thì ma lực rất có thể sẽ bị tổn thương nên đành giãy dụa nói: "Có gì giúp nâng cao tinh thần không?"
"Rượu!" Tiramisu nói.
"Rượu mạnh!" Ba Phần Chín bổ sung thêm.
Sau đó hai thực nhân ma cùng xoay người nhìn thẳng vào Just.
Just hoài nghi nhìn hai thực nhân ma, cuối cùng đành lục lọi bên đai lưng lấy ra một hũ bạc đưa cho Bọt Nước. Bọt Nước vừa mở hũ ra, mùi rượu mạnh xông thẳng vào mũi nàng, nàng cẩn thận ngửi ngửi, liếm thử rồi mới chuốc cho Richard uống.
Just lập tức phẫn nộ gầm gừ: "Ê! Bọt Nước, ngươi thật quá đáng! Rượu đó ta chuẩn bị cho bản thân uống đấy! Ngươi cảm thấy ta sẽ tự hạ độc mình sao?"
Bọt Nước nhìn Just một cái, lạnh lùng nói: "Khó nói!"
"Bọt Nước!" Just gầm gào lên nắm chặt thân cây trong tay.
Bọt Nước không chút cảm xúc nhìn vào hắn, tay phải trắng nõn của nàng nâng 'yên giấc ngàn thu' lên. Sắc mặt Just liên tục biến đổi, ánh mắt đảo liên tục giữa thân cây và thanh đao 'yên giấc ngàn thu', cuối cùng hắn đành cam chịu rống giận: "Có giỏi thì đừng dùng thanh đao kia!"
Bọt Nước chỉ dùng ánh mắt như nhìn kẻ ngu ngốc đáp lại.
Biên Dịch: Lychan
Nhóm Dịch: Đọa Lạc vương tộc
Trước đó bốn kỵ binh bảo vệ Lưu Sa đã đi nghênh chiến với đám kẻ địch, những kẻ trốn thoát khỏi lũ heo rừng hung hãn. Lúc này người đứng sau lưng, đưa tay ra đỡ lấy Richard chỉ còn có Lưu Sa.
Richard chưa kịp cảm ơn thì phát hiện có ba người bên đối phương đang lao về phía bọn họ! Có lẽ chúng đã phát hiện ra Richard và Lưu Sa đều là tướng lĩnh cấp cao, nhất là lúc này các kỵ binh bảo vệ lại đang bị cuốn vào trận chiến bên cạnh, do vậy ba người dốc toàn lực lao tới chỗ Richard. Lúc này kỵ binh không thể ngay lập tức thoát khỏi kẻ địch đông đảo có số lượng gấp mấy lần mình như vậy, trong lúc dây dưa, đã có thêm nhiều kẻ địch khác phát hiện ra Richard, càng lúc càng thêm nhiều người lao về hướng hai người.
Rirchard thử ngưng tụ ma lực của mình, nhưng hắn lập tức phải bỏ cuộc. Ma lực còn sót lại của hắn còn chẳng đủ để thi triển một Hỏa cầu thuật*. Mắt thấy kẻ địch đang đến rất gần, thầm chí còn có thể thấy cái nhìn hung ác từ trong đôi mắt đỏ ngầu của chúng.
(*quả cầu lửa ma thuật)
Bị đẩy vào tình thế đứng giữa ranh giới sự sống và cái chết, mắt Richard chợt lóe lên một tia màu đỏ khác thường. Hắn tiến lên trước một bước, đập mạnh vào một kẻ địch đứng giữa! Đây là một cú va chạm rấy mạnh, “Rầm!” một tiếng, tên địch kia lập tức lùi về phía sau hai bước, một ngụm máu tươi phun ra nhuộm đỏ người Richard.
Năng lực của huyết mạch “bạo phát”*mang sức mạnh không hề thua kém chiến sĩ cấp 10. Đối thủ vừa rồi của hắn chỉ là chiến sĩ cấp 5 nên chỉ va chạm một cái đã bị trọng thương.
(*dòng máu bùng nổ)
Richard thuận thế giật lấy khảm đao trong tay đối phương, trên đỉnh đầu hắn bỗng hiện lên trăng tròn, ánh trăng hổ phách bao phủ lấy toàn thân hắn. Sau đó hắn cầm khảm đao xoay người tại chỗ, ánh đao hổ phách tạo thành từng vòng tròn nhào hướng mấy binh lính kia!
