Anh từng bước tiến lại gần, em lại từ từ lùi lại phía sau. Tình yêu giống như mưa xuân tháng tư, dịu nhẹ ngọt ngào, tình yêu của em, khát vọng của trái tim tìm thấy trong nụ hôn và vòng tay của anh. Lẽ nào em không biết anh đã nhìn thấy tất cả những giả tạo đó sao?
♥ Nụ hôn xáo trộn tâm tư
"Theo em!" Tiểu Kỳ vừa nhìn thấy thần mặt buồn rầu của Tiểu Vũ, tự nhiên lấy lại tinh thần, nở nụ cười ấm áp dành cho Thạch Lỗi, sau đó xoay người đi ra ngoài cửa.
Ra khỏi cửa là cửa cầu thang, Tiểu Kỳ chủ động kéo Thạch Lỗi, trên tấm thảm mềm mại, ngay cả bước chân cũng trở lên bay bổng.
"Anh thích tôi không?" Tiểu Kỳ khép hờ mắt, giọng lả lướt.
"Cô, tại sao đột nhiên tốt với tôi vậy, vừa còn trách cứ tôi mà." Trong không khí dường như vẫn còn lại hơi thở thơm nồng của Tiểu Kỳ, Thạch Lỗi ngây người, tự nghĩ. Dưới ánh đèn mờ ảo, mái tóc đen mượt của Tiểu Kỳ sáng bóng, anh do dự chốc lát, đưa tay vuốt nhẹ, nói: "Tiểu Kỳ, anh thừa nhận, cảm giác của anh về em rất đặc biệt”
Thật nóng, Phương Tiểu Kỳ nghĩ thầm, không hiểu tại sao anh chàng quân đội đáng chết này lại chỉnh nhiệt độ điều hòa cao như vậy, không thì tại sao lại nóng thế. Ở cửa cầu thang tầng 3, cô dường như nghe thấy nhịp đập con tim, kỳ quái, ở góc độ này Thạch Lỗi rất ưa nhìn, đặc biệt là môi căng đầy, sáng bóng, rõ nét. Thậm chí trong mắt của anh dường như đang bốc lên một ngọn lửa nồng cháy. Ô hay, Tiểu Kỳ tự trách mình: Mình đang nghĩ gì vậy? Còn nữa Tiểu Vũ tại sao vẫn chưa ra? Chết mất thôi, cứ tiếp tục như này không chừng, không chừng...
Phương Tiểu Vũ đẩy cánh cửa bước ra, cô nhìn sang trái sang phải, ánh mặt dừng lại ở cửa cầu thang tầng 3
Tiểu Kỳ thích thú, đưa nhanh đôi môi của mình đến bờ môi của Thạch Lỗi đang ngẩn người vì bất ngờ. "Ơ, em” Thạch Lỗi chưa dứt lời đã bị đắm chìm trong nụ hôn ngọt ngào của Tiểu Kỳ. Cô muốn để mình tỏ ra sexy một chút, giống như một người phụ nữ cuốn hút, khiến cho người đàn ông trong thời gian ngắn nhất mê mệt thường gặp trong tiểu thuyết ái tình. Nhưng không được, cô cảm nhận thân thể của mình đang run lên, quyền chủ động ban đầu đã bị anh chiếm cứ, anh dùng hai tay cố định chiếc đầu đang ngúng nguẩy của cô vào một vị trí, từ từ đưa môi gần vào môi cô.
Cảm giác tê tê là lạ từ gan bàn chân từ từ truyền lên trên, dường như cô thấy mình sắp không thở nổi, toàn thân mềm nhũn, dường như cô đang bị mùi thơm dịu nhẹ của anh lan tỏa đánh gục. Cô nghiêng mắt nhìn, Tiểu Vũ đang ngây người như gà mắc thóc ở dưới ánh đèn tầng 2 nhìn họ, cảm giác tuyệt vọng để lộ ra từ ánh mắt như nước biển phun trào, sau đó ôm mặt chạy xuống tầng.
Tiểu Kỳ cảm giác trút được gánh nặng, cảm giác tim đập nhanh trong mê loạn cộng với một chút ngọt ngào vỡ òa khi Tiểu Vũ đi ra, nước mắt của cô đột nhiên trào ra, giận dữ ôm anh.
"Em sao thế?" Thạch Lỗi kinh ngạc vì Tiểu Kỳ rơi nước mắt đột ngột, vội vàng dùng tay lau nước mắt cho cô.
Tiểu Kỳ nghẹn ngào: "Xin lỗi, tôi, tôi phải đi rồi."
Nói xong, cô dùng lực thoát khỏi vòng tay của anh ta, bỏ chạy xuống tầng.
"Tiểu Kỳ, Tiểu Kỳ, cậu làm sao vậy? Hai chị em rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Lý Manh Manh hoảng hốt nhìn bạn.
"Không có gì!" Tiểu Kỳ khó khăn thốt ra ba chữ, nhanh chóng bước lên taxi.
Khi 17 tuổi, cô nghĩ mình sẽ không bao giờ phải khóc nữa.
Trong buổi chiều tà Phương Chung Sơn nhấc chiếc vali quay đầu lại khó khăn nói với cô: "Tiểu Kỳ, bố đi đây! Bố vẫn rất yêu con."
Cô hét lớn trong nước mắt: "Bố cút đi, bố cút đi!"
Ở trong phòng Từ Lệ Vân khóc hết nước mắt, trong lòng Tiểu Kỳ dường như vỡ òa, tại sao chỉ trong một đêm mà người cho mình yêu thương suốt 17 năm qua đã biến thành người khác. Phương Chung Sơn và người đàn bà tên là Ngụy Doanh dẫn theo Phương Tiểu Vũ gầy yếu ra khỏi cuộc sống của họ, từ đó, trên thế giới này, cô chỉ còn là người thân duy nhất l
Thành tích học tập cúa Tiểu Vũ luôn luôn đứng hàng đầu, cô đeo một đôi kính, ngay cả bước đi cũng nhẹ nhàng mong manh. Tiểu Kỳ căm hận, hận thành tích của Tiểu Vũ tại sao tốt như vậy, hận Tiểu Vũ tại sao lại gầy yếu như vậy, hận cô ta vì sao luôn mang bộ dạng đáng thương... Hận bố cô tại sao lại yêu quý Tiểu Vũ như vậy. Tuy thành tích của Tiểu Kỳ không tốt nhưng cô hiểu rõ ưu thế của mình, cô có bản lĩnh thu hút nam giới để họ bỏ rơi Tiểu Vũ.
Bím tóc của Tiểu Vũ luôn bị kéo tung giữa đám đông; trên đường về nhà, áo khoác ngoài của Tiểu Vũ luôn xuất hiện những bức hình của những nhân vật hoạt hình hung dữ, bạn trai mà cô thích nhất định sẽ vứt bỏ cô để theo Tiểu Kỳ... Đương nhiên chỉ cần tâm trạng của Tiểu Kỳ tốt sẽ nghĩ ra nhiều chiêu trò để đối phó với Tiểu Vũ. Chỉ tiếc là Tiểu Vũ không biết tất cả những việc này là do Tiểu Kỳ gây ra, vì Tiểu Kỳ ở trường học luôn gọi thân mật: "Chị Tiểu Vũ!"
Tiểu Kỳ đã từng nghi ngờ nhân cách của mình bị hư tổn nghiêm trọng, tương lai sẽ mắc bệnh tinh thần, ở trước mặt người ngoài thì hoạt bát đáng yêu, tinh nghịch ngộ nghĩnh; khi ở một mình lại buồn rầu yếu đuối, thậm chí còn đa sầu đa cảm. Rốt cuộc đâu mới là con người thực sự của cô, tự cô cùng không thể khẳng định, nhưng cô có thể khẳng định một việc chính là cả đời này cô nhất định khiến cho mẹ con Ngụy Doanh đã cướp đi cha của cô phải đau khổ, phải để Tiểu Vũ không nhận được tình yêu từ đàn ông, để cô ta phải rơi lệ.
♥ Sai lầm nối tiếp những sai lầm
"Tiểu Kỳ, con về rồi à!"
Bóng đèn điện trong phòng phát ra ánh sáng chói mắt, bà Từ nhìn thầy Phương Tiểu Kỳ vào đến cửa, vui mừng đứng dậy nói: "Tiểu Kỳ, con nghe mẹ nói, con đã 25 tuổi rồi và không còn nhỏ. Mẹ thấy Thạch Lỗi là chàng trai không tồi, quân đội cũng rất thực tế. Buổi tối mẹ gọi điện cho cậu ấy, hẹn trưa mai đến nhà mình ăn cơm, nhân cơ hội tác hợp cho hai con, khà khà!"
Bà Từ giống như một đứa trẻ vừa nói vừa xoa tay nịnh Tiểu Kỳ.
"Cái gì? Mẹ hẹn anh ta ăn cơm?!" Cô khóc dở mếu dở, thở dài thườn thượt, đúng là loạn rồi, nghĩ đến cảnh lại phải gặp mặt anh ta cô muốn từ chối, nhưng nghĩ đến việc này có thể chọc tức Tiểu Vũ thì lại cảm thấy không gì vui hơn! Không được, phải nhân cơ hội này nghe ngóng xem tình cảm của Tiểu Vũ đối với anh ta đã đến mức độ nào. Nếu chỉ hơi thích, mình dùng mỹ nhân kế cướp Thạch Lỗi thì sức công kích đối với bà chị hờ không lớn; nếu là rất thích thì mình hy sinh một cht cũng đáng.
"Mẹ, con quyết định rồi, để nâng cao mức sống của hai mẹ con, con gái mẹ sẽ đăng ký tham gia chương trình "Nếu không thật lòng xin đừng làm phiền", không chừng lại câu được con rùa vàng, đến lúc đó để mẹ ở nhà đẹp, ngồi xe đẹp, anh chàng quân đội kia cho ra rìa! Khà khà!" Tiểu Kỳ cười tít mắt ôm mẹ, đầy ẩn ý, cô muốn tránh Thạch Lỗi càng xa càng tốt, càng không muốn để chàng trai này bước vào cuộc sống của mình.
"Đừng nói bừa, quyết định thế nhé, từ trong điện thoại mẹ có thể cảm nhận chàng trai này rất được!" Bà Từ hừm giọng, "Con đừng mơ đến Vương Du, cả đời của mẹ coi như đã hết rồi, con nhất định phải tìm một người thực sự yêu con, nhất định phải hạnh phúc!"
Mũi Tiểu Kỳ cay cay, rất ít nghe thấy bà Từ đề cập chính thức đến hai từ "hạnh phúc" như vậy. Cô thở nhẹ nói: "Được rồi, chỉ cần mẹ vui là được, vậy thì cùng ăn cơm!"
Thạch Lỗi ơi là Thạch Lỗi, anh đúng là yêu tinh hãm hại tôi! Tại sao lại gặp anh chứ? Tiểu Kỳ nằm trên giường không biết thở dài bao nhiêu lần, hễ nghĩ đến nụ hôn ấm áp nửa thật nửa giả ở cửa cầu thang làm cô thấy sợ, không dám nghĩ nữa. Làm thế nào đây, vô tình lại bị người đàn ông đó cướp đi nụ hôn, ồ, không, là mình hôn người ta mới đúng. Nhớ lại thì đúng là do mình chủ động, mặt của cô nóng lên, trong lòng xáo động, nghĩ đến lần đầu gặp anh ta mình đã trong tư thái rất buông thả, đúng là đáng buồn. Trong lúc khó chịu, cô cầm điện thoại viết trên Weibo [1 ]: Vừa sợ một người vừa muốn gặp một người, làm sao vậy? Vừa đăng lên, cô lại vội xóa đi. Danh sách đăng nhập Weibo có Manh Manh, còn có một vài bạn học, bị họ nhìn thấy lại có liên tưởng không cần thiết, thôi bỏ đi. Ôi, muốn nói ra tâm sự cũng không biết đến đâu để nói.
[1] Weibo là một trong những mạng xã hội của Trung Quốc, tương tự như Twitter, Facebook… Weibo ra đời ba năm trước ở Trung Quốc; có các tính năng cơ bản như chia sẻ hình ảnh, video, tin nhắn… Weibo đã phát triển với tốc độ tên lửa và hiện nay ¼ dân số Trung Quốc sử dụng mạng này.
Vừa mở điện thoại thấy vài cuộc gọi nhỡ, vài tin nhắn. Tiểu Kỳ nhìn thấy tin nhắn của Thạch Lỗi để nguyên trong hòm thư, không biết tại sao lại run run, nhanh chóng nhét điện thoại vào trong chăn, một lúc sau lại cầm ra đọc: Em cướp đi nụ hôn đầu của anh, làm sao bây giờ? Em phải đền anh!
Ha ha ha! Tiểu Kỳ cười lớn mắng: "Đồ ngốc, đừng có mơ!" Đang cười tiếng điện thoại lại vang lên, cô nhận điện thoại: "Gọi làm gì, tôi đang hẹn hò, không cóào lao với anh!"
"Đồ nói dối!" Anh lặng đi vài giây, giận dữ, "Anh không tin tối nay em còn có tâm trạng hẹn hò với người khác. Nói mau, có nhớ anh không?”
