Chương 5.1 Làm tình nhân của anh
Người đàn ông không đáp lại.
“Cố thiếu, tôi cầu xin anh, hãy để tôi làm tình nhân của anh, tôi cần tiền.” Nhan Mộc Tâm cầu xin lần nữa.
Cuối cùng, người đàn ông đáp lại, anh ngẩng đầu lên, liếc nhìn cô một cái: "Không phải cô từng nói sẽ không bao giờ là tình nhân của tôi sao? Hiện tại đã thỏa hiệp rồi sao?"
“Đúng vậy, tôi thỏa hiệp, tôi chấp nhận số phận của mình, Cố thiếu, xin anh để tôi làm tình nhân của anh đi mà, tôi sẽ ngoan ngoãn nghe lời.” Cô cúi đầu van xin.
Lòng tự trọng còn sót lại đã không còn!
Cố Hàn Đình đứng dậy, đi tới trước mặt cô, nâng cằm cô lên, cười khinh miệt: "Cô muốn bao nhiêu?"
"Sáu trăm vạn."
“Cô đáng giá sáu trăm vạn sao?” Tràn đầy nhục nhã.
“Cố thiếu, làm ơn, xin anh miễn cưỡng mua tôi.” Ngoại trừ hèn mọn cầu xin, cô không còn cách nào khác.
“Được rồi, ba năm, làm người phụ nữ không thể lộ ra ngoài ánh sáng của tôi.” Nói xong, anh đưa cho cô một tấm séc, sẵn sàng đồng ý.
"Một ngàn vạn?"
“Đúng vậy, nghỉ việc ở câu lạc bộ, nếu để tôi thấy cô xuất hiện những nơi như vậy nữa, tôi sẽ đánh gãy chân cô.” Anh tức giận nói.
Nhìn vào tấm séc, Nhan Mộc Tâm chợt rơi nước mắt, cười hỏi: "Cố Hàn Đình, tại sao anh lại hận tôi như vậy? Tôi đã làm gì sai?"
Anh không trả lời mà đè cô xuống sô pha, hành động rất thô lỗ, nghĩ đến đứa con trong bụng, cô vội vã vươn tay ngăn anh lại: "Hôm nay tôi không muốn."
“Nhan Mộc Tâm, chỉ cần tôi muốn, cho dù ở đâu cô cũng phải đáp ứng.” Anh xé rách quần lót của cô.
"Đừng mà, tôi sợ..."
Bởi vì Nhan Mộc Tâm quá căng thẳng nên đã thành công thu hút sự chú ý của anh, mặt anh đen lại: "Nhan Mộc Tâm, cô sợ cái gì? Cô có thai?"
Người đàn ông này quá nhạy cảm, sợ gây ra phiền phức không đáng có, cô lắc đầu nói: "Không phải, tôi chỉ đang lo lắng cho anh trai tôi thôi, chị Diễm đã đưa anh ấy đi, nếu tôi còn ở đây, tôi sợ anh ấy sẽ gặp chuyện không may, đợi đến khi xử lý xong mọi chuyện, tôi biết tôi nên làm chuyện gì!”
"Không gạt tôi?"
“Nếu không tin ta, hiện tại anh có thể đưa tôi đến bệnh viện kiểm tra.” Nhan Mộc Tâm nhìn vào mắt anh, nói từng câu từng chữ.
Bởi vì cô quá bình tĩnh, sự lo ngại của Cố Hàn Đình cũng biến mất, anh bóp cằm cô, tốt bụng nhắc nhở: "Cô cũng biết, nếu cô mang thai sẽ có hậu quả gì rồi đúng không?"
"Chi bằng Cố thiếu nói thẳng cho tôi biết, nếu tôi mang thai sẽ có kậu quả như nào đi? Anh nói đi, tôi sẽ không quên!”
Nhan Mộc Tâm muốn nhân cơ hội này để thử xem người đàn ông này có thể độc ác đến mức nào?
"Tôi sẽ tự mình đưa cô lên bàn mổ."
"Hổ dữ không ăn thịt con, đó cũng là con của anh."
"Ở trong bụng cô đều là nghiệt chủng, cô phải biết, cô không xứng mang thai con của tôi, tốt nhất là đừng có mang thai, nếu không..." Lời nói của anh như ma chú khiến cô lạnh sống lưng.
Đừng bao giờ để người đàn ông này biết cô có thai, nếu không... máu sẽ chảy thành sông! Thật ác độc, thật vô tình! Hận thù trong lòng cô càng sâu hơn.
“Cố thiếu, nếu không muốn tôi mang thai, xin hãy dùng biện pháp tránh thai.” Cô nuốt nước bọt, cố nén sự chột dạ trong lòng nhắc nhở anh.
"Cô…”
“Cố thiếu, ba năm sau tôi vẫn muốn lập gia đình, không thể vì anh mà đánh mất cơ hội làm mẹ được, vì vậy, sau này phiền anh làm biện pháp tránh thai, đây là trách nhiệm cơ bản nhất." Nhan Mộc Tâm nắm tay, đanh thép nói.
Thái độ của người phụ nữ này thực sự rất cứng rắn, nhưng Cố Hàn Đình không đồng ý ngay, anh ta đứng dậy nói: "Xử lý hết mọi thứ đi, từ giờ, cô sẽ sống ở đây."
/890
|