Bởi vì làm hư máy tính bảng còn làm hại dì khóc nên lúc Miêu Miêu học lớp số học, bé chỉ có một suy nghĩ là nhất định phải giơ tay, lấy được hoa hồng! Nhất định phải có được hoa hồng!
Thầy giáo số học quy định, chỉ cần trả lời câu hỏi là sẽ có hoa hồng, mấy giáo viên khác đều thưởng hoa hồng cho mấy nhiệm vụ khác.
Thầy giáo số học là một người già đã về hưu, bởi vì là thế hệ trước nên tiếng phổ thông của thầy không được tốt, nhưng thầy vẫn kiên trì dùng tiếng phổ thông để lên lớp.
"Các em nhìn thử đề bài trên bảng đen xem có biết không? Để thầy xem ai giơ tay nhanh nhất!"
Miêu Miêu biết thầy sẽ hỏi câu này, bởi vì mỗi ngày thầy đều sẽ hỏi lại kiến thức sau giờ học, bé đã giơ ngón tay tính ra câu hỏi này ở dưới ngăn bàn.
Thầy vừa nói xong, Miêu Miêu liền giơ tay lên, thầy giáo số học nói, "Mời bạn Miêu Miêu đứng lên trả lời."
Miêu Miêu đứng lên, Chu Viên ngồi ở bên cạnh cảm thấy hơi kinh ngạc với biến hóa ngày hôm nay của Miêu Miêu.
Giọng nói của Miêu Miêu có hơi nhỏ, "Dạ thưa thầy là 15."
Thầy giáo số học nói, "Còn có bạn nào có đáp án khác không?"
Lần đầu Miêu Miêu đứng lên trả lời câu hỏi trước mặt nhiều người như vậy, chân bé đã run lên, nhưng không chỉ có chân mà tay cũng run, bây giờ nghe thầy giáo nói vậy phản ứng đầu tiên của bé chính là mình trả lời sai, trên mặt nóng bỏng.
Chu Viên thấy tay bé run không ngừng, cậu nhìn thoáng qua bảng đen nhỏ giọng nói, "Đừng sợ, đúng là 15."
Bên kia có mấy bạn học giơ tay lên nói mười lăm không đúng.
Sau đó bọn họ nghe được thầy giáo số học nói, "Nếu các em nói 15 không đúng là sai rồi nhé."
Chu Viên, "...." Thầy hù dọa trẻ con rồi.
Lúc này Miêu Miêu mới ngồi xuống, bé giống như vừa trải qua một trận chiến lớn vô cùng mạo hiểm, trở về từ cõi chết.
Chu Viên biết bé sợ giơ tay trước trả lời câu hỏi trước mặt nhiều người như vậy, bé giống như ốc sên nhỏ luôn giấu mình trong vỏ, hiện tại lại cố gắng vươn đầu ra. Cậu nhìn máy tính bảng ở bên cạnh, là bởi vì không cẩn thận làm hư đồ trong nhà nên mới nơm nớp lo sợ như thế sao?
Chu Viên có thể hiểu được, dù sao Miêu Miêu chưa từng được sinh hoạt trong gia đình bình thường, cũng không biết cha mẹ ở chung với con cái là như thế nào nên mới phải từ từ tìm tòi.
Thầy giáo số học tiếp tục giảng bài, Miêu Miêu dựa trên bàn cẩn thận thở mạnh, giống như một con mèo nhỏ chạy mệt sợ bị người khác phát hiện.
Lúc tan học, thầy giáo số học đi ra ngay, Miêu Miêu ngây ngẩn cả người, thầy còn chưa vẽ một hoa hồng sau tên của bé.
Chu Viên thấy bộ dạng này của Miêu Miêu, liền biết trong lòng bé còn nhớ thầy chưa vẽ hoa hồng. Đối với người lớn mà nói, chỉ là một bông hoa hồng mà thôi không có gì lớn, nhưng trẻ con sẽ không nghĩ như vậy, nhất là những đứa trẻ cố gắng có được. . Truyện Full
Chu Viên nhanh chóng mượn cớ đi vệ sinh, cậu tới phòng làm việc của thầy số học nói chuyện này, sau đó thầy liền trở lại lớp vẽ hoa hồng cho Miêu Miêu. Cậu nhìn vẻ mặt của Miêu Miêu, khuôn mặt nhỏ phát sáng, không ngừng ngắm bông hoa hồng.
