Suốt bốn tiết học buổi sáng Chu Viên vẫn chưa quay về, Miêu Miêu có hơi lo lắng trong lòng, nhất là lúc cô gọi điện thoại cho đối phương nhưng lại phát hiện điện thoại của anh nằm trong ngăn bàn.
Tuy rằng lý trí cô biết Chu Viên nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì, kinh nghiệm của anh nhiều hơn cô hơn nữa lại thông minh như vậy, nhưng mà về mặt cảm xúc vẫn không nhịn được lo lắng.
Miêu Miêu không đợi được Chu Viên về thì đã bị gọi đến phòng làm việc của hiệu trưởng.
Vẻ mặt hiệu trưởng nghiêm tức, trong lòng Hoa Miêu Miêu đương nhiên biết bọn họ không thể làm gì mình, bây giờ trường học mới vừa xảy ra chuyện mà mẹ của cô lại hoàn toàn đứng về phía cô.
Hoa Miêu Miêu ngồi xuống, “Hiệu trưởng?”
Cô nghĩ đến hiệu trưởng trường tiểu học của mình, là một ông già trông có vẻ hung dữ nhưng lại thích cùng chơi đùa nói chuyện với nhóm học sinh tiểu học bọn họ, ông luôn mặc một chiếc áo sơ mi đen, khác hoàn toàn với người hiệu trưởng này.
Đối phương mở miệng nói, “Hoa Miêu Miêu, em là học sinh ba tốt của trường và là học sinh ba tốt của thành phố, em nên hiểu cái gì gọi là tin đồn chỉ nên dừng lại ở những người khôn ngoan*, bài đăng trên Tieba là do em đăng sao?”
(*Những lời đồn thổi vô căn cứ sẽ bị người khôn ngoan ngăn chặn.)
Miêu Miêu nhất thời không biết nên nói cái gì, rõ ràng là hành động ở sân tập của cô hôm nay và việc cô không chịu xóa bài đăng khiến bọn họ tưởng rằng là cô làm, có điều Miêu Miêu rất nhanh đã lấy lại tinh thần, nói, “Hiệu trưởng, trong buổi diễn thuyết hôm nay có một câu mà em rất đồng tình, đó chính là phải chủ động giải quyết vấn đề, trường học chắc cũng nên như vậy chứ không phải đi giải quyết người đưa ra vấn đề này, có lẽ thầy nghĩ em chỉ là một học sinh, cái gì cũng không hiểu, suy nghĩ cũng trẻ con, nhưng mà hãy tin em, những người theo dõi chuyện này hầu hết đều có suy nghĩ giống như em.”
Rõ ràng trường học tìm đến cô là muốn giải quyết người đưa ra vấn đề, không biết vì sao cô có thể loáng thoáng cảm giác được trường học hẳn là muốn cô tuyên bố nói rằng đây chỉ là tin đồn.
Miêu Miêu rất tức giận trong lòng nhưng mà cô đã trải qua rất nhiều chuyện đủ để cô hiểu được tức giận là việc không nên.
Hiệu trưởng hơi tức giận, mặt âm trầm kêu cô ra ngoài.
Miêu Miêu lễ phép nói, “Vâng.”
Sau khi đi ra thì thấy rất nhiều bạn học trong lớp bọn họ đang đứng ngoài phòng làm việc.
“Lớp trưởng, cuối cùng cậu cũng ra!”
“Không có làm khó cậu chứ?”
“Bọn mình đã đăng bài rồi….”
Miêu Miêu: “….”
Thì ra lúc Miêu Miêu bị gọi vào phòng làm việc, những người khác sợ xảy ra chuyện gì vậy nên đều chạy tới, đương nhiên không dám xông vào phòng làm việc nhưng cả đám vẫn dám đứng chờ bên ngoài.
Miêu Miêu cảm động trong lòng, lại cảm thấy lớp bọn họ quá đáng yêu, cùng lắm chỉ có thể dạy dỗ chứ không có khả năng làm gì cô, lỡ như cô cũng bị ép nhảy lầu vậy tình cảnh kia sẽ không có cách nào dọn dẹp được.
Sau đó cô biết được chuyện bọn họ lên mạng đăng bài nên nhanh chóng lấy điện thoại ra nhìn.
