“Tôi là Tiêu Phàm, nếu rảnh thì gửi ảnh hôm đi du lịch cho tôi nhé.”
Vệ Đằng đọc xong bức thư chỉ vỏn vẹn một câu, trái tim như muốn nhảy lên reo hò, xem ra tên đó chưa hoàn toàn quên mình, còn tưởng anh ta chẳng thèm để ý đến mấy bức ảnh đó chứ.
Vệ Đằng vội nén floder ảnh đã được chỉnh sửa, đặt một cái tên kỳ lạ, “Tiêu Phàm du ngoạn Quế Lâm” rồi lập tức gửi cho Tiêu Phàm.
Xong lại tiếp tục chơi đấu địa chủ, thắng liền mấy ván, Vệ Đằng cảm thấy hôm nay mình thật may mắn.
Dù biết khả năng Tiêu Phàm hồi âm lại rất thấp, nhưng cậu vẫn nhen nhóm hy vọng nhận được email của anh ta. Dù sao đống ảnh đó mình đã mất rất nhiều công sức để chỉnh sửa, nén dung lượng, đổi đuôi, thay tên.
Chẳng ngờ hôm nay đúng là may mắn đến đáng sợ, chỉ mười phút sau đã thấy email hồi âm của Tiêu Phàm.
“Cảm ơn nhé, tôi xem ảnh rồi, chụp rất đẹp, vất vả rồi.”
Chỉ một câu nói cũng đủ khiến Vệ Đằng mở cờ trong bụng.
Bị người khác ghét chẳng bao giờ là chuyện tốt cả. Vệ Đằng dùng lý do này để giải thích cho sự vui vẻ kỳ lạ của mình, nghe rất có lý, thở sâu một hơi rồi tiếp tục chơi đấu địa chủ.
“Tiểu Vệ, đến trường mới thế nào rồi?”, Châu Vũ lại nhảy vào nick cậu.
“Nói chuyện với người yêu xong rồi hả?”
“Sư tử Hà đông nhà mình bắt mình mai phải đi bộ dạo phố với cô ấy, chết tiệt, đó đâu phải chỗ đàn ông con trai qua lại, hàng quán la liệt khiến mình hoa mắt chóng mặt. Thật không hiểu nổi tại sao con gái lại thích dạo phố như thế?”
“Được rồi được rồi, có phúc mà không biết hưởng, dù sao cũng tốt hơn lính phòng không như mình, muốn đi dạo phố cũng không được.”
“Nghe nói con gái Đại học Thiên Hà hơi bị được, hay là thử làm quen lấy hai cô, một em gái một vợ?”.
“Nói dễ nghe thế, không bằng cậu giúp mình làm quen một cô đi. Mình đi chơi đấu địa chủ đây, nóng quá không ngủ được, bye.”
Cũng không biết nguyên nhân không ngủ được là quá nóng hay do cảm xúc mãnh liệt trong lòng.
Vệ Đằng chơi đấu địa chủ đến nửa đêm vẫn chưa buồn ngủ, nằm trên giường mở mắt nhìn lên trần nhà.
Trường học rộng như thế, gặp được Tiêu Phàm cũng không phải dễ dàng gì, hắc bạch song lang rốt cuộc là như thế nào? Chàng trai đứng cạnh Diệp Kính Văn ấy là ai? Thắc mắc trong lòng càng lúc càng nhiều, tăng lên gấp bội, nghĩ đến Tiêu Phàm quen nhiều chàng trai điều kiện tốt như vậy, Vệ Đằng cảm thấy buồn bực vô cớ.
Tại sao lại nhớ đến anh ta? Đúng là quái đản.
Vệ Đằng lại lồm cồm dậy mở máy tính, dạo quanh trang blog cá nhân.
