Tối đến, cả lớp nó quây quần bên đống lửa trại - Hân à, đi dạo không_Trương Nhỉ tỏ vẻ thân thiện
Vừa ăn xong nên nó cũng thấy hơi no, không đề phong mà đáp ngay
- Đi, đi chứ_nó
Hắn để ý một vòng thấy nó và đám bạn của Trương Nhi đi mất, cảm thấy nghi ngờ, hắn quyết định bám đuôi theo dõi
Đi đường một quảng khá dài, cảm thấy hơi mỏi chân, nó hỏi Trương Nhi
- Chúng ta đang đi đâu vậy?
- Tớ mới tìm ra chỗ này đẹp lắm, ráng một chút đi gần tới nơi rồi_Trương Nhi
Cảm thấy không thể tiếp tục, chân nó mỏi nhừ, mềm nhũn như cọng bún, đành phải ngồi một lát. Đang xoa bóp chân thì bất thình lình có một lực đẩy đã đẩy nó té xuống một cái giếng. Giếng này tuy không sâu lắm nhưng có nước. Với chiều cao của nó khó có thể lên tới được miệng giếng
Rầm...xẹt...
- Trời mưa, trời mưa rồi ,sao lại xúi quẩy như vậy chứ, mình còn chẳng biết bơi...!!!
10'
15'
20'
30'
Nước đã lên tới cổ nó. Sức chịu đựng đã đạt tới đỉnh điểm, đôi mặt nặng trĩu khép lại khiến nó thiếp đi
- Này, này Thiên Hân, cô mau tỉnh dậy đi chứ, tính dọa tôi chết khiếp sao._Đôi mắt nhắm nghiền của nó từ từ mở ra. Một chàng trai tuấn tú xuất hiện, có phải mình đã chết và đây là thiên sứ đưa mình đi...
- Này mau tỉnh dậy, trời tạnh mưa rồi
Nó giật mình tỉnh dậy, thì ra mình còn sống, cảm ơn thượng đế, nó cố gắng gượng người đứng dậy nhưng không thể, chắc lúc rơi xuống giếng, va chạm vào thành giếng nên nó bị bong gân
- Haizzz......Leo lên đây tôi cõng
Nó sựng người, ngẩn ra một lúc, hắn hối thúc
- Có lên không thì bảo_hắn mất kiên nhẵn
- Lên chứ_nó giật mình
Cõng nó đi một đoạn thì nó hỏi:
- Sao cậu biết tôi ở đó mà cứu tôi thế?
- Vì tôi biết cô mà đi với tụi Trương Nhi thì thế nào cũng gặp nguy hiểm nên đi theo xem thế nào
- Cậu theo dõi tôi_nó trợn mắt
- Cũng có thể nói là như vậy_hắn
- Tại sao_nó
Thấy hắn im lặng không trả lời, nó cũng không buồn hỏi, ngủ thiếp đi trên tấm lưng của hắn
Về đến lều trại, anh nó hốt hoảng:
- Em bị sao thế này_anh nó
- Tối qua em đi chơi bị lạc trong rừng_nó
- Hân bị bong gân_hắn lạnh lùng nói
Thật không giống như lúc cõng mình lúc nào-Thật ấm áp_mình đang suy nghĩ gì vậy trời, vớ vẩn, vớ vẩn.....Hãy quay về thực tại đi nào
Hành động quan tâm của Hiếu dành cho nó khiến cho Trương Nhi không khỏi ghen tức.Nó quay về được đã đành, nay còn được anh Thiên Hiếu quan tâm như vậy, 2 người này rốt cuộc là có quan hệ gì vậy chứ, người yêu của nhau chăng_cô cứ đợi đấy BẠCH THIÊN HÂN ạ??_Trương Nhi ghen tức
Sau khi cõng nó về, hắn bị cảm và sốt nặng, phải chăm sóc mấy ngày trời khiến cho nó không khỏi lo lắng. Nào là thay khăn chườm cho hắn, nấu cháo bồi bổ cho hắn, canh đêm cho hắn ngủ...v...v...