Giọng của Thạch Lỗi có chút dịu dàng, ấm áp và trong trẻo, nhưng lúc này giọng anh hơi vỡ, âm điệu chậm, giống như tiếng chuông trầm dứt khoát, vang bên tai của Tiểu Kỳ. Trái tim của cô như nhảy múa, không khống chế được nuốt nước bọt, lắp bắp nói: "Tôi, tôi làm gì có, anh cho rằng mình là ai chứ! Tôi tiếp xúc đàn ông nhiều rồi, tôi không thích anh!"
"Anh biết em sẽ nói vậy, ngay cả hôn còn ngường ngượng còn dám nói đã yêu vô số người! Vậy anh nói anh chưa yêu ai, em tin không?" Thạch Lỗi cười vang.
"Đương nhiên là không tin, anh chắc chắn không phải" Tiểu Kỳ vừa nói ra miệng liền hối hận muốn cắn đứt lưỡi, tại sao lại dùng những lời lẽ gợi tình này.
Quả nhiên anh ta cười lớn, nhẹ nhàng: "Không tin? Thử thử sẽ biết!"
"Anh, anh, anh đúng là kẻ háo sắc! Quân đội sao lại như vậy?" Tiểu Kỳ nhổm dậy hét lớn.
"Quân đội cũng là người, huống hồ anh là người đàn ông bình thường, đừng quên chúng ta đang hẹn hò. Ha ha, được rồi, ngủ ngon nhé ngày mai gặp!" Anh cười nói, "Cúp điện thoại nhanh nào!"
Đồ đểu, tôi đương nhiên là phải cúp điện thoại rồi, Tiểu Kỳ tức tối cúp điện thoại, thật khiến người khác tức tối, một người trong quân đội sao lại mỏ nhọn thế chứ!
Vừa cúp điện thoại, điện thoại lại reo, là Phương Tiểu Vũ gọi đến!
Tiểu Vũ ít khi gọi điện, Tiểu Kỳ biết Tiểu Vũ có ý gì, nhưng tâm trạng thật phức tạp, do dự nhận hay không nhận điện.
♥ Đứa con gái của người bố phản bội và vợ lẽ
"Chị Tiểu Vũ!" Tiểu Kỳ vừa nhận điện thoại một cách thân mật vừa thầm mắng mình vì sự giả dối.
Tiểu Vũ đầy tâm sự, giọng ẩn chứa nỗi buồn, "Ừ, Tiểu Kỳ!"
Tiểu Kỳ không đợi Tiểu Vũ nói, chủ động vui vẻ kể: "Chị Tiểu Vũ, tối nay em đi tham dự một buổi tiệc gặp mặt, gặp một người đàn ông khá hay!"
"Thật thHa ha ha, vậy em thấy người đó thế nào? Nếu được thì có thể gặp gỡ xem xem, điều kiện của em tốt như vậy, anh ta chắc chắn sẽ thích em." Lời nói của Tiểu Vũ chậm lại, dường như có tiếng thở dài nhẹ nhẹ truyền qua loa điện thoại.
"Điều này cũng chưa chắc chắn. Nhưng sao em thấy một người rất giống chị?" Vừa nói ra câu đó Tiểu Kỳ vừa nghĩ, nếu không ép cô ta nói ra sẽ không thăm dò được gì.
Tiểu Vũ ngượng ngịu nói: "Ồ, là bạn học của chị mời chị đi. Chị vốn không muốn đi, nhưng anh ấy nói chị nên giao tiếp nhiều hơn, bạn học của chị..."
"Ha ha, chị Tiểu Vũ, sao chị lại thế này! Để em đoán nhé, bạn học của chị chắc chắn là con trai, hơn nữa, hà hà, chị còn hơi thích anh ấy, đúng vậy không?" Tiểu Kỳ cười.
Tiểu Vũ "ái chà" một tiếng, giọng trầm trầm: "Bạn học của chị là một người trong quân đội, từ sau khi anh ấy vào đại học đã mất liên lạc, thời gian trước mới liên lạc lại. Gần đây anh ấy nghỉ phép. Chị, chị hơi quý anh ấy, nhưng chắc không được! Được rồi, Tiểu Kỳ, không nói chuyện với em nữa, chị ngủ đây”.
Ngay lập tức Tiểu Vũ dập tắt điện thoại. Tiểu Kỳ ngẩn người trước điện thoại, ánh trăng trong lành xuyên qua khe cửa vào trong phòng, tại sao lại thấy Tiểu Vũ đáng thương? Không, không, đều là do mẹ con chị ta, chính họ mới là người hại mình và mẹ cô độc sống qua ngày, bất kỳ sự trừng phạt nào đối với họ đều xứng đáng.
Đang suy nghĩ linh tinh, điện thoại lại vang lên, Tiểu Kỳ nhìn xuống quả nhiên là Phương Chung Sơn gọi đến.
Đúng là thần kinh, muộn thế này gọi đến chắc chắn là đau lòng vì con gái yêu quý rồi, hừm! Tiểu Kỳ vừa tức giận vừa nhận điện thoại: "Muộn thế này gọi làm gì, không biết con phải ngủ à?"
Phương Chung Sơn do dự một lát nói: "Tiểu Kỳ, bố sẽ đi thẳng vào vấn đề! Chuyện tình cảm của Tiểu Vũ luôn đứt đoạn, chị đã 28 rồi, hơn nữa diện mạo bên ngoài cũng bình thường. Không dễ gì, dì con mới để chị con nói ra tâm sự, chị con rất thích chàng trai trong quân đội đó. Nhưng hôm nay, Tiểu Vũ đi tham gia tiệc gặp mặt, khóc chạy về nhà, nói thấy con và người đó bên nhau. Bố xin con, có thể buông tay không..."
Ha ha, thật buồn cười! Tiểu Kỳ vừa mới mềm lòng một chút lại bị dội gáo nước lạnh, quá đau lòng, cô cười: "Chị Tiểu Vũ có phải đã nhìn lầm không? Con làm sao biết anh ta là người chị ta thích? Còn nữa, bố à, con thích ai là quyền tự do của con, con cũng có thể vì Tiểu Vù mà nhường lại người đàn ông đó! Con nghi ngờ không biết mình có phải con ruột của bố không? Những lời này tại sao bố cũng nói ra được? Con nói với bố, nếu Tiểu Vũ không thích người đàn ông đó con cũng chưa chắc tốt với anh ta, bây giờ con biết Tiểu Vũ thích anh ta thì chắc chắn anh chàng đó sẽ thuộc về con."
"Con!" Tiếng thở dài nặng nề của Phương Chung Sơn đang khống chế sự phẫn nộ, "Con, đó là chị của con mà!"
"Từ lúc bố và người đàn bà ấy phản bội lại mẹ, từ khi bố chuyển Tiểu Vũ sang cùng trường của con thì trong lòng con đã không còn bố nữa! Giờ con gọi bố là bố để cảm ơn đã cho con sinh mạng, nhưng tổn thương mà bố gây ra, cả đời này con sẽ khiến bố phải trả giá!" Dạ dày của Tiểu Kỳ đau thắt, cô cắn răng cúp điện thoại lạnh lùng.
Thật buồn cười, Phương Chung Sơn và Phương Tiểu Vũ đều biết cô hận họ, nhưng họ vẫn giả dối như vậy.
Phương Tiểu Kỳ tự nhận mình là một người dám yêu, dám hận, vui mừng, thương tâm đều hiện trên mặt, nhìn ai không vừa mắt là lập tức biểu lộ ra. Lúc đi học, mọi người đều nói cô là người con gái yêu ghét rõ ràng. Nhưng khi bước vào xã hội sau khi chịu nhiều thiệt thòi, như hồi làm việc ở ngân hàng, trình độ nghiệp vụ của cô bình thường, cô nổ lực cải thiện thái độ phục vụ của mình, không những luôn mỉm cười mà còn gần gũi, tinh tế với khách hàng, do đó trong ngành liên tục ba lần được nhận danh hiệu "Tấm gương phục vụ tiêu biểu", vừa được nhận danh hiệu vừa được thưởng mỗi lần 500 tệ. Đây vốn là việc tốt, cô cũng khá ngưỡng mộ mình có chút thành tích trong công việc. Lý Manh Manh có chút lo lắng, khuyên cô cẩn thận không sẽ bị công kích. Cô cười nói, không sao, thái độ phục vụ của mình có ai sánh bằng? Mọi người không chọn mình thì chọn ai? Không ngờ lần bình chọn sau không có ai chọn cô, ý kiến thống nhất như đã bàn bạc với nhau. Cô bực tức không hiểu chuyện gì? Cô giận đến nỗi mắng chửi ở văn phòng: Giả dối, nhẫn tâm! Đồng nghiệp vẫn nói nói cười cười bình thường như chưa xảy ra chuyện gì, thái độ lạnh lùng bỏ đi. Cô bị tổn thương nặng nề, chạy đến chỗ Manh Manh khóc suốt nửa ngày. Về sau cô nhận ra "Tấm gương phục vụ tiêu biểu" nếu luôn thuộc về một người thì người khác có cái gì để nhiệt tình làm việc? Mặc dù trong lòng bực bội nhưng cũng không thể chửi mắng ở văn phòng, thật quá ấu trĩ. Từ hôm đó cô chính thức nhận thức được những quy tắc lớn nhỏ trong xã hội, không thể không thu lại bản tính chân thật của mình, không oán hận đối với công việc, không tính toán về vinh dự, được bình chọn thì vui, không được cũng không nói gì. Kỳ quái, từ sau khi cô thay đổi, từ lãnh đạo đến đồng nghiệp đều ca ngợi cô, nói cô đã trưởng thành.
Không biết bao đêm, khi Tiểu Kỳ bỏ chiếc mặt nạ của cả một ngày trở về là chính mình than thở: Trưởng thành, mài phẳng những góc cạnh của mình, trở thành không còn là mình gọi là trưởng thành. Trong công việc Tiểu Kỳ khống chế cá tính của mình, thay đổi thứ mình không muốn thay đổi. Nhưng trong tiềm thức, trong cuộc sống cô vẫn luôn là mình, thậm chí cô kiêu ngạo viết trên Weibo: Tôi cần là chính mình, Phương Tiểu Kỳ không vì người khác nịnh nọt mà thay đổi. Thế là khi đối diện với người bố phản bội, với Tiểu Vũ thì sự thù hận tận sâu trong lòng cô lại bị tiềm thức phóng đại lên vô hạn. Phương Chung Sơn càng thể hiện sự thương xót Tiểu Vũ, ngọn lửa phẫn nộ trong lòng cô càng bốc mạnh, trong lòng cô chứa toàn thù hận, vì Phương Chung Sơn đã vùi dập mộng tưởng về hôn nhân, tình yêu của cô trong suốt bao năm qua. Bao nhiêu năm, những năm tháng cô trưởng thành, luôn cho rằng cha mẹ mình bước vào cuộc sống hôn nhân gia đình ấm áp bằng một tình yêu thật đẹp. Phương Chung Sơn là người đàn ông tốt nhất trên thế giới, khiêm nhường, tinh tế hào phóng... Tất cả từ ngữ hình dung về sự ấm áp đều có thể dùng cho ông, tự nhủ mình trưởng thành cũng cần có tình yêu như vậy.
Nhưng mộng tưởng bị dập vùi. Đúng lúc ảo tưởng về tình yêu, hôn nhân trong tương lai trong nội tâm của người thiếu nữ trào dâng thì bố đề xuất việc ly hôn. Giống như ngựa hoang thoát khỏi dây cương, mặc đồng nghiệp khuyên nhủ, mặc cho nước mắt của Tiểu Kỳ và bà Từ cũng không thể làm ông hồi tâm chuyển ý, ông dẫn theo Ngụy Doanh và Tiểu Vũ bước ra khỏi cuộc sống của cô. Người cha vốn là niềm kiêu ngạo của cô đột nhiên sụp đổ, thậm chí ảo tưởng trong cô về một cuộc sống tốt đẹp cũng bị hủy hoại. Cô hận, ngọn lửa thù hận bừng bừng bốc cháy từ khi Phương Chung Sơn muốn ly hôn, đốt cháy khiến cho cô đứng ngồi không yên, tìm mọi cách phá hoại tình yêu của Tiểu Vũ.
Đêm tĩnh mịch. Cô nằm trên giường ngửa mặt nhìn lên trần nhà, nghĩ thầm, Tiểu Kỳ, mày phải kiên định, phải vui vẻ, phải dũng cảm.
♥ Người mẹ
"Bố, bố, bố, đừng đi!" Mắt Phương Tiểu Kỳ cay cay, khóc khản cả tiếng.
Phương Chung Sơn quay đầu lại, mép miệng run run nhìn cô, nói lớn: "Tiểu Kỳ, bố yêu con, tin ở bố." Nói xong ông nhìn Ngụy Doanh và Tiểu Vũ đang đợi phía trước, cuối cùng trong do dự cất bước đi.
"Bố, bố bố… Phương Tiểu Kỳ nhìn Phương Chung Sơn bước lên xe, chiếc xe vô tình lăn bánh. Nước mắt trào ra, cô nghẹn họng hỏi mẹ: "Mẹ, tại sao bố không cần chúng ta nữa? Rốt cuộc là tại sao?"
Vai của bà Từ run lên, xoa xoa đầu con gái một cách mệt mỏi, mắt nhìn ra xa: “Tiểu Kỳ từ nay về sau chỉ còn lại hai mẹ con
Gia đình này không còn đàn ông nữa, vòi hoa sen hỏng khiến hai mẹ con bận rộn cả ngày mới sửa xong, bóng đèn hỏng cũng là cô gọi điện cho bạn trai nào đó đến sửa. Mùa hè cô và bà Từ đi chợ bán buôn dưa hấu và dưa lê, cô giống như một thằng con trai chỉ huy những kẻ theo đuổi mình...
