Trong lòng giống như bị lật đổ cả bình ngũ vị, đến tận bây giờ không nghĩ đến, bản thân mình luôn luôn bình tĩnh, lần này bởi vì hốt hoảng mà dễ dàng bị mắc lừa.
Mà kẻ lừa gạt mình, lại là bạn tốt của Vệ Đằng, hoặc là nói, chính Vệ Đằng dặn dò đi?
Là Vệ Đằng không muốn gặp mình, nên nhờ bạn cậu ấy lừa gạt để đuổi mình đi?
Hôm đó lúc quay đầu lại, thấy một bóng dáng thoáng qua trên ban công, thật sự là Vệ Đằng chứ không phải do mình hoa mắt?
Thật là đáng thương, còn tưởng Vệ Đằng là người ruột thẳng, nếu như không muốn gặp mình, nhất định sẽ trực tiếp nói thẳng mặt, lại không nghĩ đến cậu ấy sẽ lừa gạt mình.
Bởi vì cậu ấy quá đơn thuần, quá ngay thẳng, bản thân đến giờ chưa từng nghĩ rằng có một ngày sẽ bị cậu ấy lừa.
Thật ra thì chỉ cần hơi hoài nghi một chút, rất dễ dàng phát hiện chỗ sơ hở trong lời nói đó.
Từ nhỏ đến giờ chưa từng xui xẻo như thế.
Giống như đứa ngu ngốc, nửa đêm đứng chờ dưới lầu.
Giống như đứa ngu ngốc, nửa đêm đi xe đến trường tìm cậu ấy.
Sau đó lại giống như đứa ngu ngốc, không ngại xa xôi ngàn dặm chạy tới cái địa phương quỷ quái này.
Vệ Đằng, em liền ghét anh như vậy sao? Dùng loại nói dối này để đuổi anh đi?
Tiêu Phàm nhìn màn hình máy vi tính vì thời gian dài không động đến mà chuyển sang màn hình đen, chỉ cảm thấy từng cơn co thắt trong tim.
Qua nhiều năm như vậy, bởi vì giải quyết mọi chuyện bình tĩnh vững vàng, thường xuyên bị bạn đồng lứa nói mình chính chắn trước tuổi.
Cũng thường xuyên dùng dáng dấp anh cả để dạy dỗ người khác.
Nhưng không ai biết rằng, mình cũng chả hoàn hảo như bọn họ nghĩ a…
Kỳ thực, đáy lòng rất mong muốn có ai đó có thể quan tâm bản thân chứ không phải là tôn kính và sùng bái.
Gặp phải Vệ Đằng, lần lược rối loạn trận địa, chỉ vì trong lòng quá mức hốt hoảng khẩn trương.
Tiêu Phàm nhắm mắt lại, mũi nhức nhối, ánh mắt cũng hơi ướt át, trong lòng buồn buồn, cố kiềm nén, lại không có cách nào đẩy ra nước mắt.
Ngồi yên trước máy vi tính một hồi lâu, cho đến khi nghe được giọng nói của Diệp Kính Huy, mới phản ứng lại.
“Tôi còn tưởng cậu bị hút vào máy vi tính rồi chứ, cả nửa tiếng còn chưa đi ra?”
Tiêu Phàm vội vàng tắt máy vi tính, đứng lên đi tới trước mặt hắn, “Xin lỗi, để cho anh đợi lâu.”
“Tôi thì không sao hết, ngược lại là cậu, chẳng lẽ không đói bụng à?”
“Đói, chính là không có tâm tình ăn cái gì.”
Diệp Kính Huy nhún nhún vai, “Được rồi, tôi gọi thức ăn bên ngoài, dù sao cũng phải ăn chút gì đó, nếu không thằng em tôi còn tưởng tôi ngược đãi bạn nó nữa.”
Diệp Kính Huy nói xong định đi, lại bị Tiêu Phàm gọi lại, “Có thể mượn điện thoại của anh dùng không?”
“Tùy ý.”
Tiêu Phàm đến phòng khách cầm điện thoại, từ điện thoại di động tìm mã số của Vệ Đằng để bấm gọi qua.
