Trên sườn núi ở gần cô nhi viện tôi phát hiện ra một cái hang rùng rợn
chứa đầy xương trẻ sơ sinh, đồng thời nhặt được một chiếc kẹp tóc bằng gỗở
trong hang nghi là của Mỹ Lung đánh rơi, vềđến cô nhi viện gặp sơ Viêm, bà ta
bảo chúng tôi rằng cái hang ở trên sườn núi là“Hang xác trẻ con.”
“Chuyện này là thế nào?” Tôi hỏi. Sơ Viêm đã nói ra được tên gọi kỳ quái
“Hang xác trẻ con” như vậy thì nhất định bà ta cũng biết câu chuyện đằng sau
cái hang này.
“Chuyện này nói ra dài lắm...” Bà ta dẫn chúng tôi đến phòng nghỉ ngơi, sau
đó kể lại câu chuyện cũ nghe rợn tóc gáy...
Đó là chuyện xảy ra từ thời kỳ trước giải phóng, có lẽ vào khoảng năm 1946,
lúc đó sơ vẫn còn rất nhỏ, chỉ vừa mới biết ghi nhớ thôi. Lúc trước, sơđã từng
kể với hai người chuyện xảy ra dưới tầng hầm nhà thờ, bởi vì có rất nhiều trẻ sơ
sinh lìa đời trong tầng hầm nên cô nhi viện phải thường xuyên xử lý xác của
chúng.
Phía sau cô nhi viện có một khoảng đất trống nhỏ, lúc bấy giờ cứ tùy tiện
đào hố chôn xác trẻ sơ sinh xuống đó. Nhưng về sau, xác chết ngày càng nhiều,
hơn nữa lúc chôn lại không đánh dấu gì nên khi đào hố thường hay đào phải xác
chết chôn lúc trước, như vậy sẽ buộc phải lấp đi rồi đào sang chỗ khác. Mặc dù
theo nghi lễ chôn cất của phương Tây có thể chôn xác chồng lên nhau nhưng ở
đây là Trung Quốc, mà theo truyền thống của người Trung Quốc, “điếm thi để”
làđiều cấm kỵ.
(Điếm thi để: là một phương thức chôn tổn hại âm phần trong truyền thuyết,
tức làđặt người chết thậm chí là cả người sống xuống dưới thi thể của chủ mộ
để làm đệm lót. Nghe nói hậu duệ của người bị lấy làm đệm lót hết đời này sang
đời khác đều phải sống kiếp nô bộc, mãi mãi không ngóc đầu lên được. Trong
tiếng địa phương Quảng Đông, từ này có nghĩa là“tùy táng” và“cá chết lưới
cũng phải vỡ”, có thể hiểu là nếu một bên bị tổn thất thì cũng phải kéo bên kia
cùng chịu theo, thậm chí khiến họ còn phải chịu tổn thất lớn hơn.)
Người phụ trách việc chôn cất lúc đó là sơ Dương, dù sơấy còn trẻ nhưng do
liên tiếp đào phải mấy hốđều đã có xác chôn nên mệt mỏi không còn sức lực
247
nữa. Hơn nữa trời đã xẩm tối, lại còn phải chuẩn bị bữa tối nên bàấy đành tạm
thời để xác chết lại trên nền đất định bụng hôm sau ra chôn.
Nhưng hôm sau, khi ra đến nơi bà phát hiện xác bé gái sơ sinh để lại hôm
trước đã biến thành bộ xương. Sự việc này khiến bà gần như phát điên, từđó về
sau không dám đi chôn xác chết nữa. Sau đó công việc này giao cho người khác
phụ trách, cóđiều chuyện kỳ quái vẫn tiếp tục xảy ra, chỉ cần thi thể sơ sinh để
trên đất trống không có người trông coi dù chỉ trong chốc lát làđã biến thành bộ
xương.
Sau mấy lần xảy ra chuyện như vậy, không còn ai dám chôn xác nữa. Mọi
người đều cho rằng có quá nhiều xác trẻ sơ sinh chôn ởđó nên những linh hồn
bé nhỏ oán hận lên đến trời xanh, biến thành yêu quái, đầu tiên thìăn hết da thịt
của xác chết, sau này biết đâu ngay cả người sống cũng không tha.
Mặc dù không ai dám đi chôn nhưng xác chết vẫn cần phải xử lý. Xã hội lúc
đó tương đối hỗn loạn, hầu như ngày nào cũng có bé gái sơ sinh bị bỏ trước
cổng nhà thờ, ngày nào cũng có bé gái chết trong tầng hầm, vì thế xử lý các xác
chết này trở thành vấn đề nan giải.
Về sau viện trưởng đương nhiệm được người trong thôn cho biết trên sườn
núi mọc đầy cây oải hương có một cái hang, dân trong thôn gọi đó là“Hang xác
trẻ con.” Sở dĩ gọi như vậy là bởi vì người ởđây cho rằng trẻ con dưới ba tuổi
chưa được gọi là“người”, nếu chẳng nay chết yểu cũng không được chôn cất
giống như người trưởng thành. Nhưng cho dù không được chôn cất tử tế thì
cũng không thể tùy tiện vứt xác đi. Thế là nếu có trẻ con dưới ba tuổi chết yểu,
người dân trong thôn ở gần đó liền vứt xác chúng vào trong cái hang này, lâu
dần, mọi người bèn gọi đó là“Hang xác trẻ con.”
