Vệ Nam nằm mơ thấy mình đang thắp hương khấn vái trong một cái động lớn, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Ra truyện nữa đi, ra truyện nữa đi, hỡi tác giả yêu quý, cô không nghe thấy lời oán than của chúng tôi ư?”.
Dạo này Vệ Nam đang theo dõi một bộ tiểu thuyết trinh thám, sau khi nhân vật nam phụ quan trọng nhất bị giết, tác giả đột ngột hạ bút nói “Không có hứng thú nữa”, khiến độc giả thất vọng khôn tả, có lúc trong mơ cũng xuất hiện tình tiết giết người tuốt xác.
Sau một hồi giằng co, Vệ Nam tỉnh dậy, lấy tay dụi mắt, cô phát hiện màn hình di động phát sáng, có tin nhắn mới. Mở ra xem, không ngờ là tin nhắn của Diệp Kính Văn.
“ Tối nay em gái rảnh thì qua chỗ anh, có thứ hay ho cho em nè ^_^ ”
Biểu tượng mặt cười ở cuối câu được gửi đến bởi một vẻ kỳ quái như Diệp Kính Văn đem lại cho người ta cảm giác vô cùng đáng sợ.
Đành vậy, anh ta là Hội trưởng Hội sinh viên, phải kính trọng.
“ Vâng thưa anh, vậy còn thời gian, địa điểm? ”
Tin nhắn gửi đi rồi, lúc lâu sau vẫn không thấy anh ta hồi âm, chẳng biết đang bận gì.
Đến tận năm giờ chiều, di động của Vệ Nam mới nhấp nháy.
“ 5h10, tầng một ký túc xá của anh nhé! ^_^ ”
Có vẻ tâm trạng anh ta đang rất tốt, mặt cười gửi hết lần này đến lần khác.
Đến chỗ hẹn, nhìn thấy ngay một anh chàng mặc nguyên cây đen, áo thun bó sát, ngón tay cái tì cằm, dựa lưng vào tường, lông mày hơi nhíu lại, dường như có chút khó chịu.
“ Chào anh, hì hì.” Vệ Nam nhích chầm chậm đến trước mặt anh ta, nói thật thì chỉ cần nhìn anh ta cô đã thấy sợ, bởi bầu không khí đáng sợ bao quanh anh ta khiến người khác không dám lại gần, đặc biệt là lúc anh ta nhếch mép cười, Vệ Nam chỉ thấy lưng mình nổi hết da gà giống như nấm mọc sau mưa vậy.
Xem kìa, anh ta lại bắt đầu cười.
“ Em rất đúng hẹn đó.” Nói hết câu, anh ta thò tay vào túi quần, rút ra hai chiếc vé có kiểu cách độc đáo. Dùng hai ngón tay kẹp vé, phẩy phẩy rất điệu nghệ, giơ ra trước mặt Vệ Nam, “Cho em”.
“ Đi Quế Lâm à? Sao anh không đi?”
“Vé này của hiệp hội Du lịch, theo tour, đông người quá thì làm sao vun đắp tình cảm được, thật chẳng biết tên đó nghĩ gì nữa.” Diệp Kính Văn cúi đầu mỉm cười, nụ cười dịu dàng bất ngờ ấy khiến Vệ Nam ngạc nhiên đứng sững như trời trồng.
“ Vậy anh cho em vé sao?” Em nhớ là chúng ta…hình như…cũng không thân lắm mà.
“ Đương nhiên là tặng em rồi, không thì gọi em ra đây làm gì?”
“ Ồ, vậy bao nhiêu tiền ạ?”
“ Không phải tiền nong gì cả.” Diệp Kính Văn cười cười, quay người bước vào ký túc xá, huơ tay nói: “ Chơi vui vẻ nhé, cẩn thận đừng để rơi xuống nước”.
Vệ Nam tay cầm hai chiếc vé ngơ ngác đứng đó, hồi lâu mới thở dài cất bước đi về.
Vé tình nhân? Hai chiếc vé số 520 và 521, không biết ai mua mà khéo chọn số vậy? Nhưng một người thì cần hai chiếc vé làm gì? Xử lý hai chiếc vé này như thế nào là cả một vấn đề.
Dịp nghỉ Quốc Khánh sắp đến, Vệ Nam thu xếp hành lý về nhà một chuyến, mặc dù nhà ở ngay trong thành phố nhưng do chương trình của trường Y rất vất vả, ngay cả cuối tuần cô cũng không có thời gian rảnh.
Chẳng biết anh trai có về không.
