Hiện tại Thẩm Đại Ngưng hoàn toàn bận tối mặt tối mũi, bộ phim này của cô đã vào giai đoạn cuối, giờ phải quay rất gấp. Hai cảnh quay cuối, phần diễn của nhóm diễn viên phụ đã gần xong, chỉ còn có phần diễn của đối thủ của nam chính, phần diễn đó rất phiền phức, đều là cảnh cận, chỉ một biểu cảm không đúng đều sẽ phải quay lại.
Thẩm Đại Ngưng đã một ngày một đêm không ngủ, đạo diễn đó cứ như có thù hận với cô vậy, không có nửa chút phẩm chất tốt đẹp thương hoa tiếc ngọc, còn đề nghị cô đừng ngủ nhằm lộ ra vẻ tiều tụy để quay hai cảnh cuối cùng, ngay cả hóa trang cũng không cần, còn có thể cảm thấy chân thật nữa.
Hiện giờ Thẩm Đại Ngưng cảm thấy mình đếm đến năm cũng có thể ngủ luôn và ngay, đạo diễn thiếu đạo đức đó thật sự bảo người canh chừng cô, không thể để cô ngủ, chờ nam chính hóa trang xong thì có thể quay luôn.
Cô nằm chán nản, miệng ngậm một chiếc ống hút, đầu còn lại của ống hút cắm vào cốc nước lọc. Cốc nước đó chẳng có chút xíu sức hấp dẫn nào, nhưng hút nước lại là việc duy nhất cô muốn làm bây giờ, cô ôm di động, đã đến mức nhìn những chữ đó thành hoa, sắp đi gặp chu công được rồi.
Cô tự khuyên nhủ và an ủi mình, chịu đựng qua là được, quay bộ phim này xong, cô về ngủ ba ngày ba đêm, đừng ai nghĩ đến chuyện quấy rầy cô.
Lúc này giống như sinh ra ảo giác vậy, cô nghe thấy được giọng nói của Mưa Nhỏ.
“Mẹ.”
Trước tiên cô mở to hai mắt, vươn tay xoa xoa đôi mắt hơi mỏi, nhìn thấy Chu Tiểu Ngữ được Chu Thừa Trạch bế, đang bước từng bước một về phía cô.
Trong nội tâm có thêm rất nhiều thứ gì đó cảm động và ấm áp. Đối với hai chữ “người nhà”, cô cũng không quá có thể hiểu được. Tất cả mọi người hâm mộ cô có được một gia đình hạnh phúc, bố mẹ yêu cô như mạng. Một lần cô đi theo bố mẹ, nhìn thấy họ đi vào nghĩa trang, cô mới biết được thì ra mình còn có một chị gái, sau khi biết được bí mật trong căn phòng cuối hành lang, cô sinh ra sự ngờ vực đối với tình yêu của bố mẹ dành cho mình. Cô nghĩ, rốt cuộc họ yêu mình, hay là bù đắp lại những thiếu hụt với Thẩm Tây Nguyệt cho mình, vì thế cô làm rất nhiều chuyện tùy hứng khiến người ta ghét. Cô nghĩ mình làm vậy, hẳn là họ sẽ mắng mình, sẽ đánh mình, giống như rất nhiều ông bố bà mẹ bình thường khác. Nhưng để cô thất vọng rồi, thì ra họ căn bản không làm vậy, họ sẽ chỉ hỏi cô có đau không, có khó chịu không, chứ không nói cho cô biết, đó là hành vi sai lầm.
Đối với bố mẹ mình, cô cảm thấy thất vọng. Tựa như cô đối với Thẩm Tây Nguyệt cũng thế, tình cảm rất phức tạp, cô vừa vui mừng vì mình có một chị gái, lại vừa nghĩ mình đạt được tất cả, chẳng qua đều là vì Thẩm Tây Nguyệt mà thôi, từ trước tới nay đều không phải bởi cô là Thẩm Đại Ngưng.