Mấy năm nay đi du lịch nhiều nơi, quen biết bạn bè cũng không ít, cộng thêm cả đống bạn học đồng đảng anh em, blog của Vệ Đằng rất nhộn nhịp, nhưng kỳ lạ là, trong phần nhật ký chỉ có một bài viết, chính là thông báo chào mừng tự động: “Các bạn ơi,mình chính thức gia nhập diễn đàn XX, hoan nghênh ghé thăm mình nhé!”.
Hồi đó Vệ Đằng lập blog theo trào lưu, tiếc là lười quá, một bài nhật ký cũng không viết, sau chỉ dùng nó như công cụ lưu trữ tài liệu.
Hôm nay đột nhiên muốn viết gì đó, nhưng bản thân quả thật không thích hợp với việc hoài xuân tiếc hạ, cũng chẳng viết ra được những câu chữ đẹp đẽ nào, gì mà năm tháng trôi qua vùn vụt, thời gian thấm thoát thoi đưa, trong chớp mắt biển cả hóa nương dâu…
“Phát hiện gần đây bản thân có chút kỳ lạ, sự tò mò đối với một người vượt quá tầm kiểm soát, chẳng lẽ bị ác quỷ nhập xác rồi?”
Viết một dòng đơn giản thế thôi, ngay lập tức đã có hồi đáp:
“Ác quỷ dám tìm cậu? còn chưa đến gần đã bị cậu dọa chạy đứt dép rồi, ha ha. Tiểu Vệ này, sự hiếu kỳ có thể giết chết mèo hoang đấy, cẩn thận chút, nói không chừng sự tò mò của cậu ẩn chứa sức công phá của bom nguyên tử đó.” Người trả lời: Ngưu San San.
Nhất định là đánh dấu blog của mình, không thì làm sao trả lời nhanh vậy được.
Cô nàng này, từ lúc sánh duyên cùng Châu Vũ cũng coi Vệ Đằng như anh em, rất có cá tính, tiếc là hơi ngang ngược một chút.
Tiện tay ấn chuột vào blog cô nàng, thấy một tấm ảnh, khuôn mặt cô nàng chiếm gần hết, trang điểm rồi, đôi mắt to tròn.
Vệ Đằng run tay tắt luôn trang web.
Châu Vũ, người anh em tốt. thấy thương cậu quá.
Hôm sau bầu trời trong xanh, tờ mờ sáng Châu Ngư đã bò dậy học bài,Vệ Đằng đánh răng rửa mặt đều cố gắng nhẹ nhàng hết mức để tránh bị người ta ghét.
Hôm nay là ngày cuối cùng của kỳ nghỉ Quốc Khánh, phần lớn sinh viên đều đã trở lại trường, sân điền kinh có người đang chạy, sân bóng rổ cũng đông đúc.
Vệ Đằng trước giờ không ngại người lạ, chui vào sân bóng, chẳng mấy chốc đã hòa nhịp vào cuộc chơi.
Những người này dường như ở đội bóng rổ của trường, chiều cao thấp nhất cũng trên 1m85, Vệ Đằng cao 1m78 mà đứng cạnh họ cũng trở nên thấp bé nhẹ cân.
Chiều cao khiêm tốn nhứng ném bóng bách phát bách trúng. Đám đông nhìn cậu ra chiều hâm mộ thích thú.
“Cậu em kỹ thuật khá lắm, nhìn là biết tay lão luyện. Tên gì?”, một chàng trai da ngăm đen, cười rất tươi vỗ vai Vệ Đằng hỏi.
“Hì, mình năm ba, tên Vệ Đằng.”
“Hóa ra là đàn anh…ha ha, mình tên Sâm Lâm.” Chàng trai bối rối quệt mũi, nhặt quả bóng ở phía xa, mỉm cười chuyền cho Vệ Đằng.
Vệ Đằng đón bóng, đám người tự động chia làm hai phe, tiếp tục chơi.
Một lúc sau, họ kết thúc buổi tập đi về, trước khi đi còn xin số điện thoại của Vệ Đằng.