Ông anh trai khó ưa, đã lâu không gặp cũng thấy nhơ nhớ, cho dù hành vi của ông anh này hết sức đáng ghét, Vệ Nam trước nay chưa bao giờ cảm nhận được sự cưng chiều, quan tâm của anh trai. Ngược lại, ông anh trai này chỉ biết tranh đồ ăn, giành đồ chơi với em gái thôi. Nhưng dù gì cũng là anh em ruột, gắn bó là lẽ dĩ nhiên, tuy từ bé đến lớn suốt ngày cãi nhau.
Vệ Nam đi tàu điện ngầm về, mang theo cặp vé đó.
Về đến nhà, mới đứng ở hành lang đã nghe thấy âm thanh kinh thiên động địa từ trong nhà vọng ra, Vệ Nam chau mày mở cửa bước vào, quả nhiên trên sô pha chình ình một đống thịt, mặt mày nghiêm nghị, tay đang cầm dao gọt táo, âm thanh đáng sợ ấy phát ra từ màn hình ti vi, bộ phim Lời nguyền –phim ma kinh dị của Nhật Bản.
“ Anh, em về rồi.”
Vệ Nam bước tới giảm âm lượng ti vi xuống một chút, đống thịt trên sô pha lập tức nhảy phắt dậy, “ Về làm cái gì?”.
Nghe xem. Đây là thái độ của anh trai đối với em gái ư?
“ Em rảnh nên về nhà xem thế nào.” Vệ Nam lừ anh trai một cái, vừa kéo va li vào phòng ngủ vừa đáp lại bằng thái độ không thèm quan tâm.
“ Anh còn muốn mở party ở nhà nữa cơ, nếu em không về thì tốt quá”, giọng điệu có chút oán trách.
“ Rất xin lỗi đã làm anh thất vọng.” Vệ Nam quay đầu nhìn anh trai, tóc vàng óng, giữa áo thun là hình đầu hổ hung tợn to tướng, trên quần có nhiều miếng vải kỳ quái, giống như được vá chằng chịt lên vậy.
“ Anh có thể nhuộm lại tóc không?” Vệ Nam nhìn anh trai bằng con mắt kỳ thị, đối phương nghiêm túc trả lời: “ Nhân lúc còn trẻ phải chạy theo trào lưu chứ, chẳng nhẽ đợi già rồi mới đi nhuộm thành ma nữ tóc trắng* à?”.
“ Gìa rồi tóc sẽ tự bạc trắng”, Vệ Nam cố biện minh.
Chỉ thấy anh trai ngao ngán so vai, sau đó chắp hai tay vào nhau rồi dần dần tách ra, đúng lúc Vệ Nam nghĩ là anh trai đang luyện môn khí công nào đó thì anh lên tiếng: “ Em và anh, khác biệt quá lớn, không thể trò chuyện được”.
*Truyền thuyết về ma nữ tóc trắng ( Bạch Phát Ma Nữ): Chuyện xảy ra vào đầu triều Thanh , Trác Nhất Hàng phái Võ Đang yêu Luyện Nghê Thường nhưng vấp phải sự phản đối của Trác gia cũng như mọi người xung quanh. Họ chia tay khiến Nghê Thường đau khổ vô cùng, chỉ trong một đêm dung mạo nàng đã thay đổi, mái tóc đã bạc trắng nên bị gọi là Bạch Phát Ma Nữ.
Nghe giọng cố ý kéo dài, nhìn hai cánh tay cách nhau gần mét rưỡi của anh trai, Vệ Nam lại một lần nữa chán nản thở dài.
Mãi đến tối, Vệ Nam chợt nhớ đến cặp vé tình nhân.
Hay là cho anh trai một tấm?
Nghĩ hồi lâu, nhớ về những hành vi đáng ghét của ông anh như làm chết con thú nuôi yêu quý, ăn vụng hoa quả của em, nửa đêm còn xem phim bạo lực máu me, giành máy vi tính để chơi game, Vệ Nam bỏ hẳn ý định cùng đi du lịch với anh trai.
Đùa chứ, chuyến du lịch tuyệt vời thế mà phải đi cùng với anh trai, chả khác nào bị tra tấn. Vậy thì…chẳng thà cho chị em tốt của mình còn hơn. Nghĩ thế, Vệ Nam lập tức gọi cho Kỳ Quyên.
“ Nam Nam, chuyện gì thế?”, giọng nói vẫn lạnh băng như thường.
“ Mình có tấm vé đi Quế Lâm, tặng cho cậu nhé?”
