Nghe bạn cùng phòng với Lôi Ngạo Dương là Tiểu Vạn kể lại truyền
thuyết khó tin về Điệp tiên, có lẽ chính bởi truyền thuyết này mà cậu ta đưa mọi
người xuống tầng hầm gọi Điệp tiên, kết quả gây ra thảm kịch năm người chết
ba người phát điên.
Ngoài ra, tôi còn tìm thấy trên giường cậu ta một tờ phô-tô từ báo của trường
phát hành mười bảy năm trước, vụ thảm kịch tương tự được đề cập đến trong tờ
báo đó, có lẽ cũng sẽ giúp chúng tôi tìm ra chút manh mối.
Chúng tôi tìm đến thư viện, ở đó có thể tùy ý đọc báo của trường ra các kỳ
gần đây, nhưng muốn tìm loại ra sớm hơn thì phải làm phiền nhân viên quản lý.
Nhân viên quản lý đang trong ca trực là một phụ nữ trung niên giỏi ăn nói, lúc
bê một chồng báo dính đầy bụi bặm đặt trước mặt chúng tôi, bà ta tiện mồm nói
một câu: “Báo mới thì không xem, báo cũ sắp bị mọt ăn hết lại có nhiều người
tìm đọc thế!”
“Trước đây cũng có người tìm số báo cũ này à? Có phải cậu ta không?” Tôi
lấy ra bức ảnh của Lôi Ngạo Dương đưa cho bà ta xem, đó là bức ảnh tôi tìm
thấy trên giường của cậu ta.
“Đây chẳng phải Lôi Ngạo Dương sao?” Nhân viên quản lý nhìn qua đã
nhận ra ngay.
“Bà quen cậu ta à?” Tôi cảm thấy hơi ngạc nhiên.
“Trong trường có lẽ không có nữ sinh nào không biết cậu ta, đó là người
trong mộng của rất nhiều cô gái trẻ đấy! Tiếc rằng tôi đã có chồng, nếu không
ngày nào cũng sẽ đi xem cậu ta chơi bóng rổ.” Bà ta nói giọng hài hước. Xem ra
nhà trường thực hiện công tác bảo mật rất tốt, ít ra hầu hết nhân viên của họ đều
vẫn chưa biết vụ thảm án xảy ra đêm qua.
“Vậy người tìm báo cũ của trường là cậu ta à?” Tôi vẫn khá hứng thú với
vấn đề này.
“Không phải, tôi nhớ người này là đàn ông, nhưng cụ thể là ai thì nhớ không
ra, có điều chắc chắn không phải cậu ta.” Người quản lý nhìn qua đã nhận ra
311
Lôi Ngạo Dương, như vậy nếu cậu ta đến tìm báo cũ thì chắc chắn phải có ấn
tượng.
“Chuyện xảy ra vào thời gian nào?”
Bà ta suy nghĩ giây lát: “Tôi nhớ không rõ lắm, chắc là cách đây khoảng nửa
năm, cũng đã lâu lắm rồi không có người tìm xem báo cũ bụi bám đầy bên trên,
cậu cũng thấy rồi đấy!”
Trong lúc tôi nói chuyện với nhân viên quản lý, Trăn Trăn đang tìm đọc báo
cũ của trường ở bên cạnh bỗng nhiên chen vào: “Sao lại không có số báo chúng
ta cần tìm thế?” Tôi và nhân viên quản lý cùng quay sang tìm, nhưng tìm một
lúc lâu, lại còn lật tất cả báo cũ ra mà vẫn không tìm thấy tờ báo của trường như
trên bản phô-tô.
“Sao lại thế, mọi số khác đều có, duy nhất số hai người cần tìm lại không
thấy đâu cả?” Nhân viên quản lý tỏ vẻ nghi hoặc.
“Có phải người tìm đọc lúc trước lấy trộm đi rồi không?” Suy đoán của Trăn
Trăn có rất nhiều khả năng xảy ra.
