Chương Ba
Lại Nghe Chuyện Mất Tim
Xét theo những tin tức thu thập được cho đến lúc này thì rất có khả năng
vụ án ma cái ở trường Đại học Y vừa rồi có liên quan tới vụ án ở phòng 106
mười năm trước đây, vì thế chúng tôi định tới thư viện tra cứu tư liệu về các cô
gái trong vụ án để tiếp tục điều tra.
Phần lớn các trường đại học đều có thư viện, và hầu như mỗi một thư viện ít
nhiều cũng cất giấu một số điều bí mật trong đó. Tất nhiên, muốn khai thác
những bí mật đó hoàn toàn không phải một chuyện dễ dàng, nếu không thì đã
không gọi là “bí mật”.
Khi tới thư viện, bên trong không có nhiều người, trong một căn phòng rất
rộng mà chỉ có ba, bốn người, không khí không còn là yên tĩnh mà là lạnh tanh,
hình như các sinh viên bây giờ đều không muốn dành thời gian cho việc học
hành nữa. Nhân viên quản lý cũng không biết đi đâu mất, hỏi thăm mấy sinh
viên đang đọc sách thì mới biết, hình như người ấy đi ăn cơm rồi.
Những tư liệu về sinh viên có lẽ đã được khóa trong phòng hồ sơ, không có
người quen cứ ở lại cũng chỉ là phí hoài thời gian mà thôi nhưng không thể làm
như Trăn Trăn “ Phá cửa cho rồi!” được.
Vì nôn nóng muốn tìm cho ra hung thủ, nên đến cơm trưa chúng tôi cũng
chưa kịp ăn, bây giờ thì bụng đang réo ầm ầm, vì thế tôi bèn đề nghị: “Hay là
chúng ta đi ăn chút gì đã đi!”
Vừa nói đến ăn, dường như Trăn Trăn lại nhớ đến những xác chết trong
phòng giải phẫu, thế là lại buồn nôn và không muốn ăn, “ Anh cứ đi đi, rồi
mang về cho tôi mấy cái bánh bao là được.”
“Chỉ ăn bánh bao không làm sao mà được!” Tôi chợt nhớ đến một chỗ hay,
“Nghe Nhã Nhàn nói, ở ngoài cổng trường có một quán ăn, đồ ăn ở đó cũng khá
ngon, nhất là canh tim lợn, chỉ cần ăn một lần là nghiện ngay, cô có muốn ra đó
nếm thử không...”
“Anh cút ngay đi!” Trăn Trăn đá tôi một cái.
Khi tôi tới cái quán ăn mà Nhã Nhàn nói, thì người ra vào đó đã đông nghịt,
mà toàn là học sinh, nam có nữ có, cứ tốp năm, tốp ba ngồi chụm đầu cùng
29
nhau. Khó khăn lắm tôi mới tìm được một chỗ ngồi xuống và gọi hai món ăn
cùng với canh tim lợn. Sau đó, tôi ngồi lắng nghe những lời chuyện trò rôm rả
của những sinh viên xung quanh. Chủ đề mà họ nói tới xoay quanh các trò chơi
game, phim sex, chuyện xấu về các giáo viên, và tất nhiên chuyện yêu đương
giữa nam và nữ được nói tới nhiều nhất. Một số sinh viên các lớp lớn hơn thì
nói đến chuyện đi thi phỏng vấn khi xin việc và chuyện học hành. Tuy đều là
những thông tin không có giá trị, nhưng thỉnh thoảng cũng có thể nghe được
một vài chi tiết có thể cần dùng đến...
“Tiểu Mã, cậu nói xem, liệu giáo sư Tiêu có mang tim của xác chết đi bán
không? Trong phòng giải phẫu mẫu gì cũng có, chỉ riêng tim là không.” Người
nói là một nam sinh đeo kính ngồi ở bàn bên cạnh.
Tiểu Mã đáp với vẻ mặt coi thường: “Xì, bây giờ cậu mới biết à? Nghe
những người khóa trên nói, tận mắt thấy thầy ấy sau khi dạy xong giờ giải phẫu
thì len lén mang tim đi!”
Một sinh viên có mái tóc hơi dài, nói: “Chắc là không phải thế đâu. Cậu
nghe ai nói thế? Ông ấy mang tim đi thì có tác dụng gì? Xác chết đã được để
trong nhà lạnh cả mấy ngày, không thể nào dùng để ghép được nữa, ai người ta
mua!”
Sinh viên đeo kính đùa: “Tớ làm sao mà biết được, chưa biết chừng là bán
cho mấy nhà sưu tập biến thái cũng nên!”
Tiểu Mã cũng đùa: “Mình thì lại nghĩ rằng ông ấy mang về nhà nấu canh, ha
ha!”
Một cô gái ở bàn khác đột nhiên xen vào: “Mọi người đừng nói những
chuyện buồn nôn ấy nữa, chúng ta còn phải ăn cơm đấy!”
...
Tôi vừa húp canh tim lợn, vừa nghĩ về những lời đối thoại của các bạn sinh
viên, giáo sư Tiêu mà họ nói tới vì sao lại mang tim của xác chết đi nhỉ? Theo lý
mà nói, những xác chết dùng cho tiết giải phẫu thường được bảo quản không lấy
gì làm tốt lắm, nếu nói là mang các bộ phận đó ra để giao dịch phi pháp là điều
không thể. Nhưng nếu dùng làm thành các tiêu bản để bán cho những người
thích sưu tầm thì có lẽ mắt còn có giá hơn ấy chứ? Vậy thì sao lại là tim? Có lẽ
cần phải điều tra về vị giáo sư Tiêu này một chút. Con ma cái ôm con mỗi khi
giết người đều móc lấy tim của một người trong số đó, giữa hai người này có lẽ
có một mối liên hệ gì chăng?
Đúng lúc tôi đang nghĩ tới những lời trao đổi giữa Tiểu Mã với bạn bè của
cậu ta thì bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng kêu: “Thư viện cháy rồi!”
Trăn Trăn vẫn còn ở trong thư viện, phải nhanh chóng tới đó xem cô ấy đã bị
cháy xém hay chưa. Tôi gọi chủ quán tới thanh toán, ném một đám tiền lên mặt
30
bàn rồi lập tức chạy đi. Khi tôi chạy đến cửa, hình như nghe thấy tiếng của một
nữ sinh kêu lên: “Quản lý ký túc, thanh toán...”
