Miêu Miêu còn chưa nói ra được câu hoàn chỉnh thì Chu Viên "Không thèm để ý hư danh" đã đồng ý rồi.
Mặt Miêu Miêu ửng hồng, bé cảm thấy mình rất ngốc, cái gì cũng không biết làm.
Lúc tới giờ vào học, trong lòng Miêu Miêu vẫn còn nghĩ tới chuyện trong nhà nên lần này bé không có giơ tay trả lời câu hỏi.
Chu Viên thấy bộ dạng không yên lòng của bé cũng có chút đau lòng.
Bàn bạc những chuyện này trong phòng học có hơi bất tiện, nên lúc bọn họ tan học liền đi ra sau bồn ngoài bên ngoài.
Đương nhiên không thể thiếu Đặng Phong được.
Bốn đứa trẻ ngồi xổm sau bồn hoa.
"Chu Chu, cậu có cách nào không?" Tinh Tinh mở miệng nói ra.
Chu Viên chưa từng nghiên cứu qua vấn đề về gia đình, thật ra cậu cũng không hiểu lắm, cậu cảm thấy ly hôn sẽ tạo thành ảnh hưởng đối với một đứa bé chủ yếu vẫn là bởi vì chính cậu cũng không phải là một đứa trẻ bình thường, vậy nên cậu thử hỏi Miêu Miêu, "Nếu như ba mẹ ly hôn, cậu cảm thấy buồn nhất chính là chuyện gì?"
Trước tiên cứ xuống tay từ chỗ này trước, rồi sau đó mới quyết định có nên giúp bọn họ không ly hôn hay không.
Miêu Miêu ừ một tiếng, nhỏ giọng nói, "Mẹ sẽ rất buồn và vất vả."
Miêu Miêu cũng không nghĩ đến nếu không có ba thì sẽ tạo ảnh hưởng gì đến mình, trong nội tâm bé chỉ không bỏ được mẹ.
Không muốn mẹ buồn, không muốn mẹ khổ cực như vậy.
Nghĩ tới đây, Miêu Miêu lại cau mày nói, "Hôm nay về tớ sẽ tranh thủ không cho mẹ dạy tớ làm bài tập, như vậy thì mẹ sẽ có thời gian vẽ tranh kiếm tiền...."
Tinh Tinh gật đầu, một mình nuôi trẻ con xác thực sẽ rất vất vả.
Đặng Phong nhỏ giọng nói, "Nếu không.... Nếu không.... Chúng ta tìm.... Ba khác?"
Miêu Miêu cảm thấy như vậy không tốt lắm.
Chu Viên nhanh chóng phủ định đề nghị này, dù sao đây cũng là vấn đề tình cảm, không thích hợp để bọn họ xử lý.
Thực ra, cậu cảm thấy vấn đề có ly hôn hay không này không thích hợp để trẻ con xen vào, mà là nên để người lớn tự mình quyết định, nhất là mẹ Miêu Miêu nhìn qua thì có vẻ tâm lý kiên định.
Sỡ dĩ Chu Viên đồng ý giúp đỡ, nguyên nhân chủ yếu vẫn là bởi vì sợ mấy đứa trẻ này sẽ hoảng sợ, sợ Miêu Miêu sẽ buồn trong lòng.
Chu Viên nói, "Thay vì bàn chuyện ly hôn thì chúng ta nên giải quyết vấn đề bài tập này trước đi."
Tinh Tinh nhíu mày, "Mỗi ngày mẹ mình đều dạy mình rất lâu, chủ yếu là do bài tập quá khó, nếu không thì chúng ta đi trộm đáp án đi?"
"Bài tập buổi chiều mới phát, lúc phát bài tập xong thì ba mẹ sẽ tới đón các cậu về nhà, các cậu lấy đâu ra thời gian đi trộm đáp án?" Chu Viên nói.
"Vậy.... Miêu Miêu.... Cậu.... Cậu cứ.... Nói..... Với mẹ là.... Bài tập.... Để quên.... Trong phòng học.... Như vậy thì.... Sẽ không có.... Bài tập để.... Làm...." Đặng Phong cố gắng nói.
Miêu Miêu cảm thấy lý do này có thể dùng được.
Chu Viên nói, "Bây giờ Miêu Miêu ở gần trường học, nếu cậu ấy nói như vậy thì mẹ của cậu ấy vẫn có thể tới trường học để lấy bài tập về, đến lúc đó còn lãng phí nhiều thời gian để làm việc khác hơn."
"Vậy.... Vậy.... Làm sao bây giờ?"
Chu Viên nói, "Nghĩ cách khác tương đối tốt hơn."