“Có lẽ là vậy báo cũ của trường không phải thứ đáng giá, có ai cần tìm tôi
đều mang ra cho họ tự tìm, hơn nữa ở đây có máy phô-tô ai lại thất đức lấy trộm
cả bản gốc đi như vậy chứ.” Hình như bà ta có vẻ hơi tức giận.
Báo của trường đúng là không phải thứ gì đáng giá, cho dù là của mấy chục
năm trước cũng không có mấy giá trị huống hồ mới chỉ có mười bảy năm. Nếu
cần lấy tư liệu trên đó có thể phô-tô, việc này cũng chỉ tốn một đồng mấy hào
mà thôi. Ngoài tham lợi ra, tôi thật sự không nghĩ được tại sao ai đó lại lấy trộm
bản gốc như thế.
Không tìm thấy bản gốc cũng không sao, dù sao mấu chốt vấn đề cũng
không nằm ở bản thân tờ báo của trường kia mà là nội dung của nó. Tôi đưa bản
phô-tô cho nhân viên quản lý xem, hỏi bà ta có biết vụ thảm án xảy ra mười bảy
năm trước không. Sau khi đọc kỹ một lúc, bà ta phản ứng rất mạnh: “Thì ra
trong trường xảy ra một chuyện khủng khiếp như vậy! Sao tôi chưa từng nghe
nói đến nhỉ.” Bà ta bảo mình đã làm việc ở đây năm năm nhưng chưa từng nghe
ai nói về vụ thảm án này. Có lẽ chúng tôi phải gặp người từng công tác ở đây
lâu hơn để dò hỏi về chuyện này, có điều, theo bà ta biết thì hình như không có
nhiều người đã công tác ở trường này hơn mười bảy năm.
Tìm hiểu vụ thảm án xảy ra mười bảy năm trước tương đối phiền phức, hơn
nữa vấn đề cấp bách trước mắt là vụ thảm án xảy ra đêm qua, vì thế việc này
đành tạm gác lại đã. Hỏi chuyện mấy người bạn học của Lôi Ngạo Dương,
thông tin đáng chú ý nhất thu được vẫn là cậu ta vô cùng mê mẩn thần học
312
phương Đông, lại còn thường xuyên ảo tưởng mình học được cái gọi là “thần
thông”, điều này có vẻ không hợp chút nào với vẻ bề ngoài sáng sủa của cậu ta.
Trong đó có một cậu tên là Lưu Khánh Chí nói với tôi: “Ngoài chơi bóng rổ ra,
Ngạo Dương thích nhất là đọc sách báo nói về những chuyện kỳ quái, cậu ấy
luôn cho rằng có thể thông qua các biện pháp này để trở thành thần thông, thậm
chí có thể thành tiên.” Lẽ nào để đạt được thần thông mà cậu ta mạo hiểm đưa
mọi người xuống tầng hầm gọi Điệp tiên?
Ở trường nửa ngày, ngoài biết được mười bảy năm trước ở đây từng xảy ra
vụ án tương tự và Lôi Ngạo Dương mê muội thần học ra, chúng tôi không phát
hiện được gì đặc biệt, vì thế vẫn cần phải bắt đầu từ vụ thảm án cách đây mười
bảy năm. Thông qua người phụ trách của phía nhà trường, chúng tôi tìm gặp
thầy giáo Tạ Vệ Quốc dạy môn ngữ văn và là người công tác lâu nhất ở trường
này, hỏi ông có biết vụ thảm án xảy ra cách đây mười bảy năm không, nhưng
chúng tôi lại nhận được câu trả lời như sau: “Làm gì có chuyện đó, tôi ở đây đã
hơn hai mươi năm, chưa từng nghe nói có chuyện quỷ đầu lâu gây chuyện hại
người?”
Nếu năm đó nhà trường cũng bưng bít thông tin như bây giờ thì thầy giáo Tạ
không biết chuyện này cũng không có gì lạ, nhưng đằng này nhà trường đã đăng
lên báo, như thế cũng có nghĩa là chắc chắn mọi người đều đã biết. Để tránh
trường hợp do tuổi cao, trí nhớ suy giảm mà quên mất chuyện này, tôi đưa cho
ông xem bản phô-tô bài báo của trường.