Ngọn lửa ở thư viện rất to, khi tôi tới nơi thì ánh lửa đỏ đã chiếu sáng cả một
góc trời, khó khăn lắm tôi mới tìm được Trăn Trăn với mái tóc bị cháy xém kha
nhiều trong đám người hỗn loạn, tôi liền hỏi cô ấy đã xảy ra chuyện gì.
“Tôi cũng không biết phải nói như thế nào, anh đi được một lúc...” Trăn
Trăn kể lại chuyện xảy ra với hơi thở vẫn còn dồn dập:
Anh đi chưa được bao lâu thì người quản lý tên là Phan Thu Hà về, tôi nói
rằng cần tìm tư liệu về các nữ sinh sống trong phòng 106 hồi trước, chị ta nói tất
cả tư liệu đều ở phòng hồ sơ, nhưng tôi chỉ biết khóa học của mấy cô sinh viên
đó chứ không biết tên họ của họ, muốn tìm chắc chắn sẽ tốn không ít thời gian.
Tiếp đó, chị ta đưa tôi tới phòng hồ sơ và còn giúp tôi tìm tư liệu.
Tư liệu trong phòng hồ sơ rất nhiều, trong căn phòng khoảng một trăm mét
vuông có tới hai mươi chiếc giá, mỗi chiếc giá lại có tới ba tầng, vừa nhìn tôi đã
thấy chóng hết cả mặt. May mà có quản lý giúp đỡ, chứ nếu không thì tôi cũng
chẳng biết nên bắt đầu từ đâu. Chị ấy nói không biết tên mà cứ lật xem hồ sơ
sinh viên thì sẽ khó mà tìm thấy, và gợi ý tôi là nên tìm từ bút lục đăng ký vào ở
trong ký túc xá. Vì kể từ khi xảy ra sự việc thì phòng 106 không ai dám vào đó
ở nữa, nên chỉ cần tìm danh sách của những người đến ở sau cùng là được.
Những bút lục có liên quan đến ký túc xá được để trên chiếc giá sau cùng,
chúng tôi tìm một lúc thì thấy những ghi chép về đăng ký ở ký túc xá của mười
năm trước. Nhưng khi tôi vừa lật đến cuốn sổ đó thì bỗng dưng nó bốc cháy.
Chúng tôi đã định dập tắt đám lửa đó, nhưng không hiểu sao, cuối cùng lại
khiến cho cả phòng hồ sơ đều cháy theo...
“Ôi trời...!” tôi thở dài, “Tôi đã gặp không ít người ngốc, nhưng ngốc như cô
thì thật là hiếm!”
“Chuyện này không chỉ trách riêng mình tôi được, ai mà biết được vì sao
cuốn sổ đó lại vô duyên vô cớ bốc cháy, hơn nữa lại còn tỏa ra rất nhiều khói
trắng khiến tôi không sao mở mắt ra được, nếu không thì đã không ra bộ dạng
như bây giờ.” Trăn Trăn nói, giọng hơi run rẩy, rồi hỏi tôi: “Anh nói xem, có
phải con ma cái ôm con đó lại gây chuyện để ngăn chặn việc chúng ta điều tra
hay không?”
Qua những lời nói của Trăn Trăn, tôi phát hiện ra một điều: “Cô chắc chắn
rằng lúc đó cuốn sổ ghi chép bốc ra rất nhiều khói trắng chứ?”
“Đúng vậy!” Cô ấy gật đầu lia lia, “nhiều tới mức mắt tôi không thể mở
được ra.”
“Cuốn sổ ghi chép ấy đã bốc cháy như thế nào, cô hãy nói kỹ lại một lần nữa
xem.”
31
“Lúc đó tôi đang lật các trang, khi tôi lật tới trang có ghi chép về phòng số
106 thì tự nhiên cảm thấy tay nóng ran, rồi nhìn thấy hình như có một đốm
sáng, tiếp đó là rất nhiều khói trắng bốc lên, khiến tôi giật thót mình ném vội
cuốn sổ xuống đất. Ai ngờ, cuốn sổ đó cứ thế bốc cháy, lại còn cháy lan sang cả
những thứ bên cạnh nữa. Vì trên nền nhà có rất nhiều thứ linh tinh, nên một khi
đã cháy thì rất khó mà ngăn lại được, tôi dùng chân di mãi cũng không tắt bèn
cùng với người quản lý chạy đi lấy bình chữa cháy, nhưng đáng tiếc những
chiếc bình đó đều đã bị hỏng không có chiếc nào dùng được.” Trăn Trăn nói,
chìa những ngón tay bị bỏng ra cho tôi xem.
“Thế thì... không phải là con ma cái đó gây ra rồi...” Có thể trong vụ án này
còn ẩn chứa rất nhiều bí mật mà mọi người chưa biết.
Buổi sáng ngày hôm sau, tôi vừa bước vào cửa phòng của Tổ chuyên án thì
đã nhìn thấy Trăn Trăn với mái tóc cắt ngắn đang nói chuyện với Miêu Miêu.
“Sao lại cắt tóc ngắn như vậy, thất tình à?” Miêu Miêu đi quanh người Trăn
Trăn hai vòng, nói với vẻ hiếu kỳ.
Vĩ Ca đang đưa tay lướt nhanh trên bàn phím đột nhiên cũng dừng công
việc, vươn dài cổ ra nghe lỏm.
“Có ai theo đuổi mình đâu, làm gì có chuyện thất tình!” Trăn Trăn liền kể
chuyện thư viện bị cháy và việc cắt ngắn tóc là hậu quả tất yếu. Tiếp đó, hai
người nói sang những chuyện khác chẳng mấy liên quan, Vĩ Ca ngáp dài, tiếp
tục gõ bàn phím.
“Xin chào buổi sáng!” Tôi chủ động chào mọi người, sau đó làm ra vẻ rất
ngạc nhiên, nói với Trăn Trăn: “Woa, kiểu tóc mới của cô cũng đẹp đấy chứ!”
“Bây giờ mà còn gọi là buổi sáng, không nhìn đồng hồ xem đã mấy giờ rồi
à?” Cô lườm tôi một cái.
Tôi nhìn đồng hồ, “Đến muộn có hai mươi phút thôi mà, vẫn còn sớm, ít ra
thì cũng sớm hơn Tuyết Tình...”
“Anh đang gọi tôi à?” Tuyết Tình xuất hiện sau lưng tôi như bóng ma, khiến
tôi giật nẩy mình.
“Cô ấy đã đến từ lâu rồi, còn sớm hơn cả chúng tôi nữa đấy.” Vĩ Ca nói rồi
lại ngáp một cái.
