Hà Diệp khóc không phải vì cảm động mà là vì đau lòng thay cho Lục Tân.
Lúc ấy cô cũng biết rằng Lục Tân rất thích mình, anh vui vẻ làm nhiều chuyện cùng cô như vậy, khi cô nói lời chia tay, một học sinh xuất sắc vừa lạnh lùng lại vừa tự tin như vậy, lại liên tục gửi mấy tin nhắn cho cô “Đừng làm vậy”.
Hà Diệp cũng đã đoán được rằng chắc anh sẽ cảm thấy khó chịu một thời gian nhưng từ trước đến nay cô chưa từng nghĩ rằng, Lục Tân vẫn sẽ tiếp tục thích cô trong suốt sáu năm.
Khi cô đã hoàn toàn gác lại mối tình đầu trong kỳ nghỉ hè kia để tập trung tâm trí vào việc học tập thì Lục Tân lén lút đến trường học tìm cô.
Lúc cô vừa nói chuyện và cười đùa cùng với bạn cùng phòng vừa đi trên sân trường, có thể Lục Tân đang đứng trong một góc xa lạ nào đó trên sân trường, đoán xem rốt cuộc cô đang ở đâu.
Những người không liên quan cũng sẽ bị sự cố chấp của Lục Tân làm cảm động, huống hồ Hà Diệp vốn đã vô cùng thích anh.
“Đáng lẽ anh nên nói cho em biết, nếu anh nói, có thể em sẽ quay lại với anh sớm hơn.”
Hà Diệp được Lục Tân ôm lên giường, cô vẫn còn đang khóc, không hiểu vì sao anh lại ngốc như vậy.
Lục Tân cầm khăn mặt lau nước mắt cho cô: “Anh không muốn em chỉ vì mềm lòng nên mới quay lại với anh, càng không muốn em nghĩ rằng anh là tên bi3n thái có vấn đề về tâm lý. Nếu em không thích anh, những hành động này của anh sẽ chỉ trở thành gánh nặng của em.”
Anh hiểu rõ, cho nên anh chưa từng có ý định để cô phát hiện ra mình, chuyện này ngay cả Châu Hướng Minh cũng không hề hay biết.
Hà Diệp bị lời nói của anh thu hút, từ từ ngừng khóc.
Nếu năm đại học khi cô thật sự bắt gặp Lục Tân lén lút đến tìm mình, cô sẽ nghĩ như thế nào?
Bởi vì cô đã biết nhân phẩm của anh khi còn là bạn học với nhau thời cấp ba, hơn nữa anh còn là người bạn trai cũ mà mình có ấn tượng tốt, không đến mức Hà Diệp sẽ xem Lục Tân là kẻ bi3n thái.
Cô càng có thể sẽ cảm thấy áp lực vì thời gian và tiền bạc mà anh đã bỏ ra, đồng thời còn mềm lòng vì việc anh chưa bao giờ thay đổi tình cảm, sau đó lại hồ đồ đồng ý anh một lần nữa.
Việc này cực kì có khả năng xảy ra, suy cho cùng thì trừ những thứ này, Lục Tân còn có một khuôn mặt làm nữ sinh khó lòng từ chối.
Nếu không phải vì ngay khi chia tay xong, cả hai người lập tức chia nhau một người đến thành phố phía Nam còn một người đi phía Bắc. Nếu không phải Lục Tân vì tôn trọng lựa chọn của cô nên luôn tự giác duy trì khoảng cách, miễn là Lục Tân đến tìm cô mỗi ngày giống như lần đầu tiên hai người chiến tranh lạnh, lặng lẽ ở bên cạnh cô thì việc Hà Diệp bị anh dụ dỗ đến mềm lòng rồi quay lại vốn dĩ chỉ là vấn đề thời gian.
“Anh đi nhiều lần như vậy, lần nào cũng gặp được em sao?”
Khăn mặt đã được Lục Tân giặt sạch, Hà Diệp chậm rãi lau mặt, dựa vào bả vai anh hỏi.
Lục Tân một tay ôm cô, một tay nắm chặt chiếc khăn mặt đã xếp gọn lại: “Cũng gần như vậy, ký túc xá, nhà ăn, thư viện, về cơ bản thì em đều ở những nơi này.”
Hà Diệp: “Sao anh biết ký túc xá của em là tòa nhà nào?”
Lục Tân: “Châu Hướng Minh nói.”
Hà Diệp: “…”
Lúc trường đại học vừa khai giảng, Châu Hướng Minh thật sự liên lạc với cô rất thường xuyên, trò chuyện một chút thì hỏi ngay cô ở tòa thứ mấy, cô thuận miệng trả lời, cũng không để ý lắm.
“Cậu ấy biết anh đi tìm em sao?”
“Cậu ấy biết anh muốn đi nên mới hỏi thăm giúp anh, anh cũng không nói cho cậu ấy.”
Hà Diệp không nhịn được nói chuyện một cách kỳ quái: “Cậu ấy tốt với anh ghê, quả thật là anh em ruột thịt mà.”
