Bây giờ chạy tới đây là ý gì chứ?
Ông đây thật vất vả mới hết hy vọng với anh, thật vất vả mới buông hết chuyện cũ, anh lại tới đây làm gì?
Vệ Đằng thở phì phì liếc hắn một cái, hét lên: “Tôi không biết tại sao anh tới đây! Anh vẫn là dọn đi thôi.”
Tiêu Phàm thở dài, “Ở đây quả thật không mướn được phòng…”
“Lời thối, anh hẳn là chưa tốt nghiệp mà? Chạy đến đây làm gì chứ?”
"Viết luận văn. . ."
“Viết luận văn chạy từ đầu Nam ra đầu Bắc, anh bị co rút à?”
"Thuận tiện tới tìm em.” Tiêu Phàm giơ tay sờ tóc Vệ Đằng, lại bị đối phương hất ra, Tiêu Phàm cúi đầu thở dài: “Tính tình của em vẫn là xung động như vậy.”
“Anh ở lầu dưới tôi ngủ không được, tôi toàn thân khó chịu, tốt nhất là anh dọn đi đi.”
Vệ Đằng liếc hắn một cái, xoay người lên lầu.
Tiêu Phàm khẽ cười cười, Vệ Đằng ngốc, xem ra em còn chưa từ bỏ đoạn tình cảm kia.
Nếu đã thực sự buông xuống, sẽ đối xử với anh như người xa lạ, thậm chí có thể thản nhiên làm bạn bè, chính là vì không từ bỏ được nên mới để ý như thế đi.
Xem ra… việc khiến cho em hồi tâm chuyển ý, vẫn có hy vọng.
Vệ Đằng sau khi lên lầu mới cảm giác mình có chút thất thố, sớm biết nên làm bộ như không nhận ra, nói một câu: “Xin chào, lần đầu gặp mặt xin chỉ giáo nhiều.” Hoặc là giống như hắn lúc đụng phải ở trường, nói một câu “Xin hỏi anh là ai?” Tức chết hắn.
Không biết hắn đến đây làm gì, trong lòng Vệ Đằng cũng là ngũ vị chen lẫn.
"Cái gì?! Hắn lại tìm tới?" Châu Vũ vừa nghe đến tin tức này, bắn thẳng khỏi ghế sa lon, bị Ngưu San San trừng mắt, lại ngồi trở xuống, “Vệ Đằng, lần này cậu phải tiến bộ một chút, đừng để bị người ta dụ dỗ hai câu đã ngơ ngẩn chạy tới!”
Vệ Đằng nghiêm túc gật đầu, “Tớ biết, bị lừa gạt đến có bóng ma trong lòng rồi, tớ không ngu như vậy.”
Ngưu San San nghiêng đầu suy nghĩ một lát, nói rằng: “Vệ Đằng, cậu muốn đuổi hắn đi, phương pháp ngược lại không phải là không có.”
"Cái gì?"
Nhìn trái bóng rổ trong tay Ngưu San San, khóe môi Vệ Đằng và Châu Vũ đều có hơi giật giật.
Tay Ngưu San San buông lỏng, một tiếng phanh, bóng rổ rơi xuống đất, sau khi nhặt lên lại hất tóc một cái, hướng hai người cười nói: “Đập đi, lo cái gì? Một không đủ thì ngày mai tìm người mượn thêm vài quả, tớ cũng không tin không đuổi được hắn.”
Vệ Đằng vẻ mặt đau khổ, Châu vũ ngược lại là lập tức hiểu ý, cầm quả bóng rổ đập từ phòng khách đến phòng bếp, từ phòng bếp đập đến phòng ngủ.
Tiêu Phàm ở dưới lầu nhướng mày, đỉnh đầu phanh phanh không ngừng y hệt động đất.
Mặc dù sớm chuẩn bị sẵn sàng sẽ bị Vệ Đằng ghét, nhưng khi thật sự gặp phải, trong lòng vẫn có chút đau lòng.
Ai, ban đầu quả thật không suy tính chu toàn làm tổn thương cậu ấy, bây giờ bất luận bị cậu ấy đối xử thế nào đều là tự ăn ác quả thôi.
Đeo tai nghe, mở nhạc nằm trên giường, Tiêu Phàm vừa xem báo vừa suy nghĩ, lần này nếu đã mặt dày tìm tới thì nhất quyết không thể buông tha.
