Tình Yêu Tội Lỗi

Chương 29: Rối loạn

/56


_Cố lên! Cố lên! – Tiếng reo hò cổ vũ ồn ào làm cả bờ biển ban đêm trở nên náo nhiệt. Bên ánh lửa bập bùng, hai đội kéo co đang tranh tài kịch liệt. Mặc dù trên cát làm giảm đi lực ma sát, nhưng không vì thế mà tinh thần chiến đấu của họ trở nên sa sút, ngược lại lại càng thêm sôi sục…

_Chị nói xem, tại sao họ lại không đứng cùng đội chứ?

_Không biết. – Tôi cười khổ. Thế Anh và Nhật Minh,dường như ngay từ đầu đã không có thiện cảm với nhau.

Vốn dĩ sau bữa tối, mọi người trong đoàn du lịch tổ chức đốt lửa trại thi kéo co, nhưng nói thế nào nhất định hai người đó cũng không chịu chung một đội.

_Anh Thế Anh, cố lên!...

_Chị ấy có vẻ sung sức thật đấy…Chị Thu, chị nghĩ ai sẽ thắng?

_...Hòa thì tốt.

_No way! Kéo co làm sao mà hòa được?

_...Vậy Nhật Minh đi.

_Ha, hóa ra người yêu vẫn là nhất.

Tôi không nói thêm gì. Thật ra ở sâu trong tôi, có vẻ như mong Thế Anh thắng nhiều hơn…Không nên đúng không? Dù tôi đã cố không nghĩ đến, cố bắt mình phải quên, nhưng mỗi khi lơ đãng, tầm mắt tôi lại vô thức dõi theo hình bóng cậu ấy…

_A a a…

_Tỉ số một đều! Lượt cuối nhé! Chuẩn bị…Bắt đầu!

_Dzô, cố lên!!!

_Hòa, như chị đoán rồi đấy. Nhưng lần này thì không biết thế nào?

_Có quan trọng đâu, cũng chỉ là một trò chơi thôi.

_Em lại không nghĩ thế, trông họ cứ như quyết ăn thua đủ với nhau ý!

_Đừng nói linh tinh!

_Sao lúc nào chị cũng bảo em là nói linh tinh thế?...A, nhìn kìa!

Gì? Soạt! Rầm…Bịch.Bịch.

Không thể nào! Tôi liếc sang Kì Phong, nó cũng đang nhìn tôi.

_Chị Thu, chị đi làm thầy bói đi.

Khóe miệng tôi run rẩy. Cũng chỉ nói bừa thôi mà, ai ngờ lại thành thật chứ?

_Dây thừng đứt rồi, mọi người không sao chứ?

_Ông nào chọn dây thế?

_Có chọn đâu, tôi mượn trong kho của quản lý khách sạn mà. Chắc tại lâu quá nên nó bị mục.

_Thế này kết quả tính thế nào?

_Hòa cả làng thôi!



Hay tôi đi dự đoán kết quả bóng đá nhỉ? =.=

_Anh Thế Anh, anh không sao chứ?

Tôi thoáng giật mình quay qua hướng đó. Chỉ thấy cậu ấy chậm rãi đứng dậy, rũ rũ lớp cát trên người, còn Phượng Ngân cạnh đó đang ân cần hỏi han. Bất giác trái tim tôi như buộc chặt lại.

_Thu!

_Thu!?

_Hả? Nhật Minh?

_Em nghĩ gì vậy?

_Không, không có gì…Vai anh sao vậy? – Có người vừa vô tình chạm qua tay anh, tôi đã thấy anh nhíu mày.

_Không sao, vừa nãy dây thừng đứt, mọi người ngã chồng lên nhau nên anh bị đụng một chút.

Có nghĩa là…Thế Anh cũng vậy? Nhưng thế thì sao? Cậu ấy đã có Phượng Ngân lo lắng cho rồi…

_Thu? Em lại nghĩ gì vậy?

_Không…Anh có đau lắm không?

_Ừm…Một chút.

........................................

...............................

=.=

_A!

_Hừm! Thế này mà anh vẫn còn mạnh miệng à? – Tôi dán mạnh miếng cao dán lên vết tím đỏ trên vai anh, không hiểu sao tự nhiên lại thấy tức giận.

_Chơi thể thao đôi khi bị bầm tím cũng là bình thường, anh quen rồi. Em lo cho anh à? - Trong giọng nói anh hàm chứa ý cười.

_Không! Dán xong rồi, anh mặc áo vào đi.

_Em đang ngại sao?

_Sao phải ngại? Em cũng thấy nhiều rồi, bố em, Kì Phong, Thế Anh…Khác gì nhau đâu?

_Cả Thế Anh sao?

_Phải. – Chẳng qua lúc đó tôi đã cầm dép đi trong nhà ném cậu ấy.

_A, gì vậy?

Đột nhiên quay người lại làm tôi suýt chút nữa đụng vào ngực anh.

_Thật không khác nhau? – Khuôn mặt anh rất gần, gần đến nỗi tôi cơ hồ có thể cảm nhận được hơi thở ấm nóng đang phả trên mặt mình…

_Anh làm gì mà dựa gần như vậy? – Tôi không tự chủ được nghiêng người về phía sau.