Lập tức thấy cư dân mạng sắp xem lãnh đạo nhà trường trở thành bên phản động rồi.
Trước đây trên Tieba trường bọn họ từng đăng một bài nhưng ngay cả một người like cũng không có, bây giờ đã có mười mấy ngàn người vào mắng.
Các học sinh cũng bảy mồm tám miệng thảo luận, “Sau này nếu như kêu lớp trưởng đi nữa thì bọn tôi sẽ công khai một lần.”
“Nhân tiện hình như cái lớp ngu ngốc kia đang điều tra xem là ai đăng bài, nghe nói còn lục soát ký túc xá của người ta.”
“Nếu tôi là người đăng bài mà không bị điều tra ra coi như không sao, nếu bị bọn họ điều tra ra rồi bắt nạt, dù sao cũng chết thì tôi sẽ cho một mồi lửa để tất cả bọn họ phải chôn cùng.”
Miêu Miêu nghĩ thầm, lãnh đạo nhà trường nghi ngờ là cô đăng, vậy chắc chắn lớp kia cũng sẽ nghi ngờ cô.
Người chuyên nghiệp lưng đội nồi. Nhưng mà không sao, bản thân không cùng cấp với bọn họ hơn nữa dù bọn họ muốn bắt nạt mình thì cũng không tìm được cơ hội.
Bên phía bộ giáo dục vẫn không lên tiếng, Miêu Miêu cùng bạn học đi về phía phòng học, độ tuổi này đang là độ tuổi nhiệt huyết, đi được mấy bước đã thấy có bạn học lên mạng thấy được tin tức nói là trường học đã bồi thường 60 vạn, gia đình đã đồng ý không truy cứu.
Mọi người vốn vẫn đang mồm năm miệng bảy thảo luận chuyện này nhưng bây giờ thoáng cái đã yên tĩnh lại.
Miêu Miêu nói, “Quay về học bài đi, chuyện này chắc chắn vẫn giải quyết được.”
Thật ra Miêu Miêu cũng không biết phải giải quyết vấn đề này thế nào. Trước đây cô chỉ xử lý một vài việc nhỏ trong lớp.
Khi nghĩ đến đây cô lại nhớ tới Chu Viên, Chu Viên ứng xử có kinh nghiệm hơn cô, dù sao anh cũng từng thấy rất nhiều vụ việc lớn.
Nhưng mà không biết bây giờ đối phương đã đi đâu rồi.
Lúc quay về phòng học thì thấy Chu Viên đang yên lặng ngồi bên cửa sổ, anh cũng nhìn qua đây, bên ngoài trời vẫn đang mưa phùn, không thấy rõ biểu cảm trên gương mặt anh nhưng mà ánh mắt đã lướt qua những người khác trong phòng học rơi vào người Miêu Miêu.
Miêu Miêu thở dài bước nhanh tới ngồi xuống, “Cậu đi ra ngoài cũng không nói với tớ một tiếng, làm tớ giật mình, hơn nữa còn không mang điện thoại theo,”
Chu Viên lấy điện thoại từ ngăn bàn ra, hối lỗi nói, “Lúc đi có hơi gấp nên quên mang điện thoại, lần tới nhất định sẽ cầm điện thoại theo.”
Vốn chỉ định nói như thế, kết quả lại được đối phương nghiêm túc bảo đảm, còn mang theo vẻ áy náy khiến cho Miêu Miêu cũng có hơi ngượng ngùng.
“Dù thế nào sau này ra ngoài cũng phải cầm theo điện thoại.” Miêu Miêu ngồi bên cạnh nhưng cô không hỏi đối phương đã đi đâu, dù sao đây cũng là chuyện riêng của người ta.
Nhưng mà Miêu Miêu lại hỏi, “Vẫn còn lo lắng chuyện của nữ sinh kia sao?”
Miêu Miêu ừ một tiếng, thật ra cô nghĩ tình hình bây giờ đã không còn đường nào.
“Hôm nay hiệu trưởng tìm tớ rồi, cảm giác bọn họ muốn gạt chuyện này qua một bên, có phải gia đình nhà nam sinh kia rất có quyền lực đúng không?”