Đằng nào cũng chẳng có gì làm, thư viện lại có điều hòa mát mẻ, vào đó ngồi đọc tạp chí cũng không tệ.
Thư viện của Đại học Thiên Hà rất hiện đại, một tòa nhà hơn mười tầng, cửa sổ kính sát đất cực lớn, đứng ngoài cũng có thể nhìn thấy người ngồi trong đang đọc sách.
Vệ Đằng bước vào thư viện, vừa định tìm phòng đọc thì đau khổ vì phát hiện mình không thể vào được.
Cái đếch gì, vào thư viện cũng cần quẹt thẻ. Mình vừa chuyển đến lấy đâu ra thẻ mà quẹt chứ? ở trường cũ đâu cần phải quẹt thẻ, cái nơi kỳ quái này đưa ra thật lắm quy định quái quỷ.
Vệ Đằng càu nhàu không dứt, chán nản tựa vào chiếc ghế đặt ở góc rẽ tầng một, hờ hững nhìn bức bình phong trưng bày lịch sử trường.
“Xin hỏi thư viện có cuốn Sự tự do trong khuôn khổ pháp luật của La Ninh không?”.
Một giọng nói quen thuộc vang lên cách đó không xa, Vệ Đằng lập tức dỏng tai nghe ngóng.
“Rất tiếc, người khác mượn hết rồi.”
“Thời hạn trả sách là bao giờ? Tôi có thể xem người mượn là ai không? Tháng mười hai à? Được rồi,cảm ơn.”
Người bước ra từng phòng mượn sách tầng một quả nhiên là Tiêu Phàm.
“Hi,lại gặp nhau rồi.” Vệ Đằng cố kìm nén lòng vui sướng trong lòng, tiến lại phía Tiêu Phàm.
Tiêu Phàm ngạc nhiên nhìn chàng trai đứng chắn trước mặt mình, hồi lâu mới buông câu, “xin hỏi cậu là ai?”.
Thấy đối phương đứng thẫn thờ nhìn mình, Tiêu Phàm lại hỏi: “Tìm tôi có chuyện gì?”.
Vệ Đằng đang vui mừng phấn khởi, nghe anh ta nói vậy liền ủ rũ mặt mày, tay vòng ra sau gáy, mặc sức vò đầu bứt tai.
“Vệ …Đằng…?”, giọng nói Tiêu Phàm chứa đầy kinh ngạc.
“Nhận ra rồi à?” Vệ Đằng lập tức vui vẻ trở lại, ngẩng đầu tươi cười nhìn Tiêu Phàm, nhưng biểu cảm của Tiêu Phàm lại có phần phức tạp như thể đang cố gắng kìm nén gì đó.
Có trời mới biết, tên phiền phức này lại học cùng trường với anh, còn tình cờ gặp mặt nữa. Tiêu Phàm cứng miệng đưa mắt nhìn lên trần nhà.
“Cậu, sao tự dưng lại chuyển từ trường phái phóng khoáng sang trường phái thanh nhã vậy?”, nhìn mái tóc đen tuyền của Vệ Đằng, Tiêu Phàm mỉm cười hỏi.
“Ha ha, em gái tôi bảo thế này nhìn thuận mắt hơn.” Vệ Đằng xấu hổ, lại giơ tay lên vò tóc,mặt ửng đỏ, “Tiêu Phàm, anh thật chăm chỉ, nghỉ lễ cũng đến thư viện.” hai người cùng đi ra ngoài, Vệ Đằng hớn hở vừa đi vừa nói, không nhận ra sắc mặt khác thường của Tiêu Phàm.
“Tôi đến mượn sách.”
“À, ra thế…haha, cái đó…”
“Sao?” Tiêu Phàm đứng lại, ánh mắt thâm thúy nhìn Vệ Đằng, phát hiện ánh mắt đối phương nhấp nháy, cố ý lẩn tránh cái nhìn của mình.
“Tôi nói, chúng ta tình cờ gặp lại như thế này là rất có duyên.”
