Du Khuynh bưng mặt Phó Ký Trầm, bộ dáng vừa nghiêm túc vừa không chịu thua Quý Thanh Viễn của anh khiến người ta không nhịn được cười.
Nhưng anh với Quý Thanh Viễn là hai chuyện khác nhau.
Còn ba cô nữa, bắt đầu phóng thích chính mình rồi. Rượu uống năm ngoái tới năm nay mới nhớ ra phải say.
“Phó tổng, đây là buổi tối, giấc mơ ban ngày nên tỉnh rồi.”
Phó Ký Trầm nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, “Con trai Quý Thanh Viễn gọi Du đổng là ông ngoại, con nhà anh cũng gọi Du đổng là ông ngoại.”
Cho nên cứ thế suy ra, thân phận của anh với Quý Thanh Viễn như nhau?
Du Khuynh chẳng còn sức để phản bác nữa, cô tỉnh táo thôi tranh luận tiếp nữa, nếu không đề tài sẽ kéo tới chuyện lãnh chứng mất.
Thời gian không còn sớm nữa, cô định đi ngủ.
“Hay là anh một mình ngồi đó một lúc, em muốn ngủ rồi.”
Cô hôn lên khóe môi anh một cái rồi buông anh ra.
Phó Ký Trầm lấy gối dựa sau lưng cô ra, tắt đèn, nhưng anh không đi. “Em ngủ đi, giờ anh về cũng không làm gì.”
Sợ ảnh hưởng tới giấc ngủ của cô, anh ngồi cách xa cô một chút.
Du Khuynh xoay người, mở mắt ra.
Trên ghế sô pha bên cửa sổ, Phó Ký Trầm yên lặng ngồi đó, anh không xem điện thoại.
Trong phòng quá tối, cô chỉ nhìn thấy đường nét đại khái của anh.
Chốc lát sau.
“Phó tổng.”
“Hửm?”
Phó Ký Trầm quay đầu, “Sao chưa ngủ? Anh làm ảnh hưởng tới em phải không?”
“Không có, tạm thời chưa buồn ngủ.”
Phó Ký Trầm đứng dậy ngồi tới bên mép giường, anh không biết cô phiền lòng vì chuyện đứa bé hay là phiền lòng vì công việc.
“Nếu chưa buồn ngủ thì nói chuyện với anh.”
Du Khuynh ôm lấy anh, hai người dán sát chặt chẽ, quấn quýt như vậy có thể ngửi được hơi thở của đối phương. “Rất vui khi có thể cùng dưỡng dục một sinh mệnh nhỏ bé với Phó tổng.”
“Là vinh hạnh của anh.”
Phó Ký Trầm cũng ôm lấy cô.
Du Khuynh giơ tay mở đèn, đã ngủ không được cô thôi ép buộc bản thân nhất định phải ngủ nữa. “Em còn không ít không việc, bận thêm chút nữa đi, biết đâu chừng bận xong em buồn ngủ ngay ấy.”
Cô tới thu phòng lấy laptop tới.
Phó Ký Trầm quan tâm hỏi, “Chuyện với Lãnh Văn Nghi xử lý thế nào rồi?”
“Còn chưa bắt đầu nữa.”
Du Khuynh đột nhiên ngẩng đầu lên, “Anh có lịch sử đen nào trong chuyện tình cảm không?”
Phó Ký Trầm đối diện với anh mắt vừa đánh giá vừa kiểu như tính sổ sau của cô, “Chẳng phải anh từng nói với em rồi sau? Tình sử với em có tính là đen không?”
Du Khuynh ‘ha ha’ hai tiếng, “Tình sử của anh với em là cầu vồng sau mưa, bảy màu sặc sỡ, biết bao người hâm mộ còn không hâm mộ được nữa là.”
Phó Ký Trầm: “Anh không phải Quý Thanh Viễn, em đừng lo lắng em sẽ gặp chuyện phiền lòng giống như chị em.”
Du Khuynh mở email ra, “Giờ em nghĩ sao cũng không hiểu nổi, chị em tại sao nhất quyết duy trì mối hôn nhân tù hơn ao nước đọng nữa, nếu là em thì đã ly hôn từ sớm rồi. Có nhan sắc có tiền có con cái, sống một mình không tốt sao?”
Phó Ký Trầm im lặng nhìn cô không nói.
“Anh rót ly sữa tươi cho em nhé?”
Du Khuynh chậm gãi gật đầu, “Được ạ.” Nói không chừng có thể bình tĩnh lại.
Phó Ký Trầm xuống lầu, đi ngang phòng tập gym thấy đèn đã tắt rồi.
Có lẽ Du đổng đã ngủ, hoặc có lẽ đang bận rộn trong thư phòng.
Phòng khách lầu một, quản gia còn đang ở đó đợi anh.
