Ba giờ sáng, xa xa nhìn lại, trong ký túc xá của trường, chỉ có đèn cháy sáng mà chẳng có một bóng người.
Đêm nay, người dám tắt đèn mà ngủ hầu như không có ai. Chuyện cái chết quỷ dị của hai người trong trường đã được truyền bá hoàn toàn.
Phòng C418.
Cao Kiện vẫn ngồi trên giường của hắn trừng mắt ngáy to. Tà Phong đại thiếu gia thì đã an giấc. Vương Khang Dận nhìn như đang nằm ngủ, nhưng thực chất là khép hờ mắt tu luyện. Chỉ còn lại duy nhất Dương Hoành Kiệt không ở trên giường, hắn bây giờ đang ngồi ở tại bàn, cây bút trong tay không ngừng ngọ nguậy.
Hắn nhìn vào ghi chép chi tiết của mình trên giấy, khi thì nhắm mắt tự hỏi, khi thì hạ bút phân tích.
Vương Khang Dận nằm trên giường thở ra một hơi thật dài. Một lát sau mới đứng dậy phóng xuống giường.
"Thức rồi à?" Dương Hoành Kiệt vẫn như cũ nhìn vào trang giấy ghi chép của hắn, đầu cũng không quay lại, hỏi.
"Ừ, ngủ không được. Đèn sáng quá."
Vương Khang Dận nhìn thấy Cao Kiện vẫn trừng mắt như cũ liền tiến đến đẩy đẩy hắn: "Thức, thức, mở to mắt ngủ có hại cho mắt lắm đó”
Cao Kiện lúc này hai mắt vô thần, hơn nữa còn đầy tơ máu. Có lẽ là đã tỉnh giấc, tay phải của hắn giơ lên, dường như là muốn dụi hai mắt của mình.
Vương Khang Dận vội chặn tay của Cao Kiện: "Đừng dụi mắt"
Dương Hoành Kiệt dùng tay xoay xoay huyệt Thái Dương, sau đó móc từ trong túi ra một chai thuốc nhỏ mắt rồi đi tới bên Cao Kiện: "Đừng nhúc nhích, tôi giúp cậu nhỏ mắt", sau đó tay trái cầm lấy tóc của Cao Kiện, rất bạo lực kéo đầu ngửa về sau.
"Rắc!" Mặc dù một tiếng rắc vang lên nhưng gương mặt cứng ngắc của Cao Kiện không tỏ vẻ đau đớn gì.
"Mắt đã đỡ hơn chưa?” Dương Hoành Kiệt nhỏ mắt tốc độ rất nhanh, lời vừa nói xong thì hai giọt nước thuốc đã rơi vào hai mắt Cao Kiện.
"Đèn tắt hết rồi lấy gì mà thấy" Cao Kiện còn chưa ý thức được hai mắt của hắn có vấn đề.
Nghe Cao Kiện nói vậy, Dương Hoành Kiệt liền chau mày: "Là tôi không tốt, đáng lẽ không nên đánh thức cậu" Giọng Dương Hoành Kiệt rất nhỏ nhẹ, có thể thấy trong lòng của hắn đang thật sự không tốt lắm, hẳn là đang tự trách mình. Tay phải của hắn nắm chặt mép giường, dường như là để phát tiết mọi sự trong lòng, bởi vì quá dùng nên các đốt ngón tay có chút trắng bệch.
Dương Hoành Kiệt và Cao Kiện biết nhau từ những năm học trung học, cảm tình của bọn họ có thể nói là so với anh em ruột còn thân thiết hơn. Bây giờ hai mắt của Cao Kiện…
"Không có việc gì đâu, đừng lo lắng." Vương Khang Dận hiểu được tâm tình hiện tại của Dương Hoành Kiệt, vỗ vỗ vai hắn: "Tôi có biện pháp, hãy để tôi xem anh ta nào”
Mặc dù Vương Khang Dận nói rất mơ hồ nhưng Dương Hoành Kiệt rất thông minh, nhất thời liền hiểu được ý tứ của Vương Khang Dận. Hắn ngẩng đầu lên, hai mắt nhìn thẳng vào Vương Khang Dận, tựa hồ hô to: “Cậu nhất định phải giúp cậu ta trở lại bình thường”
Vương Khang Dận gật đầu, sau đó hai tay đặt lên hai vai của Cao Kiện.
