- Lớn mật!
Giọng nói chói tai lanh lảnh của thái giám vang lên.
Đặng Du giật mình, vội ngẩng đầu, trước mặt là một nam tử trung niên mặc thường phục cổ tròn thêu bốn con rồng màu vàng rực rỡ đang vô cùng hứng thú nhìn hắn, theo sau là vài nội thị vẻ mặt kính cẩn.
Đặng Du quỳ xuống hành lễ:
- Bái kiến bệ hạ!
Hoàng đế cười nói:
- Miễn quỳ, đứng lên đi.
Đặng Du cung kính dập đầu đứng dậy, xuôi tay đứng hầu, vô cùng nghiêm chỉnh quy củ.
Hoàng đế vẫy tay gọi Đặng Du đến bên cạnh, cười khẽ nói:
- Ngươi lúc nãy hồn vía lên mây, là bị tiểu mỹ nhân nào nhẫn tâm vứt bỏ phải không?
Đặng Du bản tính phong lưu, bình sinh thích đi dạo kỹ viện, mua tiếng cười làm vui.
Đặng Du lỗ mũi chua xót, nửa thật nửa giả nói:
- Thần âm thầm say đắm một cô nương quốc sắc thiên hương, tiếc là gia thế nàng quá cao quý, phụ huynh nàng quá tài giỏi nên thần không dám trèo cao.
Kỳ thực không phải thần không dám trèo cao mà là tỷ tỷ thần không cho thần trèo cao.
Hoàng đế cười nói:
- Chuyện này dễ thôi. Sau đại triều hội Nguyên Đán, trẫm ban yến cho bách quan, ngươi nếu có tâm thì cứ việc cầu hôn trước mặt mọi người là được.
Mặc hắn là ai, ngươi cầu hôn, trẫm mỉm cười không nói, hắn dám không đồng ý?
Đặng Du vui mừng khôn xiết:
- Tạ bệ hạ thành toàn!
Tỷ tỷ chỉ toàn nghĩ vớ nghĩ vẩn, bệ hạ đâu có nghi kỵ. Được, có bệ hạ cho phép thì cha mẹ, tỷ tỷ đều có thể lui ra sau, ai cũng không hơn được Hoàng đế.
Đặng Du khẩn trương mừng rỡ xoa xoa tay, liên tục bày tỏ thái độ:
- Thần sau này nhất định sẽ nghiêm chỉnh đứng đắn, làm việc thật tốt, sống thật tốt! Nhất định không phụ bệ hạ cất nhắc!
Nhìn dáng vẻ ngu ngốc của ngươi này! Còn sống thật tốt nữa chứ, chỉ dựa vào phẩm hạnh của ngươi thì xem ngươi có thể sống tốt được mấy ngày, có thể yên ổn được mấy ngày? Hoàng đế cười toét miệng, dẫn theo nội thị nghênh ngang rời đi, thẳng hướng Chung Túy Cung.
Sau khi Hoàng đế đi, Đặng Du đứng tại chỗ hồi lâu, không dám tin đây là sự thực. Bệ hạ cho phép, bệ hạ cho phép! Giấc mơ đẹp của mình sắp thành hiện thực rồi.
Nhưng, Trương gia có thể đáp ứng sao? Ông ấy có thể đáp ứng sao? Đặng du nghĩ đến vị đại anh hùng mình sùng bái từ nhỏ kia thì sinh lòng sợ hãi. Ông ấy là nam tử hán đội trời đạp đất, không phải là người a dua nịnh bợ, lấy lòng Hoàng đế!
Đặng Du bồi hồi ở cửa cung hồi lâu rồi cưỡi lên ngựa, không về nhà cũng không tầm hoa vấn liễu mà chạy thẳng tới Bình Bắc hầu phủ. Vẫn là nên cùng Trương đại ca giao hảo đi, ít nhất cũng để Trương đại ca hiểu được tâm ý của mình.
Khi thật sự đến trước cửa Bình Bắc hầu phủ, Đặng Du lại do dự. Gặp Trương đại ca mình nên nói gì đây? Nói thẳng ra thì sợ bị đánh, còn nói uyển chuyển thì sợ Trương đại ca hiểu sai ý.
Đặng Du ngập ngừng lưỡng lự, không dám gõ cửa, lẳng lặng cưỡi ngựa đến đầu một con hẻm, nghĩ tới nghĩ lui vẫn không nắm được trọng điểm. Ngay lúc này, tiếng chuông ngựa vang lên, vài con ngựa và một chiếc xe ngựa đơn giản tự nhiên băng băng chạy đến trước cửa Bình Bắc hầu phủ.
