Tàu trễ giờ, đến Quế Lâm thì trời đã đen kịt.
Đoàn người theo hướng dẫn viên du lịch xuống tàu, sau đó lên ô tô đi về khách sạn đã đặt trước.
Lên xe rồi Vệ Đằng bỗng không nói năng gì, Tiêu Phàm thấy là lạ, quay đầu lại nhìn thì thấy cậu ta đang nhíu mày nhắn tin, ánh sáng màn hình di động chiếu lên khuôn mặt, trông như hồn ma, ngón tay lướt nhanh trên bàn phím, không ngừng gửi hết tin nhắn này đến tin kia.
“Anh đến Quế Lâm rồi, tí nữa đi ăn phở.”
“Anh là lợn à, chỉ biết ăn ăn ăn.”
“Bụng anh đói lắm.”
“Thế à, vậy thì anh dẫn theo cả bạn đồng hành đi, mời người ta một bữa, đừng keo kiệt quá.”
“Ừ, anh sẽ mời mà.”
Vệ Đằng quay sang nhìn Tiêu Phàm một cái, toét miệng cười, làm Tiêu Phàm chẳng hiểu mô tê gì cả.
“Anh à, cần phải nắm chắc cơ hội, anh phải phát huy tối đa sức hấp dẫn của mình, biết không?”
“Ừ.”
Đi du lịch thôi mà, phát huy sức hấp dẫn gì chứ? Để quyến rũ nàng tiên cá dưới nước hay hút hồn yêu ma trong rừng sâu đây? Em gái nói năng khó hiểu thật.
Công tác nhắn tin đã hoàn thành, Vệ Đằng quay đầu nhìn Tiêu Phàm, bỗng hỏi: “Tôi vẫn chưa biết tên anh?”.
“À, Tiêu Phàm.”
“Tôi là Vệ Đằng. Chữ Vệ trong ‘hồng vệ, binh vệ’, chữ Đằng có nghĩa là bay cao. Tên của anh thì sao?”.
Nghe cậu ta giải thích tên mình, Tiêu Phàm cảm thấy rất buồn cười, kéo tay cậu ta lại viết tên mình lên đó.
“Tên rất hay, chữ Phàm trong ‘phàm tục’ nhưng thực tế không tầm thường chút nào. Chúng ta đi ăn phở Quế Lâm nhé!”.
Chuyển chủ đề nhanh quá, Tiêu Phàm có chút bất ngờ, nhưng hiện giờ anh đã miễn dịch trước lối nói chuyện và tính cách tùy hứng của cậu ta rồi.
Đến khách sạn, mọi người xách va li về phòng chỉ định của mình.
Tiêu Phàm và Vệ Đằng đi thang máy lên tầng mười hai, cùng dừng lại trước góc rẽ, Tiêu Phàm nhìn Vệ Đằng hỏi: “Cậu ở đây?”.
“Hình như chúng ta ở chung một phòng.” Vệ Đằng cúi đầu nhìn chiếc vé trên tay, là vé tình nhân, bởi vậy mới có căn phòng uyên ương. Nhưng vấn đề là, tại sao cậu lại phải ở chung với một người đàn ông vô vị chứ? Tại sao lại đen đủi phải ở cùng anh ta vậy? Chẳng nhẽ tấm vé em gái đưa cho mình có vấn đề gì sao?
Vệ Đằng nghĩ ngợi một chút, khẳng định em gái không thể làm chuyện gì thất đức hại mình, vấn đề chắc chắn nằm ở tấm vé của anh ta.
Đẩy cửa bước vào, một căn phòng rộng rãi, có nhà tắm riêng, còn có tủ quần áo, ti vi và một bộ sô pha.
Công ty du lịch đã tính toán kỹ lưỡng cả rồi, chẳng trông chờ gì được ở phòng hạng sang. Nhưng vấn đề là tại sao chỉ có một chiếc giường? Tại sao là giường đôi trắng muốt, chỉ với một cái chăn?
Vệ Đằng chán nản cầm chiếc vé nghiên cứu kĩ mới nhìn thấy phía dưới bên trái tấm vé có dấu vòng tròn nho nhỏ, trên đó viết: Vé tình nhân Vip.
Tiêu Phàm cũng nhận ra cách bố trí đầy hàm ý của căn phòng, hai người đứng cạnh giường im lặng hồi lâu, sau đó vẫn là Vệ Đằng mở miệng trước.
“Yên tâm, tôi không có tật xấu gì trong lúc ngủ, không đạp chăn, không mộng du, không nói mơ, không ngáy.”