“Các đồng chí đã vất vả quá!” Tôi chào mọi người theo động tác quân sự, rồi
lập tức chuyển chủ đề câu chuyện, nói với Miêu Miêu: “Đã tìm ra ký lục về vụ
án mười năm trước chưa?”
32
Miêu Miêu cười ngượng ngùng: “Nhiều hồ sơ như vậy, một mình tôi làm sao
xem hết được, hơn nữa lại vô vị như vậy, tôi lật xem được một nửa đã thấy buồn
ngủ. May mà có chị Tuyết Tình giúp tôi...”
“À, thì ra chị Tuyết Tình là một Lôi Phong sống, bề ngoài thì lạnh lùng
nhưng bên trong thì lại có một trái tim nóng bỏng, xin bái phục ngưỡng mộ!”
Tôi nhăn nhở cười và khẽ vỗ tay.
Tuyết Tình bình thản nhìn tôi, ánh mắt tĩnh lặng như mặt nước, dường như
chẳng hề có bất cứ tình cảm nào, sau đó nói: “Không có ký lục về vụ án đó, có
lẽ đã không chính thức khởi án.” Ngừng một lát, Tuyết Tình bổ sung một câu:
“Tôi ít hơn anh một tuổi nên cứ gọi tên thôi là được, không cần phải thêm chữ
chị vào đâu.”
Cho dù là những cô gái xinh đẹp tuổi đôi mươi hay những phụ nữ tóc đã hoa
râm thì tuổi tác vẫn là một điều quan trọng. Nếu bảo ít hơn thì không sao, nhưng
nếu nói nhiều hơn không khéo chuốc vạ vào thân. Một người đẹp lạnh lùng như
Tuyết Tình cũng không ngoại lệ, sau này có lẽ mỗi khi nói năng điều gì đó trước
mặt cô ấy thì thận trọng vẫn là hơn, chẳng may mà lỡ lời có khi còn oan hơn cả
nàng Đậu Nga.
“Không thể như thế được! Đó là chuyện không thể, xảy ra án mạng mà lại
không khởi tố?” Trăn Trăn nói với vẻ ngạc nhiên.
Trăn Trăn chưa từng làm việc ở Phòng trinh sát hình sự không hiểu rõ điều
này cũng là lẽ thường, có lẽ tôi phải bổ túc cho cô ấy đôi chút, “Không làm thì
không có lỗi, ít làm thì ít lỗi, những vụ án như thế này nếu gia đình người chết
không yêu cầu thì không khởi tố cũng là chuyện không hiếm. Nếu người phạm
tội lại mắc bệnh tâm thần thì tòa án cũng sẽ cân nhắc khi xử lý, mức phạt cũng
không nặng.” Tiếp đó tôi nói với Vĩ Ca: “Còn anh, chắc không phải là không có
thu hoạch gì đấy chứ?”
“Cho tôi thêm mười lăm phút nữa.” Vĩ Ca ngáp, nói: “Làm những công việc
đòi hỏi đến sức lực như thế này, chẳng cần đến chút kỹ thuật nào, vô vị chết đi
được!”
“Vậy để tôi báo cáo với sếp trước, rồi quay lại nói chuyện với anh sau.” Nói
xong, tôi và Trăn Trăn cùng bước vào phòng của tổ trưởng.
Tổ trưởng đang nhìn chăm chăm như dán mắt vào màn hình máy tính, khi
chúng tôi bước vào anh ta cũng vẫn chẳng ngẩng đầu lên. Tôi ngồi xuống châm
một điếu thuốc, nhưng lập tức bị Trăn Trăn giằng lấy và dập tắt. Đúng là thèm
được trở lại những ngày cùng làm việc với Tiểu Tương, ít ra thì cậu ấy cũng
không dập tắt thuốc của tôi, khi tôi không có thuốc hút còn có thể xin cậu ấy.
Không biết tình hình hiện giờ của cậu ấy như thế nào rồi, cũng có thể cậu ấy đã
33
từ giã thế giới này... Đã hai năm rồi tôi không nhận được tin tức của cậu ấy, hy
vọng rằng cậu ấy còn sống.
Sau phút giây hoài niệm, thì đến lúc vào việc chính. Tôi trình bày tóm tắt lại
sự việc cho tổ trưởng nghe xong thì nêu ý kiến của mình: “Vụ án này phức tạp
hơn chúng ta tưởng tượng rất nhiều, bây giờ, chuyện ma cái ôm con hình như
chỉ là tấm bình phong. Có lẽ, có người nào đó đã lợi dụng vụ án mười năm
trước để che đậy một bí mật không thể để cho người khác biết.”
“Có thể như vậy sao?” Mắt của tổ trưởng vẫn không rời khỏi màn hình, hơn
nữa còn tỏ ra rất bình tĩnh và không mấy chú ý tới nội dung mà tôi nói.
Tôi khẽ nâng những ngón tay bị bỏng của Trăn Trăn lên, giải thích: “Cuốn
sổ ghi chép đó sở dĩ bị bốc cháy hoàn toàn không phải là do ma quỷ gì cả mà là
do người nào đó đã bí mật để phôt pho trắng vào đó. Trong điều kiện bình
thường cuốn sổ đó không có gì đặc biệt, nhưng khi bị lật giở đến trang có để
phôt pho thì hơi ấm từ bàn tay người và sự cọ sát đã sản sinh ra một nhiệt lượng
đủ để làm cho phôt pho bốc cháy.”
Trăn Trăn nhìn những ngón tay của mình, nói như đã ngộ ra: “Ý của anh là,
có người đã giả làm ma để giết người, và còn giở trò với cuốn sổ ghi chép đó?
Nhưng, người ấy làm vậy là vì mục đích gì mới được chứ?”
Tôi vặn người một cái cho đỡ mỏi rồi đáp: “Điều này thì chưa thể nói ra cho
rõ ràng được. Nếu chỉ là vì để cho sinh viên không ra rừng cây long não thì
chẳng cần thiết phải giết người, vì xảy ra án mạng thì nhất định sẽ khiến cho
cảnh sát phải chú ý, hơn nữa chúng ta cũng chẳng tìm kiếm được gì trong khu
rừng đó cả.”
Tổ trưởng vẫn nhìn vào màn hình, không có ý định nói gì, ngược lại Trăn
Trăn thì hỏi: “Vậy bây giờ thì phải bắt đầu điều tra từ đâu đây?”
Vấn đề này rất đơn giản, “Nếu người đó muốn tiêu hủy những ký lục về
phòng 106, thì hãy bắt đầu từ bốn nữ sinh đã từng ở trong căn phòng đó, đảm
bảo sẽ tìm ra manh mối.”
