Ban đêm, những người xem phim giải tán, sau đó, rạp chiếu hỗn loạn vô cùng.
Vệ Đằng đứng trước lề đường đợi rất lâu, mãi đến lúc Ngưu San San đứng đối diện mua quà vặt xong vẫy vẫy tay với bản thân, mới vội vàng vọt qua.
Trong đám người huyên náo, dường như Vệ Đằng đã nghe thấy thanh âm của Tiêu Phàm, đang gọi tên mình, lại tưởng là bản thân nghe nhầm, bèn không chú ý nữa.
Trên đường trở về Vệ Đằng vẫn buồn buồn không vui, đến nỗi Châu vũ và Ngưu San San cũng buồn buồn không vui theo hắn.
Trong lòng Ngưu San San vẫn luôn nghi vấn, rốt cuộc nguyên nhân năm đó bọn họ chia tay, có phải theo lời Vệ Đằng là Tiêu Phàm đã có người khác, không dòm ngó đến cậu ấy, không quan tâm đến cậu ấy.
Ấn tượng Tiêu Phàm cho cô là dạng đàn ông có giáo dưỡng, căn bản không giống dạng hoa hoa công tử chân đạp hai xuồng.
Nhất định đã nhầm lẫn nơi nào rồi.
Ngưu San San còn đang suy nghĩ sự việc.
Châu Vũ tưởng rằng Vệ Đằng giận cậu ấy đánh Tiêu Phàm, cũng bực bội không nói lời nào.
Vệ Đằng thì không biết đang suy nghĩ gì, một mực hỉnh mũi nhăn miệng.
Ba người ngồi xe bus quay về, dọc đường vẫn luôn im lặng.
Sau khi về phòng, ngồi trong phòng khách mở TV, bấy giờ Vệ Đằng mới mở miệng nói: “Các cậu nói, có phải tớ đã thật sự hiểu lầm anh ta không?”
Châu Vũ liếc hắn một cái, Ngưu San San lại rất bình tĩnh không cắt ngang lời hỏi dò độc thoại của Vệ Đằng.
“Anh ta đem chuỗi dây tớ đưa móc cùng cái điện thoại cha anh ta tặng với nhau là có ý gì chứ?”
“Nói là vị trí của cậu trong lòng hắn là rất quan trọng, quan trọng giống như cha hắn! Hài lòng chưa?” Châu vũ rống lên.
Vệ Đằng im lặng một lát, mờ mịt giật giật tóc, “Tớ luôn cảm thấy anh ta không yêu tớ, nhưng bây giờ nhìn xem, dường như lại không đúng.”
“Các cậu năm đó như thế nào chia tay vậy?” Ngưu San San đột nhiên hỏi.
Vệ Đằng ngẩn người, thấp giọng đáp: "Anh ấy nói với tớ anh ấy và Diệp Kính Văn là bạn bè, nhưng cả ngày lại ở bên cạnh Diệp Kính Văn, đối với tớ lại thờ ơ lãnh đạm, trong lòng tớ khó chịu, bèn bỏ đi.”
Ngưu San San hít một hơi: “Cậu đã thấy được hai người bọn họ làm cái gì? Hôn nhau?"
Vệ Đằng tức giận hét lên: “Còn cần phải nhìn sao! Hai người bọn họ suốt ngày dính lấy nhau, hơn nữa Tiêu Phàm trước đây thực sự từng yêu Diệp Kính Văn, nếu là cậu, cậu chẳng nghi ngờ à? MD, tớ ghét nhất là kẻ nào khẩu thị tâm phi, hơn nữa làm gì có người nào suốt ngày theo bên bạn mà gạt bỏ người yêu sang một bên, trong lòng anh ta không trong sáng, còn gạt tớ.”
Càng nói lại càng đau lòng, cúi đầu buồn buồn không vui.
