Hôm thứ năm là hội nghị giới thiệu hạng mục thu mua SZ.
Du Khuynh qua đó với Tần Mặc Lãnh, cũng ngồi xe của anh ta đi.
Địa điểm tổ chức nằm ở một khách sạn suối nước nóng, sau khi kết thúc còn sắp xếp một buổi tiệc tối.
Cô định kết thúc xong đi ngay, “Còn anh thì sao?” Cô hỏi Tần Mặc Lãnh.
Tần Mặc Lãnh liếc cô, “Chỉ có một chiếc xe, em nói xem?” ---Đọc full tại Truyenfull.vn---
Du Khuynh chẳng cần anh ta nhọc lòng, “Anh tôi tới đón tôi.”
Hôm qua Tần Mặc Lãnh đã nhìn thấy chiếc xe của Du Cảnh Trạch ở dưới tòa lầu Lạc Mông rồi, còn trò chuyện với anh ấy vài câu nữa, tưởng đâu Du Cảnh Trạch có chuyện tìm Du Khuynh nên mới tới đón cô tan tầm.
“Xảy ra chuyện gì?” Du Khuynh có tài xế riêng, tài xế đó còn kiêm chức hộ vệ, chẳng đến mức cần Du Cảnh Trạch đặc biệt tới đón người.
Chuyện trong nhà, Du Khuynh chẳng muốn nói nhiều, “Tình cảm của anh em chúng tôi rất tốt mà.”
Tần Mặc Lãnh: “…….”
Anh ta nghĩ ngợi, hình như chẳng có gì để phản bác.
Du Cảnh Trạch đối xử với Du Khuynh đúng là không có chỗ để chê trách, cho tiền đều cho từ hàng triệu trở lên.
Du Khuynh nói tới bên mua SZ với anh ta, “Nếu bị Châu Tư Nguyên mua được thì số cổ phần Lạc Mông chúng ta đang nắm chẳng khác nào cho không cô ta, kiếm chẳng được bao nhiêu tiền.”
Tần Mặc Lãnh nghiêng người: “Vì sao lại nói như vậy?”
Du Khuynh: “Cô ta luôn biết cách lợi dùng tình cảm của người khác.”
Tần Mặc Lãnh chợt nhớ tới quan hệ của Châu Tư Nguyên và Du Cảnh Trạch, qua lại thân thiết như vậy, cô ả nhất định sẽ bảo Du Cảnh Trạch ra mặt đàm phán.
Quan hệ giữa anh ta với Du Cảnh Trạch chẳng qua chỉ là bạn bè làm ăn, muốn nể mặt hay không cũng được.
Nếu Du Cảnh Trạch mở miệng, giờ anh ấy đã biết trước được kết quả, anh ấy nhất định ngại từ chối.
Còn khoản vay SZ nợ ngân hàng Du Thị, biết đâu chừng Châu Tư Nguyên vì lấy được quyền cổ phần của SZ với giá thấp, tới lúc đó tới nợ nần cũng cùng nhau gánh.
Nếu hiện tại khoản vay của SZ chuyển cho Châu Tư Nguyên, Châu Tư Nguyên nhất định sẽ nghĩ cách để Du Cảnh Trạch hạ lãi suất vay vốn xuống.
Anh ta nói với Du Khuynh, “Tới lúc đó xem ý của mấy công ty đầu tư khác xem sao, tôi nhất định chọn công ty có lợi ích hóa lớn nhất, còn không tôi từ chối nhượng quyền cổ phần.”
- -
Tới hội trường, Du Khuynh thế lại mà nhìn thấy Lãnh Văn Nghi, cô không khỏi nhíu mày, giờ Lãnh Văn Nghi còn phải đi hỏi vay tiền người khác thì lấy đâu ra tiền đi đầu tư?
Bên cạnh Lãnh Văn Nghi còn có một người, trông khá lạ mặt.
Tần Mặc Lãnh quen thân với người phụ trách bên môi giới nên đi nói chuyện rồi, cô tìm một chỗ ở phía sau ngồi xuống.
Lãnh Văn Nghi trong lúc xoay người thì nhìn thấy Du Khuynh, cô ta đoán được Du Khuynh sẽ tới, lúc nhìn thấy người chẳng lấy làm kinh ngạc lắm.
Hôm nay khuê mật nhàn rỗi không có chuyện gì làm, trước giờ chưa từng tham gia buổi tiệc nào cao cấp như vậy bèn theo Lãnh Văn Nghi tới để mở mang tầm mắt.
“Cậu cũng muốn đầu tư vào SZ à?”
Khuê mật hỏi Lãnh Văn Nghi.
Lãnh Văn Nghi giở tài liệu trong tay xem, lúc vừa đi vào thì có nhân viên công tác đưa cho cô ta, là tài liệu có liên quan tới hạng mục SZ. “Cậu cho mình tiền đầu tư à?”
Khuê mật nghẹn: “…….”
Lãnh Văn Nghi nhỏ giọng nói, “Giờ mình đang trở thành trò cười trong giới rồi.” ---Đọc full tại Truyenfull.vn---
Khuê mật cắn môi không dám lên tiếng cũng chẳng biết nên an ủi từ đâu, sợ nói sai lại chọc cô ta không vui.
Tuy Lãnh Văn Nghi chẳng có tiền như trước, trong tay chỉ có một công ty truyền thông kiếm được kha khá, nhưng người ta còn có gia thế chống lưng ra đó, vẫn còn là phượng hoàng trên cành cao.
Lãnh Văn Nghi đẩy kính đen lên phía trên, cô ta chẳng hề giấu giếm khuê mật, “Trong cái giới bé tẹo của cô ả Châu Tư Nguyên đó, thể nào ngày ngày cũng trông ngóng xem trò cười để chế nhạo mình đấy.”