Quản gia đưa hai thẻ cửa cấm cho anh, một tấm là cửa cấm cổng biệt thự, tấm còn lại là cửa cấm của đường trong tiểu khu, “Mai tôi tới bên quản lý khu đăng ký biển số xe của cậu vào hệ thống cửa cấm xe cơ động của tiểu khu.”
Phó Ký Trầm giơ hai tay nhận lấy, xúc động thật lâu.
Anh đặt thẻ cửa cấm vào trong xe, nhìn đi nhìn lại thật kỹ.
Thứ Quý Thanh Viễn có, giờ anh cũng có rồi.
Giữa anh với Quý Thanh Viễn, hiện tại chỉ khác nhau ở mỗi tờ giấy chứng nhận kết hôn nữa thôi.
Suy nghĩ chốc lát.
Anh chụp hình thẻ cửa cấm đăng lên vòng bạn bè, cài đặt thành chỉ Quý Thanh Viễn có thể thấy còn tag Quý Thanh Viễn vào.
Rất nhanh, Quý Thanh Viễn gọi điện tới.
“Nếu cậu muốn để tôi chúc mừng cậu thì cứ gửi vào tin nhắn riêng cho tôi là được rồi, mắc gì phải đăng lên vòng bạn bè nữa chứ?”
Phó Ký Trầm: “Không phải để anh chúc mừng, mà là để anh học hỏi tôi một chút, nhanh nhanh theo đuổi được người ta.”
Quý Thanh Viễn không phải có ý muốn xem nhẹ anh, chỉ nói thật một câu, “Là cậu bỏ tiền ra mua từ chỗ Du Cảnh Trạch phải không?”
“Là ba cho tôi.”
“?” Quý Thanh Viễn buồn bực, “Phó đổng sao có được thẻ cửa cấm từ chỗ ba chứ?”
“....... Ba chúng ta cho tôi đấy.”
Lúc này Quý Thanh Viễn mới chợt nhận ra Phó Ký Trầm đã tiến dần từng bước một. “Tôi tới năm nay mới có thẻ cửa cấm vào nhà, sao cậu chưa gì đã có rồi?”
Phó Ký Trầm: “Chắc tại anh thua ở nhan sắc, ba ngứa mắt anh.”
“....... Biến đi.”
Phó Ký Trầm chẳng dông dài nữa, nói về chuyện chính, “Anh suy nghĩ tiếp theo nên làm thế nào để hòa hoãn mối quan hệ với Du Cảnh Hâm đi, đợi khi quan hệ của hai người bình thường rồi, nói không chừng Du Khuynh cảm thấy kết hôn cũng không tệ có khi chịu kết hôn với tôi thì sao.”
Quý Thanh Viễn đâu phải không muốn, kiểu cuộc sống vô vị tột độ này anh sống đủ lắm rồi.
Nhưng giữa anh và Du Cảnh Hâm không giống với giữa Phó Ký Trầm và Du Khuynh.
Hôm Nguyên Đán, cô sấy khô áo sơ mi cho anh xong sau đó cô dùng xà phòng rửa tay hai lần ở trước mặt anh.
Nghĩ tới cảnh ngày hôm đó, cảm giác nghẹt thở của Quý Thanh Viễn càng nặng thêm.
Anh đặt điện thoại xuống đi lấy laptop trong tủ bảo hiểm ra.
Hình bên trong đã được anh sao chép ra rất nhiều phần từ lâu nên không sợ cô xóa bỏ nữa.
Cầm laptop lên, tắt đèn thư phòng, anh tới phòng ngủ tìm Du Cảnh Hâm.
Du Cảnh Hâm đang dựa vào đầu giường xem điện thoại, khóe môi hơi cong lên, chỉ khi xem ảnh và video của con trai cô mới lộ ra nụ cười như vậy.
Xem quá mức tập trung chẳng chú ý tới anh đi vào.
Hai chân cô giơ lên song song, xem điện thoại còn không quên tập yoga.
Dây váy ngủ trên vai trượt xuống mà cô vẫn chưa phát hiện ra.
Quyến rũ động lòng người.
Quý Thanh Viễn đứng ở cửa nhìn một lúc lâu.
Bất kể cô hay là Du Khuynh, đều thuộc kiểu nghĩ sao làm vậy, tùy hứng làm liều, thậm chí có lúc trong mắt chẳng chứa bất kỳ ai, hơn phân nửa là cậy nhan sắc xinh đẹp hay bướng bỉnh hành hạ người khác.
Du Cảnh Hâm xem lại video lúc con trai vừa chào đời, hai chân mỏi rồi bèn thả xuống chuẩn bị đi ngủ, khóe mắt cảm thấy ở cửa có bóng đen, cô ngoảnh đầu sang lập tức.
Ý cười nơi khóe môi biến mất nhanh hơn cả gió lốc.
Cô lấy khăn tắm qua đắp kín hai chân mình, xoay lưng lại với anh.
Quý Thanh Viễn lên giường, mở laptop ra bắt đầu xem hình cưới của bọn họ.