“Nghi ngờ liền chia tay à? Vậy cậu còn dính với Châu Vũ cả ngày kìa! Theo cách nói của cậu, tớ cũng nên ghen một chút, hoài nghi các cậu một chút.” Ngưu San San hướng Vệ Đằng trợn mắt.
Châu Vũ vội vàng nhảy dựng lên cách Vệ Đằng xa xa: “Bà xã, anh và Vệ Đằng không có gì khác, em đừng nghi oan cho anh.” Bị hai người cùng nhau xem thường.
Vệ Đằng nói tiếp: “Tớ để anh ta giải thích, ngoài miệng anh ta nói một đường sau lưng tớ lại làm một nẻo, cậu không biết tớ buồn bực bao nhiêu! Anh ta mỗi lần vừa nhìn thấy Diệp Kính Văn liền nhào qua, ném tớ sang một bên, rõ ràng Diệp Kính Văn ở trong lòng anh ta quan trọng hơn tớ.”
“Oh, cho nên cậu liền lưu lại một tin nhắn rồi rời khỏi à?”
“Đúng, tớ không chịu nổi, đi gọn sạch.”
Ngưu San San khe khẽ thở dài, qua ngồi bóp cổ Vệ Đằng, “Cậu thằng ngu à!! Tớ thật muốn bóp chết cậu!!”
“Này, chú ý móng tay của em!” Châu Vũ vội vàng chạy tới kéo Ngưu San San ra, Vệ Đằng mặt đỏ bừng ho khụ khụ.
“Khụ khụ khụ khụ… Ngưu nha đầu, lực tay của cậu lớn nha, muốn luyện bạch cốt trảo đừng lấy tớ làm mục tiêu chứ…khụ khụ…”
Ngưu San San uống hơn nửa ly nước, lúc này mới bình tĩnh trở lại, nói: “Cậu liền không nghĩ tới thử nói chuyện đàng hoàng với anh ta à? Chuyện cậu là trao đổi sinh chắc cậu cũng không nói cho anh ta biết đi? Cậu cứ như vậy mà ra đi, người ta có nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch, biết chưa? Tìm cậu cũng không có chỗ mà tìm!”
Vệ Đằng có chút chột dạ, “Chuyện trao đổi sinh này á, tớ không có cơ hội nói…”
“Oh, ở chung nhau lâu như vậy mà không có cơ hội nói? Cậu lừa ai vậy hả?” Liếc ngang Vệ Đằng một cái lại chuyển sang Châu Vũ: “Còn cậu nữa, có phải cậu đã liên kết với Vệ Đằng lừa gạt Tiêu Phàm?”
Châu Vũ quay đầu hừ một tiếng, "Đáng đời."
“Lần Vệ Đằng nhận được điện thoại, anh ta thật sự đang ở thành phố A à?”
“Hình như phải…”
“Hai người các cậu! Cũng không biết nói chỗ nào gần một chút à?! Theo thời gian đến xem, hôm đó anh ta liền chạy tới rồi, liên tục ngồi gần 40 giờ trên xe lửa, hôm đó mua vé nhất định là vé đứng, khổ cực như vậy, chạy xa như thế mới biết được các cậu gạt người, trong lòng người ta lại không khó chịu à? Vệ Đằng cẩu thả, Châu Vũ cậu làm ăn thế nào vậy!”
Châu Vũ quay đầu lại, hừ một tiếng lại quay đầu qua: “MD, anh thật sự tức hắn bắt nạt Vệ Đằng, anh lại không nghĩ tới hắn ngu như vậy, nghe lời anh liền tin ngay.”
Ngưu San San lườm hắn một cái, lại chuyển sang Vệ Đằng: “Trước khi gặp cậu hắn từng yêu người khác, sau khi ở chung liền lập tức quên sạch người từng yêu trong quá khứ, cậu thích người dễ dàng quên mất tình cũ như vậy sao?”