Dương Hoành Kiệt đứng ở một bên nhìn chằm chằm vào hai mắt của Cao Kiện, hy vọng hai mắt của hắn có thể khôi phục lại thần thái như trứơc.
Khi Vương Khang Dận đặt hai tay lên vai Cao Kiện thì hăn dường như muốn mở miệng hỏi cái gì nhưng lại phát hiện ra mình không thể khống chế thân thể nữa, trong lòng sợ hãi vô cùng.
Chỉ trong chốc lát, hắn cảm thấy đựơc một luồng khí lưu nóng rực từ hai vai tiến vào cơ thể của mình, nó tựa như một con chuột đang không ngừng chạy khắp trong thân. Hắn cảm thấy ý thức tựa hồ bị lấy đi khỏi thân thể…
"Rầm!"
Khi Vương Khang Dận buông tay ra thì Cao Kiện ngã ngữa ra sau, cái ót của hắn tiếp xúc rất thân mật với giường.
"Xiin lỗi, xin lỗi!" Vương Khang Dận đỡ Cao Kiện dậy, giúp hắn xoa đầu. Trước khi Vương Khang Dận buông tay ra cũng quên rằng giường trong ký túc xá đựơc làm rất chắc chắn để dành cho nhiều khóa sinh viên , nó được làm từ khung thép và gỗ dày, do đó cú đập của Cao Kiện không phải là nhẹ.
Dương Hoành Kiệt thấy Cao Kiện va chạm mạnh như vậy cũng không có tỉnh lại, liền hỏi Vương Khang Dận: "Cậu làm gì thế?” Giọng của hắn có vẻ rất sanh ngạnh, giống như là bức cung tội phạm vậy.
"Không có việc gì, do huyết mạch của Cao Kiện không thông mà thôi, bây giờ cậu ta đang ngủ" Vương Khang Dận nói rất hàm hồ nhưng là trong ánh mắt tràn ngập sự thành khẩn khiến kẻ khác không muốn tin cũng phải tin lời hắn.
Dương Hoành Kiệt không nói gì thêm, chỉ bước tới ngồi trên giường của Cao Kiện và nhìn hắn.
Vương Khang Dận rất thức thời liền rời khỏi giường. Hắn nhún vai, vừa định phóng lên trên giường của mình thì ánh mắt liền nhìn thấy tờ giấy ghi chép của Dương Hoành Kiệt. Sau đó hắn tiến tới ngồi xuống ghế và bắt đầu đọc.
Khi mặt trời mang theo ánh dương sáng lạn của nó chiếu khắp đại địa thì trong trường cũng đã tràn ngập sức sống.
Tại thao trường có nhiều sinh viên đang chơi bóng rổ. Bởi vì thao trường nằm đối diện ký túc xá nữ nên những nam sinh viên đang chơi này cố gắng phát huy ra mười hai thành công lực của mình, hy vọng có thể có được sự quan tâm của một nữ sinh viên nào đó.
Có lẽ là do ánh mặt trời chiếu vào nên làm cho Tà Phong đang nằm ở phía giường trên Cao Kiện mở mắt thức giấc. Hắn có thói quen khi thức giấc thì ngồi ở mép giường, sau đó cúi xuống tìm giày của mình.
"A.. a…a!"
Trong ký túc xá nam quanh quẩn tiếng kêu thảm thiết của Tà Phong. Cao Kiện dụi mắt tỉnh lại, hàm hồ nói: "Ai mới sáng sớm mà ồn ào thế?” Nhìn rõ ràng thì thấy Tà Phong đang nằm úp hình chữ bát trên mặt đất.
Tà Phong là một đại thiếu gia, bình thường ngủ ở nhà đều là ngủ trên giường lớn rộng, hơn nữa cách mặt đất cũng không cao. Nếu ngồi ở mép giường thì hai chân sẽ gần như chạm đất.