Dường như Trăn Trăn cảm thấy mình gặp họa, cô cau mày nói: “Cả phòng
hồ sơ đã bị cháy rụi rồi, làm sao mà tìm được bốn cô nữ sinh đó!”
“Chuyện này thì còn phải xem tài năng của Vĩ Ca thôi.” Tôi lại châm một
điếu thuốc nữa, nhưng lần này không bị Trăn Trăn giằng lấy và dập tắt như
trước.
“Được, mọi người cứ điều tra theo hướng đó đi, còn về vị giáo sư họ Tiêu ấy
hãy để cho Tuyết Tình và Tiểu Miêu đi điều tra, có gì mới thì về báo cáo với
tôi.” Giọng nói của tổ trưởng khiến Trăn Trăn có cảm giác anh ta không để tâm
vào công việc. Khi rời khỏi đó, cô cố ý nhìn lên màn hình máy tính.
34
“Không hiểu sao mới sáng ngày ra mà tổ trưởng đã nghiên cứu về tình hình
cổ phiếu như thế!” Vừa ra khỏi phòng tổ trưởng, cô ấy liền nói.
“Chơi cổ phiếu là sở trường của tổ trưởng, nếu có tiền nhàn rỗi thì hãy chơi
cùng anh ấy đi.” Tôi đùa.
Trăn Trăn nói với vẻ mặt coi thường: “Tôi không thèm chơi cổ phiếu, có
khác gì đánh bạc đâu.”
“Tất nhiên là khác rồi, đánh bạc là phạm pháp, còn chơi cổ phiếu là hợp
pháp, lại còn nộp thuế nữa!” Sau khi đùa với Trăn Trăn xong, tôi đi tới bên Vĩ
Ca, nói: “Đã tìm thấy tư liệu gì về bốn cô nữ sinh đó chưa?”
“Chỉ cung cấp khóa học mà đòi tìm ngay ra người, anh cũng đánh giá cao tôi
đấy nhỉ.”
“Vậy anh đã tìm được những gì rồi? Hacker vĩ đại nhất của thế kỷ?” Tôi ném
cho Vĩ Ca một điếu thuốc.
“Nói đúng quá. Đây...” Vĩ Ca đưa cho tôi hai tờ giấy A4 trên đó là bản sao
bằng tốt nghiệp và một bản danh sách, “Tôi đã vào hết các trang mạng nội bộ có
thể vào được và một trang ghi chép của các học sinh trong trường đó. Trong số
đó có phần viết của một học sinh đề cập đến vụ án mạng xảy ra vào lúc trước
khi tốt nghiệp, nội dung mà người học sinh đó thuật lại phần lớn giống như vụ
án đã xảy ra ở phòng 106, người mà anh muốn tìm có lẽ là những học sinh trong
lớp này. Ảnh tốt nghiệp và danh sách học sinh là copy từ trang ghi chép đó
xuống, nhưng số người viết vào trang đó rất ít, kể từ khi lập trang web đó đến
nay mới chỉ có một IP để lại lời nhắn, hơn nữa từ lâu rồi không có thay đổi gì.”
Ảnh tốt nghiệp mặc dù đã được phóng to, nhưng hình ảnh trên đó mờ và
không rõ, chỉ có thể nhìn thấy trong đó có tất cả 31 học sinh, cố gắng lắm mới
phân biệt được ai là nam ai là nữ, nhưng nếu dựa vào đó để mà tìm ra người thì
hoàn toàn không thể thực hiện được. Trong khi ấy, trong danh sách thì lại có 33
người, nhưng lại không có địa chỉ liên hệ, thậm chí còn không ghi cả giới tính
nữa, xét ra thì cũng chẳng có giá trị thực tế nào hơn bức ảnh kia. Vì danh sách
nhiều hơn số người trong ảnh là hai, từ đó suy ra rằng, những người không có
trong ảnh có lẽ là hung thủ và nạn nhân của vụ án tại phòng 106, cũng có nghĩa
là bức ảnh chụp khi tốt nghiệp không có ý nghĩa gì.
Tôi gãi đầu, hỏi: “Còn thứ gì khác nữa không?”
“Những người bình thường thì chỉ có thể cung cấp cho anh đến thế thôi
nhưng tôi là một hacker, tất nhiên không thể để xấu mặt đến thế được.” Vĩ Ca
tựa lưng vào ghế, lấy ra một điếu thuốc, điệu bộ lười nhác, rồi nói với giọng rất
đắc ý: “Tôi đã mò ra được địa chỉ của người lập ra trang web đó và IP của người
35
để lại những lời viết, IP của người lập ra nó từ nước ngoài, bây giờ tạm thời
chưa xác định được vị trí cụ thể, nhưng tôi đã gửi e-mail cho cô ấy, còn khi nào
có thư trả lời hay là có trả lời hay không thì tôi không thể biết được. Còn một IP
khác là từ Bệnh viện Nhân dân của tỉnh, tôi đã thâm nhập vào hệ thống máy tính
của bệnh viện, tra được vị trí của IP là một phòng nào đó trên tầng bảy, anh hãy
tới đó xem, may ra thì thu hoạch được ít nhiều.”
“Cảm ơn nhé!” Sau khi nói xong câu cảm ơn với Vĩ Ca, tôi liền chuẩn bị
cùng với Trăn Trăn ra ngoài điều tra, nhưng Vĩ Ca đã gọi tôi lại: “Đừng vội, tôi
nói thêm cho anh biết một việc thú vị, có lẽ nó càng có liên quan hơn đến vụ án
này.”
Tôi dừng bước, lắng nghe.
“Khi tôi xâm nhập vào hệ thống máy tính của bệnh viện, tôi phát hiện ra một
số hồ sơ nội bộ được bảo mật, phần lớn nội dung trong đó là về các vụ việc sai
sót do thiếu trách nhiệm của nhân viên y vụ, ví dụ như vụ việc nhạy cảm do
dùng nhầm thuốc dẫn đến chết người. Trong đó còn nói tới việc chuyện các xác
chết để trong nhà lạnh bị móc mất tim mấy năm gần đây, cho đến nay đã có tới
ba, bốn mươi trường hợp như vậy, dường như cứ khoảng hai tháng lại xảy ra
một lần.”
Tim!
Mất tim!
Lại nghe nói đến chuyện mất tim!
Liệu Bệnh viện Nhân dân tỉnh và chuyện ma cái ôm con có mối liên quan gì
không nhỉ? Với một đống đầu mối như vậy không biết nên bắt đầu xử lý từ đâu?
Vụ án này xem ra càng ngày càng thú vị đây.
