Ngày Hai mươi chín tháng Chạp, Vệ Đằng lại cùng em gái đến hiệu cắt tóc, giã từ màu đen tuyền tự nhiên.
Mái tóc thư sinh ngoan hiền lại dựng đứng như lông nhím, màu đen thành màu nâu, mặc dù không nhức mắt bằng màu vàng chóe ngày trước nhưng vẫn khá nổi bật trong đám đông.
Sắp tết, Vệ Đằng mua rất nhiều quần áo, cô em gái không tài nào hiểu được gu thẩm mĩ kỳ quái của anh trai mình, chỉ có chiếc áo lông màu vàng đậm là tạm chấp nhận được, mặc lên người trông như một con sâu xù lông vậy, rất dễ thương.
Vệ Đằng đang là sinh viên, tết đến được người lớn cho rất nhiều tiền lì xì, sau vài ngày ăn chơi nhảy múa với Châu Vũ và Ngưu San San vẫn còn dư chút đỉnh, liền gửi vào thẻ ATM.
Suốt kỳ nghỉ không liên lạc được với Tiêu Phàm, đêm giao thừa gửi tin nhắn chúc mừng năm mới, anh ta cũng không trả lời.
Vệ Đằng buồn rầu, thấy nỗi nhớ nhung đối với người đó càng ngày càng lớn, thấp thỏm chờ đợi tin nhắn hồi âm của anh ta đến tận nửa đêm, đúng là điên mất rồi.
Tối nào cũng nhớ anh ta, nhớ dáng vẻ lúc chau mày, lúc lạnh lùng, lúc mỉm cười…
Vũng bùn tình yêu, một khi đã bước chân vào sẽ càng lúc càng lún sâu hơn.
Hôm trở lại trường, Vệ Đằng mang theo một ít đặc sản quê nhà đến ký túc xá thăm Tiêu Phàm, một thời gian dài không gặp quả là rất nhớ anh ta.
Mái tóc Tiêu Phàm cắt ngắn đi một chút trông càng thêm sáng sủa, nhưng kỳ lạ là gương mặt có chút mệt mỏi, thần sắc không được tốt lắm.
Vệ Đằng cùng ăn cơm với Tiêu Phàm, Tiêu Phàm cười bảo: “Tóc cậu cắt đẹp lắm”.
“Lại chả thế, vì anh nên mới đầu tư đó.” Nói xong cậu lại cảm thấy bản thân giống tên lưu manh đi dụ dỗ con gái nhà lành, liền cười hì hì, lấy tay mân mê vành tai.
Còn Tiêu Phàm bình thản như không, coi như không nghe thấy những câu nói bất thình lình của Vệ Đằng.
Về phòng, Vệ Đằng dùng QQ chat với Châu Vũ.
“Châu Vũ, cậu có ở đó không? Mình có chuyện muốn nói.”
“Đây, muốn nịnh nọt gì thì mau nói đi, úp úp mở mở như đàn bà thế hả?”
“Hì hì, mình nói cho cậu biết, mình đang thích một người.”
“Cái đếch gì, còn tưởng cậu vừa giết người chứ, làm gì mà ra vẻ bí ẩn thế? À mà cậu thích ai? Sao tự dưng lại thích người ta?”
“Cũng chả biết tại sao, rất thích người đó.”
Gõ xong câu này, Vệ Đằng cảm thấy ngượng ngùng, cầm cốc nước ấm lên uống, cọ cọ hai bàn tay lạnh cóng vào nhau, sao đó tiếp tục gõ chữ.
“Mình cũng cảm thấy rất kỳ lạ, lúc đầu cảm thấy người đó rất vô vị, nhưng về sau…”
“Nói mình nghe, cái người cậu thích như thế nào?”
“Người ta tên Tiêu Phàm, he he.”
“Trời, có tên Tiêu Lợn, Tiêu Trâu cũng chẳng liên quan tới mình, mình bảo cậu nói về tính cách và đặc điểm ngoại hình cơ! Cậu dốt như bò ấy.”
“Tính cách hơi lạnh lùng, ngoại hình thì rất đẹp trai.”
“Đẹp trai?”
“Là con trai…”
Phía bên kia lúc lâu cũng không thấy hồi âm, Vệ Đằng nhìn chằm chằm vào màn hình vi tính, hồi hộp chờ đợi.