Rất vi khi gặp lại anh.
“Đúng thế, cứ cho là vậy đi.” Tiêu Phàm rõ ràng chỉ trả lời khách sáo có lệ, đối với anh ta, chuyến du lịch mấy ngày phải chịu đủ rồi, hôm lên tàu còn thở phào nhẹ nhõm, tưởng là sau này không ai đến quấy nhiễu mình nữa, ai dè cục nợ này lại chình ình trước mắt.
Chẳng hiểu sao, nhìn khuôn mặt tươi cười hớn hở ấy, Tiêu Phàm vui vẻ một cách kỳ lạ, thậm chí ngay cả động tác gãi đầu của cậu ta cũng làm anh thấy nhớ.
Vệ Đằng so với lần trước gặp dễ nhìn hơn nhiều, tóc không còn lởm chởm như lông nhím nữa, quần áo cũng bớt hoa hòe hoa sói thập cẩm trăm màu, nhìn rất ngay ngắn, suýt nữa thì anh không nhận ra.
“Đếch gì, tôi bị muỗi đốt.”
Tiêu Phàm so vai chán chường, đã biết cái nết đánh chết không chừa mà, bề ngoài có nho nhã đến mấy cũng không che dấu được bản chất thô lỗ bên trong.
Hai người sánh vai bước đến góc rẽ, Tiêu Phàm phải về ký túc xá dành cho thạc sỹ, liền nói lời tạm biệt Vệ Đằng.
Vệ Đằng vội vàng tranh thủ cơ hội xin số di động của Tiêu Phàm.
Người cao ngạo như Tiêu Phàm, sao có thể chủ động liên lạc với cậu chứ, có mà anh ta hận không đạp cậu một cái bay lên chín tầng mây mới phải, vì thế cậu đành xin số anh ta phòng khi cần đến.
Vệ Đằng lưu số di động của Tiêu Phàm vào danh bạ điện thoại, trong lúc đặt tên cố ý thêm một ký hiệu, như thế số của Tiêu Phàm sẽ đứng đầu danh bạ.
Những người được hưởng đặc quyền này chỉ có bố mẹ,Nam Nam và Châu Vũ, Vệ Đằng cũng không biết tại sao lại đối xử đặc biệt với Tiêu Phàm như thế.
Vệ Đằng vốn dĩ không phải người nhạy cảm, khi thấy hành động của mình lạ lùng cũng chỉ gãi đầu, không suy nghĩ sâu xa hơn nữa.
Mặc dù Tiêu Phàm vẫn bộ dạng lạnh lùng, áo sơ mi và quần bò, tóc tai gọn gang, lịch lãm tao nhã, xung quanh vẫn là khối bảo vệ vô hình, bất kỳ ai muốn tiếp cận đều bị hất ngược trở lại, khuôn mặt vẫn hiếm thấy nụ cười, suốt ngày chau mày, nhưng Vệ Đằng vẫn thấy rất vui khi nhìn thấy và cũng rất kỳ vọng mau chóng được gặp lại anh ta.
Hôm sau Vệ Đằng lên lớp cùng sinh viên khoa Hóa, bài kiểm tra trắc nghiệm nghe đồn đã tiêu diệt cả đống người, sắc mặt sinh viên đều không tốt lắm, Vệ Đằng cũng chẳng tìm người nói chuyện phiếm, cậu ngồi ở bàn sau cùng trong mỗi buổi lên lớp.
Vài ngày sau, Châu Ngư bỗng thay đổi thái độ, hớn ha hớn hở mời Vệ Đằng một bữa cơm.
“Mấy hôm nay thờ ơ với cậu là mình không tốt, trong phòng chỉ có hai đứa mình, thờ ơ với nhau thì phòng biến thành nghĩa trang mất.”
“Đúng thế, mình còn tưởng cậu thấy mình chướng mắt, không muốn nói chuyện với mình cơ đấy.” Chuyện nói rõ ra, Vệ Đằng như trút được gánh nặng.