Cho đến một ngày, suy nghĩ của cô thay đổi, tất cả đều là bởi vì một cái cốc. Thật sự là bởi vì một cái cốc, thầy cô giáo nói cô là người kì lạ, lời này có lẽ không sai, cô thích suy ngẫm thông qua chuyện bình thường nhất.
Cô mua một cái cốc uống nước, cái cốc đó không phải rất đẹp, lúc cô mua thì cảm thấy cái cốc đó có một thứ cảm giác rất đặc biệt. Cô không cho người khác dùng cái cốc của cô, dù người ta sắp chết khát, cô cũng sẽ không cho. Cô nghĩ xem đó là vì sao? Là bởi vì cái cốc đó rất đặc biệt rất đẹp sao? Rất rõ ràng là không phải. Chỉ là vì cái cốc đó là do cô mua, cái cốc đó liền thuộc về cô, tính chiếm hữu của cô không cho phép người khác động vào cái cốc đó.
Đây là cái cốc mà cô lựa chọn, vì thế cái cốc đó có vận mệnh khác với những cái cốc khác, vì sao phải đòi hỏi cái cốc nhờ sự đặc biệt của nó mới có thể có được vận mệnh như vậy chứ?
Cô đối với nhà họ Thẩm mà nói, chính là cái cốc đó, vậy chính là vận mệnh, thay vì cảm thán tất cả không phải vì mình mới có thể như vậy, chi bằng cảm thấy vì may mắn cô mới có thể có được vận mệnh như thế.
Tồn tại chính là một sự hợp lý, cô tồn tại đặc biệt như vậy, chính là một sự may mắn.
Giống như vì Thẩm Tây Nguyệt mà cô có được cuộc đời như vậy, cô cũng nên cảm kích Thẩm Tây Nguyệt.
Cô nghĩ cô cũng có thể hiểu được bố mẹ mình, điều kiện tiên quyết để họ đối tốt với cô như vậy cũng chỉ là cô là con gái họ, là bảo bối của họ. Mà người nhà, trước nay cũng không nên đi phân tích này nọ, thứ gọi là tình cảm, từ trước tới nay đều khó có thể hiểu được.
Thẩm Đại Ngưng vươn tay, ôm Mưa Nhỏ.
“Sao còn chưa ngủ?” Cô sờ sờ nắn nắn con gái, phát hiện Mưa Nhỏ mặc rất dày, Chu Thừa Trạch mặc thêm cho con gái một bộ quần áo.
“Đến chơi với mẹ ạ!” Chu Tiểu Ngữ nói rất đương nhiên.
“Oa, mẹ rất cảm động, Mưa Nhỏ ngoan lắm.” Mặt Thẩm Đại Ngưng dán vào mặt Mưa Nhỏ.
Chu Tiểu Ngữ cười tươi như hoa, hì hì, “Bố nói mẹ rất vất vả, phải đến chơi với mẹ…”
Thẩm Đại Ngưng hé miệng muốn nói – bố con không nói con sẽ không đến sao…
Cô liếc Chu Thừa Trạch một cái, câu nói đó vẫn không nói ra được, rất mất không khí.
Chu Tiểu Ngữ lại lấy đất nặn của mình ra, lúc này không phải muốn nặn động vật nhỏ nữa, mà là muốn nặn mẹ. Thẩm Đại Ngưng vẫn rất chờ mong, muốn biết con gái sẽ nặn mình thành bộ dạng gì, vì thế rất kiên nhẫn xem con gái nặn đất.
Chu Thừa Trạch ngồi một bên, nhìn ánh mắt lờ đờ không sáng rõ của cô, cùng với quầng thâm quanh mắt. Cô còn hai cảnh, nếu nhanh thì một hai giờ có thể xong, nếu chậm thì cũng chỉ bốn năm giờ.
Thẩm Đại Ngưng nhìn thứ người không ra người quỷ không ra quỷ mà con gái nặn, tức giận, “Mẹ xấu như vậy à?”
Chu Tiểu Ngữ nhìn tác phẩm khiến mình đắc ý trong tay, bĩu môi, rất đẹp mà.