“Bài báo này là giả!” Ông đeo kính vào đọc kỹ bài báo xong đưa ra một câu
trả lời làm chúng tôi giật mình.
“Làm sao thầy có thể khẳng định như thế được ạ?” Tôi lấy làm khó hiểu, bèn
đưa ra câu hỏi.
“Cậu xem chỗ này...” Ông lấy bút đỏ khoanh một khoanh tròn quanh một từ
trong bài báo, đó là từ “bưu hãn.”
“Từ này có vấn đề à?” Trăn Trăn vò đầu nói chen vào.
“Nếu bài báo này viết ở thời điểm hiện tại thì không vấn đề gì, nhưng nếu
viết cách đây mười bảy năm thì có vấn đề lớn rồi, bởi vì lúc đó trong từ điển
“Từ hải” hoàn toàn không có từ “bưu hãn” này mà chỉ có từ “phiêu hãn” (dũng
cảm), có thể có cách viết khác là những từ đồng âm “phiêu” chứ tuyệt đối
không thể viết thành “bưu” được.” Thầy giáo Tạ viết những từ này lên một tờ
giấy trắng, bằng những nét chữ vừa cứng cỏi lại vừa mềm mại, đồng thời giảng
giải cho chúng tôi một bài học về ngữ văn.
Ông là giáo viên môn ngữ văn, chăm chút từng câu chữ có thể nói đã thành
bệnh nghề nghiệp, nhưng tại sao chỉ dựa vào một từ này mà ông đã cho rằng bài
313
báo này là giả, điều này thật sự khiến tôi cảm thấy khó hiểu. Hơn nữa, từ “bưu
hãn” này cũng xuất hiện rất nhiều ở trên mạng. Tôi bày tỏ nghi hoặc trong lòng,
ông liền bật cười giải thích: “Chàng trai trẻ, để tôi nói cho cậu biết lai lịch của
từ “bưu hãn”...”
Có một nhà văn trẻ trong lúc trả lời phỏng vấn được một người mê sách tặng
cho câu “Cuộc đời dũng cảm (bưu hãn) không cần phải giải thích.” Câu này có
nguồn gốc từ ngữ lục của La Vĩnh Hạo, nguyên văn là “Cuộc đời dũng cảm
(phiêu hãn) không cần phải giải thích”, sở dĩ người mê sách kia thay “phiêu”
bằng “bưu” là bởi vì nhà văn này từng bị nghi ngờ đạo văn của người khác,
“phiêu” là chữ tối kỵ đối với ông ta.
Thế nhưng ý tốt của người mê sách kia lại thành ra chữa lợn lành thành lợn
què, từ đó “bưu hãn” trở nên thịnh hành, trở thành từ ngữ mang tính châm biếm.
Về sau, số người dùng từ này ngày càng nhiều, dẫn đến rất nhiều thanh niên sử
dụng nó thay cho từ “phiêu hãn” trước đây. Hiện nay, cả “bưu hãn” và “phiêu
hãn” đều được coi là từ ngữ thông dụng, nhưng nếu xét chặt chẽ và nghiêm túc
thì “bưu hãn” không được coi là một từ.
Nghe xong bài giảng của thầy giáo Tạ, kiến thức văn hóa của tôi đã nâng cao
được chút ít, nhưng vẫn không hiểu tại sao ông lại khẳng định bài báo kia là giả.
Ông cười bảo tôi: “Chàng trai trẻ, chuyện này mới xảy ra mấy năm gần đây, bài
báo viết mười bảy năm trước làm sao có thể dùng từ này chứ? Mà nếu có nhất
thời viết sai thì người hiệu đính cũng sẽ sửa lại.”