Được rồi thật ra hoa hồng cũng rất đẹp, Chu Viên nghĩ, cậu nói với Miêu Miêu ngày mai là có thể sửa xong máy tính bảng, nếu giữa trưa cậu đi thay màn hình thì lúc Miêu Miêu nhìn thấy khẳng định sẽ vui vẻ hơn nhỉ?
Chu Viên ra khỏi phòng học, đến văn phòng tìm cô Lý mượn điện thoại gọi cho ba của mình.
Buổi trưa, học sinh đều phải chờ giáo viên sinh hoạt trong phòng học tới phát cơm trưa, còn có cả trái cây. Chu Viên đeo cặp sách đi ra liền được ba tới đón đi.
Ba Chu cầm cặp sách của con trai, "Máy tính bảng này là của bạn nữ ngồi cùng bàn hả? Con nhỏ tuổi như vậy mà đã biết nuôi một cô vợ nhỏ rồi?"
Chu Viên không cao bằng ba, căn bản không lấy được máy tính bảng từ tay của ba mình, cậu cũng không muốn lấy chỉ khinh bỉ nói, "Ba đừng có dùng ý nghĩ xấu xa của người lớn để đánh giá tình bạn giữa trẻ con bọn con."
Ba Chu, ".... Ba chỉ nói đùa mà thôi. Được rồi, ba sai rồi."
Chu Viên nói, "Trò đùa này con nghe được thì còn đỡ, nếu để trẻ con của người khác nghe được sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe và tinh thần."
Ba Chu: "...."
Bởi vì Chu Viên về sớm nên chỗ bên cạnh Miêu Miêu trống không, bé nhìn một chút, sau đó nhớ tới hình như Chu Viên vẫn chưa phát hiện đồ ăn và sữa chua bé đặt bên trong ngăn bàn.
Miêu Miêu ăn cơm không được ngon miệng. Nhưng bé vẫn ăn hết, bởi vì bé muốn lấy một bông hoa hồng. Sau khi ăn cơm trưa xong, Miêu Miêu dựa vào bàn ngủ, thực tế ở trường học bé không có ngủ, bé chỉ nằm sấp như vậy rồi yên lặng nhìn những đường vân gỗ trên bàn.
Miêu Miêu nhanh chóng cảm giác được bên cạnh có người trở về, bé không động đậy bởi vì giáo viên nói, lúc ngủ trưa không được lộn xộn.
Chu Viên lấy máy tính bảng trong cặp ra bỏ vào trong ngăn bàn, định lát nữa đưa cho Miêu Miêu, lúc bỏ vào ngăn bàn cậu mới phát hiện bên trong còn có một bịch kẹo sữa bò, một bịch bánh bao nhỏ và một bình sữa chua.
Chu Viên nhìn đứa nhóc đang ngủ bên cạnh, cậu có cảm giác như có con kiến nhỏ đang chậm rãi mang lương thực đến hang động của mình. Cậu nhìn máy tính bảng đã sửa xong, không thể chờ được muốn nhìn thấy vẻ mặt của Miêu Miêu sau khi thấy máy tính bảng này đã sửa xong.
Chu Viên cũng nằm một lúc, dù sao vẫn là trẻ con, đi một chuyến vẫn có chút vất vả nên kết quả là vừa nằm xuống liền ngủ mất.
Vẫn là âm thanh của chuông vào học đánh thức cậu, vừa vặn giáo viên cũng đi vào.
Trong phòng học, các bạn nhỏ vẫn nói chuyện với nhau, thế là Chu Viên cũng lấy máy tính bảng ra đưa cho Miêu Miêu, "Đã sửa xong rồi đây."
Miêu Miêu sửng sốt, sau đó bé thấy màn hình máy tính bảng vốn đã bể lại biến thành bộ dạng lúc trước. Miêu Miêu lại nhìn Chu Viên không rời mắt, bé biết Chu Viên rất lợi hại mà, cậu ấy thật sự đã sửa được máy tính bảng.
Bé nắm tay Chu Viên, bé không biết làm sao để biểu đạt tâm tình của mình nên chỉ có thể nắm tay, "Cảm ơn cậu."
Chu Viên bị Miêu Miêu nắm tay, "Không cần khách khí. Đối với mình chuyện như vầy rất đơn giản, về sau nếu có chuyện gì thì cứ nói với mình."