- Là Trương nhị ca.
Đặng Du xa xa nhìn lại, Trương Mại phi thân xuống ngựa, đỡ một giai nhân thướt tha từ trên chiếc xe ngựa sơn đen nóc bằng đơn giản tự nhiên kia xuống, giai nhân xuống xe, ngẩng mặt nhìn Trương nhị ca cười xinh đẹp, hai người sóng vai nhau vào phủ.
Đặng Du rất hâm mộ. Giống Trương nhị ca vậy, cưới một đại mỹ nhân xuất thân thư hương môn đệ về làm vợ, cầm sắt hài hòa, nhàn nhã qua ngày, chẳng phải là cuộc sống như thần tiên sao? So với đi kỹ viện, dựa kề mỹ nữ thì mạnh hơn nhiều.
Vẫn là thành thân tốt. Có điều, nếu muốn thành thân thì phải chọn cô nương, muốn chọn cô nương thì phải cầu hôn theo lễ tiết. Đặng Du lưỡng lự nơi đầu hẻm hồi lâu, cuối cùng cũng nâng lên dũng khí, tiến đến chỗ người gác cổng Bình Bắc hầu phủ xin gặp Trương Kình.
Đặng Du được mời đến thư phòng ở ngoại viện. Không lâu sau, Trương Kình cao lớn mỉm cười bước đến:
- Tắc Nhân thật có nhã hứng.
Mới thăng chức Vũ lâm vệ Chỉ huy sứ, công vụ bận rộn, mở tiệc chiêu đãi cũng nhiều mà còn rảnh rỗi tới đây tán gẫu.
Đặng Du vái dài làm lễ ra mắt:
- Trương đại ca mạnh khỏe.
Trương Kình hơi ngẩn người, tiểu tử này sao đứng đắn nghiêm chỉnh, quy củ đàng hoàng như vậy? Quả thực không giống hắn. Hóa ra thăng quan rồi thì ngay cả lễ nghi cũng trở nên chu đáo, thông thạo.
Sau khi chào hỏi, ngồi xuống, gã sai vặt Nguyên Quang ân cần dâng trà:
- Đặng chỉ huy sứ, biết ngài thích uống trà Quân Sơn, đây là Kim Tương Ngọc thượng hạng.
Trà Quân Sơn, mặt trong mầm trà màu vàng óng, mặt ngoài đều là lông trắng, gọi thanh nhã là “Kim Tương Ngọc” (vàng khảm ngọc).
Đặng Du nho nhã lễ độ nói lời cảm tạ:
- Làm phiền rồi.
Trương Kình mỉm cười ngồi đối diện hắn, trong lòng thực sự không giải thích được, ngay cả đối với gã sai vặt cũng khách khí như thế? Trước đây không phát hiện ra, hoa hoa công tử Đặng Du quả thực được giáo dưỡng không tệ.
Phẩm trà một lát, trán Đặng Du đã lấm tấm mồ hôi. Nên nói thế nào đây? Rốt cục phải dùng từ ra sao mới thỏa đáng? Trương Kình cảm thấy hắn rất không bình thường nhưng không vạch trần mà chỉ nhàn nhã ngồi cùng hắn.
Một người đứng ngồi không yên, thần sắc căng thẳng; một người nghiêm chỉnh đường hoàng, ung dung thanh thản, Đặng Du và Trương Kình ngồi đối diện nhau tạo thành sự tương phản rõ rệt.
- Cái đó, Trương đại ca, có thể ban cho đệ chén rượu nhạt không?
Đặng Du nhịn hồi lâu mới nghẹn ra được một câu như vậy.
Trương Kình cười nói:
- Có Lê hoa bạch, Phù dung lộ, Quế hoa nhưỡng, Tắc Nhân thích loại nào?
Đặng Du lau mồ hôi trên trán:
- Lê hoa bạch càng tốt.
Rượu này mạnh, tăng thêm can đảm.
Trương Kình cười dặn Nguyên Quang:
- Đem Lê hoa bạch lên.
Nguyên Quang cất tiếng lanh lảnh đáp ứng, tay chân lanh lẹ đem lên chút đồ nhắm và rượu Lê hoa bạch còn nóng. Sau vài chén rượu xuống bụng, đầu Đặng Du nóng lên, đứng dậy kéo ghế đến cạnh Trương Kình, bí mật hỏi:
- Đại ca, chuyện huynh đệ nhờ đại ca thế nào rồi?
Đệ sớm đã nhờ huynh giúp đệ tìm một nữ tử tuyệt sắc xuất thân thanh bạch, huynh có tin tức gì về chuyện này chưa?