Cho dù có nghĩ thoáng đến đâu, cậu cũng biết con đường của người đồng tính đi không hề dễ dàng gì, những khó khăn phải đối mặt trong tương lai quá nhiều, nhưng trải qua kỳ nghỉ dài lê thê, Vệ Đằng hiểu mình đã thực sự thích, chỉ muốn được ở bên cạnh anh ta. Sự thôi thúc mãnh liệt đó làm Vệ Đằng tạm quên đi cái gọi là tương lai.
Đi bước nào hay bước ấy vậy.
Vệ Đằng nghĩ như thế nên mới quyết định kể cho người anh em từ hồi còn để chỏm, muốn xem ý kiến của cậu ta như thế nào.
Hồi lâu sau mới thấy Châu Vũ trả lời:
“Vệ Đằng à, mình là Ngưu San San.”
“Ừm, San San, cậu đang ở chỗ Châu Vũ à?”
“Vừa rồi anh ấy bị kích động quá, mình bảo anh ấy vào bếp gọt táo rồi, cậu nói cho mình nghe, chuyện thế nào? Cậu thích con trai à?”
“Ừ, lại còn là một người có tính cách rất kỳ quặc.”
“Mình cứ nghĩ lần này cậu vào Đại học Thiên Hà sẽ lôi được một cô nàng xinh đẹp về chứ, chẳng dè cậu lại bị một tên con trai khác hút hồn. Hắn ta có điểm gì tốt, sao có thể tâm lí dịu dàng như con gái được. cậu bị chập mạch rồi hả?”.
“Mình thật sự rất thích anh ta, chịu thôi.”
“Thế cậu định thế nào? Theo đuổi anh ta à?”
“Ừ, cũng có nghĩ như thế.”
“Thật là thích anh ta đến vậy sao? Thích thật sao?”
“Ừ, rất thích.”
“Thế thì cậu cố mà tán, bọn mình ủng hộ cậu.”
“Mình chưa bao giờ cảm thấy mất mặt.”
“Thế cậu còn buồn phiền gì nữa?”
“Vấn đề là, cái người mình thích ấy, rất lạnh lùng, nội tâm, khó tán, thế nên mình mới chán nản.”
“À, mình cho cậu địa chỉ trang web này, cậu chờ tí nhé.”
Một lúc sau, địa chỉ trang web được gửi đến, Vệ Đằng mở ra xem, là bài viết Ba cách tán đổ người đẹp lạnh lùng.
Một: bạn phải lạnh lùng,cao ngạo hơn hắn, khiến hắn phải chú ý đến bạn, đố kị bạn và muốn chinh phục bạn.
Hai: bạn phải sôi nổi hơn hắn, như một ngọn lửa nhiệt tình, bạn sưởi ấm cho hắn, quan tâm hắn, làm tan chảy vỏ ngoài băng giá của hắn.
Ba: bạn làm bộ dễ thương, khờ khạo để hắn thương hại bạn, nhân cơ hội tiếp cận hắn, sau đó dần dần vun đắp tình cảm.
Bàn tay cầm chuột của Vệ Đằng run rẩy, sau đó cậu nói với Ngưu San San.
“Thưa chuyên gia tình yêu, mình đã lĩnh giáo được rồi, mình cảm thấy rất thích hợp với phương án hai.”
“Đúng thế, cố lên, làm tan chảy trái tim anh ta đi.”
“Hì hì, mình còn tưởng hai cậu sẽ phản đối.”
“Nói năng lung tung, cậu đã thực sự thích thì anh em nhất định sẽ ủng hộ cậu, xưa nay trái tim cậu sắt đá, khó khăn lắm mới rung động trước một người, bọn mình phải cổ vũ cậu chứ đâu thể tạt nước lạnh vào mặt cậu được.”
“Cảm ơn San San.”
“Bựa, mình là Châu Vũ, cậu đui mắt rồi à?”
“Ai bảo hai người lúc nào cũng quấn lấy nhau, còn dùng chung nick nữa, sến cả vườn.”
Sau khi tâm sự với Châu Vũ và San San, tâm trạng Vệ Đằng thoải mái hơn nhiều. Phía gia đình phản ứng như thế nào khoan hãy bàn, ít ra bạn thân hiểu và ủng hộ mình là được.
Được rồi, động lực có đủ, quyết tâm có thừa.
Vệ Đằng chưa có mối tình vắt vai, càng không có kinh nghiệm theo đuổi người ta, đòn tấn công như vũ bão của Châu Vũ tuyệt đối không thích hợp với Tiêu Phàm, chắc chắn anh ta sẽ thấy mình phiềm toái và đuổi mình đi như đuổi ruồi vậy.