Đầu bên kia im lặng vài giây, sau đó bật cười trả lời: “ Mình có hứng thú với xa mạc hơn, mấy nơi sơn thủy hữu tình không thích hợp với mình lắm”.
Du lịch cũng cần thích hợp với không thích hợp nữa sao? Phải công nhận là tư duy lạ lùng của cô ấy không phải ai cũng hiểu được.
Vệ Nam tiu nghỉu cúp máy, sau đó gọi cho Tiêu Tình.
“ Tiêu Tình, mình tặng cậu một tấm vé nhé, đi Quế Lâm.”
“ Quế Lâm? Sao tự dưng cậu lại muốn đi Quế Lâm, dịp nghỉ Quốc Khánh này có triển lãm truyện tranh mà, đoàn văn nghệ mà cậu yêu thích cũng đến tham gia, còn có rất nhiều họa sĩ truyện tranh nổi tiếng, cậu không đi nữa ư?”.
Chính vì muốn đi nên mình mới tặng vé cho cậu…
Vệ Nam nghiêng đầu, cười nói: “ Chuyến du lịch bốn ngày, ngày thứ năm trở về chúng ta đi xem triển lãm, như vậy cũng chỉ lỡ có một ngày thôi”.
Tiêu Tình suy nghĩ hồi lâu mới chịu đồng ý.
Hôm sau hẹn nhau ở quán cà phê, đưa vé cho Tiêu Tình rồi Vệ Nam mới có thể thở phào nhẹ nhõm. Quay người bước vào phòng của anh trai, vừa nghe có vé miễn phí, anh trai cô chẳng nói chẳng rằng giật luôn chiếc vé ở trên tay cô.
Thật đáng ghét, đến lời cảm ơn cũng không biết nói.
Vệ Nam đinh ninh kế hoạch của mình hoàn hảo đến từng centimet.
Thứ nhất, trong thời gian nghỉ lễ cô sẽ ở nhà, nếu không tống khứ anh trai đi thì cãi nhau chí chóe là chuyện không thể tránh khỏi.
Thứ hai, Tiêu Tình xinh đẹp hiện giờ vẫn chưa có người yêu, rất trùng hợp, cô ấy thích loại con trai lạ lùng một chút, anh trai mình đủ lạ lùng chứ? Nói không chừng một chuyến du lịch có thể tạo nên bước ngoặc lớn trong cuộc đời.
Nhưng điều không ngờ là, niềm say mê triển lãm truyện tranh của Tiêu Tình hoàn toàn áp đaỏ hứng thú đối với vùng sơn thủy Quế Lâm.
Sau khi nhận được tấm vé từ tay Vệ Nam, đắn đo cân nhắc nhiều lần, cuối cùng cô đã đưa ra một quyết định quan trọng.
Anh họ mình đẹp trai như thế, đến bây giờ vẫn chưa có bạn gái, không thể để người ngoài hưởng lợi được, quyết tâm tạo cơ hội cho người chị em tốt, mặc dù đôi lúc Vệ Nam có khác người một chút, nhưng xét một cách toàn diện thì rất đáng yêu, không biết có hợp khẩu vị của anh không, mặc kệ, duyên phận cũng cần phải tạo ra mà.
Sau khi ông mất có để lại một căn hộ chung cư, cô dì chú bác đều có mái ấm riêng, vì thế căn phòng tự nhiên rơi vào tay của Tiêu Phàm và Tiêu Tình.
Tiêu Phàm có vẻ không mặn mà lắm với căn phòng, chỉ đem một chiếc va li gọn nhẹ lên phòng ngủ trên tầng, coi như đã dọn đến ở, thường ngày anh không đến, nhưng Tiêu Tình lại coi đây như cái tổ của mình vậy.
Chờ mãi không thấy anh về, cô sốt sắng gọi cho anh.
“ Tiêu Tình?”
Đối với em gái đâu cần nói giọng xa lạ thế chứ?
Tiêu Tình rầu rĩ nói: “Anh, dịp nghỉ Quốc Khánh này anh có kế hoạch gì chưa?”.
“Chưa.” Lời nói lúc nào cũng ngắn gọn súc tích, không hổ danh là sinh viên ngành Luật.
“Em có một tấm vé đi Quế Lâm, cho anh đấy, em bận việc không đi được.”
“Không có hứng.”
“Đã bao lâu rồi anh không đi chơi? Lúc nào cũng quanh quẩn ở nhà. Đi cho thư thái đầu óc cũng tốt mà, anh, đi đi.”