Du Cảnh Hâm bỗng mở mắt ra, nói mà vẫn xoay lưng lại với anh, “Mai tôi đưa con chuyển về nhà ba tôi ở.”
Quý Thanh Viễn đang xem tới tấm hình mình hôn cô, hoảng hốt chốc lát rồi xoay mặt qua, “Em nói gì?” Thật ra anh nghe thấy rồi, nhưng sợ bản thân nghe nhầm.
“Du Khuynh có em bé rồi, tôi về chăm sóc em ấy một thời gian. Quan hệ của em ấy với mẹ em ấy thế nào, đâu phải anh không phải.”
Quý Thanh Viễn cảm thấy chẳng hiểu ra làm sao cả, cô muốn mượn cớ này cố gắng nghĩ cách chia phòng ngủ ly hôn với mình.
Anh khống chế cơn nóng nảy của bản thân cố gắng khiến giọng nói nghe dịu dàng hơn, “Bên chỗ ba có đầu bếp, bảo mẫu, tài xế, vệ sĩ và cả quản gia, mười mấy người ra đấy, đúng rồi còn có Phó Ký Trầm, nhiều người như vậy nào cần em đặc biệt chuyển qua đó?”
Lại nói, mười ngón tay cô chưa từng dính nước, cô biết chăm sóc người khác sao?
Chẳng qua là cái cớ thôi.
Giọng Du Cảnh Hâm lạnh nhạt, “Theo như anh nói, nhà có tiền có thể mời của đoàn nuôi dạy trẻ tới thì còn cần mẹ của đứa bé ở bên làm cái gì? Cần thân thích đợi ở đó làm gì?”
Quý Thanh Viễn: “......”
Chẳng còn lời để phản bác.
Nhưng mặc kệ thế nào, anh tuyệt đối không để cô chuyển đi.
Đi thì dễ, muốn cô chuyển trở về mới là chuyện khó.
“Có chuyện gì em cứ nói trong điện thoại, nếu như không được nữa hàng ngày em có thể qua bên nhà ba một chuyện, chẳng cần thiết phải qua đó ở.”
Du Cảnh Hâm chẳng đáp lời, cô lười tranh cãi với anh, cô đã quyết định chuyển qua đó rồi.
Ban ngày nhận được điện thoại của Du Khuynh biết em gái có em bé còn quyết định sinh ra, cô chẳng kinh ngạc và vui mừng nữa mà là chấn động.
Cô không tưởng tượng được Du Khuynh đã trải qua sự đấu tranh thế nào mới làm ra quyết định như thế.
Làm thế nào điều chỉnh được trạng thái chỉ trong một ngày ngắn ngủi.
Mấy năm nay, mỗi ngày cô đều đang đấu tranh với chính mình.
Lần này tới lần khác.
Mỗi lần đều lấy thất bại thông báo kết quả chung cuộc.
Trên tình trường, cô là kẻ thua từ đầu tới cuối.
Lãnh Văn Nghi gần như đạp đổ tất cả các ngày lễ và ngày kỷ niệm của cô, ngay cả đối với Quý Thanh Viễn, cô nhìn cũng cảm thấy cực kỳ buồn nôn.
Hơn bốn năm rồi, cô vẫn bước qua không được cái hố trong lòng.
Cô muốn về nhà ở một thời gian, khiến bản thân bình tĩnh lại.
Cũng muốn học theo Du Khuynh, học cách sống tốt cuộc đời của mình.
“Tôi chỉ nói với anh một tiếng thôi, mai tôi với con chuyển đi ngay, nếu anh nhớ con thì qua đó thăm thằng bé.”
Quý Thanh Viễn nhìn chằm chằm bóng lưng cô, giống như trong dự liệu của anh, cô muốn chia phòng ngủ với anh.
Sau câu nói đó của cô, giữa bọn họ rơi vào sự im lặng hơn mười mấy phút, chẳng ai lên tiếng nữa.
Chăm sóc Du Khuynh, chỉ là cái cớ.
Cô chính là muốn chia phòng với anh, ép anh đề nghị ly hôn.
“Là nghe nói anh ta quyết định không tiếp quản công ty gia đình, ở lại Bắc Kinh phát triển sự nghiệp bản thân yêu thích nên em muốn ly hôn phải không?”
“?......”
Du Cảnh Hâm thở dài, “Phải. Nghe nói bây giờ Lãnh Văn Nghi vẫn đang độc thân đấy. Sau này tôi với anh, anh với Lãnh Văn Nghi, chúng ta tự ai sống tốt cuộc đời của người nấy, được không?”
Chiếc laptop đặt trên hai đầu gối của Quý Thanh Viễn trượt xuống lật úp lên giường.
“Được thôi.”
Anh nhặt laptop lên, “Trả cho em, hình cưới em muốn xóa thì xóa.”
Du Cảnh Hâm không khỏi nắm chặt góc khăn tắm, đột nhiên bò dậy cướp máy tính trong tay anh tới, click vào đĩa chứa hình ảnh đó tiến hành lựa chọn định dạng.