Phải cưa từ từ, từng chút một, vội vàng quá chỉ tổ gây ấn tượng không tốt.
Đầu tiên, tham khảo lịch học của khoa Luật để biết giờ giấc nghỉ ngơi của Tiêu Phàm, đã là bạn bè thì mấy tiết mục cùng nhau đi ăn, đi dạo, chơi bóng để vun đắp tình cảm cũng không có vấn đề gì.
Tiếp đó, gửi tin nhắn đến vào lúc thích hợp, để anh ta quen dần với việc có một người tên Vệ Đằng rất quan tâm mình, không có Vệ Đằng thì cảm thấy bứt rứt không yên.
Sau cùng, phát tín hiệu lúc thích hợp, có tình ý một chút, đến giai đoạn kia thì tỏ tình rõ ràng, da mặt phải dày, bám dính anh ta, chắc anh ta sẽ mềm lòng.
Vệ Đằng vừa tắm vừa đề ra ba bước thu phục Tiêu Phàm, tự tin tột độ chỉ hận không thể ngay lập tức hành động.
Chuyện gì Vệ Đằng cũng nghĩ rất đơn giản. cậu không đề phòng trường hợp nếu Tiêu Phàm đã có người để ý thì tất cả những gì cậu làm hoàn toàn công cốc.
Vệ Đằng nói hành động liền hành động, tối đó đã gửi luôn tin nhắn cho Tiêu Phàm.
“Tiêu Phàm ngủ chưa?”, lối bắt chuyện điển hình.
“Chưa, tìm tôi có việc gì sao?”, hồi âm rất nhanh.
“Không có chuyện gì thì không được tìm anh à?”
Tiêu Phàm nhìn tin nhắn chình ình trên màn hình di động, lắc đầu cười, nghĩ tên nhóc này không ngủ được lại bày trò chăng?
“Sao thế?”
“Haha, ngày mai chúng ta cùng đi ăn nhé, cơm trong trường ăn đến phát chán rồi.”
“Được.”
“Quyết định vậy đi, buổi trưa tan học tôi đến tìm anh, ở ký túc xá đợi tôi.”
“Ừ.”
Tên nhóc này có phải uống nhầm thuốc kích thích không, giữa đêm giữa hôm tự dưng nổi hứng? tiêu Phàm không tài nào hiểu được vì sao Vệ Đằng đang yên đang lành lại cư xử niềm nở như thế.
Vệ Đằng rất vui vẻ. cậu hiểu trái tim mình muốn gì, bắt đầu hành động trong lòng vừa lo lắng vừa có cảm giác ngọt ngào, lần đầu tiên cậu được thử mùi vị theo đuổi người mình thích, vì vậy rất hưng phấn, kích động, cũng rất hoang mang.
Phải làm thế nào mới có thể làm một người trầm tĩnh như Tiêu Phàm rung động đây?
Vốn là người có tính cách nôn nóng vội vàng, hôm nay hiểu ra mình thích người ta, Vệ Đằng muốn sáng hôm sau có thể tay nắm tay, hôm sau nữa thì ôm hôn thắm thiết, tiếp tục hôm sau nữa…chuyện không trong sáng của tiếp tục hôm sau nữa tạm thời không nghĩ đến.
Muốn được ở bên anh ấy, càng nhanh càng tốt.
Nhưng đối tượng là Tiêu Phàm, phải dần dần từng bước một, Vệ Đằng lòng nóng như lửa đốt, ngoài mặt vẫn phải làm ra vẻ chúng ta là bạn bè tốt, thật là nỗi khổ không biết tỏ cùng ai.
Hôm sau trời trong xanh, buổi trưa tan học Vệ Đằng đứng ở cửa ký túc xá chờ Tiêu Phàm, chơi bài ôm cây đợi thỏ.
Ai dè chú thỏ lại xuất hiện cùng một con cái khác.
“A? đây không phải là anh của Nam Nam sao?”
“Hi hi, chào Tiêu Tình, lâu không gặp em.” Đã là em gái của người ta thì nhất định phải để lại ấn tượng tốt, Vệ Đằng bước lên phía trước, nụ cười tươi tắn.
“Anh, không phải anh nói có hẹn với người ta đi ăn sao?”. Tiêu Tình ngờ vực nhìn.
“Ừ, chúng ta cùng đi, anh khao.”