Tôi nghe xong như chợt tỉnh cơn mơ, mặc dù hiện nay từ “bưu hãn” rất
thông dụng nhưng mười bảy năm trước nó chưa hề tồn tại cũng có nghĩa là bài
báo này mới chỉ được viết trong vài năm trở lại đây chứ không phải viết từ
mười bảy năm trước. Người viết bài này rất có thể chính là người đã lấy trộm số
báo của trường kia, trước tiên là lấy trộm bản gốc, sau đó làm giả bản phô-tô bài
báo ra cùng kỳ này, cuối cùng lại tiêu hủy tờ báo thật, như vậy sẽ khiến Lôi
Ngạo Dương khó lòng phân biệt được thật giả. Nhưng tại sao người này lại làm
như vậy? Không lẽ là để dẫn dụ Lôi Ngạo Dương xuống tầng hầm gọi Điệp
tiên? Có lẽ tôi phải điều tra theo hướng giết người vì thù hận.
Đã mất công nói chuyện, tôi bèn hỏi thêm thầy giáo Tạ về gian tầng hầm,
bởi vì nơi này hình như đã bỏ không rất lâu rồi. Ông bảo tôi rằng chỗ ấy trước
đây dùng để cất những thứ vặt vãnh nhưng khoảng mười năm trước có một nam
sinh cưỡng hiếp nữ sinh ở đó nên sau đó nhà trường khóa lại, đến tận bây giờ
vẫn không sử dụng nữa.
Năm năm trước khánh thành nhà trưng bày khoa học mới, cả tòa nhà trưng
bày cũ liền bỏ không. Lãnh đạo nhà trường vốn định phá bỏ tòa nhà này để xây
giảng đường, nhưng sau khi tính toán cảm thấy xây dựng ở khoảng đất trống
314
khác trong vườn trường thuận lợi hơn nên mới không phá đi nữa, mà cứ để như
thế cho đến tận bây giờ.
“Nhà trưng bày khoa học cũ còn có người quản lý không?” Tôi hỏi.
“Bỏ không mấy năm rồi, hơn nữa lại ở khá xa khu ký túc và giảng đường
hiện nay nên ngoài người gác cổng thi thoảng đi tuần qua chắc không có ai vào
bên trong.” Câu trả lời của thầy giáo Tạ hoàn toàn đúng, nếu không sẽ không
thể có chuyện đêm qua chết mất năm người mà đến tận bây giờ cũng mới chỉ có
một bộ phận bảo vệ gác cổng và lãnh đạo cấp cao của trường biết.
Trong đầu tôi bất chợt xuất hiện một nghi vấn: Tại sao khóa cửa tầng hầm lại
là khóa mới? Chiếc khóa mới tinh không thể vô duyên vô cớ xuất hiện được,
chắc chắn trước đó đã có người làm hỏng khóa cũ rồi thay bằng cái mới. Nhưng
nếu Lôi Ngạo Dương và các bạn của cậu ta muốn cạy khóa thì chắc chắn họ
không phải là người đổi rồi.
Hình như có người cố tình gài bẫy Lôi Ngạo Dương.
Nói chuyện với thầy giáo Tạ xong thì trời đã bắt đầu tối dần, đồng nghiệp
canh chừng ở bệnh xá nhà trường gọi điện báo ba người may mắn sống sót đã
tỉnh lại, tuy nhiên tình trạng của Lôi Ngạo Dương và Mạch Tiểu Kiều vẫn
không khá hơn lúc sáng, xem ra họ đã điên thật. May mà Hồng Sâm khá hơn đôi
chút, có thể sẽ cung cấp cho chúng tôi được chút ít thông tin.
“Quỷ đầu lâu, là quỷ đầu lâu giết mọi người, là quỷ đầu lâu...” Hồng Sâm
nặng không dưới tám mươi cân ngồi trên giường bệnh, ôm chặt chăn vào lòng
không khác gì một cô bé, người không ngừng run lên, miệng liên tục lặp đi lặp
lại cùng một câu nói.
Tôi vốn định dẫn dắt để cậu ta kể về tình hình đêm qua nhưng có vẻ bây giờ
vẫn chưa phải lúc, chỉ cần hơi nhắc đến chuyện đó là cậu ta lập tức sợ hãi trùm
chăn kín đầu. Tôi đành tạm thời tìm cách hướng cậu ta nói một số chuyện liên
quan đến tám người bọn họ.
thuyết khó tin về Điệp tiên, có lẽ chính bởi truyền thuyết này mà cậu ta đưa mọi
người xuống tầng hầm gọi Điệp tiên, kết quả gây ra thảm kịch năm người chết
ba người phát điên.