Chu Viên nói như vật là bởi vì muốn Miêu Miêu biết, nếu bé gặp chuyện gì không giải quyết được thì có thể nói cho cậu biết.
Thầy giáo số học quy định, chỉ cần trả lời câu hỏi là sẽ có hoa hồng, mấy giáo viên khác đều thưởng hoa hồng cho mấy nhiệm vụ khác.
Thầy giáo số học là một người già đã về hưu, bởi vì là thế hệ trước nên tiếng phổ thông của thầy không được tốt, nhưng thầy vẫn kiên trì dùng tiếng phổ thông để lên lớp.
"Các em nhìn thử đề bài trên bảng đen xem có biết không? Để thầy xem ai giơ tay nhanh nhất!"
Miêu Miêu biết thầy sẽ hỏi câu này, bởi vì mỗi ngày thầy đều sẽ hỏi lại kiến thức sau giờ học, bé đã giơ ngón tay tính ra câu hỏi này ở dưới ngăn bàn.
Thầy vừa nói xong, Miêu Miêu liền giơ tay lên, thầy giáo số học nói, "Mời bạn Miêu Miêu đứng lên trả lời."
Miêu Miêu đứng lên, Chu Viên ngồi ở bên cạnh cảm thấy hơi kinh ngạc với biến hóa ngày hôm nay của Miêu Miêu.
Giọng nói của Miêu Miêu có hơi nhỏ, "Dạ thưa thầy là 15."
Thầy giáo số học nói, "Còn có bạn nào có đáp án khác không?"
Lần đầu Miêu Miêu đứng lên trả lời câu hỏi trước mặt nhiều người như vậy, chân bé đã run lên, nhưng không chỉ có chân mà tay cũng run, bây giờ nghe thầy giáo nói vậy phản ứng đầu tiên của bé chính là mình trả lời sai, trên mặt nóng bỏng.
Chu Viên thấy tay bé run không ngừng, cậu nhìn thoáng qua bảng đen nhỏ giọng nói, "Đừng sợ, đúng là 15."
Bên kia có mấy bạn học giơ tay lên nói mười lăm không đúng.
Sau đó bọn họ nghe được thầy giáo số học nói, "Nếu các em nói 15 không đúng là sai rồi nhé."
Chu Viên, "...." Thầy hù dọa trẻ con rồi.
Lúc này Miêu Miêu mới ngồi xuống, bé giống như vừa trải qua một trận chiến lớn vô cùng mạo hiểm, trở về từ cõi chết.
Chu Viên biết bé sợ giơ tay trước trả lời câu hỏi trước mặt nhiều người như vậy, bé giống như ốc sên nhỏ luôn giấu mình trong vỏ, hiện tại lại cố gắng vươn đầu ra. Cậu nhìn máy tính bảng ở bên cạnh, là bởi vì không cẩn thận làm hư đồ trong nhà nên mới nơm nớp lo sợ như thế sao?
Chu Viên có thể hiểu được, dù sao Miêu Miêu chưa từng được sinh hoạt trong gia đình bình thường, cũng không biết cha mẹ ở chung với con cái là như thế nào nên mới phải từ từ tìm tòi.
Thầy giáo số học tiếp tục giảng bài, Miêu Miêu dựa trên bàn cẩn thận thở mạnh, giống như một con mèo nhỏ chạy mệt sợ bị người khác phát hiện.
Lúc tan học, thầy giáo số học đi ra ngay, Miêu Miêu ngây ngẩn cả người, thầy còn chưa vẽ một hoa hồng sau tên của bé.
Chu Viên thấy bộ dạng này của Miêu Miêu, liền biết trong lòng bé còn nhớ thầy chưa vẽ hoa hồng. Đối với người lớn mà nói, chỉ là một bông hoa hồng mà thôi không có gì lớn, nhưng trẻ con sẽ không nghĩ như vậy, nhất là những đứa trẻ cố gắng có được. . Truyện Full
Chu Viên nhanh chóng mượn cớ đi vệ sinh, cậu tới phòng làm việc của thầy số học nói chuyện này, sau đó thầy liền trở lại lớp vẽ hoa hồng cho Miêu Miêu. Cậu nhìn vẻ mặt của Miêu Miêu, khuôn mặt nhỏ phát sáng, không ngừng ngắm bông hoa hồng.