Lục Tân cười: “Anh thật sự phải cảm ơn cậu ấy, khi nào chúng ta kết hôn sẽ mời cậu ấy ngồi bàn chính.”
Hà Diệp: “… Anh nghĩ xa quá rồi.”
Lục Tân: “Có xa lắm không? Em cho anh một mốc thời gian để tham khảo đi.”
Hà Diệp không nói, dùng ngón tay chọc bả vai anh.
Cô không chọc được mấy cái, Lục Tân cũng chọc lại cô.
Hà Diệp: “…”
Cô muốn dịch người xuống, Lục Tân đã giữ cô lại không cho đi.
Hà Diệp nhỏ giọng nói: “Anh, anh không thấy mệt sao?”
Lục Tân: “Mới hơn hai mươi mà đã kêu mệt, có thể lúc hơn bốn mươi em sẽ muốn đi ngoại tình.”
Hà Diệp: “… Đàn ông mới coi trọng cái này, phụ nữ càng quan tâm đ ến sự hưởng thụ về mặt tinh thần hơn.”
Lục Tân hôn lên tai cô: “Anh cho em cả hai.”
Tai của Hà Diệp nghe anh nói đến mức hoàn toàn đỏ lên.
Lục Tân ôm cô di chuyển đến mép giường, mở ngăn kéo tầng trên cùng của tủ đầu giường ra.
Hà Diệp nhìn cái hộp anh lấy ra, từ một góc độ khác mà khuyên nhủ: “Hôm nay dùng hết một nửa, vậy bốn ngày sau làm sao chia được?”
Lục Tân: “… Một nửa gì?”
Hà Diệp đang định đánh anh, chỉ thấy anh dốc ngược cái hộp lên, lập tức có bốn năm cái rơi ra khỏi hộp, mà trong hộp rõ ràng vẫn còn rất nhiều cái đang dồn đống thành một lớp.
Hà Diệp: “…”
Trong đầu bỗng nhiên xuất hiện hình ảnh tàu điện ngầm của Thượng Hải.
Cho dù tiêu chuẩn chứa hành khách có bao nhiêu, chỉ cần cửa còn chưa đóng, luôn có thể nhét thêm một người nữa.
Oán thầm thì oán thầm, đêm nay Hà Diệp vẫn vô cùng mềm lòng, dù bạn trai muốn thế nào cũng chiều theo ý anh.
Sau khi mọi chuyện bình ổn trở lại cũng đã qua mười hai giờ đêm.
Lục Tân vẫn ôm chặt bạn gái trong ngực.
Cả người Hà Diệp cũng dán vào người anh, mồ hôi đầm đìa nhưng cũng không hề phàn nàn chút nào.
“Nếu Lạc Ngôn không phát hiện ra thì anh định khi nào thì nói cho em biết?” Cô nhìn đường cong quai hàm của bạn trai rồi hỏi.
Yết hầu anh lăn lộn một vòng, giọng nói sau khi làm xong chuyện kia vô cùng khàn: “Anh không định nói cho em biết, sợ em không chấp nhận được.”
Mấy năm đầu lúc còn phải sử dụng vé xe bằng giấy, anh đều tùy tiện ném vào thùng rác ở trạm ra vào.
Hà Diệp: “Vậy nên lúc em vừa mới nhận chức, anh cũng giả vờ giống như vậy.”
Lục Tân ngầm thừa nhận, hỏi cô: “Em thật sự không phản đối sao?”
Hà Diệp: “Giống như anh nói, nếu vừa gặp lại đã biết chuyện này, hẳn là em sẽ cảm thấy vô cùng áp lực nhưng bây giờ đều đã như vậy rồi, còn chống cự gì nữa.”
Lục Tân giữ bả vai của bạn gái, anh ngồi dậy, nhìn vào mắt cô: “Đã như vậy thì là kiểu như kia sao?”
Hà Diệp quay mặt đi.
Lục Tân xoay mặt cô lại: “Hà Diệp, anh muốn nghe câu trả lời của em.”
Hà Diệp không giỏi chuyện biểu đạt cảm xúc như anh, ấp úng nói: “Chính là vậy, là như vậy đó.”
Lục Tân: “Là như vậy đó? Vậy thì em yên tâm, anh không cần em chịu trách nhiệm với anh, nếu em thật sự không thể nào chấp nhận được hành động trong sáu năm qua của anh, em hoàn toàn có thể đá anh một lần nữa.”
Hà Diệp đập vào bả vai anh một cái, rũ mắt nói: “Không phải.”
Lục Tân: “Vậy thì là cái gì?”
Hà Diệp: “… Đi trước tắm trước đi, em mệt rồi.”
Lục Tân: “Em tắm xong thì nói cho anh nhé?”
Hà Diệp gật đầu cho có lệ.
Lục Tân lập tức ôm cô đi vào phòng tắm.
Khi trở lại giường một lần nữa, Hà Diệp lấy hai cái gối đặt giữa giường, nằm xuống đưa lưng về phía bạn trai rồi nói: “8 giờ sáng mai hết hạn, trước đó anh không được vượt qua ranh giới này.”