Lại Nghe Chuyện Mất Tim
Xét theo những tin tức thu thập được cho đến lúc này thì rất có khả năng
vụ án ma cái ở trường Đại học Y vừa rồi có liên quan tới vụ án ở phòng 106
mười năm trước đây, vì thế chúng tôi định tới thư viện tra cứu tư liệu về các cô
gái trong vụ án để tiếp tục điều tra.
Phần lớn các trường đại học đều có thư viện, và hầu như mỗi một thư viện ít
nhiều cũng cất giấu một số điều bí mật trong đó. Tất nhiên, muốn khai thác
những bí mật đó hoàn toàn không phải một chuyện dễ dàng, nếu không thì đã
không gọi là “bí mật”.
Khi tới thư viện, bên trong không có nhiều người, trong một căn phòng rất
rộng mà chỉ có ba, bốn người, không khí không còn là yên tĩnh mà là lạnh tanh,
hình như các sinh viên bây giờ đều không muốn dành thời gian cho việc học
hành nữa. Nhân viên quản lý cũng không biết đi đâu mất, hỏi thăm mấy sinh
viên đang đọc sách thì mới biết, hình như người ấy đi ăn cơm rồi.
Những tư liệu về sinh viên có lẽ đã được khóa trong phòng hồ sơ, không có
người quen cứ ở lại cũng chỉ là phí hoài thời gian mà thôi nhưng không thể làm
như Trăn Trăn “ Phá cửa cho rồi!” được.
Vì nôn nóng muốn tìm cho ra hung thủ, nên đến cơm trưa chúng tôi cũng
chưa kịp ăn, bây giờ thì bụng đang réo ầm ầm, vì thế tôi bèn đề nghị: “Hay là
chúng ta đi ăn chút gì đã đi!”
Vừa nói đến ăn, dường như Trăn Trăn lại nhớ đến những xác chết trong
phòng giải phẫu, thế là lại buồn nôn và không muốn ăn, “ Anh cứ đi đi, rồi
mang về cho tôi mấy cái bánh bao là được.”
“Chỉ ăn bánh bao không làm sao mà được!” Tôi chợt nhớ đến một chỗ hay,
“Nghe Nhã Nhàn nói, ở ngoài cổng trường có một quán ăn, đồ ăn ở đó cũng khá
ngon, nhất là canh tim lợn, chỉ cần ăn một lần là nghiện ngay, cô có muốn ra đó
nếm thử không...”
“Anh cút ngay đi!” Trăn Trăn đá tôi một cái.
Khi tôi tới cái quán ăn mà Nhã Nhàn nói, thì người ra vào đó đã đông nghịt,
mà toàn là học sinh, nam có nữ có, cứ tốp năm, tốp ba ngồi chụm đầu cùng
29
nhau. Khó khăn lắm tôi mới tìm được một chỗ ngồi xuống và gọi hai món ăn
cùng với canh tim lợn. Sau đó, tôi ngồi lắng nghe những lời chuyện trò rôm rả
của những sinh viên xung quanh. Chủ đề mà họ nói tới xoay quanh các trò chơi
game, phim sex, chuyện xấu về các giáo viên, và tất nhiên chuyện yêu đương
giữa nam và nữ được nói tới nhiều nhất. Một số sinh viên các lớp lớn hơn thì
nói đến chuyện đi thi phỏng vấn khi xin việc và chuyện học hành. Tuy đều là
những thông tin không có giá trị, nhưng thỉnh thoảng cũng có thể nghe được
một vài chi tiết có thể cần dùng đến...
“Tiểu Mã, cậu nói xem, liệu giáo sư Tiêu có mang tim của xác chết đi bán
không? Trong phòng giải phẫu mẫu gì cũng có, chỉ riêng tim là không.” Người
nói là một nam sinh đeo kính ngồi ở bàn bên cạnh.
Tiểu Mã đáp với vẻ mặt coi thường: “Xì, bây giờ cậu mới biết à? Nghe
những người khóa trên nói, tận mắt thấy thầy ấy sau khi dạy xong giờ giải phẫu
thì len lén mang tim đi!”
Một sinh viên có mái tóc hơi dài, nói: “Chắc là không phải thế đâu. Cậu
nghe ai nói thế? Ông ấy mang tim đi thì có tác dụng gì? Xác chết đã được để
trong nhà lạnh cả mấy ngày, không thể nào dùng để ghép được nữa, ai người ta
mua!”
Sinh viên đeo kính đùa: “Tớ làm sao mà biết được, chưa biết chừng là bán
cho mấy nhà sưu tập biến thái cũng nên!”
Tiểu Mã cũng đùa: “Mình thì lại nghĩ rằng ông ấy mang về nhà nấu canh, ha
ha!”
Một cô gái ở bàn khác đột nhiên xen vào: “Mọi người đừng nói những
chuyện buồn nôn ấy nữa, chúng ta còn phải ăn cơm đấy!”
...
Tôi vừa húp canh tim lợn, vừa nghĩ về những lời đối thoại của các bạn sinh
viên, giáo sư Tiêu mà họ nói tới vì sao lại mang tim của xác chết đi nhỉ? Theo lý
mà nói, những xác chết dùng cho tiết giải phẫu thường được bảo quản không lấy
gì làm tốt lắm, nếu nói là mang các bộ phận đó ra để giao dịch phi pháp là điều
không thể. Nhưng nếu dùng làm thành các tiêu bản để bán cho những người
thích sưu tầm thì có lẽ mắt còn có giá hơn ấy chứ? Vậy thì sao lại là tim? Có lẽ
cần phải điều tra về vị giáo sư Tiêu này một chút. Con ma cái ôm con mỗi khi
giết người đều móc lấy tim của một người trong số đó, giữa hai người này có lẽ
có một mối liên hệ gì chăng?
Đúng lúc tôi đang nghĩ tới những lời trao đổi giữa Tiểu Mã với bạn bè của
cậu ta thì bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng kêu: “Thư viện cháy rồi!”
Trăn Trăn vẫn còn ở trong thư viện, phải nhanh chóng tới đó xem cô ấy đã bị
cháy xém hay chưa. Tôi gọi chủ quán tới thanh toán, ném một đám tiền lên mặt
30
bàn rồi lập tức chạy đi. Khi tôi chạy đến cửa, hình như nghe thấy tiếng của một
nữ sinh kêu lên: “Quản lý ký túc, thanh toán...”
