"Tớ đi nói chuyện với cậu ấy. Cậu về nghỉ trước đi." Miêu Miêu nói với Đặng Phong, thấy cậu cúi đầu, dáng vẻ chật vật có chút giống cún con, Hoa Miêu Miêu vỗ vai cậu, "Bình tĩnh một chút, bắt đầu từ cấp hai số nam sinh cậu ấy thích đã thay đổi rất nhiều, từ minh tinh đến hotboy, thật ra cũng chỉ là tán thưởng mà thôi, cậu là người bạn tốt nhất của cậu ấy, điều này vẫn luôn không thay đổi."
Miêu Miêu nghĩ Tinh Tinh hẳn là đã nhầm lẫn giữa tán thưởng và yêu thích mà thôi.
Đặng Phong không nói chuyện.
Miêu Miêu thấy cậu như vậy cũng không rời đi nữa mà dứt khoát ngồi ở bậc thang cùng cậu, một lát sau Đặng Phong bỗng nhiên đưa điện thoại tới, trên đó viết một câu, [Mình cảm thấy là bởi vì mình nói lắp nên cậu ấy chưa từng nghĩ tới việc thích mình.]
Mũi Miêu Miêu có chút chua xót, lắc đầu, "Cậu nghĩ Tinh Tinh sẽ quan tâm cái này?"
Cô từng chứng kiến hai người bọn họ cãi nhau, Tinh Tinh chưa từng bởi vì Đặng Phong nói lắp mà nhường Đặng Phong.
Cậu ấy thật sự xem Đặng Phong như người bình thường mà.... Bắt nạt.
Đặng Phong thu điện thoại về, sau đó gõ thêm dòng chữ rồi lại đưa tới.
Bên trên chỉ có ba chữ ngắn ngủn, "Mình quan tâm."
Miêu Miêu có chút đau lòng, cô bị kéo vào trong tâm trạng của Đặng Phong nên cảm thấy trong lòng thật sự rất khó chịu.
Sau khi Miêu Miêu quay về phòng học thì lấy điện thoại tìm kiếm về vấn đề nói lắp này.
Miêu Miêu suy nghĩ, nếu như có thể chữa được thì có lẽ chuyện này sẽ tốt hơn rất nhiều.
Hơn nữa cô cũng cảm giác bản thân có thể phải tạm biệt với những cô gái khác ở độ tuổi xuất hiện tình yêu rồi, chủ yếu chính là bị Tinh Tinh cùng Đặng Phong dày vò.
Miêu Miêu đọc sách một hồi cũng đến giờ ăn trưa, trong lớp có nữ sinh tới gọi Miêu Miêu cùng ra ngoài trường học ăn cơm bởi vì hôm nay không có lớp, tất cả mọi người đã quen với việc cuối tuần cùng ra ngoài ăn đồ xào khi không có lớp, hoặc là ra ngoài ăn đồ tự chọn.
Nhiều người ồn ào, chia đều ra cũng không tốn bao nhiêu tiền nhưng lại có thể ăn được bữa ngon.
Miêu Miêu đương nhiên cũng kéo theo Chu Viên.
Nam sinh trong lớp đứng trước cổng trường đợi bọn họ.
Tuy rằng chơi cũng rất quan trọng nhưng ở độ tuổi này đi ăn cùng nữ sinh thì vui hơn.
Lúc đi ra, Miêu Miêu điểm danh từng người sau đó cùng đi đến nhà hàng.
Trên thực tế chỉ ngồi ba bàn, chỉ là phụ thuộc vào việc bản thân thích ngồi với ai thì ngồi.
Bởi vì ít nói nên Chu Viên trực tiếp được phân phối đến nam sinh ngồi.
Miêu Miêu cùng mấy nữ sinh khác ngồi một bàn, còn bàn còn lại thì nam nữ ngồi cùng nhau.
"Lớp trưởng, mình có cảm giác...." Nữ sinh bên cạnh Miêu Miêu lại gần nói vào tai cô, "Có phải Chu Viên thích cậu không, cậu ấy nhìn cậu lâu lắm."
Các thiếu nam thiếu nữ ngồi chung một chỗ thì quả thật không có khả năng thảo luận kiểu đề tài như sách hướng dẫn của Vương Hậu Hùng và Tiết Kim Tinh cái nào tốt hơn.