Sau khi biết chuyện, viện trưởng liền cho người lén lút bỏ xác trẻ sơ sinh vào
trong hang. Lúc đó hầu như ngày nào cũng có một vài xác chết phải xử lý, hơn
nữa tình trạng này kéo dài suốt mấy năm, tính sơ sơ trong hang ít nhất cũng có
hai, ba nghìn xác trẻ con...
Kể xong câu chuyện không muốn nhắc lại này, trên mặt sơ Viêm lộ vẻđau
buồn, bà làm dấu thánh trước ngực: “Xin chúa tha thứ cho tội lỗi của chúng con,
Amen!”
Biện pháp này của cô nhi viện mặc dù có vẻ tàn nhẫn vô nhân đạo nhưng lúc
đóđang là thời kỳ chống Nhật và nội chiến, bảo vệ tính mạng của mình đã
không dễ, làm sao cô nhi viện đủ sức nuôi dưỡng bao nhiêu bé gái như thế chứ?
Để chúng sống đói rét, chi bằng cho chúng sớm được giải thoát.
Nhưng, những bé gái chết oan này có lẽ lại không nghĩ như vậy, khó khăn
lắm chúng mới đến được thế giới này, chưa được bao lâu đã bị buộc phải rời bỏ,
248
trong lòng khó tránh khỏi nỗi oán hận, vì thế không phải hoàn toàn không có
khả năng biến thành yêu ma quấy phá. Nếu như cái chết của Chu Thiếu Long và
việc chúng tôi bị tấn công trong tầng hầm nhà thờđều là do oan hồn của những
bé gái này gây ra thì vụán thật khó giải quyết.
Trước lúc tạm biệt, sơ Viêm cho chúng tôi biết Mỹ Lung đã bị Viện trưởng
nhốt lại, mà Viện trưởng Lư lại đang có việc phải ra ngoài, nếu muốn gặp cô bé
chắc là phải đợi đến hôm sau. Lúc này trời đã xế chiều, mà gặp Mỹ Lung cũng
không phải việc cấp bách nên tôi và Trăn Trăn bèn ai về nhà nấy. Tôi vốn định
về nhà nghỉ ngơi sớm một chút, ai ngờ Duyệt Đồng lại gọi điện đến.
“Người đẹp gọi điện vào giờ này có phải định mời tôi ăn cơm không đấy?”
Nhấn nút nghe xong, tôi liền đùa.
“Ăn cơm cũng được, nhưng là anh mời.”
“Coi như hôm nay cô hẹn hò tôi đi! Đẹp trai quá thành ra hay bị người khác
quấy nhiễu!”
“Anh Mộ này, phiền anh thường ngày chịu khó soi gương hơn một chút! Tôi
đang ởĐội Kỹ thuật, mau qua đây, có thứ cho anh xem đấy.” Nói xong liền tắt
máy.
Thực ra Duyệt Đồng là cô gái tốt, tiếc rằng trong lòng cô chỉ có một mình
Tiểu Tương, mặc dù cậu ta đến nay vẫn bặt vôâm tín. Có một bạn gái thủy
chung như vậy quả thật khiến người khác phải ghen tị. Nhưng, những chuyện
Tiểu Tương khiến tôi phải ghen tị còn nhiều hơn nữa. Mặc dù chúng tôi đều
được khen ngợi là“vua mới” của Phòng Trinh sát hình sự nhưng trong lòng tôi
biết rằng cậu ấy cóđược vinh dự này là dựa vào thực lực, còn tôi có nó chỉ là
nhờ may mắn. Có lẽđứng trước cậu ấy, điều duy nhất tôi có thể cảm thấy tự hào
chỉ là vận may.
Tiểu Tương rất tội nghiệp, cha mẹ mất sớm, chỉ có cậu và cô em gái không
cùng huyết thống nương tựa vào nhau mà sống. Hơn nữa cô em tên là Kiến Hoa
còn bị bệnh tim bẩm sinh, có thể rời bỏ thế gian bất kỳ lúc nào. Để chăm sóc em
gái yếu ớt bệnh tật này, cậu ấy đã phải chịu đựng đủ mọi khổ cực, nhưng mà lại
không hề oán thán nửa lời... Nghĩ lại, cũng đã lâu tôi chưa đến thăm Kiến Hoa.
Dọc đường, tôi vừa đi vừa nghĩ, loáng một cái đãđến Đội Kỹ thuật, Duyệt
Đồng vẫn đang làm việc, nhìn thấy tôi liền dừng lại, đến bên cửa sổ kéo rèm
lên.
‘Côđịnh cho tôi xem thứ không thểđể người khác trông thấy được hay sao
mà lại kéo rèm lên như thế? Bây giờ chúng ta đều đang là trai đơn gái chiếc
đấy...” Tôi giả vờ sợ hãi nhìn bốn phía.
249
“Anh yên tâm, mặt hàng như anh, tôi nhìn không vừa mắt đâu.” Cô vừa nói
vừa bước đến đóng cửa chính, một tay đặt lên công tắc đèn, một tay chỉ vào
quần áo trên bàn làm việc: “Còn nhớ bộ quần áo này không?”
“Nhớ, là quần áo Chu Thiếu Long mặc lúc bị sát hại.” Tôi nhìn bộ quần áo
được trải phẳng mà không thấy có gì khác thường.
