"Bác sĩ Hàn, xin hỏi bạn tôi có sao không?" Tà Phong thấy người bác sĩ trị liệu cho Vương Khang Dận đi tói liền tiến lên hỏi.
Bác sĩ Hàn lắc đầu.
Tất cả mọi người đều biết ý nghĩa khi bác sĩ lắc đầu, đó là cánh tay của Vương Khang Dận có thể đã bị phế đi.
"Xương đã nối rồi nhưng là các cơ bị thương rất nghiêm trọng, ngoài ra điều nguy hiểm nhất chính là dây thần kinh đã tổn thương, sau này có thể thậm chí nâng một cái ly cũng không nổi”
Chú Vương đứng ở một bên, tay móc ra một bao thơ đỏ, cười nói: "Bác sĩ, xin hãy cố gắng giúp đỡ, dùng tất cả mọi phương pháp để trị liệu dùm cho”
Bác sĩ Hàn chuyển mắt nhìn trái nhìn phải, thấy xung quan không có nhân viên thì mới lặng lẽ nhận lấy bao đỏ bỏ vào túi, nói: "Yên tâm, giờ tôi đi xem tình hình bạn của các anh đây”
"Hừ, thầy thuốc gì chứ, lang băm thì có” Bác sĩ Hàn đi rồi, Cao Kiện bất mãn hô lên.
Dương Hoành Kiệt hướng về chú Vương và Tà Phong hơi khom ngừơi nói: "Tà Phong, chú Vương, xin cảm ơn hai người”
"Cậu làm gì thế? Mọi người đều là bạn bè, nếu sau này cậu còn nói như thế nữa thì tôi và cậu nhất đao lưỡng đoạn" Tà Phong biểu hiện rất kích động,làm ai cũng không nói nên lời.
"Thiếu gia tính tình hơi nóng, các cậu bỏ qua cho” Chú Vương xoay về Tà Phong nói: "Thiếu gia, mấy người họ cũng là thật lòng cảm ơn cậu, không phải giả vờ gì đâu”
Tà Phong gật đầu: "Cháu biết, chỉ là nhất thời kích động một chút."
Vương Khang Dận đứng trong phòng bệnh nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cửa phòng mở ra, mọi người ùa vào hỏi thăm Vương Khang Dận.
Nhìn một chút cục bột trên tay phải mình: "Không sao đâu, các cậu đừng quá lo lắng, mặc dù bây giờ cảm giác tay không có lực nhưng qua một thời gian sẽ khỏi thôi" Vương Khang Dận nhìn Tà Phong nói: "Cám ơn cậu, người anh em. Trước kia đối với cậu có thành kiến hơi quá, bây giờ tôi xin lỗi cậu"
Tà Phong mỉm cười, nói "Cám ơn cái gì, nếu không có cậu thì tôi bây giờ không biết nằm đâu trong đất kìa”
Nghe Tà Phong nói vậy, chú Vương vẻ mặt khẩn trương: "Thiếu gia, bộ các cậu gặp chuyện gì à?”
Mọi người luân phiên đem chuyện đã xảy ra kể lại.
Chú Vương dùng gịong của tiền bối trách mắng: "Tôi không đồng ý các cậu làm vậy, trên thế giới này có rất nhiều chuyện không thể giải thích, quá nguy hiểm!"
"Chú Vương, cha cháu cũng không phản đối, không có việc gì đâu" Tà Phong giải thích.
Chú Vương thở dài: "Thì ra lão gia vì chuyện này mới kêu tôi mang đồ đến đây, lão gia cũng thật là…", sau đó đứng lên khom người chào mọi người: "Sự an toàn của thiếu gia xin trông cậy vào các cậu”
"Chú yên tâm." Vương Khang Dận cười nói: "Lần này cháu đánh nhau với một quỷ thuật sĩ nên mới ra như vầy…."
Ở đây cũng không có người ngoài, Vương Khang Dận đem chuyện đánh nhau với quỷ thuật sĩ kể ra.
"…… cuối cùng tôi đá trúng cậu em của hắn, tuy nhiên cũng ngất xỉu luôn”
"Sao cậu không gọi chúng tôi! Nếu là tôi, nhất định sẽ cho hắn tàn phế!" Hoàng Hiểu Bân giơ cánh tay của mình lên nói.