Thật là thất bại, dưới nóng lòng vẫn luôn dùng điện thoại của mình gọi, bên cậu ấy hiện tên không phải là tiện cho cậu ấy cúp máy sao?
Dùng điện thoại ngoài phòng khách gọi đi, quả nhiên, chưa tới hai hồi chuông thì bên kia đã nhận điện.
“Alo, ai vậy?” Giọng nói uể oải của Vệ Đằng, vừa nói chuyện vừa còn ngáp dài.
Mấy ngày không gặp, lần nữa nghe được giọng nói của cậu ấy, chỉ cảm thấy một trận đau lòng chen lẫn hối hận.
“Vệ Đằng, em đừng cúp điện thoại, trước khi phán quyết xin nghe lời giải thích của anh một chút được không?”
Vệ Đằng tựa hồ bị dọa choáng váng, sửng sốt thật lâu, lúc này mới run giọng nói: “Tôi không phải nói chia tay sao?”
Tiêu Phàm hít một hơi thật sâu, “Chia tay là chuyện của hai người, em một câu nói kết thúc đoạn tình cảm này, anh không bằng lòng.”
Vệ Đằng trầm mặc chốc lát, hắc hắc cười ra tiếng, “Kỳ nha Tiêu Phàm, tôi không muốn tiếp tục nữa còn cần được anh bằng lòng? Anh cho rằng anh là ai vậy?”
“Vệ Đằng, anh không muốn cãi nhau, anh muốn, chúng ta nói chuyện rõ ràng với nhau một chút.”
“Anh muốn anh muốn, anh muốn làm gì tôi cũng phải phối hợp theo sao? Tiêu Phàm, tôi nói thật cho anh đi, mấy lời tôi từng nói một lòng một dạ yêu anh các loại, bây giờ coi như đã rõ, tôi TM liền là một đứa đần độn X, làm sao có thể một lòng một dạ yêu anh? Bây giờ tôi rút lại, tôi không muốn tiếp tục ngu ngốc nữa, hiểu rõ?”
Thân thể Tiêu Phàm có chút cứng ngắt, dừng một lát, nhẹ giọng thở dài nói: “Anh biết em đang vì giận mới nói vậy…”
Vệ Đằng dừng một chút, lớn tiếng rống lên: “Tôi không muốn lại thích anh nữa! Không muốn cùng người phức tạp như anh dây dưa không rõ nữa! Tôi là người trực tiếp như vậy, yêu liền yêu, không muốn yêu liền không yêu, anh nói gì cũng vô dụng, tôi không rảnh dây dưa với anh.”
Tiêu Phàm nắm chặt tay, bả vai khẽ run lên, “Ý của em là, là anh… không đáng được em yêu?”
Vệ Đằng ngẩn người, ngay sau đó cười lớn lên, cười thật lâu, mới run giọng nói: “Nói đúng, anh nói rất đúng đắn! Anh một chút cũng không đáng được tôi yêu, tôi trước kia thật sai lầm, quá sai lầm, bây giờ không muốn tiếp tục sai nữa, chia tay được không?”
Tiêu Phàm yên lặng không nói gì.
Vệ Đằng nói tiếp: “Lấy phong độ của anh ra đi, Đại lão gia vương vấn không dứt được giống cái gì? Nên cắt đứt liền cắt đứt, một đao thành hai đoạn, tôi cảm thấy hai chúng ta cũng thật là không hợp nhau, chia tay là chuyện sớm hay muộn. Cứ như vậy đi, anh trở về, tìm một người thật phù hợp với anh.”
Ví dụ như Diệp Kính Văn, hai người không phải là rất tốt đẹp sao? bây giờ vừa lúc, Lâm Vi đi rồi, tôi cũng đi rồi, hai người cứ yên tâm dũng cảm yêu nhau đi!
Mặc dù nghĩ đến hình ảnh bọn họ ở cùng nhau trong lòng liền đau muốn chết được, Vệ Đằng cắn răng tự nói với mình, coi như không chiếm được tình yêu, cũng muốn thoải mái ra đi, có tôn nghiêm một chút!
