Chương 13.1 Khiêu khích Cố Hàn Đình
“Ồ, tôi chẳng quan tâm đến anh ta.” Nhan Mộc Tâm cười khẩy, chẳng thèm để ý tới.
Nhìn dáng vẻ này của cô, Lục Tử Khiêm ôm cô vào lòng, cô không còn sức giãy dụa, cứ để anh ôm cô thế này, toàn thân mềm nhũn giống con rối.
“Chỉ cần chờ một chút nữa thôi, nửa năm sau anh nhất định sẽ đưa em đi."
Nhan Mộc Tâm cười cay đắng, vừa ngẩng đầu lên thì phát hiện Cố Hàn Đình vẫn chưa đi, đôi mắt khát máu kia khiến cô sợ hãi, anh ta định làm gì?
Cô đưa tay ra, vốn định đẩy Lục Tử Khiêm ra, nhưng sau đó lại không làm vậy, khóe môi nhếch lên, mắt đối mắt với anh ta, ánh nhìn chứa đầy sự khích.
Mạng cô ở đây, Cố Hàn Đình muốn lấy thì lấy! Cô mỏi mắt chờ mong!
Cứ tưởng anh ta sẽ rời đi, nhưng ‘Cạch’ một tiếng, cánh cửa được đẩy ra, vậy mà anh ta lại đi vào thật.
Lục Tử Khiêm vừa mới đứng dậy, còn chưa kịp phản ứng, người đàn ông đã ôm Nhan Mộc Tâm vào lòng, cứ thế ôm ra ngoài!
“Anh phát điên cái gì vậy?” Nhan Mộc Tâm nhíu mày, khó hiểu.
Không nhận được bất kỳ câu trả lời nào, Lục Tử Khiêm đứng im tại chỗ, nhìn bóng lưng của bọn họ dần dần biến mất, anh nheo mắt, siết chặt tay: "Tâm Tâm, chờ anh, anh nhất định sẽ đưa em đi.”
Lần này, cho dù phải trả giá bằng mạng sống! Anh cũng phải đưa Nhan Mộc Tâm trở về bên canh anh!
Bên trong xe!
Ném Nhan Mộc Tâm lên xe, Cố Hàn Đình tiến lại gần, khoảng cách giữa hai người rất gần, Châu Y Nhược đâu rồi? Người đàn ông này muốn làm gì?
Đang suy nghĩ thì bàn tay của người đàn ông chạm vào hông cô, nháy mắt đã đè cô xuống: "Anh định làm gì?"
“Cô cảm thấy tôi sẽ làm gì? Nhan Mộc Tâm, tôi nói rồi, cô là tình nhân của tôi, cô phải biết rõ thân phận của mình, Lục Tử Khiêm…”
“Tôi từ chối anh ấy.” Nhan Mộc Tâm lạnh lùng nói một câu, Cố Hàn Đình bỗng dừng lại!
Bầu không khí thật lúng túng!
“Anh định đưa tôi đi đâu?” Cô hất tay anh ta ra, nhích sang bên cạnh, kéo dài khoảng cách.
“Về nhà, về căn nhà lúc trước của chúng ta, về sau cô sẽ..."
“Cố Hàn Đình, đó không phải là nhà, đó chỉ là chỗ dừng chân tạm thời, ở đó có chuyện tôi không muốn nhắc đến, là vực sâu chứa đựng nỗi đau của tôi, tôi không muốn tới đó, đến nhà tôi đi.” Nghĩ đến chuyện kia, Nhan Mộc Tâm hận không thể tát cho anh ta mấy cái, cô đúng là ngu xuẩn mới đi yêu anh ta.
“Cô không có sự lựa chọn."
“Anh biết tôi có lựa chọn, Cố Hàn Đình, chỉ là một chỗ để ở mà thôi, anh không nên so đo nhiều như vậy, tôi mà không vui sẽ ảnh hưởng đến Châu Y Nhược..."
Anh bóp mạnh mấ cô, ánh mắt hung tợn: "Cô cứ phải chọc tức tôi mới được sao? Nhan Mộc Tâm, cô không thể ngoan ngoãn hơn được sao?"
“Ngoan? Tôi chưa đủ ngoan sao? Tôi ngoan nên mới để anh phá hoại Nhan gia, ly hôn với tôi, giết chết con của tôi, ngoan thì có ích lợi gì? Anh sẽ để tôi đi vì tôi ngoan sao?" Cô cười lạnh, câu chất vấn của cô khiến Cố Hàn Đình không nói được một lời.
“Trước đây cô không hùng hổ dọa người như vậy.” Giọng của Cố Hàn Đình dịu đi một xíu.
“Cố Hàn Đình, nghe thấy bốn từ “Hùng hổ dọa người’ được thốt ra từ miệng anh, chỉ khiến tôi thấy buồn nôn thôi, đừng nhắc đến chuyện trước kia với tôi nữa, tôi sống ở nhà của mình!” Nhan Mộc Tâm vẫn cố chấp.
Cuối cùng thì anh ta cũng đồng ý!
/890
|