“Tạch”, Duyệt Đồng tắt công tắc, căn phòng lập tức tối đen, khi mắt dần dần
quen với bóng tối, phía trước liền hiện ra ánh sáng mờ màu lục lam, đó làánh
sáng phát ra từ mớ quần áo trên bàn làm việc.
Nhưng đúng lúc này Duyệt Đồng bỗng nhiên sợ hãi kêu lên, làm cho tôi
cũng giật nảy mình. Hỏi cô xảy ra chuyện gì, cô lại chỉ vào người tôi, hỏi: “Lúc
nãy anh đến chỗ nào vậy?” Tôi cúi xuống nhìn, thấy bộ quần áo đang mặc trên
người cũng phát ra ánh sáng màu lục lam.
“Xem ra Chu Thiếu Long cũng giống tôi, đều từng bị rơi xuống hang xác trẻ
con...” Tôi kể chuyện phát hiện ra hang xác trẻ con chết cho Duyệt Đồng nghe.
“Đúng rồi, trên xe đạp của cậu ấy có cây oải hương, quần áo lại dính bột
phốt pho, trước lúc bị hại chắc chắn phải đi qua đó.” Cô tán đồng suy đoán của
tôi, nhưng rồi lại lập tức đặt nghi vấn: “Cậu ấy đến đó làm gì? Lúc ra khỏi cô
nhi viện trời đã sắp tối, sao có thể một mình chui vào cái hang khủng khiếp đó
chứ?”
“Điều này, có thể Mỹ Lung biết...!” Kẹp tóc của Mỹ Lung xuất hiện trong
hang trẻ con chết, nhất định cô béđã từng đến đó.
Thảo luận với Duyệt Đồng một hồi vẫn không rút ra được nội dung chính,
nhưng cái bụng đã phản đối ầm ĩ, nên chúng tôi bèn đi tìm chỗ nào đóđể dâng
lễ cho “miếu ngũ tạng.” Duyệt Đồng dẫn tôi đến một khách sạn năm sao tráng
lệ, xem ra muốn chơi tôi một vố thật đau, đồ chết yểu, ai bảo mày mắc nợ côấy
chứ! Cô gọi món, trên mặt lộ vẻ ranh mãnh, còn tôi ngồi ôm ví tiền, vã mồ hôi.
Chơi tôi cũng đừng chơi ác như vậy chứ, đã gọi toàn món đắt tiền, lại còn hết
sức kén cá chọn canh, tôm nướng phải là tôm lột, rau cải xanh phải xào với
tương OX.
Trong lúc ăn bữa tối khiến túi tiền nhỏ máu này, mắt tôi vô tình liếc sang
một bóng người như thểđã gặp ởđâu rồi, nhìn kỹ thi ra là Viện trưởng Lư, đang
đi cùng bốn quýông mặc toàn hàng hiệu khoảng chừng bốn, năm mươi tuổi. Họ
vừa bước vào, lập tức một trưởng quầy tiền đến tiếp đón, xem ra đây là khách
quen. Người đi đầu ngậm điếu xì gà lên giọng khoe của, bảo trưởng quầy: “Cho
chúng tôi phòng rộng rãi, yên tĩnh một chút.” Trưởng quầy cúi đầu khom lưng,
vâng vâng dạ dạ dẫn đường.
“Anh nhìn gì thế, gặp người quen à?” Duyệt Đồng thấy tôi bỗng nhiên ngẩn
người ra bèn hỏi.
250
Tôi ghé sát vào tai cô: “Tôi trông thấy Viện trưởng của cô nhi viện.”
Cô nhìn theo hướng đám người Viện trưởng Lư vừa đi, nói nhỏ: “Mấy người
đó hình nhưđều làông chủ lớn.”
Đúng là như vậy, có thể trở thành khách quen ởđây tuyệt đối không thể là kẻ
nghèo được, cần biết rằng thu nhập của tôi cũng có thể nói là trên bậc trung, vậy
mà phải móc hầu bao đến đây ăn một bữa cũng thấy xót lắm. Một bên làông
chủ lớn giàu đến chảy mỡ, một bên là viện trưởng cô nhi viện nghèo xơ xác,
làm thế nào mà họ lại có quan hệ với nhau được? Hẳn phải cóđiều bíẩn nào đó,
đi theo họ biết đâu lại phát hiện được đôi chút manh mối.
Nói với Duyệt Đồng suy nghĩ này, bảo côđợi một lúc để tôi đi xem có phát
hiện được gì không. Thế nhưng tôi vừa đứng dậy liền bị cô kéo lại, nói với vẻ
đầy quan tâm: “Cẩn thận nhé...” Lời nói mới ấm áp làm sao, tiếc rằng đó chỉ là
nửa câu trước, còn nửa câu sau lại là“tôi đợi anh về trả tiền đấy!”
Bí mật đi theo Viện trưởng Lư và những người cùng đi với ông ta, thấy
trưởng quầy dẫn họđến một phòng viết hai chữ“Nhà trắng”ở trước cửa. Đợi
trưởng quầy đi ra, tôi đang định nghe trộm xem họ nói gì nhưng hình như căn
phòng này được thiết kế chuyên dùng cho những cuộc bàn bạc bí mật, tính năng
cách âm rất tốt, tôi áp sát tai vào cửa mà vẫn không nghe thấy gì cả.
