Lúc ăn cơm tối chú Hoa vẫn chưa về, dì Hoa gọi điện thoại cho chú, người ở đầu bên kia nói với dì chú Hoa còn đang làm phẫu thuật cho người ta. Dì Hoa ừ một tiếng, cúp điện thoại.
Miêu Miêu ngồi bên cạnh nhìn. Dì Hoa thấy bé nhìn mình, ngồi xổm xuống, "Chú đi làm việc cứu người rồi Miêu Miêu."
Nói xong liền bế Miêu Miêu lên, đặt bé trên ghế chuyên dùng, "Buổi tối hôm nay chúng ta cùng ăn cơm, chú sẽ về muộn một chút."
Dì Hoa vừa đi, tiểu Miêu Miêu liền nhảy từ trên ghế xuống đi vào phòng bếp, dì Hoa đang xếp bát đĩa, chiều cao của bé với cái bàn trong phòng bếp không khác lắm, bé nhìn một chút sau đó lại đi ra phòng bếp.
Ngay sau đó, dì Hoa liền thấy bé dời một cái ghế nhỏ đến đặt bên cạnh cô. Sau đó bé chống tay mình lên băng ghế nhỏ, chậm rãi đứng lên, giúp dì Hoa xếp bát đĩa.
Dì Hoa vốn muốn xem xem bé định làm gì, nhìn thấy một màn này trong lòng ấm áp, "Miêu Miêu thật ngoan!"
Bởi vì hai ngày ngày mai đều không cần đi học nên dì Hoa đợi đến khi Miêu Miêu mệt rã rời mới ôm bé đến trên giường. Hôm nay cô cũng ngủ trên giường nhỏ cùng Miêu Miêu, hai người ngủ cùng nhau.
Miêu Miêu đã sớm đi vào giấc ngủ bên cạnh cô, bé cũng không còn có người bên cạnh là sẽ không ngủ được giống trước kia.
Cô ngược lại có hơi không ngủ được, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn mơ màng của bé, phiền não gì cũng bay mất. Lúc trước, luôn có người khuyên cô nhận nuôi một đứa nhỏ, lúc đó cô cũng không hiểu được, hiện tại lại hận không thể lúc nào cũng nhìn con gái.
Dì Hoa hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn mơ màng của bé, mặc kệ về sau có chuyện gì đi nữa thì cô luôn là mẹ của Miêu Miêu.
Buổi sáng, lúc Miêu Miêu thức dậy dì Hoa đã không còn bên cạnh, bé tự mình cởi áo ngủ ra sau đó học theo dì bình thường mặc quần áo cho bé thế nào, từng chút mặc áo sơmi rồi áo khoác vào.
Cô giáo nói, nếu muốn học làm việc nhà thì trước tiên phải biết tự làm chuyện của mình trước.
Lúc bé mở cửa phòng ngủ ra thì nghe thấy phòng bếp truyền đến giọng nói của dì Hoa và chú Hoa.
Dì Hoa cũng không biết Miêu Miêu đã dậy, sau khi cúp điện thoại lại nhỏ giọng nói chuyện với chú Hoa trong phòng bếp, "Em sẽ không đồng ý để đứa bé kia tới ở hai ngày đâu."
Chú Hoa nói, "Em đừng lo lắng, anh đã cự tuyệt. Anh cũng không thích đứa bé kia."
Đương nhiên là không thích, tết năm ngoái lúc dì Hoa về bên nhà chồng, đứa bé kia rất vô pháp vô thiên, vụng trộm bỏ một cái pháo hoa vào bên trong áo lông có mũ của dì Hoa, mặc dù không có bị thương nhưng cũng làm dì Hoa sợ đến khóc, kết quả anh trai của anh lại còn nói dù sao cũng không bị thương, đứa bé còn nhỏ, chỉ là chơi đùa mà thôi.
Ngày đó hai người tức giận đến mức cơm chiều cũng không ra ăn.
Bây giờ dì Hoa nhớ lại chuyện này, còn bị chọc giận, "Ăn tết năm nay, một mình anh về nhà ba mẹ anh đi, em mang Miêu Miêu về nhà mẹ, vừa vặn mẹ cùng bà ngoại cũng muốn gặp Miêu Miêu một lần."
Bà ngoại của dì Hoa đã chín mươi mấy tuổi, hiện tại bà đang ở chung với mẹ của dì Hoa.
Bây giờ vợ đang nổi nóng, chú Hoa nào dám nói nửa chữ không, "Vậy đến lúc đó anh đưa hai người về nhà bà ngoại của Miêu Miêu trước...."