Ngọn lửa ở thư viện rất to, khi tôi tới nơi thì ánh lửa đỏ đã chiếu sáng cả một
góc trời, khó khăn lắm tôi mới tìm được Trăn Trăn với mái tóc bị cháy xém kha
nhiều trong đám người hỗn loạn, tôi liền hỏi cô ấy đã xảy ra chuyện gì.
“Tôi cũng không biết phải nói như thế nào, anh đi được một lúc...” Trăn
Trăn kể lại chuyện xảy ra với hơi thở vẫn còn dồn dập:
Anh đi chưa được bao lâu thì người quản lý tên là Phan Thu Hà về, tôi nói
rằng cần tìm tư liệu về các nữ sinh sống trong phòng 106 hồi trước, chị ta nói tất
cả tư liệu đều ở phòng hồ sơ, nhưng tôi chỉ biết khóa học của mấy cô sinh viên
đó chứ không biết tên họ của họ, muốn tìm chắc chắn sẽ tốn không ít thời gian.
Tiếp đó, chị ta đưa tôi tới phòng hồ sơ và còn giúp tôi tìm tư liệu.
Tư liệu trong phòng hồ sơ rất nhiều, trong căn phòng khoảng một trăm mét
vuông có tới hai mươi chiếc giá, mỗi chiếc giá lại có tới ba tầng, vừa nhìn tôi đã
thấy chóng hết cả mặt. May mà có quản lý giúp đỡ, chứ nếu không thì tôi cũng
chẳng biết nên bắt đầu từ đâu. Chị ấy nói không biết tên mà cứ lật xem hồ sơ
sinh viên thì sẽ khó mà tìm thấy, và gợi ý tôi là nên tìm từ bút lục đăng ký vào ở
trong ký túc xá. Vì kể từ khi xảy ra sự việc thì phòng 106 không ai dám vào đó
ở nữa, nên chỉ cần tìm danh sách của những người đến ở sau cùng là được.
Những bút lục có liên quan đến ký túc xá được để trên chiếc giá sau cùng,
chúng tôi tìm một lúc thì thấy những ghi chép về đăng ký ở ký túc xá của mười
năm trước. Nhưng khi tôi vừa lật đến cuốn sổ đó thì bỗng dưng nó bốc cháy.
Chúng tôi đã định dập tắt đám lửa đó, nhưng không hiểu sao, cuối cùng lại
khiến cho cả phòng hồ sơ đều cháy theo...
“Ôi trời...!” tôi thở dài, “Tôi đã gặp không ít người ngốc, nhưng ngốc như cô
thì thật là hiếm!”
“Chuyện này không chỉ trách riêng mình tôi được, ai mà biết được vì sao
cuốn sổ đó lại vô duyên vô cớ bốc cháy, hơn nữa lại còn tỏa ra rất nhiều khói
trắng khiến tôi không sao mở mắt ra được, nếu không thì đã không ra bộ dạng
như bây giờ.” Trăn Trăn nói, giọng hơi run rẩy, rồi hỏi tôi: “Anh nói xem, có
phải con ma cái ôm con đó lại gây chuyện để ngăn chặn việc chúng ta điều tra
hay không?”
Qua những lời nói của Trăn Trăn, tôi phát hiện ra một điều: “Cô chắc chắn
rằng lúc đó cuốn sổ ghi chép bốc ra rất nhiều khói trắng chứ?”
“Đúng vậy!” Cô ấy gật đầu lia lia, “nhiều tới mức mắt tôi không thể mở
được ra.”
“Cuốn sổ ghi chép ấy đã bốc cháy như thế nào, cô hãy nói kỹ lại một lần nữa
xem.”
31
“Lúc đó tôi đang lật các trang, khi tôi lật tới trang có ghi chép về phòng số
106 thì tự nhiên cảm thấy tay nóng ran, rồi nhìn thấy hình như có một đốm
sáng, tiếp đó là rất nhiều khói trắng bốc lên, khiến tôi giật thót mình ném vội
cuốn sổ xuống đất. Ai ngờ, cuốn sổ đó cứ thế bốc cháy, lại còn cháy lan sang cả
những thứ bên cạnh nữa. Vì trên nền nhà có rất nhiều thứ linh tinh, nên một khi
đã cháy thì rất khó mà ngăn lại được, tôi dùng chân di mãi cũng không tắt bèn
cùng với người quản lý chạy đi lấy bình chữa cháy, nhưng đáng tiếc những
chiếc bình đó đều đã bị hỏng không có chiếc nào dùng được.” Trăn Trăn nói,
chìa những ngón tay bị bỏng ra cho tôi xem.
“Thế thì... không phải là con ma cái đó gây ra rồi...” Có thể trong vụ án này
còn ẩn chứa rất nhiều bí mật mà mọi người chưa biết.
Buổi sáng ngày hôm sau, tôi vừa bước vào cửa phòng của Tổ chuyên án thì
đã nhìn thấy Trăn Trăn với mái tóc cắt ngắn đang nói chuyện với Miêu Miêu.
“Sao lại cắt tóc ngắn như vậy, thất tình à?” Miêu Miêu đi quanh người Trăn
Trăn hai vòng, nói với vẻ hiếu kỳ.
Vĩ Ca đang đưa tay lướt nhanh trên bàn phím đột nhiên cũng dừng công
việc, vươn dài cổ ra nghe lỏm.
“Có ai theo đuổi mình đâu, làm gì có chuyện thất tình!” Trăn Trăn liền kể
chuyện thư viện bị cháy và việc cắt ngắn tóc là hậu quả tất yếu. Tiếp đó, hai
người nói sang những chuyện khác chẳng mấy liên quan, Vĩ Ca ngáp dài, tiếp
tục gõ bàn phím.
“Xin chào buổi sáng!” Tôi chủ động chào mọi người, sau đó làm ra vẻ rất
ngạc nhiên, nói với Trăn Trăn: “Woa, kiểu tóc mới của cô cũng đẹp đấy chứ!”
“Bây giờ mà còn gọi là buổi sáng, không nhìn đồng hồ xem đã mấy giờ rồi
à?” Cô lườm tôi một cái.
Tôi nhìn đồng hồ, “Đến muộn có hai mươi phút thôi mà, vẫn còn sớm, ít ra
thì cũng sớm hơn Tuyết Tình...”
“Anh đang gọi tôi à?” Tuyết Tình xuất hiện sau lưng tôi như bóng ma, khiến
tôi giật nẩy mình.
“Cô ấy đã đến từ lâu rồi, còn sớm hơn cả chúng tôi nữa đấy.” Vĩ Ca nói rồi
lại ngáp một cái.