“Vậy cũng không thể Diệp Kính Văn vừa trở về, hắn liền nhào qua rồi ném tớ sang một bên chứ! Cậu nói, thái độ đó không chọc giận người sao? Còn Hắc Bạch song lang, MD, hai người cả ngày thân thân mật mật dính nhau như hình với bóng, giống như hắc bạch vô thường! Tức chết người không đền mạng mà!”
“Là chọc giận người a, cậu lưu lại một tin nhắn rồi hoàn toàn không có tin tức gì hết, còn nói dối lừa người ta đến thành phố A thật xa, cũng không chọc giận người sao!”
“Em làm gì cứ bênh vực hắn ta vậy?” Lần này là Châu Vũ không chịu nổi, liếc ngang Ngưu San San một cái.
Ngưu San San im lặng một lát, “Tớ vốn chính là ngọn cỏ đầu tường, hôm nay nhìn thấy hắn bị cậu đánh, vẫn một mực không đánh trả, ánh mắt nhìn về phía Vệ Đằng đặc biệt đau lòng, tớ cũng không tin trong lòng hắn không có Vệ Đằng! Hơn nữa, hắn đem đồ của cha và Vệ Đằng tặng đính lại cất giữ cùng nhau, chuyện này không nói rõ sao?” Ngưu San San thở dài, lại hỏi: “Diệp Kính Văn có từng tặng quà cho hắn không, Vệ Đằng?”
“Từng đưa một cái đồng hồ đeo tay…” Vệ Đằng nuốt nuốt nước bọt, nhìn bộ dáng Ngưu San San bộc phát, tiếp tục chột dạ, nói chuyện không có sức lực.
“Đã để đâu?”
“Ừm… để cùng cái đồng hồ đeo tay Lâm Vi tặng, gom thành một đôi mà… ở trong ngăn kéo, hắn đều không mang, thật lãng phí.”
Không đợi Vệ Đằng nói xong, Ngưu San San lại nhảy dựng lên đòi bóp cổ hắn, bị Châu Vũ ngăn lại.
“Tự cậu nghĩ xem, con người Tiêu Phàm, chân tình khó bộc lộ ra ngoài, bây giờ tớ cũng có chút đồng tình với hắn rồi, cậu thật là đồ đại ngốc.” Nói xong liền thở phì phì bỏ đi.
Vệ Đằng uống nước bị sặc, dốc sức ho sặc sụa, Châu Vũ ở bên cạnh cố gắng vỗ vỗ vai Vệ Đằng.
“Tớ nói này người anh em, lần này tớ cũng không biết nên làm thế nào giúp cậu nữa. Bà xã của tớ đứng bên phía Tiêu Phàm, tớ mà xuất chủ ý ngu ngốc nào đó cho cậu sẽ bị cô ấy bóp chết đó.”
“Ưm…” Vệ Đằng tự biết đuối lý, tiếp tục cúi đầu uống nước.
“Hơn nữa, tớ cảm thấy lời San San nói rất đúng, con người cậu vốn cẩu thả, tên Tiêu Phàm đó đặt đồ của Diệp Kính Văn và Lâm Vi để cùng nhau là ý gì? Chính là nói, Diệp Kính Văn và Lâm Vi ở trong lòng hắn quan trọng như nhau, nếu không, làm gì có người nào đem đồ của người mình thích tặng để cùng chỗ với đồ của tình địch đưa chứ?”
Vệ Đằng gật đầu.
Châu Vũ cũng là càng nói càng hưng phấn, hươ tay múa chân bắt đầu phân tích: “Cậu lại không giống, cậu đối với hắn mà nói rất khác biệt biết chưa? Cậu tặng cho hắn là quyển sách rách nha, vòng dây dỏm nha, đồ chơi vớ vẩn, so được với cái đồng hồ nổi danh của người ta sao? Nhưng lại được hắn trân trọng, MD, tớ đều phải cảm động, chuỗi dây cậu đưa tớ ngay từ lúc dọn ký túc tớ đã ném mất rồi, những thứ đồ chơi rẻ tiền còn không phải tiện tay quăng đi. Này, tự cậu lo liệu đi, sau này tớ không giúp cậu, cậu muốn trách thì trách đất ấy.”