“Thế thì tốt.” Tiêu Phàm gật đầu, quay người đi sắp xếp hành lý, trong bụng lại nghĩ, kỳ lạ, lúc ngủ cậu ta lại nghiêm chỉnh thế sao? Cứ tưởng cậu ta thuộc thành phần nửa đêm tay chân khua khoắng loạn xạ, lăn qua lăn lại trên giường, ngáy khò khò như lợn chứ?
“Đi ăn cơm thôi, hình như tầng hai của khách sạn có phòng ăn, không cần đi đâu xa, ngồi tàu cả ngày chân đau ê ẩm.” Vệ Đằng không vội sắp xếp đồ đạc mà chỉ nghĩ đến ăn.
Tiêu Phàm treo quần áo đâu vào đấy xong mới quay lại mỉm cười với Vệ Đằng: “Xong rồi, đi nào”.
Hai người sát vai bước vào phòng ăn, Tiêu Phàm tùy ý chọn đồ ăn, còn Vệ Đằng gọi cả đống đồ ăn màu sắc rực rỡ.
Trong bữa ăn, Vệ Đằng nín bặt, lí do là tập trung chuyên môn, cái miệng không có thời gian để nói chuyện, Tiêu Phàm hài lòng hưởng thụ khoảng lặng hiếm hoi này, còn rất biết điều cúi đầu không nhìn cái tướng ăn uống đáng sợ của đối phương, tránh ảnh hưởng đến khẩu vị.
Ăn xong, Tiêu Phàm định rút ví trả tiền nhưng bị Vệ Đằng ngăn lại.
“Hi hi, bữa này tôi bao.”
Tiêu Phàm nghi hoặc nhìn, chỉ thấy cậu ta lung túng gãi đầu, “Ra ngoài cần giúp đỡ lẫn nhau mà”. Thực ra là bởi vì em gái bảo không nên keo kiệt quá, kể ra cũng đúng, đằng nào trong vài ngày tới đều ăn cơm cùng người ta, bữa nào cũng anh trả tiền anh, tôi trả tiền tôi thì không hay lắm, hơn nữa cũng không hợp với phong cách của Vệ Đằng.
Tiêu Phàm cất ví đi, anh không quen tranh giành với người khác, kể cả chuyện trả tiền, những chuyện đó chỉ làm Tiêu Phàm cảm thấy rất ngốc nghếch.
Cả hai quay trở lại căn phòng ban nãy, Vệ Đằng vừa vào phòng là bật ti vi ngay, mở kênh Thể thao, chăm chú xem trận bóng rổ NBA* đang phát trực tiếp.
*NBA:chữ viết tắt của Nation Basketball Association, là giải bóng rổ nhà nghề giành cho nam tại Bắc Mỹ. giải bao gồm ba mươi câu lạc bộ thành viên, trong đó có hai mươi chín câu lạc bộ của Mỹ và một câu lạc bộ của Canada.
Tiêu Phàm chẳng có hứng thú gì với thể thao, xem ti vi thì cũng chỉ xem kênh Pháp luật hoặc những chương trình liên quan đến tài chính, anh thích ngồi trên sô pha, thưởng thức cà phê, đọc báo và tạp chí hơn.
Đứng sau lưng Vệ Đằng một lúc, cảm thấy nhạt nhẽo quá mức, Tiêu Phàm quyết định đi tắm, trước khi đi còn ý tứ hỏi Vệ Đằng: “ Cậu có muốn đi vệ sinh không, tôi chuẩn bị đi tắm bây giờ.”.
Vệ Đằng nói: “Không cần, không cần, vừa ăn xong đi ngay sao được”.
Tiêu Phàm mặt mày sầm sì lấy đồ dùng đi vào phòng tắm, đột nhiên cảm thấy mình thật ngốc nghếch, sao lại mất công nghĩ tốt cho cậu ta chứ, sao lại hoang tưởng cái miệng ấy có thể thốt ra lời hay ý đẹp được.
Tiêu Phàm bật vòi sen mức mạnh nhất, cả ngày ngồi trên tàu quả mệt mỏi, đắm mình trong làn nước, cảm giác thật thoải mái.
Làm ướt mình xong, anh gội đầu cẩn thận, rồi xoa đều sữa tắm lên người, đúng lúc định xả nước thì nghe thấy tiếng gõ cửa.
Hình như Vệ Đằng đang nói gì đó, tiếng nước to quá nghe không rõ, Tiêu Phàm liền vặn công tắc lại, bước đến bên cửa thì nghe thấy Vệ Đằng đang la hét: “Anh tắm xong chưa, tôi gấp lắm rồi”.