Miêu Miêu nhìn quanh thì thấy Chu Viên đang ăn cơm, câu được câu không nói chuyện phiếm cùng bạn trai ngồi kế bên.
May mắn may mắn, cậu ấy còn biết nói chuyện phiếm cùng người khác.
Miêu Miêu hơi vui mừng, nói chuyện được với người khác là không còn vấn đề gì rồi, Miêu Miêu nhớ ngày thường đối phương cũng chỉ nói chuyện với mình còn người khác thì không nói nhiều lắm.
Kết hợp với tình hình hiện tại cũng có thể cho ra kết luận tương đối, cậu ấy chỉ giao tiếp với người ngồi gần mình.
Vậy đúng là cần dẫn cậu ấy tham gia nhiều hoạt động tập thể hơn, dù sao con người cũng là động vật quần cư, có thể hoạt động theo tập thể sẽ rất vui vẻ.
Miêu Miêu quyết định như vậy trong lòng.
Sau khi ăn xong, lớp phó văn nghệ đại diện đám nam sinh ồn ào muốn đi KTV hát, còn nói mời các nữ sinh, không cần bọn họ trả tiền.
Đối với chuyện lặt vặt này, nếu tất cả mọi người đồng ý thì Miêu Miêu cũng không có ý kiến.
Bao một phòng lớn, bên trong còn có bài, mạt chược....
Trong nháy mắt rất nhiều bạn học đã đi qua ngồi xuống, "Mấy cậu hát đi, bọn mình ở đây chơi bài với mạt chược."
Miêu Miêu hành động chậm một bước nên chỉ có thể qua hát.
Nhưng mà cô hát rất ít, chủ yếu là do lạc điệu quá nhiều nên căn bản không hát được nhiều.
Không biết từ lúc nào Chu Viên đã ngồi bên cạnh cô, hắn cũng không hát.
Miêu Miêu hỏi hắn, "Cậu có muốn hát không? Tớ chọn giúp cậu."
Chu Viên nhìn Miêu Miêu rồi lắc đầu.
Miêu Miêu để ý thấy hắn hôm nay không được hăng hái lắm, tuy rằng Miêu Miêu cùng Chu Viên không muốn hát nhưng hai người bọn họ rất được chú ý.
"Lớp trưởng, Chu Viên hai người các cậu nói nhỏ thế là đang nói cái gì vậy? Có muốn cùng hát một bài không?"
"Cậu bình tĩnh chút, lớp trưởng hát dở muốn chết, loại đòn sát thủ này đợi đến cuối cùng cũng lấy ra rồi."
"Nhìn Chu Viên muốn hát kìa!"
"Chu Viên! Chu Viên! Tới hát một bài! Tới hát một bài!"
Chu Viên đứng lên, sau đó đi chọn một ca khúc.
Ngay sau đó, Miêu Miêu liền thấy đối phương chọn.
Miêu Miêu chưa từng nghe bài hát này, có điều cái tên cũng đã vô cùng rõ ràng rồi.
Giọng hát của Chu Viên trầm thấp êm tai, phối hợp với ca từ làm mũi Miêu Miêu ê ẩm.
"Nói về giấc mơ xưa nay tôi chưa từng có khái niệm từ bỏ, cho dù năm tháng có phủ đầy bụi đất...."
Miêu Miêu nghe đến đây chợt nhận ra một vấn đề, ba mẹ Chu Viên nghĩ hắn đã thất bại, tâm trạng rất tệ nhưng thật ra hắn giống như bài hát này vậy, vẫn còn tiếp tục chạy, mang theo sự kiêu ngạo của trẻ nhỏ....
Cô nhận ra đối phương không ở cùng một thế giới với mình, bọn họ là bạn cùng tuổi nhưng thế giới của cô quá nhỏ, mà thế giới của hắn là thứ cô không thể tưởng tượng ra được.
Trong lòng Miêu Miêu sinh ra sự sùng bái không nói rõ được, lúc nào cô mới có thể ưu tú như vậy.
Lúc quay về Miêu Miêu tải bài hát này xuống trước, nghe đi nghe lại nhiều lần.
Cô nghĩ, trước kỳ thi đại học của bọn họ Chu Viên sẽ quay về thế giới của mình rồi.
Hôm sau Miêu Miêu tới trước cổng trường đã thấy Chu Viên đang nói chuyện gì đó với mấy người đàn ông mang giày Tây, vẻ mặt của hắn rất nghiêm túc, Miêu Miêu chưa từng thấy dáng vẻ này của hắn mà người đàn ông nọ dường như cũng tức giận, có cái gì rất không đúng.