Ngay tại khoảnh khắc bắt đầu định dạng đó, hình như tất cả đèn trong tòa thành bị dập tắt hết.
Quý Thanh Viễn cảm thấy cổ họng như bị người ta bóp chặt, cảm giác nghẹt thở mạnh gấp vạn lần so với ngày hôm đó cô lấy nước rửa tay rửa trước mặt anh.
Du Cảnh Hâm nhìn màn hình máy tính, mỗi một lần định dạng giống như không phải là số hình đó mà là cuộc hôn nhân bốn năm này, trong bốn năm này muốn cắt đứt sợi dây liên kết nhưng làm thế nào cũng không nỡ cắt đứt.
Trong phòng, trừ tiếng điện lưu của máy tính ra thì chỉ có tiếng hít thở càng lúc càng nặng nề của anh.
Sự ẩn nhẫn của anh dường như đạt tới cực hạn rồi.
“Cảnh Hâm,” Anh khống chế không cho bản thân lấn tới.
Lời tới bên miệng, anh đột nhiên cảm thấy chẳng có ý nghĩa gì.
“Chiếc laptop này là của em hay là của anh?”
Du Cảnh Hâm tỉnh táo lại, “Của anh.”
Quý Thanh Viễn gật gật đầu.
Sau đó lại là sự im lặng kéo dài.
Định dạng kết thúc.
‘Phịch’ một tiếng, Quý Thanh Viễn gập mạnh máy tính, vén chăn xuống giường, cầm máy tính đi thẳng ra ban công ngoài trời nối liền với phòng ngủ.
Một tấm mành ngăn cách cô với Quý Thanh Viễn.
Du Cảnh Hâm nhìn không rõ tình huống trên ban công ngoài trời, không biết Quý Thanh Viễn cầm máy tính định làm gì.
Tiếp theo đó cô nghe ‘bộp’ một tiếng.
Tiếng vang không phải là cực lớn như đủ để nện vào lòng.
Anh ném laptop xuống sân nhà lầu dưới rồi.
Cả thế giới như yên tĩnh trở lại.
Quản gia cùng với dì giúp việc trong nhà nghe thấy động tĩnh lớn như vậy, mấy người họ vội vàng chạy ra sân xem tình hình.
Trên đất có một chiếc máy tính, trên ban công lầu hai có Quý Thanh Viễn đang đứng ở đấy.
Mấy người họ đưa mắt nhìn nhau, chẳng ai dám lên tiếng.
Họ đoán có lẽ là hai vợ chồng cãi nhau rồi.
Có một dì giúp việc đi ra định nhặt lên thì bị quản gia ngăn lại.
Quản gia ngẩng đầu, nhỏ giọng hỏi Quý Thanh Viễn, “Cần cho cậu một cái thang không?”
Quý Thanh Viễn: “......”
Quản gia là người từng trải, ông biết hậu quả của việc Quý Thanh Viễn ném máy tính xuống đây nghiêm trọng cỡ nào.
Nếu Quý Thanh Viễn trực tiếp ‘nhảy’ từ ban công xuống cầm máy tính đi vào cửa phòng ngủ, biết đâu Du Cảnh Hâm có thể bớt giận.
Đôi vợ chồng này, haiz.
Quản gia thầm thở dài.
Quý Thanh Viễn nhìn khoảng cách từ lầu hai tới mặt đất, tuy không cao lắm nhưng lỡ như nhảy xuống bất cẩn bị trật chân, Du Cảnh Hâm nhìn thấy anh như vậy đoán là càng ghét anh hơn, còn cho là anh dùng khổ nhục kế.
Thấy Quý Thanh Viễn im lặng, quản gia hiểu ý vội vàng đi tìm cái thang gấp tới.
Quý Thanh Viễn bám lan can ban công leo xuống, vừa giẫm tới bậc thang thứ nhất thì có tiếng bước chân truyền tới, Du Cảnh Hâm đi ra.
Nếu bị Du Cảnh Hâm nhìn thấy anh kê thang đi xuống, cái mặt này của anh chẳng còn chỗ để.
Anh vội vàng lên tiếng nhắc nhở người dưới lầu, “Chú ra đây làm gì, bên ngoài lạnh, chú vào nhà đi.”
Quản gia chẳng kịp nghĩ nhiều, lấy tốc độ nhanh nhất dời chiếc thang đi.
Quý Thanh Viễn: “......”
Cơ thể phút chốc treo lơ lửng.
Anh bám chặt lan can bảo vệ.
Cánh tay không đủ sức, anh bị động ‘rơi’ xuống dưới.
Lúc tiếp đất, mắt cá chân vừa đau vừa tê.
Sau khi hòa hoãn lại, Quý Thanh Viễn đi thử mấy bước thấy không sao.
Anh ngẩng đầu, trên ban công sớm đã không có bóng người rồi.