Năm đó ngu ngốc hồ đồ chạy đi cả đêm, kết quả lại biết được mình bị gạt… cái loại cảm giác đó, bây giờ nhớ tới đều cảm thấy mũi cay cay.
Tiêu Phàm bồng bột đó đã là quá khứ rồi.
Bây giờ phải bình tĩnh thuần thục, mới có năng lực tìm về tình yêu đã bị bản thân không cẩn thận làm thất lạc, tìm lại con nhím nhỏ bị mình lột da, thương tổn đến tim trở về.
Sau đó cũng không buông tay lần nữa.
Sáng sớm hôm sau, lúc xuống lầu, Vệ Đằng cố ý ở cửa ngừng một lát.
Không ngờ cửa lại đột nhiên mở ra, Tiêu Phàm tinh thần hăng hái mang theo laptop, sau khi nhìn thấy Vệ Đằng lại khẽ cười cười: “Đến trường à?”
Vệ Đằng mở to mắt: "Anh tối hôm qua ngủ có ngon không?"
Tiêu Phàm gật đầu một cái, "Rất tốt a."
Vệ Đằng nắm tóc, có chút bất đắc dĩ: "Anh cũng biết tôi cố ý chơi bóng rổ đuổi anh, anh liền dọn đi thôi… Đều đã qua lâu như vậy, tôi cũng không biết anh tới để làm gì.”
Dứt lời cũng không quay đầu lại mà bước xuống lầu.
Đêm đó, trong phòng ngủ Tiêu Phàm lại bắt đầu chảy nước, nói một cách chính xác, là phòng vệ sinh trên lầu xảy ra nạn lụt.
Tiêu Phàm nhướng mày tìm quản lý tới lo liệu, dằn vặt đến hơn nửa đêm, chỉ cảm thấy tinh bì lực kiệt.
Nằm trên giường lại là cả đêm khó ngủ.
Nửa năm này đã suy nghĩ rất nhiều, hiểu được băn khoăn cùng đau khổ của Vệ Đằng năm đó.
Ngoài miệng nói yêu cậu ấy, nhưng cả ngày lại đi theo Diệp Kính Văn, cũng khó trách cậu ấy thất vọng đau lòng.
Ban đầu, Lâm Vi vì không xử lý tốt quan hệ giữa bạn bè và người yêu, quá quan tâm đến chuyện Chu Phóng mà không để mắt đến Diệp Kính Văn, Diệp Kính Văn không chịu nổi mới chia tay với hắn. Hai năm bọn họ xa nhau, mình vẫn luôn ở cạnh Diệp Kính Văn, nhìn bọn họ hành hạ lẫn nhau, nhìn đau đớn cùng khổ sở của Diệp Kính Văn.
Không ngờ chính mình cũng giẫm trên vết xe đổ, đem phần khổ sở kia đặt trên người Vệ Đằng.
Trước vết xe đổ lại không kịp thời rút kinh nghiệm.
Huống chi, Lâm Vi và Chu Phóng thực sự chỉ là bạn bè còn mình lại từng yêu Diệp Kính Văn.
Vệ Đằng vốn là thích ăn dấm, lúc quan hệ hai người xuất hiện nguy cơ, bản thân chẳng tỉnh ngộ không nói, còn cả ngày theo sát Diệp Kính Văn. . .
Vệ Đằng nhất định rất thất vọng, nhất định là tổn thương triệt để, mới kiên quyết ra đi như thế, đến bây giờ cũng không chịu tha thứ. . .
Diệp Kính Văn nói rất đúng, thật là tự làm tự chịu.
Buổi tối ngày kế, Tiêu Phàm làm món sườn Vệ Đằng thích ăn nhất, mượn cớ mang cơm lên lầu để cùng cậu ấy nói chuyện một lát.
Người tới mở cửa là một nam sinh, quần áo xốc xếch, ngăn Tiêu Phàm ở cửa không cho vào.
“Làm gì vậy?”
“Ai vậy?” Thanh âm quen thuộc vang lên, Vệ Đằng xuất hiện trong tầm mắt, chỉ thấy trên người cậu ấy trống không, quần ngủ cũng giắt hờ hững bên hông, vừa đi vừa mặc quần áo, trên người có rất nhiều dấu đỏ.
Con ngươi Tiêu Phàm co lại, mặt lạnh đi: “Anh đưa chút thức ăn cho em.”