“Các đồng chí đã vất vả quá!” Tôi chào mọi người theo động tác quân sự, rồi
lập tức chuyển chủ đề câu chuyện, nói với Miêu Miêu: “Đã tìm ra ký lục về vụ
án mười năm trước chưa?”
32
Miêu Miêu cười ngượng ngùng: “Nhiều hồ sơ như vậy, một mình tôi làm sao
xem hết được, hơn nữa lại vô vị như vậy, tôi lật xem được một nửa đã thấy buồn
ngủ. May mà có chị Tuyết Tình giúp tôi...”
“À, thì ra chị Tuyết Tình là một Lôi Phong sống, bề ngoài thì lạnh lùng
nhưng bên trong thì lại có một trái tim nóng bỏng, xin bái phục ngưỡng mộ!”
Tôi nhăn nhở cười và khẽ vỗ tay.
Tuyết Tình bình thản nhìn tôi, ánh mắt tĩnh lặng như mặt nước, dường như
chẳng hề có bất cứ tình cảm nào, sau đó nói: “Không có ký lục về vụ án đó, có
lẽ đã không chính thức khởi án.” Ngừng một lát, Tuyết Tình bổ sung một câu:
“Tôi ít hơn anh một tuổi nên cứ gọi tên thôi là được, không cần phải thêm chữ
chị vào đâu.”
Cho dù là những cô gái xinh đẹp tuổi đôi mươi hay những phụ nữ tóc đã hoa
râm thì tuổi tác vẫn là một điều quan trọng. Nếu bảo ít hơn thì không sao, nhưng
nếu nói nhiều hơn không khéo chuốc vạ vào thân. Một người đẹp lạnh lùng như
Tuyết Tình cũng không ngoại lệ, sau này có lẽ mỗi khi nói năng điều gì đó trước
mặt cô ấy thì thận trọng vẫn là hơn, chẳng may mà lỡ lời có khi còn oan hơn cả
nàng Đậu Nga.
“Không thể như thế được! Đó là chuyện không thể, xảy ra án mạng mà lại
không khởi tố?” Trăn Trăn nói với vẻ ngạc nhiên.
Trăn Trăn chưa từng làm việc ở Phòng trinh sát hình sự không hiểu rõ điều
này cũng là lẽ thường, có lẽ tôi phải bổ túc cho cô ấy đôi chút, “Không làm thì
không có lỗi, ít làm thì ít lỗi, những vụ án như thế này nếu gia đình người chết
không yêu cầu thì không khởi tố cũng là chuyện không hiếm. Nếu người phạm
tội lại mắc bệnh tâm thần thì tòa án cũng sẽ cân nhắc khi xử lý, mức phạt cũng
không nặng.” Tiếp đó tôi nói với Vĩ Ca: “Còn anh, chắc không phải là không có
thu hoạch gì đấy chứ?”
“Cho tôi thêm mười lăm phút nữa.” Vĩ Ca ngáp, nói: “Làm những công việc
đòi hỏi đến sức lực như thế này, chẳng cần đến chút kỹ thuật nào, vô vị chết đi
được!”
“Vậy để tôi báo cáo với sếp trước, rồi quay lại nói chuyện với anh sau.” Nói
xong, tôi và Trăn Trăn cùng bước vào phòng của tổ trưởng.
Tổ trưởng đang nhìn chăm chăm như dán mắt vào màn hình máy tính, khi
chúng tôi bước vào anh ta cũng vẫn chẳng ngẩng đầu lên. Tôi ngồi xuống châm
một điếu thuốc, nhưng lập tức bị Trăn Trăn giằng lấy và dập tắt. Đúng là thèm
được trở lại những ngày cùng làm việc với Tiểu Tương, ít ra thì cậu ấy cũng
không dập tắt thuốc của tôi, khi tôi không có thuốc hút còn có thể xin cậu ấy.
Không biết tình hình hiện giờ của cậu ấy như thế nào rồi, cũng có thể cậu ấy đã
33
từ giã thế giới này... Đã hai năm rồi tôi không nhận được tin tức của cậu ấy, hy
vọng rằng cậu ấy còn sống.
Sau phút giây hoài niệm, thì đến lúc vào việc chính. Tôi trình bày tóm tắt lại
sự việc cho tổ trưởng nghe xong thì nêu ý kiến của mình: “Vụ án này phức tạp
hơn chúng ta tưởng tượng rất nhiều, bây giờ, chuyện ma cái ôm con hình như
chỉ là tấm bình phong. Có lẽ, có người nào đó đã lợi dụng vụ án mười năm
trước để che đậy một bí mật không thể để cho người khác biết.”
“Có thể như vậy sao?” Mắt của tổ trưởng vẫn không rời khỏi màn hình, hơn
nữa còn tỏ ra rất bình tĩnh và không mấy chú ý tới nội dung mà tôi nói.
Tôi khẽ nâng những ngón tay bị bỏng của Trăn Trăn lên, giải thích: “Cuốn
sổ ghi chép đó sở dĩ bị bốc cháy hoàn toàn không phải là do ma quỷ gì cả mà là
do người nào đó đã bí mật để phôt pho trắng vào đó. Trong điều kiện bình
thường cuốn sổ đó không có gì đặc biệt, nhưng khi bị lật giở đến trang có để
phôt pho thì hơi ấm từ bàn tay người và sự cọ sát đã sản sinh ra một nhiệt lượng
đủ để làm cho phôt pho bốc cháy.”
Trăn Trăn nhìn những ngón tay của mình, nói như đã ngộ ra: “Ý của anh là,
có người đã giả làm ma để giết người, và còn giở trò với cuốn sổ ghi chép đó?
Nhưng, người ấy làm vậy là vì mục đích gì mới được chứ?”
Tôi vặn người một cái cho đỡ mỏi rồi đáp: “Điều này thì chưa thể nói ra cho
rõ ràng được. Nếu chỉ là vì để cho sinh viên không ra rừng cây long não thì
chẳng cần thiết phải giết người, vì xảy ra án mạng thì nhất định sẽ khiến cho
cảnh sát phải chú ý, hơn nữa chúng ta cũng chẳng tìm kiếm được gì trong khu
rừng đó cả.”
Tổ trưởng vẫn nhìn vào màn hình, không có ý định nói gì, ngược lại Trăn
Trăn thì hỏi: “Vậy bây giờ thì phải bắt đầu điều tra từ đâu đây?”
Vấn đề này rất đơn giản, “Nếu người đó muốn tiêu hủy những ký lục về
phòng 106, thì hãy bắt đầu từ bốn nữ sinh đã từng ở trong căn phòng đó, đảm
bảo sẽ tìm ra manh mối.”