Dì Hoa sửng sốt, "Mẹ em thường xuyên nói không có ai gọi là bà ngoại, hiện xem như có rồi."
Bà ngoại của Miêu Miêu đi đứng không tiện, lại thêm có mẹ già ở bên cạnh nên không thể đi ra ngoài được, ngược lại là thường xuyên nhắn tin hỏi thăm tình trạng của Miêu Miêu trên Wechat. Nhưng thời gian trước trạng thái của Miêu Miêu không tốt lắm, nên cô cũng không nói cho hai vị này.
"Nếu không thì trước tiên để gửi ảnh chụp của Miêu Miêu qua? Gọi video tâm sự, làm quen một chút?" Chú Hoa nói.
"Bà ngoại em không nghe rõ nữa nên nói chuyện cũng lớn tiếng, thật ra em sợ sẽ hù dọa Miêu Miêu." Dì Hoa lo lắng.
"Em nói với mẹ trước đi, tạm thời không gọi cho bà ngoại, về sau sẽ gọi thử."
Miêu Miêu nghe chú dì nói chuyện, bé nghĩ mình nhất định không được bị hù dọa, không được bị hù dọa, đó là bà ngoại của dì, không sợ không sợ.
Ăn sáng, dì Hoa ôm Miêu Miêu ngồi trên ghế sô pha, sau đó cầm một cái máy tính bảng ra. Dì Hoa trước tiên nói cho Miêu Miêu biết, "Miêu Miêu có biết bà ngoại là gì không?"
Miêu Miêu gật đầu, trong lòng suy nghĩ, không thể sợ không thể sợ.
"Váy bông lần trước Miêu Miêu mặc là do bà ngoại mua cho Miêu Miêu, bà ngoại còn mua cả sữa hạch đào cho Miêu Miêu nữa đó."
Dì Hoa cẩn thận hỏi, "Miêu Miêu có muốn thấy bà ngoại một chút không?"
Miêu Miêu đã nghe trộm được mấy lời dì Hoa nói lúc sáng, bé gật đầu nói, "Dạ muốn."
Dì Hoa cũng rất bất ngờ, thế là cô bấm mở cuộc gọi video, sau khi tít tót mấy lần bên kia liền có người nhận. Miêu Miêu thấy đầu bên kia xuất hiện một người già.
"Đây chính là Miêu Miêu đúng không, nhìn con giống hệt dì con khi còn bé. Thật ngoan!" Bà ngoại cười ha ha nói.
Miêu Miêu đã luyện tập trong phòng câu chào bà ngoại, bé nhất định phải nói ra miệng! Giống như chào Chu Viên ở trường học vậy.
"Bà ngoại, chào bà ngoại...." Miêu Miêu cúi đầu, giọng nói nhỏ xíu.
Nhưng dù là bà ngoại ở đầu bên kia hay là dì Hoa cũng đều nghe được rõ ràng.
Lúc nói ra khỏi miệng, Miêu Miêu cảm thấy hình như cũng không khó như vậy, thế là bé ngẩng đầu lên, bà ngoại ở đầu bên kia cùng dì Hoa đã bình tĩnh lại.
Bà ngoại nói tiếp, "Miêu Miêu thật ngoan! Bà ngoại mua kẹo cho con ăn nhé!"
Sau đó thì thấy bên kia hơi động một chút. Dì Hoa thu nhỏ màn hình video lại, trong khung chat xuất hiện năm cái bao lì xì.
Dì Hoa nói với Miêu Miêu, "Bà ngoại phát lì xì cho con đấy, con bấm mở ra nhìn xem."
Dưới sự chỉ dẫn của dì Hoa Miêu Miêu bấm mở ra, bé đối với cái này không hiểu lắm, dì Hoa biết mẹ của mình gửi đến một ngàn, cô nghĩ để một lát nữa rồi sẽ trả lại. Sau đó dì Hoa phóng to video, bà ngoại lại xuất hiện máy tính bảng.
Mặc dù Miêu Miêu không hiểu gì, nhưng ở trường học cũng đã học qua cách ứng xử, bé luyện tập trong lòng mấy lần sau đó nói, "Cảm ơn bà ngoại."
Lúc này Miêu Miêu bỗng nghe được một giọng nói rất lớn truyền đến, "Ngọc Lan, con trốn trong nhà vệ sinh làm gì vậy?"
Dì Hoa trấn an Miêu Miêu, "Đừng sợ, đó là bà cố ngoại. Là mẹ của bà ngoại."