Chu Viên cầm một hộp sữa chua đưa Miêu Miêu, “Không phải do gia đình của cậu ta có quyền lực lớn mà là do trường học không muốn thừa nhận sai lầm này. Đa số bọn họ thà giải quyết người đưa ra vấn đề chứ không hề muốn thừa nhận sai lầm, gánh chịu hậu quả, có lẽ bọn họ nghĩ cứ giống như trước đây, loại chuyện như này thì ra mặt lừa gạt vài câu là được rồi.”
Miêu Miêu thở dài một hơi.
Chuyện của người lớn quả nhiên rất phức tạp.
Chu Viên tiếp tục nói, “Đừng lo lắng, có lẽ ngày mai sẽ có kết quả.” Mẹ anh là người của bộ giáo dục, anh đã kể mẹ trường học luôn nói người bị hại chỉ là có áp lực quá lớn nên mới chọn tự sát, cũng lựa chọn không giải thích về mấy loại tin tức kia.
Vấn đề của trường học rất nhiên đã bị báo lên bộ giáo dục, nếu như tiếp tục không để ý thì cũng sẽ bị liên lụy theo.
Miêu Miêu còn tưởng rằng Chu Viên chỉ là đang an ủi cô mà thôi.
Có điều lúc ra về tiết tự học buổi tối lại có một người mà không ai ngờ được đến tìm cô.
Miêu Miêu vừa đi ra khỏi dãy phòng học một lát đã thấy đối phương, gương mặt đó cũng không tính là xa lạ, chỉ là lại trắng bệch hơn so với trên hình.
Nguyên nhân không tính là xa lạ là bởi vì cô từng thấy ảnh chụp của người này trên băng đăng ở Tieba, còn có trên Weibo.
So với ảnh chụp, người thật nhìn còn đáng sợ hơn.
Miêu Miêu chưa kịp lên tiếng, Chu Viên đã đứng trước mặt cô.
Nam sinh kia nhìn Chu Viên rồi nói, “Bài đăng trên Tieba là do cậu đăng sao? Tôi có thể nói chuyện riêng với cậu không?”
Đối với loại người này phản ứng của Miêu Miêu với hầu hết mọi người đều giống nhau, hận không thể có một cỗ máy di dời năng lượng để trả lại hết tất cả những đau khổ của cô gái kia cho nam sinh này.
Nhưng mà Miêu Miêu vẫn muốn nghe thử nam sinh này nói gì.
Chu Viên tất nhiên không thể để cô đi một mình, cũng đi theo bên cạnh. ngôn tình tổng tài
Bọn họ đi ra phía sau trường, nữ sinh kia đã nhảy lầu ở bên này.
Miêu Miêu không sợ, rất khó hiểu, hôm qua cô vẫn còn có hơi sợ nhưng hôm nay lại không sợ nữa, giống như Chu Viên đã nói, lòng người còn đáng sợ hơn ma quỷ.
“Điện thoại của cô ta ở chỗ cậu sao?”
Thật ra…. Miêu Miêu không có gì hết. Chắc là lớp bọn họ không tìm ra người đăng bài, hơn nữa Miêu Miêu còn chỉ trích giáo viên và cũng không xóa bài đăng trên Tieba nên mới tưởng là cô làm.
Miêu Miêu cảm giác trạng thái tinh thần người này không đúng, cho nên dù có Chu Viên đi cùng nhưng cô vẫn không nhịn được nắm tay Chu Viên.
“Ở chỗ của tôi thì sao!” Miêu Miêu nói, “Tôi cũng sẽ không đưa anh.”
Nam sinh có vẻ nôn nóng bất ăn, hắn gãi tóc mình, “Cô ta cố ý, cố ý làm như vậy, tôi đã tỏ tình với cô ta…. Tôi thật sự thích cô ta…. Tôi cũng đã chuẩn bị thi vào cùng một trường đại học với cô ta…. Tôi thật sự thích cô ta…. Rõ ràng cô ta cũng thích tôi….”
Trong đầu Miêu Miêu bỗng nhiên có thứ gì đó trở nên rõ ràng hơn, trong bài đăng đó có một câu được nhắc đi nhắc lại rất nhiều lần, đó chính là Quý Hảo từng nói rất nhiều lần chỉ cần sống sót qua ba năm là được rồi, nhưng mà năm cuối cùng lại không đến được một năm.