Vệ Đằng đọc xong bức thư chỉ vỏn vẹn một câu, trái tim như muốn nhảy lên reo hò, xem ra tên đó chưa hoàn toàn quên mình, còn tưởng anh ta chẳng thèm để ý đến mấy bức ảnh đó chứ.
Vệ Đằng vội nén floder ảnh đã được chỉnh sửa, đặt một cái tên kỳ lạ, “Tiêu Phàm du ngoạn Quế Lâm” rồi lập tức gửi cho Tiêu Phàm.
Xong lại tiếp tục chơi đấu địa chủ, thắng liền mấy ván, Vệ Đằng cảm thấy hôm nay mình thật may mắn.
Dù biết khả năng Tiêu Phàm hồi âm lại rất thấp, nhưng cậu vẫn nhen nhóm hy vọng nhận được email của anh ta. Dù sao đống ảnh đó mình đã mất rất nhiều công sức để chỉnh sửa, nén dung lượng, đổi đuôi, thay tên.
Chẳng ngờ hôm nay đúng là may mắn đến đáng sợ, chỉ mười phút sau đã thấy email hồi âm của Tiêu Phàm.
“Cảm ơn nhé, tôi xem ảnh rồi, chụp rất đẹp, vất vả rồi.”
Chỉ một câu nói cũng đủ khiến Vệ Đằng mở cờ trong bụng.
Bị người khác ghét chẳng bao giờ là chuyện tốt cả. Vệ Đằng dùng lý do này để giải thích cho sự vui vẻ kỳ lạ của mình, nghe rất có lý, thở sâu một hơi rồi tiếp tục chơi đấu địa chủ.
“Tiểu Vệ, đến trường mới thế nào rồi?”, Châu Vũ lại nhảy vào nick cậu.
“Nói chuyện với người yêu xong rồi hả?”
“Sư tử Hà đông nhà mình bắt mình mai phải đi bộ dạo phố với cô ấy, chết tiệt, đó đâu phải chỗ đàn ông con trai qua lại, hàng quán la liệt khiến mình hoa mắt chóng mặt. Thật không hiểu nổi tại sao con gái lại thích dạo phố như thế?”
“Được rồi được rồi, có phúc mà không biết hưởng, dù sao cũng tốt hơn lính phòng không như mình, muốn đi dạo phố cũng không được.”
“Nghe nói con gái Đại học Thiên Hà hơi bị được, hay là thử làm quen lấy hai cô, một em gái một vợ?”.
“Nói dễ nghe thế, không bằng cậu giúp mình làm quen một cô đi. Mình đi chơi đấu địa chủ đây, nóng quá không ngủ được, bye.”
Cũng không biết nguyên nhân không ngủ được là quá nóng hay do cảm xúc mãnh liệt trong lòng.
Vệ Đằng chơi đấu địa chủ đến nửa đêm vẫn chưa buồn ngủ, nằm trên giường mở mắt nhìn lên trần nhà.
Trường học rộng như thế, gặp được Tiêu Phàm cũng không phải dễ dàng gì, hắc bạch song lang rốt cuộc là như thế nào? Chàng trai đứng cạnh Diệp Kính Văn ấy là ai? Thắc mắc trong lòng càng lúc càng nhiều, tăng lên gấp bội, nghĩ đến Tiêu Phàm quen nhiều chàng trai điều kiện tốt như vậy, Vệ Đằng cảm thấy buồn bực vô cớ.
Tại sao lại nhớ đến anh ta? Đúng là quái đản.
Vệ Đằng lại lồm cồm dậy mở máy tính, dạo quanh trang blog cá nhân.
Mấy năm nay đi du lịch nhiều nơi, quen biết bạn bè cũng không ít, cộng thêm cả đống bạn học đồng đảng anh em, blog của Vệ Đằng rất nhộn nhịp, nhưng kỳ lạ là, trong phần nhật ký chỉ có một bài viết, chính là thông báo chào mừng tự động: “Các bạn ơi,mình chính thức gia nhập diễn đàn XX, hoan nghênh ghé thăm mình nhé!”.