“Nếu như anh nói, anh yêu em, em có tin không?” Tiêu Phàm đột nhiên nói.
Vệ Đằng tay để sau lưng, nắm chặt lấy chiếc gối, ngón tay đều có điểm trắng bệch: “Tin hay không đã không còn quan trọng, dù sao tôi đã không muốn tiếp tục dây dưa nữa.”
Hồi lâu sau, Tiêu Phàm mới khẽ cười cười, cuối cùng hỏi: “Cho nên, em mới bịa đặt lời nói dối đi vùng khác thi để đuổi anh?”
Lúc nói ra khỏi miệng, loại đau đớn này, tựa hồ phải khiến người ta hít thở không thông, Tiêu Phàm nắm chặt ống nói, cố gắng bình ổn hô hấp, lồng ngực lại càng khó chịu do bị kiềm nén.
Thật sự chỉ là lấy một cái cớ đuổi người đi mà thôi… lại nói dối đến trình độ tống anh đi?
“Tôi… lừa gạt anh thì sao? Anh không phải cũng từng lừa gạt tôi đó sao.” Vệ Đằng nói xong liền cúp điện thoại, hồi hộp quá mức, ngón tay run rẩy đến cả di động cũng cầm không nổi.
Anh ta sẽ không thật sự đuổi theo qua chứ? Mã số của cú điện thoại đó, hình như đúng là của thành phố A…
Vệ Đằng ngẩn người, vội vàng tắt điện thoại di động, không thể mềm lòng nữa, không thể lại bị hắn lừa gạt nữa, bị hắn nói mấy câu dễ nghe, ngoắc ngoắc ngón tay liền ngây ngô chạy đến.
Diệp Kính Huy đứng ngoài cửa nhìn Tiêu Phàm, tay hắn vẫn siết chặt điện thoại, bả vai không kìm được cơn run rẩy.
Thật giống như đang liều mạng kiềm nén cái gì đó, dường như ngay đến không khí chung quanh hắn cũng bị co rút, bộ dạng cúi đầu phát run có vẻ đặc biệt đáng thương.
Diệp Kính Huy thở dài, cầm thức ăn mua được đi qua, sau khi nghe được tiếng bước chân, Tiêu Phàm lập tức cúp điện thoại như không có chuyện gì xảy ra, sau đó mỉm cười nói cảm ơn.
Lúc ăn cơm chỉ chăm chú vào món ăn ngay trước mặt, một miếng lại một miếng nhét vào miệng, ăn vài miếng thức ăn chẳng biết mùi vị, Tiêu Phàm đột nhiên nói: “Có thể nhờ anh mua dùm tôi vé máy bay không? Tôi muốn trở về rồi, càng sớm càng tốt.”
Lúc máy bay cất cánh, Tiêu Phàm chỉ cảm thấy trước mắt một mảnh mơ hồ, chuyện phát sinh mấy ngày nay giống như tảng đá lớn, một tảng lại một tảng đè xuống đầu, ép tới mức hắn không thở nổi.
Lời nói của Vệ Đằng giống như tiếng sét giáng xuống ngay bên tai.
Không đáng được yêu.
Có lẽ Vệ Đằng không hiểu rõ lắm, những lời này, đâm trúng vào nơi yếu mềm của bản thân, trong nháy mắt giống như đem nơi yếu ớt nhất của trái tim cho người cấu xé vậy.
Kỳ thực, ra vẻ lạnh lùng cao ngạo nữa thì sâu trong nội tâm vẫn luôn luôn nghi ngờ đến.
Có phải Tiêu Phàm mình không đáng được yêu hay không? Không có tư cách lấy được tình yêu?
Nếu không, tại sao Lâm Vi nhiều năm như vậy, chưa từng để mắt nhìn thẳng vào mình?
Tại sao Diệp Kính Văn vẫn chỉ xem mình là bạn, hai năm như hình với bóng kia, thân thiết với mình cũng chỉ là để kích thích Lâm Vi?
Sau lại có Vệ Đằng, Vệ Đằng đơn giản, Vệ Đằng ngốc nghếch, Vệ Đằng nói sẽ một lòng một dạ yêu mình.