Cái tính khí ngang bướng của ông anh này đôi lúc thật khiến cho người ta ngán ngẩm. Tiêu Tình ra sức nói với giọng như nựng trẻ con khuyên anh: “ Từ bé đến giờ anh chưa đi du lịch lần nào, coi như một chuyến mở rộng tầm mắt”.
Tiêu Phàm im lặng lúc lâu, sau đó mới chịu đồng ý.
Có lẽ, cũng đến lúc phải đi ra ngoài một chuyến rồi.
Vệ Đằng giật vé xong liền thu xếp hành lý, chiếc va li to đùng nhét cơ man những thứ vặt vãnh lộn xộn, quần aó thì khỏi phải nói, chuyến du lịch bốn ngày, anh mang bốn bộ, quần trong cũng đủ bốn chiếc. Những vật dụng cần thiết khác như máy ảnh, mp3 đương nhiên đầy đủ. Ngoài ra còn có kính viễn vọng, kính râm, mũ che nắng, ô, thuốc chống say, thuốc đau bụng. Cuối cùng là một đống đồ ăn, khoai tây chiên, bánh quy, trứng cuộn, cái gì cần đều chuẩn bị đủ cả.
Sau khi sắp xếp ổn thỏa, Vệ Đằng kéo khóa va li lại, quay ra tươi cười với em gái: “Cho khăn mặt, bàn chải đánh răng, dầu gội đầu của anh vào một cái túi đi, phiền em tí việc đó thôi”. Nói xong cũng không them ngó đến khuôn mặt nhăn nhó của em gái, khoan khoái đi tắm.
Tám giờ sáng hôm sau, Tiêu Phàm có mặt ở địa điểm được hẹn sẵn từ sớm, xếp hàng theo số vé, đợi giờ xuất phát.
520, con số này quả thực có chút kỳ lạ, người mang vé 521 bên cạnh mãi vẫn chưa xuất hiện.
Đến tận tám giờ ba mươi, lúc sắp phải lên xe mới thấy một bóng người từ xa chầm chậm bước tới.
Trên cổ anh ta đeo mp3 và di động, tay trái xách một chiếc túi rất to, nhìn có vẻ như trong túi đựng đầy đồ ăn, tay phải kéo một chiếc va li khổng lồ.
Anh ta đội mũ lưỡi trai màu trắng, kiểu dáng rất mốt. Trên áo vẽ chi chít hoa văn kỳ quái khiến người ta không thể nhận ra được màu nền vốn có của nó nữa. Nhưng bắt mắt nhất là chiếc quần, quần bó sát làm nổi bật đôi chân thon dài gợi cảm, dưới đầu gối còn có hai cái lỗ không đối xứng lộ làn da trắng mịn.
Tiêu Phàm nhìn đối phương một cái, trong lòng cười thầm: “ Tên nhóc này thật chẳng ra gì”.
Đương nhiên, những người còn lại cũng đang dồn hết sự chú ý vào nhân vật ăn mặc với phong cánh táo bạo như thế.
Dưới sự chỉ dẫn của hướng dẫn viên du lịch, đoàn người tiến vào nhà ga.
Vì phải đi quá nhanh, trông bộ dạng khá là khó nhọc, Tiêu Phàm cau mày đón lấy chiếc túi từ tay cậu ta.
“Cảm ơn”, cậu ta ngẩng đầu cười tươi rạng rỡ.
Nhưng không cần phải nhếch mép thêm nữa đâu, trông như quỷ hút máu ấy, biết không hả?
Tiêu Phàm cảm thấy rất buồn cười nhưng mặt mày vẫn hết sức nghiêm túc, lịch sự trả lời: “Không cần khách sáo”.
“ Sao hành lý của anh lại ít thế này? Anh không mang quần áo để thay à? Sao lại chỉ có cái túi nhỏ tí thế?”
“Tôi ghét phiền phức”, Tiêu Phàm lạnh lùng trả lời. Tiếc là đối phương là kẻ tự nhiên thái quá, thân mật vô tội vạ:
“Anh đừng nghĩ tôi mang quá nhiều đồ đạc, những thứ này đều dùng đến cả! Tôi đã từng đi khắp trời nam đất bắc, những địa danh trong nước mà tôi chưa từng đi qua chỉ đếm trên đầu ngón tay, có điều đây là lần đầu tiên tôi đi Quế Lâm đó, hì hì…anh biết không, năm ngoái lúc tôi đi Tây Tạng nhằm đúng trận tuyết lớn…”
Đúng là cái loa phát thanh, bật một cái là bắt đầu huyên thuyên bất tận. Tiêu Phàm cau mày, để mặc những tiếng liếng thoắng ấy chui từ tai này qua tai khác.
