Chương 3.2 Hèn hạ như cô
Cố Hàn Đình cũng vô cùng kinh ngạc, anh chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ gặp cô ở đây? Thấy cô ấy mặc đồng phục, cô làm việc ở đây sao?
Lúc ly hôn chủ động ra đi tay trắng, còn tưởng thanh cao như nào, kết quả lại tới đây làm việc? Đây không phải là đánh vào mặt anh sao?
“Cố thiếu, ngài tới rồi, đây đều là người mới tới, ngài chọn trước đi.” Giám đốc Lâm lấy lòng.
“Mấy người chọn trước đi.” Anh ngồi xuống, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Nhan Mộc Tâm
Đột nhiên, một kẻ say rượu đứng dậy, nắm lấy tay Nhan Mộc Tâm, tươi cười nói: "Cố thiếu, vậy tôi cũng không khách sao nữa, cô qua đây với tôi.”
Nhan Mộc Tâm hất tay ra theo bản năng, lùi về sau vài bước, hành động này đã khiến người đàn ông không vui, đối phương lại trói cổ tay cô lại: "Tới bán dâm còn làm giá, qua đây."
"Không phải, tôi..."
Người phụ nữ làm mình làm mấy như vậy đã khiến người đàn ông không vui, đối phương ép buộc kéo cô lại: "Nếu cô không giữ thể diện cho tôi, ông đây sẽ không để cô yên."
“Anh buông tôi ra, tôi chỉ hầu rượu, không làm những chuyện khác, cứu tôi với, buông tôi ra.” Nhan Mộc Tâm nắm lấy tay nắm cửa hét lớn, nhưng không ai để ý tới cô.
Nhan Mộc Tâm biết rõ, ngoại trừ Cố Hàn Đình, không ai có thể cứu được cô, cô cầu xin nhìn về phía anh, nhưng anh chỉ mãi uống rượu, không để ý đến cô.
Bọn họ đã ly hôn rồi, sao Cố Hàn Đình có thể quan tâm đến cô được nữa? Mà cô cũng không thể gọi thẳng tên anh để cầu cứu!
Cứ thế bị người đàn ông kéo lê đến một căn phòng không người khác, Nhan Mộc Tâm nắm chặt tay, nói vội: "Tiên sinh, ngài uống nhiều rồi."
“Uống nhiều? Tôi muốn cô ngay bây giờ." Người đàn ông phát điên xông tới, nắm lấy hai tay cô, áp vào tường, dí sát miệng mỡ lại gần.
“Cút đi, cút ngay cho tôi.” Nhan Mộc Tâm điên cuồng vùng vẫy, phát điện hét lên.
Vẫn không có tác dụng.
Cổ áo của bị kéo ra, làn da trắng như tuyết lộ ra trong không khí, người đàn ông nuốt nước miếng, dục vọng dâng trào.
Đang định tiếp tục, cánh cửa bị mở ra, Cố Hàn Đình nhìn anh ta, nhàn nhạt nói: "Tôi muốn người phụ nữ này."
Người đàn ông sửng sốt một chút, vội vàng buông Nhan Mộc Tâm ra, thức thời nói: "Cố, Cố thiếu, được, tất nhiên là được rồi, ngài cứ từ từ thưởng thức, ngài yên tâm, sẽ không có ai đến quấy rầy ngài.”
Sau khi người đàn ông rời đi, Nhan Mộc Tâm cũng muốn rời đi, nhưng Cố Hàn Đình lại đẩy cô vào cửa, một tay đè hai tay cô lên đỉnh đầu, tay còn lại nhéo cằm cô, híp mắt, cực kỳ không vui nói: "Cô không chịu nổi cô đơn lạnh lẽo, nhanh như vậy đã đi bán thân rồi sao?"
“Cố thiếu, đây là việc của tôi.” Nhan Mộc Tâm nghiêng đầu, không muốn nhìn anh.
"Bán dâm là công việc của cô sao? Bao nhiêu tiền một đêm?" Anh sỉ nhục.
“Bao nhiêu thì liên quan gì đến anh!” Cô vùng vẫy muốn rời đi, nhưng không thành công.
"Hèn hạ."
Nghe thấy hai chữ này, ánh mắt sắc bén của cô rơi trên mặt anh: "Hèn hạ? Cố thiếu, chuyện hèn hạ nhất tôi từng làm chính là yêu anh, hôm nay, tôi kiếm tiền bằng chính sức mình, tôi không cho rằng mình hèn hạ, tôi là người mới nên không hiểu phép tắc, cảm ơn anh đã giải vây cho tôi, xin anh thả tôi ra, tôi còn phải làm việc.”
Sau khi ly hôn, bọn họ đã thanh toán xong rồi, cô kiếm tiền bằng sức của mình, anh ta dựa vào đâu mà đòi sỉ nhục cô! Nếu không phải tại anh ta, cha cô sẽ không chết, anh cô sẽ không trở thành người thực vật, cô cũng không lưu lạc đến nước này, kẻ đầu sỏ chính là anh ta.
Những lời này đã chọc giận Cố Hàn Đình, anh ngang ngược hôn cô, cắn xé bờ môi cô, bàn tay đè chặt eo cô, không cho cô cơ hội chạy thoát.
Anh muốn cô, ngay bây giờ!
/890
|