Hồi đó Vệ Đằng lập blog theo trào lưu, tiếc là lười quá, một bài nhật ký cũng không viết, sau chỉ dùng nó như công cụ lưu trữ tài liệu.
Hôm nay đột nhiên muốn viết gì đó, nhưng bản thân quả thật không thích hợp với việc hoài xuân tiếc hạ, cũng chẳng viết ra được những câu chữ đẹp đẽ nào, gì mà năm tháng trôi qua vùn vụt, thời gian thấm thoát thoi đưa, trong chớp mắt biển cả hóa nương dâu…
“Phát hiện gần đây bản thân có chút kỳ lạ, sự tò mò đối với một người vượt quá tầm kiểm soát, chẳng lẽ bị ác quỷ nhập xác rồi?”
Viết một dòng đơn giản thế thôi, ngay lập tức đã có hồi đáp:
“Ác quỷ dám tìm cậu? còn chưa đến gần đã bị cậu dọa chạy đứt dép rồi, ha ha. Tiểu Vệ này, sự hiếu kỳ có thể giết chết mèo hoang đấy, cẩn thận chút, nói không chừng sự tò mò của cậu ẩn chứa sức công phá của bom nguyên tử đó.” Người trả lời: Ngưu San San.
Nhất định là đánh dấu blog của mình, không thì làm sao trả lời nhanh vậy được.
Cô nàng này, từ lúc sánh duyên cùng Châu Vũ cũng coi Vệ Đằng như anh em, rất có cá tính, tiếc là hơi ngang ngược một chút.
Tiện tay ấn chuột vào blog cô nàng, thấy một tấm ảnh, khuôn mặt cô nàng chiếm gần hết, trang điểm rồi, đôi mắt to tròn.
Vệ Đằng run tay tắt luôn trang web.
Châu Vũ, người anh em tốt. thấy thương cậu quá.
Hôm sau bầu trời trong xanh, tờ mờ sáng Châu Ngư đã bò dậy học bài,Vệ Đằng đánh răng rửa mặt đều cố gắng nhẹ nhàng hết mức để tránh bị người ta ghét.
Hôm nay là ngày cuối cùng của kỳ nghỉ Quốc Khánh, phần lớn sinh viên đều đã trở lại trường, sân điền kinh có người đang chạy, sân bóng rổ cũng đông đúc.
Vệ Đằng trước giờ không ngại người lạ, chui vào sân bóng, chẳng mấy chốc đã hòa nhịp vào cuộc chơi.
Những người này dường như ở đội bóng rổ của trường, chiều cao thấp nhất cũng trên 1m85, Vệ Đằng cao 1m78 mà đứng cạnh họ cũng trở nên thấp bé nhẹ cân.
Chiều cao khiêm tốn nhứng ném bóng bách phát bách trúng. Đám đông nhìn cậu ra chiều hâm mộ thích thú.
“Cậu em kỹ thuật khá lắm, nhìn là biết tay lão luyện. Tên gì?”, một chàng trai da ngăm đen, cười rất tươi vỗ vai Vệ Đằng hỏi.
“Hì, mình năm ba, tên Vệ Đằng.”
“Hóa ra là đàn anh…ha ha, mình tên Sâm Lâm.” Chàng trai bối rối quệt mũi, nhặt quả bóng ở phía xa, mỉm cười chuyền cho Vệ Đằng.
Vệ Đằng đón bóng, đám người tự động chia làm hai phe, tiếp tục chơi.
Một lúc sau, họ kết thúc buổi tập đi về, trước khi đi còn xin số điện thoại của Vệ Đằng.
Đằng nào cũng chẳng có gì làm, thư viện lại có điều hòa mát mẻ, vào đó ngồi đọc tạp chí cũng không tệ.