Nửa đêm rồi, trông sân yên tĩnh vắng lắng, mấy người vừa rồi xem náo nhiệt thấy một màn nhếch nhác của anh đều biết điều tự về phòng hết.
Quý Thanh Viễn khom người nhặt máy tính lên, bên góc bị sứt, đĩa cứng chắc cũng hư rồi.
Anh đứng trong sân một lúc rồi cầm máy tính về phòng.
Trong phòng ngủ tắt đèn rồi.
Quý Thanh Viễn chẳng mở lên, đợi mắt thích nghi được với bóng tối, anh mò tường đi tới bên giường. Du Cảnh Hâm vẫn nằm xoay lưng lại với anh, chắc chắn là chưa ngủ.
Anh tựa đầu giường, chẳng có chút buồn ngủ nào.
Im lặng hồi lâu.
Anh nghiêng mắt nhìn cô, “Hình được anh sao chép lại từ lâu rồi, mai anh mua máy tính mới cho em.”
Không có tiếng đáp lại.
Quý Thanh Viễn dịch tới bên cô ôm cô vào lòng.
Du Cảnh Hâm ra sức vùng vẫy muốn đẩy anh ra.
Quý Thanh Viễn siết chặt cánh tay cô thấp giọng nói một câu: “Ngủ đi, anh không làm gì đâu.”
Anh kê cằm lên bên mặt cô, “Nếu em muốn chuyển về thì chuyển đi, xem xem lúc chúng ta không ngủ chung giường có mơ thấy cùng một giấc mơ không.”
Ngày mai anh tìm Phó Ký Trầm thương lượng một chút, phải tìm lý do gì chuyển vào biệt thự ở mới được.
- -
Đêm sâu thẳm.
Biệt thự nhà họ Du, Phó Ký Trầm vẫn chưa ra về.
Anh cho là Du Khuynh ngủ rồi, mở điện thoại ra nhìn giờ thì thấy gần một giờ sáng.
Du Khuynh trở người, lật qua lật lại hai lần.
Phó Ký Trầm tắt màn hình, “Bị anh làm ồn nên tỉnh à?”
“Không phải. Nãy giờ chưa ngủ được.” Hai tay Du Khuynh kê dưới đầu, nằm nghiêng qua.
“Anh đang nghĩ gì?” Cô hỏi.
“Không nghĩ gì hết.”Phó Ký Trầm bộc bạch tiếng lòng, “Vẫn cảm thấy không chân thật.” Cả ngày trời, anh đều chìm trong cảm giác suy tính thiệt hơn quá độ.
Buổi tối chạy quanh thành phố một vòng, bản thân lái xe, khoảnh khắc đó anh cảm giác chân thật đưa tay ra là có thể chạm tới.
Đến nhà họ Du, Du đổng lại bảo anh gọi ba, anh đột nhiên không dám xác định đây rốt cuộc có phải là mơ không.
Du Khuynh nhìn sang hướng của anh, vẫn không nhìn rõ mặt anh, “Chúng ta trò chuyện đi.” Cô cũng ngủ không được, rất buồn ngủ nhưng tinh thần ngược lại cực kỳ hưng phấn.
“Phó tổng, ảnh cảm thấy anh ở trong lòng em đang bao nhiêu tiền?”
Lúc này Phó Ký Trầm đã thả lỏng hơn, tay kê lên thành sô pha, “Có lẽ không đáng tiền lắm. Một hào?”
Du Khuynh: “Gan dạ đoán lớn một chút.”
“Năm hào?”
“Tự tin thêm chút nữa.”
Phó Ký Trầm trực tiếp nâng giá, “Một đồng hai?”
“Anh có thể đừng mấy hào thêm mấy hào nữa không?”
“Một trăm tệ?” Sau đó, anh chột dạ: “Có hơi nhiều quá không?”
Du Khuynh phì cười, mò điện thoại qua, “Em chuyển tiền cho anh mua anh về.”
Phó Ký Trầm mở weixin, ‘Cá Câu Được Mèo’ chuyển 520 đồng cho anh.
Du Khuynh hơi giương cằm lên, “Nhận đi, sau khi nhận rồi anh chính là của em, trong thời gian này bảo anh làm gì thì anh phải làm cái đó. Kỳ hạn mua anh cũng phải xác nhận rõ với anh một chút, để tránh anh bối rối.”
Cô chuyển thêm một khoản nữa.
Phó Ký Trầm nhìn khoản tiền thứ hai, [3344].
Du Khuynh tắt điện thoại “Lễ tình nhân không kịp chuẩn bị quà cho anh, hơn ba ngàn tệ này anh lấy đi mà xài. Xài tiết kiệm một chút.”
Tất cả cảm giác không chân thật và không xác định của Phó Ký Trầm phút chốc cuốn sạch theo hai chữ số này.
Du Khuynh ngáp một cái, cơn buồn ngủ cuối cùng cũng ập tới rồi. “Ngủ ngon nhé, Phó tổng của em.”