"Bố, bố, đừng đi!" Một lần nữa Tiểu Kỳ lại trở về với ngã tư đường, trong mắt của Phương Chung Sơn có sự đau xót, có sự do dự, nhưng cuối cùng vẫn không quay đầu lại.
"Bố" Tiểu Kỳ mỉm cười nhảy vào lòng bố.
"Đúng là đứa con xấu xa, đã nặng như này rồi, bố sắp không bế nổi rồi!" Ông cười.
"Bố, bố." Tiểu Kỳ cười sặc lên, đưa đầu vào vòng tay hiền hậu của bố.
Trong phút chốc, mặt của ông trở nên do dự, run rẩy, trầm giọng nói: "Bố đi đây!"
"Bố!" Tiểu Kỳ bừng tỉnh, sờ sờ mặt, cả khuôn mặt ngập trong nước mắt.
Ngẩng đầu lên, bà Từ ngẩn người đứng ở cửa, cơ thể run lên, nhẹ giọng hỏi: "Con gái, lại nằm mơ sao?"
Tiểu Kỳ cố nở nụ cười nhưng nước mắt lại rơi xuống, cô vẫn toét miệng, ''Không, con mơ thấy mình được gả cho một anh chàng đẹp trai, cưỡi BMW đến đón con vào biệt thự!"
Bà Từ quay đi lau nước mắt, rồi quay lại cười: "Thật không! Được rồi mẹ sẽ đợi! Giờ thì dậy thôi, Thạch Lỗi sắp đến rồi, đã 10 rưỡi sáng rồi!"
"Ồ, dạ!" Tiểu Kỳ cười ha ha, tinh thần hoảng hốt. Cô xuống giường, đi rửa mặt, nhìn mình trong gương, mắt sưng đỏ, sắc mặt hơi vàng, vội vàng trang điểm mới thấy đỡ hơn.
Kính cong, chuông cửa vang lên. Tiểu Kỳ đột nhiên hơi sợ, cô mới vừa ý thức được Thạch Lỗi sắp đến, lại sắp gặp người đàn ông đó! Tay run run, kem xoa tay rơi xuống đất, vội vàng nhặt lên trốn vào nhà vệ sinh, thuận tiện mở hé cửa, nhìn trộm ra ngoài.
♥ Sự chăm sóc ấm áp
"Con chào dì!" Thạch Lỗi mặc một chiếc áo khoác màu xanh lam đậm, vừa cười chào bà Từ vừa đưa hoa quả và hoa trên tay.
"Ồ, Thạch Lỗi, con thật cẩn thận còn mua hoa nữa, lãng phí quá!" Bà từ xoa xoa t
Thạch Lỗi cười, nói: "Mua hoa cho hai người phụ nữ là việc con nên làm mà!" Nói xong ánh mắt dừng ở cửa nhà vệ sinh. Cô giật mình, mau chóng khép nhẹ cửa. Không biết tại sao nhìn thấy Thạch Lỗi cô lại căng thẳng như vậy, hơn nữa đáng chết là nghĩ đến nụ hôn của mình và anh ta, mặt lại nóng lên. Hít thở sâu, Tiểu Kỳ nhắm mắt thả sâu vài cái, tự an ủi mình. Tiểu Kỳ, mày phải tham gia trận này, mày phải ở bên người đàn ông này để Tiểu Vũ đau lòng! Không phải là một nụ hôn sao? Lẽ nào mày thật sự thích anh ta? Được rồi cứ coi như là bị chó cắn một cái, chẳng làm sao cả!
Tự mình an ủi hồi lâu cô mới lấy lại giọng đẩy cửa đi ra.
"Chào buổi sáng!" Vừa đi ra đến phòng khách Thạch Lỗi cười chào Tiểu Kỳ.
Tiểu Kỳ nhìn bộ dạng của Thạch Lỗi cười như không cười, trong lòng căng thẳng, lườm anh, cố ý hỏi một cách ngạc nhiên: "Sao mẹ làm nhiều đồ ăn thế?"
Cá chép chua ngọt, rau cần nấu đậu, dạ dày kho tiêu... Bà Từ tháo tạp dề, nháy mắt nói với Tiểu Kỳ: "Mẹ phải đi sang nhà cậu con có chút việc, con với Thạch Lỗi ăn trước nhé. Có lẽ rất muộn mẹ mới về, con ở nhà tiếp Tiểu Thạch giúp mẹ!"
"Á, không”
Lời nói của Tiểu Kỳ không còn trọng lượng, bà Từ đang định nói gì với Thạch Lỗi thì anh ta chủ động nói trước, "Dì có việc cứ đi đi ạ, chúng con tự sắp xếp”
"Ha ha, được được được! Vậy dì đi nhé!" Bà Từ nói xong cầm túi đi.
Tiểu Kỳ tức điên lên, mẹ biết tính cô nóng nhưng chưa từng thấy cô nóng đến mức này. Cô vừa thẹn vừa nóng, đuổi theo mẹ và hét lên: "Mẹ, mẹ làm gì vậy, sao để con một mình ở nhà!"
"Mau vào nhà, nói chuyện với cậu ấy, mẹ tối mới về!" Bà Từ lúc này đã bước xuống tầng.
Tiểu Kỳ đóng cửa, ánh mắt vừa đúng gặp phái nụ cười của anh, cảm thấy trái tim mình nhảy lên. Bà Từ vừa đi, hai người tự nhiên im lặng. Ánh mắt của anh nồng nhiệt nhìn cô, tay cô hơi run, không giám ngẩng đầu lên, vì ngẩng đầu lên sẽ gặp môi của anh. Sợ nhất là khi nhìn thấy môi anh là nhớ đến nụ hôn mất kiểm soát đó. Cô không biết đang ăn gì, mắt dán chặt vào cơm trong bát.
"Ha ha, mắt sắp rơi vào bát rồi? Tại sao không dám nhìn anh, ngại à?" Anh ta nói xong
Cô lắp bắp: "Anh đâu phải là Ngô Ngạn Tổ, đẹp trai đến mức kinh thiên động địa! Tôi có gì mà không dám."
Cô cúi đầu, vừa muốn ăn chút đồ rồi mượn cớ đuổi anh ta đi, nhưng bụng dưới tự dưng đau thắt. Cô kêu lên một tiếng rồi chạy vội vào nhà vệ sinh, anh vội vàng đặt đũa xuống: "Em sao thế?"
Tồi tệ, kinh nguyệt đến sớm! Cô ngồi trong bồn vệ sinh đúng là buồn nói ra ngoài: "Là bị anh chọc tức đó, anh còn không coi mình là người ngoài, mẹ tôi bảo anh ở lại, anh ở lại thật!"
Anh cười khà khà: "Ồ, theo đuổi con gái là da mặt phải dày, mẹ anh luôn nói với anh vậy!"
Tiểu Kỳ không nói, đau bụng kinh khiến cô không nói lên lời. Hơn nữa nguyệt kinh đến là cô lại buồn nôn, bụng dưới đau thắt. Một người đàn ông xuất hiện lúc này thật không không may. Cô cau mày ra khỏi cửa nhà vệ sinh, nói: "Tôi có chút khó chịu, anh ăn xong rồi về đi nhé! Ngoan nào, chị không có thời gian tiếp đãi cậu”
"Tiểu Kỳ, em sao thế?" Mắt Thạch Lỗi nhìn một lúc là sắc mặt cô biến thành màu vàng nhợt, vội vàng chạy đến trước hỏi.
"Tôi!" Tiểu Kỳ nghĩ ra hôm trước mình ăn bánh trứng, bụng cô đau thắt, không nhịn nổi "ái" lên một tiếng, không nói lên lời, đến thẳng phòng ngủ nằm xuống.
Thạch Lỗi ngập ngừng một lát, quỳ bên giường nhìn Tiểu Kỳ. Tiểu Kỳ không muốn để một người đàn ông lạ, đặc biệt là Thạch Lỗi nhìn thấy bộ dạng của mình, khó chịu nói với anh: "Anh về mau đi, anh nghe thấy không?"
"Em, không phải là đến ngày rồi chứ?" Anh nói nhỏ, chủ động nắm tay cô, tay lạnh như băng, "Anh đi pha cho em cốc nước đường đỏ nhé!"
Cô buồn nôn, đầu cũng đau, bụng đau từng cơn, mê mệt không mở nổi mắt. Dường như nghe thấy tiếng người đang kéo ngăn kéo, mở tủ ở dưới bếp, không biết đang tìm gì, một lúc sau nghe thấy giọng nói: "Tiểu Kỳ, mở miệng uống vài ngụm nào."
Cô mở miệng, nước đường nóng hổi từ đầu lưỡi vào cổ họng, cô nói yếu ớt: "Anh muốn làm tôi bỏng chết à?!"
Thạch Lỗi cười khà khà: "Xin lỗi Tiểu Kỳ, anh nghĩ hơi nóng chút có thể có tác dụng. Khi chị anh đau dùng ngải cứu hơ nóng để chườm sẽ dễ chịu hơn, anh đi mua ngay bây giờ. Anh không khoá cửa, sẽ về ngay, em ngủ
Vài ngụm nước đường vào bụng thật dễ chịu. Cô nhắm mắt, mơ hồ một lúc lại nghe thấy tiếng bước chân gấp gáp của anh.
"Tiểu Kỳ, anh! Đang cắt gừng, dùng ngải cứu đốt cho em, chắc chắn là có tác dụng, có phải em đã ăn đồ ăn lạnh không?" Anh kéo ghế ngồi bên giường, cởi cúc áo của Tiểu Kỳ.
Tiểu Kỳ đang mơ hồ đột nhiên thấy rốn lạnh lạnh, hét lớn: "Làm cái gì vậy, đồ háo sắc? Đừng có nhân lúc tôi khó chịu làm bừa nhé!"
Anh cười lớn, "Ha ha, bộ dạng của em thế này anh chẳng có hứng! Gừng đặt vào rốn hơ nóng mới có tác dụng! Đừng nói nữa, giờ nghe lời anh."
Nói xong, rốn của cô được đắp một tấm vải gạc, sau đó nhìn thấy ngải cứu trên miếng gừng bốc khói, tản phát ra mùi khói thơm ở trên rốn.
"Từ từ sẽ dễ chịu hơn! Em thả lỏng người đi!" Thạch Lỗi nhẹ nhàng nói.
Cô lớn đến tầm này thậm chí Phương Chung Sơn cũng chưa từng nhìn thấy rốn của cô, lúc này lại để lộ ra trước mặt người đàn ông này. Cô nhìn thấy sự quan tâm trong ánh mắt của anh, mặt cô nóng lên, trong lòng dâng trào cảm giác kỳ quái, tự nhiên bụng cũng không còn đau nữa.
"Ha ha, đỏ mặt vì cái gì chứ?" Anh ta cười khoái chí.
Cô thầm nghĩ, thật tồi tệ, dường như không có suy nghĩ nào không bị anh ta nhận ra. Vẫn còn cứng đầu nói, chẳng có gì, anh không đẹp trai, cũng không phải kiểu người tôi thích, tại sao tôi phải đỏ mặt, đúng là...
Anh cười: "Có vẻ bụng không đau nửa rồi, có sức để đả kích rồi?"
Cô cũng cười, nghĩ vừa nãy toàn thân không còn sức lực, bây giờ đã khỏe thế này, nhưng cô lại không muốn để anh nhìn thấy mình cười nên nghiêm mặt lại.
"Sao phải nghiêm mặt, muốn cười thì cười đi!" Anh nói xong cầm điện thoại lên nhìn.
Cô cắn môi nghiêng đầu sang một bên, đột nhiên anh đến trước mặt cô, ngây người ra một lúc, làm cho cô cũng giật mình.
"Đừng, đừng như vậy”, Cô không rõ mình tại sao lại yếu ớt nói ra câu này, thậm chí tiếng rên khẽ không biết là từ bụng hay từ chỗ nào khác phát ra.
Mặt anh đỏ lên, anh nghiêng đầu qua một bên, thở nhẹ, quay đầu lại đột nhiên hôn lên môi cô, không đợi cô phản ứng đã cướp đoạt nụ hôn không cho cô chống cự.
Khi đầu óc cô vẫn còn mơ hồ, toàn thân mềm nhũn vì nụ hôn kia, anh đột ngột dừng lại, lại cười, tự tin nói: "Sao lại gặp em chứ! Ha ha!"
Anh đứng lên, rót một cốc nước cho cô đặt lên trên tủ đầu giường, cười: "Tuy rất muốn ở bên em nhưng đơn vị có việc đột xuất, anh phải đi rồi. Sau này đừng ăn đồ lạnh nữa nhé, lớn thế này rồi còn chưa biết tự chăm sóc cho mình! Đợi lần sau anh về thăm em, dù sao vẫn may vì mình cách nhau không xa lắm!"
Cô đang ngơ ngác nằm trên giường, muốn ngồi dậy nhưng không còn chút sức lực. Đợi cô tỉnh táo lại thì trong phòng đã trở lên tĩnh lặng, chỉ còn cốc nước nóng đang tỏa ra khí nóng trên tủ đầu giường.