Thư viện của Đại học Thiên Hà rất hiện đại, một tòa nhà hơn mười tầng, cửa sổ kính sát đất cực lớn, đứng ngoài cũng có thể nhìn thấy người ngồi trong đang đọc sách.
Vệ Đằng bước vào thư viện, vừa định tìm phòng đọc thì đau khổ vì phát hiện mình không thể vào được.
Cái đếch gì, vào thư viện cũng cần quẹt thẻ. Mình vừa chuyển đến lấy đâu ra thẻ mà quẹt chứ? ở trường cũ đâu cần phải quẹt thẻ, cái nơi kỳ quái này đưa ra thật lắm quy định quái quỷ.
Vệ Đằng càu nhàu không dứt, chán nản tựa vào chiếc ghế đặt ở góc rẽ tầng một, hờ hững nhìn bức bình phong trưng bày lịch sử trường.
“Xin hỏi thư viện có cuốn Sự tự do trong khuôn khổ pháp luật của La Ninh không?”.
Một giọng nói quen thuộc vang lên cách đó không xa, Vệ Đằng lập tức dỏng tai nghe ngóng.
“Rất tiếc, người khác mượn hết rồi.”
“Thời hạn trả sách là bao giờ? Tôi có thể xem người mượn là ai không? Tháng mười hai à? Được rồi,cảm ơn.”
Người bước ra từng phòng mượn sách tầng một quả nhiên là Tiêu Phàm.
“Hi,lại gặp nhau rồi.” Vệ Đằng cố kìm nén lòng vui sướng trong lòng, tiến lại phía Tiêu Phàm.
Tiêu Phàm ngạc nhiên nhìn chàng trai đứng chắn trước mặt mình, hồi lâu mới buông câu, “xin hỏi cậu là ai?”.
Thấy đối phương đứng thẫn thờ nhìn mình, Tiêu Phàm lại hỏi: “Tìm tôi có chuyện gì?”.
Vệ Đằng đang vui mừng phấn khởi, nghe anh ta nói vậy liền ủ rũ mặt mày, tay vòng ra sau gáy, mặc sức vò đầu bứt tai.
“Vệ …Đằng…?”, giọng nói Tiêu Phàm chứa đầy kinh ngạc.
“Nhận ra rồi à?” Vệ Đằng lập tức vui vẻ trở lại, ngẩng đầu tươi cười nhìn Tiêu Phàm, nhưng biểu cảm của Tiêu Phàm lại có phần phức tạp như thể đang cố gắng kìm nén gì đó.
Có trời mới biết, tên phiền phức này lại học cùng trường với anh, còn tình cờ gặp mặt nữa. Tiêu Phàm cứng miệng đưa mắt nhìn lên trần nhà.
“Cậu, sao tự dưng lại chuyển từ trường phái phóng khoáng sang trường phái thanh nhã vậy?”, nhìn mái tóc đen tuyền của Vệ Đằng, Tiêu Phàm mỉm cười hỏi.
“Ha ha, em gái tôi bảo thế này nhìn thuận mắt hơn.” Vệ Đằng xấu hổ, lại giơ tay lên vò tóc,mặt ửng đỏ, “Tiêu Phàm, anh thật chăm chỉ, nghỉ lễ cũng đến thư viện.” hai người cùng đi ra ngoài, Vệ Đằng hớn hở vừa đi vừa nói, không nhận ra sắc mặt khác thường của Tiêu Phàm.
“Tôi đến mượn sách.”
“À, ra thế…haha, cái đó…”
“Sao?” Tiêu Phàm đứng lại, ánh mắt thâm thúy nhìn Vệ Đằng, phát hiện ánh mắt đối phương nhấp nháy, cố ý lẩn tránh cái nhìn của mình.
“Tôi nói, chúng ta tình cờ gặp lại như thế này là rất có duyên.”
Rất vi khi gặp lại anh.