Châu Vũ nói xong, cũng quay đầu đi, đi tới nửa đường đột nhiên quay đầu lại, học Ngưu San San ném lại một câu, “đồ đại ngốc”
Vệ Đằng ngồi trên ghế sa lon, trong lòng cực kỳ không tự nhiên.
Chẳng lẽ thực sự như San San nói, trong lòng Tiêu Phàm, Lâm Vi và Diệp Kính Văn quan trọng như nhau? Tiêu Phàm thật lòng hy vọng cho bọn họ ở bên nhau, có thể hạnh phúc? Tiêu Phàm đến bây giờ cũng chưa từng muốn nhúng tay vào giữa hai người bọn họ làm kẻ thứ ba, mà là vẫn lấy thân phận người ngoài cuộc, tư cách bạn bè để trợ giúp bọn họ?
Trước khi Lâm Vi xuất ngoại đã gặp mặt hắn, dáng vẻ hai người nhìn nhau mỉm cười, Tiêu Phàm như vậy sẽ làm người thứ ba tranh đoạt người cùng Lâm Vi sao? Không thể nào. . . bỏ qua không nói nhân phẩm anh ta không kém như thế, tự ái cũng không cho phép hắn đào góc tường của Lâm Vi đi…
Sau đó Diệp Kính Văn trở lại, Tiêu Phàm cả ngày đi theo ở bên cạnh hắn, có lẽ thật sự chỉ là… an ủi hắn?
Eh…
Vệ Đằng càng nghĩ càng buồn bực, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán.
Đồ hai người Diệp Lâm đưa cho hắn, hắn không đối xử khác biệt, càng không đem đồ của Diệp Kính Văn để riêng ra hoặc ném đồ của Lâm Vi đi, mà là… đặt ở cùng nhau.
Để cùng một chỗ, trong hộc tủ ở đầu giường.
Vệ Đằng đứng trước lề đường đợi rất lâu, mãi đến lúc Ngưu San San đứng đối diện mua quà vặt xong vẫy vẫy tay với bản thân, mới vội vàng vọt qua.
Trong đám người huyên náo, dường như Vệ Đằng đã nghe thấy thanh âm của Tiêu Phàm, đang gọi tên mình, lại tưởng là bản thân nghe nhầm, bèn không chú ý nữa.
Trên đường trở về Vệ Đằng vẫn buồn buồn không vui, đến nỗi Châu vũ và Ngưu San San cũng buồn buồn không vui theo hắn.
Trong lòng Ngưu San San vẫn luôn nghi vấn, rốt cuộc nguyên nhân năm đó bọn họ chia tay, có phải theo lời Vệ Đằng là Tiêu Phàm đã có người khác, không dòm ngó đến cậu ấy, không quan tâm đến cậu ấy.
Ấn tượng Tiêu Phàm cho cô là dạng đàn ông có giáo dưỡng, căn bản không giống dạng hoa hoa công tử chân đạp hai xuồng.
Nhất định đã nhầm lẫn nơi nào rồi.
Ngưu San San còn đang suy nghĩ sự việc.
Châu Vũ tưởng rằng Vệ Đằng giận cậu ấy đánh Tiêu Phàm, cũng bực bội không nói lời nào.
Vệ Đằng thì không biết đang suy nghĩ gì, một mực hỉnh mũi nhăn miệng.
Ba người ngồi xe bus quay về, dọc đường vẫn luôn im lặng.
Sau khi về phòng, ngồi trong phòng khách mở TV, bấy giờ Vệ Đằng mới mở miệng nói: “Các cậu nói, có phải tớ đã thật sự hiểu lầm anh ta không?”
Châu Vũ liếc hắn một cái, Ngưu San San lại rất bình tĩnh không cắt ngang lời hỏi dò độc thoại của Vệ Đằng.