Hắn có một thói quen mỗi ngày khi rời giường ở nhà chính là ngồi ở mép giường, sau đó bước xuống giường rồi mang giày vào, tiếp đó ra khỏi phòng để cho người phục vụ bữa sáng.
Buổi sáng hôm nay hắn cũng như thường lệ ngồi ở mép giường nhưng hắn hoàn toàn quên là bản thân hắn đang ở trong ký túc xá, chưa kịp nhìn rõ đã theo thói quen bước xuống…
Khi hắn rơi xuống thì mới cảm giác được hai chân đang ở trong khoảng không, tiếp đó hét thảm một tiếng rồi té nằm úp trên đất.
Tất cả chỉ phát sinh trong một thời gian rất ngắn, Cao Kiện có thể nói là nhân chứng mục kích, một tiếng cười to đánh thức Dương Hoành Kiệt bên người cùng với Vương Khang Dận đang ngủ gục trên bàn.
"Ha ha ha ha!" Trong phòng C418 truyền ra từng trận cười to vang.
"Ai vậy, đừng làm ồn nữa, không cho ngừơi khác ngủ à!" Một giọng nói Vương Khang Dận quen thuộc từ bên phòng C419 kế bên truyền đến, đúng là Hoàng Hiểu Bân.
Ba người nghe tiếng liền giảm nhỏ tiếng cười.
Tà Phong tựa hồ té quá đau nên miệng rống to: "Người đâu? Các ngươi còn đứng nhìn sao? Mau đỡ ta đứng lên”
"Nơi này là trường học, không phải là nhà của cậu" Vương Khang Dận đối với tính tình của Tà Phong đại thiếu gia cảm thấy rất khó chịu, nói.
Vương Khang Dận cùng Tà Phong lại bốn mắt trừng nhau…
Dương Hoành Kiệt nhìn thấy hai mắt của Cao Kiện đã khôi phục lại thần thái như trước, tảng đá nặng trong lòng rốt cuộc cũng bỏ xuống.
"Là ai? Ai làm?” Tiếng nói lớn của Hoàng Hiểu Bân lại truyền đến.
Bốn người nghe xong liền rùng mình, sau đó quên cả mang giày chạy chân không hướng về phòng C419.
Bốn người lúc này đều rất kinh ngạc bởi vì thật không ngờ hành động của bốn người hoàn toàn nhất trí với nhau, tựa hồ sống chung cùng một phòng cũng không phải là trùng hợp mà là do vận mệnh đã an bài.
Khi bốn người chạy đến thì phát hiện trong phòng C419 không có người nào, hơn nữa trong phòng căn bản không có hiện tượng gì bất thường xuất hiện. Ngay khi bốn người cảm thấy nghi hoặc thì trong nhà vệ sinh truyền ra tiếng của Hoàng Hiểu Bân.
"Các cậu mau đến đây xem! Không biết là ai, con mẹ nó, lại ói ra nhiều như vậy đồ xú uế, thật tức chết mà" Hoàng Hiểu Bân vốn đã rất bất mãn vì phòng nằm cạnh nhà vệ sinh, bây giờ trong nhà vệ sinh lại còn tràn ngập mấy đồ dơ dáy, lúc này Hoàng Hiểu Bân tức giận đến nỗi người như phát hỏa.
Ngoại trừ Tà Phong, mặt của ba người còn lại có vẻ rất xấu hổ. Trong lúc nhất thời bầu không khí có vẻ rất trầm mặc.
"Khục..." Dương Hoành Kiệt ho khan một tiếng, phá tan bầu không khí trầm mặc: "Tôi đi rửa mặt.", sau đó cũng không quay đầu lại, vội vã rời đi.
Tà Phong cũng xoay người rời đi, hơn nữa còn lưu lại một câu: "Các cậu tự mình tạo nghiệt thì hãy tự giải quyết"
Hoàng Hiểu Bân nghe xong, sắc mặt hơi đổi.
"Chuyện này… ngày hôm qua tôi ăn phải con gián, cho nên ……" Cao Kiện nói mới một nửa thì khuôn mặt đẹp đẽ của hắn đã nhận đựơc một cú đấm thép.