“Thưa anh, anh đang làm gìđấy ạ?” Một nữ phục vụ không biết từđâu xuất
hiện, vỗ vào vai tôi, khiến tôi đang trong tâm trạng làm một việc không đàng
hoàng, suýt nữa kêu lên. Tôi nhìn cô ta không nói gì, chỉ lấy thẻ cảnh sát ra và
ra hiệu bảo cô ta đừng quan tâm đến mình. Nhưng cô ta lại không cóýđịnh đi
chỗ khác mà chỉ mỉm cười với tôi rất lễ phép, hình như tôi chưa đi thì cô vẫn cứ
ởđây. Đàn ông không chấp đàn bà, coi như tôi thua cô ta, cô ta không đi thì tôi
đi là xong.
Duyệt Đồng thấy tôi trở lại nhanh như vậy thì hỏi với vẻ nghi hoặc: “Phát
hiện được gì không?”
“Không phát hiện được gì cả, trái lại còn bị nhân viên phục vụ phát hiện...”
Tôi kể cho cô nghe chuyện lúc nãy.
“Anh nhường nhịn quáđấy, đến nỗi bị nhân viên phục vụ xua đuổi.” Cô ném
cho tôi cái nhìn với ánh mắt coi thường.
“Tôi cóở lại đó cũng chẳng tác dụng gì, bởi vì không thể nghe thấy âm
thanh gì bên trong, giá mà có Tuyết Tình ởđây thì tốt, việc theo dõi và nghe
trộm tôi không thạo.”
Đã không nghe ngóng được thông tin từ chỗ Viện trưởng Lư, đành tiếp tục
ăn cho xong bữa tối nấu bằng vàng ngọc này vậy, dẫu sao tiền cũng vẫn phải
251
trả, tất nhiên cứăn cho no. Ăn xong, tôi lôi tất cả tiền giấy trong ví ra chuẩn bị
thanh toán thì nhân viên phục vụ lại mang tin vui đến: “Có người thanh toán cho
hai vị rồi.”
Có người trả tiền hộ là việc tốt, nhưng đối phương trả tiền hộ nhằm mục đích
gì thì lại chắc chắn là việc xấu, vì thế tôi cần phải biết người này là ai. Câu trả
lời nhận được không nằm ngoài dựđoán của tôi, đó là một trong bốn ông chủđi
cùng Viện trưởng Lư vào nhà trắng kia. Cả bốn người này tôi đều không quen,
họ cũng không cần phải nịnh bợ một người thấp bé như tôi, bởi thế người thực
sự trả tiền giúp tôi là Viện trưởng Lư.
Đã bị Viện trưởng Lư phát hiện thì cũng không cần phải vụng trộm làm gì
nữa, tôi bảo Duyệt Đồng tự bắt xe về, còn mình ngật ngưỡng đến Nhà Trắng gõ
cửa bước vào.
“Viện trưởng Lư, bạn ông khách sáo quá.” Vừa bước vào, tôi liền chào Viện
trưởng Lư giả như thể thân quen lắm.
Ông ta hình như biết trước là tôi sẽ vào nên không hề tỏ ra bất ngờ, kéo chiếc
ghế bảo tôi ngồi xuống xong bèn nói: “Tôi đã trông thấy anh lúc đi vào, cóđiều
anh đang ngồi với bạn gái nên tôi không dám làm phiền.”
Tôi và Duyệt Đồng ngồi trong góc đại sảnh, khá kín đáo, ngay cảđểý tìm
cũng không dễ tìm thấy huống hồông ta không biết lúc đó chúng tôi đang ăn ở
đây. Hơn nữa, bắt đầu từ lúc ông ta vừa bước vào tôi đều luôn nhìn chằm chằm,
không thấy ông ta liếc về phía tôi, sở dĩông ta biết tôi ởđây có lẽ là do người
phục vụở ngoài cửa lúc nãy báo cho biết. Ông ta đã vô tình vạch trần được ýđồ
nghe trộm của tôi thì tôi cũng ngại gì không giả ngây giả dại, làm ra vẻ ngại
ngùng, cười bảo:“Cô gái lúc nãy làđồng nghiệp của tôi, vừa xong công việc
nên đi ăn với nhau.”
“Chỉ cần cố gắng một chút thì sau này sẽ là bạn gái thôi.”Ông ta khẽ vỗ vai
tôi tỏý khích lệ, nói tiếp: “Nào, để tôi giới thiệu với anh, vị này làông chủ
Trần, vị này làông chủ Lý...”
Giới thiệu lần lượt từng người xong, Viện trưởng Lư bèn liên tiếp nâng cốc
mời tôi, mặc dù tửu lượng tôi chỉở mức bình thường, nhưng do thịnh tình khó
lòng từ chối nên đành phải dốc hết cốc này đến cốc khác vào miệng. Mặc dù
Bordeaux sản xuất từ những năm 90 là loại rượu vang hảo hạng khó kiếm
nhưng uống nhiều cũng không khác gì nước cống, vừa vào miệng là lập tức
muốn nôn mửa.
Cuối cùng tôi uống đến bò ra bàn, trong lúc lơ mơ hình như nghe thấy tiếng
ông chủ Lý: “Anh định giải quyết nó thế nào? Hình như nó nghi ngờ anh rồi
đấy.”
“Anh yên tâm, tôi tự có cách giải quyết.” Người trả lời là Viện trưởng Lư.