"Cách mình chỉ cậu trở về nói không có giao bài tập trong lớp vừa rồi không dùng được." Lúc Chu Viên nhìn thấy cô Lý trên đường tới lớp mới nhớ ra. Trong lúc tình cờ cậu có nghe được, cô Lý là bạn thời đại học của mẹ Hoa, đến lúc đó mẹ Hoa thuận miệng hỏi một câu liền biết Miêu Miêu đang nói dối.
Mà nếu Miêu Miêu nói láo thì mẹ Hoa khẳng định sẽ thất vọng về bé.
Cho nên vẫn là đừng dùng cách này.
Miêu Miêu cũng cảm thấy rất nhiều chuyện bản thân đều không hiểu được, không thông minh bằng bạn mình, nên bé rất nghe lời, gật đầu đồng ý.
Tinh Tinh hỏi, "Vậy phải làm sao bây giờ...."
Chu Viên suy nghĩ một chút rồi nói, "Mẹ cậu có thường dùng máy tính bảng không?"
Miêu Miêu lắc đầu, "Mẹ không có dùng cái máy tính bảng đó." Mẹ có một cái máy tính bảng lớn chuyên dùng để vẽ tranh.
"Như vậy đi, lúc cậu về nhà thì nói với mẹ cậu, Chu Viên muốn dạy con học, đến lúc đó mình sẽ gọi video cho cậu rồi chúng ta cùng làm bài."
Tinh Tinh ngồi bên cạnh hai mắt sáng rực, "Mình cũng muốn!"
Đặng Phong, "Mình.... Mình...."
Chu Viên có chút bất đắc dĩ, "Được thôi, chúng ta cùng gọi video, nhưng lúc nói chuyện các cậu không được nói quá lớn." Bây giờ cậu còn chưa nghĩ kỹ mình sẽ ngồi xổm ở đâu để gọi.
Miêu Miêu cũng biết làm như vậy có thể sẽ gây phiền phức cho Chu Viên.
Chu Viên sẽ rất vất vả.
Bé nhỏ giọng nói, "Như vậy thì cậu sẽ rất vất vả...."
"Không vất vả, chờ qua một khoảng thời gian nữa, cậu học được nhiều kiến thức hơn ở trường thì có thể tự làm bài tập mà không cần đến mình nữa."
Miêu Miêu nghĩ Chu Chu thật sự quá tốt rồi, bé nhịn không được kéo tay áo Chu Viên, lập tức ôm cậu, "Chu Chu cậu là người tốt nhất! Là người tốt nhất thế giới này!"
Chu Viên sửng sốt một chút, sau đó nhếch khóe miệng lên.
Tinh Tinh cùng Đặng Phong ở bên cạnh nhìn lẫn nhau một cái, sau đó lập tức nhào tới, bọn họ cũng muốn ôm một cái!
Chu Viên nhanh chóng đứng dậy, còn kéo Miêu Miêu đứng lên theo, thành công tránh thoát khỏi cái ôm của hai người kia.
Lúc về nhà, dì Hoa vừa chuẩn bị dạy kèm Miêu Miêu làm bài tập thì Miêu Miêu đã cúi đầu, nhỏ giọng nói, "Chu Chu nói.... Nói.... Nói cậu ấy...."
Bé nắm chặt góc áo, luyện tập hai lần trong lòng, Chu Chu nói cậu ấy có thể dạy kèm con làm bài tập về nhà....
Chu Chu nói có thể dạy con làm bài tập về nhà....
Mẹ Hoa ngồi xổm xuống, vô cùng kiên nhẫn đợi bé nói ra chuyện mình muốn làm.
Miêu Miêu rốt cuộc cũng nói ra, "Chu Chu nói, cậu ấy có thể dạy con làm bài tập về nhà."
Mẹ Hoa thấy bé hồi hộp như vậy cũng không nghĩ nhiều, cô không biết đến kế hoạch này của bọn họ mà chỉ coi là bé muốn làm bài tập cùng nhóm đồng bọn nhỏ của mình, nhưng chắc lại sợ cô không đồng ý, hơn nữa quan hệ của mấy đứa trẻ kia cũng rất tốt.
"Được." Mẹ Hoa nói, sau đó đưa máy tính bảng cho Miêu Miêu, chờ Chu Viên gọi video đến.
Rất nhanh Chu Viên đã gọi video đến, chỉ là khung cảnh xung quanh có chút kỳ quái.
Cậu không phải đang ở trong thư phòng, sau lưng có rất nhiều quần áo được móc lên.
Tinh Tinh lên tiếng đầu tiên, "Chu Chu, bây giờ cậu không phải đang ở trong tủ quần áo hả?"
Chu Viên nghe thấy ba mẹ đang thảo luận cuối tuần đi chỗ nào chơi ở bên ngoài, "...." Chưa từng thấy qua nhà nào lại có người lớn muốn cho giảm bớt gánh nặng học tập cho học sinh như thế?