"Thật xin lỗi, là do tôi quá xúc động" Hoàng Hiểu Bân lúc này lửa giận đã nguôi, dù sao ra tay đánh người là không phải, cần phải xin lỗi.
Cao Kiện vừa định phát tác nhưng đối phương đã nói xin lỗi nên chỉ có thể ủy khuất chỉ vào Vương Khang Dận nói: "Người ói cũng đâu phải một mình tôi, người thứ nhất ói chính là cậu ấy, tại sao người bị đánh lại là chỉ có tôi cơ chứ? Thật bất công"
"Đừng chỉ vào tôi… tôi vô tội" Vương Khang Dận mặc dù ngoài miệng nói mình vô tội nhưng giọng của hắn nghe ra dường như hơi sợ hãi.
Một cú đấm thép nữa bay vào mặt Vương Khang Dận…
"Công bằng chưa?" Hoàng Hiểu Bân hỏi Cao Kiện.
Cao Kiện vội gật đầu: "Rất công bằng, rất công bằng!" Vừa gật đầu thì máu tươi từ lỗ mũi chảy ra.
Lúc Hoàng Hiểu Bân đánh Cao Kiện là lúc hắn đang phát hỏa, cho nên dùng sức hơi mạnh. Với sức lực của Hoàng Hiểu Bân vậy mà không gãy xương mũi đã là điều may mắn rồi.
Đương nhiên, khi hắn đánh Vương Khang Dận chỉ là làm cho qua nên căn bản không giống với khi đánh Cao Kiện.
Cao Kiện đưa tay ôm mũi chạy về phòng nhưng máu vẫn như cũ từ trong khe hở của tay chậm rãi chảy ra, rơi nhỏ giọt trên đất. Trên đường từ nhà vệ sinh đến phòng C418 đều là máu của Cao Kiện.
Giữa trưa, Hoàng Hiểu Bân đến xin lỗi, mời bốn ngừơi của phòng C418 ra bên ngoài quán ăn bữa cơm.
Lúc này hai lỗ mũi của Cao Kiện đã đựơc đặt hai miếng bông gòn lớn, có lẽ là do chảy máu hơi nhiều nên hai miếng bông gòn đã đỏ tươi. Bởi vì mũi bịt bông gòn nên giọng của Cao Kiện nghe có chút quái dị: "Đều do con gián chết tiệt đó, hại ta hôm nay chảy một thau máu", nói xong nghiến răng kèn kẹt.
Dương Hoành Kiệt nghe xong Cao Kiện nói, liền cười cười rất cổ quái, sau đó nói: "Thời cổ có người từng bị chết vì ăn bánh bao, còn hôm nay thì lại có người nuốt một con gián dẫn đến máu chảy đầy đường”
Bốn người khác có mặt tại đó đều không cười nổi, ai cũng rùng mình một cái.
Lạnh… thật lạnh…… quá lạnh…siêu cấp lạnh a …
Dương Hoành Kiệt cũng ý thức được lời của mình dẫn tới như vậy nên xấu hổ cười cười cho qua.
"Các cậu có thấy cái chết của chú Tần rất ly kỳ hay không?" Tà Phong đại thiếu gia đột ngột nói một câu.
"Một người đại thiếu gia như cậu sao lại đột nhiên đối với cái chết của người làm công phát sinh hứng thú nhỉ?” Vương Khang Dận đối với Tà Phong giọng vẫn châm chọc như cũ.
Dương Hoành Kiệt thấy hai người lại muốn trừng mắt liền nói lảng sang chuyện khác: "Tôi thấy việc này rất kỳ hoặc, tôi đã phân tích cả đêm nhưng vẫn như cũ không có phát hiện ra cái gì khác", nói xong rồi lấy tờ giấy ghi chép trong túi ra.
"Cho tôi xem một chút”" Hoàng Hiểu Bân cầm tờ giấy ghi chép nhìn kỹ: "Cười? Trùng?" Hoàng Hiểu Bân đọc lên hai cái nghi điểm của Dương Hoành Kiệt ghi rồi đặt tờ giấy xuống bàn ăn, nhìn mọi người nói: "Các cậu thấy thế nào?"