Tôi đã nói, tôi ghét phiền phức, càng ghét “ vẹt” hơn.
Dạo này Vệ Nam đang theo dõi một bộ tiểu thuyết trinh thám, sau khi nhân vật nam phụ quan trọng nhất bị giết, tác giả đột ngột hạ bút nói “Không có hứng thú nữa”, khiến độc giả thất vọng khôn tả, có lúc trong mơ cũng xuất hiện tình tiết giết người tuốt xác.
Sau một hồi giằng co, Vệ Nam tỉnh dậy, lấy tay dụi mắt, cô phát hiện màn hình di động phát sáng, có tin nhắn mới. Mở ra xem, không ngờ là tin nhắn của Diệp Kính Văn.
“ Tối nay em gái rảnh thì qua chỗ anh, có thứ hay ho cho em nè ^_^ ”
Biểu tượng mặt cười ở cuối câu được gửi đến bởi một vẻ kỳ quái như Diệp Kính Văn đem lại cho người ta cảm giác vô cùng đáng sợ.
Đành vậy, anh ta là Hội trưởng Hội sinh viên, phải kính trọng.
“ Vâng thưa anh, vậy còn thời gian, địa điểm? ”
Tin nhắn gửi đi rồi, lúc lâu sau vẫn không thấy anh ta hồi âm, chẳng biết đang bận gì.
Đến tận năm giờ chiều, di động của Vệ Nam mới nhấp nháy.
“ 5h10, tầng một ký túc xá của anh nhé! ^_^ ”
Có vẻ tâm trạng anh ta đang rất tốt, mặt cười gửi hết lần này đến lần khác.
Đến chỗ hẹn, nhìn thấy ngay một anh chàng mặc nguyên cây đen, áo thun bó sát, ngón tay cái tì cằm, dựa lưng vào tường, lông mày hơi nhíu lại, dường như có chút khó chịu.
“ Chào anh, hì hì.” Vệ Nam nhích chầm chậm đến trước mặt anh ta, nói thật thì chỉ cần nhìn anh ta cô đã thấy sợ, bởi bầu không khí đáng sợ bao quanh anh ta khiến người khác không dám lại gần, đặc biệt là lúc anh ta nhếch mép cười, Vệ Nam chỉ thấy lưng mình nổi hết da gà giống như nấm mọc sau mưa vậy.
Xem kìa, anh ta lại bắt đầu cười.
“ Em rất đúng hẹn đó.” Nói hết câu, anh ta thò tay vào túi quần, rút ra hai chiếc vé có kiểu cách độc đáo. Dùng hai ngón tay kẹp vé, phẩy phẩy rất điệu nghệ, giơ ra trước mặt Vệ Nam, “Cho em”.
“ Đi Quế Lâm à? Sao anh không đi?”
“Vé này của hiệp hội Du lịch, theo tour, đông người quá thì làm sao vun đắp tình cảm được, thật chẳng biết tên đó nghĩ gì nữa.” Diệp Kính Văn cúi đầu mỉm cười, nụ cười dịu dàng bất ngờ ấy khiến Vệ Nam ngạc nhiên đứng sững như trời trồng.
“ Vậy anh cho em vé sao?” Em nhớ là chúng ta…hình như…cũng không thân lắm mà.
“ Đương nhiên là tặng em rồi, không thì gọi em ra đây làm gì?”
“ Ồ, vậy bao nhiêu tiền ạ?”
“ Không phải tiền nong gì cả.” Diệp Kính Văn cười cười, quay người bước vào ký túc xá, huơ tay nói: “ Chơi vui vẻ nhé, cẩn thận đừng để rơi xuống nước”.
Vệ Nam tay cầm hai chiếc vé ngơ ngác đứng đó, hồi lâu mới thở dài cất bước đi về.
Vé tình nhân? Hai chiếc vé số 520 và 521, không biết ai mua mà khéo chọn số vậy? Nhưng một người thì cần hai chiếc vé làm gì? Xử lý hai chiếc vé này như thế nào là cả một vấn đề.
Dịp nghỉ Quốc Khánh sắp đến, Vệ Nam thu xếp hành lý về nhà một chuyến, mặc dù nhà ở ngay trong thành phố nhưng do chương trình của trường Y rất vất vả, ngay cả cuối tuần cô cũng không có thời gian rảnh.
Chẳng biết anh trai có về không.