Trương Kình mỉm cười:
- Tắc Nhân quá gấp gáp.
Đặng Du nhờ hắn chỉ có một chuyện mà chuyện này lại không dễ làm. Mỹ nữ tuyệt sắc vốn đã ít mà mỹ nữ tuyệt sắc xuất thân trong sạch, tính tình thấu đáo, có thể khiến Đặng Du coi trọng lại càng ít.
Thật sự có một cô nương tốt hiếm thấy như vậy thì người ta cũng chướng mắt Đặng Du. Con người Đặng Du phong lưu thành tính, khó mà sửa đổi. Chưa nói cái khác, chỉ nói về danh tiếng háo sắc, quần áo lụa là, lừa nam gạt nữ của hắn, cho dù là cô nương tốt nào cũng sẽ chùn bước.
Hôn sự của Đặng Du khó, hôn sự của Trình Bạch cô nương sống nhờ Bình Bắc hầu phủ cũng khó.
Trình ngự sử trước khi về Nam Kinh, từng mập mờ đề cập:
- Nếu có người thích hợp thì biểu đệ và đệ muội cứ trực tiếp định hôn cho Bạch nhi, không cần hỏi đến ta.
Trình ngự sử không hồ đồ, ông đương nhiên hiểu, hôn sự mà Trương Tịnh và Du Nhiên đánh tiếng so với Trình phu nhân thì tốt hơn gấp trăm lần.
Không chỉ Trình ngự sử mà ngay cả Trình Mông đã xuất gia làm ni cô ở Sơn Dương thành xa xôi cũng gửi thư tới: “Tuy là thứ xuất nhưng cũng là cô nương Trình gia ta, các ngươi nếu trong mắt có ta thì tìm một nam tử tài giỏi của gia đình có thể diện, để nó được gả đi nở mày nở mặt.”
Chuyện của Trình gia ở Bình Bắc hầu phủ luôn là đại sự, không dám lơ là. Nếu Bình Bắc hầu phủ ra mặt làm hôn sự cho Trình Bạch thì người được chọn nhất thiết không có gì để soi mói. Năng lực, gia thế, cái nào cũng không thể kém. Nếu không thì chẳng phải sẽ đắc tội tổ mẫu sao.
“Tổ mẫu là người tuyệt đối không thể đắc tội.” Mọi người Bình Bắc hầu phủ từ lâu đã có chung nhận thức này. Tổ mẫu của họ, Trình Mông nữ sĩ tính tình bất khuất, nếu chọc giận bà ấy thì hậu quả khó lường. Trình Mông nếu ở Sơn Dương xa xôi thì tốt, nếu trở lại kinh thành, trở lại Bình Bắc hầu phủ thì cả nhà sẽ không có ngày yên ổn.
Mà Trình Bạch lại có thân phận thứ nữ tương đối khó xử. Mọi người ở Bình Bắc hầu phủ đều không vì nàng là thứ nữ mà xem thường nàng nhưng khi các phu nhân danh môn vọng tộc chọn con dâu, dù là ai cũng không muốn cưới thứ nữ vào cửa.
Nếu là thứ tử hoặc cô nhi không có chỗ dựa, không được sủng ái, không so đo chuyện này thì Trình Bạch làm sao chịu?
- Chuyện cả đời của con bé, dù sao phải để con bé thật lòng thật dạ nguyện ý mới được.
Du Nhiên không miễn cưỡng người khác, nếu Trình Bạch không muốn thì không thảo luận nữa.
Năm nay, trong nhà chỉ nhiều hơn một biểu cô nương nhưng thật sự thêm không ít phiền toái. Một cô nương họ Trình trong cả gia đình thân thiết, rất nổi bật, rất không hài hòa.
Trương Kình từng đề cập:
- Đặng Du có ý cưới vợ lập gia đình, Trình gia biểu muội cũng đang chọn người kết duyên, diện mạo và tuổi tác của hai người cũng tương xứng.
Đặng Du khó cưới, Trình Bạch khó gả; Đặng Du muốn cưới mỹ nữ tuyệt sắc, Trình Bạch muốn gả cho thanh niên anh tuấn; hai người họ cũng xem như phù hợp.
Trương Tịnh không đồng ý:
- Trình gia biểu muội của con cùng chúng ta tuy là họ hàng xa nhưng suy cho cùng cũng là mẫu tộc của ta. Nếu con bé gả cho Đặng Du thì chúng ta sẽ cùng Đặng gia kết thành thân thích. Nhi tử, chúng ta không cần đắc tội ngoại thích nhưng cũng không tiện qua lại quá thân cận với ngoại thích.