“Ok! Anh khao thì dĩ nhiên em phải đi rồi, hay là gọi thêm Nam Nam, ăn gì bây giờ?” Tiêu Tình vẫn ôm giấc mộng đẩy ông anh mình cho cô bạn thân.
“Đi đồ ăn tây đi.” Tiêu Phàm đối với em gái không niềm nở cũng chẳng lạnh nhạt,, quay qua Vệ Đằng cũng chỉ thản nhiên cười một cái thôi.
Kế hoạch bữa trưa ngọt ngào tan thành bong bóng, Vệ Đằng gật đầu ra vẻ thế nào cũng được nhưng trong lòng buồn bã.
Bốn người cùng bước vào quán ăn Tây ở cạnh trường, hình như Tiêu Phàm là khách quen, gọi xong phần của mình liền lịch sự chuyển menu qua cho Vệ Đằng.
Vệ Đằng tim đập loạn xa, cầm menu liếc qua một cái, gọi suất giống như Tiêu Phàm.
Tư thế dùng bữa của Tiêu Phàm không thể chê điểm nào, Vệ Đằng ngồi ăn mà nẫu hết cả ruột, bên cạnh có hai kỳ đà cản mũi, trong lòng bức bối, cắt bít tết mãi mà chẳng được, suýt nữa làm văng nĩa. Tiêu Phàm chau mày, cầm dĩa của Vệ Đằng, giúp cậu cắt bít tết đâu đấy rồi mới đặt đĩa lại trước mặt cậu.
Vệ Đằng cúi đầu nói cảm ơn.
Hai cô em gái trợn mắt nhìn nhau, khung cảnh nên thơ này nếu xảy ra với những anh chàng đẹp trai khác thì hai cô sẽ khăng khăng là “mờ ám”, còn với hai ông anh mình thì có khi phải dùng hai từ “khủng bố” để hình dung mới hợp lý.
“Chuyện này là thế nào? Quan hệ giữa hai người tốt như thế từ bao giờ?”
“Mình không biết, có lẽ do anh mình niềm nở quá mức, anh ấy là loại bạn bè rải khắp thiên hạ, bây giờ, đang tập trung sức lực đối phó với anh trai cậu.”
“Ồ, vậy à, thế thì anh trai cậu thật lợi hại.”
“Cái này không gọi là lợi hại, mà là mặt dày.”
Hai cô em gái ngồi đối diện nhưng dùng tin nhắn để nói chuyện, xong xuôi bốn mắt nhìn nhau cười cười, tiếp tục ăn cơm.
Hai ông anh trai ngồi đối diện, một người cúi đầu ăn bít tết, còn người kia điềm tĩnh nhìn đối phương.
Không khí rất kỳ lạ như khung cảnh lại hết sức trang nhã.
Buổi trưa vừa ăn cơm cùng nhau, buổi tối lại hẹn người ta đi ăn, hồi Châu Vũ theo đuổi San San cũng không hăng hái bằng.
Vì Vệ Đằng ngoài sự hăng hái còn thêm phần mặt dày.
Buổi chiều Vệ Đằng lại gửi một tin nhắn cho Tiêu Phàm.
“Tối cùng đi ăn không, lần này tôi khao ^-^”
Lông mày nhíu lại, nhìn biểu tượng mặt cười một lúc lâu, sau khi xác định nó được gửi đến từ tên nhóc nghịch ngợm kia, Tiêu Phàm mới ngao ngán trả lời: “Được, cậu chọn địa điểm đi.”
“Ăn lẩu nhé? Tôi nghe nói quán lẩu băng chuyền ở gần đây rất ngon, rất nhiều đồ ăn lại còn rẻ nữa.”
Đã khao người ta không nên bô bô cái mồm rẻ hay không rẻ chứ! Hơn nữa mấy nơi như quán lẩu…
“Không muốn đi.”
Vệ Đằng sững sờ, lần đầu tiên khao người khác bị từ chối thẳng thừng như thế, quả nhiên Tiêu Phàm rất có cá tính, đúng là người mình thích.
Nhưng làm vậy chẳng nể nang mình chút nào cả.
“Vậy đi đâu ăn đây? Anh chọn chỗ đi, hi hi.”
“Đến chỗ tôi, tôi nấu cho cậu ăn.”
Nhận được tin nhắn, chẳng biết do phấn khởi hay quá kinh ngạc, hồi lâu cũng chẳng thấy Vệ Đằng phản ứng gì.