Được rồi thật ra hoa hồng cũng rất đẹp, Chu Viên nghĩ, cậu nói với Miêu Miêu ngày mai là có thể sửa xong máy tính bảng, nếu giữa trưa cậu đi thay màn hình thì lúc Miêu Miêu nhìn thấy khẳng định sẽ vui vẻ hơn nhỉ?
Chu Viên ra khỏi phòng học, đến văn phòng tìm cô Lý mượn điện thoại gọi cho ba của mình.
Buổi trưa, học sinh đều phải chờ giáo viên sinh hoạt trong phòng học tới phát cơm trưa, còn có cả trái cây. Chu Viên đeo cặp sách đi ra liền được ba tới đón đi.
Ba Chu cầm cặp sách của con trai, "Máy tính bảng này là của bạn nữ ngồi cùng bàn hả? Con nhỏ tuổi như vậy mà đã biết nuôi một cô vợ nhỏ rồi?"
Chu Viên không cao bằng ba, căn bản không lấy được máy tính bảng từ tay của ba mình, cậu cũng không muốn lấy chỉ khinh bỉ nói, "Ba đừng có dùng ý nghĩ xấu xa của người lớn để đánh giá tình bạn giữa trẻ con bọn con."
Ba Chu, ".... Ba chỉ nói đùa mà thôi. Được rồi, ba sai rồi."
Chu Viên nói, "Trò đùa này con nghe được thì còn đỡ, nếu để trẻ con của người khác nghe được sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe và tinh thần."
Ba Chu: "...."
Bởi vì Chu Viên về sớm nên chỗ bên cạnh Miêu Miêu trống không, bé nhìn một chút, sau đó nhớ tới hình như Chu Viên vẫn chưa phát hiện đồ ăn và sữa chua bé đặt bên trong ngăn bàn.
Miêu Miêu ăn cơm không được ngon miệng. Nhưng bé vẫn ăn hết, bởi vì bé muốn lấy một bông hoa hồng. Sau khi ăn cơm trưa xong, Miêu Miêu dựa vào bàn ngủ, thực tế ở trường học bé không có ngủ, bé chỉ nằm sấp như vậy rồi yên lặng nhìn những đường vân gỗ trên bàn.
Miêu Miêu nhanh chóng cảm giác được bên cạnh có người trở về, bé không động đậy bởi vì giáo viên nói, lúc ngủ trưa không được lộn xộn.
Chu Viên lấy máy tính bảng trong cặp ra bỏ vào trong ngăn bàn, định lát nữa đưa cho Miêu Miêu, lúc bỏ vào ngăn bàn cậu mới phát hiện bên trong còn có một bịch kẹo sữa bò, một bịch bánh bao nhỏ và một bình sữa chua.
Chu Viên nhìn đứa nhóc đang ngủ bên cạnh, cậu có cảm giác như có con kiến nhỏ đang chậm rãi mang lương thực đến hang động của mình. Cậu nhìn máy tính bảng đã sửa xong, không thể chờ được muốn nhìn thấy vẻ mặt của Miêu Miêu sau khi thấy máy tính bảng này đã sửa xong.
Chu Viên cũng nằm một lúc, dù sao vẫn là trẻ con, đi một chuyến vẫn có chút vất vả nên kết quả là vừa nằm xuống liền ngủ mất.
Vẫn là âm thanh của chuông vào học đánh thức cậu, vừa vặn giáo viên cũng đi vào.
Trong phòng học, các bạn nhỏ vẫn nói chuyện với nhau, thế là Chu Viên cũng lấy máy tính bảng ra đưa cho Miêu Miêu, "Đã sửa xong rồi đây."
Miêu Miêu sửng sốt, sau đó bé thấy màn hình máy tính bảng vốn đã bể lại biến thành bộ dạng lúc trước. Miêu Miêu lại nhìn Chu Viên không rời mắt, bé biết Chu Viên rất lợi hại mà, cậu ấy thật sự đã sửa được máy tính bảng.
Bé nắm tay Chu Viên, bé không biết làm sao để biểu đạt tâm tình của mình nên chỉ có thể nắm tay, "Cảm ơn cậu."
Chu Viên bị Miêu Miêu nắm tay, "Không cần khách khí. Đối với mình chuyện như vầy rất đơn giản, về sau nếu có chuyện gì thì cứ nói với mình."
Chu Viên nói như vật là bởi vì muốn Miêu Miêu biết, nếu bé gặp chuyện gì không giải quyết được thì có thể nói cho cậu biết.
/108
|