Tiết học buổi sáng đều trôi qua thuận lợi, chỉ là Chu Viên phát hiện tiểu Miêu Miêu thỉnh thoảng lại nhìn lén tay của cậu.
Chu Viên không rõ đây là vì sao.
Tiết đầu tiên của buổi chiều là tiết thể dục, môn học này của bọn trẻ rất đơn giản, giáo viên thể dục là một thầy giáo cao lớn, chuyện đầu tiên làm khi vào tiết chính là, "Hôm nay chúng ta sẽ học trong lớp để làm quen trước."
"Về sau cứ tới tiết thể dục, mọi người nhớ phải ra sân tập hợp, không cần chờ thầy ở phòng học."
Từ khi thầy vào lớp tiểu Miêu Miêu vẫn luôn cúi đầu, thân thể cứng ngắc.
Giọng nói của giáo viên thể dục rất lớn, rất giống ba của bé.
..
Lúc này, các bạn học trong lớp còn đang không ngừng nói chuyện riêng, giáo viên thể dục vỗ bàn, "Các bạn học, im lặng! Muốn nói nữa thì hôm nay chúng ta không ra sân trường, để cho các em trong phòng học nói đủ."
Sợi dây trong đầu tiểu Miêu Miêu tức khắc đứt phựt.
Mày không phải thích khóc sao? Khóc to lên! Hôm nay mày phải khóc to lên cho tao! Giống như có người kéo mí mắt của bé.
"Con sai rồi, con không dám nữa!" Tiểu Miêu Miêu ngồi sụp xuống, núp dưới bàn học.
Động tác này của bé làm cho thầy giáo đứng trên bục giảng giật nảy mình, Chu Viên ngồi bên cạnh cũng vậy.
Chu Viên ngồi xổm xuống, thấy tiểu Miêu Miêu trốn trong góc tối, toàn thân đều run rẩy.
Giáo viên thể dục nhanh chân đi tới, tiểu Miêu Miêu càng phản ứng lớn hơn, "Đừng đánh con.... Con không khóc.... Không khóc...."
Những bạn học khác đều đứng lên, duỗi cổ xem một màn này.
Chu Viên vội vàng nói, "Thầy ơi, thầy mang các bạn ấy đi ra sân trường trước đi, em sẽ dỗ bạn Miêu Miêu."
Giờ phút này giáo viên thể dục cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng đứa bé này vô cùng nổi danh ở văn phòng, dù sao đây cũng là học sinh gương mẫu khiến cho mọi người vừa yêu vừa hận được toàn bộ giáo viên bầu ra.
Thầy đương nhiên biết đây là ai, nên quay đầu lại nhìn mấy đứa trẻ khác, "Vậy thầy dẫn các bạn ấy đi ra sân trường trước."
Dưới sự chỉ huy của giáo viên thể dục bọn nhỏ lục tục rời khỏi phòng học, lúc đi ra đều lo lắng nhìn vị trí của tiểu Miêu Miêu một chút.
Đợi bọn trẻ đi rồi Chu Viên mới dời ghế của mình, sau đó bản thân cũng chui xuống dưới bàn, một bên nhỏ giọng nói chuyện một bên ngồi bên cạnh bé, "Miêu Miêu, Miêu Miêu...."
Miêu Miêu còn đang run rẩy, bé đối mặt với tường, đưa lưng về phía cậu.
"Thấy giáo vừa rồi là giáo viên thể dục của chúng ta, thấy cậu trốn đi thầy ấy liền bị hù chạy." Chu Viên nói, "Miêu Miêu nhìn xem đây là cái gì nè?"
Miêu Miêu quay đầu lại thấy Chu Viên cầm một miếng thịt khô, "Đây là thịt khô dì cậu làm sao? Ăn ngon thật."
Bé nghe được có người khen dì, mặc dù trong lòng vẫn sợ hãi nhưng vẫn nhỏ giọng nói, "Dì.... Làm rất lâu." Dì bận rộn trong phòng bếp rất lâu, vất vả lắm mới làm được.