Anh ấy…biết…nấu cơm? Còn …nấu cho mình ăn?
Mái tóc thư sinh ngoan hiền lại dựng đứng như lông nhím, màu đen thành màu nâu, mặc dù không nhức mắt bằng màu vàng chóe ngày trước nhưng vẫn khá nổi bật trong đám đông.
Sắp tết, Vệ Đằng mua rất nhiều quần áo, cô em gái không tài nào hiểu được gu thẩm mĩ kỳ quái của anh trai mình, chỉ có chiếc áo lông màu vàng đậm là tạm chấp nhận được, mặc lên người trông như một con sâu xù lông vậy, rất dễ thương.
Vệ Đằng đang là sinh viên, tết đến được người lớn cho rất nhiều tiền lì xì, sau vài ngày ăn chơi nhảy múa với Châu Vũ và Ngưu San San vẫn còn dư chút đỉnh, liền gửi vào thẻ ATM.
Suốt kỳ nghỉ không liên lạc được với Tiêu Phàm, đêm giao thừa gửi tin nhắn chúc mừng năm mới, anh ta cũng không trả lời.
Vệ Đằng buồn rầu, thấy nỗi nhớ nhung đối với người đó càng ngày càng lớn, thấp thỏm chờ đợi tin nhắn hồi âm của anh ta đến tận nửa đêm, đúng là điên mất rồi.
Tối nào cũng nhớ anh ta, nhớ dáng vẻ lúc chau mày, lúc lạnh lùng, lúc mỉm cười…
Vũng bùn tình yêu, một khi đã bước chân vào sẽ càng lúc càng lún sâu hơn.
Hôm trở lại trường, Vệ Đằng mang theo một ít đặc sản quê nhà đến ký túc xá thăm Tiêu Phàm, một thời gian dài không gặp quả là rất nhớ anh ta.
Mái tóc Tiêu Phàm cắt ngắn đi một chút trông càng thêm sáng sủa, nhưng kỳ lạ là gương mặt có chút mệt mỏi, thần sắc không được tốt lắm.
Vệ Đằng cùng ăn cơm với Tiêu Phàm, Tiêu Phàm cười bảo: “Tóc cậu cắt đẹp lắm”.
“Lại chả thế, vì anh nên mới đầu tư đó.” Nói xong cậu lại cảm thấy bản thân giống tên lưu manh đi dụ dỗ con gái nhà lành, liền cười hì hì, lấy tay mân mê vành tai.
Còn Tiêu Phàm bình thản như không, coi như không nghe thấy những câu nói bất thình lình của Vệ Đằng.
Về phòng, Vệ Đằng dùng QQ chat với Châu Vũ.
“Châu Vũ, cậu có ở đó không? Mình có chuyện muốn nói.”
“Đây, muốn nịnh nọt gì thì mau nói đi, úp úp mở mở như đàn bà thế hả?”
“Hì hì, mình nói cho cậu biết, mình đang thích một người.”
“Cái đếch gì, còn tưởng cậu vừa giết người chứ, làm gì mà ra vẻ bí ẩn thế? À mà cậu thích ai? Sao tự dưng lại thích người ta?”
“Cũng chả biết tại sao, rất thích người đó.”
Gõ xong câu này, Vệ Đằng cảm thấy ngượng ngùng, cầm cốc nước ấm lên uống, cọ cọ hai bàn tay lạnh cóng vào nhau, sao đó tiếp tục gõ chữ.
“Mình cũng cảm thấy rất kỳ lạ, lúc đầu cảm thấy người đó rất vô vị, nhưng về sau…”
“Nói mình nghe, cái người cậu thích như thế nào?”
“Người ta tên Tiêu Phàm, he he.”
“Trời, có tên Tiêu Lợn, Tiêu Trâu cũng chẳng liên quan tới mình, mình bảo cậu nói về tính cách và đặc điểm ngoại hình cơ! Cậu dốt như bò ấy.”
“Tính cách hơi lạnh lùng, ngoại hình thì rất đẹp trai.”
“Đẹp trai?”
“Là con trai…”
Phía bên kia lúc lâu cũng không thấy hồi âm, Vệ Đằng nhìn chằm chằm vào màn hình vi tính, hồi hộp chờ đợi.