Miêu Miêu nhớ tới lời chú Chu nói, Chu Viên bị người khác lừa bịp, xem dáng vẻ này Chu Viên thì rất có thể chính là những người này.
Với tư cách lớp trưởng, nghi ngờ bạn cùng lớp có mâu thuẫn với người ngoài trường nên đương nhiên Miêu Miêu phải đi tới.
"Chào chú, xin hỏi mấy chú tìm Chu Viên lớp cháu có chuyện gì không?" Miêu Miêu đi qua rồi lễ phép hỏi.
"Mày là ai?" Người đàn ông dẫn đầu nhìn về phía Miêu Miêu.
Miêu Miêu không cảm thấy sợ hãi chút nào với ánh mắt của đối phương, "Cháu là lớp trưởng của Chu Viên, bọn cháu phải đi học rồi, dù chuyện lớn hơn nữa cũng không hơn được học tập tri thức, vừa nhìn đã thấy chú là phần tử tri thức, chắc chắn có thể hiểu được đúng không?"
Miêu Miêu nói xong thì kéo Chu Viên đi vào phòng học.
Chu Viên mở miệng nói, "Cậu không hỏi mình những kia là ai sao?"
"Cậu có nguyện ý nói cho tớ biết không?" Miêu Miêu nói.
Chu Viên trầm mặc một lát, cũng không nói ra, Miêu Miêu suy nghĩ, "Tớ nhớ cậu từng nhắn tin hỏi chúng ta có thể làm bạn tốt được không."
Miêu Miêu kéo Chu Viên bắt đầu chạy tới bãi tập.
"Nếu là bạn bè thì chúng ta phải cùng nhau thảo luận những chuyện bản thân không thể giải quyết được đúng không? Tinh Tinh, Đặng Phong còn có mấy bạn học khác trong lớp đều quá nhiệt huyết, không thích hợp thảo luận về chuyện tớ đang nghĩ, tớ cảm thấy cậu rất thích hợp, để báo đáp lại tớ cũng sẽ suy nghĩ vấn đề của cậu, tuy rằng tớ không thông minh bằng cậu nhưng mà góc độ tớ nhìn mọi chuyện chắc chắn không giống với cậu, nhìn vấn đề từ nhiều góc độ có thể sẽ giúp ích." Miêu Miêu đề nghị.
Miêu Miêu nghĩ Tinh Tinh hẳn là đã nhầm lẫn giữa tán thưởng và yêu thích mà thôi.
Đặng Phong không nói chuyện.
Miêu Miêu thấy cậu như vậy cũng không rời đi nữa mà dứt khoát ngồi ở bậc thang cùng cậu, một lát sau Đặng Phong bỗng nhiên đưa điện thoại tới, trên đó viết một câu, [Mình cảm thấy là bởi vì mình nói lắp nên cậu ấy chưa từng nghĩ tới việc thích mình.]
Mũi Miêu Miêu có chút chua xót, lắc đầu, "Cậu nghĩ Tinh Tinh sẽ quan tâm cái này?"
Cô từng chứng kiến hai người bọn họ cãi nhau, Tinh Tinh chưa từng bởi vì Đặng Phong nói lắp mà nhường Đặng Phong.
Cậu ấy thật sự xem Đặng Phong như người bình thường mà.... Bắt nạt.
Đặng Phong thu điện thoại về, sau đó gõ thêm dòng chữ rồi lại đưa tới.
Bên trên chỉ có ba chữ ngắn ngủn, "Mình quan tâm."
Miêu Miêu có chút đau lòng, cô bị kéo vào trong tâm trạng của Đặng Phong nên cảm thấy trong lòng thật sự rất khó chịu.
Sau khi Miêu Miêu quay về phòng học thì lấy điện thoại tìm kiếm về vấn đề nói lắp này.
Miêu Miêu suy nghĩ, nếu như có thể chữa được thì có lẽ chuyện này sẽ tốt hơn rất nhiều.
Hơn nữa cô cũng cảm giác bản thân có thể phải tạm biệt với những cô gái khác ở độ tuổi xuất hiện tình yêu rồi, chủ yếu chính là bị Tinh Tinh cùng Đặng Phong dày vò.