Ông anh trai khó ưa, đã lâu không gặp cũng thấy nhơ nhớ, cho dù hành vi của ông anh này hết sức đáng ghét, Vệ Nam trước nay chưa bao giờ cảm nhận được sự cưng chiều, quan tâm của anh trai. Ngược lại, ông anh trai này chỉ biết tranh đồ ăn, giành đồ chơi với em gái thôi. Nhưng dù gì cũng là anh em ruột, gắn bó là lẽ dĩ nhiên, tuy từ bé đến lớn suốt ngày cãi nhau.
Vệ Nam đi tàu điện ngầm về, mang theo cặp vé đó.
Về đến nhà, mới đứng ở hành lang đã nghe thấy âm thanh kinh thiên động địa từ trong nhà vọng ra, Vệ Nam chau mày mở cửa bước vào, quả nhiên trên sô pha chình ình một đống thịt, mặt mày nghiêm nghị, tay đang cầm dao gọt táo, âm thanh đáng sợ ấy phát ra từ màn hình ti vi, bộ phim Lời nguyền –phim ma kinh dị của Nhật Bản.
“ Anh, em về rồi.”
Vệ Nam bước tới giảm âm lượng ti vi xuống một chút, đống thịt trên sô pha lập tức nhảy phắt dậy, “ Về làm cái gì?”.
Nghe xem. Đây là thái độ của anh trai đối với em gái ư?
“ Em rảnh nên về nhà xem thế nào.” Vệ Nam lừ anh trai một cái, vừa kéo va li vào phòng ngủ vừa đáp lại bằng thái độ không thèm quan tâm.
“ Anh còn muốn mở party ở nhà nữa cơ, nếu em không về thì tốt quá”, giọng điệu có chút oán trách.
“ Rất xin lỗi đã làm anh thất vọng.” Vệ Nam quay đầu nhìn anh trai, tóc vàng óng, giữa áo thun là hình đầu hổ hung tợn to tướng, trên quần có nhiều miếng vải kỳ quái, giống như được vá chằng chịt lên vậy.
“ Anh có thể nhuộm lại tóc không?” Vệ Nam nhìn anh trai bằng con mắt kỳ thị, đối phương nghiêm túc trả lời: “ Nhân lúc còn trẻ phải chạy theo trào lưu chứ, chẳng nhẽ đợi già rồi mới đi nhuộm thành ma nữ tóc trắng* à?”.
“ Gìa rồi tóc sẽ tự bạc trắng”, Vệ Nam cố biện minh.
Chỉ thấy anh trai ngao ngán so vai, sau đó chắp hai tay vào nhau rồi dần dần tách ra, đúng lúc Vệ Nam nghĩ là anh trai đang luyện môn khí công nào đó thì anh lên tiếng: “ Em và anh, khác biệt quá lớn, không thể trò chuyện được”.
*Truyền thuyết về ma nữ tóc trắng ( Bạch Phát Ma Nữ): Chuyện xảy ra vào đầu triều Thanh , Trác Nhất Hàng phái Võ Đang yêu Luyện Nghê Thường nhưng vấp phải sự phản đối của Trác gia cũng như mọi người xung quanh. Họ chia tay khiến Nghê Thường đau khổ vô cùng, chỉ trong một đêm dung mạo nàng đã thay đổi, mái tóc đã bạc trắng nên bị gọi là Bạch Phát Ma Nữ.
Nghe giọng cố ý kéo dài, nhìn hai cánh tay cách nhau gần mét rưỡi của anh trai, Vệ Nam lại một lần nữa chán nản thở dài.
Mãi đến tối, Vệ Nam chợt nhớ đến cặp vé tình nhân.
Hay là cho anh trai một tấm?
Nghĩ hồi lâu, nhớ về những hành vi đáng ghét của ông anh như làm chết con thú nuôi yêu quý, ăn vụng hoa quả của em, nửa đêm còn xem phim bạo lực máu me, giành máy vi tính để chơi game, Vệ Nam bỏ hẳn ý định cùng đi du lịch với anh trai.
Đùa chứ, chuyến du lịch tuyệt vời thế mà phải đi cùng với anh trai, chả khác nào bị tra tấn. Vậy thì…chẳng thà cho chị em tốt của mình còn hơn. Nghĩ thế, Vệ Nam lập tức gọi cho Kỳ Quyên.
“ Nam Nam, chuyện gì thế?”, giọng nói vẫn lạnh băng như thường.
“ Mình có tấm vé đi Quế Lâm, tặng cho cậu nhé?”
Đầu bên kia im lặng vài giây, sau đó bật cười trả lời: “ Mình có hứng thú với xa mạc hơn, mấy nơi sơn thủy hữu tình không thích hợp với mình lắm”.