Nghĩ đến dì, tiểu Miêu Miêu lại lần nữa rơi nước mắt, bé không thể để bị đánh nữa, dì sẽ khổ sở, sẽ khóc....
Lúc Hoa Miêu Miêu nằm viện, con mắt của dì Hoa suốt ngày đều đỏ hoe, thường xuyên lén khóc thầm, bé cũng là người thường xuyên khóc nên chỉ cần một chút là có thể nhìn ra.
"Dì của Miêu Miêu thật vất vả." Chu Viên vừa nói vừa đút một miếng cho Miêu Miêu.
Miêu Miêu ăn một miếng, mùi vị quen thuộc gợi lên hồi ức. Dì nấu cơm cho bé, dạy bé làm bài tập, dì mớm thuốc cho bé rồi còn thổi cho nguội bớt.
Chu Viên thấy cảm xúc của bé dần ổn định lại, trong lòng thở phào một hơi. Xem ra dì của Miêu Miêu đối xử với bé rất tốt, vậy nên mới có thể dễ dàng khiến cho Miêu Miêu nhớ lại cảm giác an toàn chỉ qua mùi hương của đồ ăn.
Nhưng vẫn nên để bé từ từ quen thuộc chuyện giáo viên thể dục và người đánh bé trước kia không phải là cùng một người, cũng sẽ không dễ dàng đánh bé, dù sao Miêu Miêu cũng phải từ từ đối mặt với thế giới quen thuộc này.
Chu Viên giơ tay, nắm lấy tay của Miêu Miêu, "Miêu Miêu, vừa rồi cậu dọa giáo viên thể dục sợ rồi."
Miêu Miêu lại cúi đầu xuống, không dám nói lời nào.
Chu Viên xoa đầu bé, kiên nhẫn nói, "Bọn họ làm giáo viên nên không thể đánh học sinh, nếu đánh học sinh thì sẽ bị đình chỉ công tác, Miêu Miêu có biết công việc là gì không?"
Miêu Miêu biết công việc là gì, mỗi ngày dì và chú đều phải đi công việc, nhưng cụ thể là gì thì bé không biết.
"Nếu như không làm việc thì sẽ không có cơm ăn." Chu Viên nói, "Sẽ bị đói bụng."
Bé biết đói bụng, đói bụng rất khó chịu.
"Cho nên bọn họ đều sợ người khác nói mình đánh học sinh." Chu Viên tiếp tục nói, "Lát nữa thầy ấy khẳng định sẽ bị gọi đến phòng làm việc của hiệu trưởng, sau đó thầy hiệu trưởng sẽ nói chuyện với thầy ấy."
Chu Viên thấp giọng, học theo giọng điệu của người lớn, "Đồ xấu xa, dám đánh Miêu Miêu của chúng ta, không cho cậu dạy học nữa, để cậu đói bụng...."
Tiểu Miêu Miêu mở to hai mắt, nhìn Chu Viên, "Nhưng.... nhưng mà.... thầy ấy không có đánh tớ...."
Bây giờ bé mới ý thức được thì ra người lớn cũng sẽ đói bụng, lúc ấy bé quá sợ hãi nhưng bây giờ mới phản ứng lại, thầy giáo ấy không có đánh bé.
"Thế là, giáo viên thể dục vừa khóc vừa nói, nhưng mà.... tôi không có đánh Miêu Miêu.... Học sinh trong lớp đang nói chuyện riêng.... tôi chỉ la mấy đứa nhỏ.... Tiểu Miêu Miêu là người nghe lời nhất, ngồi yên tại chỗ không quậy phá, tôi không có la bé." Chu Viên sụt sịt nói.
Tiểu Miêu Miêu cũng bị lây nhiễm, nước mắt ào ào rơi xuống, "Đừng khóc.... Tớ sai rồi...."