Ngoài ra, tôi còn tìm thấy trên giường cậu ta một tờ phô-tô từ báo của trường
phát hành mười bảy năm trước, vụ thảm kịch tương tự được đề cập đến trong tờ
báo đó, có lẽ cũng sẽ giúp chúng tôi tìm ra chút manh mối.
Chúng tôi tìm đến thư viện, ở đó có thể tùy ý đọc báo của trường ra các kỳ
gần đây, nhưng muốn tìm loại ra sớm hơn thì phải làm phiền nhân viên quản lý.
Nhân viên quản lý đang trong ca trực là một phụ nữ trung niên giỏi ăn nói, lúc
bê một chồng báo dính đầy bụi bặm đặt trước mặt chúng tôi, bà ta tiện mồm nói
một câu: “Báo mới thì không xem, báo cũ sắp bị mọt ăn hết lại có nhiều người
tìm đọc thế!”
“Trước đây cũng có người tìm số báo cũ này à? Có phải cậu ta không?” Tôi
lấy ra bức ảnh của Lôi Ngạo Dương đưa cho bà ta xem, đó là bức ảnh tôi tìm
thấy trên giường của cậu ta.
“Đây chẳng phải Lôi Ngạo Dương sao?” Nhân viên quản lý nhìn qua đã
nhận ra ngay.
“Bà quen cậu ta à?” Tôi cảm thấy hơi ngạc nhiên.
“Trong trường có lẽ không có nữ sinh nào không biết cậu ta, đó là người
trong mộng của rất nhiều cô gái trẻ đấy! Tiếc rằng tôi đã có chồng, nếu không
ngày nào cũng sẽ đi xem cậu ta chơi bóng rổ.” Bà ta nói giọng hài hước. Xem ra
nhà trường thực hiện công tác bảo mật rất tốt, ít ra hầu hết nhân viên của họ đều
vẫn chưa biết vụ thảm án xảy ra đêm qua.
“Vậy người tìm báo cũ của trường là cậu ta à?” Tôi vẫn khá hứng thú với
vấn đề này.
“Không phải, tôi nhớ người này là đàn ông, nhưng cụ thể là ai thì nhớ không
ra, có điều chắc chắn không phải cậu ta.” Người quản lý nhìn qua đã nhận ra
311
Lôi Ngạo Dương, như vậy nếu cậu ta đến tìm báo cũ thì chắc chắn phải có ấn
tượng.
“Chuyện xảy ra vào thời gian nào?”
Bà ta suy nghĩ giây lát: “Tôi nhớ không rõ lắm, chắc là cách đây khoảng nửa
năm, cũng đã lâu lắm rồi không có người tìm xem báo cũ bụi bám đầy bên trên,
cậu cũng thấy rồi đấy!”
Trong lúc tôi nói chuyện với nhân viên quản lý, Trăn Trăn đang tìm đọc báo
cũ của trường ở bên cạnh bỗng nhiên chen vào: “Sao lại không có số báo chúng
ta cần tìm thế?” Tôi và nhân viên quản lý cùng quay sang tìm, nhưng tìm một
lúc lâu, lại còn lật tất cả báo cũ ra mà vẫn không tìm thấy tờ báo của trường như
trên bản phô-tô.
“Sao lại thế, mọi số khác đều có, duy nhất số hai người cần tìm lại không
thấy đâu cả?” Nhân viên quản lý tỏ vẻ nghi hoặc.
“Có phải người tìm đọc lúc trước lấy trộm đi rồi không?” Suy đoán của Trăn
Trăn có rất nhiều khả năng xảy ra.
“Có lẽ là vậy báo cũ của trường không phải thứ đáng giá, có ai cần tìm tôi
đều mang ra cho họ tự tìm, hơn nữa ở đây có máy phô-tô ai lại thất đức lấy trộm
cả bản gốc đi như vậy chứ.” Hình như bà ta có vẻ hơi tức giận.
