Chương 1.1 Nhan gia xong đời rồi
'Cộp' một tiếng thật lớn, đầu cô đập mạnh vào tường, người đàn ông bóp cổ cô, đôi mắt đỏ rực, ánh mắt tràn đầy căm hận: "Ai cho phép cô đụng vào cô ấy?"
“Em đã nói là em không làm.” Nhan Mộc Tâm nhìn thẳng vào mắt anh, nhịn đau gằn từng chữ một.
“Ngoài cô ra, còn ai có thể làm tổn thương cô ấy được nữa, Nhan Mộc Tâm, tôi nói cho cô biết, nếu cô ấy xảy ra chuyện gì, tôi muốn cả nhà cô chôn cùng cô ấy.” Người đàn ông đẩy mạnh một cái, khiến cô ngã nhào xuống đất.
Cả nhà chôn cùng? Người đàn ông đang phát điên, đối xử tàn nhẫn với cô lúc này, chính là người cô đã yêu ba năm, đồng thời cũng là chồng của cô - Cố Hàn Đình.
Hôm nay, vì một người phụ nữ khác, anh hận không thể lấy mạng cô.
Cố chịu đựng cơn đau, Nhan Mộc Tâm vừa mới đứng dậy, cửa phòng bệnh mở ra, bác sĩ bước vào, Cố Hàn Đình lo lắng hỏi: "Nhược Nhược sao rồi?"
"Cố tiên sinh, tôi xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức, nhưng đứa trẻ vẫn không giữ được, tử cung của Châu tiểu thư bị tổn thương nghiêm trọng, e là sau này không thể có con được nữa.”
Bác sĩ vừa dứt lời, Cố Hàn Đình kích động nắm lấy cổ tay Nhan Mộc Tâm, kéo cô lại gần: "Cô nghe thấy chưa? Sau này cô ấy không thể mang thai được nữa, Nhan Mộc Tâm, tại sao người nằm trên giường bệnh không phải là cô?"
Mắt cô đỏ au, kìm nén lửa giận trong lòng, nhỏ giọng nói: "Em giải thích lại một lần nữa, không phải em làm, anh muốn em phải nói bao nhiêu lần nữa mới chịu tin em, lúc em tới đó, cô ấy đã xảy ra chuyện rồi, anh cũng biết…” Cô thoáng dừng lại, rồi nói tiếp: “Anh cũng biết, em đã hết lòng quan tâm giúp đỡ cô ấy rồi mà.”
Cố Hàn Đình hoàn toàn không tin lời giải thích của cô, anh cười lạnh một tiếng: "Cô nghĩ tôi sẽ tin cô sao?"
Nếu đã không tin, có giải thích thêm cũng vô ích, Nhan Mộc Tâm giãy dụa muốn thoát khỏi anh, vừa quay đi thì bị kéo lại, cứ thế kéo đến phòng bệnh.
Châu Y Nhược đang nằm trên giường, sắc mặt trắng bệnh, Cố Hàn Đình đau lòng tột độ, anh lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Nhan Mộc Tâm: "Quỳ xuống cho đến khi Nhược Nhược tỉnh lại."
Nhan Mộc Tâm khiếp sợ, trái tim co thắt dữ dội, vậy mà chồng cô lại bắt cô quỳ xuống, chà đạp lòng tự tôn của cô.
Cô siết chặt tay, móng tay ghim sâu vào da thịt, đau nhói, cô nói: "Mặc kệ anh có tin hay không, em không làm chuyện đó.”
Câu nói này lại chọc giận Cố Hàn Đình, anh đặt tay lên vai cô ấn mạnh xuống, Nhan Mộc Tâm quỳ xuống trước mặt Châu Y Nhược.
“Cố Hàn Đình!” Cô kích động gào thét, ra sức giãy giụa, nhưng sức của cô nào sánh được với anh.
Cuối cùng, cô bị ép quỳ xuống đất, mất hết sạch tôn nghiêm.
Quỳ trước mặt Châu Y Nhược, cô không thể chấp nhận được!
"Là cô nợ Nhược Nhược! Quỳ xuống cho đến khi cô ấy tha thứ mới được đứng dậy!" Giọng nói của anh lạnh lùng đến cực điểm.
Trái tim Nhan Mộc Tâm đau nhói, giờ phút này, cuối cùng cô cũng hiểu ra, hóa ra từ đầu đến cuối chỉ có chán ghét cùng căm hận, nếu không, tại sao khi chưa điều tra rõ ràng chuyện này, anh lại khăng khăng cho rằng cô đã hại Châu Y Nhược?
Cô suýt cắn nát môi dưới, mới có thể nuốt ngược nước mắt trở về: “Cố Hàn Đình, tôi không nợ cô ta bất cứ thứ gì, cô ta không thể sinh con được nữa, đây là quả báo của cô ta!"
“Câm miệng!” Cố Hàn Đình lại bị Nhan Mộc Tâm chọc giận, anh căm hận giơ tay tát mạnh vào mặt cô.
Trong căn phòng như vậy, cái tát này vô cùng vang đội.
Mặt Nhan Mộc Tâm nóng rát, tai ù đi, mãi vẫn chưa phản ứng lại.
Không ngờ, tiếng cãi vã của họ đã đánh thức Châu Y Nhược, cô ta từ từ ngồi dậy, run rẩy hỏi: "Cô nói gì? Tôi không thể có con được nữa?"
Cố Hàn Đình bước tới ôm Châu Y Nhược vào lòng, động tác vô cùng dịu dàng, bàn tay khẽ vuốt ve mái tóc của cô ta, nhỏ giọng an ủi: “Nhược Nhược, đừng sợ, có anh ở đây, không ai có thể làm tổn thương em.”
/890
|