“Anh ta đem chuỗi dây tớ đưa móc cùng cái điện thoại cha anh ta tặng với nhau là có ý gì chứ?”
“Nói là vị trí của cậu trong lòng hắn là rất quan trọng, quan trọng giống như cha hắn! Hài lòng chưa?” Châu vũ rống lên.
Vệ Đằng im lặng một lát, mờ mịt giật giật tóc, “Tớ luôn cảm thấy anh ta không yêu tớ, nhưng bây giờ nhìn xem, dường như lại không đúng.”
“Các cậu năm đó như thế nào chia tay vậy?” Ngưu San San đột nhiên hỏi.
Vệ Đằng ngẩn người, thấp giọng đáp: "Anh ấy nói với tớ anh ấy và Diệp Kính Văn là bạn bè, nhưng cả ngày lại ở bên cạnh Diệp Kính Văn, đối với tớ lại thờ ơ lãnh đạm, trong lòng tớ khó chịu, bèn bỏ đi.”
Ngưu San San hít một hơi: “Cậu đã thấy được hai người bọn họ làm cái gì? Hôn nhau?"
Vệ Đằng tức giận hét lên: “Còn cần phải nhìn sao! Hai người bọn họ suốt ngày dính lấy nhau, hơn nữa Tiêu Phàm trước đây thực sự từng yêu Diệp Kính Văn, nếu là cậu, cậu chẳng nghi ngờ à? MD, tớ ghét nhất là kẻ nào khẩu thị tâm phi, hơn nữa làm gì có người nào suốt ngày theo bên bạn mà gạt bỏ người yêu sang một bên, trong lòng anh ta không trong sáng, còn gạt tớ.”
Càng nói lại càng đau lòng, cúi đầu buồn buồn không vui.
“Nghi ngờ liền chia tay à? Vậy cậu còn dính với Châu Vũ cả ngày kìa! Theo cách nói của cậu, tớ cũng nên ghen một chút, hoài nghi các cậu một chút.” Ngưu San San hướng Vệ Đằng trợn mắt.
Châu Vũ vội vàng nhảy dựng lên cách Vệ Đằng xa xa: “Bà xã, anh và Vệ Đằng không có gì khác, em đừng nghi oan cho anh.” Bị hai người cùng nhau xem thường.
Vệ Đằng nói tiếp: “Tớ để anh ta giải thích, ngoài miệng anh ta nói một đường sau lưng tớ lại làm một nẻo, cậu không biết tớ buồn bực bao nhiêu! Anh ta mỗi lần vừa nhìn thấy Diệp Kính Văn liền nhào qua, ném tớ sang một bên, rõ ràng Diệp Kính Văn ở trong lòng anh ta quan trọng hơn tớ.”
“Oh, cho nên cậu liền lưu lại một tin nhắn rồi rời khỏi à?”
“Đúng, tớ không chịu nổi, đi gọn sạch.”
Ngưu San San khe khẽ thở dài, qua ngồi bóp cổ Vệ Đằng, “Cậu thằng ngu à!! Tớ thật muốn bóp chết cậu!!”
“Này, chú ý móng tay của em!” Châu Vũ vội vàng chạy tới kéo Ngưu San San ra, Vệ Đằng mặt đỏ bừng ho khụ khụ.
“Khụ khụ khụ khụ… Ngưu nha đầu, lực tay của cậu lớn nha, muốn luyện bạch cốt trảo đừng lấy tớ làm mục tiêu chứ…khụ khụ…”
Ngưu San San uống hơn nửa ly nước, lúc này mới bình tĩnh trở lại, nói: “Cậu liền không nghĩ tới thử nói chuyện đàng hoàng với anh ta à? Chuyện cậu là trao đổi sinh chắc cậu cũng không nói cho anh ta biết đi? Cậu cứ như vậy mà ra đi, người ta có nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch, biết chưa? Tìm cậu cũng không có chỗ mà tìm!”