Cô ta nhìn sang khuê mật, “Cậu nói xem mình nuốt trôi cục tức này không chứ?”
Khuê mật muốn giúp đỡ nhưng chưa tìm được điểm đột phá, cô ta chẳng có mối quan hệ giao tiếp gì với Châu Tư Nguyên.
Không đơn giản giống như khi đối phó với Du Cảnh Hâm.
Một người bạn của cô ta làm thư ký sinh hoạt bên cạnh Quý Thanh Viễn nên có thể nghe ngóng được chút tin tức nội bộ, mấy tin tức đó là thứ có thể chọc trúng chỗ đau của Du Cảnh Hâm nhất.
Có điều gần đây cô ta chẳng nghe ngóng từ người bạn đó nữa, cảm thấy chẳng thú vị, giờ cô ta chỉ lo làm sao để tìm được con đường làm ăn phát tài.
Cô ta nói với Lãnh Văn Nghi, “Cậu có cách gì không? Mình giúp được gì cậu cứ việc nói, dù không có tiền nhưng mình có thể ra sức.”
Lãnh Văn Nghi nhàn nhạt nói: “Không cần ra tiền cũng chẳng cần ra sức, mình cứ ngồi đợi coi trò cười của Châu Tư Nguyên thôi, chỉ cần cô ta thảm hơn mình thì trò cười của mình chẳng còn là đề tài trà dư tửu hậu cho người khác nữa.”
Khuê mật: “Hôm nay cậu không phải tới để tìm hiểu hạng mục hả?”
Lãnh Văn Nghi ‘ừ’ một tiếng, tìm hiểu rồi không có tiền mua, còn tìm hiểu chi nữa.
Giờ trong tay cô ta chỉ có truyền thông Văn Nghi là hoạt động bình thường, mỗi năm kiếm được không ít tiền, nhưng số tiền này đâu phải của mỗi mình cô ta.
Hiện tại cô ta cũng chẳng còn tài sản thế chấp, con đường tìm nguồn vay bị Phó Ký Trầm chặn hết rồi, cô ta đi đâu tìm nguồn đầu tư đây chứ?
Thật ra cô ta cũng khá xem trọng ẩm thực SZ.
Giờ chỉ có thể nhìn cho đã nghiện thôi.
Hai ngày trước ba hỏi cô ta, gần đây khá nhàn rỗi, gặp phải khó khăn gì rồi phải không.
Khỏi cần nghĩ, ba nhất định nghe được gì rồi, có điều chỉ nói một cách uyển chuyển hơn mà thôi.
Những chuyện yêu hận tình thù đó cô ta chẳng nói nhiều, chỉ nói gặp một tay chơi cực mạnh, mới đầu bản thân cô ta chẳng để tâm, kết quả một phút sơ sảy thua không còn manh giáp.
Ba cô ta nói: Thua sạch hết cũng không phải là chuyện xấu.
Sau đó ông lại nói tiếp: Con trưởng thành rồi.
Về sau, cô ta nghiền ngẫm kỹ hai câu nói này của ba cô ta.
Ý trong câu đầu tiên của ông là hồi trước cô ta quá nghênh ngang ngược lại không phải là chuyện tốt.
Lần này PK với Du Khuynh, cô ta chẳng vội vàng tìm gia đình giúp đỡ giống như trước mà lặng lẽ đón nhận thất bại, thậm chí bị người khác cười nhạo.
Cho nên ông nói, cô ta trưởng thành rồi.
Trưởng thành hay không trưởng thành, cô ta chẳng để tâm.
Mất mặt mũi chẳng tìm lại được.
Cô ta nghĩ ngợi, thế chỉ có thể giẫm mặt mũi của Châu Tư Nguyên ở dưới chân, như vậy mới hả lòng hả dạ hơn một chút.
Còn như cùng điều hành chung một công ty với Du Cảnh Hâm, cô ta đành phải ép dạ cầu toàn, chăm chỉ kinh doanh cho tốt, trước mắt đó là nguồn thu nhập duy nhất của cô ta.
Nếu công ty này bị đổ bể nữa, về sau đến tiền mua đồ cao cấp cô ta cũng không có đâu. ---Đọc full tại Truyenfull.vn---
Tới lúc đó còn chưa biết Châu Tư Nguyên sẽ cười nhạo cô ta thế nào.
Khuê mật chẳng kiềm được lòng tò mò, “Do Du Khuynh và Du Cảnh Hâm gây chuyện với cậu khiến cậu đành chịu bó tay, cậu không tìm Du Cảnh Hâm tính số cũng không gây hấn với Du Khuynh, sao tự dưng muốn lấy Châu Tư Nguyên ra để trút giận thế?”
Lãnh Văn Nghi hoàn hồn, khép tài liệu lại, nhìn đống tài liệu này giống như đang ở cửa hàng thử quần áo vậy, cô ta nhìn trúng rồi, quần áo cũng rất vừa người, nhưng ngặt nỗi trong túi lép xẹp, mua không nỗi.
Cô ta hỏi ngược lại khuê mật: “Thế cậu có đi đánh với người mà cậu đánh không lại không?”
Khuê mật nín bặt hết lời phản bác.
Lãnh Văn Nghi: “Đấu với Du Khuynh quá mệt, còn tổn hại tế bào não nữa, cuối cùng còn chẳng được kết cục tốt. Châu Tư Nguyên thì khác, đánh phát nào trúng phát đó.”
Khuê mật: “…….”
Gật gật đầu.
Sở dĩ Lãnh Văn Nghi ghét Châu Tư Nguyên là vì đám chị em của cô ả đều cùng một giuộc với cô ả, khó coi chết được.
Khuê mật bỗng đẩy đẩy cánh tay cô ta, ra hiệu, “Châu Tư Nguyên tới rồi.”
Lãnh Văn Nghi nhìn qua, khóe môi cong lên coi như chào hỏi.