“Đúng thế, cứ cho là vậy đi.” Tiêu Phàm rõ ràng chỉ trả lời khách sáo có lệ, đối với anh ta, chuyến du lịch mấy ngày phải chịu đủ rồi, hôm lên tàu còn thở phào nhẹ nhõm, tưởng là sau này không ai đến quấy nhiễu mình nữa, ai dè cục nợ này lại chình ình trước mắt.
Chẳng hiểu sao, nhìn khuôn mặt tươi cười hớn hở ấy, Tiêu Phàm vui vẻ một cách kỳ lạ, thậm chí ngay cả động tác gãi đầu của cậu ta cũng làm anh thấy nhớ.
Vệ Đằng so với lần trước gặp dễ nhìn hơn nhiều, tóc không còn lởm chởm như lông nhím nữa, quần áo cũng bớt hoa hòe hoa sói thập cẩm trăm màu, nhìn rất ngay ngắn, suýt nữa thì anh không nhận ra.
“Đếch gì, tôi bị muỗi đốt.”
Tiêu Phàm so vai chán chường, đã biết cái nết đánh chết không chừa mà, bề ngoài có nho nhã đến mấy cũng không che dấu được bản chất thô lỗ bên trong.
Hai người sánh vai bước đến góc rẽ, Tiêu Phàm phải về ký túc xá dành cho thạc sỹ, liền nói lời tạm biệt Vệ Đằng.
Vệ Đằng vội vàng tranh thủ cơ hội xin số di động của Tiêu Phàm.
Người cao ngạo như Tiêu Phàm, sao có thể chủ động liên lạc với cậu chứ, có mà anh ta hận không đạp cậu một cái bay lên chín tầng mây mới phải, vì thế cậu đành xin số anh ta phòng khi cần đến.
Vệ Đằng lưu số di động của Tiêu Phàm vào danh bạ điện thoại, trong lúc đặt tên cố ý thêm một ký hiệu, như thế số của Tiêu Phàm sẽ đứng đầu danh bạ.
Những người được hưởng đặc quyền này chỉ có bố mẹ,Nam Nam và Châu Vũ, Vệ Đằng cũng không biết tại sao lại đối xử đặc biệt với Tiêu Phàm như thế.
Vệ Đằng vốn dĩ không phải người nhạy cảm, khi thấy hành động của mình lạ lùng cũng chỉ gãi đầu, không suy nghĩ sâu xa hơn nữa.
Mặc dù Tiêu Phàm vẫn bộ dạng lạnh lùng, áo sơ mi và quần bò, tóc tai gọn gang, lịch lãm tao nhã, xung quanh vẫn là khối bảo vệ vô hình, bất kỳ ai muốn tiếp cận đều bị hất ngược trở lại, khuôn mặt vẫn hiếm thấy nụ cười, suốt ngày chau mày, nhưng Vệ Đằng vẫn thấy rất vui khi nhìn thấy và cũng rất kỳ vọng mau chóng được gặp lại anh ta.
Hôm sau Vệ Đằng lên lớp cùng sinh viên khoa Hóa, bài kiểm tra trắc nghiệm nghe đồn đã tiêu diệt cả đống người, sắc mặt sinh viên đều không tốt lắm, Vệ Đằng cũng chẳng tìm người nói chuyện phiếm, cậu ngồi ở bàn sau cùng trong mỗi buổi lên lớp.
Vài ngày sau, Châu Ngư bỗng thay đổi thái độ, hớn ha hớn hở mời Vệ Đằng một bữa cơm.
“Mấy hôm nay thờ ơ với cậu là mình không tốt, trong phòng chỉ có hai đứa mình, thờ ơ với nhau thì phòng biến thành nghĩa trang mất.”
“Đúng thế, mình còn tưởng cậu thấy mình chướng mắt, không muốn nói chuyện với mình cơ đấy.” Chuyện nói rõ ra, Vệ Đằng như trút được gánh nặng.
/77
|