Hình như tôi đã quá sơ suất...
252
chứa đầy xương trẻ sơ sinh, đồng thời nhặt được một chiếc kẹp tóc bằng gỗở
trong hang nghi là của Mỹ Lung đánh rơi, vềđến cô nhi viện gặp sơ Viêm, bà ta
bảo chúng tôi rằng cái hang ở trên sườn núi là“Hang xác trẻ con.”
“Chuyện này là thế nào?” Tôi hỏi. Sơ Viêm đã nói ra được tên gọi kỳ quái
“Hang xác trẻ con” như vậy thì nhất định bà ta cũng biết câu chuyện đằng sau
cái hang này.
“Chuyện này nói ra dài lắm...” Bà ta dẫn chúng tôi đến phòng nghỉ ngơi, sau
đó kể lại câu chuyện cũ nghe rợn tóc gáy...
Đó là chuyện xảy ra từ thời kỳ trước giải phóng, có lẽ vào khoảng năm 1946,
lúc đó sơ vẫn còn rất nhỏ, chỉ vừa mới biết ghi nhớ thôi. Lúc trước, sơđã từng
kể với hai người chuyện xảy ra dưới tầng hầm nhà thờ, bởi vì có rất nhiều trẻ sơ
sinh lìa đời trong tầng hầm nên cô nhi viện phải thường xuyên xử lý xác của
chúng.
Phía sau cô nhi viện có một khoảng đất trống nhỏ, lúc bấy giờ cứ tùy tiện
đào hố chôn xác trẻ sơ sinh xuống đó. Nhưng về sau, xác chết ngày càng nhiều,
hơn nữa lúc chôn lại không đánh dấu gì nên khi đào hố thường hay đào phải xác
chết chôn lúc trước, như vậy sẽ buộc phải lấp đi rồi đào sang chỗ khác. Mặc dù
theo nghi lễ chôn cất của phương Tây có thể chôn xác chồng lên nhau nhưng ở
đây là Trung Quốc, mà theo truyền thống của người Trung Quốc, “điếm thi để”
làđiều cấm kỵ.
(Điếm thi để: là một phương thức chôn tổn hại âm phần trong truyền thuyết,
tức làđặt người chết thậm chí là cả người sống xuống dưới thi thể của chủ mộ
để làm đệm lót. Nghe nói hậu duệ của người bị lấy làm đệm lót hết đời này sang
đời khác đều phải sống kiếp nô bộc, mãi mãi không ngóc đầu lên được. Trong
tiếng địa phương Quảng Đông, từ này có nghĩa là“tùy táng” và“cá chết lưới
cũng phải vỡ”, có thể hiểu là nếu một bên bị tổn thất thì cũng phải kéo bên kia
cùng chịu theo, thậm chí khiến họ còn phải chịu tổn thất lớn hơn.)
Người phụ trách việc chôn cất lúc đó là sơ Dương, dù sơấy còn trẻ nhưng do
liên tiếp đào phải mấy hốđều đã có xác chôn nên mệt mỏi không còn sức lực
247
nữa. Hơn nữa trời đã xẩm tối, lại còn phải chuẩn bị bữa tối nên bàấy đành tạm
thời để xác chết lại trên nền đất định bụng hôm sau ra chôn.
Nhưng hôm sau, khi ra đến nơi bà phát hiện xác bé gái sơ sinh để lại hôm
trước đã biến thành bộ xương. Sự việc này khiến bà gần như phát điên, từđó về
sau không dám đi chôn xác chết nữa. Sau đó công việc này giao cho người khác
phụ trách, cóđiều chuyện kỳ quái vẫn tiếp tục xảy ra, chỉ cần thi thể sơ sinh để
trên đất trống không có người trông coi dù chỉ trong chốc lát làđã biến thành bộ
xương.
Sau mấy lần xảy ra chuyện như vậy, không còn ai dám chôn xác nữa. Mọi
người đều cho rằng có quá nhiều xác trẻ sơ sinh chôn ởđó nên những linh hồn
bé nhỏ oán hận lên đến trời xanh, biến thành yêu quái, đầu tiên thìăn hết da thịt
của xác chết, sau này biết đâu ngay cả người sống cũng không tha.
Mặc dù không ai dám đi chôn nhưng xác chết vẫn cần phải xử lý. Xã hội lúc
đó tương đối hỗn loạn, hầu như ngày nào cũng có bé gái sơ sinh bị bỏ trước
cổng nhà thờ, ngày nào cũng có bé gái chết trong tầng hầm, vì thế xử lý các xác
chết này trở thành vấn đề nan giải.
Về sau viện trưởng đương nhiệm được người trong thôn cho biết trên sườn
núi mọc đầy cây oải hương có một cái hang, dân trong thôn gọi đó là“Hang xác
trẻ con.” Sở dĩ gọi như vậy là bởi vì người ởđây cho rằng trẻ con dưới ba tuổi
chưa được gọi là“người”, nếu chẳng nay chết yểu cũng không được chôn cất
giống như người trưởng thành. Nhưng cho dù không được chôn cất tử tế thì
cũng không thể tùy tiện vứt xác đi. Thế là nếu có trẻ con dưới ba tuổi chết yểu,
người dân trong thôn ở gần đó liền vứt xác chúng vào trong cái hang này, lâu
dần, mọi người bèn gọi đó là“Hang xác trẻ con.”