Miệng Tiểu Kỳ ngậm nước nóng, nỗi phiền muộn giống như con tàu chòng chành trên biển, toàn bộ người như mất hồn lạc vía, nỗi khó chịu giống như bị móc mất trái tim.
“Tiểu Kỳ, rốt cuộc anh đã hoàn thành xong bản nháp, mau đến xem đi!" Điện thoại reo lên, giọng hưng phấn của Vương Du truyền đến.
Tiểu Kỳ lo lắng: "Anh lại không ngủ không nghỉ cứ thế vẽ tranh sao? Vương Du không thể như vậy, tàn phá thân thể mình mất thôi!"
"Ha ha, không sao, em không biết anh vui thế nào đâu!" Anh cười sảng khoái.
Từ ngày đầu quen với Vương Du, cô đã biết anh là một kẻ điên cuồng, hễ có luồng cảm xúc mới là thức suốt đêm vẽ tranh. Cô bỗng nhiên thấy thương anh, vô tình muốn đến gần anh, nhưng cuối cùng chẳng nói ra nổi mấy chữ đó.
"Anh đợi đấy, em mang cho anh đồ ăn!" Cô uống một mạch hết nước trong cốc, cầm túi đi xuống tầng.
Dường như toàn thân Tiểu Kỳ không còn sức lực, mang cho Vương Du cháo nóng và bánh, từ từ thưởng thức bức tranh trong lúc anh ăn.
Đường nét mềm mại, sức sống thanh xuân ngập tràn trong ánh mắt của Kỷ Linh, môi hơi vểnh lên được dưới những nét vẽ trở lên tròn đầy, hấp dẫn, làn gió xuân tỏa ra từ từng đường nét khiến cho những người thưởng thức nhìn là thích cô gái có cái tên Kỷ Linh.
Tiểu Kỳ hơi giật mình, Vương Du không chỉ một lần vẽ tranh cho cô nhưng luôn thiếu cái gì đó. Thiếu cái gì? Cô nghĩ thầm, đột nhiên c rõ một điều. Đúng, thiếu tình! Tay cô run run, chiếc chổi trong tay xém chút nữa thì rơi xuống đất, chỉ trước đó thôi còn rất hào hứng làm này làm nọ, giờ dường như dẫm phải bông, chân mềm nhũn.
"Tiểu Kỳ?" Vương Du với tâm trạng mệt mỏi nhưng với nụ cười rạng rỡ, nghe thấy tiếng chổi rơi, anh xoay người lạ lùng nhìn cô.
"Không, không có gì, ăn ngon không?" Bụng cô bắt đầu đau dữ dội, cô cau mày hỏi.
Anh cười nói: "Ngon, anh vui quá, nhất định phải hoàn thành bức tranh này!"
Cô thở dài không ra tiếng, mắt nhìn vào Vương Du, trong đầu nghĩ đến bao nhiêu lần mình bí mật đứng trước của phòng vẽ, bấy nhiêu lần trong đêm đông giá lạnh cùng với Vương Du tại phòng tranh, rốt cuộc là tình yêu hay ngưỡng mộ? Không biết, cô cũng không biết, chỉ biết khi nhìn thấy nụ cười đó cô thực sự rất vui.
Tưởng như là thất vọng, nhưng tại sao dường như trút được chút gánh nặng trong tình yêu?
Về nhà, về nhà thôi. Có lẽ mỗi người đều có thứ tình cảm lúc có lúc không, lúc cồn cào dữ dội, lúc lại tan biến như khói lửa giữa nhân gian.
♥ Người trong cuộc
Giống như trận mưa xuân vừa đến, gió xuân trong lành thổi qua, hai tay Phương Tiểu Kỳ khoanh trước ngực, bước đi chầm chậm trong thành phố nhỏ. Sắp đến lúc thành gái ế, lại vẫn chỉ là nhân viên hợp đồng lu mờ trong ngân hàng, dường như tất cả gánh nặng của những năm này đều bủa vây cuộc sống của hai mẹ con Tiểu Kỳ, bản thân cũng không biết có đáng hay không. Khi còn học đại học quen với Vương Du, biết gia đình anh nghèo khó, một mình anh kiên cường nỗ lực, chưa từng oán trách cuộc sống... Cô dường như nhìn thấy một con người khác của mình, bức tranh đầu tiên trong phòng tranh được người khác mua, cô cũng thấy vui mừng khôn tả. Vương Du vẽ một bức tranh treo tường vài trăm tệ cho người khác cô cũng chúc mừng anh; cười chúc mừng anh, khi anh không có cảm giác, phiền não như con thú bị giam cầm, cô cũng vì thế mà buồn rầu... Từ trước đến giờ chỉ có cô từ trên cao nhìn xuống, cười nhạo đám người theo đuổi, chỉ có cảm giác đối với Vương Du là chôn sâu trong lòng, sợ rằng nói ra sẽ mất đi. Nhưng hôm nay dù không muốn thừa nhận, cảm giác thất bại trong lòng vẫn làm ngực cô như bị tắc nghẽn.
"Tiểu Kỳ, cái người con gái này sao chưa làm gì đã đứng im ra đó?" Lý Manh Manh từ cửa khu đô thị chạy lại hét lớn.
"Mình..." Tiểu Kỳ toàn thân lạnh băng, miệng run rẩy muốn n những lời ngốc nghếch nhưng cuối cùng không nói ra lời.
Lý Manh Manh nhanh chóng kéo cô ra cửa hàng nhỏ phía trước mua một cốc sữa đậu nành nóng, chỉ trích hung bạo: “Cậu muốn chết à! Mưa tuy không lớn cũng phải mau bắt xe về chứ, chạy lung tung đi đâu? Còn nữa hôm qua khóc cái gì? Rốt cuộc là tại sao?"
Tiểu Kỳ cong môi nói: "Mình, mình phát hiện Vương Du chưa từng thích mình, không, là không có cảm giác với mình.”
"Ha ha ha, tất nhiên, giờ cậu mới phát hiện à! Mình sớm đã biết rồi, sớm đã nói với cậu, cậu bỏ ngoài tai! Chuyện tình yêu chỉ có người ngoài là rõ, Thạch Lỗi rõ ràng là rất thích cậu, nhìn vào mắt hai người đúng là củi khô gặp lửa mạnh!" Lý Manh Manh cười khoái chí bưng cốc đậu nành uống một ngụm thật to.
"Nói bừa, mình đâu có, mình chỉ vì đả kích Tiểu Vũ!" Tiểu Kỳ buột miệng.
Lý Manh Manh ngạc nhiên: "Tiểu Vũ thích Thạch Lỗi? Trời ạ! Không, không đúng, dựa vào kinh nghiệm bao nhiêu năm mình phò tá mẹ làm bà mối, bạn tuyệt đối đã động lòng trước anh ta!"
"Không có, bạn nói bừa! Mục tiêu lớn nhất cả đời này của mình là để hai mẹ con họ phải đau khổ để Phương Chung Sơn hối hận vì đã đi tìm vợ mới, vì đã vứt bỏ hai mẹ con mình!" Tiểu Kỳ đột ngột cao giọng.
"Ồ, được, được, được, bà chị ý chí hiên ngang vậy thì mình còn biết nói gì? Mau uống đi, còn có cuộc hẹn, đi thôi! Hừ, sẽ có một ngày cậu sẽ phải hối hận!" Lý Manh Manh lắc đầu, đứng dậy cầm túi đi ra ngoài, đi được hai bước ngoái đầu lại, "Mình trả tiền rồi nhé!"
Phương Tiểu Kỳ về nhà, bà Từ vội hỏi: "Sao thế, sao điện thoại lại tắt? Hai đứa nói chuyện như nào, được chứ? Con đến ngày rồi à, sao trong nhà vệ sinh có một gói băng vệ sinh đã bị bóc?"
"Kìa, mẹ! Con mệt rồi, muốn đi ngủ, ngày mai còn phải đi làm, con ngủ đây!" Tiểu Kỳ mệt mỏi đến nỗi không mở nổi mắt, về đến phòng liền đóng cửa chìm vào giấc ngủ.
Bà Từ ở ngoài nói lớn: "Ngủ sao phải khóa cửa, đứa con này!"
Ngày thứ hai đi làm, Tiểu Kỳ ngồi trên xe buýt nhìn xuống dòng người tuôn ra đông nghịt, ngước lên trời thấy trời thật xanh, tỏa sáng chói lóa, phiêu đãng giữa không trung, sống trong không gian như thế này tuy có đôi lúc có chút hận cái thành phố này nhưng lúc này thật đáng yêu.
Vùi đầu vào quầy xử lý nghiệp vụ, tay không được ngơi nghỉ, cho đến khi có một tiếng gọi e dè "Tiểu Kỳ", cô mới nhấc đầu lên, là Phương Chung Sơn.
"Bố đến làm gì?" Cô lạnh lùng hỏi.
Dường như tâm trạng Phương Chung Sơn rất tốt, cười hiền: "Buổi trưa cùng ăn cơm với bố nhé, giờ đã đến giờ tan ca rồi, ra đây rồi nói!"
Tiểu Kỳ nhìn đồng hồ, quả nhiên đã đến giờ tan ca, xem ra Phương Chung Sơn đã xem giờ trước mới đến. Dù hận người đàn ông này đến chết nhưng rốt cuộc vẫn là cha của mình, làm sao đây? Cô thở dài, xử lý xong công việc còn dở, chuẩn bị tan ca.
♥ Trong mỗi con người đều ẩn chứa một ác quỷ
Trong nhà hàng nhỏ yên tĩnh đối diện với ngân hàng, Phương Chung Sơn gọi vài món, rụt rè cười với con: "Tiểu Kỳ, đều là những món trước con vẫn thích, ăn chút đi?"
Tiểu Kỳ nhìn cá diêu hồng sốt chua ngọt để trên bàn, thịt hấp, canh thịt, cố ý nghiêm mặt nói: "Những món này từ lúc con 17 tuổi đã không thích ăn rồi, cảm ơn sự quan tâm của bố"
Phương Chung Sơn giật mình, nói nhỏ: "Tiểu Kỳ, con vẫn hận bố sao? Sẽ có một ngày con hiểu được nổi khổ tâm của bố."
"Được rồi, không nói việc này nữa, ảnh hưởng đến bữa ăn!" Cô ăn một miếng cá diêu hồng, hỏi lạnh lùng: "Bố đến có việc gì không?"
"Ồ, ha ha. Hôm qua gặp mẹ con mới biết mỗi người trong ngân hàng đều có nhiệm vụ huy động gửi tiền. Sao con không nói sớm, tuy bố không có nhiều nhưng cũng tích cóp, dành dụm được một ít, bạn bè cũng có ít tiền gửi ngân hàng, thu được 200.000 tệ." Phương Chung Sơn nhìn Tiểu Kỳ rồi nịnh nọt, liếm liếm môi, cười, "Tuy chỉ là muối bỏ bể nhưng là tấm lòng, nghe nói các con không hoàn thành nhiệm vụ không nhận phúc lợi. Mấy ngày nay bố đi nghe ngóng xem bạn bè nào cần gửi tiết kiệm, nếu có thông tin là mang đến cho con. À, còn nghe mẹ con nói, con có bạn trai?"
"Mẹ con hận bố muốn chết, sao còn nói với bố những việc này? Bố đừng nói bừa! Con dù có khó khăn cũng không đến cầu xin bố. Dù sau này có phải đi xin cơm cũng tuyệt đối không đến trước cửa nhà bố. Bố yên tâm đi, con Tiểu Kỳ nói là giữ lời!" Cô hừ giọng.
"Ồ, ha ha, là, là cậu con nói." Phương Chung Sơn có chút bối rối, nhấc bát lên uống canh"Được, con biết, vậy nhé! Con đi đây, bố chăm sóc hai mẹ con họ cho tốt vào!" Cô không thấy ngon miệng chút nào, thật ra cô cũng có chút cảm động khi biết bố vẫn nhớ cô thích ăn cá diêu hồng sốt chua ngọt, nhưng nghĩ đến hai mẹ con họ, cô lập tức cứng rắn hơn.
Ông dường như không hề để ý đến thái độ của Tiểu Kỳ, còn cười khà khà: "Con có bạn trai, chị con cũng sắp ổn định, bố rất vui, tâm nguyện lớn nhất của bố là hai chị em con đi lấy chồng, tương lai bế con cho hai đứa, ha ha."
"Phương Tiểu Vũ, chị ta?" Tiểu Kỳ nghe ra ý đồ trong câu nói của bố, hỏi một cách hoài nghi.
"Ồ, bố gặp chàng trai quân đội kia thấy rất tuyệt. Nghe nói chàng trai đó vừa về nhà nghỉ vài ngày, đơn vị có việc lại đi rồi. Bố và dì đều khuyên chị con dũng cảm đến quân đội gặp cậu ấy, tăng thêm tình cảm. Ở tuổi này rồi thì nữ cũng nên chủ động một chút." Ông cười lớn đến nỗi không khép nổi miệng.
Tiểu Kỳ nén giận, không ngờ người nhu nhược bảo thủ như Tiểu Vũ lại đi thăm Thạch Lỗi, cô nghĩ nếu Phương Chung Sơn biết chàng trai mà cậu của cô nhắc đến, người mà cô cố tình hẹn hò là Thạch Lỗi thì tuyệt đối sẽ không kể việc này với cô. Cô cười giả như không quan tâm, nói: "Ồ, vậy thì tốt, Phương Tiểu Vũ cũng 28 rồi, không cưới chồng thì thật đáng buồn. Con còn có việc, con đi trước đây."