Nghe Vương Khang Dận nói vậy, trong lòng chú Vương cũng yên tâm vài phần, nếu như lão gia đã kêu mang đồ đến thì nhất định món đồ mang đến có thể có giúp ích thật lớn.
"Chờ một chút!" Dương Hoành Kiệt đột ngột quát lên: "Chúng ta mau trở về trường để tìm tên khốn đó!"
"Ôi, thật vất vả mới ra ngoài đựơc, giờ phải về rồi, chán quá" Cao Kiện oán giận nói.
Hoàng Hiểu Bân gật đầu: "Đúng, phải về trường ngay”
"Tại sao?" Cao Kiện hỏi.
"Rất đơn giản, tên khốn đó đánh “cậu em” của cậu là có mục đích" Dương Hoành Kiệt giải thích cho Cao Kiện: "Bởi vì hắn muốn giá họa, nếu hắn có ý nghĩ như vậy thì chứng minh hắn là người trong trường, vì sợ bại lộ thân phận cho nên mới làm thế. Nếu đánh người khác thì có lẽ là hắn có thể tránh được một kiếp, nhưng người hắn đánh lại là cậu, vì cậu không phải là người mặc đồ đen đó, cậu hiểu chưa?"
"Hắn đánh tôi làm gì? Tôi và hắn có oán thù sao?" Cao Kiện vẫn như cũ không hiểu hỏi.
"Nếu hắn là đàn ông thì “cậu em nhỏ” của hắn nhất định sẽ bị thương" Dương Hoành Kiệt và Hoàng Hiểu Bân đồng thời nói với Cao Kiện .
"Chúng tôi đi trước đây, cậu dưỡng thương cho tốt nhé” Tà Phong vỗ vỗ lưng Vương Khang Dận, rồi quay về chú Vương nói: "Chú Vương, phiền chú chiếu cố Vương Khang Dận dùm cháu, xe để cháu lái được rồi”
Sau khi bốn người rời đi, chú Vương liền hướng Vương Khang Dận nói cảm ơn lần nữa.
Vương Khang Dận không thể làm gì khác hơn là mỉm cười cho qua, bản thân hắn cũng không rõ tại sao chú Vương nói cảm ơn với mình. Người nói cảm ơn hẳn phải là hắn chứ?
Chú Vương chiếu cố Vương Khang Dận cả ngày, hơn nữa còn trò chuyện rất nhiều với Vương Khang Dận, thậm chí còn nói cho Vương Khang Dận biết ông ta và cha của Tà Phong đã từng là huynh đệ sóng vai tác chiến trong giới xã hội đen, cha của Tà Phong còn đỡ cho ông ba viên đạn.
Giữa trưa ngày kế tiếp, Vương Khang Dận trở lại phòng, cánh tay vẫn bó bột như cũ. Hắn cũng biết cánh tay của hắn đã bị phế hơn phân nửa rồi.
"Thế nào? Có tìm được người không?” Vương Khang Dận hỏi
Hoàng Hiểu Bân cầm tờ giấy nói: "Ngày hôm qua người xin phép nghỉ học ngọai trừ chúng ta còn có 12 người khác, trải qua sự điều tra của chúng tôi thì bọn họ cũng không có hiềm nghi gì, đương nhiên trong đó cũng có nữ nhưng chúng tôi cũng đã tra qua luôn"
"Chẳng lẽ hắn không phải người trong trường?"
Dương Hoành Kiệt đẩy đẩy gọng kính nói: "Không đâu, có thể hắn cứ theo lẽ thường mà lên lớp, chúng ta có thể hỏi thăm xem có người nào hôm qua có dáng đi không được tự nhiên không?”
"Thôi để tạm việc đó qua một bên đi, sau này cẩn thận một chút hay hơn” Vương Khang Dận quay về Tà Phong hỏi: "Cậu nhận được đồ rồ phải không?”
"Cạch cạch!"
Cao Kiện cầm cây súng ngắn trong tay: "Mọi thứ đều tốt."
"Cậu làm gì đó? Lỡ súng nổ thì sao?” Tà Phong thấy Cao Kiện cầm súng quơ quơ, vẻ mặt khẩn trương hét lớn.
"Bỏ súng xuống!" Dương Hoành Kiệt cầm súng chỉa vào sau ót của Cao Kiện, đương nhiên súng của hắn vẫn ở chế độ bảo hiểm .