Mặt Miêu Miêu ửng hồng, bé cảm thấy mình rất ngốc, cái gì cũng không biết làm.
Lúc tới giờ vào học, trong lòng Miêu Miêu vẫn còn nghĩ tới chuyện trong nhà nên lần này bé không có giơ tay trả lời câu hỏi.
Chu Viên thấy bộ dạng không yên lòng của bé cũng có chút đau lòng.
Bàn bạc những chuyện này trong phòng học có hơi bất tiện, nên lúc bọn họ tan học liền đi ra sau bồn ngoài bên ngoài.
Đương nhiên không thể thiếu Đặng Phong được.
Bốn đứa trẻ ngồi xổm sau bồn hoa.
"Chu Chu, cậu có cách nào không?" Tinh Tinh mở miệng nói ra.
Chu Viên chưa từng nghiên cứu qua vấn đề về gia đình, thật ra cậu cũng không hiểu lắm, cậu cảm thấy ly hôn sẽ tạo thành ảnh hưởng đối với một đứa bé chủ yếu vẫn là bởi vì chính cậu cũng không phải là một đứa trẻ bình thường, vậy nên cậu thử hỏi Miêu Miêu, "Nếu như ba mẹ ly hôn, cậu cảm thấy buồn nhất chính là chuyện gì?"
Trước tiên cứ xuống tay từ chỗ này trước, rồi sau đó mới quyết định có nên giúp bọn họ không ly hôn hay không.
Miêu Miêu ừ một tiếng, nhỏ giọng nói, "Mẹ sẽ rất buồn và vất vả."
Miêu Miêu cũng không nghĩ đến nếu không có ba thì sẽ tạo ảnh hưởng gì đến mình, trong nội tâm bé chỉ không bỏ được mẹ.
Không muốn mẹ buồn, không muốn mẹ khổ cực như vậy.
Nghĩ tới đây, Miêu Miêu lại cau mày nói, "Hôm nay về tớ sẽ tranh thủ không cho mẹ dạy tớ làm bài tập, như vậy thì mẹ sẽ có thời gian vẽ tranh kiếm tiền...."
Tinh Tinh gật đầu, một mình nuôi trẻ con xác thực sẽ rất vất vả.
Đặng Phong nhỏ giọng nói, "Nếu không.... Nếu không.... Chúng ta tìm.... Ba khác?"
Miêu Miêu cảm thấy như vậy không tốt lắm.
Chu Viên nhanh chóng phủ định đề nghị này, dù sao đây cũng là vấn đề tình cảm, không thích hợp để bọn họ xử lý.
Thực ra, cậu cảm thấy vấn đề có ly hôn hay không này không thích hợp để trẻ con xen vào, mà là nên để người lớn tự mình quyết định, nhất là mẹ Miêu Miêu nhìn qua thì có vẻ tâm lý kiên định.
Sỡ dĩ Chu Viên đồng ý giúp đỡ, nguyên nhân chủ yếu vẫn là bởi vì sợ mấy đứa trẻ này sẽ hoảng sợ, sợ Miêu Miêu sẽ buồn trong lòng.
Chu Viên nói, "Thay vì bàn chuyện ly hôn thì chúng ta nên giải quyết vấn đề bài tập này trước đi."
Tinh Tinh nhíu mày, "Mỗi ngày mẹ mình đều dạy mình rất lâu, chủ yếu là do bài tập quá khó, nếu không thì chúng ta đi trộm đáp án đi?"
"Bài tập buổi chiều mới phát, lúc phát bài tập xong thì ba mẹ sẽ tới đón các cậu về nhà, các cậu lấy đâu ra thời gian đi trộm đáp án?" Chu Viên nói.
"Vậy.... Miêu Miêu.... Cậu.... Cậu cứ.... Nói..... Với mẹ là.... Bài tập.... Để quên.... Trong phòng học.... Như vậy thì.... Sẽ không có.... Bài tập để.... Làm...." Đặng Phong cố gắng nói.
Miêu Miêu cảm thấy lý do này có thể dùng được.
Chu Viên nói, "Bây giờ Miêu Miêu ở gần trường học, nếu cậu ấy nói như vậy thì mẹ của cậu ấy vẫn có thể tới trường học để lấy bài tập về, đến lúc đó còn lãng phí nhiều thời gian để làm việc khác hơn."
"Vậy.... Vậy.... Làm sao bây giờ?"
Chu Viên nói, "Nghĩ cách khác tương đối tốt hơn."