"Lúc này, hiệu trưởng cũng nói, đừng khóc, nếu Miêu Miêu học thể dục vẫn còn nói chuyện với cậu, thì chứng minh cậu thật sự không đánh bé, cậu cũng không còn đói bụng."
Miêu Miêu dừng khóc, nói, "Chúng ta đi học thể dục đi." Thật ra bé cũng không biết học thể dục là học cái gì.
Chu Viên lấy khăn giấy trong ngăn kéo ra đưa cho Miêu Miêu lau nước mắt, "Vậy chúng ta đi học thể dục."
Sau đó cậu nắm tay Miêu Miêu, dắt bé ra từ dưới bàn học.
Lúc đi ra lại vừa vặn gặp phải chủ nhiệm lớp cô Lý, sau khi giáo viên thể dục dẫn học sinh ra sân xong thì gọi điện thoại ngay cho cô Lý, sau khi cô chạy tới thì nghe thấy Chu Viên đang dỗ Miêu Miêu bên trong nên tạm thời không đi vào. Đương nhiên cô cũng nghe được giọng nói của Chu Viên.
Hiện tại thấy Chu Viên nắm tay Miêu Miêu đi ra, cô lập tức nghiêm mặt, "Bạn Chu Viên, em có thấy thầy thể dục đâu không, hiệu trưởng gọi thầy ấy có việc."
Chu Viên nói, "Không có, không có!"
Sau đó cậu kéo Miêu Miêu đi nhanh, sốt sắng nói, "Hiệu trưởng đang đi tìm giáo viên thể dục rồi."
Tiểu Miêu Miêu cũng bị loại không khí này lây nhiễm, cực kỳ nghiêm túc.
Và dưới sự tô vẽ của Chu Viên, hung thần độc ác cao to lại biến thành một người tội nghiệp bị đói bụng.
Sau khi đến sân trường, mấy đứa trẻ đang chơi trò chơi, Chu Viên nhìn quanh một vòng rốt cuộc cũng thấy được giáo viên đang ngồi xổm ở một góc trên sân trường.
Chu Viên: "...." Không cần nói cũng biết chủ nhiệm lớp đã gọi điện cho thầy ấy.
Chu Viên không rõ đây là vì sao.
Tiết đầu tiên của buổi chiều là tiết thể dục, môn học này của bọn trẻ rất đơn giản, giáo viên thể dục là một thầy giáo cao lớn, chuyện đầu tiên làm khi vào tiết chính là, "Hôm nay chúng ta sẽ học trong lớp để làm quen trước."
"Về sau cứ tới tiết thể dục, mọi người nhớ phải ra sân tập hợp, không cần chờ thầy ở phòng học."
Từ khi thầy vào lớp tiểu Miêu Miêu vẫn luôn cúi đầu, thân thể cứng ngắc.
Giọng nói của giáo viên thể dục rất lớn, rất giống ba của bé.
..
Lúc này, các bạn học trong lớp còn đang không ngừng nói chuyện riêng, giáo viên thể dục vỗ bàn, "Các bạn học, im lặng! Muốn nói nữa thì hôm nay chúng ta không ra sân trường, để cho các em trong phòng học nói đủ."
Sợi dây trong đầu tiểu Miêu Miêu tức khắc đứt phựt.
Mày không phải thích khóc sao? Khóc to lên! Hôm nay mày phải khóc to lên cho tao! Giống như có người kéo mí mắt của bé.
"Con sai rồi, con không dám nữa!" Tiểu Miêu Miêu ngồi sụp xuống, núp dưới bàn học.
Động tác này của bé làm cho thầy giáo đứng trên bục giảng giật nảy mình, Chu Viên ngồi bên cạnh cũng vậy.
Chu Viên ngồi xổm xuống, thấy tiểu Miêu Miêu trốn trong góc tối, toàn thân đều run rẩy.
Giáo viên thể dục nhanh chân đi tới, tiểu Miêu Miêu càng phản ứng lớn hơn, "Đừng đánh con.... Con không khóc.... Không khóc...."