Cao Kiện trông giống như mấy tên cướp trong phi, buông súng, hai tay ôm đầu ngồi xổm xuống.
10 giờ tối.
Mọi người đi tra xét khu lầu giảng dạy cũng đã bình an trở về. Có lẽ là do đi quá sớm nên không thấy có hiện tượng gì bất thường. Dương Hoành Kiệt thậm chí còn phát hiện được vết sơn đen của xe dính trên tường tại khu lầu A.
Dấu vết nho nhỏ này làm cho mọi người sửng sốt không thôi.
Lúc đầu Dương Hoành Kiệt cùng mấy người đi tìm kiếm dấu vết của xe để lại nhưng không có tìm được, còn gặp đựơc cái xác không đầu, nhưng bây giờ thì lại vô tình tìm được…
Một dấu vết tìm cả tuần không thấy, nay lại bất ngờ hiện ra?
"Để tôi phân tích một chút” Dương Hoành Kiệt cầm giấy ghi chép gì đó rồi nói: "Về vết sơn đen của xe, trứơc tiên chúng ta hãy tạm để nó qua một bên. Hiện tại mục tiêu chủ yếu của chúng ta chính là phải tìm ra ngừơi mặc đồ đen, một khi tìm được tên đó thì tất cả mọi chuyện có thể giải quyết"
Vương Khang Dận đồng ý gật đầu: "Đúng vậy, chúng ta cứ phán đoán linh tinh cũng chẳng đựơc gì, chi bằng cứ trực tiếp đi tìm ngừơi mặc đồ đen là hay nhất"
"Tôi về phòng nhé, ngày mai sẽ đến nghe các cậu nói tiếp về người mặc đồ đen, chúc các cậu ngủ ngon” Hoàng Hiểu Bân vẫy tay tạm biệt.
"Tà Phong, cha của cậu ghê thiệt, gửi đến mấy thứ này." Dương Hoành Kiệt vẻ mặt hưng phấn, quơ quơ cây súng.
Tà Phong nói: "Người giàu có bình thường có súng cũng là chuyện bình thường thôi”
Một đêm yên tĩnh.
o O o
Giữa trưa ngày thứ hai, Hoàng Hiểu Bân lôi tên ra vẻ Lục Gia Chánh vào phòng C418.
"Ồ, thật không ngờ là hắn! Sao ta lại không nghĩ đến trước đó chứ? Thật ngốc quá" Không để ý đến hai người, Dương Hoành Kiệt cười khổ nói.
Lục Gia Chánh sờ sờ cằm hỏi: "Cậu ta bị sao vậy?”
"Không phải chuyện của cậu, đứng sang một bên dùm" Hoàng Hiểu Bân đối với người bạn cùng phòng không chút khách khí, đẩy hắn ra cửa.
"Đi thôi" Vương Khang Dận nói.
Trong phòng C418 tràn ngập tiếng “cạch cạch” của súng lên đạn. Lúc này ở cửa, Lục Gia Chánh đã ra khỏi phòng một khoảng, lại nghe thấy ở phía sau lưng tiếng kim loại vang lên, trái tim nhất thời đập mạnh.
"Con mẹ nó, xã hội đen, cũng may bọn chúng không chú ý mình” Lục Gia Chánh lòng sợ hãi nói thầm.
Nghe tiếng bước chận ở phía sau vang lên, Lục Gia Chánh cố ý hơi quay đầu lại liếc nhìn thì thấy năm tên đeo kính đen, mặc đồ tây đen lù lù đi tới, trái tim của hắn lại nhất thời đập mạnh dường như muốn rớt ra khỏi ngực, lẩm bẩm: "Con mẹ nó, xảy ra chuyện gì thế?”
"Cậu còn đứng đó làm gì?" Hoàng Hiểu Bân hỏi Lục Gia Chánh.
Lục Gia Chánh lúc này lấy lại phong độ ta đây vốn có, đầu ngẩng lên, khóe miệng mỉm cười: "Không có gì, tôi vừa nhìn thấy một cô gái đẹp, đột nhiên động tâm", bất quá hai mắt của hắn căn bản không dám nhìn vào mọi người.
"Thiệt là cái tên khùng điên, trong ký túc xá nam làm gì có gái đẹp?"
Mọi người vừa nói thầm vừa đi đến phía cầu thang.