Sau khi biết chuyện, viện trưởng liền cho người lén lút bỏ xác trẻ sơ sinh vào
trong hang. Lúc đó hầu như ngày nào cũng có một vài xác chết phải xử lý, hơn
nữa tình trạng này kéo dài suốt mấy năm, tính sơ sơ trong hang ít nhất cũng có
hai, ba nghìn xác trẻ con...
Kể xong câu chuyện không muốn nhắc lại này, trên mặt sơ Viêm lộ vẻđau
buồn, bà làm dấu thánh trước ngực: “Xin chúa tha thứ cho tội lỗi của chúng con,
Amen!”
Biện pháp này của cô nhi viện mặc dù có vẻ tàn nhẫn vô nhân đạo nhưng lúc
đóđang là thời kỳ chống Nhật và nội chiến, bảo vệ tính mạng của mình đã
không dễ, làm sao cô nhi viện đủ sức nuôi dưỡng bao nhiêu bé gái như thế chứ?
Để chúng sống đói rét, chi bằng cho chúng sớm được giải thoát.
Nhưng, những bé gái chết oan này có lẽ lại không nghĩ như vậy, khó khăn
lắm chúng mới đến được thế giới này, chưa được bao lâu đã bị buộc phải rời bỏ,
248
trong lòng khó tránh khỏi nỗi oán hận, vì thế không phải hoàn toàn không có
khả năng biến thành yêu ma quấy phá. Nếu như cái chết của Chu Thiếu Long và
việc chúng tôi bị tấn công trong tầng hầm nhà thờđều là do oan hồn của những
bé gái này gây ra thì vụán thật khó giải quyết.
Trước lúc tạm biệt, sơ Viêm cho chúng tôi biết Mỹ Lung đã bị Viện trưởng
nhốt lại, mà Viện trưởng Lư lại đang có việc phải ra ngoài, nếu muốn gặp cô bé
chắc là phải đợi đến hôm sau. Lúc này trời đã xế chiều, mà gặp Mỹ Lung cũng
không phải việc cấp bách nên tôi và Trăn Trăn bèn ai về nhà nấy. Tôi vốn định
về nhà nghỉ ngơi sớm một chút, ai ngờ Duyệt Đồng lại gọi điện đến.
“Người đẹp gọi điện vào giờ này có phải định mời tôi ăn cơm không đấy?”
Nhấn nút nghe xong, tôi liền đùa.
“Ăn cơm cũng được, nhưng là anh mời.”
“Coi như hôm nay cô hẹn hò tôi đi! Đẹp trai quá thành ra hay bị người khác
quấy nhiễu!”
“Anh Mộ này, phiền anh thường ngày chịu khó soi gương hơn một chút! Tôi
đang ởĐội Kỹ thuật, mau qua đây, có thứ cho anh xem đấy.” Nói xong liền tắt
máy.
Thực ra Duyệt Đồng là cô gái tốt, tiếc rằng trong lòng cô chỉ có một mình
Tiểu Tương, mặc dù cậu ta đến nay vẫn bặt vôâm tín. Có một bạn gái thủy
chung như vậy quả thật khiến người khác phải ghen tị. Nhưng, những chuyện
Tiểu Tương khiến tôi phải ghen tị còn nhiều hơn nữa. Mặc dù chúng tôi đều
được khen ngợi là“vua mới” của Phòng Trinh sát hình sự nhưng trong lòng tôi
biết rằng cậu ấy cóđược vinh dự này là dựa vào thực lực, còn tôi có nó chỉ là
nhờ may mắn. Có lẽđứng trước cậu ấy, điều duy nhất tôi có thể cảm thấy tự hào
chỉ là vận may.
Tiểu Tương rất tội nghiệp, cha mẹ mất sớm, chỉ có cậu và cô em gái không
cùng huyết thống nương tựa vào nhau mà sống. Hơn nữa cô em tên là Kiến Hoa
còn bị bệnh tim bẩm sinh, có thể rời bỏ thế gian bất kỳ lúc nào. Để chăm sóc em
gái yếu ớt bệnh tật này, cậu ấy đã phải chịu đựng đủ mọi khổ cực, nhưng mà lại
không hề oán thán nửa lời... Nghĩ lại, cũng đã lâu tôi chưa đến thăm Kiến Hoa.
Dọc đường, tôi vừa đi vừa nghĩ, loáng một cái đãđến Đội Kỹ thuật, Duyệt
Đồng vẫn đang làm việc, nhìn thấy tôi liền dừng lại, đến bên cửa sổ kéo rèm
lên.
‘Côđịnh cho tôi xem thứ không thểđể người khác trông thấy được hay sao
mà lại kéo rèm lên như thế? Bây giờ chúng ta đều đang là trai đơn gái chiếc
đấy...” Tôi giả vờ sợ hãi nhìn bốn phía.
249
“Anh yên tâm, mặt hàng như anh, tôi nhìn không vừa mắt đâu.” Cô vừa nói
vừa bước đến đóng cửa chính, một tay đặt lên công tắc đèn, một tay chỉ vào
quần áo trên bàn làm việc: “Còn nhớ bộ quần áo này không?”
“Nhớ, là quần áo Chu Thiếu Long mặc lúc bị sát hại.” Tôi nhìn bộ quần áo
được trải phẳng mà không thấy có gì khác thường.