Cho dù có nghĩ thoáng đến đâu, cậu cũng biết con đường của người đồng tính đi không hề dễ dàng gì, những khó khăn phải đối mặt trong tương lai quá nhiều, nhưng trải qua kỳ nghỉ dài lê thê, Vệ Đằng hiểu mình đã thực sự thích, chỉ muốn được ở bên cạnh anh ta. Sự thôi thúc mãnh liệt đó làm Vệ Đằng tạm quên đi cái gọi là tương lai.
Đi bước nào hay bước ấy vậy.
Vệ Đằng nghĩ như thế nên mới quyết định kể cho người anh em từ hồi còn để chỏm, muốn xem ý kiến của cậu ta như thế nào.
Hồi lâu sau mới thấy Châu Vũ trả lời:
“Vệ Đằng à, mình là Ngưu San San.”
“Ừm, San San, cậu đang ở chỗ Châu Vũ à?”
“Vừa rồi anh ấy bị kích động quá, mình bảo anh ấy vào bếp gọt táo rồi, cậu nói cho mình nghe, chuyện thế nào? Cậu thích con trai à?”
“Ừ, lại còn là một người có tính cách rất kỳ quặc.”
“Mình cứ nghĩ lần này cậu vào Đại học Thiên Hà sẽ lôi được một cô nàng xinh đẹp về chứ, chẳng dè cậu lại bị một tên con trai khác hút hồn. Hắn ta có điểm gì tốt, sao có thể tâm lí dịu dàng như con gái được. cậu bị chập mạch rồi hả?”.
“Mình thật sự rất thích anh ta, chịu thôi.”
“Thế cậu định thế nào? Theo đuổi anh ta à?”
“Ừ, cũng có nghĩ như thế.”
“Thật là thích anh ta đến vậy sao? Thích thật sao?”
“Ừ, rất thích.”
“Thế thì cậu cố mà tán, bọn mình ủng hộ cậu.”
“Mình chưa bao giờ cảm thấy mất mặt.”
“Thế cậu còn buồn phiền gì nữa?”
“Vấn đề là, cái người mình thích ấy, rất lạnh lùng, nội tâm, khó tán, thế nên mình mới chán nản.”
“À, mình cho cậu địa chỉ trang web này, cậu chờ tí nhé.”
Một lúc sau, địa chỉ trang web được gửi đến, Vệ Đằng mở ra xem, là bài viết Ba cách tán đổ người đẹp lạnh lùng.
Một: bạn phải lạnh lùng,cao ngạo hơn hắn, khiến hắn phải chú ý đến bạn, đố kị bạn và muốn chinh phục bạn.
Hai: bạn phải sôi nổi hơn hắn, như một ngọn lửa nhiệt tình, bạn sưởi ấm cho hắn, quan tâm hắn, làm tan chảy vỏ ngoài băng giá của hắn.
Ba: bạn làm bộ dễ thương, khờ khạo để hắn thương hại bạn, nhân cơ hội tiếp cận hắn, sau đó dần dần vun đắp tình cảm.
Bàn tay cầm chuột của Vệ Đằng run rẩy, sau đó cậu nói với Ngưu San San.
“Thưa chuyên gia tình yêu, mình đã lĩnh giáo được rồi, mình cảm thấy rất thích hợp với phương án hai.”
“Đúng thế, cố lên, làm tan chảy trái tim anh ta đi.”
“Hì hì, mình còn tưởng hai cậu sẽ phản đối.”
“Nói năng lung tung, cậu đã thực sự thích thì anh em nhất định sẽ ủng hộ cậu, xưa nay trái tim cậu sắt đá, khó khăn lắm mới rung động trước một người, bọn mình phải cổ vũ cậu chứ đâu thể tạt nước lạnh vào mặt cậu được.”
“Cảm ơn San San.”
“Bựa, mình là Châu Vũ, cậu đui mắt rồi à?”
“Ai bảo hai người lúc nào cũng quấn lấy nhau, còn dùng chung nick nữa, sến cả vườn.”
Sau khi tâm sự với Châu Vũ và San San, tâm trạng Vệ Đằng thoải mái hơn nhiều. Phía gia đình phản ứng như thế nào khoan hãy bàn, ít ra bạn thân hiểu và ủng hộ mình là được.
Được rồi, động lực có đủ, quyết tâm có thừa.
Vệ Đằng chưa có mối tình vắt vai, càng không có kinh nghiệm theo đuổi người ta, đòn tấn công như vũ bão của Châu Vũ tuyệt đối không thích hợp với Tiêu Phàm, chắc chắn anh ta sẽ thấy mình phiềm toái và đuổi mình đi như đuổi ruồi vậy.