Miêu Miêu đọc sách một hồi cũng đến giờ ăn trưa, trong lớp có nữ sinh tới gọi Miêu Miêu cùng ra ngoài trường học ăn cơm bởi vì hôm nay không có lớp, tất cả mọi người đã quen với việc cuối tuần cùng ra ngoài ăn đồ xào khi không có lớp, hoặc là ra ngoài ăn đồ tự chọn.
Nhiều người ồn ào, chia đều ra cũng không tốn bao nhiêu tiền nhưng lại có thể ăn được bữa ngon.
Miêu Miêu đương nhiên cũng kéo theo Chu Viên.
Nam sinh trong lớp đứng trước cổng trường đợi bọn họ.
Tuy rằng chơi cũng rất quan trọng nhưng ở độ tuổi này đi ăn cùng nữ sinh thì vui hơn.
Lúc đi ra, Miêu Miêu điểm danh từng người sau đó cùng đi đến nhà hàng.
Trên thực tế chỉ ngồi ba bàn, chỉ là phụ thuộc vào việc bản thân thích ngồi với ai thì ngồi.
Bởi vì ít nói nên Chu Viên trực tiếp được phân phối đến nam sinh ngồi.
Miêu Miêu cùng mấy nữ sinh khác ngồi một bàn, còn bàn còn lại thì nam nữ ngồi cùng nhau.
"Lớp trưởng, mình có cảm giác...." Nữ sinh bên cạnh Miêu Miêu lại gần nói vào tai cô, "Có phải Chu Viên thích cậu không, cậu ấy nhìn cậu lâu lắm."
Các thiếu nam thiếu nữ ngồi chung một chỗ thì quả thật không có khả năng thảo luận kiểu đề tài như sách hướng dẫn của Vương Hậu Hùng và Tiết Kim Tinh cái nào tốt hơn.
Miêu Miêu nhìn quanh thì thấy Chu Viên đang ăn cơm, câu được câu không nói chuyện phiếm cùng bạn trai ngồi kế bên.
May mắn may mắn, cậu ấy còn biết nói chuyện phiếm cùng người khác.
Miêu Miêu hơi vui mừng, nói chuyện được với người khác là không còn vấn đề gì rồi, Miêu Miêu nhớ ngày thường đối phương cũng chỉ nói chuyện với mình còn người khác thì không nói nhiều lắm.
Kết hợp với tình hình hiện tại cũng có thể cho ra kết luận tương đối, cậu ấy chỉ giao tiếp với người ngồi gần mình.
Vậy đúng là cần dẫn cậu ấy tham gia nhiều hoạt động tập thể hơn, dù sao con người cũng là động vật quần cư, có thể hoạt động theo tập thể sẽ rất vui vẻ.
Miêu Miêu quyết định như vậy trong lòng.
Sau khi ăn xong, lớp phó văn nghệ đại diện đám nam sinh ồn ào muốn đi KTV hát, còn nói mời các nữ sinh, không cần bọn họ trả tiền.
Đối với chuyện lặt vặt này, nếu tất cả mọi người đồng ý thì Miêu Miêu cũng không có ý kiến.
Bao một phòng lớn, bên trong còn có bài, mạt chược....
Trong nháy mắt rất nhiều bạn học đã đi qua ngồi xuống, "Mấy cậu hát đi, bọn mình ở đây chơi bài với mạt chược."
Miêu Miêu hành động chậm một bước nên chỉ có thể qua hát.
Nhưng mà cô hát rất ít, chủ yếu là do lạc điệu quá nhiều nên căn bản không hát được nhiều.
Không biết từ lúc nào Chu Viên đã ngồi bên cạnh cô, hắn cũng không hát.
Miêu Miêu hỏi hắn, "Cậu có muốn hát không? Tớ chọn giúp cậu."
Chu Viên nhìn Miêu Miêu rồi lắc đầu.
Miêu Miêu để ý thấy hắn hôm nay không được hăng hái lắm, tuy rằng Miêu Miêu cùng Chu Viên không muốn hát nhưng hai người bọn họ rất được chú ý.
"Lớp trưởng, Chu Viên hai người các cậu nói nhỏ thế là đang nói cái gì vậy? Có muốn cùng hát một bài không?"
"Cậu bình tĩnh chút, lớp trưởng hát dở muốn chết, loại đòn sát thủ này đợi đến cuối cùng cũng lấy ra rồi."