Vệ Đằng có chút chột dạ, “Chuyện trao đổi sinh này á, tớ không có cơ hội nói…”
“Oh, ở chung nhau lâu như vậy mà không có cơ hội nói? Cậu lừa ai vậy hả?” Liếc ngang Vệ Đằng một cái lại chuyển sang Châu Vũ: “Còn cậu nữa, có phải cậu đã liên kết với Vệ Đằng lừa gạt Tiêu Phàm?”
Châu Vũ quay đầu hừ một tiếng, "Đáng đời."
“Lần Vệ Đằng nhận được điện thoại, anh ta thật sự đang ở thành phố A à?”
“Hình như phải…”
“Hai người các cậu! Cũng không biết nói chỗ nào gần một chút à?! Theo thời gian đến xem, hôm đó anh ta liền chạy tới rồi, liên tục ngồi gần 40 giờ trên xe lửa, hôm đó mua vé nhất định là vé đứng, khổ cực như vậy, chạy xa như thế mới biết được các cậu gạt người, trong lòng người ta lại không khó chịu à? Vệ Đằng cẩu thả, Châu Vũ cậu làm ăn thế nào vậy!”
Châu Vũ quay đầu lại, hừ một tiếng lại quay đầu qua: “MD, anh thật sự tức hắn bắt nạt Vệ Đằng, anh lại không nghĩ tới hắn ngu như vậy, nghe lời anh liền tin ngay.”
Ngưu San San lườm hắn một cái, lại chuyển sang Vệ Đằng: “Trước khi gặp cậu hắn từng yêu người khác, sau khi ở chung liền lập tức quên sạch người từng yêu trong quá khứ, cậu thích người dễ dàng quên mất tình cũ như vậy sao?”
“Vậy cũng không thể Diệp Kính Văn vừa trở về, hắn liền nhào qua rồi ném tớ sang một bên chứ! Cậu nói, thái độ đó không chọc giận người sao? Còn Hắc Bạch song lang, MD, hai người cả ngày thân thân mật mật dính nhau như hình với bóng, giống như hắc bạch vô thường! Tức chết người không đền mạng mà!”
“Là chọc giận người a, cậu lưu lại một tin nhắn rồi hoàn toàn không có tin tức gì hết, còn nói dối lừa người ta đến thành phố A thật xa, cũng không chọc giận người sao!”
“Em làm gì cứ bênh vực hắn ta vậy?” Lần này là Châu Vũ không chịu nổi, liếc ngang Ngưu San San một cái.
Ngưu San San im lặng một lát, “Tớ vốn chính là ngọn cỏ đầu tường, hôm nay nhìn thấy hắn bị cậu đánh, vẫn một mực không đánh trả, ánh mắt nhìn về phía Vệ Đằng đặc biệt đau lòng, tớ cũng không tin trong lòng hắn không có Vệ Đằng! Hơn nữa, hắn đem đồ của cha và Vệ Đằng tặng đính lại cất giữ cùng nhau, chuyện này không nói rõ sao?” Ngưu San San thở dài, lại hỏi: “Diệp Kính Văn có từng tặng quà cho hắn không, Vệ Đằng?”
“Từng đưa một cái đồng hồ đeo tay…” Vệ Đằng nuốt nuốt nước bọt, nhìn bộ dáng Ngưu San San bộc phát, tiếp tục chột dạ, nói chuyện không có sức lực.
“Đã để đâu?”
“Ừm… để cùng cái đồng hồ đeo tay Lâm Vi tặng, gom thành một đôi mà… ở trong ngăn kéo, hắn đều không mang, thật lãng phí.”
Không đợi Vệ Đằng nói xong, Ngưu San San lại nhảy dựng lên đòi bóp cổ hắn, bị Châu Vũ ngăn lại.