Chỗ ngồi của Châu Tư Nguyên vốn không phải ở đó, nhưng vì muốn giẫm Lãnh Văn Nghi một cái bèn dời bước đi tới ngồi xuống chỗ trống còn lại bên cạnh Lãnh Văn Nghi.
“Cô cũng nhìn trúng SZ à? Định gia nhập vào hả?” Cô ả cười rạng rỡ nhìn Lãnh Văn Nghi, lên tiếng hỏi.
Lãnh Văn Nghi cười cười, “Giờ tiền tôi nhiều tới tiêu không hết nên không muốn bận rộn quá mức nữa, tới đây tham gia náo nhiệt thôi.”
Châu Tư Nguyên: “Ừ. Tiệc tối sau đó cũng là miễn phí đấy.”
Lãnh Văn Nghi: “…….”
Cô ta bình tĩnh điều chỉnh nét mặt, “Nghe nói đồ ăn của nhà hàng rất đặc sắc, tôi tới ăn thử xem sao. Cô cũng tới để ăn cơm miễn phí à?”
Châu Tư Nguyên thở dài, “Chẳng tốt số như cô, tôi là tới để thanh toán bữa tiệc tối miễn phí này, dù sao sau này đều phải tính số tiền bây giờ bên môi giới bỏ ra vào chi phí, lấy mỡ nó rán nó.”
“Cũng đúng.” Lãnh Văn Nghi chợt chuyển đề tài: “Đúng rồi, cô nhìn thấy em gái ruột của anh cô chưa, hôm nay cô ta cũng có tới đấy, nhà người ta đúng là có ngân hàng thật.”
Châu Tư Nguyên: “…….”
Đấy là chỗ đau của cô ả.
Điện thoại Lãnh Văn Nghi rung lên, cuộc đấu đá ngầm mới chấm dứt.
Châu Tư Nguyên nhìn về phía sau, quả nhiên Du Khuynh tới rồi.
Nhìn thấy chiếc túi xách hôm nay Du Khuynh đeo, cô ả cười lạnh một tiếng, sợ người ta không biết cô ta có chiếc túi xách hơn triệu à, nhất định phải đặt trước người còn cố tình dựng đứng lên nữa.
- -
Du Khuynh lấy túi xách che bụng, như vậy người ngoài nhìn vào sẽ không nhìn thấy phần bụng nhô lên của cô nữa.
Tiểu Ngư Miêu lại bắt đầu máy thai, cô giơ tay nhẹ nhàng vuốt ve.
Tần Mặc Lãnh nói chuyện xong ngồi tới.
Anh ta nhìn thấy Lãnh Văn Nghi rồi thấp giọng nói với Du Khuynh, “Tề tụ đủ rồi.”
Du Khuynh chẳng quan tâm Lãnh Văn Nghi, bởi vì cô biết Lãnh Văn Nghi không có tiền, cô luôn tập trung nhìn xem bên môi giới mời những nhà đầu tư nào tới.
Hàng trên cùng nhất có bảng tên của tư bản Doãn Lâm.
Nhưng hôm nay người đại diện tư bản Doãn Lâm tới dự là người cô chưa từng gặp mặt.
“Anh biết Giản Hàng không?”
Tần Mặc Lãnh: “Từng nghe nói tới nhưng không biết rõ lắm. Không nằm chung một vòng quan hệ.” Hình như vừa được điều tới chi nhánh bên Bắc Kinh chưa được bao lâu.
Anh ta nghĩ ngợi, “Em có thể nghe ngóng từ chỗ Vu Phi một chút, chị ấy thường xuyên qua lại với công ty tư bản để làm hạng mục, chắc biết được đôi chút.”
Du Khuynh gật đầu rồi gửi tin nhắn cho Vu Phi, [Chị Vu Phi, hôm nào có thời gian? Ra ngoài uống ly trà chiều.]
Vu Phi nhanh chóng nhắn lại: [Thời gian uống trà chiều không có, tối thứ Sáu, được không?]
Du Khuynh: [Ngày nào mà em chẳng có thời gian.]
Cứ thế quyết định hẹn xong, vẫn ở địa điểm cũ, nhà hàng SZ chỗ Trần Ngôn làm việc.
Hội nghị giới thiệu kéo dài hơn ba tiếng đồng hồ, tới năm giờ rưỡi mới kết thúc.
Du Khuynh vẫy vẫy tay với Tần Mặc Lãnh: “Đi đây, Cá Tinh tới đón tôi rồi.”
Tần Mặc Lãnh nghi hoặc: “Anh ta có bao nhiêu điểm yếu nằm trong tay em thế, năm giờ rưỡi đúng là tới rồi?” ---Đọc full tại Truyenfull.vn---
Du Khuynh hỏi ngược lại, “Thế nào, ghen tị tình cảm của anh em tôi tốt à?”
Cô cầm túi xách lên, bước nhanh ra khỏi hội trường.
Xe của Du Cảnh Trạch dừng ngay trước cửa khách sạn, cửa xe hạ xuống một nửa, anh ấy ngồi ở ghế sau, đang nhìn vào bên trong. Còn chưa tới giờ tan tầm thì anh ấy đã vội vàng chạy tới đây rồi.
Anh ấy có thể đợi Du Khuynh, nhưng Du Khuynh là tổ tông không thể đợi người khác dù chỉ một phút.
Lúc Châu Tư Nguyên nhìn thấy Du Cảnh Trạch bỗng ngây ra.
Cô ả biết anh ấy không tới kiếm mình, đi mấy bước tới.
“Xem ra hôm nay không bận, bữa cơm nợ em nên đền bù lại rồi đúng không? Đúng lúc em quá giang xe anh luôn.”
