Đến khi bữa cơm sắp kết thúc, chuông điện thoại di động của Tô Tịnh vang lên, nhìn thấy số điện thoại của ba, ấn nút nghe liền thấy giọng nói trầm thấp của ba truyền tới, trái ngược với sự uy nghiêm ngày trước, chỉ hỏi cô có thể về nhà một chuyến hay không. Tô Tịnh vội hỏi có chuyện gì, ba ở đầu dây bên kia muốn nói lại thôi, nhất thời làm cho cô hoảng hồn một trận. Nếu không có chuyện lớn gì xảy ra, ba sẽ không thất thố như vậy. Ở trước mặt Diệp Tranh và chị Mạn khó nói chuyện được, Tô Tịnh đứng dậy đi ra ngoài cửa, hỏi liên tiếp mấy câu, ba mới nói. “Ba và mẹ con quyết định ly hôn.”
Tô Tịnh giương khóe miệng, không biết phải nói gì.
Tháng mười một, trời vào cuối thu, gió lạnh thổi qua, sự lạnh lẽo theo khóe miệng tiến vào trong lòng.
Tô Tịnh thẫn thờ. “Vậy sao, con biết rồi.”
Người ở đầu dây điện thoại bên kia cũng cứng đờ, sau một lúc mới hỏi, “Ý của con, là đồng ý cho ba mẹ ly hôn sao?”
Tô Tịnh bị gió tràn vào trong cổ họng, nhất thời nghẹn lại.
Rốt cục cũng nhớ tới phải hỏi cô có đồng ý hay không sao, vậy sao thời điểm ở cùng tình nhân không hỏi cô có đồng ý hay không. Nhưng ít nhất, ông cũng là thực tình hỏi một tiếng, chí ít nhắc nhở cô, bản thân cũng là một thành viên trong gia đình.
“Con không có vấn đề gì, ba mẹ thương lượng đi.” Tô Tịnh rất bình tĩnh.
Ba im lặng một hồi, “Vậy khi nào con quay về?”
“Ngày mai đi.” Tô Tịnh suy nghĩ một chút, bổ sung thêm một câu, “Mẹ có khỏe không?”
Lại là một hồi im lặng.
“Có lẽ vẫn ổn.”
Cúp điện thoại, Tô Tịnh đứng ở cửa một lát, nhìn xe cộ đi lại trên đường, đèn rực rỡ mới lên, người đi đường vội vàng trở về nhà.
Nhà của cô không còn, cha mẹ vẫn còn, chỉ là không còn nhà nữa.
Không còn nữa, cũng không khác biệt lắm, chẳng qua là một cái danh phận.
Nghĩ như thế, cô thong dong đứng dậy, thong dong tản bộ, Tô Tịnh theo bản năng lấy điện thoại di động, tìm tới số điện thoại của mẹ, không biết có nên gọi tới hỏi thăm một tiếng hay không. Nói cái gì mới được đây, chúc mừng bà rốt cuộc cũng thoát khỏi cuộc hôn nhân không mỹ mãn này?
Ngón tay dừng lại trên bàn phím, trước mắt hiện lên khuôn mặt của mẹ, khóe mắt đã có vết chân chim, bên thái dương mơ hồ nhìn thấy tóc bạc, rủ xuống ngực… Lần trước đi cùng với mẹ mua nội y, mới phát hiện vóc người bà đã biến dạng đến lợi hại. Một người phụ nữ mới năm mươi tuổi, ngực đã héo hon chảy xệ, quả thực không tưởng tượng ra được đó đã từng là nơi cho ăn của cô.
Trái tim đột nhiên đập mạnh, giống như có ai đó lôi kéo, vừa khẩn trương, vừa chua xót.
Tay Tô Tịnh run lên, điện thoại rơi xuống đất, pin “cạch” một tiếng rơi ra ngoài, rớt xuống dưới bậc thang.
Ngay cả hãng điện thoại bền nổi tiếng NOKIA cũng yếu ớt như vậy, không biết còn có thứ gì là thực sự vững chắc.
Đang cúi người tìm cục pin, giày cao gót bị trượt một cái, Tô Tịnh suýt chút nữa thì ngã sấp xuống.
Vịn vào song sắt bên cạnh bồn hoa, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy bên trong tấm cửa kính thủy tinh dài chạm đất, dưới mặt bàn, chân của người phụ nữ cùng người đàn ông chạm vào nhau. Mắt cá chân tinh tế của người phụ nữ kề sát chân người đàn ông, mũi giầy cao gót nhọn chuyển động, một thoáng trêu chọc, người đàn ông thừa thế kề sát tới, cẳng chân cọ vào mắt cá chân người phụ nữ… Anh tới tôi đi, dường như đã quên chiếc bàn kê sát bên cửa kính thủy tinh, từ bên ngoài liếc mắt một cái là nhìn rõ mồn một.
Chân chị Mạn rất đẹp, Diệp Tranh mặc đồ màu xám đường may được giấu rất khéo léo, là Tô Tịnh tự mình chọn lựa.
Từ chỗ cô nghiêng nghiêng nhìn vào, có một cảm giác tương xứng lạ kỳ.
Tô Tịnh chậm rãi nhặt điện thoại di động lên, chậm rãi vịn song sắt đứng dậy, chậm rãi cúi đầu phủi sạch váy.