Khi năm người đi khỏi thì Lục Gia Chánh mới chuyển ánh mắt nhìn vào bóng lưng màu đen của mọi người.
"Ôi, căng thẳng thần kinh quá, đi tắm cái cho thoải mái"
Đoàn người Vương Khang Dận ngồi trong xe của Tà Phong hướng về khu lầu giảng dạy…
"Thật đúng là xe tốt, hình thức trong xe quả là có nghệ thuật nha, hơn nữa không gian lại lớn, tám người ngồi cũng dư nữa là”
Hoàng Hiểu Bân ngồi ở ghế cuối, vẻ mặt rất thỏa mãn. Tà Phong đột nhiên đạp thắng, đậu xe lại ở một bên.
"Tà Phong thiếu gia ơi, lần sau có thắng gấp xin nhắc nhở một tiếng dùm nhé" Phía sau vang lên giọng nói buồn bực của Hoàng Hiểu Bân.
"Đi, làm thịt tên khốn đó” Cao Kiện bước xuống xe trước tiên, trong lời nói rất có mùi của đại ca xã hội đen…
Có lẽ là do lời nói đầy sát khí của Cao Kiện.
Sát khí của đoàn người dâng lên ngập trời!
Vương Khang Dận dùng tay trái sờ sờ đồ vật cồm cộm trong áo, khóe miệng nở nụ cười tự tin.
Lần này, xem ngươi chạy đâu, tên quỷ thuật sĩ kia…
Chúng tao không dễ khi dễ thế đâu!
"Ha ha ha ha!"
Luồng sát khí bị tiếng cười của Vương Khang Dận phá tan.
"Vương Khang Dận, cậu cười to như vậy làm hắn nghe thì sao?" Dương Hoành Kiệt quay đầu lại trách mắng.
"À… nhất thời kích động thôi." Vương Khang Dận xấu hổ cười.
Sát khí lại tiếp tục dâng lên…
"Úi da!"
Dương Hoành Kiệt nhìn vào Cao Kiện bị vấp ngã nằm trên đất, buồn bực nói: "Các cậu sao lại thích phá hư hào khí thế?"
"Do chân phải không cẩn thận đạp trúng chân trái thôi, không sao, tiếp tục."
Sát khí lại bốc cao…
Bác sĩ Hàn lắc đầu.
Tất cả mọi người đều biết ý nghĩa khi bác sĩ lắc đầu, đó là cánh tay của Vương Khang Dận có thể đã bị phế đi.
"Xương đã nối rồi nhưng là các cơ bị thương rất nghiêm trọng, ngoài ra điều nguy hiểm nhất chính là dây thần kinh đã tổn thương, sau này có thể thậm chí nâng một cái ly cũng không nổi”
Chú Vương đứng ở một bên, tay móc ra một bao thơ đỏ, cười nói: "Bác sĩ, xin hãy cố gắng giúp đỡ, dùng tất cả mọi phương pháp để trị liệu dùm cho”
Bác sĩ Hàn chuyển mắt nhìn trái nhìn phải, thấy xung quan không có nhân viên thì mới lặng lẽ nhận lấy bao đỏ bỏ vào túi, nói: "Yên tâm, giờ tôi đi xem tình hình bạn của các anh đây”
"Hừ, thầy thuốc gì chứ, lang băm thì có” Bác sĩ Hàn đi rồi, Cao Kiện bất mãn hô lên.
Dương Hoành Kiệt hướng về chú Vương và Tà Phong hơi khom ngừơi nói: "Tà Phong, chú Vương, xin cảm ơn hai người”
"Cậu làm gì thế? Mọi người đều là bạn bè, nếu sau này cậu còn nói như thế nữa thì tôi và cậu nhất đao lưỡng đoạn" Tà Phong biểu hiện rất kích động,làm ai cũng không nói nên lời.
"Thiếu gia tính tình hơi nóng, các cậu bỏ qua cho” Chú Vương xoay về Tà Phong nói: "Thiếu gia, mấy người họ cũng là thật lòng cảm ơn cậu, không phải giả vờ gì đâu”
Tà Phong gật đầu: "Cháu biết, chỉ là nhất thời kích động một chút."
Vương Khang Dận đứng trong phòng bệnh nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cửa phòng mở ra, mọi người ùa vào hỏi thăm Vương Khang Dận.