“À, ra là anh sao, vào đi.” Vệ Đằng núp sau lưng nam sinh kia, mặc quần áo tử tế. Người đó tiến tới nói thì thầm bên tai Vệ Đằng: “Cậu vào phòng ngủ trước đi, tớ nói chuyện với hắn.”
Đằng ngoan ngoãn cúi thấp đầu đến phòng ngủ, nam sinh tràn đầy địch ý liếc nhìn Tiêu Phàm, “Vào a, nói chuyện một chút đi.”
Tiêu Phàm ngồi trên ghế sa lon, cau mày nhìn hắn chỉnh đốn lại quần áo.
“Anh là bạn trai trước đây của Vệ Đằng, Tiêu Phàm đúng không?”
Tiêu Phàm gật đầu.
“Thật ngại quá, tôi khoét góc tường nhà anh.” Nam sinh nói chuyện thật đúng là trực tiếp, “Không ngờ canh ba nửa đêm anh lại đi lên, đã gặp phải màn vừa rồi. Thật ra con người Vệ Đằng quá tử tế, không muốn để anh biết cậu ấy sống cùng người khác, muốn chừa lại chút tự tôn cho anh, cậu ấy bảo con người anh kiêu ngạo như vậy, sau khi biết được nhất định sẽ rất khó chịu, cho nên, muốn dùng mọi phương pháp đuổi anh đi, tránh gây khó xử lẫn nhau.”
Từ bao thuốc lá rút ra một điếu để đốt, rít một hơi thật sâu, sau đó chậm chạp phun khói, động tác hút thuốc của cậu ta khá giống Vệ Đằng, lúc trước Vệ Đằng từng nói là phong cách u sầu của thời đại mới. Tiêu Phàm nhìn trong mắt, chỉ cảm thấy đặc biệt chói lóa.
“Tôi và cậu ấy là bạn từ nhỏ cùng lớn lên bên nhau, chắc anh còn nhớ rõ, chúng ta từng gặp qua.”
Tiêu Phàm suy nghĩ chốc lát, thấp giọng nói: “Là người bạn cùng phòng năm đó nói cậu ấy không ở ký túc?”
“Không sai, tôi tên Châu Vũ, anh cũng biết Vệ Đằng năm đó bị anh tổn thương nặng bao nhiêu, tôi vẫn luôn ở cạnh an ủi cậu ấy, sau đó lại từ từ phát hiện tình cảm của mình dành cho cậu ấy phát triển sâu hơn, thế là… cứ vậy thôi.”
“Các người ở cùng nhau từ lúc nào?”
“Sau khi các người chia tay một tháng, có một lần uống rượu say xong nhất thời xúc động lên giường, sau đó liền thuận theo tự nhiên ở cùng nhau. Nửa năm nay chúng tôi sống chung rất bình thản hạnh phúc, dù sao từ nhỏ cùng nhau lớn lên, hiểu nhau rất rõ. Sau này, hạnh phúc của cậu ấy cứ giao cho tôi, xin anh đừng đến làm phiền. Châu Vũ lắc tóc, cười đến rực rỡ vô cùng, “Cậu ấy đã là người của tôi rồi, hiện tại tương lai đều là của tôi, anh sao, cuối cùng đã là quá khứ. Đừng dây dưa không rõ nữa, tôi cũng không dám đảm bảo mình có thể độ lượng mà dễ dàng tha thứ bạn trai cũ cả ngày quấy rầy cậu ấy đâu.”
Tiêu Phàm trầm mặc hồi lâu, sau đó rốt cục khẽ thở dài: “Tôi sẽ nói rõ ràng với cậu ấy.”
Sau khi Tiêu Phàm đi, Vệ Đằng vội vàng chạy ra khỏi phòng ngủ.
Ngưu San San cách vách cũng đi ra, tay khoác vai Châu vũ, vỗ vỗ: “Được nha, cậu giả bộ thâm trầm giống thật, y hệt bọn lưu manh.”
Châu Vũ hừ một tiếng, “Tất nhiên, tớ chỉ lười đóng giả thôi, lúc giả bộ không giống chủ tịch công ty thì cũng giống đại ca xã hội đen nha.”
Vệ Đằng ngược lại có chút xấu hổ, nói với San San: “Gạt người như vậy có phải quá đáng rồi không? Cách này của cậu có được không đây?”