Miêu Miêu vốn tưởng rằng lúc đó cô ấy tự sát là vì tinh thần thực sự suy sụp, không kiểm soát được nữa.
Bây giờ cô bỗng nhiên hiểu rồi, nguyên nhân không phải là vậy mà nguyên nhân lúc trước cô có thể chịu đựng được lâu như thế là bởi vì cô nghĩ chỉ cần sống qua ba năm này là được rồi, cô ấy vẫn luôn kiên trì như thế.
Nhưng mà cô ấy lại nghe được lời này, cô ấy vốn là kiểu người ngấm ngầm chịu đựng, dù bị bắt nạt thế nào cũng có thể nhịn xuống, cũng bởi vì cô ấy nghĩ lên đại học thì sẽ được giải phóng.
Trong lòng Miêu Miêu giống như bị thứ gì đó đánh trúng, tựa như chính cô đã trải qua những việc đó, nghĩ chỉ cần sống qua một ngày nữa thì sẽ không sao….
Tay chân Miêu Miêu hơi nhũn ra, nhịn không được vịn lấy Chu Viên sau đó nhìn về phía nam sinh vẫn luôn miệng nói thích nhưng vẫn sỉ nhục nhân cách đối phương, bắt nạt đối phương này, cô mở miệng nói, “Không, cô ấy không thích cậu, cô ấy đã rời khỏi thế giới này mà nguyên nhân là bởi vì thế giới này có người như anh, cô ấy vốn tưởng rằng chỉ cần sống sót qua ba năm cấp ba là được, là anh đã mang đến tuyệt vọng cho cô ấy.”
Miêu Miêu kéo Chu Viên đứng bên cạnh rời khỏi đây, không thèm quan tâm bất kỳ câu trả lời nào của nam sinh.
Miêu Miêu thấy buồn cười lại khó hiểu, sau khi đi khỏi Miêu Miêu lên mạng ẩn danh đăng bài, [Nhận được tin tức nội bộ: Bước tiếp theo của Đào Minh sẽ là nói mình thích Quý Hảo, sau đó nói là tuổi còn nhỏ nên không biết cách đối xử với cô gái mình thích để tẩy trắng.]
Cho dù có phải là thích thật hay không, Miêu Miêu cũng phải bóp ch3t chuyện này!
Tuy rằng lý trí cô biết Chu Viên nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì, kinh nghiệm của anh nhiều hơn cô hơn nữa lại thông minh như vậy, nhưng mà về mặt cảm xúc vẫn không nhịn được lo lắng.
Miêu Miêu không đợi được Chu Viên về thì đã bị gọi đến phòng làm việc của hiệu trưởng.
Vẻ mặt hiệu trưởng nghiêm tức, trong lòng Hoa Miêu Miêu đương nhiên biết bọn họ không thể làm gì mình, bây giờ trường học mới vừa xảy ra chuyện mà mẹ của cô lại hoàn toàn đứng về phía cô.
Hoa Miêu Miêu ngồi xuống, “Hiệu trưởng?”
Cô nghĩ đến hiệu trưởng trường tiểu học của mình, là một ông già trông có vẻ hung dữ nhưng lại thích cùng chơi đùa nói chuyện với nhóm học sinh tiểu học bọn họ, ông luôn mặc một chiếc áo sơ mi đen, khác hoàn toàn với người hiệu trưởng này.
Đối phương mở miệng nói, “Hoa Miêu Miêu, em là học sinh ba tốt của trường và là học sinh ba tốt của thành phố, em nên hiểu cái gì gọi là tin đồn chỉ nên dừng lại ở những người khôn ngoan*, bài đăng trên Tieba là do em đăng sao?”
(*Những lời đồn thổi vô căn cứ sẽ bị người khôn ngoan ngăn chặn.)
Miêu Miêu nhất thời không biết nên nói cái gì, rõ ràng là hành động ở sân tập của cô hôm nay và việc cô không chịu xóa bài đăng khiến bọn họ tưởng rằng là cô làm, có điều Miêu Miêu rất nhanh đã lấy lại tinh thần, nói, “Hiệu trưởng, trong buổi diễn thuyết hôm nay có một câu mà em rất đồng tình, đó chính là phải chủ động giải quyết vấn đề, trường học chắc cũng nên như vậy chứ không phải đi giải quyết người đưa ra vấn đề này, có lẽ thầy nghĩ em chỉ là một học sinh, cái gì cũng không hiểu, suy nghĩ cũng trẻ con, nhưng mà hãy tin em, những người theo dõi chuyện này hầu hết đều có suy nghĩ giống như em.”