Phó Ký Trầm nhận tiền, nhìn đi nhìn lại hai chữ số đó hồi lâu cất giọng thương lượng với cô, “Em không thể gộp hai số này chuyển một lượt cho anh à?”
Du Khuynh: “......”
Cô đâu có ngốc, hơn năm trăm ngàn đấy.
Nhưng anh với Quý Thanh Viễn là hai chuyện khác nhau.
Còn ba cô nữa, bắt đầu phóng thích chính mình rồi. Rượu uống năm ngoái tới năm nay mới nhớ ra phải say.
“Phó tổng, đây là buổi tối, giấc mơ ban ngày nên tỉnh rồi.”
Phó Ký Trầm nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, “Con trai Quý Thanh Viễn gọi Du đổng là ông ngoại, con nhà anh cũng gọi Du đổng là ông ngoại.”
Cho nên cứ thế suy ra, thân phận của anh với Quý Thanh Viễn như nhau?
Du Khuynh chẳng còn sức để phản bác nữa, cô tỉnh táo thôi tranh luận tiếp nữa, nếu không đề tài sẽ kéo tới chuyện lãnh chứng mất.
Thời gian không còn sớm nữa, cô định đi ngủ.
“Hay là anh một mình ngồi đó một lúc, em muốn ngủ rồi.”
Cô hôn lên khóe môi anh một cái rồi buông anh ra.
Phó Ký Trầm lấy gối dựa sau lưng cô ra, tắt đèn, nhưng anh không đi. “Em ngủ đi, giờ anh về cũng không làm gì.”
Sợ ảnh hưởng tới giấc ngủ của cô, anh ngồi cách xa cô một chút.
Du Khuynh xoay người, mở mắt ra.
Trên ghế sô pha bên cửa sổ, Phó Ký Trầm yên lặng ngồi đó, anh không xem điện thoại.
Trong phòng quá tối, cô chỉ nhìn thấy đường nét đại khái của anh.
Chốc lát sau.
“Phó tổng.”
“Hửm?”
Phó Ký Trầm quay đầu, “Sao chưa ngủ? Anh làm ảnh hưởng tới em phải không?”
“Không có, tạm thời chưa buồn ngủ.”
Phó Ký Trầm đứng dậy ngồi tới bên mép giường, anh không biết cô phiền lòng vì chuyện đứa bé hay là phiền lòng vì công việc.
“Nếu chưa buồn ngủ thì nói chuyện với anh.”
Du Khuynh ôm lấy anh, hai người dán sát chặt chẽ, quấn quýt như vậy có thể ngửi được hơi thở của đối phương. “Rất vui khi có thể cùng dưỡng dục một sinh mệnh nhỏ bé với Phó tổng.”
“Là vinh hạnh của anh.”
Phó Ký Trầm cũng ôm lấy cô.
Du Khuynh giơ tay mở đèn, đã ngủ không được cô thôi ép buộc bản thân nhất định phải ngủ nữa. “Em còn không ít không việc, bận thêm chút nữa đi, biết đâu chừng bận xong em buồn ngủ ngay ấy.”
Cô tới thu phòng lấy laptop tới.
Phó Ký Trầm quan tâm hỏi, “Chuyện với Lãnh Văn Nghi xử lý thế nào rồi?”
“Còn chưa bắt đầu nữa.”
Du Khuynh đột nhiên ngẩng đầu lên, “Anh có lịch sử đen nào trong chuyện tình cảm không?”
Phó Ký Trầm đối diện với anh mắt vừa đánh giá vừa kiểu như tính sổ sau của cô, “Chẳng phải anh từng nói với em rồi sau? Tình sử với em có tính là đen không?”
Du Khuynh ‘ha ha’ hai tiếng, “Tình sử của anh với em là cầu vồng sau mưa, bảy màu sặc sỡ, biết bao người hâm mộ còn không hâm mộ được nữa là.”
Phó Ký Trầm: “Anh không phải Quý Thanh Viễn, em đừng lo lắng em sẽ gặp chuyện phiền lòng giống như chị em.”
Du Khuynh mở email ra, “Giờ em nghĩ sao cũng không hiểu nổi, chị em tại sao nhất quyết duy trì mối hôn nhân tù hơn ao nước đọng nữa, nếu là em thì đã ly hôn từ sớm rồi. Có nhan sắc có tiền có con cái, sống một mình không tốt sao?”
Phó Ký Trầm im lặng nhìn cô không nói.
“Anh rót ly sữa tươi cho em nhé?”
Du Khuynh chậm gãi gật đầu, “Được ạ.” Nói không chừng có thể bình tĩnh lại.
Phó Ký Trầm xuống lầu, đi ngang phòng tập gym thấy đèn đã tắt rồi.
Có lẽ Du đổng đã ngủ, hoặc có lẽ đang bận rộn trong thư phòng.
Phòng khách lầu một, quản gia còn đang ở đó đợi anh.