Khi đó mới cảm thấy trái tim dường như sống lại.
Thì ra mình cũng có tư cách lấy được một phần tình yêu, lấy được một phần toàn tâm toàn ý, chứ không phải cái gọi là bạn bè tri kỷ.
Được người yêu thương, cảm giác thật tốt đẹp.
Bất tri bất giác, động tâm với thằng ngốc ấy, nơi mềm mại nhất đáy lòng, thêm một Vệ Đằng, cảm giác như toàn thân đều ấm áp.
Cảm giác ấm áp khi ôm lấy nhau khiến người ta cảm thấy ngọt ngào hạnh phúc, khiến người ta vĩnh viễn cũng không muốn buông tay.
Thế nhưng quên mất, hóa ra cậu ấy cũng có quyền thu hồi lại phần tình cảm đó.
Cậu ấy mở cửa sổ, bất kỳ lúc nào cũng có thể đóng kín lại, nói cậu ấy không muốn yêu nữa, không muốn tiếp tục nữa.
Khi đó bản thân mình nên tự xử thế nào đây? Trước kia không nghĩ đến vấn đề này, bây giờ, trong đầu có một con đường, càng lúc càng rõ ràng.
Là nên học cách chủ động đi yêu cậu ấy, khiến cậu ấy lệ thuộc vào mình, không nỡ buông tay, chứ không phải chỉ biết tiếp nhận tình yêu của cậu ấy.
Mấy năm nay một mực yên lặng trông coi Lâm Vi và Diệp Kính Văn, Tiêu Phàm cơ hồ đã quên mất cảm giác khi chủ động yêu một người, theo đuổi một người.
Bây giờ quyết định, liền cảm thấy toàn thân đều tràn đầy ý chí chiến đấu.
Vệ Đằng, cho dù em muốn từ bỏ, anh cũng sẽ khiến em không nỡ bỏ.
Thật ra thì Tiêu Phàm anh đây, ưu điểm lớn nhất, chính là trên con đường tình yêu này đã chịu quá nhiều vết thương.
Tổn thương quá nhiều lần, lúc bị thương cũng dễ dàng đứng lên hơn một chút.
Mà kẻ lừa gạt mình, lại là bạn tốt của Vệ Đằng, hoặc là nói, chính Vệ Đằng dặn dò đi?
Là Vệ Đằng không muốn gặp mình, nên nhờ bạn cậu ấy lừa gạt để đuổi mình đi?
Hôm đó lúc quay đầu lại, thấy một bóng dáng thoáng qua trên ban công, thật sự là Vệ Đằng chứ không phải do mình hoa mắt?
Thật là đáng thương, còn tưởng Vệ Đằng là người ruột thẳng, nếu như không muốn gặp mình, nhất định sẽ trực tiếp nói thẳng mặt, lại không nghĩ đến cậu ấy sẽ lừa gạt mình.
Bởi vì cậu ấy quá đơn thuần, quá ngay thẳng, bản thân đến giờ chưa từng nghĩ rằng có một ngày sẽ bị cậu ấy lừa.
Thật ra thì chỉ cần hơi hoài nghi một chút, rất dễ dàng phát hiện chỗ sơ hở trong lời nói đó.
Từ nhỏ đến giờ chưa từng xui xẻo như thế.
Giống như đứa ngu ngốc, nửa đêm đứng chờ dưới lầu.
Giống như đứa ngu ngốc, nửa đêm đi xe đến trường tìm cậu ấy.
Sau đó lại giống như đứa ngu ngốc, không ngại xa xôi ngàn dặm chạy tới cái địa phương quỷ quái này.
Vệ Đằng, em liền ghét anh như vậy sao? Dùng loại nói dối này để đuổi anh đi?
Tiêu Phàm nhìn màn hình máy vi tính vì thời gian dài không động đến mà chuyển sang màn hình đen, chỉ cảm thấy từng cơn co thắt trong tim.
Qua nhiều năm như vậy, bởi vì giải quyết mọi chuyện bình tĩnh vững vàng, thường xuyên bị bạn đồng lứa nói mình chính chắn trước tuổi.