Phải cưa từ từ, từng chút một, vội vàng quá chỉ tổ gây ấn tượng không tốt.
Đầu tiên, tham khảo lịch học của khoa Luật để biết giờ giấc nghỉ ngơi của Tiêu Phàm, đã là bạn bè thì mấy tiết mục cùng nhau đi ăn, đi dạo, chơi bóng để vun đắp tình cảm cũng không có vấn đề gì.
Tiếp đó, gửi tin nhắn đến vào lúc thích hợp, để anh ta quen dần với việc có một người tên Vệ Đằng rất quan tâm mình, không có Vệ Đằng thì cảm thấy bứt rứt không yên.
Sau cùng, phát tín hiệu lúc thích hợp, có tình ý một chút, đến giai đoạn kia thì tỏ tình rõ ràng, da mặt phải dày, bám dính anh ta, chắc anh ta sẽ mềm lòng.
Vệ Đằng vừa tắm vừa đề ra ba bước thu phục Tiêu Phàm, tự tin tột độ chỉ hận không thể ngay lập tức hành động.
Chuyện gì Vệ Đằng cũng nghĩ rất đơn giản. cậu không đề phòng trường hợp nếu Tiêu Phàm đã có người để ý thì tất cả những gì cậu làm hoàn toàn công cốc.
Vệ Đằng nói hành động liền hành động, tối đó đã gửi luôn tin nhắn cho Tiêu Phàm.
“Tiêu Phàm ngủ chưa?”, lối bắt chuyện điển hình.
“Chưa, tìm tôi có việc gì sao?”, hồi âm rất nhanh.
“Không có chuyện gì thì không được tìm anh à?”
Tiêu Phàm nhìn tin nhắn chình ình trên màn hình di động, lắc đầu cười, nghĩ tên nhóc này không ngủ được lại bày trò chăng?
“Sao thế?”
“Haha, ngày mai chúng ta cùng đi ăn nhé, cơm trong trường ăn đến phát chán rồi.”
“Được.”
“Quyết định vậy đi, buổi trưa tan học tôi đến tìm anh, ở ký túc xá đợi tôi.”
“Ừ.”
Tên nhóc này có phải uống nhầm thuốc kích thích không, giữa đêm giữa hôm tự dưng nổi hứng? tiêu Phàm không tài nào hiểu được vì sao Vệ Đằng đang yên đang lành lại cư xử niềm nở như thế.
Vệ Đằng rất vui vẻ. cậu hiểu trái tim mình muốn gì, bắt đầu hành động trong lòng vừa lo lắng vừa có cảm giác ngọt ngào, lần đầu tiên cậu được thử mùi vị theo đuổi người mình thích, vì vậy rất hưng phấn, kích động, cũng rất hoang mang.
Phải làm thế nào mới có thể làm một người trầm tĩnh như Tiêu Phàm rung động đây?
Vốn là người có tính cách nôn nóng vội vàng, hôm nay hiểu ra mình thích người ta, Vệ Đằng muốn sáng hôm sau có thể tay nắm tay, hôm sau nữa thì ôm hôn thắm thiết, tiếp tục hôm sau nữa…chuyện không trong sáng của tiếp tục hôm sau nữa tạm thời không nghĩ đến.
Muốn được ở bên anh ấy, càng nhanh càng tốt.
Nhưng đối tượng là Tiêu Phàm, phải dần dần từng bước một, Vệ Đằng lòng nóng như lửa đốt, ngoài mặt vẫn phải làm ra vẻ chúng ta là bạn bè tốt, thật là nỗi khổ không biết tỏ cùng ai.
Hôm sau trời trong xanh, buổi trưa tan học Vệ Đằng đứng ở cửa ký túc xá chờ Tiêu Phàm, chơi bài ôm cây đợi thỏ.
Ai dè chú thỏ lại xuất hiện cùng một con cái khác.
“A? đây không phải là anh của Nam Nam sao?”
“Hi hi, chào Tiêu Tình, lâu không gặp em.” Đã là em gái của người ta thì nhất định phải để lại ấn tượng tốt, Vệ Đằng bước lên phía trước, nụ cười tươi tắn.
“Anh, không phải anh nói có hẹn với người ta đi ăn sao?”. Tiêu Tình ngờ vực nhìn.
“Ừ, chúng ta cùng đi, anh khao.”