♥ Nụ hôn xáo trộn tâm tư
"Theo em!" Tiểu Kỳ vừa nhìn thấy thần mặt buồn rầu của Tiểu Vũ, tự nhiên lấy lại tinh thần, nở nụ cười ấm áp dành cho Thạch Lỗi, sau đó xoay người đi ra ngoài cửa.
Ra khỏi cửa là cửa cầu thang, Tiểu Kỳ chủ động kéo Thạch Lỗi, trên tấm thảm mềm mại, ngay cả bước chân cũng trở lên bay bổng.
"Anh thích tôi không?" Tiểu Kỳ khép hờ mắt, giọng lả lướt.
"Cô, tại sao đột nhiên tốt với tôi vậy, vừa còn trách cứ tôi mà." Trong không khí dường như vẫn còn lại hơi thở thơm nồng của Tiểu Kỳ, Thạch Lỗi ngây người, tự nghĩ. Dưới ánh đèn mờ ảo, mái tóc đen mượt của Tiểu Kỳ sáng bóng, anh do dự chốc lát, đưa tay vuốt nhẹ, nói: "Tiểu Kỳ, anh thừa nhận, cảm giác của anh về em rất đặc biệt”
Thật nóng, Phương Tiểu Kỳ nghĩ thầm, không hiểu tại sao anh chàng quân đội đáng chết này lại chỉnh nhiệt độ điều hòa cao như vậy, không thì tại sao lại nóng thế. Ở cửa cầu thang tầng 3, cô dường như nghe thấy nhịp đập con tim, kỳ quái, ở góc độ này Thạch Lỗi rất ưa nhìn, đặc biệt là môi căng đầy, sáng bóng, rõ nét. Thậm chí trong mắt của anh dường như đang bốc lên một ngọn lửa nồng cháy. Ô hay, Tiểu Kỳ tự trách mình: Mình đang nghĩ gì vậy? Còn nữa Tiểu Vũ tại sao vẫn chưa ra? Chết mất thôi, cứ tiếp tục như này không chừng, không chừng...
Phương Tiểu Vũ đẩy cánh cửa bước ra, cô nhìn sang trái sang phải, ánh mặt dừng lại ở cửa cầu thang tầng 3
Tiểu Kỳ thích thú, đưa nhanh đôi môi của mình đến bờ môi của Thạch Lỗi đang ngẩn người vì bất ngờ. "Ơ, em” Thạch Lỗi chưa dứt lời đã bị đắm chìm trong nụ hôn ngọt ngào của Tiểu Kỳ. Cô muốn để mình tỏ ra sexy một chút, giống như một người phụ nữ cuốn hút, khiến cho người đàn ông trong thời gian ngắn nhất mê mệt thường gặp trong tiểu thuyết ái tình. Nhưng không được, cô cảm nhận thân thể của mình đang run lên, quyền chủ động ban đầu đã bị anh chiếm cứ, anh dùng hai tay cố định chiếc đầu đang ngúng nguẩy của cô vào một vị trí, từ từ đưa môi gần vào môi cô.
Cảm giác tê tê là lạ từ gan bàn chân từ từ truyền lên trên, dường như cô thấy mình sắp không thở nổi, toàn thân mềm nhũn, dường như cô đang bị mùi thơm dịu nhẹ của anh lan tỏa đánh gục. Cô nghiêng mắt nhìn, Tiểu Vũ đang ngây người như gà mắc thóc ở dưới ánh đèn tầng 2 nhìn họ, cảm giác tuyệt vọng để lộ ra từ ánh mắt như nước biển phun trào, sau đó ôm mặt chạy xuống tầng.
Tiểu Kỳ cảm giác trút được gánh nặng, cảm giác tim đập nhanh trong mê loạn cộng với một chút ngọt ngào vỡ òa khi Tiểu Vũ đi ra, nước mắt của cô đột nhiên trào ra, giận dữ ôm anh.
"Em sao thế?" Thạch Lỗi kinh ngạc vì Tiểu Kỳ rơi nước mắt đột ngột, vội vàng dùng tay lau nước mắt cho cô.
Tiểu Kỳ nghẹn ngào: "Xin lỗi, tôi, tôi phải đi rồi."
Nói xong, cô dùng lực thoát khỏi vòng tay của anh ta, bỏ chạy xuống tầng.
"Tiểu Kỳ, Tiểu Kỳ, cậu làm sao vậy? Hai chị em rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Lý Manh Manh hoảng hốt nhìn bạn.
"Không có gì!" Tiểu Kỳ khó khăn thốt ra ba chữ, nhanh chóng bước lên taxi.
Khi 17 tuổi, cô nghĩ mình sẽ không bao giờ phải khóc nữa.
Trong buổi chiều tà Phương Chung Sơn nhấc chiếc vali quay đầu lại khó khăn nói với cô: "Tiểu Kỳ, bố đi đây! Bố vẫn rất yêu con."
Cô hét lớn trong nước mắt: "Bố cút đi, bố cút đi!"
Ở trong phòng Từ Lệ Vân khóc hết nước mắt, trong lòng Tiểu Kỳ dường như vỡ òa, tại sao chỉ trong một đêm mà người cho mình yêu thương suốt 17 năm qua đã biến thành người khác. Phương Chung Sơn và người đàn bà tên là Ngụy Doanh dẫn theo Phương Tiểu Vũ gầy yếu ra khỏi cuộc sống của họ, từ đó, trên thế giới này, cô chỉ còn là người thân duy nhất l
Thành tích học tập cúa Tiểu Vũ luôn luôn đứng hàng đầu, cô đeo một đôi kính, ngay cả bước đi cũng nhẹ nhàng mong manh. Tiểu Kỳ căm hận, hận thành tích của Tiểu Vũ tại sao tốt như vậy, hận Tiểu Vũ tại sao lại gầy yếu như vậy, hận cô ta vì sao luôn mang bộ dạng đáng thương... Hận bố cô tại sao lại yêu quý Tiểu Vũ như vậy. Tuy thành tích của Tiểu Kỳ không tốt nhưng cô hiểu rõ ưu thế của mình, cô có bản lĩnh thu hút nam giới để họ bỏ rơi Tiểu Vũ.
Bím tóc của Tiểu Vũ luôn bị kéo tung giữa đám đông; trên đường về nhà, áo khoác ngoài của Tiểu Vũ luôn xuất hiện những bức hình của những nhân vật hoạt hình hung dữ, bạn trai mà cô thích nhất định sẽ vứt bỏ cô để theo Tiểu Kỳ... Đương nhiên chỉ cần tâm trạng của Tiểu Kỳ tốt sẽ nghĩ ra nhiều chiêu trò để đối phó với Tiểu Vũ. Chỉ tiếc là Tiểu Vũ không biết tất cả những việc này là do Tiểu Kỳ gây ra, vì Tiểu Kỳ ở trường học luôn gọi thân mật: "Chị Tiểu Vũ!"
Tiểu Kỳ đã từng nghi ngờ nhân cách của mình bị hư tổn nghiêm trọng, tương lai sẽ mắc bệnh tinh thần, ở trước mặt người ngoài thì hoạt bát đáng yêu, tinh nghịch ngộ nghĩnh; khi ở một mình lại buồn rầu yếu đuối, thậm chí còn đa sầu đa cảm. Rốt cuộc đâu mới là con người thực sự của cô, tự cô cùng không thể khẳng định, nhưng cô có thể khẳng định một việc chính là cả đời này cô nhất định khiến cho mẹ con Ngụy Doanh đã cướp đi cha của cô phải đau khổ, phải để Tiểu Vũ không nhận được tình yêu từ đàn ông, để cô ta phải rơi lệ.
♥ Sai lầm nối tiếp những sai lầm
"Tiểu Kỳ, con về rồi à!"
Bóng đèn điện trong phòng phát ra ánh sáng chói mắt, bà Từ nhìn thầy Phương Tiểu Kỳ vào đến cửa, vui mừng đứng dậy nói: "Tiểu Kỳ, con nghe mẹ nói, con đã 25 tuổi rồi và không còn nhỏ. Mẹ thấy Thạch Lỗi là chàng trai không tồi, quân đội cũng rất thực tế. Buổi tối mẹ gọi điện cho cậu ấy, hẹn trưa mai đến nhà mình ăn cơm, nhân cơ hội tác hợp cho hai con, khà khà!"
Bà Từ giống như một đứa trẻ vừa nói vừa xoa tay nịnh Tiểu Kỳ.
"Cái gì? Mẹ hẹn anh ta ăn cơm?!" Cô khóc dở mếu dở, thở dài thườn thượt, đúng là loạn rồi, nghĩ đến cảnh lại phải gặp mặt anh ta cô muốn từ chối, nhưng nghĩ đến việc này có thể chọc tức Tiểu Vũ thì lại cảm thấy không gì vui hơn! Không được, phải nhân cơ hội này nghe ngóng xem tình cảm của Tiểu Vũ đối với anh ta đã đến mức độ nào. Nếu chỉ hơi thích, mình dùng mỹ nhân kế cướp Thạch Lỗi thì sức công kích đối với bà chị hờ không lớn; nếu là rất thích thì mình hy sinh một cht cũng đáng.
"Mẹ, con quyết định rồi, để nâng cao mức sống của hai mẹ con, con gái mẹ sẽ đăng ký tham gia chương trình "Nếu không thật lòng xin đừng làm phiền", không chừng lại câu được con rùa vàng, đến lúc đó để mẹ ở nhà đẹp, ngồi xe đẹp, anh chàng quân đội kia cho ra rìa! Khà khà!" Tiểu Kỳ cười tít mắt ôm mẹ, đầy ẩn ý, cô muốn tránh Thạch Lỗi càng xa càng tốt, càng không muốn để chàng trai này bước vào cuộc sống của mình.
"Đừng nói bừa, quyết định thế nhé, từ trong điện thoại mẹ có thể cảm nhận chàng trai này rất được!" Bà Từ hừm giọng, "Con đừng mơ đến Vương Du, cả đời của mẹ coi như đã hết rồi, con nhất định phải tìm một người thực sự yêu con, nhất định phải hạnh phúc!"
Mũi Tiểu Kỳ cay cay, rất ít nghe thấy bà Từ đề cập chính thức đến hai từ "hạnh phúc" như vậy. Cô thở nhẹ nói: "Được rồi, chỉ cần mẹ vui là được, vậy thì cùng ăn cơm!"
Thạch Lỗi ơi là Thạch Lỗi, anh đúng là yêu tinh hãm hại tôi! Tại sao lại gặp anh chứ? Tiểu Kỳ nằm trên giường không biết thở dài bao nhiêu lần, hễ nghĩ đến nụ hôn ấm áp nửa thật nửa giả ở cửa cầu thang làm cô thấy sợ, không dám nghĩ nữa. Làm thế nào đây, vô tình lại bị người đàn ông đó cướp đi nụ hôn, ồ, không, là mình hôn người ta mới đúng. Nhớ lại thì đúng là do mình chủ động, mặt của cô nóng lên, trong lòng xáo động, nghĩ đến lần đầu gặp anh ta mình đã trong tư thái rất buông thả, đúng là đáng buồn. Trong lúc khó chịu, cô cầm điện thoại viết trên Weibo [1 ]: Vừa sợ một người vừa muốn gặp một người, làm sao vậy? Vừa đăng lên, cô lại vội xóa đi. Danh sách đăng nhập Weibo có Manh Manh, còn có một vài bạn học, bị họ nhìn thấy lại có liên tưởng không cần thiết, thôi bỏ đi. Ôi, muốn nói ra tâm sự cũng không biết đến đâu để nói.
[1] Weibo là một trong những mạng xã hội của Trung Quốc, tương tự như Twitter, Facebook… Weibo ra đời ba năm trước ở Trung Quốc; có các tính năng cơ bản như chia sẻ hình ảnh, video, tin nhắn… Weibo đã phát triển với tốc độ tên lửa và hiện nay ¼ dân số Trung Quốc sử dụng mạng này.
Vừa mở điện thoại thấy vài cuộc gọi nhỡ, vài tin nhắn. Tiểu Kỳ nhìn thấy tin nhắn của Thạch Lỗi để nguyên trong hòm thư, không biết tại sao lại run run, nhanh chóng nhét điện thoại vào trong chăn, một lúc sau lại cầm ra đọc: Em cướp đi nụ hôn đầu của anh, làm sao bây giờ? Em phải đền anh!
Ha ha ha! Tiểu Kỳ cười lớn mắng: "Đồ ngốc, đừng có mơ!" Đang cười tiếng điện thoại lại vang lên, cô nhận điện thoại: "Gọi làm gì, tôi đang hẹn hò, không cóào lao với anh!"
"Đồ nói dối!" Anh lặng đi vài giây, giận dữ, "Anh không tin tối nay em còn có tâm trạng hẹn hò với người khác. Nói mau, có nhớ anh không?”
Giọng của Thạch Lỗi có chút dịu dàng, ấm áp và trong trẻo, nhưng lúc này giọng anh hơi vỡ, âm điệu chậm, giống như tiếng chuông trầm dứt khoát, vang bên tai của Tiểu Kỳ. Trái tim của cô như nhảy múa, không khống chế được nuốt nước bọt, lắp bắp nói: "Tôi, tôi làm gì có, anh cho rằng mình là ai chứ! Tôi tiếp xúc đàn ông nhiều rồi, tôi không thích anh!"