Vương Khang Dận cầm lấy tờ giấy rồi vò thành cục ném bỏ, nói "Việc này các cậu đừng động vào"
Đêm nay, người dám tắt đèn mà ngủ hầu như không có ai. Chuyện cái chết quỷ dị của hai người trong trường đã được truyền bá hoàn toàn.
Phòng C418.
Cao Kiện vẫn ngồi trên giường của hắn trừng mắt ngáy to. Tà Phong đại thiếu gia thì đã an giấc. Vương Khang Dận nhìn như đang nằm ngủ, nhưng thực chất là khép hờ mắt tu luyện. Chỉ còn lại duy nhất Dương Hoành Kiệt không ở trên giường, hắn bây giờ đang ngồi ở tại bàn, cây bút trong tay không ngừng ngọ nguậy.
Hắn nhìn vào ghi chép chi tiết của mình trên giấy, khi thì nhắm mắt tự hỏi, khi thì hạ bút phân tích.
Vương Khang Dận nằm trên giường thở ra một hơi thật dài. Một lát sau mới đứng dậy phóng xuống giường.
"Thức rồi à?" Dương Hoành Kiệt vẫn như cũ nhìn vào trang giấy ghi chép của hắn, đầu cũng không quay lại, hỏi.
"Ừ, ngủ không được. Đèn sáng quá."
Vương Khang Dận nhìn thấy Cao Kiện vẫn trừng mắt như cũ liền tiến đến đẩy đẩy hắn: "Thức, thức, mở to mắt ngủ có hại cho mắt lắm đó”
Cao Kiện lúc này hai mắt vô thần, hơn nữa còn đầy tơ máu. Có lẽ là đã tỉnh giấc, tay phải của hắn giơ lên, dường như là muốn dụi hai mắt của mình.
Vương Khang Dận vội chặn tay của Cao Kiện: "Đừng dụi mắt"
Dương Hoành Kiệt dùng tay xoay xoay huyệt Thái Dương, sau đó móc từ trong túi ra một chai thuốc nhỏ mắt rồi đi tới bên Cao Kiện: "Đừng nhúc nhích, tôi giúp cậu nhỏ mắt", sau đó tay trái cầm lấy tóc của Cao Kiện, rất bạo lực kéo đầu ngửa về sau.
"Rắc!" Mặc dù một tiếng rắc vang lên nhưng gương mặt cứng ngắc của Cao Kiện không tỏ vẻ đau đớn gì.
"Mắt đã đỡ hơn chưa?” Dương Hoành Kiệt nhỏ mắt tốc độ rất nhanh, lời vừa nói xong thì hai giọt nước thuốc đã rơi vào hai mắt Cao Kiện.
"Đèn tắt hết rồi lấy gì mà thấy" Cao Kiện còn chưa ý thức được hai mắt của hắn có vấn đề.
Nghe Cao Kiện nói vậy, Dương Hoành Kiệt liền chau mày: "Là tôi không tốt, đáng lẽ không nên đánh thức cậu" Giọng Dương Hoành Kiệt rất nhỏ nhẹ, có thể thấy trong lòng của hắn đang thật sự không tốt lắm, hẳn là đang tự trách mình. Tay phải của hắn nắm chặt mép giường, dường như là để phát tiết mọi sự trong lòng, bởi vì quá dùng nên các đốt ngón tay có chút trắng bệch.
Dương Hoành Kiệt và Cao Kiện biết nhau từ những năm học trung học, cảm tình của bọn họ có thể nói là so với anh em ruột còn thân thiết hơn. Bây giờ hai mắt của Cao Kiện…
"Không có việc gì đâu, đừng lo lắng." Vương Khang Dận hiểu được tâm tình hiện tại của Dương Hoành Kiệt, vỗ vỗ vai hắn: "Tôi có biện pháp, hãy để tôi xem anh ta nào”
Mặc dù Vương Khang Dận nói rất mơ hồ nhưng Dương Hoành Kiệt rất thông minh, nhất thời liền hiểu được ý tứ của Vương Khang Dận. Hắn ngẩng đầu lên, hai mắt nhìn thẳng vào Vương Khang Dận, tựa hồ hô to: “Cậu nhất định phải giúp cậu ta trở lại bình thường”
Vương Khang Dận gật đầu, sau đó hai tay đặt lên hai vai của Cao Kiện.