Lửa giận bốc lên ngùn ngụt, Tiêu Phàm thật sự muốn mở cửa ra, thẳng tay lôi hắn vào phòng tắm, ấn hắn vào tường, sau đó… đạp cho hắn một cú.
Người phiền phức thì anh đã gặp nhiều rồi nhưng chưa từng gặp ai phiền phức đến mức này.
“Tôi ra ngay đây.”
Tiêu Phàm lạnh lùng trả lời, vội xả hết bọt trên người,lấy khăn mặt lau qua loa,dung khăn tắm quấn lấy quanh eo rồi bước ra.
Thấy cửa mở, Vệ Đằng vội len vào, vài giây sau Tiêu Phàm đứng ngoài nghe thấy bên trong vọng ra âm thanh kỳ quái.
Vệ Đằng vừa đại tiện vừa ngân nga hát.
Tiêu Phàm bực bội đi ra chỗ khác, cảm thấy mình bị thần kinh mới đứng bên ngoài chờ cậu ta giải quyết nhanh nhanh chóng chóng để vào tắm tiếp.
Vệ Đằng từ phòng vệ sinh bước ra thấy sắc mặt Tiêu Phàm không được tốt lắm. Nếu lờ khuôn mặt không vui vẻ gì ấy đi thì thấy cơ thể anh ta rất tuyệt, cơ bụng săn chắc đẹp đẽ, rất gợi cảm chứ không phải như những kẻ đô con tứ chi phát triển, khăn tắm bao quanh đùi, những bộ phận lộ ra cũng rất khỏe khoắn, đầy sức hấp dẫn.
Vệ Đằng xoa xoa cái bụng phẳng lì của mình, cười nói: “Hằng ngày anh có tập thể dục không? Cơ thể anh hơi bị được đó”.
Tiêu Phàm lườm cậu một cái, bực bội nói: “Cậu giải quyết xong chưa? Tôi chưa tắm xong đâu”.
Vệ Đằng sững sờ: “Thế thì anh mau tắm nốt đi! Sao không nói sớm?”, cậu vừa nói vừa đẩy Tiêu Phàm vào phòng tắm.
Tiêu Phàm cười nhạt trong bụng, nói sớm thì cậu có chịu chui ra không? Tôi thấy cậu ngồi trong nhà vệ sinh vui vẻ lắm, còn hát nữa chứ.
Một lúc sau, Tiêu Phàm tắm xong bước ra, vẫn cuốn khăn tắm đến tủ quần áo tìm đồ ngủ. Trong cả quá trình đó, Vệ Đằng không hề rời mắt khỏi Tiêu Phàm, một mặt tấm tắc khen ngợi cơ thể tuyệt đẹp của anh ta, mặt khác ngạc nhiên tột độ sao anh ta lại phải mặc đồ ngủ chứ?
Làm ơn đi, mùa hè nóng bức, thằng con trai nào mà không cởi trần mặc quần đùi đi ngủ, sao anh ta phải mặc đồ ngủ?
Có phải là hơi bị nghiêm chỉnh quá mức không?
Tiêu Phàm đột ngột quay lại, thấy Vệ Đằng đang nhìn mình chằm chằm, bực bội hỏi: “Cậu nhìn cái gì?”.
“À, đồ ngủ của anh rất đẹp, rất đẹp.” Vệ Đằng cười lấp liếm, sau đó lấy đồ đạc đi vào phòng tắm.
Vệ Đằng mở cửa ra liền bị hơi nước nóng bao phủ phòng tắm làm cho choáng váng, căn phòng như một nồi hấp bánh, cậu tặc lưỡi than thở, thật không ngờ vẻ ngoài lạnh băng như Tiêu Phàm mà cơ thể lại nóng thế, tắm một cái mà như hấp bánh bao không bằng.
Vệ Đằng vui vẻ tắm táp, không hề biết rằng tiếng hát của mình làm Tiêu Phàm ngồi bên ngoài phải cau mày khó chịu.
Thực ra, hồi đại học, bạn cùng ký túc xá với Tiêu Phàm cũng có lúc cao hứng vừa tắm vừa hát rên rỉ, nhưng khi ấy anh vẫn có thể chịu được, còn bây giờ không hiểu tại sao âm thanh cao vút của Vệ Đằng lại khiến anh bực mình đến thế?
Đúng là nếu đã ghét ai đó thì nhìn cái gì của người ta cũng thấy phản cảm.
Vệ Đằng tắm xong quấn khăn tắm quanh người, quỳ ở góc tường mở va li lục đồ.
Tiêu Phàm chỉ có thể nhìn thấy cặp mông nhô cao với đôi chân gầy rất thon dài của cậu ta.