Chẳng đợi Du Cảnh Trạch lên tiếng, phía sau Châu Tư Nguyên vọng tới giọng nói, “Xin lỗi, làm phiền nhường đường một chút, cảm ơn.”
Châu Tư Nguyên quay lại, là Du Khuynh.
Đúng như cô ả đoán, Du Cảnh Trạch đúng là đặc biệt tới đón Du Khuynh, cô ả nhích sang hai bước, đang định nói vài câu với Du Cảnh Trạch muốn ngồi xe của anh ấy.
Du Khuynh ngồi vào xe, đóng cửa xe lại, quay cửa sổ xe lên, ra hiệu cho tài xế, “Đi thôi.”
Tài xế liếc nhìn ông chủ qua kính chiếu hậu một cái, nhưng chân ga dưới chân đã được giẫm nhẹ xuống rồi. Ở nhà họ Du, nghe lời Du Khuynh không sai, mặc kệ cô nói đúng hay không.
Du Cảnh Trạch vừa cạn lời vừa bất lực, vò mạnh đầu Du Khuynh, muốn nói gì xong bị tức quên mất rồi.
Lúc này, Lãnh Văn Nghi vỗ vỗ vai Châu Tư Nguyên: “Muốn quá giang xe của tôi không, cùng một kiểu với xe của anh cô, của tôi là mẫu mới nhất đấy.”
Châu Tư Nguyên: “……”
Giống như bị tát vào mặt một cái vậy.
Khóe môi cô ả hơi cong lên, “Cám ơn, không làm phiền cô đâu.”
Đồ mặt dày.
Ngày khác cô ả nhất định sẽ đòi lại cái bạt tai này về.
—
Lúc tới nhà thì sắc trời đã tối đen, Phó Ký Trầm về rồi.
Du Cảnh Trạch thấy xe của Phó Ký Trầm giống như được ân xá, tối nay anh ấy muốn tới hội sở chơi, ba ngày liên tục ngày nào anh ấy cũng ở nhà với Du Khuynh, đến tăng ca cũng tăng ở nhà.
“Vào nhà đi, anh ra ngoài bàn công việc.”
Du Khuynh chẳng làm khó anh ấy, phủi tay nói, “Nhớ về sớm một chút.”
Du Cảnh Trạch: “……”
Du Khuynh lên lầu, Phó Ký Trầm đang ở trong thư phòng, thấy cô đi vào bèn buông công việc xuống đi qua cho cô một cái ôm, “Mệt không em?”
“Không mệt.” Du Khuynh câu cổ anh, mỉm cười, “Tâm tình tốt thì không mệt nữa.”
Phó Ký Trầm ngó nụ cười xấu xa của cô, “Lại bắt nạt Du Cảnh Trạch nữa rồi?”
Du Khuynh không nói chuyện hôm nay gặp phải Châu Tư Nguyên, lúc này nhắc tới những con người đó sẽ mất hứng.
“Không có. Em nhớ anh rồi.” Cô khẽ hôn lên khóe môi anh, sau đó còn mut môi trên của anh một cái.
Phó Ký Trầm ôm vai cô, khom người, nụ hôn sâu của anh theo đó ập tới.
Nhịn lâu thế rồi, cộng thêm Du Khuynh chủ động trêu chọc anh, giờ phút này năng lực kiềm chế của anh bằng không.
Du Khuynh chẳng từ chối sự thân mật này, kết quả khám thai đều bình thường khiến cô yên tâm hơn.
Nếu anh muốn thì cô sẽ thỏa mãn anh.
Bởi vì có cá nhỏ, lúc bọn họ ôm hôn chẳng mạnh mẽ cuồng nhiệt giống như trước.
Từ thư phòng tới phòng ngủ, nụ hôn và vòng ôm của Phó Ký Trầm đều cực kỳ dịu dàng.
Hôm nay, đèn ngủ đứng trong phòng ngủ không tắt mà được chỉnh thành màu vàng ấm.
Phó Ký Trầm bưng mặt cô, “Chị em gọi Quý Thanh Viễn là ông xã rồi.” Hôm nay lúc anh về, trong sân nghe Du Cảnh Hâm gọi một tiếng.
Du Khuynh biết tỏng tâm tư của anh nhưng vẫn cố ý chọc anh: “Quý Thanh Viễn vốn dĩ là ông xã của chị em mà, gọi ông xã bộ lạ lắm hả?”
Phó Ký Trầm: “…… Không lạ.”
Anh hôn lỗ tai cô, “Em có thể…… cũng gọi anh như vậy không, gọi để anh nghe xem hay không. Nếu không hay thì sau này em không cần gọi nữa.”
Du Khuynh mới không mắc câu đâu, cô bắt đầu hôn anh.
Phó Ký Trầm thôi phá hỏng bầu không khí nữa, tiếp tục công cuộc giao lưu sâu sắc.
Cuộc vận động hôm nay đối với anh mà nói cực kỳ gian nan.
Khoảnh khắc cơ thể hai người hợp thành một, trong cá nước thân mật, trán anh đổ đầy mồ hôi.
Cuối cùng, Phó Ký Trầm thì thầm với cô: “Gọi anh một tiếng ông xã đi.”
Du Khuynh chịu không nỗi sự giày vò của anh, buông giáp đầu hàng, dán môi bên tai anh, “Ông xã.”
Khoảnh khắc đó, Phó Ký Trầm thỏa mãn trước giờ chưa từng có.
Đợi khi bình tĩnh lại.
Anh liên tục hôn trán cô, hồi tưởng lại tiếng ông xã mềm mại đó của cô.
Du Khuynh véo má anh, “Được rồi, tối nay ở nơi đặc thù thế này, coi như anh thắng em một lần.”
Nội tâm Phó Ký Trầm từ chối thừa nhận, giữa anh với Du Khuynh, chiến trường duy nhất mà anh có thể giành chiến thắng thế mà là trên chiếc giường hơn bốn mét vuông.