"Cách mình chỉ cậu trở về nói không có giao bài tập trong lớp vừa rồi không dùng được." Lúc Chu Viên nhìn thấy cô Lý trên đường tới lớp mới nhớ ra. Trong lúc tình cờ cậu có nghe được, cô Lý là bạn thời đại học của mẹ Hoa, đến lúc đó mẹ Hoa thuận miệng hỏi một câu liền biết Miêu Miêu đang nói dối.
Mà nếu Miêu Miêu nói láo thì mẹ Hoa khẳng định sẽ thất vọng về bé.
Cho nên vẫn là đừng dùng cách này.
Miêu Miêu cũng cảm thấy rất nhiều chuyện bản thân đều không hiểu được, không thông minh bằng bạn mình, nên bé rất nghe lời, gật đầu đồng ý.
Tinh Tinh hỏi, "Vậy phải làm sao bây giờ...."
Chu Viên suy nghĩ một chút rồi nói, "Mẹ cậu có thường dùng máy tính bảng không?"
Miêu Miêu lắc đầu, "Mẹ không có dùng cái máy tính bảng đó." Mẹ có một cái máy tính bảng lớn chuyên dùng để vẽ tranh.
"Như vậy đi, lúc cậu về nhà thì nói với mẹ cậu, Chu Viên muốn dạy con học, đến lúc đó mình sẽ gọi video cho cậu rồi chúng ta cùng làm bài."
Tinh Tinh ngồi bên cạnh hai mắt sáng rực, "Mình cũng muốn!"
Đặng Phong, "Mình.... Mình...."
Chu Viên có chút bất đắc dĩ, "Được thôi, chúng ta cùng gọi video, nhưng lúc nói chuyện các cậu không được nói quá lớn." Bây giờ cậu còn chưa nghĩ kỹ mình sẽ ngồi xổm ở đâu để gọi.
Miêu Miêu cũng biết làm như vậy có thể sẽ gây phiền phức cho Chu Viên.
Chu Viên sẽ rất vất vả.
Bé nhỏ giọng nói, "Như vậy thì cậu sẽ rất vất vả...."
"Không vất vả, chờ qua một khoảng thời gian nữa, cậu học được nhiều kiến thức hơn ở trường thì có thể tự làm bài tập mà không cần đến mình nữa."
Miêu Miêu nghĩ Chu Chu thật sự quá tốt rồi, bé nhịn không được kéo tay áo Chu Viên, lập tức ôm cậu, "Chu Chu cậu là người tốt nhất! Là người tốt nhất thế giới này!"
Chu Viên sửng sốt một chút, sau đó nhếch khóe miệng lên.
Tinh Tinh cùng Đặng Phong ở bên cạnh nhìn lẫn nhau một cái, sau đó lập tức nhào tới, bọn họ cũng muốn ôm một cái!
Chu Viên nhanh chóng đứng dậy, còn kéo Miêu Miêu đứng lên theo, thành công tránh thoát khỏi cái ôm của hai người kia.
Lúc về nhà, dì Hoa vừa chuẩn bị dạy kèm Miêu Miêu làm bài tập thì Miêu Miêu đã cúi đầu, nhỏ giọng nói, "Chu Chu nói.... Nói.... Nói cậu ấy...."
Bé nắm chặt góc áo, luyện tập hai lần trong lòng, Chu Chu nói cậu ấy có thể dạy kèm con làm bài tập về nhà....
Chu Chu nói có thể dạy con làm bài tập về nhà....
Mẹ Hoa ngồi xổm xuống, vô cùng kiên nhẫn đợi bé nói ra chuyện mình muốn làm.
Miêu Miêu rốt cuộc cũng nói ra, "Chu Chu nói, cậu ấy có thể dạy con làm bài tập về nhà."
Mẹ Hoa thấy bé hồi hộp như vậy cũng không nghĩ nhiều, cô không biết đến kế hoạch này của bọn họ mà chỉ coi là bé muốn làm bài tập cùng nhóm đồng bọn nhỏ của mình, nhưng chắc lại sợ cô không đồng ý, hơn nữa quan hệ của mấy đứa trẻ kia cũng rất tốt.
"Được." Mẹ Hoa nói, sau đó đưa máy tính bảng cho Miêu Miêu, chờ Chu Viên gọi video đến.
Rất nhanh Chu Viên đã gọi video đến, chỉ là khung cảnh xung quanh có chút kỳ quái.
Cậu không phải đang ở trong thư phòng, sau lưng có rất nhiều quần áo được móc lên.
Tinh Tinh lên tiếng đầu tiên, "Chu Chu, bây giờ cậu không phải đang ở trong tủ quần áo hả?"
Chu Viên nghe thấy ba mẹ đang thảo luận cuối tuần đi chỗ nào chơi ở bên ngoài, "...." Chưa từng thấy qua nhà nào lại có người lớn muốn cho giảm bớt gánh nặng học tập cho học sinh như thế?
/108
|