Nhìn một chút cục bột trên tay phải mình: "Không sao đâu, các cậu đừng quá lo lắng, mặc dù bây giờ cảm giác tay không có lực nhưng qua một thời gian sẽ khỏi thôi" Vương Khang Dận nhìn Tà Phong nói: "Cám ơn cậu, người anh em. Trước kia đối với cậu có thành kiến hơi quá, bây giờ tôi xin lỗi cậu"
Tà Phong mỉm cười, nói "Cám ơn cái gì, nếu không có cậu thì tôi bây giờ không biết nằm đâu trong đất kìa”
Nghe Tà Phong nói vậy, chú Vương vẻ mặt khẩn trương: "Thiếu gia, bộ các cậu gặp chuyện gì à?”
Mọi người luân phiên đem chuyện đã xảy ra kể lại.
Chú Vương dùng gịong của tiền bối trách mắng: "Tôi không đồng ý các cậu làm vậy, trên thế giới này có rất nhiều chuyện không thể giải thích, quá nguy hiểm!"
"Chú Vương, cha cháu cũng không phản đối, không có việc gì đâu" Tà Phong giải thích.
Chú Vương thở dài: "Thì ra lão gia vì chuyện này mới kêu tôi mang đồ đến đây, lão gia cũng thật là…", sau đó đứng lên khom người chào mọi người: "Sự an toàn của thiếu gia xin trông cậy vào các cậu”
"Chú yên tâm." Vương Khang Dận cười nói: "Lần này cháu đánh nhau với một quỷ thuật sĩ nên mới ra như vầy…."
Ở đây cũng không có người ngoài, Vương Khang Dận đem chuyện đánh nhau với quỷ thuật sĩ kể ra.
"…… cuối cùng tôi đá trúng cậu em của hắn, tuy nhiên cũng ngất xỉu luôn”
"Sao cậu không gọi chúng tôi! Nếu là tôi, nhất định sẽ cho hắn tàn phế!" Hoàng Hiểu Bân giơ cánh tay của mình lên nói.
Nghe Vương Khang Dận nói vậy, trong lòng chú Vương cũng yên tâm vài phần, nếu như lão gia đã kêu mang đồ đến thì nhất định món đồ mang đến có thể có giúp ích thật lớn.
"Chờ một chút!" Dương Hoành Kiệt đột ngột quát lên: "Chúng ta mau trở về trường để tìm tên khốn đó!"
"Ôi, thật vất vả mới ra ngoài đựơc, giờ phải về rồi, chán quá" Cao Kiện oán giận nói.
Hoàng Hiểu Bân gật đầu: "Đúng, phải về trường ngay”
"Tại sao?" Cao Kiện hỏi.
"Rất đơn giản, tên khốn đó đánh “cậu em” của cậu là có mục đích" Dương Hoành Kiệt giải thích cho Cao Kiện: "Bởi vì hắn muốn giá họa, nếu hắn có ý nghĩ như vậy thì chứng minh hắn là người trong trường, vì sợ bại lộ thân phận cho nên mới làm thế. Nếu đánh người khác thì có lẽ là hắn có thể tránh được một kiếp, nhưng người hắn đánh lại là cậu, vì cậu không phải là người mặc đồ đen đó, cậu hiểu chưa?"
"Hắn đánh tôi làm gì? Tôi và hắn có oán thù sao?" Cao Kiện vẫn như cũ không hiểu hỏi.
"Nếu hắn là đàn ông thì “cậu em nhỏ” của hắn nhất định sẽ bị thương" Dương Hoành Kiệt và Hoàng Hiểu Bân đồng thời nói với Cao Kiện .
"Chúng tôi đi trước đây, cậu dưỡng thương cho tốt nhé” Tà Phong vỗ vỗ lưng Vương Khang Dận, rồi quay về chú Vương nói: "Chú Vương, phiền chú chiếu cố Vương Khang Dận dùm cháu, xe để cháu lái được rồi”
Sau khi bốn người rời đi, chú Vương liền hướng Vương Khang Dận nói cảm ơn lần nữa.
Vương Khang Dận không thể làm gì khác hơn là mỉm cười cho qua, bản thân hắn cũng không rõ tại sao chú Vương nói cảm ơn với mình. Người nói cảm ơn hẳn phải là hắn chứ?