Tên này ăn như lợn sao lại không béo thế? Do dạ dày không tốt sao?
Nghĩ thế, Tiêu Phàm thấy thương hại cậu ta một chút, nét mặt anh cũng tốt hơn một tẹo.
Hóa ra Vệ Đằng muốn tìm quần đùi, cậu ta chẳng chút ngượng ngùng gì xỏ ngay trước mặt Tiêu Phàm.
“Cậu ngủ trần?” Tiêu Phàm nhíu mày, tuy có chết anh cũng chẳng thèm có ý đồ gì với cậu ta, nhưng hai người nằm chung một giường, cậu ta thế kia cũng chả hay ho gì.
Vệ Đằng ngây thơ gãi đầu, chỉ vào cái quần vừa mặc, “Tôi quen mặc thế này đi ngủ”.
Nhìn theo ngón tay cậu ta chỉ thấy cặp đùi trắng muốt, Tiêu Phàm vội nhìn ra chỗ khác, ngồi xuống chiếc sô pha bên cạnh uống vài ngụm nước.
“Bình thường mấy giờ anh ngủ?”, Vệ Đằng cũng tiến đến ngồi vào chiếc ghế đối diện.
“Tầm mười hai giờ.”
Vệ Đằng cười vui vẻ, không đến nỗi, còn tưởng anh ta giống các bé ngoan tám giờ lên giường chứ.
“Vậy thì tôi không sợ làm ồn anh nữa, tối nay có trận bóng trực tiếp, rất khuya mới hết.”
Tiêu Phàm cười nói: “Không sao, cậu cứ tự nhiên”.
Vệ Đằng lấy một bao thuốc từ va li ra, đưa một điếu cho Tiêu Phàm thì bị anh từ chối.
“Cái gì? Anh không hút thuốc à?” Đến thuốc lá cũng không biết hút, thật là cổ lỗ sĩ.
Dường như bị ngữ khí nhuốm chút than tiếc của Vệ Đằng kích thích, Tiêu Phàm giơ tay giằng điếu thuốc, hai đầu ngón tay kẹp thuốc, Vệ Đằng khoái chí lấy bật lửa châm thuốc cho cả anh lẫn mình.
Dáng vẻ hút thuốc của Tiêu Phàm rất nho nhã lịch lãm, khẽ dựa vào sô pha, miệng chầm chậm thở ra khói thuốc, như thể hút thuốc với anh ta là một loại hưởng thụ vậy.
Vệ Đằng nghĩ thầm, nếu cũng có dáng vẻ này thì mình sẽ trở nên hoàn hảo không tì vết.
“Nghe nói những người hút thuốc đều rất cô đơn”, Vệ Đằng bỗng nhìn Tiêu Phàm chăm chú.
“Cậu rất cô đơn sao?”, Tiêu Phàm vặn lại. Tên nhóc này, không lẽ chỉ nói chuyện với mình vài câu, cậu ta đã tự tiện cho rằng rất hiểu mình rồi?
“Cô đơn cái đếch gì, tôi hút thuốc để trông phong cách tí thôi.” Vệ Đằng thở ra những vòng thuốc uốn éo, ngậm điếu thuốc trong miệng, cộng thêm quả đầu vàng khè và kiểu cười nham nhở khiến Tiêu Phàm có cảm tưởng anh đang ngồi đối diện với một tên côn đồ ranh con.
“Tiếc là em gái tôi nói, tôi hút thuốc trông như lưu manh, nó thì biết gì chứ, tôi như thế này phải gọi là phong cách tàn tạ của thế kỉ mới.” Vệ Đằng buồn rầu cúi đầu dụi điếu thuốc, “Bây giờ phong cách tàn tạ không thịnh nữa, kiểu thiếu gia lịch lãm như anh chắc có nhiều người thích lắm nhỉ”.
Tiêu Phàm im lặng không trả lời, Vệ Đằng không nói thêm gì. Bầu không khí yên tĩnh, Tiêu Phàm chầm chậm hút hết điếu thuốc còn dang dở.
Vệ Đằng rõ ràng là người theo chủ nghĩa lạc quan, lúc nào cũng toét miệng cười hi hi ha ha, làm như không hề có chuyện gì đáng phiền lòng. Tiêu Phàm không bao giờ có thể sống vui vẻ, hồn nhiên như cậu ta được. Vốn dĩ là người của hai thế giới khác nhau, chỉ là tình cờ có cuộc gặp gỡ không nên có mà thôi.
Mười giờ trận bóng mới kết thúc, Vệ Đằng tiếp tục nhận được tin nhắn của em gái: “Anh, phòng của bọn anh như thế nào?”