"Nhìn Chu Viên muốn hát kìa!"
"Chu Viên! Chu Viên! Tới hát một bài! Tới hát một bài!"
Chu Viên đứng lên, sau đó đi chọn một ca khúc.
Ngay sau đó, Miêu Miêu liền thấy đối phương chọn
Miêu Miêu chưa từng nghe bài hát này, có điều cái tên cũng đã vô cùng rõ ràng rồi.
Giọng hát của Chu Viên trầm thấp êm tai, phối hợp với ca từ làm mũi Miêu Miêu ê ẩm.
"Nói về giấc mơ xưa nay tôi chưa từng có khái niệm từ bỏ, cho dù năm tháng có phủ đầy bụi đất...."
Miêu Miêu nghe đến đây chợt nhận ra một vấn đề, ba mẹ Chu Viên nghĩ hắn đã thất bại, tâm trạng rất tệ nhưng thật ra hắn giống như bài hát này vậy, vẫn còn tiếp tục chạy, mang theo sự kiêu ngạo của trẻ nhỏ....
Cô nhận ra đối phương không ở cùng một thế giới với mình, bọn họ là bạn cùng tuổi nhưng thế giới của cô quá nhỏ, mà thế giới của hắn là thứ cô không thể tưởng tượng ra được.
Trong lòng Miêu Miêu sinh ra sự sùng bái không nói rõ được, lúc nào cô mới có thể ưu tú như vậy.
Lúc quay về Miêu Miêu tải bài hát này xuống trước, nghe đi nghe lại nhiều lần.
Cô nghĩ, trước kỳ thi đại học của bọn họ Chu Viên sẽ quay về thế giới của mình rồi.
Hôm sau Miêu Miêu tới trước cổng trường đã thấy Chu Viên đang nói chuyện gì đó với mấy người đàn ông mang giày Tây, vẻ mặt của hắn rất nghiêm túc, Miêu Miêu chưa từng thấy dáng vẻ này của hắn mà người đàn ông nọ dường như cũng tức giận, có cái gì rất không đúng.
Miêu Miêu nhớ tới lời chú Chu nói, Chu Viên bị người khác lừa bịp, xem dáng vẻ này Chu Viên thì rất có thể chính là những người này.
Với tư cách lớp trưởng, nghi ngờ bạn cùng lớp có mâu thuẫn với người ngoài trường nên đương nhiên Miêu Miêu phải đi tới.
"Chào chú, xin hỏi mấy chú tìm Chu Viên lớp cháu có chuyện gì không?" Miêu Miêu đi qua rồi lễ phép hỏi.
"Mày là ai?" Người đàn ông dẫn đầu nhìn về phía Miêu Miêu.
Miêu Miêu không cảm thấy sợ hãi chút nào với ánh mắt của đối phương, "Cháu là lớp trưởng của Chu Viên, bọn cháu phải đi học rồi, dù chuyện lớn hơn nữa cũng không hơn được học tập tri thức, vừa nhìn đã thấy chú là phần tử tri thức, chắc chắn có thể hiểu được đúng không?"
Miêu Miêu nói xong thì kéo Chu Viên đi vào phòng học.
Chu Viên mở miệng nói, "Cậu không hỏi mình những kia là ai sao?"
"Cậu có nguyện ý nói cho tớ biết không?" Miêu Miêu nói.
Chu Viên trầm mặc một lát, cũng không nói ra, Miêu Miêu suy nghĩ, "Tớ nhớ cậu từng nhắn tin hỏi chúng ta có thể làm bạn tốt được không."
Miêu Miêu kéo Chu Viên bắt đầu chạy tới bãi tập.
"Nếu là bạn bè thì chúng ta phải cùng nhau thảo luận những chuyện bản thân không thể giải quyết được đúng không? Tinh Tinh, Đặng Phong còn có mấy bạn học khác trong lớp đều quá nhiệt huyết, không thích hợp thảo luận về chuyện tớ đang nghĩ, tớ cảm thấy cậu rất thích hợp, để báo đáp lại tớ cũng sẽ suy nghĩ vấn đề của cậu, tuy rằng tớ không thông minh bằng cậu nhưng mà góc độ tớ nhìn mọi chuyện chắc chắn không giống với cậu, nhìn vấn đề từ nhiều góc độ có thể sẽ giúp ích." Miêu Miêu đề nghị.
/108
|