Trương Kình nghĩ cũng thấy có lý, chuyện này liền không nhắc lại nữa. Hôn sự của Đặng Du và hôn sự của Trình Bạch, Bình Bắc hầu phủ hữu tâm vô lực.
Đặng Du đặt chén rượu xuống, tủi thân nhìn Trương Kình:
- Sao đệ có thể không gấp gáp? Đại ca, đệ năm nay hai mươi tuổi rồi! Gia phụ gia mẫu đã thúc giục mấy trăm lần, bảo đệ sớm ngày thành thân, vì Đặng gia khai chi tán diệp. Gia tỷ cũng nói trai lớn lấy vợ, đệ nên lấy vợ rồi.
Đã bắt đầu nói thì không thu lại được. Đặng Du lải nhải lôi bao nhiêu chuyện cũ năm xưa ra nói, thổ lộ khát vọng thành thân của mình:
- Gia phụ gia mẫu đều thực sự già rồi mà chỉ có một trai một gái là đệ và tỷ tỷ. Tỷ tỷ năm mười ba tuổi được tuyển vào cung, lúc đó đệ còn chưa hiểu chuyện, chỉ nhớ gia mẫu cả ngày rơi nước mắt, gia phụ cũng thở dài thương xót. Đến khi tỷ tỷ sinh hạ hoàng tử, làm hoàng phi, gia phụ gia mẫu cũng vẫn luôn thấp thỏm, sợ tỷ ấy trong cung không có chỗ dựa bị người ta ức hiếp.
- ……….
- Bây giờ nhà đệ không còn sợ bị người ta ức hiếp nhưng nhân số ít ỏi. Gia phụ gia mẫu trông trăng trông sao trông đệ cưới vợ về nhà, người một nhà hòa thuận, vui vẻ mà sống. Nhưng cô nương họ vừa ý hoặc xấu xí hoặc vụng về, đệ không thích.
Hôm đó Đặng Du uống rất nhiều rượu, nói rất nhiều. Trương Kình mỉm cười khích lệ hắn nói chuyện, tiểu tử này nhất định có chỗ nào đó không đúng, nhưng nghẹn hoài không chịu nói.
-………….Trương đại ca, lệnh muội, thật sự là nhan sắc tuyệt trần! Đệ, đệ………bệ hạ nói, cho phép đệ…………lúc ban yến Nguyên Đán, trước mặt mọi người cầu hôn………….
Đặng Du lúc nói lời này, thần trí đã không minh mẫn lắm.
Trương Kình rất bình tĩnh đẩy Đặng Du, Đặng Du loạng choạng trên bàn, mơ hồ lầm bầm mấy tiếng rồi ngủ thiếp đi. Trương Kình suy tư chốc lát, sai người khiêng hắn lên giường, đắp chăn cho hắn, Đặng Du căn bản không còn tri giác, ngủ rất say.
Trương Kình rời khỏi thư phòng ở ngoại viện, trở về nội trạch. Trong phòng ấm áp vui vẻ, Đồng Đồng và A Trì mỗi người một bên ngồi cạnh sư công, tươi cười như hoa không biết nói chuyện lý thú gì mà sư công mặt mày hớn hở:
- Được, chúng ta quyết định, chính là chơi như vậy!
Sương phòng, Trương Mại cùng Trương Tịnh đánh cờ, đánh đến khó phân thắng bại. Trương Kình đi tới, ngồi một bên yên ổn xem, không lên tiếng.
Sau đó, không có gì bất ngờ, Trương Mại thua.
- Phụ thân, nhường con thắng một lần nha?
Trương Mại oán trách:
- Từ nhỏ đến lớn, một lần cũng không thắng được!
Trương Tịnh khẽ mỉm cười không nói lời nào. Nhi tử, phụ thân đánh nhau phải nhường sư công, chơi cờ phải nhường ông ngoại còn chưa đủ mệt sao? Ngay cả tiểu tử thúi con cũng muốn phụ thân nhường mà không nghĩ thử xem, phụ thân nếu thua con thì mặt mũi mất hết.
Lão tử không bằng nhi tử thì nói quái nào được.
Trương Kình sờ sờ mũi:
- A Mại từ khi thành thân thì hay làm nũng.
Trước đây chỉ làm nũng với sư công và ông ngoại bà ngoại, bây giờ thì ngay cả phụ thân cũng không buông tha.
Trương Mại cười nói:
- Tiểu nhi tử là vậy đấy. Ca, huynh không phục cũng đành chịu, ai bảo huynh là lão đại chứ. Huynh cần phải chín chắn trầm ổn, trưởng thành sớm, lúc mười bốn tuổi đã giống như bốn mươi tuổi rồi.