*Sáng hôm sau*
Những ánh nắng chiếu vào mặt khiến hắn bừng tỉnh, bên cạnh là nó đang ngủ thiếp đi vì đêm qua canh cho hắn ngủ. Hắn ngắm nhìn nó một hồi lâu rồi vớ tạm chiếc chăn mỏng đắp cho nó ngủ
CÁC EM HÃY TẬP HỢP THÀNH HÀNG ĐI NÀO_giọng oang oang của thầy Hiệu Trưởng khiến nó giật mình.Không thèm để ý xung quanh, nó lật đật làm VSCN rồi chạy lon ton ra ngoài như chưa có chuyện gì xảy ra
- Trong 3-4 tiếng tới, các em sẽ được chơi tự do, vào trờ ăn trưa thì tập trung lại đây.Nên nhớ đừng đi quá xa đấy nhé.GIẢI TÁN. Cả mấy trăm học sinh ùa đi như ong vỡ tổ.Nó lay Linh thủ thỉ
- Ê, chơi mắt mèo không Linh
- Hí hí, chơi chứ, nhưng kiếm đâu ra mắt mèo bây giờ?
- Hôm trước đi lạc trong rừng có bụi mắt mèo mọc rậm lắm mày yên tâm_nó cười ranh ma
- Thế đi lẹ thôi
Nó cùng con bạn thân đi kiếm mắt mèo trong rừng.Sau bao nhiêu thời gian "vượt suối", "băng đèo" nó đã thấy được bụi mắt mèo
- Đây nè Linh ơi_nó gọi í ới
- Tao tới liền. Găng tay nè má, đeo vào nếu mày không muốn làm nạn nhân đầu tiên của trò đùa quái gở này nhé con điên
- Xong rồi nè...một bọc rõ to, tha hồ mà chơi con nhé_hahaha
Rốt cuộc, 2 đứa nó hí hửng chét vào từng cái ghế ngồi của học sinh để tập trung vào trưa nay, cả thầy hiệu trưởng và anh hai nó cũng không thoát khỏi
- Này anh hai nhé, phá đồng hồ này, này thì phá đồng hồ này_nó cười đắc ý
- Tao làm xong rồi Hân ạ, dù sao cũng là anh hai mày mà, có cần làm quá vậy không
- Thù này tao quyết phải trả_nó vừa nói vừa quẹt tay vào mũi đắc thắng
Vừa ăn xong nên nó cũng thấy hơi no, không đề phong mà đáp ngay
- Đi, đi chứ_nó
Hắn để ý một vòng thấy nó và đám bạn của Trương Nhi đi mất, cảm thấy nghi ngờ, hắn quyết định bám đuôi theo dõi
Đi đường một quảng khá dài, cảm thấy hơi mỏi chân, nó hỏi Trương Nhi
- Chúng ta đang đi đâu vậy?
- Tớ mới tìm ra chỗ này đẹp lắm, ráng một chút đi gần tới nơi rồi_Trương Nhi
Cảm thấy không thể tiếp tục, chân nó mỏi nhừ, mềm nhũn như cọng bún, đành phải ngồi một lát. Đang xoa bóp chân thì bất thình lình có một lực đẩy đã đẩy nó té xuống một cái giếng. Giếng này tuy không sâu lắm nhưng có nước. Với chiều cao của nó khó có thể lên tới được miệng giếng
Rầm...xẹt...
- Trời mưa, trời mưa rồi ,sao lại xúi quẩy như vậy chứ, mình còn chẳng biết bơi...!!!
10'
15'
20'
30'
Nước đã lên tới cổ nó. Sức chịu đựng đã đạt tới đỉnh điểm, đôi mặt nặng trĩu khép lại khiến nó thiếp đi
- Này, này Thiên Hân, cô mau tỉnh dậy đi chứ, tính dọa tôi chết khiếp sao._Đôi mắt nhắm nghiền của nó từ từ mở ra. Một chàng trai tuấn tú xuất hiện, có phải mình đã chết và đây là thiên sứ đưa mình đi...
- Này mau tỉnh dậy, trời tạnh mưa rồi
Nó giật mình tỉnh dậy, thì ra mình còn sống, cảm ơn thượng đế, nó cố gắng gượng người đứng dậy nhưng không thể, chắc lúc rơi xuống giếng, va chạm vào thành giếng nên nó bị bong gân
- Haizzz......Leo lên đây tôi cõng
Nó sựng người, ngẩn ra một lúc, hắn hối thúc
- Có lên không thì bảo_hắn mất kiên nhẵn
- Lên chứ_nó giật mình
Cõng nó đi một đoạn thì nó hỏi:
- Sao cậu biết tôi ở đó mà cứu tôi thế?