Quản gia đưa hai thẻ cửa cấm cho anh, một tấm là cửa cấm cổng biệt thự, tấm còn lại là cửa cấm của đường trong tiểu khu, “Mai tôi tới bên quản lý khu đăng ký biển số xe của cậu vào hệ thống cửa cấm xe cơ động của tiểu khu.”
Phó Ký Trầm giơ hai tay nhận lấy, xúc động thật lâu.
Anh đặt thẻ cửa cấm vào trong xe, nhìn đi nhìn lại thật kỹ.
Thứ Quý Thanh Viễn có, giờ anh cũng có rồi.
Giữa anh với Quý Thanh Viễn, hiện tại chỉ khác nhau ở mỗi tờ giấy chứng nhận kết hôn nữa thôi.
Suy nghĩ chốc lát.
Anh chụp hình thẻ cửa cấm đăng lên vòng bạn bè, cài đặt thành chỉ Quý Thanh Viễn có thể thấy còn tag Quý Thanh Viễn vào.
Rất nhanh, Quý Thanh Viễn gọi điện tới.
“Nếu cậu muốn để tôi chúc mừng cậu thì cứ gửi vào tin nhắn riêng cho tôi là được rồi, mắc gì phải đăng lên vòng bạn bè nữa chứ?”
Phó Ký Trầm: “Không phải để anh chúc mừng, mà là để anh học hỏi tôi một chút, nhanh nhanh theo đuổi được người ta.”
Quý Thanh Viễn không phải có ý muốn xem nhẹ anh, chỉ nói thật một câu, “Là cậu bỏ tiền ra mua từ chỗ Du Cảnh Trạch phải không?”
“Là ba cho tôi.”
“?” Quý Thanh Viễn buồn bực, “Phó đổng sao có được thẻ cửa cấm từ chỗ ba chứ?”
“....... Ba chúng ta cho tôi đấy.”
Lúc này Quý Thanh Viễn mới chợt nhận ra Phó Ký Trầm đã tiến dần từng bước một. “Tôi tới năm nay mới có thẻ cửa cấm vào nhà, sao cậu chưa gì đã có rồi?”
Phó Ký Trầm: “Chắc tại anh thua ở nhan sắc, ba ngứa mắt anh.”
“....... Biến đi.”
Phó Ký Trầm chẳng dông dài nữa, nói về chuyện chính, “Anh suy nghĩ tiếp theo nên làm thế nào để hòa hoãn mối quan hệ với Du Cảnh Hâm đi, đợi khi quan hệ của hai người bình thường rồi, nói không chừng Du Khuynh cảm thấy kết hôn cũng không tệ có khi chịu kết hôn với tôi thì sao.”
Quý Thanh Viễn đâu phải không muốn, kiểu cuộc sống vô vị tột độ này anh sống đủ lắm rồi.
Nhưng giữa anh và Du Cảnh Hâm không giống với giữa Phó Ký Trầm và Du Khuynh.
Hôm Nguyên Đán, cô sấy khô áo sơ mi cho anh xong sau đó cô dùng xà phòng rửa tay hai lần ở trước mặt anh.
Nghĩ tới cảnh ngày hôm đó, cảm giác nghẹt thở của Quý Thanh Viễn càng nặng thêm.
Anh đặt điện thoại xuống đi lấy laptop trong tủ bảo hiểm ra.
Hình bên trong đã được anh sao chép ra rất nhiều phần từ lâu nên không sợ cô xóa bỏ nữa.
Cầm laptop lên, tắt đèn thư phòng, anh tới phòng ngủ tìm Du Cảnh Hâm.
Du Cảnh Hâm đang dựa vào đầu giường xem điện thoại, khóe môi hơi cong lên, chỉ khi xem ảnh và video của con trai cô mới lộ ra nụ cười như vậy.
Xem quá mức tập trung chẳng chú ý tới anh đi vào.
Hai chân cô giơ lên song song, xem điện thoại còn không quên tập yoga.
Dây váy ngủ trên vai trượt xuống mà cô vẫn chưa phát hiện ra.
Quyến rũ động lòng người.
Quý Thanh Viễn đứng ở cửa nhìn một lúc lâu.
Bất kể cô hay là Du Khuynh, đều thuộc kiểu nghĩ sao làm vậy, tùy hứng làm liều, thậm chí có lúc trong mắt chẳng chứa bất kỳ ai, hơn phân nửa là cậy nhan sắc xinh đẹp hay bướng bỉnh hành hạ người khác.
Du Cảnh Hâm xem lại video lúc con trai vừa chào đời, hai chân mỏi rồi bèn thả xuống chuẩn bị đi ngủ, khóe mắt cảm thấy ở cửa có bóng đen, cô ngoảnh đầu sang lập tức.
Ý cười nơi khóe môi biến mất nhanh hơn cả gió lốc.
Cô lấy khăn tắm qua đắp kín hai chân mình, xoay lưng lại với anh.