Đoàn người theo hướng dẫn viên du lịch xuống tàu, sau đó lên ô tô đi về khách sạn đã đặt trước.
Lên xe rồi Vệ Đằng bỗng không nói năng gì, Tiêu Phàm thấy là lạ, quay đầu lại nhìn thì thấy cậu ta đang nhíu mày nhắn tin, ánh sáng màn hình di động chiếu lên khuôn mặt, trông như hồn ma, ngón tay lướt nhanh trên bàn phím, không ngừng gửi hết tin nhắn này đến tin kia.
“Anh đến Quế Lâm rồi, tí nữa đi ăn phở.”
“Anh là lợn à, chỉ biết ăn ăn ăn.”
“Bụng anh đói lắm.”
“Thế à, vậy thì anh dẫn theo cả bạn đồng hành đi, mời người ta một bữa, đừng keo kiệt quá.”
“Ừ, anh sẽ mời mà.”
Vệ Đằng quay sang nhìn Tiêu Phàm một cái, toét miệng cười, làm Tiêu Phàm chẳng hiểu mô tê gì cả.
“Anh à, cần phải nắm chắc cơ hội, anh phải phát huy tối đa sức hấp dẫn của mình, biết không?”
“Ừ.”
Đi du lịch thôi mà, phát huy sức hấp dẫn gì chứ? Để quyến rũ nàng tiên cá dưới nước hay hút hồn yêu ma trong rừng sâu đây? Em gái nói năng khó hiểu thật.
Công tác nhắn tin đã hoàn thành, Vệ Đằng quay đầu nhìn Tiêu Phàm, bỗng hỏi: “Tôi vẫn chưa biết tên anh?”.
“À, Tiêu Phàm.”
“Tôi là Vệ Đằng. Chữ Vệ trong ‘hồng vệ, binh vệ’, chữ Đằng có nghĩa là bay cao. Tên của anh thì sao?”.
Nghe cậu ta giải thích tên mình, Tiêu Phàm cảm thấy rất buồn cười, kéo tay cậu ta lại viết tên mình lên đó.
“Tên rất hay, chữ Phàm trong ‘phàm tục’ nhưng thực tế không tầm thường chút nào. Chúng ta đi ăn phở Quế Lâm nhé!”.
Chuyển chủ đề nhanh quá, Tiêu Phàm có chút bất ngờ, nhưng hiện giờ anh đã miễn dịch trước lối nói chuyện và tính cách tùy hứng của cậu ta rồi.
Đến khách sạn, mọi người xách va li về phòng chỉ định của mình.
Tiêu Phàm và Vệ Đằng đi thang máy lên tầng mười hai, cùng dừng lại trước góc rẽ, Tiêu Phàm nhìn Vệ Đằng hỏi: “Cậu ở đây?”.
“Hình như chúng ta ở chung một phòng.” Vệ Đằng cúi đầu nhìn chiếc vé trên tay, là vé tình nhân, bởi vậy mới có căn phòng uyên ương. Nhưng vấn đề là, tại sao cậu lại phải ở chung với một người đàn ông vô vị chứ? Tại sao lại đen đủi phải ở cùng anh ta vậy? Chẳng nhẽ tấm vé em gái đưa cho mình có vấn đề gì sao?
Vệ Đằng nghĩ ngợi một chút, khẳng định em gái không thể làm chuyện gì thất đức hại mình, vấn đề chắc chắn nằm ở tấm vé của anh ta.
Đẩy cửa bước vào, một căn phòng rộng rãi, có nhà tắm riêng, còn có tủ quần áo, ti vi và một bộ sô pha.
Công ty du lịch đã tính toán kỹ lưỡng cả rồi, chẳng trông chờ gì được ở phòng hạng sang. Nhưng vấn đề là tại sao chỉ có một chiếc giường? Tại sao là giường đôi trắng muốt, chỉ với một cái chăn?
Vệ Đằng chán nản cầm chiếc vé nghiên cứu kĩ mới nhìn thấy phía dưới bên trái tấm vé có dấu vòng tròn nho nhỏ, trên đó viết: Vé tình nhân Vip.
Tiêu Phàm cũng nhận ra cách bố trí đầy hàm ý của căn phòng, hai người đứng cạnh giường im lặng hồi lâu, sau đó vẫn là Vệ Đằng mở miệng trước.
“Yên tâm, tôi không có tật xấu gì trong lúc ngủ, không đạp chăn, không mộng du, không nói mơ, không ngáy.”