_Em nói đi?

Mặt anh càng lúc càng sát lại…Cứ như là…

Bỗng nhiên, tôi nhớ lại lúc sáng…Tuy không phải rõ ràng lắm, nhưng hình như lúc đó…

Hôn!? Không, không phải, chỉ là hô hấp nhân tạo thôi...Chỉ đơn thuần để cứu tôi thôi…Nhưng mà...Trên môi...dường như vẫn còn lưu lại cảm giác kì lạ kia…A! Không xong, hình như mặt tôi đang nóng lên! ><

_Sao mặt em đỏ vậy? Đang nghĩ gì không trong sáng à?

_Anh dám đùa em? – Bực tức tôi giơ tay đánh vào ngực anh, nhưng ngay lập tức ngừng lại. Đánh người mà tay tôi còn đau hơn là sao? o’_’o

_Ha ha…

_Anh còn cười?

Tôi nhảy dựng lên định “tính sổ” với anh, nhưng anh né tránh làm tôi mất đà lao về phía trước…Đúng lúc này thì cửa phòng bật mở…

Khi tôi nhìn thấy người mới đến, phút chốc toàn thân cứng đờ! Sao tôi có thể quên là Nhật Minh và Thế Anh ở chung phòng chứ? Nhìn lại chính mình, tôi vừa ngã nằm lên người Nhật Minh, hơn nữa anh còn chưa mặc áo! Tư thế muốn có bao nhiêu thì bấy nhiêu ám muội…

_Xin lỗi đã làm phiền.

Rầm!!!

Xong. Chắc chắn là cậu ấy đã hiểu lầm. Tôi khóc không ra nước mắt mà! Tại sao lại trùng hợp thế chứ?

***********

*******

_Kì Phong, Thế Anh đâu?

_Vừa rồi em mới trông thấy cậu ta…A, kia kìa!

Cậu ấy đang bước về hướng chúng tôi. Nhưng mà…Hu hu, tôi muốn trốn! Ai cứu tôi bây giờ?

_Chị tìm em à? Có chuyện gì vậy?

Vù vù...Lạnh. Đông chết tôi mất thôi! T.T Có thể thu lại cái bộ mặt dọa người cùng giọng nói đến từ Bắc Cực ấy giùm tôi được không?

_Nghe…nghe nói em bị đau, chị định đưa em cao dán…- Tôi tận lực nhìn đông, nhìn tây, cố không nhìn vào mắt cậu ấy. May mà còn có Kì Phong ở đây không chắc tôi bỏ chạy rồi. T.T

_Cám ơn. Còn gì nữa không?

_Lúc nãy…Thật ra không như em nghĩ đâu…Chị dán cao dán cho Nhật Minh nhưng bị trượt chân, cho nên…- Có lẽ cũng không quan trọng, song tôi vẫn không nhịn được muốn giải thích…Chỉ vì tôi ghét bị hiểu lầm…Đúng, chỉ thế thôi.

_Vậy sao? – Vẫn đông lạnh, nhưng có vẻ hòa hoãn chút ít…- Nếu không còn gì thì em về ngủ đây.

_Ừ, em đi ngủ đi. – Tôi thở phào, vội đưa gói Salonpas cho cậu ấy rồi nhìn cậu ấy quay đi…

……..

_Chuyện lúc nãy là chuyện gì vậy?

_Không có gì, mootj hiểu lầm thôi. Mà Thế Anh sao vậy? – Cho dù là hiểu lầm tôi thì cũng đâu cần sắc mặt khó coi đến vậy chứ? Cả ngày hôm nay cậu ấy cư xử cũng rất lạ làm tôi không hiểu nổi…

_Không biết. Từ lúc cứu chị xong mặt đã cau có như vậy rồi.

Tôi kinh sợ mở trừng mắt, không tin nổi những gì mình vừa nghe.

_Thế Anh!? Không…Không phải Nhật Minh cứu chị sao?

_Không,cậu ta đưa được chị lên bờ rồi anh Minh mới ra. Lúc đấy em cũng hoảng nhưng không ngờ Thế Anh còn hoảng hơn, cậu ta như điên lên ý, cứ gào thét, rất đáng sợ. Mà chị không tin được đâu, khi biết chị bị chìm xuống biển, thậm chí cậu ta còn bỏ rơi Phượng Ngân cũng không biết bơi để đi cứu chị đấy. Cũng may là chỗ đó còn có phao không chắc lại có thêm vụ chết đuối rồi!

_Vậy…sau đó thì sao? – Tôi thấy thanh âm mình đang run rẩy.

_Sau đó, a…Về khoản này chắc em phải tìm cậu ta học hỏi rồi. Biết làm hô hấp nhân tạo đúng là có lợi thật, tùy thời còn có thể làm anh hùng cứu mĩ nhân…

Ầm! Như có sét đánh ngang tai. Đầu óc tôi trống rỗng…Sau đó Kì Phong còn nói gì, tôi không nghe được nữa. Một mảnh rối loạn…Là cậu ấy sao? Là Thế Anh…Vậy còn…nụ hôn đó!?

/56

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status