Du lịch cũng cần thích hợp với không thích hợp nữa sao? Phải công nhận là tư duy lạ lùng của cô ấy không phải ai cũng hiểu được.
Vệ Nam tiu nghỉu cúp máy, sau đó gọi cho Tiêu Tình.
“ Tiêu Tình, mình tặng cậu một tấm vé nhé, đi Quế Lâm.”
“ Quế Lâm? Sao tự dưng cậu lại muốn đi Quế Lâm, dịp nghỉ Quốc Khánh này có triển lãm truyện tranh mà, đoàn văn nghệ mà cậu yêu thích cũng đến tham gia, còn có rất nhiều họa sĩ truyện tranh nổi tiếng, cậu không đi nữa ư?”.
Chính vì muốn đi nên mình mới tặng vé cho cậu…
Vệ Nam nghiêng đầu, cười nói: “ Chuyến du lịch bốn ngày, ngày thứ năm trở về chúng ta đi xem triển lãm, như vậy cũng chỉ lỡ có một ngày thôi”.
Tiêu Tình suy nghĩ hồi lâu mới chịu đồng ý.
Hôm sau hẹn nhau ở quán cà phê, đưa vé cho Tiêu Tình rồi Vệ Nam mới có thể thở phào nhẹ nhõm. Quay người bước vào phòng của anh trai, vừa nghe có vé miễn phí, anh trai cô chẳng nói chẳng rằng giật luôn chiếc vé ở trên tay cô.
Thật đáng ghét, đến lời cảm ơn cũng không biết nói.
Vệ Nam đinh ninh kế hoạch của mình hoàn hảo đến từng centimet.
Thứ nhất, trong thời gian nghỉ lễ cô sẽ ở nhà, nếu không tống khứ anh trai đi thì cãi nhau chí chóe là chuyện không thể tránh khỏi.
Thứ hai, Tiêu Tình xinh đẹp hiện giờ vẫn chưa có người yêu, rất trùng hợp, cô ấy thích loại con trai lạ lùng một chút, anh trai mình đủ lạ lùng chứ? Nói không chừng một chuyến du lịch có thể tạo nên bước ngoặc lớn trong cuộc đời.
Nhưng điều không ngờ là, niềm say mê triển lãm truyện tranh của Tiêu Tình hoàn toàn áp đaỏ hứng thú đối với vùng sơn thủy Quế Lâm.
Sau khi nhận được tấm vé từ tay Vệ Nam, đắn đo cân nhắc nhiều lần, cuối cùng cô đã đưa ra một quyết định quan trọng.
Anh họ mình đẹp trai như thế, đến bây giờ vẫn chưa có bạn gái, không thể để người ngoài hưởng lợi được, quyết tâm tạo cơ hội cho người chị em tốt, mặc dù đôi lúc Vệ Nam có khác người một chút, nhưng xét một cách toàn diện thì rất đáng yêu, không biết có hợp khẩu vị của anh không, mặc kệ, duyên phận cũng cần phải tạo ra mà.
Sau khi ông mất có để lại một căn hộ chung cư, cô dì chú bác đều có mái ấm riêng, vì thế căn phòng tự nhiên rơi vào tay của Tiêu Phàm và Tiêu Tình.
Tiêu Phàm có vẻ không mặn mà lắm với căn phòng, chỉ đem một chiếc va li gọn nhẹ lên phòng ngủ trên tầng, coi như đã dọn đến ở, thường ngày anh không đến, nhưng Tiêu Tình lại coi đây như cái tổ của mình vậy.
Chờ mãi không thấy anh về, cô sốt sắng gọi cho anh.
“ Tiêu Tình?”
Đối với em gái đâu cần nói giọng xa lạ thế chứ?
Tiêu Tình rầu rĩ nói: “Anh, dịp nghỉ Quốc Khánh này anh có kế hoạch gì chưa?”.
“Chưa.” Lời nói lúc nào cũng ngắn gọn súc tích, không hổ danh là sinh viên ngành Luật.
“Em có một tấm vé đi Quế Lâm, cho anh đấy, em bận việc không đi được.”
“Không có hứng.”
“Đã bao lâu rồi anh không đi chơi? Lúc nào cũng quanh quẩn ở nhà. Đi cho thư thái đầu óc cũng tốt mà, anh, đi đi.”
Cái tính khí ngang bướng của ông anh này đôi lúc thật khiến cho người ta ngán ngẩm. Tiêu Tình ra sức nói với giọng như nựng trẻ con khuyên anh: “ Từ bé đến giờ anh chưa đi du lịch lần nào, coi như một chuyến mở rộng tầm mắt”.