Giọng nói chói tai lanh lảnh của thái giám vang lên.
Đặng Du giật mình, vội ngẩng đầu, trước mặt là một nam tử trung niên mặc thường phục cổ tròn thêu bốn con rồng màu vàng rực rỡ đang vô cùng hứng thú nhìn hắn, theo sau là vài nội thị vẻ mặt kính cẩn.
Đặng Du quỳ xuống hành lễ:
- Bái kiến bệ hạ!
Hoàng đế cười nói:
- Miễn quỳ, đứng lên đi.
Đặng Du cung kính dập đầu đứng dậy, xuôi tay đứng hầu, vô cùng nghiêm chỉnh quy củ.
Hoàng đế vẫy tay gọi Đặng Du đến bên cạnh, cười khẽ nói:
- Ngươi lúc nãy hồn vía lên mây, là bị tiểu mỹ nhân nào nhẫn tâm vứt bỏ phải không?
Đặng Du bản tính phong lưu, bình sinh thích đi dạo kỹ viện, mua tiếng cười làm vui.
Đặng Du lỗ mũi chua xót, nửa thật nửa giả nói:
- Thần âm thầm say đắm một cô nương quốc sắc thiên hương, tiếc là gia thế nàng quá cao quý, phụ huynh nàng quá tài giỏi nên thần không dám trèo cao.
Kỳ thực không phải thần không dám trèo cao mà là tỷ tỷ thần không cho thần trèo cao.
Hoàng đế cười nói:
- Chuyện này dễ thôi. Sau đại triều hội Nguyên Đán, trẫm ban yến cho bách quan, ngươi nếu có tâm thì cứ việc cầu hôn trước mặt mọi người là được.
Mặc hắn là ai, ngươi cầu hôn, trẫm mỉm cười không nói, hắn dám không đồng ý?
Đặng Du vui mừng khôn xiết:
- Tạ bệ hạ thành toàn!
Tỷ tỷ chỉ toàn nghĩ vớ nghĩ vẩn, bệ hạ đâu có nghi kỵ. Được, có bệ hạ cho phép thì cha mẹ, tỷ tỷ đều có thể lui ra sau, ai cũng không hơn được Hoàng đế.
Đặng Du khẩn trương mừng rỡ xoa xoa tay, liên tục bày tỏ thái độ:
- Thần sau này nhất định sẽ nghiêm chỉnh đứng đắn, làm việc thật tốt, sống thật tốt! Nhất định không phụ bệ hạ cất nhắc!
Nhìn dáng vẻ ngu ngốc của ngươi này! Còn sống thật tốt nữa chứ, chỉ dựa vào phẩm hạnh của ngươi thì xem ngươi có thể sống tốt được mấy ngày, có thể yên ổn được mấy ngày? Hoàng đế cười toét miệng, dẫn theo nội thị nghênh ngang rời đi, thẳng hướng Chung Túy Cung.
Sau khi Hoàng đế đi, Đặng Du đứng tại chỗ hồi lâu, không dám tin đây là sự thực. Bệ hạ cho phép, bệ hạ cho phép! Giấc mơ đẹp của mình sắp thành hiện thực rồi.
Nhưng, Trương gia có thể đáp ứng sao? Ông ấy có thể đáp ứng sao? Đặng du nghĩ đến vị đại anh hùng mình sùng bái từ nhỏ kia thì sinh lòng sợ hãi. Ông ấy là nam tử hán đội trời đạp đất, không phải là người a dua nịnh bợ, lấy lòng Hoàng đế!
Đặng Du bồi hồi ở cửa cung hồi lâu rồi cưỡi lên ngựa, không về nhà cũng không tầm hoa vấn liễu mà chạy thẳng tới Bình Bắc hầu phủ. Vẫn là nên cùng Trương đại ca giao hảo đi, ít nhất cũng để Trương đại ca hiểu được tâm ý của mình.
Khi thật sự đến trước cửa Bình Bắc hầu phủ, Đặng Du lại do dự. Gặp Trương đại ca mình nên nói gì đây? Nói thẳng ra thì sợ bị đánh, còn nói uyển chuyển thì sợ Trương đại ca hiểu sai ý.
Đặng Du ngập ngừng lưỡng lự, không dám gõ cửa, lẳng lặng cưỡi ngựa đến đầu một con hẻm, nghĩ tới nghĩ lui vẫn không nắm được trọng điểm. Ngay lúc này, tiếng chuông ngựa vang lên, vài con ngựa và một chiếc xe ngựa đơn giản tự nhiên băng băng chạy đến trước cửa Bình Bắc hầu phủ.
- Là Trương nhị ca.