Rõ ràng trường học tìm đến cô là muốn giải quyết người đưa ra vấn đề, không biết vì sao cô có thể loáng thoáng cảm giác được trường học hẳn là muốn cô tuyên bố nói rằng đây chỉ là tin đồn.
Miêu Miêu rất tức giận trong lòng nhưng mà cô đã trải qua rất nhiều chuyện đủ để cô hiểu được tức giận là việc không nên.
Hiệu trưởng hơi tức giận, mặt âm trầm kêu cô ra ngoài.
Miêu Miêu lễ phép nói, “Vâng.”
Sau khi đi ra thì thấy rất nhiều bạn học trong lớp bọn họ đang đứng ngoài phòng làm việc.
“Lớp trưởng, cuối cùng cậu cũng ra!”
“Không có làm khó cậu chứ?”
“Bọn mình đã đăng bài rồi….”
Miêu Miêu: “….”
Thì ra lúc Miêu Miêu bị gọi vào phòng làm việc, những người khác sợ xảy ra chuyện gì vậy nên đều chạy tới, đương nhiên không dám xông vào phòng làm việc nhưng cả đám vẫn dám đứng chờ bên ngoài.
Miêu Miêu cảm động trong lòng, lại cảm thấy lớp bọn họ quá đáng yêu, cùng lắm chỉ có thể dạy dỗ chứ không có khả năng làm gì cô, lỡ như cô cũng bị ép nhảy lầu vậy tình cảnh kia sẽ không có cách nào dọn dẹp được.
Sau đó cô biết được chuyện bọn họ lên mạng đăng bài nên nhanh chóng lấy điện thoại ra nhìn.
Lập tức thấy cư dân mạng sắp xem lãnh đạo nhà trường trở thành bên phản động rồi.
Trước đây trên Tieba trường bọn họ từng đăng một bài nhưng ngay cả một người like cũng không có, bây giờ đã có mười mấy ngàn người vào mắng.
Các học sinh cũng bảy mồm tám miệng thảo luận, “Sau này nếu như kêu lớp trưởng đi nữa thì bọn tôi sẽ công khai một lần.”
“Nhân tiện hình như cái lớp ngu ngốc kia đang điều tra xem là ai đăng bài, nghe nói còn lục soát ký túc xá của người ta.”
“Nếu tôi là người đăng bài mà không bị điều tra ra coi như không sao, nếu bị bọn họ điều tra ra rồi bắt nạt, dù sao cũng chết thì tôi sẽ cho một mồi lửa để tất cả bọn họ phải chôn cùng.”
Miêu Miêu nghĩ thầm, lãnh đạo nhà trường nghi ngờ là cô đăng, vậy chắc chắn lớp kia cũng sẽ nghi ngờ cô.
Người chuyên nghiệp lưng đội nồi. Nhưng mà không sao, bản thân không cùng cấp với bọn họ hơn nữa dù bọn họ muốn bắt nạt mình thì cũng không tìm được cơ hội.
Bên phía bộ giáo dục vẫn không lên tiếng, Miêu Miêu cùng bạn học đi về phía phòng học, độ tuổi này đang là độ tuổi nhiệt huyết, đi được mấy bước đã thấy có bạn học lên mạng thấy được tin tức nói là trường học đã bồi thường 60 vạn, gia đình đã đồng ý không truy cứu.
Mọi người vốn vẫn đang mồm năm miệng bảy thảo luận chuyện này nhưng bây giờ thoáng cái đã yên tĩnh lại.
Miêu Miêu nói, “Quay về học bài đi, chuyện này chắc chắn vẫn giải quyết được.”
Thật ra Miêu Miêu cũng không biết phải giải quyết vấn đề này thế nào. Trước đây cô chỉ xử lý một vài việc nhỏ trong lớp.
Khi nghĩ đến đây cô lại nhớ tới Chu Viên, Chu Viên ứng xử có kinh nghiệm hơn cô, dù sao anh cũng từng thấy rất nhiều vụ việc lớn.