Du Khuynh qua đó với Tần Mặc Lãnh, cũng ngồi xe của anh ta đi.
Địa điểm tổ chức nằm ở một khách sạn suối nước nóng, sau khi kết thúc còn sắp xếp một buổi tiệc tối.
Cô định kết thúc xong đi ngay, “Còn anh thì sao?” Cô hỏi Tần Mặc Lãnh.
Tần Mặc Lãnh liếc cô, “Chỉ có một chiếc xe, em nói xem?” ---Đọc full tại Truyenfull.vn---
Du Khuynh chẳng cần anh ta nhọc lòng, “Anh tôi tới đón tôi.”
Hôm qua Tần Mặc Lãnh đã nhìn thấy chiếc xe của Du Cảnh Trạch ở dưới tòa lầu Lạc Mông rồi, còn trò chuyện với anh ấy vài câu nữa, tưởng đâu Du Cảnh Trạch có chuyện tìm Du Khuynh nên mới tới đón cô tan tầm.
“Xảy ra chuyện gì?” Du Khuynh có tài xế riêng, tài xế đó còn kiêm chức hộ vệ, chẳng đến mức cần Du Cảnh Trạch đặc biệt tới đón người.
Chuyện trong nhà, Du Khuynh chẳng muốn nói nhiều, “Tình cảm của anh em chúng tôi rất tốt mà.”
Tần Mặc Lãnh: “…….”
Anh ta nghĩ ngợi, hình như chẳng có gì để phản bác.
Du Cảnh Trạch đối xử với Du Khuynh đúng là không có chỗ để chê trách, cho tiền đều cho từ hàng triệu trở lên.
Du Khuynh nói tới bên mua SZ với anh ta, “Nếu bị Châu Tư Nguyên mua được thì số cổ phần Lạc Mông chúng ta đang nắm chẳng khác nào cho không cô ta, kiếm chẳng được bao nhiêu tiền.”
Tần Mặc Lãnh nghiêng người: “Vì sao lại nói như vậy?”
Du Khuynh: “Cô ta luôn biết cách lợi dùng tình cảm của người khác.”
Tần Mặc Lãnh chợt nhớ tới quan hệ của Châu Tư Nguyên và Du Cảnh Trạch, qua lại thân thiết như vậy, cô ả nhất định sẽ bảo Du Cảnh Trạch ra mặt đàm phán.
Quan hệ giữa anh ta với Du Cảnh Trạch chẳng qua chỉ là bạn bè làm ăn, muốn nể mặt hay không cũng được.
Nếu Du Cảnh Trạch mở miệng, giờ anh ấy đã biết trước được kết quả, anh ấy nhất định ngại từ chối.
Còn khoản vay SZ nợ ngân hàng Du Thị, biết đâu chừng Châu Tư Nguyên vì lấy được quyền cổ phần của SZ với giá thấp, tới lúc đó tới nợ nần cũng cùng nhau gánh.
Nếu hiện tại khoản vay của SZ chuyển cho Châu Tư Nguyên, Châu Tư Nguyên nhất định sẽ nghĩ cách để Du Cảnh Trạch hạ lãi suất vay vốn xuống.
Anh ta nói với Du Khuynh, “Tới lúc đó xem ý của mấy công ty đầu tư khác xem sao, tôi nhất định chọn công ty có lợi ích hóa lớn nhất, còn không tôi từ chối nhượng quyền cổ phần.”
- -
Tới hội trường, Du Khuynh thế lại mà nhìn thấy Lãnh Văn Nghi, cô không khỏi nhíu mày, giờ Lãnh Văn Nghi còn phải đi hỏi vay tiền người khác thì lấy đâu ra tiền đi đầu tư?
Bên cạnh Lãnh Văn Nghi còn có một người, trông khá lạ mặt.
Tần Mặc Lãnh quen thân với người phụ trách bên môi giới nên đi nói chuyện rồi, cô tìm một chỗ ở phía sau ngồi xuống.
Lãnh Văn Nghi trong lúc xoay người thì nhìn thấy Du Khuynh, cô ta đoán được Du Khuynh sẽ tới, lúc nhìn thấy người chẳng lấy làm kinh ngạc lắm.
Hôm nay khuê mật nhàn rỗi không có chuyện gì làm, trước giờ chưa từng tham gia buổi tiệc nào cao cấp như vậy bèn theo Lãnh Văn Nghi tới để mở mang tầm mắt.
“Cậu cũng muốn đầu tư vào SZ à?”
Khuê mật hỏi Lãnh Văn Nghi.
Lãnh Văn Nghi giở tài liệu trong tay xem, lúc vừa đi vào thì có nhân viên công tác đưa cho cô ta, là tài liệu có liên quan tới hạng mục SZ. “Cậu cho mình tiền đầu tư à?”
Khuê mật nghẹn: “…….”
Lãnh Văn Nghi nhỏ giọng nói, “Giờ mình đang trở thành trò cười trong giới rồi.” ---Đọc full tại Truyenfull.vn---
Khuê mật cắn môi không dám lên tiếng cũng chẳng biết nên an ủi từ đâu, sợ nói sai lại chọc cô ta không vui.
Tuy Lãnh Văn Nghi chẳng có tiền như trước, trong tay chỉ có một công ty truyền thông kiếm được kha khá, nhưng người ta còn có gia thế chống lưng ra đó, vẫn còn là phượng hoàng trên cành cao.
Lãnh Văn Nghi đẩy kính đen lên phía trên, cô ta chẳng hề giấu giếm khuê mật, “Trong cái giới bé tẹo của cô ả Châu Tư Nguyên đó, thể nào ngày ngày cũng trông ngóng xem trò cười để chế nhạo mình đấy.”
Cô ta nhìn sang khuê mật, “Cậu nói xem mình nuốt trôi cục tức này không chứ?”