Báo của trường đúng là không phải thứ gì đáng giá, cho dù là của mấy chục
năm trước cũng không có mấy giá trị huống hồ mới chỉ có mười bảy năm. Nếu
cần lấy tư liệu trên đó có thể phô-tô, việc này cũng chỉ tốn một đồng mấy hào
mà thôi. Ngoài tham lợi ra, tôi thật sự không nghĩ được tại sao ai đó lại lấy trộm
bản gốc như thế.
Không tìm thấy bản gốc cũng không sao, dù sao mấu chốt vấn đề cũng
không nằm ở bản thân tờ báo của trường kia mà là nội dung của nó. Tôi đưa bản
phô-tô cho nhân viên quản lý xem, hỏi bà ta có biết vụ thảm án xảy ra mười bảy
năm trước không. Sau khi đọc kỹ một lúc, bà ta phản ứng rất mạnh: “Thì ra
trong trường xảy ra một chuyện khủng khiếp như vậy! Sao tôi chưa từng nghe
nói đến nhỉ.” Bà ta bảo mình đã làm việc ở đây năm năm nhưng chưa từng nghe
ai nói về vụ thảm án này. Có lẽ chúng tôi phải gặp người từng công tác ở đây
lâu hơn để dò hỏi về chuyện này, có điều, theo bà ta biết thì hình như không có
nhiều người đã công tác ở trường này hơn mười bảy năm.
Tìm hiểu vụ thảm án xảy ra mười bảy năm trước tương đối phiền phức, hơn
nữa vấn đề cấp bách trước mắt là vụ thảm án xảy ra đêm qua, vì thế việc này
đành tạm gác lại đã. Hỏi chuyện mấy người bạn học của Lôi Ngạo Dương,
thông tin đáng chú ý nhất thu được vẫn là cậu ta vô cùng mê mẩn thần học
312
phương Đông, lại còn thường xuyên ảo tưởng mình học được cái gọi là “thần
thông”, điều này có vẻ không hợp chút nào với vẻ bề ngoài sáng sủa của cậu ta.
Trong đó có một cậu tên là Lưu Khánh Chí nói với tôi: “Ngoài chơi bóng rổ ra,
Ngạo Dương thích nhất là đọc sách báo nói về những chuyện kỳ quái, cậu ấy
luôn cho rằng có thể thông qua các biện pháp này để trở thành thần thông, thậm
chí có thể thành tiên.” Lẽ nào để đạt được thần thông mà cậu ta mạo hiểm đưa
mọi người xuống tầng hầm gọi Điệp tiên?
Ở trường nửa ngày, ngoài biết được mười bảy năm trước ở đây từng xảy ra
vụ án tương tự và Lôi Ngạo Dương mê muội thần học ra, chúng tôi không phát
hiện được gì đặc biệt, vì thế vẫn cần phải bắt đầu từ vụ thảm án cách đây mười
bảy năm. Thông qua người phụ trách của phía nhà trường, chúng tôi tìm gặp
thầy giáo Tạ Vệ Quốc dạy môn ngữ văn và là người công tác lâu nhất ở trường
này, hỏi ông có biết vụ thảm án xảy ra cách đây mười bảy năm không, nhưng
chúng tôi lại nhận được câu trả lời như sau: “Làm gì có chuyện đó, tôi ở đây đã
hơn hai mươi năm, chưa từng nghe nói có chuyện quỷ đầu lâu gây chuyện hại
người?”
Nếu năm đó nhà trường cũng bưng bít thông tin như bây giờ thì thầy giáo Tạ
không biết chuyện này cũng không có gì lạ, nhưng đằng này nhà trường đã đăng
lên báo, như thế cũng có nghĩa là chắc chắn mọi người đều đã biết. Để tránh
trường hợp do tuổi cao, trí nhớ suy giảm mà quên mất chuyện này, tôi đưa cho
ông xem bản phô-tô bài báo của trường.