Chu Thừa Trạch vừa định nói gì đó, Thẩm Đại Ngưng đã bị gọi đi quay tiếp.
Lúc này Thẩm Đại Ngưng mới chạy qua, thời gian quay dài hơn một chút so với mong đợi, Thẩm Đại Ngưng bị giày vò kinh người. Mặt cô cũng bị tra tấn, làm cô có vẻ vừa đáng thương vừa bệnh tật, nghĩ đến màn chết cuối cùng trong phim, cô cũng chỉ có thể nhịn.
Bận rộn một phen đến cuối cùng, ngay cả vẻ mừng rỡ như điên cô cũng không cách nào thể hiện ra, chỉ muốn ngủ một giấc no nê.
Cô là được Chu Thừa Trạch bế về, dọc đường đi, người vây xem rất nhiều. Chu Thừa Trạch ôm một người trong lòng, còn phải nhắc nhở Chu Tiểu Ngữ đi một bước dừng hai bước đi nhanh lên một chút, lúc anh nhắc nhở, Chu Tiểu Ngữ vô cùng không vui, Chu Tiểu Ngữ vẫn còn đang nặn đất, mẹ không hài lòng, nhóc con bèn nặn lại.
Khoảng cách ngắn ngủi năm mươi mét, Chu Thừa Trạch có thể đi mất nửa giờ, anh cũng vô cùng phục mình.
Lái xe về khách sạn, Chu Thừa Trạch bảo Khả Tinh và A Lan đưa Mưa Nhỏ đi ngủ, còn anh bế Thẩm Đại Ngưng về phòng. Trên mặt cô còn mấy thứ kì kì quái quái, trước tiên anh còn phải rửa sạch những thứ đó trên mặt cô.
Thẩm Đại Ngưng có chút cảm giác, nhưng cảm thấy mở mắt ra cũng mệt, vì thế lười mở.
Chu Thừa Trạch rửa mặt cho cô xong, cũng mệt muốn chết, tùy tiện nằm xuống ngủ luôn.
Hôm sau lúc Thẩm Đại Ngưng tỉnh lại Chu Thừa Trạch vẫn chưa tỉnh, cô đột nhiên ý thức được phim đã quay xong rồi, cô còn chưa kịp vui sướng, đạo diễn đã gọi đến, còn có một cảnh cần cô quay bổ sung, nháy mắt, cô chỉ có một cảm giác – đừng ai kéo tôi, để tôi hộc máu luôn đi.
Thẩm Đại Ngưng vô cùng bực, tay đập mạnh một phát xuống giường, làm Chu Thừa Trạch thoáng cái tỉnh ngủ.
“Em làm gì thế?” Anh ngồi dậy, xoa xoa hai mắt.
“Tôi mới phải hỏi anh đấy? Đây là phòng tôi, anh chạy đến phòng tôi là định thế nào? Danh dự của tôi bị anh hủy sạch rồi.”
“Danh dự?” Anh nghiền ngẫm hai chữ này, “Thứ đó em từng có sao?”
Thẩm Đại Ngưng bị chọc tức, lại nở nụ cười, cầm gối lên liền đập vào người anh.
Chu Thừa Trạch tóm gối, không để ý đến động tác ấu trĩ của cô, “Làm tổn hại danh dự của em, chi bằng anh chịu trách nhiệm với em?”
“Ai bắt anh chịu trách nhiệm, tôi giá rẻ như vậy à? Cần đồ già… ông già như anh chịu trách nhiệm, giá thị trường của tôi tốt đến mức rất…”
“Ý của anh là đền tiền, em nghĩ đi đâu thế hả?” Anh đang lấy ví, chuẩn bị móc tiền ra.
Thẩm Đại Ngưng tức điên lên, trực tiếp nhào về phía anh, hai người cuộn thành một khối, Thẩm Đại Ngưng vừa kêu vừa gào: “Anh không thể nhường tôi một chút à?”
Anh túm lấy hai tay cô, khiến cô không thể nhúc nhích, “Đức tính tốt đẹp của đất nước chúng ta là kính già yêu trẻ, anh là người già trong miệng em.”