“Thế thì tốt.” Tiêu Phàm gật đầu, quay người đi sắp xếp hành lý, trong bụng lại nghĩ, kỳ lạ, lúc ngủ cậu ta lại nghiêm chỉnh thế sao? Cứ tưởng cậu ta thuộc thành phần nửa đêm tay chân khua khoắng loạn xạ, lăn qua lăn lại trên giường, ngáy khò khò như lợn chứ?
“Đi ăn cơm thôi, hình như tầng hai của khách sạn có phòng ăn, không cần đi đâu xa, ngồi tàu cả ngày chân đau ê ẩm.” Vệ Đằng không vội sắp xếp đồ đạc mà chỉ nghĩ đến ăn.
Tiêu Phàm treo quần áo đâu vào đấy xong mới quay lại mỉm cười với Vệ Đằng: “Xong rồi, đi nào”.
Hai người sát vai bước vào phòng ăn, Tiêu Phàm tùy ý chọn đồ ăn, còn Vệ Đằng gọi cả đống đồ ăn màu sắc rực rỡ.
Trong bữa ăn, Vệ Đằng nín bặt, lí do là tập trung chuyên môn, cái miệng không có thời gian để nói chuyện, Tiêu Phàm hài lòng hưởng thụ khoảng lặng hiếm hoi này, còn rất biết điều cúi đầu không nhìn cái tướng ăn uống đáng sợ của đối phương, tránh ảnh hưởng đến khẩu vị.
Ăn xong, Tiêu Phàm định rút ví trả tiền nhưng bị Vệ Đằng ngăn lại.
“Hi hi, bữa này tôi bao.”
Tiêu Phàm nghi hoặc nhìn, chỉ thấy cậu ta lung túng gãi đầu, “Ra ngoài cần giúp đỡ lẫn nhau mà”. Thực ra là bởi vì em gái bảo không nên keo kiệt quá, kể ra cũng đúng, đằng nào trong vài ngày tới đều ăn cơm cùng người ta, bữa nào cũng anh trả tiền anh, tôi trả tiền tôi thì không hay lắm, hơn nữa cũng không hợp với phong cách của Vệ Đằng.
Tiêu Phàm cất ví đi, anh không quen tranh giành với người khác, kể cả chuyện trả tiền, những chuyện đó chỉ làm Tiêu Phàm cảm thấy rất ngốc nghếch.
Cả hai quay trở lại căn phòng ban nãy, Vệ Đằng vừa vào phòng là bật ti vi ngay, mở kênh Thể thao, chăm chú xem trận bóng rổ NBA* đang phát trực tiếp.
*NBA:chữ viết tắt của Nation Basketball Association, là giải bóng rổ nhà nghề giành cho nam tại Bắc Mỹ. giải bao gồm ba mươi câu lạc bộ thành viên, trong đó có hai mươi chín câu lạc bộ của Mỹ và một câu lạc bộ của Canada.
Tiêu Phàm chẳng có hứng thú gì với thể thao, xem ti vi thì cũng chỉ xem kênh Pháp luật hoặc những chương trình liên quan đến tài chính, anh thích ngồi trên sô pha, thưởng thức cà phê, đọc báo và tạp chí hơn.
Đứng sau lưng Vệ Đằng một lúc, cảm thấy nhạt nhẽo quá mức, Tiêu Phàm quyết định đi tắm, trước khi đi còn ý tứ hỏi Vệ Đằng: “ Cậu có muốn đi vệ sinh không, tôi chuẩn bị đi tắm bây giờ.”.
Vệ Đằng nói: “Không cần, không cần, vừa ăn xong đi ngay sao được”.
Tiêu Phàm mặt mày sầm sì lấy đồ dùng đi vào phòng tắm, đột nhiên cảm thấy mình thật ngốc nghếch, sao lại mất công nghĩ tốt cho cậu ta chứ, sao lại hoang tưởng cái miệng ấy có thể thốt ra lời hay ý đẹp được.
Tiêu Phàm bật vòi sen mức mạnh nhất, cả ngày ngồi trên tàu quả mệt mỏi, đắm mình trong làn nước, cảm giác thật thoải mái.
Làm ướt mình xong, anh gội đầu cẩn thận, rồi xoa đều sữa tắm lên người, đúng lúc định xả nước thì nghe thấy tiếng gõ cửa.
Hình như Vệ Đằng đang nói gì đó, tiếng nước to quá nghe không rõ, Tiêu Phàm liền vặn công tắc lại, bước đến bên cửa thì nghe thấy Vệ Đằng đang la hét: “Anh tắm xong chưa, tôi gấp lắm rồi”.