Khuê mật muốn giúp đỡ nhưng chưa tìm được điểm đột phá, cô ta chẳng có mối quan hệ giao tiếp gì với Châu Tư Nguyên.
Không đơn giản giống như khi đối phó với Du Cảnh Hâm.
Một người bạn của cô ta làm thư ký sinh hoạt bên cạnh Quý Thanh Viễn nên có thể nghe ngóng được chút tin tức nội bộ, mấy tin tức đó là thứ có thể chọc trúng chỗ đau của Du Cảnh Hâm nhất.
Có điều gần đây cô ta chẳng nghe ngóng từ người bạn đó nữa, cảm thấy chẳng thú vị, giờ cô ta chỉ lo làm sao để tìm được con đường làm ăn phát tài.
Cô ta nói với Lãnh Văn Nghi, “Cậu có cách gì không? Mình giúp được gì cậu cứ việc nói, dù không có tiền nhưng mình có thể ra sức.”
Lãnh Văn Nghi nhàn nhạt nói: “Không cần ra tiền cũng chẳng cần ra sức, mình cứ ngồi đợi coi trò cười của Châu Tư Nguyên thôi, chỉ cần cô ta thảm hơn mình thì trò cười của mình chẳng còn là đề tài trà dư tửu hậu cho người khác nữa.”
Khuê mật: “Hôm nay cậu không phải tới để tìm hiểu hạng mục hả?”
Lãnh Văn Nghi ‘ừ’ một tiếng, tìm hiểu rồi không có tiền mua, còn tìm hiểu chi nữa.
Giờ trong tay cô ta chỉ có truyền thông Văn Nghi là hoạt động bình thường, mỗi năm kiếm được không ít tiền, nhưng số tiền này đâu phải của mỗi mình cô ta.
Hiện tại cô ta cũng chẳng còn tài sản thế chấp, con đường tìm nguồn vay bị Phó Ký Trầm chặn hết rồi, cô ta đi đâu tìm nguồn đầu tư đây chứ?
Thật ra cô ta cũng khá xem trọng ẩm thực SZ.
Giờ chỉ có thể nhìn cho đã nghiện thôi.
Hai ngày trước ba hỏi cô ta, gần đây khá nhàn rỗi, gặp phải khó khăn gì rồi phải không.
Khỏi cần nghĩ, ba nhất định nghe được gì rồi, có điều chỉ nói một cách uyển chuyển hơn mà thôi.
Những chuyện yêu hận tình thù đó cô ta chẳng nói nhiều, chỉ nói gặp một tay chơi cực mạnh, mới đầu bản thân cô ta chẳng để tâm, kết quả một phút sơ sảy thua không còn manh giáp.
Ba cô ta nói: Thua sạch hết cũng không phải là chuyện xấu.
Sau đó ông lại nói tiếp: Con trưởng thành rồi.
Về sau, cô ta nghiền ngẫm kỹ hai câu nói này của ba cô ta.
Ý trong câu đầu tiên của ông là hồi trước cô ta quá nghênh ngang ngược lại không phải là chuyện tốt.
Lần này PK với Du Khuynh, cô ta chẳng vội vàng tìm gia đình giúp đỡ giống như trước mà lặng lẽ đón nhận thất bại, thậm chí bị người khác cười nhạo.
Cho nên ông nói, cô ta trưởng thành rồi.
Trưởng thành hay không trưởng thành, cô ta chẳng để tâm.
Mất mặt mũi chẳng tìm lại được.
Cô ta nghĩ ngợi, thế chỉ có thể giẫm mặt mũi của Châu Tư Nguyên ở dưới chân, như vậy mới hả lòng hả dạ hơn một chút.
Còn như cùng điều hành chung một công ty với Du Cảnh Hâm, cô ta đành phải ép dạ cầu toàn, chăm chỉ kinh doanh cho tốt, trước mắt đó là nguồn thu nhập duy nhất của cô ta.
Nếu công ty này bị đổ bể nữa, về sau đến tiền mua đồ cao cấp cô ta cũng không có đâu. ---Đọc full tại Truyenfull.vn---
Tới lúc đó còn chưa biết Châu Tư Nguyên sẽ cười nhạo cô ta thế nào.
Khuê mật chẳng kiềm được lòng tò mò, “Do Du Khuynh và Du Cảnh Hâm gây chuyện với cậu khiến cậu đành chịu bó tay, cậu không tìm Du Cảnh Hâm tính số cũng không gây hấn với Du Khuynh, sao tự dưng muốn lấy Châu Tư Nguyên ra để trút giận thế?”
Lãnh Văn Nghi hoàn hồn, khép tài liệu lại, nhìn đống tài liệu này giống như đang ở cửa hàng thử quần áo vậy, cô ta nhìn trúng rồi, quần áo cũng rất vừa người, nhưng ngặt nỗi trong túi lép xẹp, mua không nỗi.
Cô ta hỏi ngược lại khuê mật: “Thế cậu có đi đánh với người mà cậu đánh không lại không?”
Khuê mật nín bặt hết lời phản bác.
Lãnh Văn Nghi: “Đấu với Du Khuynh quá mệt, còn tổn hại tế bào não nữa, cuối cùng còn chẳng được kết cục tốt. Châu Tư Nguyên thì khác, đánh phát nào trúng phát đó.”
Khuê mật: “…….”
Gật gật đầu.
Sở dĩ Lãnh Văn Nghi ghét Châu Tư Nguyên là vì đám chị em của cô ả đều cùng một giuộc với cô ả, khó coi chết được.
Khuê mật bỗng đẩy đẩy cánh tay cô ta, ra hiệu, “Châu Tư Nguyên tới rồi.”
Lãnh Văn Nghi nhìn qua, khóe môi cong lên coi như chào hỏi.