"Anh biết em sẽ nói vậy, ngay cả hôn còn ngường ngượng còn dám nói đã yêu vô số người! Vậy anh nói anh chưa yêu ai, em tin không?" Thạch Lỗi cười vang.
"Đương nhiên là không tin, anh chắc chắn không phải" Tiểu Kỳ vừa nói ra miệng liền hối hận muốn cắn đứt lưỡi, tại sao lại dùng những lời lẽ gợi tình này.
Quả nhiên anh ta cười lớn, nhẹ nhàng: "Không tin? Thử thử sẽ biết!"
"Anh, anh, anh đúng là kẻ háo sắc! Quân đội sao lại như vậy?" Tiểu Kỳ nhổm dậy hét lớn.
"Quân đội cũng là người, huống hồ anh là người đàn ông bình thường, đừng quên chúng ta đang hẹn hò. Ha ha, được rồi, ngủ ngon nhé ngày mai gặp!" Anh cười nói, "Cúp điện thoại nhanh nào!"
Đồ đểu, tôi đương nhiên là phải cúp điện thoại rồi, Tiểu Kỳ tức tối cúp điện thoại, thật khiến người khác tức tối, một người trong quân đội sao lại mỏ nhọn thế chứ!
Vừa cúp điện thoại, điện thoại lại reo, là Phương Tiểu Vũ gọi đến!
Tiểu Vũ ít khi gọi điện, Tiểu Kỳ biết Tiểu Vũ có ý gì, nhưng tâm trạng thật phức tạp, do dự nhận hay không nhận điện.
♥ Đứa con gái của người bố phản bội và vợ lẽ
"Chị Tiểu Vũ!" Tiểu Kỳ vừa nhận điện thoại một cách thân mật vừa thầm mắng mình vì sự giả dối.
Tiểu Vũ đầy tâm sự, giọng ẩn chứa nỗi buồn, "Ừ, Tiểu Kỳ!"
Tiểu Kỳ không đợi Tiểu Vũ nói, chủ động vui vẻ kể: "Chị Tiểu Vũ, tối nay em đi tham dự một buổi tiệc gặp mặt, gặp một người đàn ông khá hay!"
"Thật thHa ha ha, vậy em thấy người đó thế nào? Nếu được thì có thể gặp gỡ xem xem, điều kiện của em tốt như vậy, anh ta chắc chắn sẽ thích em." Lời nói của Tiểu Vũ chậm lại, dường như có tiếng thở dài nhẹ nhẹ truyền qua loa điện thoại.
"Điều này cũng chưa chắc chắn. Nhưng sao em thấy một người rất giống chị?" Vừa nói ra câu đó Tiểu Kỳ vừa nghĩ, nếu không ép cô ta nói ra sẽ không thăm dò được gì.
Tiểu Vũ ngượng ngịu nói: "Ồ, là bạn học của chị mời chị đi. Chị vốn không muốn đi, nhưng anh ấy nói chị nên giao tiếp nhiều hơn, bạn học của chị..."
"Ha ha, chị Tiểu Vũ, sao chị lại thế này! Để em đoán nhé, bạn học của chị chắc chắn là con trai, hơn nữa, hà hà, chị còn hơi thích anh ấy, đúng vậy không?" Tiểu Kỳ cười.
Tiểu Vũ "ái chà" một tiếng, giọng trầm trầm: "Bạn học của chị là một người trong quân đội, từ sau khi anh ấy vào đại học đã mất liên lạc, thời gian trước mới liên lạc lại. Gần đây anh ấy nghỉ phép. Chị, chị hơi quý anh ấy, nhưng chắc không được! Được rồi, Tiểu Kỳ, không nói chuyện với em nữa, chị ngủ đây”.
Ngay lập tức Tiểu Vũ dập tắt điện thoại. Tiểu Kỳ ngẩn người trước điện thoại, ánh trăng trong lành xuyên qua khe cửa vào trong phòng, tại sao lại thấy Tiểu Vũ đáng thương? Không, không, đều là do mẹ con chị ta, chính họ mới là người hại mình và mẹ cô độc sống qua ngày, bất kỳ sự trừng phạt nào đối với họ đều xứng đáng.
Đang suy nghĩ linh tinh, điện thoại lại vang lên, Tiểu Kỳ nhìn xuống quả nhiên là Phương Chung Sơn gọi đến.
Đúng là thần kinh, muộn thế này gọi đến chắc chắn là đau lòng vì con gái yêu quý rồi, hừm! Tiểu Kỳ vừa tức giận vừa nhận điện thoại: "Muộn thế này gọi làm gì, không biết con phải ngủ à?"
Phương Chung Sơn do dự một lát nói: "Tiểu Kỳ, bố sẽ đi thẳng vào vấn đề! Chuyện tình cảm của Tiểu Vũ luôn đứt đoạn, chị đã 28 rồi, hơn nữa diện mạo bên ngoài cũng bình thường. Không dễ gì, dì con mới để chị con nói ra tâm sự, chị con rất thích chàng trai trong quân đội đó. Nhưng hôm nay, Tiểu Vũ đi tham gia tiệc gặp mặt, khóc chạy về nhà, nói thấy con và người đó bên nhau. Bố xin con, có thể buông tay không..."
Ha ha, thật buồn cười! Tiểu Kỳ vừa mới mềm lòng một chút lại bị dội gáo nước lạnh, quá đau lòng, cô cười: "Chị Tiểu Vũ có phải đã nhìn lầm không? Con làm sao biết anh ta là người chị ta thích? Còn nữa, bố à, con thích ai là quyền tự do của con, con cũng có thể vì Tiểu Vù mà nhường lại người đàn ông đó! Con nghi ngờ không biết mình có phải con ruột của bố không? Những lời này tại sao bố cũng nói ra được? Con nói với bố, nếu Tiểu Vũ không thích người đàn ông đó con cũng chưa chắc tốt với anh ta, bây giờ con biết Tiểu Vũ thích anh ta thì chắc chắn anh chàng đó sẽ thuộc về con."
"Con!" Tiếng thở dài nặng nề của Phương Chung Sơn đang khống chế sự phẫn nộ, "Con, đó là chị của con mà!"
"Từ lúc bố và người đàn bà ấy phản bội lại mẹ, từ khi bố chuyển Tiểu Vũ sang cùng trường của con thì trong lòng con đã không còn bố nữa! Giờ con gọi bố là bố để cảm ơn đã cho con sinh mạng, nhưng tổn thương mà bố gây ra, cả đời này con sẽ khiến bố phải trả giá!" Dạ dày của Tiểu Kỳ đau thắt, cô cắn răng cúp điện thoại lạnh lùng.
Thật buồn cười, Phương Chung Sơn và Phương Tiểu Vũ đều biết cô hận họ, nhưng họ vẫn giả dối như vậy.
Phương Tiểu Kỳ tự nhận mình là một người dám yêu, dám hận, vui mừng, thương tâm đều hiện trên mặt, nhìn ai không vừa mắt là lập tức biểu lộ ra. Lúc đi học, mọi người đều nói cô là người con gái yêu ghét rõ ràng. Nhưng khi bước vào xã hội sau khi chịu nhiều thiệt thòi, như hồi làm việc ở ngân hàng, trình độ nghiệp vụ của cô bình thường, cô nổ lực cải thiện thái độ phục vụ của mình, không những luôn mỉm cười mà còn gần gũi, tinh tế với khách hàng, do đó trong ngành liên tục ba lần được nhận danh hiệu "Tấm gương phục vụ tiêu biểu", vừa được nhận danh hiệu vừa được thưởng mỗi lần 500 tệ. Đây vốn là việc tốt, cô cũng khá ngưỡng mộ mình có chút thành tích trong công việc. Lý Manh Manh có chút lo lắng, khuyên cô cẩn thận không sẽ bị công kích. Cô cười nói, không sao, thái độ phục vụ của mình có ai sánh bằng? Mọi người không chọn mình thì chọn ai? Không ngờ lần bình chọn sau không có ai chọn cô, ý kiến thống nhất như đã bàn bạc với nhau. Cô bực tức không hiểu chuyện gì? Cô giận đến nỗi mắng chửi ở văn phòng: Giả dối, nhẫn tâm! Đồng nghiệp vẫn nói nói cười cười bình thường như chưa xảy ra chuyện gì, thái độ lạnh lùng bỏ đi. Cô bị tổn thương nặng nề, chạy đến chỗ Manh Manh khóc suốt nửa ngày. Về sau cô nhận ra "Tấm gương phục vụ tiêu biểu" nếu luôn thuộc về một người thì người khác có cái gì để nhiệt tình làm việc? Mặc dù trong lòng bực bội nhưng cũng không thể chửi mắng ở văn phòng, thật quá ấu trĩ. Từ hôm đó cô chính thức nhận thức được những quy tắc lớn nhỏ trong xã hội, không thể không thu lại bản tính chân thật của mình, không oán hận đối với công việc, không tính toán về vinh dự, được bình chọn thì vui, không được cũng không nói gì. Kỳ quái, từ sau khi cô thay đổi, từ lãnh đạo đến đồng nghiệp đều ca ngợi cô, nói cô đã trưởng thành.
Không biết bao đêm, khi Tiểu Kỳ bỏ chiếc mặt nạ của cả một ngày trở về là chính mình than thở: Trưởng thành, mài phẳng những góc cạnh của mình, trở thành không còn là mình gọi là trưởng thành. Trong công việc Tiểu Kỳ khống chế cá tính của mình, thay đổi thứ mình không muốn thay đổi. Nhưng trong tiềm thức, trong cuộc sống cô vẫn luôn là mình, thậm chí cô kiêu ngạo viết trên Weibo: Tôi cần là chính mình, Phương Tiểu Kỳ không vì người khác nịnh nọt mà thay đổi. Thế là khi đối diện với người bố phản bội, với Tiểu Vũ thì sự thù hận tận sâu trong lòng cô lại bị tiềm thức phóng đại lên vô hạn. Phương Chung Sơn càng thể hiện sự thương xót Tiểu Vũ, ngọn lửa phẫn nộ trong lòng cô càng bốc mạnh, trong lòng cô chứa toàn thù hận, vì Phương Chung Sơn đã vùi dập mộng tưởng về hôn nhân, tình yêu của cô trong suốt bao năm qua. Bao nhiêu năm, những năm tháng cô trưởng thành, luôn cho rằng cha mẹ mình bước vào cuộc sống hôn nhân gia đình ấm áp bằng một tình yêu thật đẹp. Phương Chung Sơn là người đàn ông tốt nhất trên thế giới, khiêm nhường, tinh tế hào phóng... Tất cả từ ngữ hình dung về sự ấm áp đều có thể dùng cho ông, tự nhủ mình trưởng thành cũng cần có tình yêu như vậy.
Nhưng mộng tưởng bị dập vùi. Đúng lúc ảo tưởng về tình yêu, hôn nhân trong tương lai trong nội tâm của người thiếu nữ trào dâng thì bố đề xuất việc ly hôn. Giống như ngựa hoang thoát khỏi dây cương, mặc đồng nghiệp khuyên nhủ, mặc cho nước mắt của Tiểu Kỳ và bà Từ cũng không thể làm ông hồi tâm chuyển ý, ông dẫn theo Ngụy Doanh và Tiểu Vũ bước ra khỏi cuộc sống của cô. Người cha vốn là niềm kiêu ngạo của cô đột nhiên sụp đổ, thậm chí ảo tưởng trong cô về một cuộc sống tốt đẹp cũng bị hủy hoại. Cô hận, ngọn lửa thù hận bừng bừng bốc cháy từ khi Phương Chung Sơn muốn ly hôn, đốt cháy khiến cho cô đứng ngồi không yên, tìm mọi cách phá hoại tình yêu của Tiểu Vũ.
Đêm tĩnh mịch. Cô nằm trên giường ngửa mặt nhìn lên trần nhà, nghĩ thầm, Tiểu Kỳ, mày phải kiên định, phải vui vẻ, phải dũng cảm.
♥ Người mẹ
"Bố, bố, bố, đừng đi!" Mắt Phương Tiểu Kỳ cay cay, khóc khản cả tiếng.
Phương Chung Sơn quay đầu lại, mép miệng run run nhìn cô, nói lớn: "Tiểu Kỳ, bố yêu con, tin ở bố." Nói xong ông nhìn Ngụy Doanh và Tiểu Vũ đang đợi phía trước, cuối cùng trong do dự cất bước đi.
"Bố, bố bố… Phương Tiểu Kỳ nhìn Phương Chung Sơn bước lên xe, chiếc xe vô tình lăn bánh. Nước mắt trào ra, cô nghẹn họng hỏi mẹ: "Mẹ, tại sao bố không cần chúng ta nữa? Rốt cuộc là tại sao?"
Vai của bà Từ run lên, xoa xoa đầu con gái một cách mệt mỏi, mắt nhìn ra xa: “Tiểu Kỳ từ nay về sau chỉ còn lại hai mẹ con
Gia đình này không còn đàn ông nữa, vòi hoa sen hỏng khiến hai mẹ con bận rộn cả ngày mới sửa xong, bóng đèn hỏng cũng là cô gọi điện cho bạn trai nào đó đến sửa. Mùa hè cô và bà Từ đi chợ bán buôn dưa hấu và dưa lê, cô giống như một thằng con trai chỉ huy những kẻ theo đuổi mình...