“Ok! Anh khao thì dĩ nhiên em phải đi rồi, hay là gọi thêm Nam Nam, ăn gì bây giờ?” Tiêu Tình vẫn ôm giấc mộng đẩy ông anh mình cho cô bạn thân.
“Đi đồ ăn tây đi.” Tiêu Phàm đối với em gái không niềm nở cũng chẳng lạnh nhạt,, quay qua Vệ Đằng cũng chỉ thản nhiên cười một cái thôi.
Kế hoạch bữa trưa ngọt ngào tan thành bong bóng, Vệ Đằng gật đầu ra vẻ thế nào cũng được nhưng trong lòng buồn bã.
Bốn người cùng bước vào quán ăn Tây ở cạnh trường, hình như Tiêu Phàm là khách quen, gọi xong phần của mình liền lịch sự chuyển menu qua cho Vệ Đằng.
Vệ Đằng tim đập loạn xa, cầm menu liếc qua một cái, gọi suất giống như Tiêu Phàm.
Tư thế dùng bữa của Tiêu Phàm không thể chê điểm nào, Vệ Đằng ngồi ăn mà nẫu hết cả ruột, bên cạnh có hai kỳ đà cản mũi, trong lòng bức bối, cắt bít tết mãi mà chẳng được, suýt nữa làm văng nĩa. Tiêu Phàm chau mày, cầm dĩa của Vệ Đằng, giúp cậu cắt bít tết đâu đấy rồi mới đặt đĩa lại trước mặt cậu.
Vệ Đằng cúi đầu nói cảm ơn.
Hai cô em gái trợn mắt nhìn nhau, khung cảnh nên thơ này nếu xảy ra với những anh chàng đẹp trai khác thì hai cô sẽ khăng khăng là “mờ ám”, còn với hai ông anh mình thì có khi phải dùng hai từ “khủng bố” để hình dung mới hợp lý.
“Chuyện này là thế nào? Quan hệ giữa hai người tốt như thế từ bao giờ?”
“Mình không biết, có lẽ do anh mình niềm nở quá mức, anh ấy là loại bạn bè rải khắp thiên hạ, bây giờ, đang tập trung sức lực đối phó với anh trai cậu.”
“Ồ, vậy à, thế thì anh trai cậu thật lợi hại.”
“Cái này không gọi là lợi hại, mà là mặt dày.”
Hai cô em gái ngồi đối diện nhưng dùng tin nhắn để nói chuyện, xong xuôi bốn mắt nhìn nhau cười cười, tiếp tục ăn cơm.
Hai ông anh trai ngồi đối diện, một người cúi đầu ăn bít tết, còn người kia điềm tĩnh nhìn đối phương.
Không khí rất kỳ lạ như khung cảnh lại hết sức trang nhã.
Buổi trưa vừa ăn cơm cùng nhau, buổi tối lại hẹn người ta đi ăn, hồi Châu Vũ theo đuổi San San cũng không hăng hái bằng.
Vì Vệ Đằng ngoài sự hăng hái còn thêm phần mặt dày.
Buổi chiều Vệ Đằng lại gửi một tin nhắn cho Tiêu Phàm.
“Tối cùng đi ăn không, lần này tôi khao ^-^”
Lông mày nhíu lại, nhìn biểu tượng mặt cười một lúc lâu, sau khi xác định nó được gửi đến từ tên nhóc nghịch ngợm kia, Tiêu Phàm mới ngao ngán trả lời: “Được, cậu chọn địa điểm đi.”
“Ăn lẩu nhé? Tôi nghe nói quán lẩu băng chuyền ở gần đây rất ngon, rất nhiều đồ ăn lại còn rẻ nữa.”
Đã khao người ta không nên bô bô cái mồm rẻ hay không rẻ chứ! Hơn nữa mấy nơi như quán lẩu…
“Không muốn đi.”
Vệ Đằng sững sờ, lần đầu tiên khao người khác bị từ chối thẳng thừng như thế, quả nhiên Tiêu Phàm rất có cá tính, đúng là người mình thích.
Nhưng làm vậy chẳng nể nang mình chút nào cả.
“Vậy đi đâu ăn đây? Anh chọn chỗ đi, hi hi.”
“Đến chỗ tôi, tôi nấu cho cậu ăn.”
Nhận được tin nhắn, chẳng biết do phấn khởi hay quá kinh ngạc, hồi lâu cũng chẳng thấy Vệ Đằng phản ứng gì.
Anh ấy…biết…nấu cơm? Còn …nấu cho mình ăn?
/77
|