Những bạn học khác đều đứng lên, duỗi cổ xem một màn này.
Chu Viên vội vàng nói, "Thầy ơi, thầy mang các bạn ấy đi ra sân trường trước đi, em sẽ dỗ bạn Miêu Miêu."
Giờ phút này giáo viên thể dục cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng đứa bé này vô cùng nổi danh ở văn phòng, dù sao đây cũng là học sinh gương mẫu khiến cho mọi người vừa yêu vừa hận được toàn bộ giáo viên bầu ra.
Thầy đương nhiên biết đây là ai, nên quay đầu lại nhìn mấy đứa trẻ khác, "Vậy thầy dẫn các bạn ấy đi ra sân trường trước."
Dưới sự chỉ huy của giáo viên thể dục bọn nhỏ lục tục rời khỏi phòng học, lúc đi ra đều lo lắng nhìn vị trí của tiểu Miêu Miêu một chút.
Đợi bọn trẻ đi rồi Chu Viên mới dời ghế của mình, sau đó bản thân cũng chui xuống dưới bàn, một bên nhỏ giọng nói chuyện một bên ngồi bên cạnh bé, "Miêu Miêu, Miêu Miêu...."
Miêu Miêu còn đang run rẩy, bé đối mặt với tường, đưa lưng về phía cậu.
"Thấy giáo vừa rồi là giáo viên thể dục của chúng ta, thấy cậu trốn đi thầy ấy liền bị hù chạy." Chu Viên nói, "Miêu Miêu nhìn xem đây là cái gì nè?"
Miêu Miêu quay đầu lại thấy Chu Viên cầm một miếng thịt khô, "Đây là thịt khô dì cậu làm sao? Ăn ngon thật."
Bé nghe được có người khen dì, mặc dù trong lòng vẫn sợ hãi nhưng vẫn nhỏ giọng nói, "Dì.... Làm rất lâu." Dì bận rộn trong phòng bếp rất lâu, vất vả lắm mới làm được.
Nghĩ đến dì, tiểu Miêu Miêu lại lần nữa rơi nước mắt, bé không thể để bị đánh nữa, dì sẽ khổ sở, sẽ khóc....
Lúc Hoa Miêu Miêu nằm viện, con mắt của dì Hoa suốt ngày đều đỏ hoe, thường xuyên lén khóc thầm, bé cũng là người thường xuyên khóc nên chỉ cần một chút là có thể nhìn ra.
"Dì của Miêu Miêu thật vất vả." Chu Viên vừa nói vừa đút một miếng cho Miêu Miêu.
Miêu Miêu ăn một miếng, mùi vị quen thuộc gợi lên hồi ức. Dì nấu cơm cho bé, dạy bé làm bài tập, dì mớm thuốc cho bé rồi còn thổi cho nguội bớt.
Chu Viên thấy cảm xúc của bé dần ổn định lại, trong lòng thở phào một hơi. Xem ra dì của Miêu Miêu đối xử với bé rất tốt, vậy nên mới có thể dễ dàng khiến cho Miêu Miêu nhớ lại cảm giác an toàn chỉ qua mùi hương của đồ ăn.
Nhưng vẫn nên để bé từ từ quen thuộc chuyện giáo viên thể dục và người đánh bé trước kia không phải là cùng một người, cũng sẽ không dễ dàng đánh bé, dù sao Miêu Miêu cũng phải từ từ đối mặt với thế giới quen thuộc này.
Chu Viên giơ tay, nắm lấy tay của Miêu Miêu, "Miêu Miêu, vừa rồi cậu dọa giáo viên thể dục sợ rồi."
Miêu Miêu lại cúi đầu xuống, không dám nói lời nào.
Chu Viên xoa đầu bé, kiên nhẫn nói, "Bọn họ làm giáo viên nên không thể đánh học sinh, nếu đánh học sinh thì sẽ bị đình chỉ công tác, Miêu Miêu có biết công việc là gì không?"