Miêu Miêu chớp mắt, thật ra bé không sợ chút nào, lúc ở trường học bé đã biết giọng nói lớn cũng không phải là muốn đánh người.
Miêu Miêu ngồi bên cạnh nhìn. Dì Hoa thấy bé nhìn mình, ngồi xổm xuống, "Chú đi làm việc cứu người rồi Miêu Miêu."
Nói xong liền bế Miêu Miêu lên, đặt bé trên ghế chuyên dùng, "Buổi tối hôm nay chúng ta cùng ăn cơm, chú sẽ về muộn một chút."
Dì Hoa vừa đi, tiểu Miêu Miêu liền nhảy từ trên ghế xuống đi vào phòng bếp, dì Hoa đang xếp bát đĩa, chiều cao của bé với cái bàn trong phòng bếp không khác lắm, bé nhìn một chút sau đó lại đi ra phòng bếp.
Ngay sau đó, dì Hoa liền thấy bé dời một cái ghế nhỏ đến đặt bên cạnh cô. Sau đó bé chống tay mình lên băng ghế nhỏ, chậm rãi đứng lên, giúp dì Hoa xếp bát đĩa.
Dì Hoa vốn muốn xem xem bé định làm gì, nhìn thấy một màn này trong lòng ấm áp, "Miêu Miêu thật ngoan!"
Bởi vì hai ngày ngày mai đều không cần đi học nên dì Hoa đợi đến khi Miêu Miêu mệt rã rời mới ôm bé đến trên giường. Hôm nay cô cũng ngủ trên giường nhỏ cùng Miêu Miêu, hai người ngủ cùng nhau.
Miêu Miêu đã sớm đi vào giấc ngủ bên cạnh cô, bé cũng không còn có người bên cạnh là sẽ không ngủ được giống trước kia.
Cô ngược lại có hơi không ngủ được, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn mơ màng của bé, phiền não gì cũng bay mất. Lúc trước, luôn có người khuyên cô nhận nuôi một đứa nhỏ, lúc đó cô cũng không hiểu được, hiện tại lại hận không thể lúc nào cũng nhìn con gái.
Dì Hoa hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn mơ màng của bé, mặc kệ về sau có chuyện gì đi nữa thì cô luôn là mẹ của Miêu Miêu.
Buổi sáng, lúc Miêu Miêu thức dậy dì Hoa đã không còn bên cạnh, bé tự mình cởi áo ngủ ra sau đó học theo dì bình thường mặc quần áo cho bé thế nào, từng chút mặc áo sơmi rồi áo khoác vào.
Cô giáo nói, nếu muốn học làm việc nhà thì trước tiên phải biết tự làm chuyện của mình trước.
Lúc bé mở cửa phòng ngủ ra thì nghe thấy phòng bếp truyền đến giọng nói của dì Hoa và chú Hoa.
Dì Hoa cũng không biết Miêu Miêu đã dậy, sau khi cúp điện thoại lại nhỏ giọng nói chuyện với chú Hoa trong phòng bếp, "Em sẽ không đồng ý để đứa bé kia tới ở hai ngày đâu."
Chú Hoa nói, "Em đừng lo lắng, anh đã cự tuyệt. Anh cũng không thích đứa bé kia."
Đương nhiên là không thích, tết năm ngoái lúc dì Hoa về bên nhà chồng, đứa bé kia rất vô pháp vô thiên, vụng trộm bỏ một cái pháo hoa vào bên trong áo lông có mũ của dì Hoa, mặc dù không có bị thương nhưng cũng làm dì Hoa sợ đến khóc, kết quả anh trai của anh lại còn nói dù sao cũng không bị thương, đứa bé còn nhỏ, chỉ là chơi đùa mà thôi.
Ngày đó hai người tức giận đến mức cơm chiều cũng không ra ăn.
Bây giờ dì Hoa nhớ lại chuyện này, còn bị chọc giận, "Ăn tết năm nay, một mình anh về nhà ba mẹ anh đi, em mang Miêu Miêu về nhà mẹ, vừa vặn mẹ cùng bà ngoại cũng muốn gặp Miêu Miêu một lần."
Bà ngoại của dì Hoa đã chín mươi mấy tuổi, hiện tại bà đang ở chung với mẹ của dì Hoa.
Bây giờ vợ đang nổi nóng, chú Hoa nào dám nói nửa chữ không, "Vậy đến lúc đó anh đưa hai người về nhà bà ngoại của Miêu Miêu trước...."
Dì Hoa sửng sốt, "Mẹ em thường xuyên nói không có ai gọi là bà ngoại, hiện xem như có rồi."