Đặng Du xa xa nhìn lại, Trương Mại phi thân xuống ngựa, đỡ một giai nhân thướt tha từ trên chiếc xe ngựa sơn đen nóc bằng đơn giản tự nhiên kia xuống, giai nhân xuống xe, ngẩng mặt nhìn Trương nhị ca cười xinh đẹp, hai người sóng vai nhau vào phủ.
Đặng Du rất hâm mộ. Giống Trương nhị ca vậy, cưới một đại mỹ nhân xuất thân thư hương môn đệ về làm vợ, cầm sắt hài hòa, nhàn nhã qua ngày, chẳng phải là cuộc sống như thần tiên sao? So với đi kỹ viện, dựa kề mỹ nữ thì mạnh hơn nhiều.
Vẫn là thành thân tốt. Có điều, nếu muốn thành thân thì phải chọn cô nương, muốn chọn cô nương thì phải cầu hôn theo lễ tiết. Đặng Du lưỡng lự nơi đầu hẻm hồi lâu, cuối cùng cũng nâng lên dũng khí, tiến đến chỗ người gác cổng Bình Bắc hầu phủ xin gặp Trương Kình.
Đặng Du được mời đến thư phòng ở ngoại viện. Không lâu sau, Trương Kình cao lớn mỉm cười bước đến:
- Tắc Nhân thật có nhã hứng.
Mới thăng chức Vũ lâm vệ Chỉ huy sứ, công vụ bận rộn, mở tiệc chiêu đãi cũng nhiều mà còn rảnh rỗi tới đây tán gẫu.
Đặng Du vái dài làm lễ ra mắt:
- Trương đại ca mạnh khỏe.
Trương Kình hơi ngẩn người, tiểu tử này sao đứng đắn nghiêm chỉnh, quy củ đàng hoàng như vậy? Quả thực không giống hắn. Hóa ra thăng quan rồi thì ngay cả lễ nghi cũng trở nên chu đáo, thông thạo.
Sau khi chào hỏi, ngồi xuống, gã sai vặt Nguyên Quang ân cần dâng trà:
- Đặng chỉ huy sứ, biết ngài thích uống trà Quân Sơn, đây là Kim Tương Ngọc thượng hạng.
Trà Quân Sơn, mặt trong mầm trà màu vàng óng, mặt ngoài đều là lông trắng, gọi thanh nhã là “Kim Tương Ngọc” (vàng khảm ngọc).
Đặng Du nho nhã lễ độ nói lời cảm tạ:
- Làm phiền rồi.
Trương Kình mỉm cười ngồi đối diện hắn, trong lòng thực sự không giải thích được, ngay cả đối với gã sai vặt cũng khách khí như thế? Trước đây không phát hiện ra, hoa hoa công tử Đặng Du quả thực được giáo dưỡng không tệ.
Phẩm trà một lát, trán Đặng Du đã lấm tấm mồ hôi. Nên nói thế nào đây? Rốt cục phải dùng từ ra sao mới thỏa đáng? Trương Kình cảm thấy hắn rất không bình thường nhưng không vạch trần mà chỉ nhàn nhã ngồi cùng hắn.
Một người đứng ngồi không yên, thần sắc căng thẳng; một người nghiêm chỉnh đường hoàng, ung dung thanh thản, Đặng Du và Trương Kình ngồi đối diện nhau tạo thành sự tương phản rõ rệt.
- Cái đó, Trương đại ca, có thể ban cho đệ chén rượu nhạt không?
Đặng Du nhịn hồi lâu mới nghẹn ra được một câu như vậy.
Trương Kình cười nói:
- Có Lê hoa bạch, Phù dung lộ, Quế hoa nhưỡng, Tắc Nhân thích loại nào?
Đặng Du lau mồ hôi trên trán:
- Lê hoa bạch càng tốt.
Rượu này mạnh, tăng thêm can đảm.
Trương Kình cười dặn Nguyên Quang:
- Đem Lê hoa bạch lên.
Nguyên Quang cất tiếng lanh lảnh đáp ứng, tay chân lanh lẹ đem lên chút đồ nhắm và rượu Lê hoa bạch còn nóng. Sau vài chén rượu xuống bụng, đầu Đặng Du nóng lên, đứng dậy kéo ghế đến cạnh Trương Kình, bí mật hỏi:
- Đại ca, chuyện huynh đệ nhờ đại ca thế nào rồi?
Đệ sớm đã nhờ huynh giúp đệ tìm một nữ tử tuyệt sắc xuất thân thanh bạch, huynh có tin tức gì về chuyện này chưa?
Trương Kình mỉm cười:
- Tắc Nhân quá gấp gáp.