Lục Tân: “Được, có phải em quên một chuyện rồi không?”
Hà Diệp không quên.
Cô tắt đèn trước, rồi lại mở điện thoại di động ra, gửi một tin nhắn cho bạn trai.
Lục Tân dựa vào đầu giường, đoán được bạn gái muốn gửi tin nhắn nên đã mở khung chat ra trước chờ sẵn.
Lướt màn hình lên, một cái bao lì xì lập tức nhảy ra, hiện ra mấy chữ “Chúc mừng năm mới, an khang thịnh vượng”.
Lục Tân ấn vào bao lì xì, lại nhấn vào chữ “Mở”, sau đó lập tức phát hiện “Tiểu Diệp Tử” gửi cho anh một bao lì xì với số tiền là “52.69”.
Lúc mười tám tuổi, Lục Tân từng theo bạn học của Hà Diệp đòi bao lì xì đó, khi ấy cô chưa cho anh.
Bây giờ, Lục Tân hai mươi bốn tuổi đã nhận được rồi.
“Hà Diệp.”
“Ừ.”
“Anh muốn vượt qua ranh giới.”
Hà Diệp không lên tiếng.
Lục Tân lập tức ném hai cái gối kia đi, kéo bạn gái mềm mại vào trong ngực, ôm cô thật chặt.
Chạng vạng tối ngày cuối cùng trong kỳ nghỉ ngày một tháng năm, Hà Diệp theo bạn trai lên máy bay để trở về thành phố An.
Ban ngày đi du lịch, ban đêm làm gấp đôi, không lâu sau khi máy bay cất cánh, Hà Diệp đã dựa vào bả vai Lục Tân chìm vào giấc ngủ, ngủ một giấc mãi đến khi máy bay hạ cánh.
Đêm nay trời có gió, nhiệt độ cũng vừa phải.
Lục Tân một tay kéo vali hành lý, một tay nắm tay bạn gái đi đến chỗ đợi xe taxi: “Đêm nay qua chỗ của ai?”
Hà Diệp: “… Ai về nhà nấy.”
Lục Tân: “Anh có thể ngủ ở phòng ngủ phụ của nhà em, tiện thể còn có thể giặt quần áo giúp em.”
Hà Diệp lập tức đồng ý.
Có rất nhiều quần áo, như quần áo lấy ra từ vali hành lý, quần áo cởi ra khi tắm, tất cả đều cần giặt sạch lại một lần nữa.
Hà Diệp sấy khô tóc, đứng ở cửa chính của phòng ngủ chính, nghe thấy tiếng vò quần áo trong phòng vệ sinh chung ở phía bên kia.
Cô tò mò đi qua.
Ánh đèn phòng vệ sinh dường như còn sáng hơn bên ngoài một ít, Hà Diệp thấy bạn trai cao một mét chín của mình đang hơi khom lưng, nét mặt nghiêm túc giặt đồ lót cho cô.
Hà Diệp: “…”
Lục Tân thản nhiên nhìn bạn gái một cái rồi tiếp tục vò.
Hà Diệp: “… Mấy cái này em có giặt ở khách sạn rồi, anh chỉ cần vò sơ qua hai lần là được rồi.”
Cô vừa nói xong lập tức chuồn mất.
Lục Tân ngừng lại, nghe thấy tiếng bạn gái đóng cửa phòng ngủ chính, cũng không khóa cửa.
Giặt quần áo, phơi quần áo, Lục Tân bận rộn hơn hai mươi phút.
Sau khi tắt đèn ở phòng khách, anh tự giác đi đến phòng ngủ phụ.
Vậy mà đã 10 giờ rưỡi rồi.
Ngay lúc Lục Tân định bỏ điện thoại xuống, bạn gái gửi tin nhắn đến: [Anh qua đây chút đi.]
Một lát sau, Lục Tân ngồi xuống mép giường của bạn gái.
Trong phòng tối đen như mực, anh lần mò tìm được đôi tay mềm mại của cô: “Em gọi anh có chuyện gì?”
Hà Diệp: “… Anh lên giường đi, ôm em một lát, chờ khi nào em ngủ rồi thì anh hãy quay về.”
Tất cả là do mấy ngày nghỉ này anh dính người quá nên dù mới chỉ không ôm nhau có một đêm mà cô đã cảm thấy không quen.
Lục Tân phối hợp nằm xuống bên cạnh bạn gái, ôm lấy cô từ phía sau.
Hà Diệp: “Em rất mệt mỏi, anh không được làm bậy đó.”
Lục Tân: “Anh biết mà, em ngủ đi.”
Hà Diệp vẫn đề phòng anh một lát, sau khi chắc chắn bạn trai rất thành thật, cô lập tức nhanh chóng ngủ thiếp đi.
Lục Tân nghe tiếng thở của cô, hôn l3n đỉnh đầu cô một cái rồi cứ ôm bạn gái như vậy ngủ cả đêm.
/100
|