Dường như Trăn Trăn cảm thấy mình gặp họa, cô cau mày nói: “Cả phòng
hồ sơ đã bị cháy rụi rồi, làm sao mà tìm được bốn cô nữ sinh đó!”
“Chuyện này thì còn phải xem tài năng của Vĩ Ca thôi.” Tôi lại châm một
điếu thuốc nữa, nhưng lần này không bị Trăn Trăn giằng lấy và dập tắt như
trước.
“Được, mọi người cứ điều tra theo hướng đó đi, còn về vị giáo sư họ Tiêu ấy
hãy để cho Tuyết Tình và Tiểu Miêu đi điều tra, có gì mới thì về báo cáo với
tôi.” Giọng nói của tổ trưởng khiến Trăn Trăn có cảm giác anh ta không để tâm
vào công việc. Khi rời khỏi đó, cô cố ý nhìn lên màn hình máy tính.
34
“Không hiểu sao mới sáng ngày ra mà tổ trưởng đã nghiên cứu về tình hình
cổ phiếu như thế!” Vừa ra khỏi phòng tổ trưởng, cô ấy liền nói.
“Chơi cổ phiếu là sở trường của tổ trưởng, nếu có tiền nhàn rỗi thì hãy chơi
cùng anh ấy đi.” Tôi đùa.
Trăn Trăn nói với vẻ mặt coi thường: “Tôi không thèm chơi cổ phiếu, có
khác gì đánh bạc đâu.”
“Tất nhiên là khác rồi, đánh bạc là phạm pháp, còn chơi cổ phiếu là hợp
pháp, lại còn nộp thuế nữa!” Sau khi đùa với Trăn Trăn xong, tôi đi tới bên Vĩ
Ca, nói: “Đã tìm thấy tư liệu gì về bốn cô nữ sinh đó chưa?”
“Chỉ cung cấp khóa học mà đòi tìm ngay ra người, anh cũng đánh giá cao tôi
đấy nhỉ.”
“Vậy anh đã tìm được những gì rồi? Hacker vĩ đại nhất của thế kỷ?” Tôi ném
cho Vĩ Ca một điếu thuốc.
“Nói đúng quá. Đây...” Vĩ Ca đưa cho tôi hai tờ giấy A4 trên đó là bản sao
bằng tốt nghiệp và một bản danh sách, “Tôi đã vào hết các trang mạng nội bộ có
thể vào được và một trang ghi chép của các học sinh trong trường đó. Trong số
đó có phần viết của một học sinh đề cập đến vụ án mạng xảy ra vào lúc trước
khi tốt nghiệp, nội dung mà người học sinh đó thuật lại phần lớn giống như vụ
án đã xảy ra ở phòng 106, người mà anh muốn tìm có lẽ là những học sinh trong
lớp này. Ảnh tốt nghiệp và danh sách học sinh là copy từ trang ghi chép đó
xuống, nhưng số người viết vào trang đó rất ít, kể từ khi lập trang web đó đến
nay mới chỉ có một IP để lại lời nhắn, hơn nữa từ lâu rồi không có thay đổi gì.”
Ảnh tốt nghiệp mặc dù đã được phóng to, nhưng hình ảnh trên đó mờ và
không rõ, chỉ có thể nhìn thấy trong đó có tất cả 31 học sinh, cố gắng lắm mới
phân biệt được ai là nam ai là nữ, nhưng nếu dựa vào đó để mà tìm ra người thì
hoàn toàn không thể thực hiện được. Trong khi ấy, trong danh sách thì lại có 33
người, nhưng lại không có địa chỉ liên hệ, thậm chí còn không ghi cả giới tính
nữa, xét ra thì cũng chẳng có giá trị thực tế nào hơn bức ảnh kia. Vì danh sách
nhiều hơn số người trong ảnh là hai, từ đó suy ra rằng, những người không có
trong ảnh có lẽ là hung thủ và nạn nhân của vụ án tại phòng 106, cũng có nghĩa
là bức ảnh chụp khi tốt nghiệp không có ý nghĩa gì.
Tôi gãi đầu, hỏi: “Còn thứ gì khác nữa không?”
“Những người bình thường thì chỉ có thể cung cấp cho anh đến thế thôi
nhưng tôi là một hacker, tất nhiên không thể để xấu mặt đến thế được.” Vĩ Ca
tựa lưng vào ghế, lấy ra một điếu thuốc, điệu bộ lười nhác, rồi nói với giọng rất
đắc ý: “Tôi đã mò ra được địa chỉ của người lập ra trang web đó và IP của người
35
để lại những lời viết, IP của người lập ra nó từ nước ngoài, bây giờ tạm thời
chưa xác định được vị trí cụ thể, nhưng tôi đã gửi e-mail cho cô ấy, còn khi nào
có thư trả lời hay là có trả lời hay không thì tôi không thể biết được. Còn một IP
khác là từ Bệnh viện Nhân dân của tỉnh, tôi đã thâm nhập vào hệ thống máy tính
của bệnh viện, tra được vị trí của IP là một phòng nào đó trên tầng bảy, anh hãy
tới đó xem, may ra thì thu hoạch được ít nhiều.”
“Cảm ơn nhé!” Sau khi nói xong câu cảm ơn với Vĩ Ca, tôi liền chuẩn bị
cùng với Trăn Trăn ra ngoài điều tra, nhưng Vĩ Ca đã gọi tôi lại: “Đừng vội, tôi
nói thêm cho anh biết một việc thú vị, có lẽ nó càng có liên quan hơn đến vụ án
này.”
Tôi dừng bước, lắng nghe.
“Khi tôi xâm nhập vào hệ thống máy tính của bệnh viện, tôi phát hiện ra một
số hồ sơ nội bộ được bảo mật, phần lớn nội dung trong đó là về các vụ việc sai
sót do thiếu trách nhiệm của nhân viên y vụ, ví dụ như vụ việc nhạy cảm do
dùng nhầm thuốc dẫn đến chết người. Trong đó còn nói tới việc chuyện các xác
chết để trong nhà lạnh bị móc mất tim mấy năm gần đây, cho đến nay đã có tới
ba, bốn mươi trường hợp như vậy, dường như cứ khoảng hai tháng lại xảy ra
một lần.”
Tim!
Mất tim!
Lại nghe nói đến chuyện mất tim!
Liệu Bệnh viện Nhân dân tỉnh và chuyện ma cái ôm con có mối liên quan gì
không nhỉ? Với một đống đầu mối như vậy không biết nên bắt đầu xử lý từ đâu?
Vụ án này xem ra càng ngày càng thú vị đây.
/48
|