Dương Hoành Kiệt đứng ở một bên nhìn chằm chằm vào hai mắt của Cao Kiện, hy vọng hai mắt của hắn có thể khôi phục lại thần thái như trứơc.
Khi Vương Khang Dận đặt hai tay lên vai Cao Kiện thì hăn dường như muốn mở miệng hỏi cái gì nhưng lại phát hiện ra mình không thể khống chế thân thể nữa, trong lòng sợ hãi vô cùng.
Chỉ trong chốc lát, hắn cảm thấy đựơc một luồng khí lưu nóng rực từ hai vai tiến vào cơ thể của mình, nó tựa như một con chuột đang không ngừng chạy khắp trong thân. Hắn cảm thấy ý thức tựa hồ bị lấy đi khỏi thân thể…
"Rầm!"
Khi Vương Khang Dận buông tay ra thì Cao Kiện ngã ngữa ra sau, cái ót của hắn tiếp xúc rất thân mật với giường.
"Xiin lỗi, xin lỗi!" Vương Khang Dận đỡ Cao Kiện dậy, giúp hắn xoa đầu. Trước khi Vương Khang Dận buông tay ra cũng quên rằng giường trong ký túc xá đựơc làm rất chắc chắn để dành cho nhiều khóa sinh viên , nó được làm từ khung thép và gỗ dày, do đó cú đập của Cao Kiện không phải là nhẹ.
Dương Hoành Kiệt thấy Cao Kiện va chạm mạnh như vậy cũng không có tỉnh lại, liền hỏi Vương Khang Dận: "Cậu làm gì thế?” Giọng của hắn có vẻ rất sanh ngạnh, giống như là bức cung tội phạm vậy.
"Không có việc gì, do huyết mạch của Cao Kiện không thông mà thôi, bây giờ cậu ta đang ngủ" Vương Khang Dận nói rất hàm hồ nhưng là trong ánh mắt tràn ngập sự thành khẩn khiến kẻ khác không muốn tin cũng phải tin lời hắn.
Dương Hoành Kiệt không nói gì thêm, chỉ bước tới ngồi trên giường của Cao Kiện và nhìn hắn.
Vương Khang Dận rất thức thời liền rời khỏi giường. Hắn nhún vai, vừa định phóng lên trên giường của mình thì ánh mắt liền nhìn thấy tờ giấy ghi chép của Dương Hoành Kiệt. Sau đó hắn tiến tới ngồi xuống ghế và bắt đầu đọc.
Khi mặt trời mang theo ánh dương sáng lạn của nó chiếu khắp đại địa thì trong trường cũng đã tràn ngập sức sống.
Tại thao trường có nhiều sinh viên đang chơi bóng rổ. Bởi vì thao trường nằm đối diện ký túc xá nữ nên những nam sinh viên đang chơi này cố gắng phát huy ra mười hai thành công lực của mình, hy vọng có thể có được sự quan tâm của một nữ sinh viên nào đó.
Có lẽ là do ánh mặt trời chiếu vào nên làm cho Tà Phong đang nằm ở phía giường trên Cao Kiện mở mắt thức giấc. Hắn có thói quen khi thức giấc thì ngồi ở mép giường, sau đó cúi xuống tìm giày của mình.
"A.. a…a!"
Trong ký túc xá nam quanh quẩn tiếng kêu thảm thiết của Tà Phong. Cao Kiện dụi mắt tỉnh lại, hàm hồ nói: "Ai mới sáng sớm mà ồn ào thế?” Nhìn rõ ràng thì thấy Tà Phong đang nằm úp hình chữ bát trên mặt đất.
Tà Phong là một đại thiếu gia, bình thường ngủ ở nhà đều là ngủ trên giường lớn rộng, hơn nữa cách mặt đất cũng không cao. Nếu ngồi ở mép giường thì hai chân sẽ gần như chạm đất.
Hắn có một thói quen mỗi ngày khi rời giường ở nhà chính là ngồi ở mép giường, sau đó bước xuống giường rồi mang giày vào, tiếp đó ra khỏi phòng để cho người phục vụ bữa sáng.