Richard thuận đà giật được khảm đao trong tay đối phương, trên đỉnh đầu hắn bỗng hiện lên một vầng trăng tròn phát ra ánh sáng màu hổ phách**. Ánh trăng nhanh chóng bao phủ toàn thân Richard, hắn cầm khảm đao xoay người tại chỗ, sóng đao tạo thành từng vòng tròn màu hổ phách lao tới đám kẻ địch kia.
(*đao có khảm nạm
** màu vàng ánh da cam, có tên gọi từ một loại vật liệu là hổ phách)
Đây chính là bí kiếm tinh linh - vận mệnh chi hoàn!*
(*kiếm pháp bí mật của tinh linh- hòn ngọc vận mệnh)
Hai tên địch khác vẫn đang dốc toàn lực lao đến. Ban đầu bọn chúng còn chưa thấy gì khác thường, thế nhưng khi sắp đâm tới Lưu Sa thì đột nhiên dưới chân loạng choạng rồi ngã sang hai phía. Nơi ánh sáng hổ phách kia cắt qua, cánh tay đã đứt lìa khỏi người, còn phía dưới mạng sườn chính là vết chém sâu không thấy đáy!
Hai tên gào rú lên khủng khiếp, liều mạng dùng tay đè lại vết thương. Thế nhưng máu và nội tạng đang liên tục tuôn ra không phải là thứ mà một cánh tay có thể ngăn được! Chúng càng giãy giụa bao nhiêu, máu và nội tạng càng phun ra bấy nhiêu. Tiếng kêu cứ nhỏ dần, nhỏ dần rồi biến mất.
Mặt trăng hổ phách trên đầu Richard cũng dần tan biến, khảm đao trong tay không dính chút máu nào. Hắn cầm đao đứng đó, hờ hững nhìn những kẻ địch khác còn cách xa mấy mét. Những tên này dù chiếm ưu thế về số lượng, thế nhưng nhìn thấy một màn kia, hiện giờ không tên nào dám tiến lên!
Richard nhìn khảm đao trong tay đột nhiên mỉm cười đầy tàn khốc nói: "Thứ này hình như sắc quá mức cần thiết!"
Gương mặt đám lính kia lập tức tái mét, bọn chúng không tự giác lùi về phía sau. Bất cứ người nào dù là lão binh* đối mặt với kẻ có thể giết chết mình trong nháy mắt, hơn nữa lại còn có sở thích lấy máu tươi và giày vò làm niềm vui thì làm sao có thể tránh khỏi sợ hãi.
(*binh lính già, đã đi qua nhiều trận chiến)
Nhưng lúc này sau lưng chợt vang lên tiếng cây đổ ầm ầm, giống như có cự thú nào đó đang tới gần! Đột nhiên hai xạ thủ* bay ra từ trong rừng cây, ầm ầm đập xuống đất rồi nằm im không nhúc nhích, tứ chi họ vặn vẹo thành góc độ kỳ quái. Từ tư thế bay cũng có thể thấy rõ bọn chúng cũng không phải là muốn xuất hiện ở chỗ này.
(*người bắn cung)
Sau khi mấy cây nhỏ gần đó đổ xuống, hai cái đầu thực nhân ma* gầm gào xuất hiện. Mỗi người đều ôm lấy một thân cây thô to, căn bản không cần để ý đến kẻ địch có chức vị nào, chuẩn bị làm gì, chỉ cần vào phạm vi công kích là thân cây lập tức nện xuống! Trên đường chạy bọn họ không ngừng đá văng đất đá, thậm chí còn đá bay cả các thân cây nữa. Vì thế mưa tên nhắm vào bọn họ đành phải dừng lại, tầm nhìn của xạ thủ trong chốc lát đã rối loạn, không thể ngắm chuẩn được nữa, còn nếu bắn loạn thì cũng bị cây bay đến cản hết mà thôi.
(*ma người cây)
Hai thực nhân ma trên người vẫn còn cắm mấy mũi tên, nhưng với giáp chắn thiên nhiên là làn da và lớp mỡ dày, chút thương tổn nhỏ này không đủ ảnh hưởng đến họ. Bọn họ chẳng thèm quan sát hoàn cảnh xung quanh, cũng không có khái niệm phối hợp tổ đội gì hết, cứ như vậy trực tiếp xông đến đám lính đối phương rồi vung mạnh thân cây. Một kỵ binh là Archimonde nếu không phải nhanh chân nhanh mắt né được thì cũng bị bọn họ đánh bay. Hai thực nhân ma này chính là Tiramisu và Ba Phần Chín, nhưng Tiramisu vốn tự xưng là pháp sư cũng cầm thân cây đập loạn, chẳng có tí bộ dạng pháp sư nào cả!