"Bố, bố, đừng đi!" Một lần nữa Tiểu Kỳ lại trở về với ngã tư đường, trong mắt của Phương Chung Sơn có sự đau xót, có sự do dự, nhưng cuối cùng vẫn không quay đầu lại.
"Bố" Tiểu Kỳ mỉm cười nhảy vào lòng bố.
"Đúng là đứa con xấu xa, đã nặng như này rồi, bố sắp không bế nổi rồi!" Ông cười.
"Bố, bố." Tiểu Kỳ cười sặc lên, đưa đầu vào vòng tay hiền hậu của bố.
Trong phút chốc, mặt của ông trở nên do dự, run rẩy, trầm giọng nói: "Bố đi đây!"
"Bố!" Tiểu Kỳ bừng tỉnh, sờ sờ mặt, cả khuôn mặt ngập trong nước mắt.
Ngẩng đầu lên, bà Từ ngẩn người đứng ở cửa, cơ thể run lên, nhẹ giọng hỏi: "Con gái, lại nằm mơ sao?"
Tiểu Kỳ cố nở nụ cười nhưng nước mắt lại rơi xuống, cô vẫn toét miệng, ''Không, con mơ thấy mình được gả cho một anh chàng đẹp trai, cưỡi BMW đến đón con vào biệt thự!"
Bà Từ quay đi lau nước mắt, rồi quay lại cười: "Thật không! Được rồi mẹ sẽ đợi! Giờ thì dậy thôi, Thạch Lỗi sắp đến rồi, đã 10 rưỡi sáng rồi!"
"Ồ, dạ!" Tiểu Kỳ cười ha ha, tinh thần hoảng hốt. Cô xuống giường, đi rửa mặt, nhìn mình trong gương, mắt sưng đỏ, sắc mặt hơi vàng, vội vàng trang điểm mới thấy đỡ hơn.
Kính cong, chuông cửa vang lên. Tiểu Kỳ đột nhiên hơi sợ, cô mới vừa ý thức được Thạch Lỗi sắp đến, lại sắp gặp người đàn ông đó! Tay run run, kem xoa tay rơi xuống đất, vội vàng nhặt lên trốn vào nhà vệ sinh, thuận tiện mở hé cửa, nhìn trộm ra ngoài.
♥ Sự chăm sóc ấm áp
"Con chào dì!" Thạch Lỗi mặc một chiếc áo khoác màu xanh lam đậm, vừa cười chào bà Từ vừa đưa hoa quả và hoa trên tay.
"Ồ, Thạch Lỗi, con thật cẩn thận còn mua hoa nữa, lãng phí quá!" Bà từ xoa xoa t
Thạch Lỗi cười, nói: "Mua hoa cho hai người phụ nữ là việc con nên làm mà!" Nói xong ánh mắt dừng ở cửa nhà vệ sinh. Cô giật mình, mau chóng khép nhẹ cửa. Không biết tại sao nhìn thấy Thạch Lỗi cô lại căng thẳng như vậy, hơn nữa đáng chết là nghĩ đến nụ hôn của mình và anh ta, mặt lại nóng lên. Hít thở sâu, Tiểu Kỳ nhắm mắt thả sâu vài cái, tự an ủi mình. Tiểu Kỳ, mày phải tham gia trận này, mày phải ở bên người đàn ông này để Tiểu Vũ đau lòng! Không phải là một nụ hôn sao? Lẽ nào mày thật sự thích anh ta? Được rồi cứ coi như là bị chó cắn một cái, chẳng làm sao cả!
Tự mình an ủi hồi lâu cô mới lấy lại giọng đẩy cửa đi ra.
"Chào buổi sáng!" Vừa đi ra đến phòng khách Thạch Lỗi cười chào Tiểu Kỳ.
Tiểu Kỳ nhìn bộ dạng của Thạch Lỗi cười như không cười, trong lòng căng thẳng, lườm anh, cố ý hỏi một cách ngạc nhiên: "Sao mẹ làm nhiều đồ ăn thế?"
Cá chép chua ngọt, rau cần nấu đậu, dạ dày kho tiêu... Bà Từ tháo tạp dề, nháy mắt nói với Tiểu Kỳ: "Mẹ phải đi sang nhà cậu con có chút việc, con với Thạch Lỗi ăn trước nhé. Có lẽ rất muộn mẹ mới về, con ở nhà tiếp Tiểu Thạch giúp mẹ!"
"Á, không”
Lời nói của Tiểu Kỳ không còn trọng lượng, bà Từ đang định nói gì với Thạch Lỗi thì anh ta chủ động nói trước, "Dì có việc cứ đi đi ạ, chúng con tự sắp xếp”
"Ha ha, được được được! Vậy dì đi nhé!" Bà Từ nói xong cầm túi đi.
Tiểu Kỳ tức điên lên, mẹ biết tính cô nóng nhưng chưa từng thấy cô nóng đến mức này. Cô vừa thẹn vừa nóng, đuổi theo mẹ và hét lên: "Mẹ, mẹ làm gì vậy, sao để con một mình ở nhà!"
"Mau vào nhà, nói chuyện với cậu ấy, mẹ tối mới về!" Bà Từ lúc này đã bước xuống tầng.
Tiểu Kỳ đóng cửa, ánh mắt vừa đúng gặp phái nụ cười của anh, cảm thấy trái tim mình nhảy lên. Bà Từ vừa đi, hai người tự nhiên im lặng. Ánh mắt của anh nồng nhiệt nhìn cô, tay cô hơi run, không giám ngẩng đầu lên, vì ngẩng đầu lên sẽ gặp môi của anh. Sợ nhất là khi nhìn thấy môi anh là nhớ đến nụ hôn mất kiểm soát đó. Cô không biết đang ăn gì, mắt dán chặt vào cơm trong bát.
"Ha ha, mắt sắp rơi vào bát rồi? Tại sao không dám nhìn anh, ngại à?" Anh ta nói xong
Cô lắp bắp: "Anh đâu phải là Ngô Ngạn Tổ, đẹp trai đến mức kinh thiên động địa! Tôi có gì mà không dám."
Cô cúi đầu, vừa muốn ăn chút đồ rồi mượn cớ đuổi anh ta đi, nhưng bụng dưới tự dưng đau thắt. Cô kêu lên một tiếng rồi chạy vội vào nhà vệ sinh, anh vội vàng đặt đũa xuống: "Em sao thế?"
Tồi tệ, kinh nguyệt đến sớm! Cô ngồi trong bồn vệ sinh đúng là buồn nói ra ngoài: "Là bị anh chọc tức đó, anh còn không coi mình là người ngoài, mẹ tôi bảo anh ở lại, anh ở lại thật!"
Anh cười khà khà: "Ồ, theo đuổi con gái là da mặt phải dày, mẹ anh luôn nói với anh vậy!"
Tiểu Kỳ không nói, đau bụng kinh khiến cô không nói lên lời. Hơn nữa nguyệt kinh đến là cô lại buồn nôn, bụng dưới đau thắt. Một người đàn ông xuất hiện lúc này thật không không may. Cô cau mày ra khỏi cửa nhà vệ sinh, nói: "Tôi có chút khó chịu, anh ăn xong rồi về đi nhé! Ngoan nào, chị không có thời gian tiếp đãi cậu”
"Tiểu Kỳ, em sao thế?" Mắt Thạch Lỗi nhìn một lúc là sắc mặt cô biến thành màu vàng nhợt, vội vàng chạy đến trước hỏi.
"Tôi!" Tiểu Kỳ nghĩ ra hôm trước mình ăn bánh trứng, bụng cô đau thắt, không nhịn nổi "ái" lên một tiếng, không nói lên lời, đến thẳng phòng ngủ nằm xuống.
Thạch Lỗi ngập ngừng một lát, quỳ bên giường nhìn Tiểu Kỳ. Tiểu Kỳ không muốn để một người đàn ông lạ, đặc biệt là Thạch Lỗi nhìn thấy bộ dạng của mình, khó chịu nói với anh: "Anh về mau đi, anh nghe thấy không?"
"Em, không phải là đến ngày rồi chứ?" Anh nói nhỏ, chủ động nắm tay cô, tay lạnh như băng, "Anh đi pha cho em cốc nước đường đỏ nhé!"
Cô buồn nôn, đầu cũng đau, bụng đau từng cơn, mê mệt không mở nổi mắt. Dường như nghe thấy tiếng người đang kéo ngăn kéo, mở tủ ở dưới bếp, không biết đang tìm gì, một lúc sau nghe thấy giọng nói: "Tiểu Kỳ, mở miệng uống vài ngụm nào."
Cô mở miệng, nước đường nóng hổi từ đầu lưỡi vào cổ họng, cô nói yếu ớt: "Anh muốn làm tôi bỏng chết à?!"
Thạch Lỗi cười khà khà: "Xin lỗi Tiểu Kỳ, anh nghĩ hơi nóng chút có thể có tác dụng. Khi chị anh đau dùng ngải cứu hơ nóng để chườm sẽ dễ chịu hơn, anh đi mua ngay bây giờ. Anh không khoá cửa, sẽ về ngay, em ngủ
Vài ngụm nước đường vào bụng thật dễ chịu. Cô nhắm mắt, mơ hồ một lúc lại nghe thấy tiếng bước chân gấp gáp của anh.
"Tiểu Kỳ, anh! Đang cắt gừng, dùng ngải cứu đốt cho em, chắc chắn là có tác dụng, có phải em đã ăn đồ ăn lạnh không?" Anh kéo ghế ngồi bên giường, cởi cúc áo của Tiểu Kỳ.
Tiểu Kỳ đang mơ hồ đột nhiên thấy rốn lạnh lạnh, hét lớn: "Làm cái gì vậy, đồ háo sắc? Đừng có nhân lúc tôi khó chịu làm bừa nhé!"
Anh cười lớn, "Ha ha, bộ dạng của em thế này anh chẳng có hứng! Gừng đặt vào rốn hơ nóng mới có tác dụng! Đừng nói nữa, giờ nghe lời anh."
Nói xong, rốn của cô được đắp một tấm vải gạc, sau đó nhìn thấy ngải cứu trên miếng gừng bốc khói, tản phát ra mùi khói thơm ở trên rốn.
"Từ từ sẽ dễ chịu hơn! Em thả lỏng người đi!" Thạch Lỗi nhẹ nhàng nói.
Cô lớn đến tầm này thậm chí Phương Chung Sơn cũng chưa từng nhìn thấy rốn của cô, lúc này lại để lộ ra trước mặt người đàn ông này. Cô nhìn thấy sự quan tâm trong ánh mắt của anh, mặt cô nóng lên, trong lòng dâng trào cảm giác kỳ quái, tự nhiên bụng cũng không còn đau nữa.
"Ha ha, đỏ mặt vì cái gì chứ?" Anh ta cười khoái chí.
Cô thầm nghĩ, thật tồi tệ, dường như không có suy nghĩ nào không bị anh ta nhận ra. Vẫn còn cứng đầu nói, chẳng có gì, anh không đẹp trai, cũng không phải kiểu người tôi thích, tại sao tôi phải đỏ mặt, đúng là...
Anh cười: "Có vẻ bụng không đau nửa rồi, có sức để đả kích rồi?"
Cô cũng cười, nghĩ vừa nãy toàn thân không còn sức lực, bây giờ đã khỏe thế này, nhưng cô lại không muốn để anh nhìn thấy mình cười nên nghiêm mặt lại.
"Sao phải nghiêm mặt, muốn cười thì cười đi!" Anh nói xong cầm điện thoại lên nhìn.
Cô cắn môi nghiêng đầu sang một bên, đột nhiên anh đến trước mặt cô, ngây người ra một lúc, làm cho cô cũng giật mình.
"Đừng, đừng như vậy”, Cô không rõ mình tại sao lại yếu ớt nói ra câu này, thậm chí tiếng rên khẽ không biết là từ bụng hay từ chỗ nào khác phát ra.
Mặt anh đỏ lên, anh nghiêng đầu qua một bên, thở nhẹ, quay đầu lại đột nhiên hôn lên môi cô, không đợi cô phản ứng đã cướp đoạt nụ hôn không cho cô chống cự.
Khi đầu óc cô vẫn còn mơ hồ, toàn thân mềm nhũn vì nụ hôn kia, anh đột ngột dừng lại, lại cười, tự tin nói: "Sao lại gặp em chứ! Ha ha!"
Anh đứng lên, rót một cốc nước cho cô đặt lên trên tủ đầu giường, cười: "Tuy rất muốn ở bên em nhưng đơn vị có việc đột xuất, anh phải đi rồi. Sau này đừng ăn đồ lạnh nữa nhé, lớn thế này rồi còn chưa biết tự chăm sóc cho mình! Đợi lần sau anh về thăm em, dù sao vẫn may vì mình cách nhau không xa lắm!"
Cô đang ngơ ngác nằm trên giường, muốn ngồi dậy nhưng không còn chút sức lực. Đợi cô tỉnh táo lại thì trong phòng đã trở lên tĩnh lặng, chỉ còn cốc nước nóng đang tỏa ra khí nóng trên tủ đầu giường.
Miệng Tiểu Kỳ ngậm nước nóng, nỗi phiền muộn giống như con tàu chòng chành trên biển, toàn bộ người như mất hồn lạc vía, nỗi khó chịu giống như bị móc mất trái tim.