Thật ra thì coi như năm đó từng bị hắn tổn thương, Vệ Đằng từ trước đến nay vẫn không nghĩ đến trả thù, bây giờ tìm người thứ ba ra kích thích hắn, trong lòng ngược lại rất khó chịu.”
Kỳ thực vẫn không muốn thừa nhận, bản thân không có cách nào nhẫn tâm với hắn.
“Đương nhiên hữu dụng, đừng quên năm đó cậu theo đuổi hắn là tớ nghĩ ra phương pháp nha.” Ngưu San San mỉm cười tự tin, “Hơn nữa, còn chưa biết tại sao hắn tìm cậu. Có phải tên Diệp Kính Văn kia lại bỏ đi, một mình hắn cô đơn mới tới đây tìm cậu? Hay là hắn biết bản thân cùng người kia không thể, tưởng rằng cậu vẫn sẽ tiếp tục yêu hắn mới quay đầu ăn lại cỏ? Phi, hắn nghĩ thật đẹp! Vệ Đằng chúng ta đâu phải cún con vẫy thì đến phất thì đi! Cỏ cũ cũng không phải ăn như vậy.”
Ngưu San San phất phất tay, mở hộp cơm, hai mắt sáng lên cầm lấy chiếc đũa liền ăn.
Châu Vũ thấp giọng lầm bầm, “Ăn nữa là thành heo đó.”
Ngưu San San ngẩng đầu mỉm cười: “Heo không tốt sao? Heo rất dễ nuôi nha.” Nói xong tiếp tục vùi đầu ăn.
Vệ Đằng đứng yên tại chỗ, nhìn Châu Vũ lúng túng: “Vậy chúng ta có cần tiếp tục diễn kịch không?”
“Ừm, cậu không ngại tớ nhéo ngực cậu tạo vết hôn chứ?”
“Không sao, lúc nhỏ đến mông còn bị đạp, nhéo một chút tính là gì chứ.”
Vệ Đằng nhếch miệng cười rực rỡ, trong lòng cũng đang sợ hãi. . .
Vừa rồi mới bị Châu Vũ nhéo nhéo một chút tạo cảnh giả, thiếu chút nhịn không được đá cậu ta một cú lật nhào rồi.
Ông đây thật vất vả mới hết hy vọng với anh, thật vất vả mới buông hết chuyện cũ, anh lại tới đây làm gì?
Vệ Đằng thở phì phì liếc hắn một cái, hét lên: “Tôi không biết tại sao anh tới đây! Anh vẫn là dọn đi thôi.”
Tiêu Phàm thở dài, “Ở đây quả thật không mướn được phòng…”
“Lời thối, anh hẳn là chưa tốt nghiệp mà? Chạy đến đây làm gì chứ?”
"Viết luận văn. . ."
“Viết luận văn chạy từ đầu Nam ra đầu Bắc, anh bị co rút à?”
"Thuận tiện tới tìm em.” Tiêu Phàm giơ tay sờ tóc Vệ Đằng, lại bị đối phương hất ra, Tiêu Phàm cúi đầu thở dài: “Tính tình của em vẫn là xung động như vậy.”
“Anh ở lầu dưới tôi ngủ không được, tôi toàn thân khó chịu, tốt nhất là anh dọn đi đi.”
Vệ Đằng liếc hắn một cái, xoay người lên lầu.
Tiêu Phàm khẽ cười cười, Vệ Đằng ngốc, xem ra em còn chưa từ bỏ đoạn tình cảm kia.
Nếu đã thực sự buông xuống, sẽ đối xử với anh như người xa lạ, thậm chí có thể thản nhiên làm bạn bè, chính là vì không từ bỏ được nên mới để ý như thế đi.
Xem ra… việc khiến cho em hồi tâm chuyển ý, vẫn có hy vọng.
Vệ Đằng sau khi lên lầu mới cảm giác mình có chút thất thố, sớm biết nên làm bộ như không nhận ra, nói một câu: “Xin chào, lần đầu gặp mặt xin chỉ giáo nhiều.” Hoặc là giống như hắn lúc đụng phải ở trường, nói một câu “Xin hỏi anh là ai?” Tức chết hắn.
Không biết hắn đến đây làm gì, trong lòng Vệ Đằng cũng là ngũ vị chen lẫn.