Chú Vương chiếu cố Vương Khang Dận cả ngày, hơn nữa còn trò chuyện rất nhiều với Vương Khang Dận, thậm chí còn nói cho Vương Khang Dận biết ông ta và cha của Tà Phong đã từng là huynh đệ sóng vai tác chiến trong giới xã hội đen, cha của Tà Phong còn đỡ cho ông ba viên đạn.
Giữa trưa ngày kế tiếp, Vương Khang Dận trở lại phòng, cánh tay vẫn bó bột như cũ. Hắn cũng biết cánh tay của hắn đã bị phế hơn phân nửa rồi.
"Thế nào? Có tìm được người không?” Vương Khang Dận hỏi
Hoàng Hiểu Bân cầm tờ giấy nói: "Ngày hôm qua người xin phép nghỉ học ngọai trừ chúng ta còn có 12 người khác, trải qua sự điều tra của chúng tôi thì bọn họ cũng không có hiềm nghi gì, đương nhiên trong đó cũng có nữ nhưng chúng tôi cũng đã tra qua luôn"
"Chẳng lẽ hắn không phải người trong trường?"
Dương Hoành Kiệt đẩy đẩy gọng kính nói: "Không đâu, có thể hắn cứ theo lẽ thường mà lên lớp, chúng ta có thể hỏi thăm xem có người nào hôm qua có dáng đi không được tự nhiên không?”
"Thôi để tạm việc đó qua một bên đi, sau này cẩn thận một chút hay hơn” Vương Khang Dận quay về Tà Phong hỏi: "Cậu nhận được đồ rồ phải không?”
"Cạch cạch!"
Cao Kiện cầm cây súng ngắn trong tay: "Mọi thứ đều tốt."
"Cậu làm gì đó? Lỡ súng nổ thì sao?” Tà Phong thấy Cao Kiện cầm súng quơ quơ, vẻ mặt khẩn trương hét lớn.
"Bỏ súng xuống!" Dương Hoành Kiệt cầm súng chỉa vào sau ót của Cao Kiện, đương nhiên súng của hắn vẫn ở chế độ bảo hiểm .
Cao Kiện trông giống như mấy tên cướp trong phi, buông súng, hai tay ôm đầu ngồi xổm xuống.
10 giờ tối.
Mọi người đi tra xét khu lầu giảng dạy cũng đã bình an trở về. Có lẽ là do đi quá sớm nên không thấy có hiện tượng gì bất thường. Dương Hoành Kiệt thậm chí còn phát hiện được vết sơn đen của xe dính trên tường tại khu lầu A.
Dấu vết nho nhỏ này làm cho mọi người sửng sốt không thôi.
Lúc đầu Dương Hoành Kiệt cùng mấy người đi tìm kiếm dấu vết của xe để lại nhưng không có tìm được, còn gặp đựơc cái xác không đầu, nhưng bây giờ thì lại vô tình tìm được…
Một dấu vết tìm cả tuần không thấy, nay lại bất ngờ hiện ra?
"Để tôi phân tích một chút” Dương Hoành Kiệt cầm giấy ghi chép gì đó rồi nói: "Về vết sơn đen của xe, trứơc tiên chúng ta hãy tạm để nó qua một bên. Hiện tại mục tiêu chủ yếu của chúng ta chính là phải tìm ra ngừơi mặc đồ đen, một khi tìm được tên đó thì tất cả mọi chuyện có thể giải quyết"
Vương Khang Dận đồng ý gật đầu: "Đúng vậy, chúng ta cứ phán đoán linh tinh cũng chẳng đựơc gì, chi bằng cứ trực tiếp đi tìm ngừơi mặc đồ đen là hay nhất"
"Tôi về phòng nhé, ngày mai sẽ đến nghe các cậu nói tiếp về người mặc đồ đen, chúc các cậu ngủ ngon” Hoàng Hiểu Bân vẫy tay tạm biệt.
"Tà Phong, cha của cậu ghê thiệt, gửi đến mấy thứ này." Dương Hoành Kiệt vẻ mặt hưng phấn, quơ quơ cây súng.
Tà Phong nói: "Người giàu có bình thường có súng cũng là chuyện bình thường thôi”
Một đêm yên tĩnh.
o O o
Giữa trưa ngày thứ hai, Hoàng Hiểu Bân lôi tên ra vẻ Lục Gia Chánh vào phòng C418.