Nhưng mà không biết bây giờ đối phương đã đi đâu rồi.
Lúc quay về phòng học thì thấy Chu Viên đang yên lặng ngồi bên cửa sổ, anh cũng nhìn qua đây, bên ngoài trời vẫn đang mưa phùn, không thấy rõ biểu cảm trên gương mặt anh nhưng mà ánh mắt đã lướt qua những người khác trong phòng học rơi vào người Miêu Miêu.
Miêu Miêu thở dài bước nhanh tới ngồi xuống, “Cậu đi ra ngoài cũng không nói với tớ một tiếng, làm tớ giật mình, hơn nữa còn không mang điện thoại theo,”
Chu Viên lấy điện thoại từ ngăn bàn ra, hối lỗi nói, “Lúc đi có hơi gấp nên quên mang điện thoại, lần tới nhất định sẽ cầm điện thoại theo.”
Vốn chỉ định nói như thế, kết quả lại được đối phương nghiêm túc bảo đảm, còn mang theo vẻ áy náy khiến cho Miêu Miêu cũng có hơi ngượng ngùng.
“Dù thế nào sau này ra ngoài cũng phải cầm theo điện thoại.” Miêu Miêu ngồi bên cạnh nhưng cô không hỏi đối phương đã đi đâu, dù sao đây cũng là chuyện riêng của người ta.
Nhưng mà Miêu Miêu lại hỏi, “Vẫn còn lo lắng chuyện của nữ sinh kia sao?”
Miêu Miêu ừ một tiếng, thật ra cô nghĩ tình hình bây giờ đã không còn đường nào.
“Hôm nay hiệu trưởng tìm tớ rồi, cảm giác bọn họ muốn gạt chuyện này qua một bên, có phải gia đình nhà nam sinh kia rất có quyền lực đúng không?”
Chu Viên cầm một hộp sữa chua đưa Miêu Miêu, “Không phải do gia đình của cậu ta có quyền lực lớn mà là do trường học không muốn thừa nhận sai lầm này. Đa số bọn họ thà giải quyết người đưa ra vấn đề chứ không hề muốn thừa nhận sai lầm, gánh chịu hậu quả, có lẽ bọn họ nghĩ cứ giống như trước đây, loại chuyện như này thì ra mặt lừa gạt vài câu là được rồi.”
Miêu Miêu thở dài một hơi.
Chuyện của người lớn quả nhiên rất phức tạp.
Chu Viên tiếp tục nói, “Đừng lo lắng, có lẽ ngày mai sẽ có kết quả.” Mẹ anh là người của bộ giáo dục, anh đã kể mẹ trường học luôn nói người bị hại chỉ là có áp lực quá lớn nên mới chọn tự sát, cũng lựa chọn không giải thích về mấy loại tin tức kia.
Vấn đề của trường học rất nhiên đã bị báo lên bộ giáo dục, nếu như tiếp tục không để ý thì cũng sẽ bị liên lụy theo.
Miêu Miêu còn tưởng rằng Chu Viên chỉ là đang an ủi cô mà thôi.
Có điều lúc ra về tiết tự học buổi tối lại có một người mà không ai ngờ được đến tìm cô.
Miêu Miêu vừa đi ra khỏi dãy phòng học một lát đã thấy đối phương, gương mặt đó cũng không tính là xa lạ, chỉ là lại trắng bệch hơn so với trên hình.
Nguyên nhân không tính là xa lạ là bởi vì cô từng thấy ảnh chụp của người này trên băng đăng ở Tieba, còn có trên Weibo.
So với ảnh chụp, người thật nhìn còn đáng sợ hơn.
Miêu Miêu chưa kịp lên tiếng, Chu Viên đã đứng trước mặt cô.
Nam sinh kia nhìn Chu Viên rồi nói, “Bài đăng trên Tieba là do cậu đăng sao? Tôi có thể nói chuyện riêng với cậu không?”
Đối với loại người này phản ứng của Miêu Miêu với hầu hết mọi người đều giống nhau, hận không thể có một cỗ máy di dời năng lượng để trả lại hết tất cả những đau khổ của cô gái kia cho nam sinh này.
Nhưng mà Miêu Miêu vẫn muốn nghe thử nam sinh này nói gì.