“Cho nên anh phải yêu trẻ, tôi trẻ!”
Chu Thừa Trạch đè cô xuống dưới, suy xét mấy giây, “Anh cảm thấy trước là phải kính già sau đó mới là yêu trẻ.”
Thẩm Đại Ngưng mãnh liệt nhổm dậy, dùng lực, kết quả anh căn bản không so chiêu với cô, không cần khí lực, ngược lại cô đè anh xuống dưới…
Khốn kiếp.
“Bố, mẹ, bố mẹ đang làm gì vậy?” Chu Tiểu Ngữ đẩy cửa, trong đôi mắt tràn ngập vẻ tò mò.
Ặc… Thẩm Đại Ngưng lập tức trèo xuống khỏi người Chu Thừa Trạch.
Chu Thừa Trạch vẫn nằm nguyên đó, không có vẻ muốn giải thích cho con gái một chút nào.
Thẩm Đại Ngưng bị đôi mắt to tròn của con gái nhìn đến mức run lên, “Tay bố con bị mỏi, mẹ kéo giúp bố con, là vậy đó.”
Chu Tiểu Ngữ a một tiếng, đi qua trèo lên giường, “Vậy tay bố đỡ chưa ạ?”
Thẩm Đại Ngưng sờ cằm, “Tay đã ổn rồi, có điều người bố con lại không thoải mái, Mưa Nhỏ, con giẫm lên người bố con, dùng sức giẫm, như vậy bố con có thể đỡ hơn đấy.”
Chu Thừa Trạch trừng mắt nhìn Thẩm Đại Ngưng, tự mình ngồi dậy, “Mưa Nhỏ tới làm gì thế?”
Vẻ mặt Mưa Nhỏ bừng tỉnh, “Cô Khả Tinh bảo con tới gọi bố mẹ đi ăn cơm.”
Lúc này Thẩm Đại Ngưng và Chu Thừa Trạch mới chuẩn bị xuống ăn cơm.
Ăn cơm xong, Thẩm Đại Ngưng lại phải đến đoàn phim, lần này, trước khi đến đoàn phim, Thẩm Đại Ngưng thở dài hai mươi ba lần.
Thẩm Đại Ngưng đã một ngày một đêm không ngủ, đạo diễn đó cứ như có thù hận với cô vậy, không có nửa chút phẩm chất tốt đẹp thương hoa tiếc ngọc, còn đề nghị cô đừng ngủ nhằm lộ ra vẻ tiều tụy để quay hai cảnh cuối cùng, ngay cả hóa trang cũng không cần, còn có thể cảm thấy chân thật nữa.
Hiện giờ Thẩm Đại Ngưng cảm thấy mình đếm đến năm cũng có thể ngủ luôn và ngay, đạo diễn thiếu đạo đức đó thật sự bảo người canh chừng cô, không thể để cô ngủ, chờ nam chính hóa trang xong thì có thể quay luôn.
Cô nằm chán nản, miệng ngậm một chiếc ống hút, đầu còn lại của ống hút cắm vào cốc nước lọc. Cốc nước đó chẳng có chút xíu sức hấp dẫn nào, nhưng hút nước lại là việc duy nhất cô muốn làm bây giờ, cô ôm di động, đã đến mức nhìn những chữ đó thành hoa, sắp đi gặp chu công được rồi.
Cô tự khuyên nhủ và an ủi mình, chịu đựng qua là được, quay bộ phim này xong, cô về ngủ ba ngày ba đêm, đừng ai nghĩ đến chuyện quấy rầy cô.
Lúc này giống như sinh ra ảo giác vậy, cô nghe thấy được giọng nói của Mưa Nhỏ.
“Mẹ.”
Trước tiên cô mở to hai mắt, vươn tay xoa xoa đôi mắt hơi mỏi, nhìn thấy Chu Tiểu Ngữ được Chu Thừa Trạch bế, đang bước từng bước một về phía cô.