“Bài báo này là giả!” Ông đeo kính vào đọc kỹ bài báo xong đưa ra một câu
trả lời làm chúng tôi giật mình.
“Làm sao thầy có thể khẳng định như thế được ạ?” Tôi lấy làm khó hiểu, bèn
đưa ra câu hỏi.
“Cậu xem chỗ này...” Ông lấy bút đỏ khoanh một khoanh tròn quanh một từ
trong bài báo, đó là từ “bưu hãn.”
“Từ này có vấn đề à?” Trăn Trăn vò đầu nói chen vào.
“Nếu bài báo này viết ở thời điểm hiện tại thì không vấn đề gì, nhưng nếu
viết cách đây mười bảy năm thì có vấn đề lớn rồi, bởi vì lúc đó trong từ điển
“Từ hải” hoàn toàn không có từ “bưu hãn” này mà chỉ có từ “phiêu hãn” (dũng
cảm), có thể có cách viết khác là những từ đồng âm “phiêu” chứ tuyệt đối
không thể viết thành “bưu” được.” Thầy giáo Tạ viết những từ này lên một tờ
giấy trắng, bằng những nét chữ vừa cứng cỏi lại vừa mềm mại, đồng thời giảng
giải cho chúng tôi một bài học về ngữ văn.
Ông là giáo viên môn ngữ văn, chăm chút từng câu chữ có thể nói đã thành
bệnh nghề nghiệp, nhưng tại sao chỉ dựa vào một từ này mà ông đã cho rằng bài
313
báo này là giả, điều này thật sự khiến tôi cảm thấy khó hiểu. Hơn nữa, từ “bưu
hãn” này cũng xuất hiện rất nhiều ở trên mạng. Tôi bày tỏ nghi hoặc trong lòng,
ông liền bật cười giải thích: “Chàng trai trẻ, để tôi nói cho cậu biết lai lịch của
từ “bưu hãn”...”
Có một nhà văn trẻ trong lúc trả lời phỏng vấn được một người mê sách tặng
cho câu “Cuộc đời dũng cảm (bưu hãn) không cần phải giải thích.” Câu này có
nguồn gốc từ ngữ lục của La Vĩnh Hạo, nguyên văn là “Cuộc đời dũng cảm
(phiêu hãn) không cần phải giải thích”, sở dĩ người mê sách kia thay “phiêu”
bằng “bưu” là bởi vì nhà văn này từng bị nghi ngờ đạo văn của người khác,
“phiêu” là chữ tối kỵ đối với ông ta.
Thế nhưng ý tốt của người mê sách kia lại thành ra chữa lợn lành thành lợn
què, từ đó “bưu hãn” trở nên thịnh hành, trở thành từ ngữ mang tính châm biếm.
Về sau, số người dùng từ này ngày càng nhiều, dẫn đến rất nhiều thanh niên sử
dụng nó thay cho từ “phiêu hãn” trước đây. Hiện nay, cả “bưu hãn” và “phiêu
hãn” đều được coi là từ ngữ thông dụng, nhưng nếu xét chặt chẽ và nghiêm túc
thì “bưu hãn” không được coi là một từ.
Nghe xong bài giảng của thầy giáo Tạ, kiến thức văn hóa của tôi đã nâng cao
được chút ít, nhưng vẫn không hiểu tại sao ông lại khẳng định bài báo kia là giả.
Ông cười bảo tôi: “Chàng trai trẻ, chuyện này mới xảy ra mấy năm gần đây, bài
báo viết mười bảy năm trước làm sao có thể dùng từ này chứ? Mà nếu có nhất
thời viết sai thì người hiệu đính cũng sẽ sửa lại.”