"Cái gì?! Hắn lại tìm tới?" Châu Vũ vừa nghe đến tin tức này, bắn thẳng khỏi ghế sa lon, bị Ngưu San San trừng mắt, lại ngồi trở xuống, “Vệ Đằng, lần này cậu phải tiến bộ một chút, đừng để bị người ta dụ dỗ hai câu đã ngơ ngẩn chạy tới!”
Vệ Đằng nghiêm túc gật đầu, “Tớ biết, bị lừa gạt đến có bóng ma trong lòng rồi, tớ không ngu như vậy.”
Ngưu San San nghiêng đầu suy nghĩ một lát, nói rằng: “Vệ Đằng, cậu muốn đuổi hắn đi, phương pháp ngược lại không phải là không có.”
"Cái gì?"
Nhìn trái bóng rổ trong tay Ngưu San San, khóe môi Vệ Đằng và Châu Vũ đều có hơi giật giật.
Tay Ngưu San San buông lỏng, một tiếng phanh, bóng rổ rơi xuống đất, sau khi nhặt lên lại hất tóc một cái, hướng hai người cười nói: “Đập đi, lo cái gì? Một không đủ thì ngày mai tìm người mượn thêm vài quả, tớ cũng không tin không đuổi được hắn.”
Vệ Đằng vẻ mặt đau khổ, Châu vũ ngược lại là lập tức hiểu ý, cầm quả bóng rổ đập từ phòng khách đến phòng bếp, từ phòng bếp đập đến phòng ngủ.
Tiêu Phàm ở dưới lầu nhướng mày, đỉnh đầu phanh phanh không ngừng y hệt động đất.
Mặc dù sớm chuẩn bị sẵn sàng sẽ bị Vệ Đằng ghét, nhưng khi thật sự gặp phải, trong lòng vẫn có chút đau lòng.
Ai, ban đầu quả thật không suy tính chu toàn làm tổn thương cậu ấy, bây giờ bất luận bị cậu ấy đối xử thế nào đều là tự ăn ác quả thôi.
Đeo tai nghe, mở nhạc nằm trên giường, Tiêu Phàm vừa xem báo vừa suy nghĩ, lần này nếu đã mặt dày tìm tới thì nhất quyết không thể buông tha.
Năm đó ngu ngốc hồ đồ chạy đi cả đêm, kết quả lại biết được mình bị gạt… cái loại cảm giác đó, bây giờ nhớ tới đều cảm thấy mũi cay cay.
Tiêu Phàm bồng bột đó đã là quá khứ rồi.
Bây giờ phải bình tĩnh thuần thục, mới có năng lực tìm về tình yêu đã bị bản thân không cẩn thận làm thất lạc, tìm lại con nhím nhỏ bị mình lột da, thương tổn đến tim trở về.
Sau đó cũng không buông tay lần nữa.
Sáng sớm hôm sau, lúc xuống lầu, Vệ Đằng cố ý ở cửa ngừng một lát.
Không ngờ cửa lại đột nhiên mở ra, Tiêu Phàm tinh thần hăng hái mang theo laptop, sau khi nhìn thấy Vệ Đằng lại khẽ cười cười: “Đến trường à?”
Vệ Đằng mở to mắt: "Anh tối hôm qua ngủ có ngon không?"
Tiêu Phàm gật đầu một cái, "Rất tốt a."
Vệ Đằng nắm tóc, có chút bất đắc dĩ: "Anh cũng biết tôi cố ý chơi bóng rổ đuổi anh, anh liền dọn đi thôi… Đều đã qua lâu như vậy, tôi cũng không biết anh tới để làm gì.”
Dứt lời cũng không quay đầu lại mà bước xuống lầu.
Đêm đó, trong phòng ngủ Tiêu Phàm lại bắt đầu chảy nước, nói một cách chính xác, là phòng vệ sinh trên lầu xảy ra nạn lụt.
Tiêu Phàm nhướng mày tìm quản lý tới lo liệu, dằn vặt đến hơn nửa đêm, chỉ cảm thấy tinh bì lực kiệt.
Nằm trên giường lại là cả đêm khó ngủ.
Nửa năm này đã suy nghĩ rất nhiều, hiểu được băn khoăn cùng đau khổ của Vệ Đằng năm đó.
Ngoài miệng nói yêu cậu ấy, nhưng cả ngày lại đi theo Diệp Kính Văn, cũng khó trách cậu ấy thất vọng đau lòng.