Trong nội tâm có thêm rất nhiều thứ gì đó cảm động và ấm áp. Đối với hai chữ “người nhà”, cô cũng không quá có thể hiểu được. Tất cả mọi người hâm mộ cô có được một gia đình hạnh phúc, bố mẹ yêu cô như mạng. Một lần cô đi theo bố mẹ, nhìn thấy họ đi vào nghĩa trang, cô mới biết được thì ra mình còn có một chị gái, sau khi biết được bí mật trong căn phòng cuối hành lang, cô sinh ra sự ngờ vực đối với tình yêu của bố mẹ dành cho mình. Cô nghĩ, rốt cuộc họ yêu mình, hay là bù đắp lại những thiếu hụt với Thẩm Tây Nguyệt cho mình, vì thế cô làm rất nhiều chuyện tùy hứng khiến người ta ghét. Cô nghĩ mình làm vậy, hẳn là họ sẽ mắng mình, sẽ đánh mình, giống như rất nhiều ông bố bà mẹ bình thường khác. Nhưng để cô thất vọng rồi, thì ra họ căn bản không làm vậy, họ sẽ chỉ hỏi cô có đau không, có khó chịu không, chứ không nói cho cô biết, đó là hành vi sai lầm.
Đối với bố mẹ mình, cô cảm thấy thất vọng. Tựa như cô đối với Thẩm Tây Nguyệt cũng thế, tình cảm rất phức tạp, cô vừa vui mừng vì mình có một chị gái, lại vừa nghĩ mình đạt được tất cả, chẳng qua đều là vì Thẩm Tây Nguyệt mà thôi, từ trước tới nay đều không phải bởi cô là Thẩm Đại Ngưng.
Cho đến một ngày, suy nghĩ của cô thay đổi, tất cả đều là bởi vì một cái cốc. Thật sự là bởi vì một cái cốc, thầy cô giáo nói cô là người kì lạ, lời này có lẽ không sai, cô thích suy ngẫm thông qua chuyện bình thường nhất.
Cô mua một cái cốc uống nước, cái cốc đó không phải rất đẹp, lúc cô mua thì cảm thấy cái cốc đó có một thứ cảm giác rất đặc biệt. Cô không cho người khác dùng cái cốc của cô, dù người ta sắp chết khát, cô cũng sẽ không cho. Cô nghĩ xem đó là vì sao? Là bởi vì cái cốc đó rất đặc biệt rất đẹp sao? Rất rõ ràng là không phải. Chỉ là vì cái cốc đó là do cô mua, cái cốc đó liền thuộc về cô, tính chiếm hữu của cô không cho phép người khác động vào cái cốc đó.
Đây là cái cốc mà cô lựa chọn, vì thế cái cốc đó có vận mệnh khác với những cái cốc khác, vì sao phải đòi hỏi cái cốc nhờ sự đặc biệt của nó mới có thể có được vận mệnh như vậy chứ?
Cô đối với nhà họ Thẩm mà nói, chính là cái cốc đó, vậy chính là vận mệnh, thay vì cảm thán tất cả không phải vì mình mới có thể như vậy, chi bằng cảm thấy vì may mắn cô mới có thể có được vận mệnh như thế.
Tồn tại chính là một sự hợp lý, cô tồn tại đặc biệt như vậy, chính là một sự may mắn.
Giống như vì Thẩm Tây Nguyệt mà cô có được cuộc đời như vậy, cô cũng nên cảm kích Thẩm Tây Nguyệt.
Cô nghĩ cô cũng có thể hiểu được bố mẹ mình, điều kiện tiên quyết để họ đối tốt với cô như vậy cũng chỉ là cô là con gái họ, là bảo bối của họ. Mà người nhà, trước nay cũng không nên đi phân tích này nọ, thứ gọi là tình cảm, từ trước tới nay đều khó có thể hiểu được.
Thẩm Đại Ngưng vươn tay, ôm Mưa Nhỏ.