“Tiểu Kỳ, rốt cuộc anh đã hoàn thành xong bản nháp, mau đến xem đi!" Điện thoại reo lên, giọng hưng phấn của Vương Du truyền đến.
Tiểu Kỳ lo lắng: "Anh lại không ngủ không nghỉ cứ thế vẽ tranh sao? Vương Du không thể như vậy, tàn phá thân thể mình mất thôi!"
"Ha ha, không sao, em không biết anh vui thế nào đâu!" Anh cười sảng khoái.
Từ ngày đầu quen với Vương Du, cô đã biết anh là một kẻ điên cuồng, hễ có luồng cảm xúc mới là thức suốt đêm vẽ tranh. Cô bỗng nhiên thấy thương anh, vô tình muốn đến gần anh, nhưng cuối cùng chẳng nói ra nổi mấy chữ đó.
"Anh đợi đấy, em mang cho anh đồ ăn!" Cô uống một mạch hết nước trong cốc, cầm túi đi xuống tầng.
Dường như toàn thân Tiểu Kỳ không còn sức lực, mang cho Vương Du cháo nóng và bánh, từ từ thưởng thức bức tranh trong lúc anh ăn.
Đường nét mềm mại, sức sống thanh xuân ngập tràn trong ánh mắt của Kỷ Linh, môi hơi vểnh lên được dưới những nét vẽ trở lên tròn đầy, hấp dẫn, làn gió xuân tỏa ra từ từng đường nét khiến cho những người thưởng thức nhìn là thích cô gái có cái tên Kỷ Linh.
Tiểu Kỳ hơi giật mình, Vương Du không chỉ một lần vẽ tranh cho cô nhưng luôn thiếu cái gì đó. Thiếu cái gì? Cô nghĩ thầm, đột nhiên c rõ một điều. Đúng, thiếu tình! Tay cô run run, chiếc chổi trong tay xém chút nữa thì rơi xuống đất, chỉ trước đó thôi còn rất hào hứng làm này làm nọ, giờ dường như dẫm phải bông, chân mềm nhũn.
"Tiểu Kỳ?" Vương Du với tâm trạng mệt mỏi nhưng với nụ cười rạng rỡ, nghe thấy tiếng chổi rơi, anh xoay người lạ lùng nhìn cô.
"Không, không có gì, ăn ngon không?" Bụng cô bắt đầu đau dữ dội, cô cau mày hỏi.
Anh cười nói: "Ngon, anh vui quá, nhất định phải hoàn thành bức tranh này!"
Cô thở dài không ra tiếng, mắt nhìn vào Vương Du, trong đầu nghĩ đến bao nhiêu lần mình bí mật đứng trước của phòng vẽ, bấy nhiêu lần trong đêm đông giá lạnh cùng với Vương Du tại phòng tranh, rốt cuộc là tình yêu hay ngưỡng mộ? Không biết, cô cũng không biết, chỉ biết khi nhìn thấy nụ cười đó cô thực sự rất vui.
Tưởng như là thất vọng, nhưng tại sao dường như trút được chút gánh nặng trong tình yêu?
Về nhà, về nhà thôi. Có lẽ mỗi người đều có thứ tình cảm lúc có lúc không, lúc cồn cào dữ dội, lúc lại tan biến như khói lửa giữa nhân gian.
♥ Người trong cuộc
Giống như trận mưa xuân vừa đến, gió xuân trong lành thổi qua, hai tay Phương Tiểu Kỳ khoanh trước ngực, bước đi chầm chậm trong thành phố nhỏ. Sắp đến lúc thành gái ế, lại vẫn chỉ là nhân viên hợp đồng lu mờ trong ngân hàng, dường như tất cả gánh nặng của những năm này đều bủa vây cuộc sống của hai mẹ con Tiểu Kỳ, bản thân cũng không biết có đáng hay không. Khi còn học đại học quen với Vương Du, biết gia đình anh nghèo khó, một mình anh kiên cường nỗ lực, chưa từng oán trách cuộc sống... Cô dường như nhìn thấy một con người khác của mình, bức tranh đầu tiên trong phòng tranh được người khác mua, cô cũng thấy vui mừng khôn tả. Vương Du vẽ một bức tranh treo tường vài trăm tệ cho người khác cô cũng chúc mừng anh; cười chúc mừng anh, khi anh không có cảm giác, phiền não như con thú bị giam cầm, cô cũng vì thế mà buồn rầu... Từ trước đến giờ chỉ có cô từ trên cao nhìn xuống, cười nhạo đám người theo đuổi, chỉ có cảm giác đối với Vương Du là chôn sâu trong lòng, sợ rằng nói ra sẽ mất đi. Nhưng hôm nay dù không muốn thừa nhận, cảm giác thất bại trong lòng vẫn làm ngực cô như bị tắc nghẽn.
"Tiểu Kỳ, cái người con gái này sao chưa làm gì đã đứng im ra đó?" Lý Manh Manh từ cửa khu đô thị chạy lại hét lớn.
"Mình..." Tiểu Kỳ toàn thân lạnh băng, miệng run rẩy muốn n những lời ngốc nghếch nhưng cuối cùng không nói ra lời.
Lý Manh Manh nhanh chóng kéo cô ra cửa hàng nhỏ phía trước mua một cốc sữa đậu nành nóng, chỉ trích hung bạo: “Cậu muốn chết à! Mưa tuy không lớn cũng phải mau bắt xe về chứ, chạy lung tung đi đâu? Còn nữa hôm qua khóc cái gì? Rốt cuộc là tại sao?"
Tiểu Kỳ cong môi nói: "Mình, mình phát hiện Vương Du chưa từng thích mình, không, là không có cảm giác với mình.”
"Ha ha ha, tất nhiên, giờ cậu mới phát hiện à! Mình sớm đã biết rồi, sớm đã nói với cậu, cậu bỏ ngoài tai! Chuyện tình yêu chỉ có người ngoài là rõ, Thạch Lỗi rõ ràng là rất thích cậu, nhìn vào mắt hai người đúng là củi khô gặp lửa mạnh!" Lý Manh Manh cười khoái chí bưng cốc đậu nành uống một ngụm thật to.
"Nói bừa, mình đâu có, mình chỉ vì đả kích Tiểu Vũ!" Tiểu Kỳ buột miệng.
Lý Manh Manh ngạc nhiên: "Tiểu Vũ thích Thạch Lỗi? Trời ạ! Không, không đúng, dựa vào kinh nghiệm bao nhiêu năm mình phò tá mẹ làm bà mối, bạn tuyệt đối đã động lòng trước anh ta!"
"Không có, bạn nói bừa! Mục tiêu lớn nhất cả đời này của mình là để hai mẹ con họ phải đau khổ để Phương Chung Sơn hối hận vì đã đi tìm vợ mới, vì đã vứt bỏ hai mẹ con mình!" Tiểu Kỳ đột ngột cao giọng.
"Ồ, được, được, được, bà chị ý chí hiên ngang vậy thì mình còn biết nói gì? Mau uống đi, còn có cuộc hẹn, đi thôi! Hừ, sẽ có một ngày cậu sẽ phải hối hận!" Lý Manh Manh lắc đầu, đứng dậy cầm túi đi ra ngoài, đi được hai bước ngoái đầu lại, "Mình trả tiền rồi nhé!"
Phương Tiểu Kỳ về nhà, bà Từ vội hỏi: "Sao thế, sao điện thoại lại tắt? Hai đứa nói chuyện như nào, được chứ? Con đến ngày rồi à, sao trong nhà vệ sinh có một gói băng vệ sinh đã bị bóc?"
"Kìa, mẹ! Con mệt rồi, muốn đi ngủ, ngày mai còn phải đi làm, con ngủ đây!" Tiểu Kỳ mệt mỏi đến nỗi không mở nổi mắt, về đến phòng liền đóng cửa chìm vào giấc ngủ.
Bà Từ ở ngoài nói lớn: "Ngủ sao phải khóa cửa, đứa con này!"
Ngày thứ hai đi làm, Tiểu Kỳ ngồi trên xe buýt nhìn xuống dòng người tuôn ra đông nghịt, ngước lên trời thấy trời thật xanh, tỏa sáng chói lóa, phiêu đãng giữa không trung, sống trong không gian như thế này tuy có đôi lúc có chút hận cái thành phố này nhưng lúc này thật đáng yêu.
Vùi đầu vào quầy xử lý nghiệp vụ, tay không được ngơi nghỉ, cho đến khi có một tiếng gọi e dè "Tiểu Kỳ", cô mới nhấc đầu lên, là Phương Chung Sơn.
"Bố đến làm gì?" Cô lạnh lùng hỏi.
Dường như tâm trạng Phương Chung Sơn rất tốt, cười hiền: "Buổi trưa cùng ăn cơm với bố nhé, giờ đã đến giờ tan ca rồi, ra đây rồi nói!"
Tiểu Kỳ nhìn đồng hồ, quả nhiên đã đến giờ tan ca, xem ra Phương Chung Sơn đã xem giờ trước mới đến. Dù hận người đàn ông này đến chết nhưng rốt cuộc vẫn là cha của mình, làm sao đây? Cô thở dài, xử lý xong công việc còn dở, chuẩn bị tan ca.
♥ Trong mỗi con người đều ẩn chứa một ác quỷ
Trong nhà hàng nhỏ yên tĩnh đối diện với ngân hàng, Phương Chung Sơn gọi vài món, rụt rè cười với con: "Tiểu Kỳ, đều là những món trước con vẫn thích, ăn chút đi?"
Tiểu Kỳ nhìn cá diêu hồng sốt chua ngọt để trên bàn, thịt hấp, canh thịt, cố ý nghiêm mặt nói: "Những món này từ lúc con 17 tuổi đã không thích ăn rồi, cảm ơn sự quan tâm của bố"
Phương Chung Sơn giật mình, nói nhỏ: "Tiểu Kỳ, con vẫn hận bố sao? Sẽ có một ngày con hiểu được nổi khổ tâm của bố."
"Được rồi, không nói việc này nữa, ảnh hưởng đến bữa ăn!" Cô ăn một miếng cá diêu hồng, hỏi lạnh lùng: "Bố đến có việc gì không?"
"Ồ, ha ha. Hôm qua gặp mẹ con mới biết mỗi người trong ngân hàng đều có nhiệm vụ huy động gửi tiền. Sao con không nói sớm, tuy bố không có nhiều nhưng cũng tích cóp, dành dụm được một ít, bạn bè cũng có ít tiền gửi ngân hàng, thu được 200.000 tệ." Phương Chung Sơn nhìn Tiểu Kỳ rồi nịnh nọt, liếm liếm môi, cười, "Tuy chỉ là muối bỏ bể nhưng là tấm lòng, nghe nói các con không hoàn thành nhiệm vụ không nhận phúc lợi. Mấy ngày nay bố đi nghe ngóng xem bạn bè nào cần gửi tiết kiệm, nếu có thông tin là mang đến cho con. À, còn nghe mẹ con nói, con có bạn trai?"
"Mẹ con hận bố muốn chết, sao còn nói với bố những việc này? Bố đừng nói bừa! Con dù có khó khăn cũng không đến cầu xin bố. Dù sau này có phải đi xin cơm cũng tuyệt đối không đến trước cửa nhà bố. Bố yên tâm đi, con Tiểu Kỳ nói là giữ lời!" Cô hừ giọng.
"Ồ, ha ha, là, là cậu con nói." Phương Chung Sơn có chút bối rối, nhấc bát lên uống canh"Được, con biết, vậy nhé! Con đi đây, bố chăm sóc hai mẹ con họ cho tốt vào!" Cô không thấy ngon miệng chút nào, thật ra cô cũng có chút cảm động khi biết bố vẫn nhớ cô thích ăn cá diêu hồng sốt chua ngọt, nhưng nghĩ đến hai mẹ con họ, cô lập tức cứng rắn hơn.
Ông dường như không hề để ý đến thái độ của Tiểu Kỳ, còn cười khà khà: "Con có bạn trai, chị con cũng sắp ổn định, bố rất vui, tâm nguyện lớn nhất của bố là hai chị em con đi lấy chồng, tương lai bế con cho hai đứa, ha ha."
"Phương Tiểu Vũ, chị ta?" Tiểu Kỳ nghe ra ý đồ trong câu nói của bố, hỏi một cách hoài nghi.
"Ồ, bố gặp chàng trai quân đội kia thấy rất tuyệt. Nghe nói chàng trai đó vừa về nhà nghỉ vài ngày, đơn vị có việc lại đi rồi. Bố và dì đều khuyên chị con dũng cảm đến quân đội gặp cậu ấy, tăng thêm tình cảm. Ở tuổi này rồi thì nữ cũng nên chủ động một chút." Ông cười lớn đến nỗi không khép nổi miệng.
Tiểu Kỳ nén giận, không ngờ người nhu nhược bảo thủ như Tiểu Vũ lại đi thăm Thạch Lỗi, cô nghĩ nếu Phương Chung Sơn biết chàng trai mà cậu của cô nhắc đến, người mà cô cố tình hẹn hò là Thạch Lỗi thì tuyệt đối sẽ không kể việc này với cô. Cô cười giả như không quan tâm, nói: "Ồ, vậy thì tốt, Phương Tiểu Vũ cũng 28 rồi, không cưới chồng thì thật đáng buồn. Con còn có việc, con đi trước đây."
/12
|