Đặng Du nhờ hắn chỉ có một chuyện mà chuyện này lại không dễ làm. Mỹ nữ tuyệt sắc vốn đã ít mà mỹ nữ tuyệt sắc xuất thân trong sạch, tính tình thấu đáo, có thể khiến Đặng Du coi trọng lại càng ít.
Thật sự có một cô nương tốt hiếm thấy như vậy thì người ta cũng chướng mắt Đặng Du. Con người Đặng Du phong lưu thành tính, khó mà sửa đổi. Chưa nói cái khác, chỉ nói về danh tiếng háo sắc, quần áo lụa là, lừa nam gạt nữ của hắn, cho dù là cô nương tốt nào cũng sẽ chùn bước.
Hôn sự của Đặng Du khó, hôn sự của Trình Bạch cô nương sống nhờ Bình Bắc hầu phủ cũng khó.
Trình ngự sử trước khi về Nam Kinh, từng mập mờ đề cập:
- Nếu có người thích hợp thì biểu đệ và đệ muội cứ trực tiếp định hôn cho Bạch nhi, không cần hỏi đến ta.
Trình ngự sử không hồ đồ, ông đương nhiên hiểu, hôn sự mà Trương Tịnh và Du Nhiên đánh tiếng so với Trình phu nhân thì tốt hơn gấp trăm lần.
Không chỉ Trình ngự sử mà ngay cả Trình Mông đã xuất gia làm ni cô ở Sơn Dương thành xa xôi cũng gửi thư tới: “Tuy là thứ xuất nhưng cũng là cô nương Trình gia ta, các ngươi nếu trong mắt có ta thì tìm một nam tử tài giỏi của gia đình có thể diện, để nó được gả đi nở mày nở mặt.”
Chuyện của Trình gia ở Bình Bắc hầu phủ luôn là đại sự, không dám lơ là. Nếu Bình Bắc hầu phủ ra mặt làm hôn sự cho Trình Bạch thì người được chọn nhất thiết không có gì để soi mói. Năng lực, gia thế, cái nào cũng không thể kém. Nếu không thì chẳng phải sẽ đắc tội tổ mẫu sao.
“Tổ mẫu là người tuyệt đối không thể đắc tội.” Mọi người Bình Bắc hầu phủ từ lâu đã có chung nhận thức này. Tổ mẫu của họ, Trình Mông nữ sĩ tính tình bất khuất, nếu chọc giận bà ấy thì hậu quả khó lường. Trình Mông nếu ở Sơn Dương xa xôi thì tốt, nếu trở lại kinh thành, trở lại Bình Bắc hầu phủ thì cả nhà sẽ không có ngày yên ổn.
Mà Trình Bạch lại có thân phận thứ nữ tương đối khó xử. Mọi người ở Bình Bắc hầu phủ đều không vì nàng là thứ nữ mà xem thường nàng nhưng khi các phu nhân danh môn vọng tộc chọn con dâu, dù là ai cũng không muốn cưới thứ nữ vào cửa.
Nếu là thứ tử hoặc cô nhi không có chỗ dựa, không được sủng ái, không so đo chuyện này thì Trình Bạch làm sao chịu?
- Chuyện cả đời của con bé, dù sao phải để con bé thật lòng thật dạ nguyện ý mới được.
Du Nhiên không miễn cưỡng người khác, nếu Trình Bạch không muốn thì không thảo luận nữa.
Năm nay, trong nhà chỉ nhiều hơn một biểu cô nương nhưng thật sự thêm không ít phiền toái. Một cô nương họ Trình trong cả gia đình thân thiết, rất nổi bật, rất không hài hòa.
Trương Kình từng đề cập:
- Đặng Du có ý cưới vợ lập gia đình, Trình gia biểu muội cũng đang chọn người kết duyên, diện mạo và tuổi tác của hai người cũng tương xứng.
Đặng Du khó cưới, Trình Bạch khó gả; Đặng Du muốn cưới mỹ nữ tuyệt sắc, Trình Bạch muốn gả cho thanh niên anh tuấn; hai người họ cũng xem như phù hợp.
Trương Tịnh không đồng ý:
- Trình gia biểu muội của con cùng chúng ta tuy là họ hàng xa nhưng suy cho cùng cũng là mẫu tộc của ta. Nếu con bé gả cho Đặng Du thì chúng ta sẽ cùng Đặng gia kết thành thân thích. Nhi tử, chúng ta không cần đắc tội ngoại thích nhưng cũng không tiện qua lại quá thân cận với ngoại thích.