Chỗ ngồi của Châu Tư Nguyên vốn không phải ở đó, nhưng vì muốn giẫm Lãnh Văn Nghi một cái bèn dời bước đi tới ngồi xuống chỗ trống còn lại bên cạnh Lãnh Văn Nghi.
“Cô cũng nhìn trúng SZ à? Định gia nhập vào hả?” Cô ả cười rạng rỡ nhìn Lãnh Văn Nghi, lên tiếng hỏi.
Lãnh Văn Nghi cười cười, “Giờ tiền tôi nhiều tới tiêu không hết nên không muốn bận rộn quá mức nữa, tới đây tham gia náo nhiệt thôi.”
Châu Tư Nguyên: “Ừ. Tiệc tối sau đó cũng là miễn phí đấy.”
Lãnh Văn Nghi: “…….”
Cô ta bình tĩnh điều chỉnh nét mặt, “Nghe nói đồ ăn của nhà hàng rất đặc sắc, tôi tới ăn thử xem sao. Cô cũng tới để ăn cơm miễn phí à?”
Châu Tư Nguyên thở dài, “Chẳng tốt số như cô, tôi là tới để thanh toán bữa tiệc tối miễn phí này, dù sao sau này đều phải tính số tiền bây giờ bên môi giới bỏ ra vào chi phí, lấy mỡ nó rán nó.”
“Cũng đúng.” Lãnh Văn Nghi chợt chuyển đề tài: “Đúng rồi, cô nhìn thấy em gái ruột của anh cô chưa, hôm nay cô ta cũng có tới đấy, nhà người ta đúng là có ngân hàng thật.”
Châu Tư Nguyên: “…….”
Đấy là chỗ đau của cô ả.
Điện thoại Lãnh Văn Nghi rung lên, cuộc đấu đá ngầm mới chấm dứt.
Châu Tư Nguyên nhìn về phía sau, quả nhiên Du Khuynh tới rồi.
Nhìn thấy chiếc túi xách hôm nay Du Khuynh đeo, cô ả cười lạnh một tiếng, sợ người ta không biết cô ta có chiếc túi xách hơn triệu à, nhất định phải đặt trước người còn cố tình dựng đứng lên nữa.
- -
Du Khuynh lấy túi xách che bụng, như vậy người ngoài nhìn vào sẽ không nhìn thấy phần bụng nhô lên của cô nữa.
Tiểu Ngư Miêu lại bắt đầu máy thai, cô giơ tay nhẹ nhàng vuốt ve.
Tần Mặc Lãnh nói chuyện xong ngồi tới.
Anh ta nhìn thấy Lãnh Văn Nghi rồi thấp giọng nói với Du Khuynh, “Tề tụ đủ rồi.”
Du Khuynh chẳng quan tâm Lãnh Văn Nghi, bởi vì cô biết Lãnh Văn Nghi không có tiền, cô luôn tập trung nhìn xem bên môi giới mời những nhà đầu tư nào tới.
Hàng trên cùng nhất có bảng tên của tư bản Doãn Lâm.
Nhưng hôm nay người đại diện tư bản Doãn Lâm tới dự là người cô chưa từng gặp mặt.
“Anh biết Giản Hàng không?”
Tần Mặc Lãnh: “Từng nghe nói tới nhưng không biết rõ lắm. Không nằm chung một vòng quan hệ.” Hình như vừa được điều tới chi nhánh bên Bắc Kinh chưa được bao lâu.
Anh ta nghĩ ngợi, “Em có thể nghe ngóng từ chỗ Vu Phi một chút, chị ấy thường xuyên qua lại với công ty tư bản để làm hạng mục, chắc biết được đôi chút.”
Du Khuynh gật đầu rồi gửi tin nhắn cho Vu Phi, [Chị Vu Phi, hôm nào có thời gian? Ra ngoài uống ly trà chiều.]
Vu Phi nhanh chóng nhắn lại: [Thời gian uống trà chiều không có, tối thứ Sáu, được không?]
Du Khuynh: [Ngày nào mà em chẳng có thời gian.]
Cứ thế quyết định hẹn xong, vẫn ở địa điểm cũ, nhà hàng SZ chỗ Trần Ngôn làm việc.
Hội nghị giới thiệu kéo dài hơn ba tiếng đồng hồ, tới năm giờ rưỡi mới kết thúc.
Du Khuynh vẫy vẫy tay với Tần Mặc Lãnh: “Đi đây, Cá Tinh tới đón tôi rồi.”
Tần Mặc Lãnh nghi hoặc: “Anh ta có bao nhiêu điểm yếu nằm trong tay em thế, năm giờ rưỡi đúng là tới rồi?” ---Đọc full tại Truyenfull.vn---
Du Khuynh hỏi ngược lại, “Thế nào, ghen tị tình cảm của anh em tôi tốt à?”
Cô cầm túi xách lên, bước nhanh ra khỏi hội trường.
Xe của Du Cảnh Trạch dừng ngay trước cửa khách sạn, cửa xe hạ xuống một nửa, anh ấy ngồi ở ghế sau, đang nhìn vào bên trong. Còn chưa tới giờ tan tầm thì anh ấy đã vội vàng chạy tới đây rồi.
Anh ấy có thể đợi Du Khuynh, nhưng Du Khuynh là tổ tông không thể đợi người khác dù chỉ một phút.
Lúc Châu Tư Nguyên nhìn thấy Du Cảnh Trạch bỗng ngây ra.
Cô ả biết anh ấy không tới kiếm mình, đi mấy bước tới.
“Xem ra hôm nay không bận, bữa cơm nợ em nên đền bù lại rồi đúng không? Đúng lúc em quá giang xe anh luôn.”
Chẳng đợi Du Cảnh Trạch lên tiếng, phía sau Châu Tư Nguyên vọng tới giọng nói, “Xin lỗi, làm phiền nhường đường một chút, cảm ơn.”