Miêu Miêu biết công việc là gì, mỗi ngày dì và chú đều phải đi công việc, nhưng cụ thể là gì thì bé không biết.
"Nếu như không làm việc thì sẽ không có cơm ăn." Chu Viên nói, "Sẽ bị đói bụng."
Bé biết đói bụng, đói bụng rất khó chịu.
"Cho nên bọn họ đều sợ người khác nói mình đánh học sinh." Chu Viên tiếp tục nói, "Lát nữa thầy ấy khẳng định sẽ bị gọi đến phòng làm việc của hiệu trưởng, sau đó thầy hiệu trưởng sẽ nói chuyện với thầy ấy."
Chu Viên thấp giọng, học theo giọng điệu của người lớn, "Đồ xấu xa, dám đánh Miêu Miêu của chúng ta, không cho cậu dạy học nữa, để cậu đói bụng...."
Tiểu Miêu Miêu mở to hai mắt, nhìn Chu Viên, "Nhưng.... nhưng mà.... thầy ấy không có đánh tớ...."
Bây giờ bé mới ý thức được thì ra người lớn cũng sẽ đói bụng, lúc ấy bé quá sợ hãi nhưng bây giờ mới phản ứng lại, thầy giáo ấy không có đánh bé.
"Thế là, giáo viên thể dục vừa khóc vừa nói, nhưng mà.... tôi không có đánh Miêu Miêu.... Học sinh trong lớp đang nói chuyện riêng.... tôi chỉ la mấy đứa nhỏ.... Tiểu Miêu Miêu là người nghe lời nhất, ngồi yên tại chỗ không quậy phá, tôi không có la bé." Chu Viên sụt sịt nói.
Tiểu Miêu Miêu cũng bị lây nhiễm, nước mắt ào ào rơi xuống, "Đừng khóc.... Tớ sai rồi...."
"Lúc này, hiệu trưởng cũng nói, đừng khóc, nếu Miêu Miêu học thể dục vẫn còn nói chuyện với cậu, thì chứng minh cậu thật sự không đánh bé, cậu cũng không còn đói bụng."
Miêu Miêu dừng khóc, nói, "Chúng ta đi học thể dục đi." Thật ra bé cũng không biết học thể dục là học cái gì.
Chu Viên lấy khăn giấy trong ngăn kéo ra đưa cho Miêu Miêu lau nước mắt, "Vậy chúng ta đi học thể dục."
Sau đó cậu nắm tay Miêu Miêu, dắt bé ra từ dưới bàn học.
Lúc đi ra lại vừa vặn gặp phải chủ nhiệm lớp cô Lý, sau khi giáo viên thể dục dẫn học sinh ra sân xong thì gọi điện thoại ngay cho cô Lý, sau khi cô chạy tới thì nghe thấy Chu Viên đang dỗ Miêu Miêu bên trong nên tạm thời không đi vào. Đương nhiên cô cũng nghe được giọng nói của Chu Viên.
Hiện tại thấy Chu Viên nắm tay Miêu Miêu đi ra, cô lập tức nghiêm mặt, "Bạn Chu Viên, em có thấy thầy thể dục đâu không, hiệu trưởng gọi thầy ấy có việc."
Chu Viên nói, "Không có, không có!"
Sau đó cậu kéo Miêu Miêu đi nhanh, sốt sắng nói, "Hiệu trưởng đang đi tìm giáo viên thể dục rồi."
Tiểu Miêu Miêu cũng bị loại không khí này lây nhiễm, cực kỳ nghiêm túc.
Và dưới sự tô vẽ của Chu Viên, hung thần độc ác cao to lại biến thành một người tội nghiệp bị đói bụng.
Sau khi đến sân trường, mấy đứa trẻ đang chơi trò chơi, Chu Viên nhìn quanh một vòng rốt cuộc cũng thấy được giáo viên đang ngồi xổm ở một góc trên sân trường.
Chu Viên: "...." Không cần nói cũng biết chủ nhiệm lớp đã gọi điện cho thầy ấy.
/108
|