Cũng không thể so sánh với sự bất ngờ khi nghe tin ba mẹ muốn ly hôn.
Cũng không cảm thấy kỳ quái, có lẽ là vì đã mơ hồ có linh cảm, chỉ là không tự mắt nhìn thấy thì không tin tưởng.
Chung quy là cho rằng, thế giới này không tồi tệ đến như vậy.
Tô Tịnh giương khóe miệng, không biết phải nói gì.
Tháng mười một, trời vào cuối thu, gió lạnh thổi qua, sự lạnh lẽo theo khóe miệng tiến vào trong lòng.
Tô Tịnh thẫn thờ. “Vậy sao, con biết rồi.”
Người ở đầu dây điện thoại bên kia cũng cứng đờ, sau một lúc mới hỏi, “Ý của con, là đồng ý cho ba mẹ ly hôn sao?”
Tô Tịnh bị gió tràn vào trong cổ họng, nhất thời nghẹn lại.
Rốt cục cũng nhớ tới phải hỏi cô có đồng ý hay không sao, vậy sao thời điểm ở cùng tình nhân không hỏi cô có đồng ý hay không. Nhưng ít nhất, ông cũng là thực tình hỏi một tiếng, chí ít nhắc nhở cô, bản thân cũng là một thành viên trong gia đình.
“Con không có vấn đề gì, ba mẹ thương lượng đi.” Tô Tịnh rất bình tĩnh.
Ba im lặng một hồi, “Vậy khi nào con quay về?”
“Ngày mai đi.” Tô Tịnh suy nghĩ một chút, bổ sung thêm một câu, “Mẹ có khỏe không?”
Lại là một hồi im lặng.
“Có lẽ vẫn ổn.”
Cúp điện thoại, Tô Tịnh đứng ở cửa một lát, nhìn xe cộ đi lại trên đường, đèn rực rỡ mới lên, người đi đường vội vàng trở về nhà.
Nhà của cô không còn, cha mẹ vẫn còn, chỉ là không còn nhà nữa.
Không còn nữa, cũng không khác biệt lắm, chẳng qua là một cái danh phận.
Nghĩ như thế, cô thong dong đứng dậy, thong dong tản bộ, Tô Tịnh theo bản năng lấy điện thoại di động, tìm tới số điện thoại của mẹ, không biết có nên gọi tới hỏi thăm một tiếng hay không. Nói cái gì mới được đây, chúc mừng bà rốt cuộc cũng thoát khỏi cuộc hôn nhân không mỹ mãn này?
Ngón tay dừng lại trên bàn phím, trước mắt hiện lên khuôn mặt của mẹ, khóe mắt đã có vết chân chim, bên thái dương mơ hồ nhìn thấy tóc bạc, rủ xuống ngực… Lần trước đi cùng với mẹ mua nội y, mới phát hiện vóc người bà đã biến dạng đến lợi hại. Một người phụ nữ mới năm mươi tuổi, ngực đã héo hon chảy xệ, quả thực không tưởng tượng ra được đó đã từng là nơi cho ăn của cô.
Trái tim đột nhiên đập mạnh, giống như có ai đó lôi kéo, vừa khẩn trương, vừa chua xót.
Tay Tô Tịnh run lên, điện thoại rơi xuống đất, pin “cạch” một tiếng rơi ra ngoài, rớt xuống dưới bậc thang.
Ngay cả hãng điện thoại bền nổi tiếng NOKIA cũng yếu ớt như vậy, không biết còn có thứ gì là thực sự vững chắc.
Đang cúi người tìm cục pin, giày cao gót bị trượt một cái, Tô Tịnh suýt chút nữa thì ngã sấp xuống.
Vịn vào song sắt bên cạnh bồn hoa, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy bên trong tấm cửa kính thủy tinh dài chạm đất, dưới mặt bàn, chân của người phụ nữ cùng người đàn ông chạm vào nhau. Mắt cá chân tinh tế của người phụ nữ kề sát chân người đàn ông, mũi giầy cao gót nhọn chuyển động, một thoáng trêu chọc, người đàn ông thừa thế kề sát tới, cẳng chân cọ vào mắt cá chân người phụ nữ… Anh tới tôi đi, dường như đã quên chiếc bàn kê sát bên cửa kính thủy tinh, từ bên ngoài liếc mắt một cái là nhìn rõ mồn một.
Chân chị Mạn rất đẹp, Diệp Tranh mặc đồ màu xám đường may được giấu rất khéo léo, là Tô Tịnh tự mình chọn lựa.
Từ chỗ cô nghiêng nghiêng nhìn vào, có một cảm giác tương xứng lạ kỳ.
Tô Tịnh chậm rãi nhặt điện thoại di động lên, chậm rãi vịn song sắt đứng dậy, chậm rãi cúi đầu phủi sạch váy.
Cũng không thể so sánh với sự bất ngờ khi nghe tin ba mẹ muốn ly hôn.
Cũng không cảm thấy kỳ quái, có lẽ là vì đã mơ hồ có linh cảm, chỉ là không tự mắt nhìn thấy thì không tin tưởng.
Chung quy là cho rằng, thế giới này không tồi tệ đến như vậy.
/6
|