Cũng thường xuyên dùng dáng dấp anh cả để dạy dỗ người khác.
Nhưng không ai biết rằng, mình cũng chả hoàn hảo như bọn họ nghĩ a…
Kỳ thực, đáy lòng rất mong muốn có ai đó có thể quan tâm bản thân chứ không phải là tôn kính và sùng bái.
Gặp phải Vệ Đằng, lần lược rối loạn trận địa, chỉ vì trong lòng quá mức hốt hoảng khẩn trương.
Tiêu Phàm nhắm mắt lại, mũi nhức nhối, ánh mắt cũng hơi ướt át, trong lòng buồn buồn, cố kiềm nén, lại không có cách nào đẩy ra nước mắt.
Ngồi yên trước máy vi tính một hồi lâu, cho đến khi nghe được giọng nói của Diệp Kính Huy, mới phản ứng lại.
“Tôi còn tưởng cậu bị hút vào máy vi tính rồi chứ, cả nửa tiếng còn chưa đi ra?”
Tiêu Phàm vội vàng tắt máy vi tính, đứng lên đi tới trước mặt hắn, “Xin lỗi, để cho anh đợi lâu.”
“Tôi thì không sao hết, ngược lại là cậu, chẳng lẽ không đói bụng à?”
“Đói, chính là không có tâm tình ăn cái gì.”
Diệp Kính Huy nhún nhún vai, “Được rồi, tôi gọi thức ăn bên ngoài, dù sao cũng phải ăn chút gì đó, nếu không thằng em tôi còn tưởng tôi ngược đãi bạn nó nữa.”
Diệp Kính Huy nói xong định đi, lại bị Tiêu Phàm gọi lại, “Có thể mượn điện thoại của anh dùng không?”
“Tùy ý.”
Tiêu Phàm đến phòng khách cầm điện thoại, từ điện thoại di động tìm mã số của Vệ Đằng để bấm gọi qua.
Thật là thất bại, dưới nóng lòng vẫn luôn dùng điện thoại của mình gọi, bên cậu ấy hiện tên không phải là tiện cho cậu ấy cúp máy sao?
Dùng điện thoại ngoài phòng khách gọi đi, quả nhiên, chưa tới hai hồi chuông thì bên kia đã nhận điện.
“Alo, ai vậy?” Giọng nói uể oải của Vệ Đằng, vừa nói chuyện vừa còn ngáp dài.
Mấy ngày không gặp, lần nữa nghe được giọng nói của cậu ấy, chỉ cảm thấy một trận đau lòng chen lẫn hối hận.
“Vệ Đằng, em đừng cúp điện thoại, trước khi phán quyết xin nghe lời giải thích của anh một chút được không?”
Vệ Đằng tựa hồ bị dọa choáng váng, sửng sốt thật lâu, lúc này mới run giọng nói: “Tôi không phải nói chia tay sao?”
Tiêu Phàm hít một hơi thật sâu, “Chia tay là chuyện của hai người, em một câu nói kết thúc đoạn tình cảm này, anh không bằng lòng.”
Vệ Đằng trầm mặc chốc lát, hắc hắc cười ra tiếng, “Kỳ nha Tiêu Phàm, tôi không muốn tiếp tục nữa còn cần được anh bằng lòng? Anh cho rằng anh là ai vậy?”
“Vệ Đằng, anh không muốn cãi nhau, anh muốn, chúng ta nói chuyện rõ ràng với nhau một chút.”
“Anh muốn anh muốn, anh muốn làm gì tôi cũng phải phối hợp theo sao? Tiêu Phàm, tôi nói thật cho anh đi, mấy lời tôi từng nói một lòng một dạ yêu anh các loại, bây giờ coi như đã rõ, tôi TM liền là một đứa đần độn X, làm sao có thể một lòng một dạ yêu anh? Bây giờ tôi rút lại, tôi không muốn tiếp tục ngu ngốc nữa, hiểu rõ?”