“Tạch”, Duyệt Đồng tắt công tắc, căn phòng lập tức tối đen, khi mắt dần dần
quen với bóng tối, phía trước liền hiện ra ánh sáng mờ màu lục lam, đó làánh
sáng phát ra từ mớ quần áo trên bàn làm việc.
Nhưng đúng lúc này Duyệt Đồng bỗng nhiên sợ hãi kêu lên, làm cho tôi
cũng giật nảy mình. Hỏi cô xảy ra chuyện gì, cô lại chỉ vào người tôi, hỏi: “Lúc
nãy anh đến chỗ nào vậy?” Tôi cúi xuống nhìn, thấy bộ quần áo đang mặc trên
người cũng phát ra ánh sáng màu lục lam.
“Xem ra Chu Thiếu Long cũng giống tôi, đều từng bị rơi xuống hang xác trẻ
con...” Tôi kể chuyện phát hiện ra hang xác trẻ con chết cho Duyệt Đồng nghe.
“Đúng rồi, trên xe đạp của cậu ấy có cây oải hương, quần áo lại dính bột
phốt pho, trước lúc bị hại chắc chắn phải đi qua đó.” Cô tán đồng suy đoán của
tôi, nhưng rồi lại lập tức đặt nghi vấn: “Cậu ấy đến đó làm gì? Lúc ra khỏi cô
nhi viện trời đã sắp tối, sao có thể một mình chui vào cái hang khủng khiếp đó
chứ?”
“Điều này, có thể Mỹ Lung biết...!” Kẹp tóc của Mỹ Lung xuất hiện trong
hang trẻ con chết, nhất định cô béđã từng đến đó.
Thảo luận với Duyệt Đồng một hồi vẫn không rút ra được nội dung chính,
nhưng cái bụng đã phản đối ầm ĩ, nên chúng tôi bèn đi tìm chỗ nào đóđể dâng
lễ cho “miếu ngũ tạng.” Duyệt Đồng dẫn tôi đến một khách sạn năm sao tráng
lệ, xem ra muốn chơi tôi một vố thật đau, đồ chết yểu, ai bảo mày mắc nợ côấy
chứ! Cô gọi món, trên mặt lộ vẻ ranh mãnh, còn tôi ngồi ôm ví tiền, vã mồ hôi.
Chơi tôi cũng đừng chơi ác như vậy chứ, đã gọi toàn món đắt tiền, lại còn hết
sức kén cá chọn canh, tôm nướng phải là tôm lột, rau cải xanh phải xào với
tương OX.
Trong lúc ăn bữa tối khiến túi tiền nhỏ máu này, mắt tôi vô tình liếc sang
một bóng người như thểđã gặp ởđâu rồi, nhìn kỹ thi ra là Viện trưởng Lư, đang
đi cùng bốn quýông mặc toàn hàng hiệu khoảng chừng bốn, năm mươi tuổi. Họ
vừa bước vào, lập tức một trưởng quầy tiền đến tiếp đón, xem ra đây là khách
quen. Người đi đầu ngậm điếu xì gà lên giọng khoe của, bảo trưởng quầy: “Cho
chúng tôi phòng rộng rãi, yên tĩnh một chút.” Trưởng quầy cúi đầu khom lưng,
vâng vâng dạ dạ dẫn đường.
“Anh nhìn gì thế, gặp người quen à?” Duyệt Đồng thấy tôi bỗng nhiên ngẩn
người ra bèn hỏi.
250
Tôi ghé sát vào tai cô: “Tôi trông thấy Viện trưởng của cô nhi viện.”
Cô nhìn theo hướng đám người Viện trưởng Lư vừa đi, nói nhỏ: “Mấy người
đó hình nhưđều làông chủ lớn.”
Đúng là như vậy, có thể trở thành khách quen ởđây tuyệt đối không thể là kẻ
nghèo được, cần biết rằng thu nhập của tôi cũng có thể nói là trên bậc trung, vậy
mà phải móc hầu bao đến đây ăn một bữa cũng thấy xót lắm. Một bên làông
chủ lớn giàu đến chảy mỡ, một bên là viện trưởng cô nhi viện nghèo xơ xác,
làm thế nào mà họ lại có quan hệ với nhau được? Hẳn phải cóđiều bíẩn nào đó,
đi theo họ biết đâu lại phát hiện được đôi chút manh mối.
Nói với Duyệt Đồng suy nghĩ này, bảo côđợi một lúc để tôi đi xem có phát
hiện được gì không. Thế nhưng tôi vừa đứng dậy liền bị cô kéo lại, nói với vẻ
đầy quan tâm: “Cẩn thận nhé...” Lời nói mới ấm áp làm sao, tiếc rằng đó chỉ là
nửa câu trước, còn nửa câu sau lại là“tôi đợi anh về trả tiền đấy!”
Bí mật đi theo Viện trưởng Lư và những người cùng đi với ông ta, thấy
trưởng quầy dẫn họđến một phòng viết hai chữ“Nhà trắng”ở trước cửa. Đợi
trưởng quầy đi ra, tôi đang định nghe trộm xem họ nói gì nhưng hình như căn
phòng này được thiết kế chuyên dùng cho những cuộc bàn bạc bí mật, tính năng
cách âm rất tốt, tôi áp sát tai vào cửa mà vẫn không nghe thấy gì cả.