Ở một bên khác, Just cũng gầm gào xông đến. Trên người hắn có thêm mấy vết thương mới nhưng từ thân cây nhuốm đầy máu tươi có thể thấy kẻ địch sớm đã chết gục. Đằng sau thân thể to lớn của Just, Bọt Nước y như linh hồn trôi dạt, đôi chân trần của nàng không tạo lên chút thanh âm nào. Con đao 'yên giấc ngàn thu' trong tay nàng chỉ xéo mặt đất, mũi đao không dính chút máu nào nhưng không ai dám hoài nghi thành quả chiến đấu của nó.
Sau đó đơn giản là vây công, mười mấy chiến binh sau cùng của Cage tước sĩ nhanh chóng bị chém ngã, chỉ còn lại mấy tên trọng thương là còn sống.
Richard vẫn đứng thẳng ở đó thậm chí nụ cười mỉm trên mặt cũng không thay đổi. Lưu Sa khẽ đến bên cạnh, vỗ nhẹ lên lưng hắn nói: "Ê! Đã không còn kẻ địch nữa!"
Không ngờ theo cái vỗ tay của nàng, thân thể Richard liền đổ ập xuống! Nàng vội vàng đỡ lấy hắn. Nhưng là thân thể hắn lại quá nặng so với nàng, ngay khi nàng sắp bị hắn làm ngã theo thì Bọt Nước lóe lên xuất hiện bên phải cùng đỡ hắn giúp nàng. Hóa ra ma lực của Richard đã khô kiệt từ lâu, sử dụng năng lực huyết mạch, lại thêm cố thi triển bí kiếm tinh linh nên đã sức cùng lực kiệt từ lúc nào. Sau khi nói xong câu cuối, hắn đã mất đi ý thức, chỉ dựa vào ý chí chống đỡ thân thể không ngã xuống nhằm hù dọa kẻ địch mà thôi.
Lưu Sa và Bọt Nước đặt Richard trên đất, Lưu Sa giơ tay lên, đang định thi triển thần thuật cho Richard thì bàn tay bị hắn nắm chặt lại, hắn nhìn vào đôi mắt đang kinh ngạc của nàng, mệt mỏi nói: "Có rất nhiều người bị thương, ta nghỉ ngơi một lát là tốt rồi, đừng lãng phí thần lực trên người ta."
Lưu Sa chăm chú nhìn hắn một lát, rồi không kiên trì nữa mà đứng lên đi chữa thương cho mọi người. Nếu như không phải thương thế rất nghiêm trọng thì dưới tác dụng của thần thuật có thể khỏi hẳn sau hai ba ngày.
Richard tựa vào lòng Bọt Nước, càng lúc càng thở dốc, cảm giác ma lực khô cạn còn khó chịu hơn hắn tưởng tượng. Hắn rất muốn ngủ nhưng lại biết nếu lúc này mất đi ý thức thì ma lực rất có thể sẽ bị tổn thương nên đành giãy dụa nói: "Có gì giúp nâng cao tinh thần không?"
"Rượu!" Tiramisu nói.
"Rượu mạnh!" Ba Phần Chín bổ sung thêm.
Sau đó hai thực nhân ma cùng xoay người nhìn thẳng vào Just.
Just hoài nghi nhìn hai thực nhân ma, cuối cùng đành lục lọi bên đai lưng lấy ra một hũ bạc đưa cho Bọt Nước. Bọt Nước vừa mở hũ ra, mùi rượu mạnh xông thẳng vào mũi nàng, nàng cẩn thận ngửi ngửi, liếm thử rồi mới chuốc cho Richard uống.
Just lập tức phẫn nộ gầm gừ: "Ê! Bọt Nước, ngươi thật quá đáng! Rượu đó ta chuẩn bị cho bản thân uống đấy! Ngươi cảm thấy ta sẽ tự hạ độc mình sao?"
Bọt Nước nhìn Just một cái, lạnh lùng nói: "Khó nói!"
"Bọt Nước!" Just gầm gào lên nắm chặt thân cây trong tay.
Bọt Nước không chút cảm xúc nhìn vào hắn, tay phải trắng nõn của nàng nâng 'yên giấc ngàn thu' lên. Sắc mặt Just liên tục biến đổi, ánh mắt đảo liên tục giữa thân cây và thanh đao 'yên giấc ngàn thu', cuối cùng hắn đành cam chịu rống giận: "Có giỏi thì đừng dùng thanh đao kia!"
Bọt Nước chỉ dùng ánh mắt như nhìn kẻ ngu ngốc đáp lại.
/247
|