“Sao còn chưa ngủ?” Cô sờ sờ nắn nắn con gái, phát hiện Mưa Nhỏ mặc rất dày, Chu Thừa Trạch mặc thêm cho con gái một bộ quần áo.
“Đến chơi với mẹ ạ!” Chu Tiểu Ngữ nói rất đương nhiên.
“Oa, mẹ rất cảm động, Mưa Nhỏ ngoan lắm.” Mặt Thẩm Đại Ngưng dán vào mặt Mưa Nhỏ.
Chu Tiểu Ngữ cười tươi như hoa, hì hì, “Bố nói mẹ rất vất vả, phải đến chơi với mẹ…”
Thẩm Đại Ngưng hé miệng muốn nói – bố con không nói con sẽ không đến sao…
Cô liếc Chu Thừa Trạch một cái, câu nói đó vẫn không nói ra được, rất mất không khí.
Chu Tiểu Ngữ lại lấy đất nặn của mình ra, lúc này không phải muốn nặn động vật nhỏ nữa, mà là muốn nặn mẹ. Thẩm Đại Ngưng vẫn rất chờ mong, muốn biết con gái sẽ nặn mình thành bộ dạng gì, vì thế rất kiên nhẫn xem con gái nặn đất.
Chu Thừa Trạch ngồi một bên, nhìn ánh mắt lờ đờ không sáng rõ của cô, cùng với quầng thâm quanh mắt. Cô còn hai cảnh, nếu nhanh thì một hai giờ có thể xong, nếu chậm thì cũng chỉ bốn năm giờ.
Thẩm Đại Ngưng nhìn thứ người không ra người quỷ không ra quỷ mà con gái nặn, tức giận, “Mẹ xấu như vậy à?”
Chu Tiểu Ngữ nhìn tác phẩm khiến mình đắc ý trong tay, bĩu môi, rất đẹp mà.
Chu Thừa Trạch vừa định nói gì đó, Thẩm Đại Ngưng đã bị gọi đi quay tiếp.
Lúc này Thẩm Đại Ngưng mới chạy qua, thời gian quay dài hơn một chút so với mong đợi, Thẩm Đại Ngưng bị giày vò kinh người. Mặt cô cũng bị tra tấn, làm cô có vẻ vừa đáng thương vừa bệnh tật, nghĩ đến màn chết cuối cùng trong phim, cô cũng chỉ có thể nhịn.
Bận rộn một phen đến cuối cùng, ngay cả vẻ mừng rỡ như điên cô cũng không cách nào thể hiện ra, chỉ muốn ngủ một giấc no nê.
Cô là được Chu Thừa Trạch bế về, dọc đường đi, người vây xem rất nhiều. Chu Thừa Trạch ôm một người trong lòng, còn phải nhắc nhở Chu Tiểu Ngữ đi một bước dừng hai bước đi nhanh lên một chút, lúc anh nhắc nhở, Chu Tiểu Ngữ vô cùng không vui, Chu Tiểu Ngữ vẫn còn đang nặn đất, mẹ không hài lòng, nhóc con bèn nặn lại.
Khoảng cách ngắn ngủi năm mươi mét, Chu Thừa Trạch có thể đi mất nửa giờ, anh cũng vô cùng phục mình.
Lái xe về khách sạn, Chu Thừa Trạch bảo Khả Tinh và A Lan đưa Mưa Nhỏ đi ngủ, còn anh bế Thẩm Đại Ngưng về phòng. Trên mặt cô còn mấy thứ kì kì quái quái, trước tiên anh còn phải rửa sạch những thứ đó trên mặt cô.
Thẩm Đại Ngưng có chút cảm giác, nhưng cảm thấy mở mắt ra cũng mệt, vì thế lười mở.
Chu Thừa Trạch rửa mặt cho cô xong, cũng mệt muốn chết, tùy tiện nằm xuống ngủ luôn.
Hôm sau lúc Thẩm Đại Ngưng tỉnh lại Chu Thừa Trạch vẫn chưa tỉnh, cô đột nhiên ý thức được phim đã quay xong rồi, cô còn chưa kịp vui sướng, đạo diễn đã gọi đến, còn có một cảnh cần cô quay bổ sung, nháy mắt, cô chỉ có một cảm giác – đừng ai kéo tôi, để tôi hộc máu luôn đi.