Thân thể Tiêu Phàm có chút cứng ngắt, dừng một lát, nhẹ giọng thở dài nói: “Anh biết em đang vì giận mới nói vậy…”
Vệ Đằng dừng một chút, lớn tiếng rống lên: “Tôi không muốn lại thích anh nữa! Không muốn cùng người phức tạp như anh dây dưa không rõ nữa! Tôi là người trực tiếp như vậy, yêu liền yêu, không muốn yêu liền không yêu, anh nói gì cũng vô dụng, tôi không rảnh dây dưa với anh.”
Tiêu Phàm nắm chặt tay, bả vai khẽ run lên, “Ý của em là, là anh… không đáng được em yêu?”
Vệ Đằng ngẩn người, ngay sau đó cười lớn lên, cười thật lâu, mới run giọng nói: “Nói đúng, anh nói rất đúng đắn! Anh một chút cũng không đáng được tôi yêu, tôi trước kia thật sai lầm, quá sai lầm, bây giờ không muốn tiếp tục sai nữa, chia tay được không?”
Tiêu Phàm yên lặng không nói gì.
Vệ Đằng nói tiếp: “Lấy phong độ của anh ra đi, Đại lão gia vương vấn không dứt được giống cái gì? Nên cắt đứt liền cắt đứt, một đao thành hai đoạn, tôi cảm thấy hai chúng ta cũng thật là không hợp nhau, chia tay là chuyện sớm hay muộn. Cứ như vậy đi, anh trở về, tìm một người thật phù hợp với anh.”
Ví dụ như Diệp Kính Văn, hai người không phải là rất tốt đẹp sao? bây giờ vừa lúc, Lâm Vi đi rồi, tôi cũng đi rồi, hai người cứ yên tâm dũng cảm yêu nhau đi!
Mặc dù nghĩ đến hình ảnh bọn họ ở cùng nhau trong lòng liền đau muốn chết được, Vệ Đằng cắn răng tự nói với mình, coi như không chiếm được tình yêu, cũng muốn thoải mái ra đi, có tôn nghiêm một chút!
“Nếu như anh nói, anh yêu em, em có tin không?” Tiêu Phàm đột nhiên nói.
Vệ Đằng tay để sau lưng, nắm chặt lấy chiếc gối, ngón tay đều có điểm trắng bệch: “Tin hay không đã không còn quan trọng, dù sao tôi đã không muốn tiếp tục dây dưa nữa.”
Hồi lâu sau, Tiêu Phàm mới khẽ cười cười, cuối cùng hỏi: “Cho nên, em mới bịa đặt lời nói dối đi vùng khác thi để đuổi anh?”
Lúc nói ra khỏi miệng, loại đau đớn này, tựa hồ phải khiến người ta hít thở không thông, Tiêu Phàm nắm chặt ống nói, cố gắng bình ổn hô hấp, lồng ngực lại càng khó chịu do bị kiềm nén.
Thật sự chỉ là lấy một cái cớ đuổi người đi mà thôi… lại nói dối đến trình độ tống anh đi?
“Tôi… lừa gạt anh thì sao? Anh không phải cũng từng lừa gạt tôi đó sao.” Vệ Đằng nói xong liền cúp điện thoại, hồi hộp quá mức, ngón tay run rẩy đến cả di động cũng cầm không nổi.
Anh ta sẽ không thật sự đuổi theo qua chứ? Mã số của cú điện thoại đó, hình như đúng là của thành phố A…
Vệ Đằng ngẩn người, vội vàng tắt điện thoại di động, không thể mềm lòng nữa, không thể lại bị hắn lừa gạt nữa, bị hắn nói mấy câu dễ nghe, ngoắc ngoắc ngón tay liền ngây ngô chạy đến.
Diệp Kính Huy đứng ngoài cửa nhìn Tiêu Phàm, tay hắn vẫn siết chặt điện thoại, bả vai không kìm được cơn run rẩy.
Thật giống như đang liều mạng kiềm nén cái gì đó, dường như ngay đến không khí chung quanh hắn cũng bị co rút, bộ dạng cúi đầu phát run có vẻ đặc biệt đáng thương.