"Ồ, thật không ngờ là hắn! Sao ta lại không nghĩ đến trước đó chứ? Thật ngốc quá" Không để ý đến hai người, Dương Hoành Kiệt cười khổ nói.
Lục Gia Chánh sờ sờ cằm hỏi: "Cậu ta bị sao vậy?”
"Không phải chuyện của cậu, đứng sang một bên dùm" Hoàng Hiểu Bân đối với người bạn cùng phòng không chút khách khí, đẩy hắn ra cửa.
"Đi thôi" Vương Khang Dận nói.
Trong phòng C418 tràn ngập tiếng “cạch cạch” của súng lên đạn. Lúc này ở cửa, Lục Gia Chánh đã ra khỏi phòng một khoảng, lại nghe thấy ở phía sau lưng tiếng kim loại vang lên, trái tim nhất thời đập mạnh.
"Con mẹ nó, xã hội đen, cũng may bọn chúng không chú ý mình” Lục Gia Chánh lòng sợ hãi nói thầm.
Nghe tiếng bước chận ở phía sau vang lên, Lục Gia Chánh cố ý hơi quay đầu lại liếc nhìn thì thấy năm tên đeo kính đen, mặc đồ tây đen lù lù đi tới, trái tim của hắn lại nhất thời đập mạnh dường như muốn rớt ra khỏi ngực, lẩm bẩm: "Con mẹ nó, xảy ra chuyện gì thế?”
"Cậu còn đứng đó làm gì?" Hoàng Hiểu Bân hỏi Lục Gia Chánh.
Lục Gia Chánh lúc này lấy lại phong độ ta đây vốn có, đầu ngẩng lên, khóe miệng mỉm cười: "Không có gì, tôi vừa nhìn thấy một cô gái đẹp, đột nhiên động tâm", bất quá hai mắt của hắn căn bản không dám nhìn vào mọi người.
"Thiệt là cái tên khùng điên, trong ký túc xá nam làm gì có gái đẹp?"
Mọi người vừa nói thầm vừa đi đến phía cầu thang.
Khi năm người đi khỏi thì Lục Gia Chánh mới chuyển ánh mắt nhìn vào bóng lưng màu đen của mọi người.
"Ôi, căng thẳng thần kinh quá, đi tắm cái cho thoải mái"
Đoàn người Vương Khang Dận ngồi trong xe của Tà Phong hướng về khu lầu giảng dạy…
"Thật đúng là xe tốt, hình thức trong xe quả là có nghệ thuật nha, hơn nữa không gian lại lớn, tám người ngồi cũng dư nữa là”
Hoàng Hiểu Bân ngồi ở ghế cuối, vẻ mặt rất thỏa mãn. Tà Phong đột nhiên đạp thắng, đậu xe lại ở một bên.
"Tà Phong thiếu gia ơi, lần sau có thắng gấp xin nhắc nhở một tiếng dùm nhé" Phía sau vang lên giọng nói buồn bực của Hoàng Hiểu Bân.
"Đi, làm thịt tên khốn đó” Cao Kiện bước xuống xe trước tiên, trong lời nói rất có mùi của đại ca xã hội đen…
Có lẽ là do lời nói đầy sát khí của Cao Kiện.
Sát khí của đoàn người dâng lên ngập trời!
Vương Khang Dận dùng tay trái sờ sờ đồ vật cồm cộm trong áo, khóe miệng nở nụ cười tự tin.
Lần này, xem ngươi chạy đâu, tên quỷ thuật sĩ kia…
Chúng tao không dễ khi dễ thế đâu!
"Ha ha ha ha!"
Luồng sát khí bị tiếng cười của Vương Khang Dận phá tan.
"Vương Khang Dận, cậu cười to như vậy làm hắn nghe thì sao?" Dương Hoành Kiệt quay đầu lại trách mắng.
"À… nhất thời kích động thôi." Vương Khang Dận xấu hổ cười.
Sát khí lại tiếp tục dâng lên…
"Úi da!"
Dương Hoành Kiệt nhìn vào Cao Kiện bị vấp ngã nằm trên đất, buồn bực nói: "Các cậu sao lại thích phá hư hào khí thế?"
"Do chân phải không cẩn thận đạp trúng chân trái thôi, không sao, tiếp tục."
Sát khí lại bốc cao…
/31
|