“Tự cậu nghĩ xem, con người Tiêu Phàm, chân tình khó bộc lộ ra ngoài, bây giờ tớ cũng có chút đồng tình với hắn rồi, cậu thật là đồ đại ngốc.” Nói xong liền thở phì phì bỏ đi.
Vệ Đằng uống nước bị sặc, dốc sức ho sặc sụa, Châu Vũ ở bên cạnh cố gắng vỗ vỗ vai Vệ Đằng.
“Tớ nói này người anh em, lần này tớ cũng không biết nên làm thế nào giúp cậu nữa. Bà xã của tớ đứng bên phía Tiêu Phàm, tớ mà xuất chủ ý ngu ngốc nào đó cho cậu sẽ bị cô ấy bóp chết đó.”
“Ưm…” Vệ Đằng tự biết đuối lý, tiếp tục cúi đầu uống nước.
“Hơn nữa, tớ cảm thấy lời San San nói rất đúng, con người cậu vốn cẩu thả, tên Tiêu Phàm đó đặt đồ của Diệp Kính Văn và Lâm Vi để cùng nhau là ý gì? Chính là nói, Diệp Kính Văn và Lâm Vi ở trong lòng hắn quan trọng như nhau, nếu không, làm gì có người nào đem đồ của người mình thích tặng để cùng chỗ với đồ của tình địch đưa chứ?”
Vệ Đằng gật đầu.
Châu Vũ cũng là càng nói càng hưng phấn, hươ tay múa chân bắt đầu phân tích: “Cậu lại không giống, cậu đối với hắn mà nói rất khác biệt biết chưa? Cậu tặng cho hắn là quyển sách rách nha, vòng dây dỏm nha, đồ chơi vớ vẩn, so được với cái đồng hồ nổi danh của người ta sao? Nhưng lại được hắn trân trọng, MD, tớ đều phải cảm động, chuỗi dây cậu đưa tớ ngay từ lúc dọn ký túc tớ đã ném mất rồi, những thứ đồ chơi rẻ tiền còn không phải tiện tay quăng đi. Này, tự cậu lo liệu đi, sau này tớ không giúp cậu, cậu muốn trách thì trách đất ấy.”
Châu Vũ nói xong, cũng quay đầu đi, đi tới nửa đường đột nhiên quay đầu lại, học Ngưu San San ném lại một câu, “đồ đại ngốc”
Vệ Đằng ngồi trên ghế sa lon, trong lòng cực kỳ không tự nhiên.
Chẳng lẽ thực sự như San San nói, trong lòng Tiêu Phàm, Lâm Vi và Diệp Kính Văn quan trọng như nhau? Tiêu Phàm thật lòng hy vọng cho bọn họ ở bên nhau, có thể hạnh phúc? Tiêu Phàm đến bây giờ cũng chưa từng muốn nhúng tay vào giữa hai người bọn họ làm kẻ thứ ba, mà là vẫn lấy thân phận người ngoài cuộc, tư cách bạn bè để trợ giúp bọn họ?
Trước khi Lâm Vi xuất ngoại đã gặp mặt hắn, dáng vẻ hai người nhìn nhau mỉm cười, Tiêu Phàm như vậy sẽ làm người thứ ba tranh đoạt người cùng Lâm Vi sao? Không thể nào. . . bỏ qua không nói nhân phẩm anh ta không kém như thế, tự ái cũng không cho phép hắn đào góc tường của Lâm Vi đi…
Sau đó Diệp Kính Văn trở lại, Tiêu Phàm cả ngày đi theo ở bên cạnh hắn, có lẽ thật sự chỉ là… an ủi hắn?
Eh…
Vệ Đằng càng nghĩ càng buồn bực, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán.
Đồ hai người Diệp Lâm đưa cho hắn, hắn không đối xử khác biệt, càng không đem đồ của Diệp Kính Văn để riêng ra hoặc ném đồ của Lâm Vi đi, mà là… đặt ở cùng nhau.
Để cùng một chỗ, trong hộc tủ ở đầu giường.
/77
|