Lửa giận bốc lên ngùn ngụt, Tiêu Phàm thật sự muốn mở cửa ra, thẳng tay lôi hắn vào phòng tắm, ấn hắn vào tường, sau đó… đạp cho hắn một cú.
Người phiền phức thì anh đã gặp nhiều rồi nhưng chưa từng gặp ai phiền phức đến mức này.
“Tôi ra ngay đây.”
Tiêu Phàm lạnh lùng trả lời, vội xả hết bọt trên người,lấy khăn mặt lau qua loa,dung khăn tắm quấn lấy quanh eo rồi bước ra.
Thấy cửa mở, Vệ Đằng vội len vào, vài giây sau Tiêu Phàm đứng ngoài nghe thấy bên trong vọng ra âm thanh kỳ quái.
Vệ Đằng vừa đại tiện vừa ngân nga hát.
Tiêu Phàm bực bội đi ra chỗ khác, cảm thấy mình bị thần kinh mới đứng bên ngoài chờ cậu ta giải quyết nhanh nhanh chóng chóng để vào tắm tiếp.
Vệ Đằng từ phòng vệ sinh bước ra thấy sắc mặt Tiêu Phàm không được tốt lắm. Nếu lờ khuôn mặt không vui vẻ gì ấy đi thì thấy cơ thể anh ta rất tuyệt, cơ bụng săn chắc đẹp đẽ, rất gợi cảm chứ không phải như những kẻ đô con tứ chi phát triển, khăn tắm bao quanh đùi, những bộ phận lộ ra cũng rất khỏe khoắn, đầy sức hấp dẫn.
Vệ Đằng xoa xoa cái bụng phẳng lì của mình, cười nói: “Hằng ngày anh có tập thể dục không? Cơ thể anh hơi bị được đó”.
Tiêu Phàm lườm cậu một cái, bực bội nói: “Cậu giải quyết xong chưa? Tôi chưa tắm xong đâu”.
Vệ Đằng sững sờ: “Thế thì anh mau tắm nốt đi! Sao không nói sớm?”, cậu vừa nói vừa đẩy Tiêu Phàm vào phòng tắm.
Tiêu Phàm cười nhạt trong bụng, nói sớm thì cậu có chịu chui ra không? Tôi thấy cậu ngồi trong nhà vệ sinh vui vẻ lắm, còn hát nữa chứ.
Một lúc sau, Tiêu Phàm tắm xong bước ra, vẫn cuốn khăn tắm đến tủ quần áo tìm đồ ngủ. Trong cả quá trình đó, Vệ Đằng không hề rời mắt khỏi Tiêu Phàm, một mặt tấm tắc khen ngợi cơ thể tuyệt đẹp của anh ta, mặt khác ngạc nhiên tột độ sao anh ta lại phải mặc đồ ngủ chứ?
Làm ơn đi, mùa hè nóng bức, thằng con trai nào mà không cởi trần mặc quần đùi đi ngủ, sao anh ta phải mặc đồ ngủ?
Có phải là hơi bị nghiêm chỉnh quá mức không?
Tiêu Phàm đột ngột quay lại, thấy Vệ Đằng đang nhìn mình chằm chằm, bực bội hỏi: “Cậu nhìn cái gì?”.
“À, đồ ngủ của anh rất đẹp, rất đẹp.” Vệ Đằng cười lấp liếm, sau đó lấy đồ đạc đi vào phòng tắm.
Vệ Đằng mở cửa ra liền bị hơi nước nóng bao phủ phòng tắm làm cho choáng váng, căn phòng như một nồi hấp bánh, cậu tặc lưỡi than thở, thật không ngờ vẻ ngoài lạnh băng như Tiêu Phàm mà cơ thể lại nóng thế, tắm một cái mà như hấp bánh bao không bằng.
Vệ Đằng vui vẻ tắm táp, không hề biết rằng tiếng hát của mình làm Tiêu Phàm ngồi bên ngoài phải cau mày khó chịu.
Thực ra, hồi đại học, bạn cùng ký túc xá với Tiêu Phàm cũng có lúc cao hứng vừa tắm vừa hát rên rỉ, nhưng khi ấy anh vẫn có thể chịu được, còn bây giờ không hiểu tại sao âm thanh cao vút của Vệ Đằng lại khiến anh bực mình đến thế?
Đúng là nếu đã ghét ai đó thì nhìn cái gì của người ta cũng thấy phản cảm.
Vệ Đằng tắm xong quấn khăn tắm quanh người, quỳ ở góc tường mở va li lục đồ.
Tiêu Phàm chỉ có thể nhìn thấy cặp mông nhô cao với đôi chân gầy rất thon dài của cậu ta.