- Vì tôi biết cô mà đi với tụi Trương Nhi thì thế nào cũng gặp nguy hiểm nên đi theo xem thế nào
- Cậu theo dõi tôi_nó trợn mắt
- Cũng có thể nói là như vậy_hắn
- Tại sao_nó
Thấy hắn im lặng không trả lời, nó cũng không buồn hỏi, ngủ thiếp đi trên tấm lưng của hắn
Về đến lều trại, anh nó hốt hoảng:
- Em bị sao thế này_anh nó
- Tối qua em đi chơi bị lạc trong rừng_nó
- Hân bị bong gân_hắn lạnh lùng nói
Thật không giống như lúc cõng mình lúc nào-Thật ấm áp_mình đang suy nghĩ gì vậy trời, vớ vẩn, vớ vẩn.....Hãy quay về thực tại đi nào
Hành động quan tâm của Hiếu dành cho nó khiến cho Trương Nhi không khỏi ghen tức.Nó quay về được đã đành, nay còn được anh Thiên Hiếu quan tâm như vậy, 2 người này rốt cuộc là có quan hệ gì vậy chứ, người yêu của nhau chăng_cô cứ đợi đấy BẠCH THIÊN HÂN ạ??_Trương Nhi ghen tức
Sau khi cõng nó về, hắn bị cảm và sốt nặng, phải chăm sóc mấy ngày trời khiến cho nó không khỏi lo lắng. Nào là thay khăn chườm cho hắn, nấu cháo bồi bổ cho hắn, canh đêm cho hắn ngủ...v...v...
*Sáng hôm sau*
Những ánh nắng chiếu vào mặt khiến hắn bừng tỉnh, bên cạnh là nó đang ngủ thiếp đi vì đêm qua canh cho hắn ngủ. Hắn ngắm nhìn nó một hồi lâu rồi vớ tạm chiếc chăn mỏng đắp cho nó ngủ
CÁC EM HÃY TẬP HỢP THÀNH HÀNG ĐI NÀO_giọng oang oang của thầy Hiệu Trưởng khiến nó giật mình.Không thèm để ý xung quanh, nó lật đật làm VSCN rồi chạy lon ton ra ngoài như chưa có chuyện gì xảy ra
- Trong 3-4 tiếng tới, các em sẽ được chơi tự do, vào trờ ăn trưa thì tập trung lại đây.Nên nhớ đừng đi quá xa đấy nhé.GIẢI TÁN. Cả mấy trăm học sinh ùa đi như ong vỡ tổ.Nó lay Linh thủ thỉ
- Ê, chơi mắt mèo không Linh
- Hí hí, chơi chứ, nhưng kiếm đâu ra mắt mèo bây giờ?
- Hôm trước đi lạc trong rừng có bụi mắt mèo mọc rậm lắm mày yên tâm_nó cười ranh ma
- Thế đi lẹ thôi
Nó cùng con bạn thân đi kiếm mắt mèo trong rừng.Sau bao nhiêu thời gian "vượt suối", "băng đèo" nó đã thấy được bụi mắt mèo
- Đây nè Linh ơi_nó gọi í ới
- Tao tới liền. Găng tay nè má, đeo vào nếu mày không muốn làm nạn nhân đầu tiên của trò đùa quái gở này nhé con điên
- Xong rồi nè...một bọc rõ to, tha hồ mà chơi con nhé_hahaha
Rốt cuộc, 2 đứa nó hí hửng chét vào từng cái ghế ngồi của học sinh để tập trung vào trưa nay, cả thầy hiệu trưởng và anh hai nó cũng không thoát khỏi
- Này anh hai nhé, phá đồng hồ này, này thì phá đồng hồ này_nó cười đắc ý
- Tao làm xong rồi Hân ạ, dù sao cũng là anh hai mày mà, có cần làm quá vậy không
- Thù này tao quyết phải trả_nó vừa nói vừa quẹt tay vào mũi đắc thắng
/63
|