Buổi sáng hôm nay hắn cũng như thường lệ ngồi ở mép giường nhưng hắn hoàn toàn quên là bản thân hắn đang ở trong ký túc xá, chưa kịp nhìn rõ đã theo thói quen bước xuống…
Khi hắn rơi xuống thì mới cảm giác được hai chân đang ở trong khoảng không, tiếp đó hét thảm một tiếng rồi té nằm úp trên đất.
Tất cả chỉ phát sinh trong một thời gian rất ngắn, Cao Kiện có thể nói là nhân chứng mục kích, một tiếng cười to đánh thức Dương Hoành Kiệt bên người cùng với Vương Khang Dận đang ngủ gục trên bàn.
"Ha ha ha ha!" Trong phòng C418 truyền ra từng trận cười to vang.
"Ai vậy, đừng làm ồn nữa, không cho ngừơi khác ngủ à!" Một giọng nói Vương Khang Dận quen thuộc từ bên phòng C419 kế bên truyền đến, đúng là Hoàng Hiểu Bân.
Ba người nghe tiếng liền giảm nhỏ tiếng cười.
Tà Phong tựa hồ té quá đau nên miệng rống to: "Người đâu? Các ngươi còn đứng nhìn sao? Mau đỡ ta đứng lên”
"Nơi này là trường học, không phải là nhà của cậu" Vương Khang Dận đối với tính tình của Tà Phong đại thiếu gia cảm thấy rất khó chịu, nói.
Vương Khang Dận cùng Tà Phong lại bốn mắt trừng nhau…
Dương Hoành Kiệt nhìn thấy hai mắt của Cao Kiện đã khôi phục lại thần thái như trước, tảng đá nặng trong lòng rốt cuộc cũng bỏ xuống.
"Là ai? Ai làm?” Tiếng nói lớn của Hoàng Hiểu Bân lại truyền đến.
Bốn người nghe xong liền rùng mình, sau đó quên cả mang giày chạy chân không hướng về phòng C419.
Bốn người lúc này đều rất kinh ngạc bởi vì thật không ngờ hành động của bốn người hoàn toàn nhất trí với nhau, tựa hồ sống chung cùng một phòng cũng không phải là trùng hợp mà là do vận mệnh đã an bài.
Khi bốn người chạy đến thì phát hiện trong phòng C419 không có người nào, hơn nữa trong phòng căn bản không có hiện tượng gì bất thường xuất hiện. Ngay khi bốn người cảm thấy nghi hoặc thì trong nhà vệ sinh truyền ra tiếng của Hoàng Hiểu Bân.
"Các cậu mau đến đây xem! Không biết là ai, con mẹ nó, lại ói ra nhiều như vậy đồ xú uế, thật tức chết mà" Hoàng Hiểu Bân vốn đã rất bất mãn vì phòng nằm cạnh nhà vệ sinh, bây giờ trong nhà vệ sinh lại còn tràn ngập mấy đồ dơ dáy, lúc này Hoàng Hiểu Bân tức giận đến nỗi người như phát hỏa.
Ngoại trừ Tà Phong, mặt của ba người còn lại có vẻ rất xấu hổ. Trong lúc nhất thời bầu không khí có vẻ rất trầm mặc.
"Khục..." Dương Hoành Kiệt ho khan một tiếng, phá tan bầu không khí trầm mặc: "Tôi đi rửa mặt.", sau đó cũng không quay đầu lại, vội vã rời đi.
Tà Phong cũng xoay người rời đi, hơn nữa còn lưu lại một câu: "Các cậu tự mình tạo nghiệt thì hãy tự giải quyết"
Hoàng Hiểu Bân nghe xong, sắc mặt hơi đổi.
"Chuyện này… ngày hôm qua tôi ăn phải con gián, cho nên ……" Cao Kiện nói mới một nửa thì khuôn mặt đẹp đẽ của hắn đã nhận đựơc một cú đấm thép.
"Thật xin lỗi, là do tôi quá xúc động" Hoàng Hiểu Bân lúc này lửa giận đã nguôi, dù sao ra tay đánh người là không phải, cần phải xin lỗi.