Ban đầu, Lâm Vi vì không xử lý tốt quan hệ giữa bạn bè và người yêu, quá quan tâm đến chuyện Chu Phóng mà không để mắt đến Diệp Kính Văn, Diệp Kính Văn không chịu nổi mới chia tay với hắn. Hai năm bọn họ xa nhau, mình vẫn luôn ở cạnh Diệp Kính Văn, nhìn bọn họ hành hạ lẫn nhau, nhìn đau đớn cùng khổ sở của Diệp Kính Văn.
Không ngờ chính mình cũng giẫm trên vết xe đổ, đem phần khổ sở kia đặt trên người Vệ Đằng.
Trước vết xe đổ lại không kịp thời rút kinh nghiệm.
Huống chi, Lâm Vi và Chu Phóng thực sự chỉ là bạn bè còn mình lại từng yêu Diệp Kính Văn.
Vệ Đằng vốn là thích ăn dấm, lúc quan hệ hai người xuất hiện nguy cơ, bản thân chẳng tỉnh ngộ không nói, còn cả ngày theo sát Diệp Kính Văn. . .
Vệ Đằng nhất định rất thất vọng, nhất định là tổn thương triệt để, mới kiên quyết ra đi như thế, đến bây giờ cũng không chịu tha thứ. . .
Diệp Kính Văn nói rất đúng, thật là tự làm tự chịu.
Buổi tối ngày kế, Tiêu Phàm làm món sườn Vệ Đằng thích ăn nhất, mượn cớ mang cơm lên lầu để cùng cậu ấy nói chuyện một lát.
Người tới mở cửa là một nam sinh, quần áo xốc xếch, ngăn Tiêu Phàm ở cửa không cho vào.
“Làm gì vậy?”
“Ai vậy?” Thanh âm quen thuộc vang lên, Vệ Đằng xuất hiện trong tầm mắt, chỉ thấy trên người cậu ấy trống không, quần ngủ cũng giắt hờ hững bên hông, vừa đi vừa mặc quần áo, trên người có rất nhiều dấu đỏ.
Con ngươi Tiêu Phàm co lại, mặt lạnh đi: “Anh đưa chút thức ăn cho em.”
“À, ra là anh sao, vào đi.” Vệ Đằng núp sau lưng nam sinh kia, mặc quần áo tử tế. Người đó tiến tới nói thì thầm bên tai Vệ Đằng: “Cậu vào phòng ngủ trước đi, tớ nói chuyện với hắn.”
Đằng ngoan ngoãn cúi thấp đầu đến phòng ngủ, nam sinh tràn đầy địch ý liếc nhìn Tiêu Phàm, “Vào a, nói chuyện một chút đi.”
Tiêu Phàm ngồi trên ghế sa lon, cau mày nhìn hắn chỉnh đốn lại quần áo.
“Anh là bạn trai trước đây của Vệ Đằng, Tiêu Phàm đúng không?”
Tiêu Phàm gật đầu.
“Thật ngại quá, tôi khoét góc tường nhà anh.” Nam sinh nói chuyện thật đúng là trực tiếp, “Không ngờ canh ba nửa đêm anh lại đi lên, đã gặp phải màn vừa rồi. Thật ra con người Vệ Đằng quá tử tế, không muốn để anh biết cậu ấy sống cùng người khác, muốn chừa lại chút tự tôn cho anh, cậu ấy bảo con người anh kiêu ngạo như vậy, sau khi biết được nhất định sẽ rất khó chịu, cho nên, muốn dùng mọi phương pháp đuổi anh đi, tránh gây khó xử lẫn nhau.”
Từ bao thuốc lá rút ra một điếu để đốt, rít một hơi thật sâu, sau đó chậm chạp phun khói, động tác hút thuốc của cậu ta khá giống Vệ Đằng, lúc trước Vệ Đằng từng nói là phong cách u sầu của thời đại mới. Tiêu Phàm nhìn trong mắt, chỉ cảm thấy đặc biệt chói lóa.
“Tôi và cậu ấy là bạn từ nhỏ cùng lớn lên bên nhau, chắc anh còn nhớ rõ, chúng ta từng gặp qua.”
Tiêu Phàm suy nghĩ chốc lát, thấp giọng nói: “Là người bạn cùng phòng năm đó nói cậu ấy không ở ký túc?”