Châu Tư Nguyên quay lại, là Du Khuynh.
Đúng như cô ả đoán, Du Cảnh Trạch đúng là đặc biệt tới đón Du Khuynh, cô ả nhích sang hai bước, đang định nói vài câu với Du Cảnh Trạch muốn ngồi xe của anh ấy.
Du Khuynh ngồi vào xe, đóng cửa xe lại, quay cửa sổ xe lên, ra hiệu cho tài xế, “Đi thôi.”
Tài xế liếc nhìn ông chủ qua kính chiếu hậu một cái, nhưng chân ga dưới chân đã được giẫm nhẹ xuống rồi. Ở nhà họ Du, nghe lời Du Khuynh không sai, mặc kệ cô nói đúng hay không.
Du Cảnh Trạch vừa cạn lời vừa bất lực, vò mạnh đầu Du Khuynh, muốn nói gì xong bị tức quên mất rồi.
Lúc này, Lãnh Văn Nghi vỗ vỗ vai Châu Tư Nguyên: “Muốn quá giang xe của tôi không, cùng một kiểu với xe của anh cô, của tôi là mẫu mới nhất đấy.”
Châu Tư Nguyên: “……”
Giống như bị tát vào mặt một cái vậy.
Khóe môi cô ả hơi cong lên, “Cám ơn, không làm phiền cô đâu.”
Đồ mặt dày.
Ngày khác cô ả nhất định sẽ đòi lại cái bạt tai này về.
—
Lúc tới nhà thì sắc trời đã tối đen, Phó Ký Trầm về rồi.
Du Cảnh Trạch thấy xe của Phó Ký Trầm giống như được ân xá, tối nay anh ấy muốn tới hội sở chơi, ba ngày liên tục ngày nào anh ấy cũng ở nhà với Du Khuynh, đến tăng ca cũng tăng ở nhà.
“Vào nhà đi, anh ra ngoài bàn công việc.”
Du Khuynh chẳng làm khó anh ấy, phủi tay nói, “Nhớ về sớm một chút.”
Du Cảnh Trạch: “……”
Du Khuynh lên lầu, Phó Ký Trầm đang ở trong thư phòng, thấy cô đi vào bèn buông công việc xuống đi qua cho cô một cái ôm, “Mệt không em?”
“Không mệt.” Du Khuynh câu cổ anh, mỉm cười, “Tâm tình tốt thì không mệt nữa.”
Phó Ký Trầm ngó nụ cười xấu xa của cô, “Lại bắt nạt Du Cảnh Trạch nữa rồi?”
Du Khuynh không nói chuyện hôm nay gặp phải Châu Tư Nguyên, lúc này nhắc tới những con người đó sẽ mất hứng.
“Không có. Em nhớ anh rồi.” Cô khẽ hôn lên khóe môi anh, sau đó còn mut môi trên của anh một cái.
Phó Ký Trầm ôm vai cô, khom người, nụ hôn sâu của anh theo đó ập tới.
Nhịn lâu thế rồi, cộng thêm Du Khuynh chủ động trêu chọc anh, giờ phút này năng lực kiềm chế của anh bằng không.
Du Khuynh chẳng từ chối sự thân mật này, kết quả khám thai đều bình thường khiến cô yên tâm hơn.
Nếu anh muốn thì cô sẽ thỏa mãn anh.
Bởi vì có cá nhỏ, lúc bọn họ ôm hôn chẳng mạnh mẽ cuồng nhiệt giống như trước.
Từ thư phòng tới phòng ngủ, nụ hôn và vòng ôm của Phó Ký Trầm đều cực kỳ dịu dàng.
Hôm nay, đèn ngủ đứng trong phòng ngủ không tắt mà được chỉnh thành màu vàng ấm.
Phó Ký Trầm bưng mặt cô, “Chị em gọi Quý Thanh Viễn là ông xã rồi.” Hôm nay lúc anh về, trong sân nghe Du Cảnh Hâm gọi một tiếng.
Du Khuynh biết tỏng tâm tư của anh nhưng vẫn cố ý chọc anh: “Quý Thanh Viễn vốn dĩ là ông xã của chị em mà, gọi ông xã bộ lạ lắm hả?”
Phó Ký Trầm: “…… Không lạ.”
Anh hôn lỗ tai cô, “Em có thể…… cũng gọi anh như vậy không, gọi để anh nghe xem hay không. Nếu không hay thì sau này em không cần gọi nữa.”
Du Khuynh mới không mắc câu đâu, cô bắt đầu hôn anh.
Phó Ký Trầm thôi phá hỏng bầu không khí nữa, tiếp tục công cuộc giao lưu sâu sắc.
Cuộc vận động hôm nay đối với anh mà nói cực kỳ gian nan.
Khoảnh khắc cơ thể hai người hợp thành một, trong cá nước thân mật, trán anh đổ đầy mồ hôi.
Cuối cùng, Phó Ký Trầm thì thầm với cô: “Gọi anh một tiếng ông xã đi.”
Du Khuynh chịu không nỗi sự giày vò của anh, buông giáp đầu hàng, dán môi bên tai anh, “Ông xã.”
Khoảnh khắc đó, Phó Ký Trầm thỏa mãn trước giờ chưa từng có.
Đợi khi bình tĩnh lại.
Anh liên tục hôn trán cô, hồi tưởng lại tiếng ông xã mềm mại đó của cô.
Du Khuynh véo má anh, “Được rồi, tối nay ở nơi đặc thù thế này, coi như anh thắng em một lần.”
Nội tâm Phó Ký Trầm từ chối thừa nhận, giữa anh với Du Khuynh, chiến trường duy nhất mà anh có thể giành chiến thắng thế mà là trên chiếc giường hơn bốn mét vuông.
/104
|