Diệp Kính Huy thở dài, cầm thức ăn mua được đi qua, sau khi nghe được tiếng bước chân, Tiêu Phàm lập tức cúp điện thoại như không có chuyện gì xảy ra, sau đó mỉm cười nói cảm ơn.
Lúc ăn cơm chỉ chăm chú vào món ăn ngay trước mặt, một miếng lại một miếng nhét vào miệng, ăn vài miếng thức ăn chẳng biết mùi vị, Tiêu Phàm đột nhiên nói: “Có thể nhờ anh mua dùm tôi vé máy bay không? Tôi muốn trở về rồi, càng sớm càng tốt.”
Lúc máy bay cất cánh, Tiêu Phàm chỉ cảm thấy trước mắt một mảnh mơ hồ, chuyện phát sinh mấy ngày nay giống như tảng đá lớn, một tảng lại một tảng đè xuống đầu, ép tới mức hắn không thở nổi.
Lời nói của Vệ Đằng giống như tiếng sét giáng xuống ngay bên tai.
Không đáng được yêu.
Có lẽ Vệ Đằng không hiểu rõ lắm, những lời này, đâm trúng vào nơi yếu mềm của bản thân, trong nháy mắt giống như đem nơi yếu ớt nhất của trái tim cho người cấu xé vậy.
Kỳ thực, ra vẻ lạnh lùng cao ngạo nữa thì sâu trong nội tâm vẫn luôn luôn nghi ngờ đến.
Có phải Tiêu Phàm mình không đáng được yêu hay không? Không có tư cách lấy được tình yêu?
Nếu không, tại sao Lâm Vi nhiều năm như vậy, chưa từng để mắt nhìn thẳng vào mình?
Tại sao Diệp Kính Văn vẫn chỉ xem mình là bạn, hai năm như hình với bóng kia, thân thiết với mình cũng chỉ là để kích thích Lâm Vi?
Sau lại có Vệ Đằng, Vệ Đằng đơn giản, Vệ Đằng ngốc nghếch, Vệ Đằng nói sẽ một lòng một dạ yêu mình.
Khi đó mới cảm thấy trái tim dường như sống lại.
Thì ra mình cũng có tư cách lấy được một phần tình yêu, lấy được một phần toàn tâm toàn ý, chứ không phải cái gọi là bạn bè tri kỷ.
Được người yêu thương, cảm giác thật tốt đẹp.
Bất tri bất giác, động tâm với thằng ngốc ấy, nơi mềm mại nhất đáy lòng, thêm một Vệ Đằng, cảm giác như toàn thân đều ấm áp.
Cảm giác ấm áp khi ôm lấy nhau khiến người ta cảm thấy ngọt ngào hạnh phúc, khiến người ta vĩnh viễn cũng không muốn buông tay.
Thế nhưng quên mất, hóa ra cậu ấy cũng có quyền thu hồi lại phần tình cảm đó.
Cậu ấy mở cửa sổ, bất kỳ lúc nào cũng có thể đóng kín lại, nói cậu ấy không muốn yêu nữa, không muốn tiếp tục nữa.
Khi đó bản thân mình nên tự xử thế nào đây? Trước kia không nghĩ đến vấn đề này, bây giờ, trong đầu có một con đường, càng lúc càng rõ ràng.
Là nên học cách chủ động đi yêu cậu ấy, khiến cậu ấy lệ thuộc vào mình, không nỡ buông tay, chứ không phải chỉ biết tiếp nhận tình yêu của cậu ấy.
Mấy năm nay một mực yên lặng trông coi Lâm Vi và Diệp Kính Văn, Tiêu Phàm cơ hồ đã quên mất cảm giác khi chủ động yêu một người, theo đuổi một người.
Bây giờ quyết định, liền cảm thấy toàn thân đều tràn đầy ý chí chiến đấu.
Vệ Đằng, cho dù em muốn từ bỏ, anh cũng sẽ khiến em không nỡ bỏ.
Thật ra thì Tiêu Phàm anh đây, ưu điểm lớn nhất, chính là trên con đường tình yêu này đã chịu quá nhiều vết thương.
Tổn thương quá nhiều lần, lúc bị thương cũng dễ dàng đứng lên hơn một chút.
/77
|