Tên này ăn như lợn sao lại không béo thế? Do dạ dày không tốt sao?
Nghĩ thế, Tiêu Phàm thấy thương hại cậu ta một chút, nét mặt anh cũng tốt hơn một tẹo.
Hóa ra Vệ Đằng muốn tìm quần đùi, cậu ta chẳng chút ngượng ngùng gì xỏ ngay trước mặt Tiêu Phàm.
“Cậu ngủ trần?” Tiêu Phàm nhíu mày, tuy có chết anh cũng chẳng thèm có ý đồ gì với cậu ta, nhưng hai người nằm chung một giường, cậu ta thế kia cũng chả hay ho gì.
Vệ Đằng ngây thơ gãi đầu, chỉ vào cái quần vừa mặc, “Tôi quen mặc thế này đi ngủ”.
Nhìn theo ngón tay cậu ta chỉ thấy cặp đùi trắng muốt, Tiêu Phàm vội nhìn ra chỗ khác, ngồi xuống chiếc sô pha bên cạnh uống vài ngụm nước.
“Bình thường mấy giờ anh ngủ?”, Vệ Đằng cũng tiến đến ngồi vào chiếc ghế đối diện.
“Tầm mười hai giờ.”
Vệ Đằng cười vui vẻ, không đến nỗi, còn tưởng anh ta giống các bé ngoan tám giờ lên giường chứ.
“Vậy thì tôi không sợ làm ồn anh nữa, tối nay có trận bóng trực tiếp, rất khuya mới hết.”
Tiêu Phàm cười nói: “Không sao, cậu cứ tự nhiên”.
Vệ Đằng lấy một bao thuốc từ va li ra, đưa một điếu cho Tiêu Phàm thì bị anh từ chối.
“Cái gì? Anh không hút thuốc à?” Đến thuốc lá cũng không biết hút, thật là cổ lỗ sĩ.
Dường như bị ngữ khí nhuốm chút than tiếc của Vệ Đằng kích thích, Tiêu Phàm giơ tay giằng điếu thuốc, hai đầu ngón tay kẹp thuốc, Vệ Đằng khoái chí lấy bật lửa châm thuốc cho cả anh lẫn mình.
Dáng vẻ hút thuốc của Tiêu Phàm rất nho nhã lịch lãm, khẽ dựa vào sô pha, miệng chầm chậm thở ra khói thuốc, như thể hút thuốc với anh ta là một loại hưởng thụ vậy.
Vệ Đằng nghĩ thầm, nếu cũng có dáng vẻ này thì mình sẽ trở nên hoàn hảo không tì vết.
“Nghe nói những người hút thuốc đều rất cô đơn”, Vệ Đằng bỗng nhìn Tiêu Phàm chăm chú.
“Cậu rất cô đơn sao?”, Tiêu Phàm vặn lại. Tên nhóc này, không lẽ chỉ nói chuyện với mình vài câu, cậu ta đã tự tiện cho rằng rất hiểu mình rồi?
“Cô đơn cái đếch gì, tôi hút thuốc để trông phong cách tí thôi.” Vệ Đằng thở ra những vòng thuốc uốn éo, ngậm điếu thuốc trong miệng, cộng thêm quả đầu vàng khè và kiểu cười nham nhở khiến Tiêu Phàm có cảm tưởng anh đang ngồi đối diện với một tên côn đồ ranh con.
“Tiếc là em gái tôi nói, tôi hút thuốc trông như lưu manh, nó thì biết gì chứ, tôi như thế này phải gọi là phong cách tàn tạ của thế kỉ mới.” Vệ Đằng buồn rầu cúi đầu dụi điếu thuốc, “Bây giờ phong cách tàn tạ không thịnh nữa, kiểu thiếu gia lịch lãm như anh chắc có nhiều người thích lắm nhỉ”.
Tiêu Phàm im lặng không trả lời, Vệ Đằng không nói thêm gì. Bầu không khí yên tĩnh, Tiêu Phàm chầm chậm hút hết điếu thuốc còn dang dở.
Vệ Đằng rõ ràng là người theo chủ nghĩa lạc quan, lúc nào cũng toét miệng cười hi hi ha ha, làm như không hề có chuyện gì đáng phiền lòng. Tiêu Phàm không bao giờ có thể sống vui vẻ, hồn nhiên như cậu ta được. Vốn dĩ là người của hai thế giới khác nhau, chỉ là tình cờ có cuộc gặp gỡ không nên có mà thôi.
Mười giờ trận bóng mới kết thúc, Vệ Đằng tiếp tục nhận được tin nhắn của em gái: “Anh, phòng của bọn anh như thế nào?”
/77
|