Trương Kình nghĩ cũng thấy có lý, chuyện này liền không nhắc lại nữa. Hôn sự của Đặng Du và hôn sự của Trình Bạch, Bình Bắc hầu phủ hữu tâm vô lực.
Đặng Du đặt chén rượu xuống, tủi thân nhìn Trương Kình:
- Sao đệ có thể không gấp gáp? Đại ca, đệ năm nay hai mươi tuổi rồi! Gia phụ gia mẫu đã thúc giục mấy trăm lần, bảo đệ sớm ngày thành thân, vì Đặng gia khai chi tán diệp. Gia tỷ cũng nói trai lớn lấy vợ, đệ nên lấy vợ rồi.
Đã bắt đầu nói thì không thu lại được. Đặng Du lải nhải lôi bao nhiêu chuyện cũ năm xưa ra nói, thổ lộ khát vọng thành thân của mình:
- Gia phụ gia mẫu đều thực sự già rồi mà chỉ có một trai một gái là đệ và tỷ tỷ. Tỷ tỷ năm mười ba tuổi được tuyển vào cung, lúc đó đệ còn chưa hiểu chuyện, chỉ nhớ gia mẫu cả ngày rơi nước mắt, gia phụ cũng thở dài thương xót. Đến khi tỷ tỷ sinh hạ hoàng tử, làm hoàng phi, gia phụ gia mẫu cũng vẫn luôn thấp thỏm, sợ tỷ ấy trong cung không có chỗ dựa bị người ta ức hiếp.
- ……….
- Bây giờ nhà đệ không còn sợ bị người ta ức hiếp nhưng nhân số ít ỏi. Gia phụ gia mẫu trông trăng trông sao trông đệ cưới vợ về nhà, người một nhà hòa thuận, vui vẻ mà sống. Nhưng cô nương họ vừa ý hoặc xấu xí hoặc vụng về, đệ không thích.
Hôm đó Đặng Du uống rất nhiều rượu, nói rất nhiều. Trương Kình mỉm cười khích lệ hắn nói chuyện, tiểu tử này nhất định có chỗ nào đó không đúng, nhưng nghẹn hoài không chịu nói.
-………….Trương đại ca, lệnh muội, thật sự là nhan sắc tuyệt trần! Đệ, đệ………bệ hạ nói, cho phép đệ…………lúc ban yến Nguyên Đán, trước mặt mọi người cầu hôn………….
Đặng Du lúc nói lời này, thần trí đã không minh mẫn lắm.
Trương Kình rất bình tĩnh đẩy Đặng Du, Đặng Du loạng choạng trên bàn, mơ hồ lầm bầm mấy tiếng rồi ngủ thiếp đi. Trương Kình suy tư chốc lát, sai người khiêng hắn lên giường, đắp chăn cho hắn, Đặng Du căn bản không còn tri giác, ngủ rất say.
Trương Kình rời khỏi thư phòng ở ngoại viện, trở về nội trạch. Trong phòng ấm áp vui vẻ, Đồng Đồng và A Trì mỗi người một bên ngồi cạnh sư công, tươi cười như hoa không biết nói chuyện lý thú gì mà sư công mặt mày hớn hở:
- Được, chúng ta quyết định, chính là chơi như vậy!
Sương phòng, Trương Mại cùng Trương Tịnh đánh cờ, đánh đến khó phân thắng bại. Trương Kình đi tới, ngồi một bên yên ổn xem, không lên tiếng.
Sau đó, không có gì bất ngờ, Trương Mại thua.
- Phụ thân, nhường con thắng một lần nha?
Trương Mại oán trách:
- Từ nhỏ đến lớn, một lần cũng không thắng được!
Trương Tịnh khẽ mỉm cười không nói lời nào. Nhi tử, phụ thân đánh nhau phải nhường sư công, chơi cờ phải nhường ông ngoại còn chưa đủ mệt sao? Ngay cả tiểu tử thúi con cũng muốn phụ thân nhường mà không nghĩ thử xem, phụ thân nếu thua con thì mặt mũi mất hết.
Lão tử không bằng nhi tử thì nói quái nào được.
Trương Kình sờ sờ mũi:
- A Mại từ khi thành thân thì hay làm nũng.
Trước đây chỉ làm nũng với sư công và ông ngoại bà ngoại, bây giờ thì ngay cả phụ thân cũng không buông tha.
Trương Mại cười nói:
- Tiểu nhi tử là vậy đấy. Ca, huynh không phục cũng đành chịu, ai bảo huynh là lão đại chứ. Huynh cần phải chín chắn trầm ổn, trưởng thành sớm, lúc mười bốn tuổi đã giống như bốn mươi tuổi rồi.
/121
|