“Thưa anh, anh đang làm gìđấy ạ?” Một nữ phục vụ không biết từđâu xuất
hiện, vỗ vào vai tôi, khiến tôi đang trong tâm trạng làm một việc không đàng
hoàng, suýt nữa kêu lên. Tôi nhìn cô ta không nói gì, chỉ lấy thẻ cảnh sát ra và
ra hiệu bảo cô ta đừng quan tâm đến mình. Nhưng cô ta lại không cóýđịnh đi
chỗ khác mà chỉ mỉm cười với tôi rất lễ phép, hình như tôi chưa đi thì cô vẫn cứ
ởđây. Đàn ông không chấp đàn bà, coi như tôi thua cô ta, cô ta không đi thì tôi
đi là xong.
Duyệt Đồng thấy tôi trở lại nhanh như vậy thì hỏi với vẻ nghi hoặc: “Phát
hiện được gì không?”
“Không phát hiện được gì cả, trái lại còn bị nhân viên phục vụ phát hiện...”
Tôi kể cho cô nghe chuyện lúc nãy.
“Anh nhường nhịn quáđấy, đến nỗi bị nhân viên phục vụ xua đuổi.” Cô ném
cho tôi cái nhìn với ánh mắt coi thường.
“Tôi cóở lại đó cũng chẳng tác dụng gì, bởi vì không thể nghe thấy âm
thanh gì bên trong, giá mà có Tuyết Tình ởđây thì tốt, việc theo dõi và nghe
trộm tôi không thạo.”
Đã không nghe ngóng được thông tin từ chỗ Viện trưởng Lư, đành tiếp tục
ăn cho xong bữa tối nấu bằng vàng ngọc này vậy, dẫu sao tiền cũng vẫn phải
251
trả, tất nhiên cứăn cho no. Ăn xong, tôi lôi tất cả tiền giấy trong ví ra chuẩn bị
thanh toán thì nhân viên phục vụ lại mang tin vui đến: “Có người thanh toán cho
hai vị rồi.”
Có người trả tiền hộ là việc tốt, nhưng đối phương trả tiền hộ nhằm mục đích
gì thì lại chắc chắn là việc xấu, vì thế tôi cần phải biết người này là ai. Câu trả
lời nhận được không nằm ngoài dựđoán của tôi, đó là một trong bốn ông chủđi
cùng Viện trưởng Lư vào nhà trắng kia. Cả bốn người này tôi đều không quen,
họ cũng không cần phải nịnh bợ một người thấp bé như tôi, bởi thế người thực
sự trả tiền giúp tôi là Viện trưởng Lư.
Đã bị Viện trưởng Lư phát hiện thì cũng không cần phải vụng trộm làm gì
nữa, tôi bảo Duyệt Đồng tự bắt xe về, còn mình ngật ngưỡng đến Nhà Trắng gõ
cửa bước vào.
“Viện trưởng Lư, bạn ông khách sáo quá.” Vừa bước vào, tôi liền chào Viện
trưởng Lư giả như thể thân quen lắm.
Ông ta hình như biết trước là tôi sẽ vào nên không hề tỏ ra bất ngờ, kéo chiếc
ghế bảo tôi ngồi xuống xong bèn nói: “Tôi đã trông thấy anh lúc đi vào, cóđiều
anh đang ngồi với bạn gái nên tôi không dám làm phiền.”
Tôi và Duyệt Đồng ngồi trong góc đại sảnh, khá kín đáo, ngay cảđểý tìm
cũng không dễ tìm thấy huống hồông ta không biết lúc đó chúng tôi đang ăn ở
đây. Hơn nữa, bắt đầu từ lúc ông ta vừa bước vào tôi đều luôn nhìn chằm chằm,
không thấy ông ta liếc về phía tôi, sở dĩông ta biết tôi ởđây có lẽ là do người
phục vụở ngoài cửa lúc nãy báo cho biết. Ông ta đã vô tình vạch trần được ýđồ
nghe trộm của tôi thì tôi cũng ngại gì không giả ngây giả dại, làm ra vẻ ngại
ngùng, cười bảo:“Cô gái lúc nãy làđồng nghiệp của tôi, vừa xong công việc
nên đi ăn với nhau.”
“Chỉ cần cố gắng một chút thì sau này sẽ là bạn gái thôi.”Ông ta khẽ vỗ vai
tôi tỏý khích lệ, nói tiếp: “Nào, để tôi giới thiệu với anh, vị này làông chủ
Trần, vị này làông chủ Lý...”
Giới thiệu lần lượt từng người xong, Viện trưởng Lư bèn liên tiếp nâng cốc
mời tôi, mặc dù tửu lượng tôi chỉở mức bình thường, nhưng do thịnh tình khó
lòng từ chối nên đành phải dốc hết cốc này đến cốc khác vào miệng. Mặc dù
Bordeaux sản xuất từ những năm 90 là loại rượu vang hảo hạng khó kiếm
nhưng uống nhiều cũng không khác gì nước cống, vừa vào miệng là lập tức
muốn nôn mửa.
Cuối cùng tôi uống đến bò ra bàn, trong lúc lơ mơ hình như nghe thấy tiếng
ông chủ Lý: “Anh định giải quyết nó thế nào? Hình như nó nghi ngờ anh rồi
đấy.”
“Anh yên tâm, tôi tự có cách giải quyết.” Người trả lời là Viện trưởng Lư.
Hình như tôi đã quá sơ suất...
252
/48
|