Tôi nghe xong như chợt tỉnh cơn mơ, mặc dù hiện nay từ “bưu hãn” rất
thông dụng nhưng mười bảy năm trước nó chưa hề tồn tại cũng có nghĩa là bài
báo này mới chỉ được viết trong vài năm trở lại đây chứ không phải viết từ
mười bảy năm trước. Người viết bài này rất có thể chính là người đã lấy trộm số
báo của trường kia, trước tiên là lấy trộm bản gốc, sau đó làm giả bản phô-tô bài
báo ra cùng kỳ này, cuối cùng lại tiêu hủy tờ báo thật, như vậy sẽ khiến Lôi
Ngạo Dương khó lòng phân biệt được thật giả. Nhưng tại sao người này lại làm
như vậy? Không lẽ là để dẫn dụ Lôi Ngạo Dương xuống tầng hầm gọi Điệp
tiên? Có lẽ tôi phải điều tra theo hướng giết người vì thù hận.
Đã mất công nói chuyện, tôi bèn hỏi thêm thầy giáo Tạ về gian tầng hầm,
bởi vì nơi này hình như đã bỏ không rất lâu rồi. Ông bảo tôi rằng chỗ ấy trước
đây dùng để cất những thứ vặt vãnh nhưng khoảng mười năm trước có một nam
sinh cưỡng hiếp nữ sinh ở đó nên sau đó nhà trường khóa lại, đến tận bây giờ
vẫn không sử dụng nữa.
Năm năm trước khánh thành nhà trưng bày khoa học mới, cả tòa nhà trưng
bày cũ liền bỏ không. Lãnh đạo nhà trường vốn định phá bỏ tòa nhà này để xây
giảng đường, nhưng sau khi tính toán cảm thấy xây dựng ở khoảng đất trống
314
khác trong vườn trường thuận lợi hơn nên mới không phá đi nữa, mà cứ để như
thế cho đến tận bây giờ.
“Nhà trưng bày khoa học cũ còn có người quản lý không?” Tôi hỏi.
“Bỏ không mấy năm rồi, hơn nữa lại ở khá xa khu ký túc và giảng đường
hiện nay nên ngoài người gác cổng thi thoảng đi tuần qua chắc không có ai vào
bên trong.” Câu trả lời của thầy giáo Tạ hoàn toàn đúng, nếu không sẽ không
thể có chuyện đêm qua chết mất năm người mà đến tận bây giờ cũng mới chỉ có
một bộ phận bảo vệ gác cổng và lãnh đạo cấp cao của trường biết.
Trong đầu tôi bất chợt xuất hiện một nghi vấn: Tại sao khóa cửa tầng hầm lại
là khóa mới? Chiếc khóa mới tinh không thể vô duyên vô cớ xuất hiện được,
chắc chắn trước đó đã có người làm hỏng khóa cũ rồi thay bằng cái mới. Nhưng
nếu Lôi Ngạo Dương và các bạn của cậu ta muốn cạy khóa thì chắc chắn họ
không phải là người đổi rồi.
Hình như có người cố tình gài bẫy Lôi Ngạo Dương.
Nói chuyện với thầy giáo Tạ xong thì trời đã bắt đầu tối dần, đồng nghiệp
canh chừng ở bệnh xá nhà trường gọi điện báo ba người may mắn sống sót đã
tỉnh lại, tuy nhiên tình trạng của Lôi Ngạo Dương và Mạch Tiểu Kiều vẫn
không khá hơn lúc sáng, xem ra họ đã điên thật. May mà Hồng Sâm khá hơn đôi
chút, có thể sẽ cung cấp cho chúng tôi được chút ít thông tin.
“Quỷ đầu lâu, là quỷ đầu lâu giết mọi người, là quỷ đầu lâu...” Hồng Sâm
nặng không dưới tám mươi cân ngồi trên giường bệnh, ôm chặt chăn vào lòng
không khác gì một cô bé, người không ngừng run lên, miệng liên tục lặp đi lặp
lại cùng một câu nói.
Tôi vốn định dẫn dắt để cậu ta kể về tình hình đêm qua nhưng có vẻ bây giờ
vẫn chưa phải lúc, chỉ cần hơi nhắc đến chuyện đó là cậu ta lập tức sợ hãi trùm
chăn kín đầu. Tôi đành tạm thời tìm cách hướng cậu ta nói một số chuyện liên
quan đến tám người bọn họ.
/48
|