Bà ngoại của Miêu Miêu đi đứng không tiện, lại thêm có mẹ già ở bên cạnh nên không thể đi ra ngoài được, ngược lại là thường xuyên nhắn tin hỏi thăm tình trạng của Miêu Miêu trên Wechat. Nhưng thời gian trước trạng thái của Miêu Miêu không tốt lắm, nên cô cũng không nói cho hai vị này.
"Nếu không thì trước tiên để gửi ảnh chụp của Miêu Miêu qua? Gọi video tâm sự, làm quen một chút?" Chú Hoa nói.
"Bà ngoại em không nghe rõ nữa nên nói chuyện cũng lớn tiếng, thật ra em sợ sẽ hù dọa Miêu Miêu." Dì Hoa lo lắng.
"Em nói với mẹ trước đi, tạm thời không gọi cho bà ngoại, về sau sẽ gọi thử."
Miêu Miêu nghe chú dì nói chuyện, bé nghĩ mình nhất định không được bị hù dọa, không được bị hù dọa, đó là bà ngoại của dì, không sợ không sợ.
Ăn sáng, dì Hoa ôm Miêu Miêu ngồi trên ghế sô pha, sau đó cầm một cái máy tính bảng ra. Dì Hoa trước tiên nói cho Miêu Miêu biết, "Miêu Miêu có biết bà ngoại là gì không?"
Miêu Miêu gật đầu, trong lòng suy nghĩ, không thể sợ không thể sợ.
"Váy bông lần trước Miêu Miêu mặc là do bà ngoại mua cho Miêu Miêu, bà ngoại còn mua cả sữa hạch đào cho Miêu Miêu nữa đó."
Dì Hoa cẩn thận hỏi, "Miêu Miêu có muốn thấy bà ngoại một chút không?"
Miêu Miêu đã nghe trộm được mấy lời dì Hoa nói lúc sáng, bé gật đầu nói, "Dạ muốn."
Dì Hoa cũng rất bất ngờ, thế là cô bấm mở cuộc gọi video, sau khi tít tót mấy lần bên kia liền có người nhận. Miêu Miêu thấy đầu bên kia xuất hiện một người già.
"Đây chính là Miêu Miêu đúng không, nhìn con giống hệt dì con khi còn bé. Thật ngoan!" Bà ngoại cười ha ha nói.
Miêu Miêu đã luyện tập trong phòng câu chào bà ngoại, bé nhất định phải nói ra miệng! Giống như chào Chu Viên ở trường học vậy.
"Bà ngoại, chào bà ngoại...." Miêu Miêu cúi đầu, giọng nói nhỏ xíu.
Nhưng dù là bà ngoại ở đầu bên kia hay là dì Hoa cũng đều nghe được rõ ràng.
Lúc nói ra khỏi miệng, Miêu Miêu cảm thấy hình như cũng không khó như vậy, thế là bé ngẩng đầu lên, bà ngoại ở đầu bên kia cùng dì Hoa đã bình tĩnh lại.
Bà ngoại nói tiếp, "Miêu Miêu thật ngoan! Bà ngoại mua kẹo cho con ăn nhé!"
Sau đó thì thấy bên kia hơi động một chút. Dì Hoa thu nhỏ màn hình video lại, trong khung chat xuất hiện năm cái bao lì xì.
Dì Hoa nói với Miêu Miêu, "Bà ngoại phát lì xì cho con đấy, con bấm mở ra nhìn xem."
Dưới sự chỉ dẫn của dì Hoa Miêu Miêu bấm mở ra, bé đối với cái này không hiểu lắm, dì Hoa biết mẹ của mình gửi đến một ngàn, cô nghĩ để một lát nữa rồi sẽ trả lại. Sau đó dì Hoa phóng to video, bà ngoại lại xuất hiện máy tính bảng.
Mặc dù Miêu Miêu không hiểu gì, nhưng ở trường học cũng đã học qua cách ứng xử, bé luyện tập trong lòng mấy lần sau đó nói, "Cảm ơn bà ngoại."
Lúc này Miêu Miêu bỗng nghe được một giọng nói rất lớn truyền đến, "Ngọc Lan, con trốn trong nhà vệ sinh làm gì vậy?"
Dì Hoa trấn an Miêu Miêu, "Đừng sợ, đó là bà cố ngoại. Là mẹ của bà ngoại."
Miêu Miêu chớp mắt, thật ra bé không sợ chút nào, lúc ở trường học bé đã biết giọng nói lớn cũng không phải là muốn đánh người.
/108
|