“Không sai, tôi tên Châu Vũ, anh cũng biết Vệ Đằng năm đó bị anh tổn thương nặng bao nhiêu, tôi vẫn luôn ở cạnh an ủi cậu ấy, sau đó lại từ từ phát hiện tình cảm của mình dành cho cậu ấy phát triển sâu hơn, thế là… cứ vậy thôi.”
“Các người ở cùng nhau từ lúc nào?”
“Sau khi các người chia tay một tháng, có một lần uống rượu say xong nhất thời xúc động lên giường, sau đó liền thuận theo tự nhiên ở cùng nhau. Nửa năm nay chúng tôi sống chung rất bình thản hạnh phúc, dù sao từ nhỏ cùng nhau lớn lên, hiểu nhau rất rõ. Sau này, hạnh phúc của cậu ấy cứ giao cho tôi, xin anh đừng đến làm phiền. Châu Vũ lắc tóc, cười đến rực rỡ vô cùng, “Cậu ấy đã là người của tôi rồi, hiện tại tương lai đều là của tôi, anh sao, cuối cùng đã là quá khứ. Đừng dây dưa không rõ nữa, tôi cũng không dám đảm bảo mình có thể độ lượng mà dễ dàng tha thứ bạn trai cũ cả ngày quấy rầy cậu ấy đâu.”
Tiêu Phàm trầm mặc hồi lâu, sau đó rốt cục khẽ thở dài: “Tôi sẽ nói rõ ràng với cậu ấy.”
Sau khi Tiêu Phàm đi, Vệ Đằng vội vàng chạy ra khỏi phòng ngủ.
Ngưu San San cách vách cũng đi ra, tay khoác vai Châu vũ, vỗ vỗ: “Được nha, cậu giả bộ thâm trầm giống thật, y hệt bọn lưu manh.”
Châu Vũ hừ một tiếng, “Tất nhiên, tớ chỉ lười đóng giả thôi, lúc giả bộ không giống chủ tịch công ty thì cũng giống đại ca xã hội đen nha.”
Vệ Đằng ngược lại có chút xấu hổ, nói với San San: “Gạt người như vậy có phải quá đáng rồi không? Cách này của cậu có được không đây?”
Thật ra thì coi như năm đó từng bị hắn tổn thương, Vệ Đằng từ trước đến nay vẫn không nghĩ đến trả thù, bây giờ tìm người thứ ba ra kích thích hắn, trong lòng ngược lại rất khó chịu.”
Kỳ thực vẫn không muốn thừa nhận, bản thân không có cách nào nhẫn tâm với hắn.
“Đương nhiên hữu dụng, đừng quên năm đó cậu theo đuổi hắn là tớ nghĩ ra phương pháp nha.” Ngưu San San mỉm cười tự tin, “Hơn nữa, còn chưa biết tại sao hắn tìm cậu. Có phải tên Diệp Kính Văn kia lại bỏ đi, một mình hắn cô đơn mới tới đây tìm cậu? Hay là hắn biết bản thân cùng người kia không thể, tưởng rằng cậu vẫn sẽ tiếp tục yêu hắn mới quay đầu ăn lại cỏ? Phi, hắn nghĩ thật đẹp! Vệ Đằng chúng ta đâu phải cún con vẫy thì đến phất thì đi! Cỏ cũ cũng không phải ăn như vậy.”
Ngưu San San phất phất tay, mở hộp cơm, hai mắt sáng lên cầm lấy chiếc đũa liền ăn.
Châu Vũ thấp giọng lầm bầm, “Ăn nữa là thành heo đó.”
Ngưu San San ngẩng đầu mỉm cười: “Heo không tốt sao? Heo rất dễ nuôi nha.” Nói xong tiếp tục vùi đầu ăn.
Vệ Đằng đứng yên tại chỗ, nhìn Châu Vũ lúng túng: “Vậy chúng ta có cần tiếp tục diễn kịch không?”
“Ừm, cậu không ngại tớ nhéo ngực cậu tạo vết hôn chứ?”
“Không sao, lúc nhỏ đến mông còn bị đạp, nhéo một chút tính là gì chứ.”
Vệ Đằng nhếch miệng cười rực rỡ, trong lòng cũng đang sợ hãi. . .
Vừa rồi mới bị Châu Vũ nhéo nhéo một chút tạo cảnh giả, thiếu chút nhịn không được đá cậu ta một cú lật nhào rồi.
/77
|