Thẩm Đại Ngưng vô cùng bực, tay đập mạnh một phát xuống giường, làm Chu Thừa Trạch thoáng cái tỉnh ngủ.
“Em làm gì thế?” Anh ngồi dậy, xoa xoa hai mắt.
“Tôi mới phải hỏi anh đấy? Đây là phòng tôi, anh chạy đến phòng tôi là định thế nào? Danh dự của tôi bị anh hủy sạch rồi.”
“Danh dự?” Anh nghiền ngẫm hai chữ này, “Thứ đó em từng có sao?”
Thẩm Đại Ngưng bị chọc tức, lại nở nụ cười, cầm gối lên liền đập vào người anh.
Chu Thừa Trạch tóm gối, không để ý đến động tác ấu trĩ của cô, “Làm tổn hại danh dự của em, chi bằng anh chịu trách nhiệm với em?”
“Ai bắt anh chịu trách nhiệm, tôi giá rẻ như vậy à? Cần đồ già… ông già như anh chịu trách nhiệm, giá thị trường của tôi tốt đến mức rất…”
“Ý của anh là đền tiền, em nghĩ đi đâu thế hả?” Anh đang lấy ví, chuẩn bị móc tiền ra.
Thẩm Đại Ngưng tức điên lên, trực tiếp nhào về phía anh, hai người cuộn thành một khối, Thẩm Đại Ngưng vừa kêu vừa gào: “Anh không thể nhường tôi một chút à?”
Anh túm lấy hai tay cô, khiến cô không thể nhúc nhích, “Đức tính tốt đẹp của đất nước chúng ta là kính già yêu trẻ, anh là người già trong miệng em.”
“Cho nên anh phải yêu trẻ, tôi trẻ!”
Chu Thừa Trạch đè cô xuống dưới, suy xét mấy giây, “Anh cảm thấy trước là phải kính già sau đó mới là yêu trẻ.”
Thẩm Đại Ngưng mãnh liệt nhổm dậy, dùng lực, kết quả anh căn bản không so chiêu với cô, không cần khí lực, ngược lại cô đè anh xuống dưới…
Khốn kiếp.
“Bố, mẹ, bố mẹ đang làm gì vậy?” Chu Tiểu Ngữ đẩy cửa, trong đôi mắt tràn ngập vẻ tò mò.
Ặc… Thẩm Đại Ngưng lập tức trèo xuống khỏi người Chu Thừa Trạch.
Chu Thừa Trạch vẫn nằm nguyên đó, không có vẻ muốn giải thích cho con gái một chút nào.
Thẩm Đại Ngưng bị đôi mắt to tròn của con gái nhìn đến mức run lên, “Tay bố con bị mỏi, mẹ kéo giúp bố con, là vậy đó.”
Chu Tiểu Ngữ a một tiếng, đi qua trèo lên giường, “Vậy tay bố đỡ chưa ạ?”
Thẩm Đại Ngưng sờ cằm, “Tay đã ổn rồi, có điều người bố con lại không thoải mái, Mưa Nhỏ, con giẫm lên người bố con, dùng sức giẫm, như vậy bố con có thể đỡ hơn đấy.”
Chu Thừa Trạch trừng mắt nhìn Thẩm Đại Ngưng, tự mình ngồi dậy, “Mưa Nhỏ tới làm gì thế?”
Vẻ mặt Mưa Nhỏ bừng tỉnh, “Cô Khả Tinh bảo con tới gọi bố mẹ đi ăn cơm.”
Lúc này Thẩm Đại Ngưng và Chu Thừa Trạch mới chuẩn bị xuống ăn cơm.
Ăn cơm xong, Thẩm Đại Ngưng lại phải đến đoàn phim, lần này, trước khi đến đoàn phim, Thẩm Đại Ngưng thở dài hai mươi ba lần.
/74
|