Tiêu Phàm im lặng lúc lâu, sau đó mới chịu đồng ý.
Có lẽ, cũng đến lúc phải đi ra ngoài một chuyến rồi.
Vệ Đằng giật vé xong liền thu xếp hành lý, chiếc va li to đùng nhét cơ man những thứ vặt vãnh lộn xộn, quần aó thì khỏi phải nói, chuyến du lịch bốn ngày, anh mang bốn bộ, quần trong cũng đủ bốn chiếc. Những vật dụng cần thiết khác như máy ảnh, mp3 đương nhiên đầy đủ. Ngoài ra còn có kính viễn vọng, kính râm, mũ che nắng, ô, thuốc chống say, thuốc đau bụng. Cuối cùng là một đống đồ ăn, khoai tây chiên, bánh quy, trứng cuộn, cái gì cần đều chuẩn bị đủ cả.
Sau khi sắp xếp ổn thỏa, Vệ Đằng kéo khóa va li lại, quay ra tươi cười với em gái: “Cho khăn mặt, bàn chải đánh răng, dầu gội đầu của anh vào một cái túi đi, phiền em tí việc đó thôi”. Nói xong cũng không them ngó đến khuôn mặt nhăn nhó của em gái, khoan khoái đi tắm.
Tám giờ sáng hôm sau, Tiêu Phàm có mặt ở địa điểm được hẹn sẵn từ sớm, xếp hàng theo số vé, đợi giờ xuất phát.
520, con số này quả thực có chút kỳ lạ, người mang vé 521 bên cạnh mãi vẫn chưa xuất hiện.
Đến tận tám giờ ba mươi, lúc sắp phải lên xe mới thấy một bóng người từ xa chầm chậm bước tới.
Trên cổ anh ta đeo mp3 và di động, tay trái xách một chiếc túi rất to, nhìn có vẻ như trong túi đựng đầy đồ ăn, tay phải kéo một chiếc va li khổng lồ.
Anh ta đội mũ lưỡi trai màu trắng, kiểu dáng rất mốt. Trên áo vẽ chi chít hoa văn kỳ quái khiến người ta không thể nhận ra được màu nền vốn có của nó nữa. Nhưng bắt mắt nhất là chiếc quần, quần bó sát làm nổi bật đôi chân thon dài gợi cảm, dưới đầu gối còn có hai cái lỗ không đối xứng lộ làn da trắng mịn.
Tiêu Phàm nhìn đối phương một cái, trong lòng cười thầm: “ Tên nhóc này thật chẳng ra gì”.
Đương nhiên, những người còn lại cũng đang dồn hết sự chú ý vào nhân vật ăn mặc với phong cánh táo bạo như thế.
Dưới sự chỉ dẫn của hướng dẫn viên du lịch, đoàn người tiến vào nhà ga.
Vì phải đi quá nhanh, trông bộ dạng khá là khó nhọc, Tiêu Phàm cau mày đón lấy chiếc túi từ tay cậu ta.
“Cảm ơn”, cậu ta ngẩng đầu cười tươi rạng rỡ.
Nhưng không cần phải nhếch mép thêm nữa đâu, trông như quỷ hút máu ấy, biết không hả?
Tiêu Phàm cảm thấy rất buồn cười nhưng mặt mày vẫn hết sức nghiêm túc, lịch sự trả lời: “Không cần khách sáo”.
“ Sao hành lý của anh lại ít thế này? Anh không mang quần áo để thay à? Sao lại chỉ có cái túi nhỏ tí thế?”
“Tôi ghét phiền phức”, Tiêu Phàm lạnh lùng trả lời. Tiếc là đối phương là kẻ tự nhiên thái quá, thân mật vô tội vạ:
“Anh đừng nghĩ tôi mang quá nhiều đồ đạc, những thứ này đều dùng đến cả! Tôi đã từng đi khắp trời nam đất bắc, những địa danh trong nước mà tôi chưa từng đi qua chỉ đếm trên đầu ngón tay, có điều đây là lần đầu tiên tôi đi Quế Lâm đó, hì hì…anh biết không, năm ngoái lúc tôi đi Tây Tạng nhằm đúng trận tuyết lớn…”
Đúng là cái loa phát thanh, bật một cái là bắt đầu huyên thuyên bất tận. Tiêu Phàm cau mày, để mặc những tiếng liếng thoắng ấy chui từ tai này qua tai khác.
Tôi đã nói, tôi ghét phiền phức, càng ghét “ vẹt” hơn.
/77
|