Cao Kiện vừa định phát tác nhưng đối phương đã nói xin lỗi nên chỉ có thể ủy khuất chỉ vào Vương Khang Dận nói: "Người ói cũng đâu phải một mình tôi, người thứ nhất ói chính là cậu ấy, tại sao người bị đánh lại là chỉ có tôi cơ chứ? Thật bất công"
"Đừng chỉ vào tôi… tôi vô tội" Vương Khang Dận mặc dù ngoài miệng nói mình vô tội nhưng giọng của hắn nghe ra dường như hơi sợ hãi.
Một cú đấm thép nữa bay vào mặt Vương Khang Dận…
"Công bằng chưa?" Hoàng Hiểu Bân hỏi Cao Kiện.
Cao Kiện vội gật đầu: "Rất công bằng, rất công bằng!" Vừa gật đầu thì máu tươi từ lỗ mũi chảy ra.
Lúc Hoàng Hiểu Bân đánh Cao Kiện là lúc hắn đang phát hỏa, cho nên dùng sức hơi mạnh. Với sức lực của Hoàng Hiểu Bân vậy mà không gãy xương mũi đã là điều may mắn rồi.
Đương nhiên, khi hắn đánh Vương Khang Dận chỉ là làm cho qua nên căn bản không giống với khi đánh Cao Kiện.
Cao Kiện đưa tay ôm mũi chạy về phòng nhưng máu vẫn như cũ từ trong khe hở của tay chậm rãi chảy ra, rơi nhỏ giọt trên đất. Trên đường từ nhà vệ sinh đến phòng C418 đều là máu của Cao Kiện.
Giữa trưa, Hoàng Hiểu Bân đến xin lỗi, mời bốn ngừơi của phòng C418 ra bên ngoài quán ăn bữa cơm.
Lúc này hai lỗ mũi của Cao Kiện đã đựơc đặt hai miếng bông gòn lớn, có lẽ là do chảy máu hơi nhiều nên hai miếng bông gòn đã đỏ tươi. Bởi vì mũi bịt bông gòn nên giọng của Cao Kiện nghe có chút quái dị: "Đều do con gián chết tiệt đó, hại ta hôm nay chảy một thau máu", nói xong nghiến răng kèn kẹt.
Dương Hoành Kiệt nghe xong Cao Kiện nói, liền cười cười rất cổ quái, sau đó nói: "Thời cổ có người từng bị chết vì ăn bánh bao, còn hôm nay thì lại có người nuốt một con gián dẫn đến máu chảy đầy đường”
Bốn người khác có mặt tại đó đều không cười nổi, ai cũng rùng mình một cái.
Lạnh… thật lạnh…… quá lạnh…siêu cấp lạnh a …
Dương Hoành Kiệt cũng ý thức được lời của mình dẫn tới như vậy nên xấu hổ cười cười cho qua.
"Các cậu có thấy cái chết của chú Tần rất ly kỳ hay không?" Tà Phong đại thiếu gia đột ngột nói một câu.
"Một người đại thiếu gia như cậu sao lại đột nhiên đối với cái chết của người làm công phát sinh hứng thú nhỉ?” Vương Khang Dận đối với Tà Phong giọng vẫn châm chọc như cũ.
Dương Hoành Kiệt thấy hai người lại muốn trừng mắt liền nói lảng sang chuyện khác: "Tôi thấy việc này rất kỳ hoặc, tôi đã phân tích cả đêm nhưng vẫn như cũ không có phát hiện ra cái gì khác", nói xong rồi lấy tờ giấy ghi chép trong túi ra.
"Cho tôi xem một chút”" Hoàng Hiểu Bân cầm tờ giấy ghi chép nhìn kỹ: "Cười? Trùng?" Hoàng Hiểu Bân đọc lên hai cái nghi điểm của Dương Hoành Kiệt ghi rồi đặt tờ giấy xuống bàn ăn, nhìn mọi người nói: "Các cậu thấy thế nào?"
Vương Khang Dận cầm lấy tờ giấy rồi vò thành cục ném bỏ, nói "Việc này các cậu đừng động vào"
/31
|