Chu Viên tất nhiên không thể để cô đi một mình, cũng đi theo bên cạnh. ngôn tình tổng tài
Bọn họ đi ra phía sau trường, nữ sinh kia đã nhảy lầu ở bên này.
Miêu Miêu không sợ, rất khó hiểu, hôm qua cô vẫn còn có hơi sợ nhưng hôm nay lại không sợ nữa, giống như Chu Viên đã nói, lòng người còn đáng sợ hơn ma quỷ.
“Điện thoại của cô ta ở chỗ cậu sao?”
Thật ra…. Miêu Miêu không có gì hết. Chắc là lớp bọn họ không tìm ra người đăng bài, hơn nữa Miêu Miêu còn chỉ trích giáo viên và cũng không xóa bài đăng trên Tieba nên mới tưởng là cô làm.
Miêu Miêu cảm giác trạng thái tinh thần người này không đúng, cho nên dù có Chu Viên đi cùng nhưng cô vẫn không nhịn được nắm tay Chu Viên.
“Ở chỗ của tôi thì sao!” Miêu Miêu nói, “Tôi cũng sẽ không đưa anh.”
Nam sinh có vẻ nôn nóng bất ăn, hắn gãi tóc mình, “Cô ta cố ý, cố ý làm như vậy, tôi đã tỏ tình với cô ta…. Tôi thật sự thích cô ta…. Tôi cũng đã chuẩn bị thi vào cùng một trường đại học với cô ta…. Tôi thật sự thích cô ta…. Rõ ràng cô ta cũng thích tôi….”
Trong đầu Miêu Miêu bỗng nhiên có thứ gì đó trở nên rõ ràng hơn, trong bài đăng đó có một câu được nhắc đi nhắc lại rất nhiều lần, đó chính là Quý Hảo từng nói rất nhiều lần chỉ cần sống sót qua ba năm là được rồi, nhưng mà năm cuối cùng lại không đến được một năm.
Miêu Miêu vốn tưởng rằng lúc đó cô ấy tự sát là vì tinh thần thực sự suy sụp, không kiểm soát được nữa.
Bây giờ cô bỗng nhiên hiểu rồi, nguyên nhân không phải là vậy mà nguyên nhân lúc trước cô có thể chịu đựng được lâu như thế là bởi vì cô nghĩ chỉ cần sống qua ba năm này là được rồi, cô ấy vẫn luôn kiên trì như thế.
Nhưng mà cô ấy lại nghe được lời này, cô ấy vốn là kiểu người ngấm ngầm chịu đựng, dù bị bắt nạt thế nào cũng có thể nhịn xuống, cũng bởi vì cô ấy nghĩ lên đại học thì sẽ được giải phóng.
Trong lòng Miêu Miêu giống như bị thứ gì đó đánh trúng, tựa như chính cô đã trải qua những việc đó, nghĩ chỉ cần sống qua một ngày nữa thì sẽ không sao….
Tay chân Miêu Miêu hơi nhũn ra, nhịn không được vịn lấy Chu Viên sau đó nhìn về phía nam sinh vẫn luôn miệng nói thích nhưng vẫn sỉ nhục nhân cách đối phương, bắt nạt đối phương này, cô mở miệng nói, “Không, cô ấy không thích cậu, cô ấy đã rời khỏi thế giới này mà nguyên nhân là bởi vì thế giới này có người như anh, cô ấy vốn tưởng rằng chỉ cần sống sót qua ba năm cấp ba là được, là anh đã mang đến tuyệt vọng cho cô ấy.”
Miêu Miêu kéo Chu Viên đứng bên cạnh rời khỏi đây, không thèm quan tâm bất kỳ câu trả lời nào của nam sinh.
Miêu Miêu thấy buồn cười lại khó hiểu, sau khi đi khỏi Miêu Miêu lên mạng ẩn danh đăng bài, [Nhận được tin tức nội bộ: Bước tiếp theo của Đào Minh sẽ là nói mình thích Quý Hảo, sau đó nói là tuổi còn nhỏ nên không biết cách đối xử với cô gái mình thích để tẩy trắng.]
Cho dù có phải là thích thật hay không, Miêu Miêu cũng phải bóp ch3t chuyện này!
/108
|