Quý Thanh Viễn lên giường, mở laptop ra bắt đầu xem hình cưới của bọn họ.
Du Cảnh Hâm bỗng mở mắt ra, nói mà vẫn xoay lưng lại với anh, “Mai tôi đưa con chuyển về nhà ba tôi ở.”
Quý Thanh Viễn đang xem tới tấm hình mình hôn cô, hoảng hốt chốc lát rồi xoay mặt qua, “Em nói gì?” Thật ra anh nghe thấy rồi, nhưng sợ bản thân nghe nhầm.
“Du Khuynh có em bé rồi, tôi về chăm sóc em ấy một thời gian. Quan hệ của em ấy với mẹ em ấy thế nào, đâu phải anh không phải.”
Quý Thanh Viễn cảm thấy chẳng hiểu ra làm sao cả, cô muốn mượn cớ này cố gắng nghĩ cách chia phòng ngủ ly hôn với mình.
Anh khống chế cơn nóng nảy của bản thân cố gắng khiến giọng nói nghe dịu dàng hơn, “Bên chỗ ba có đầu bếp, bảo mẫu, tài xế, vệ sĩ và cả quản gia, mười mấy người ra đấy, đúng rồi còn có Phó Ký Trầm, nhiều người như vậy nào cần em đặc biệt chuyển qua đó?”
Lại nói, mười ngón tay cô chưa từng dính nước, cô biết chăm sóc người khác sao?
Chẳng qua là cái cớ thôi.
Giọng Du Cảnh Hâm lạnh nhạt, “Theo như anh nói, nhà có tiền có thể mời của đoàn nuôi dạy trẻ tới thì còn cần mẹ của đứa bé ở bên làm cái gì? Cần thân thích đợi ở đó làm gì?”
Quý Thanh Viễn: “......”
Chẳng còn lời để phản bác.
Nhưng mặc kệ thế nào, anh tuyệt đối không để cô chuyển đi.
Đi thì dễ, muốn cô chuyển trở về mới là chuyện khó.
“Có chuyện gì em cứ nói trong điện thoại, nếu như không được nữa hàng ngày em có thể qua bên nhà ba một chuyện, chẳng cần thiết phải qua đó ở.”
Du Cảnh Hâm chẳng đáp lời, cô lười tranh cãi với anh, cô đã quyết định chuyển qua đó rồi.
Ban ngày nhận được điện thoại của Du Khuynh biết em gái có em bé còn quyết định sinh ra, cô chẳng kinh ngạc và vui mừng nữa mà là chấn động.
Cô không tưởng tượng được Du Khuynh đã trải qua sự đấu tranh thế nào mới làm ra quyết định như thế.
Làm thế nào điều chỉnh được trạng thái chỉ trong một ngày ngắn ngủi.
Mấy năm nay, mỗi ngày cô đều đang đấu tranh với chính mình.
Lần này tới lần khác.
Mỗi lần đều lấy thất bại thông báo kết quả chung cuộc.
Trên tình trường, cô là kẻ thua từ đầu tới cuối.
Lãnh Văn Nghi gần như đạp đổ tất cả các ngày lễ và ngày kỷ niệm của cô, ngay cả đối với Quý Thanh Viễn, cô nhìn cũng cảm thấy cực kỳ buồn nôn.
Hơn bốn năm rồi, cô vẫn bước qua không được cái hố trong lòng.
Cô muốn về nhà ở một thời gian, khiến bản thân bình tĩnh lại.
Cũng muốn học theo Du Khuynh, học cách sống tốt cuộc đời của mình.
“Tôi chỉ nói với anh một tiếng thôi, mai tôi với con chuyển đi ngay, nếu anh nhớ con thì qua đó thăm thằng bé.”
Quý Thanh Viễn nhìn chằm chằm bóng lưng cô, giống như trong dự liệu của anh, cô muốn chia phòng ngủ với anh.
Sau câu nói đó của cô, giữa bọn họ rơi vào sự im lặng hơn mười mấy phút, chẳng ai lên tiếng nữa.
Chăm sóc Du Khuynh, chỉ là cái cớ.
Cô chính là muốn chia phòng với anh, ép anh đề nghị ly hôn.
“Là nghe nói anh ta quyết định không tiếp quản công ty gia đình, ở lại Bắc Kinh phát triển sự nghiệp bản thân yêu thích nên em muốn ly hôn phải không?”
“?......”
Du Cảnh Hâm thở dài, “Phải. Nghe nói bây giờ Lãnh Văn Nghi vẫn đang độc thân đấy. Sau này tôi với anh, anh với Lãnh Văn Nghi, chúng ta tự ai sống tốt cuộc đời của người nấy, được không?”
Chiếc laptop đặt trên hai đầu gối của Quý Thanh Viễn trượt xuống lật úp lên giường.
“Được thôi.”
Anh nhặt laptop lên, “Trả cho em, hình cưới em muốn xóa thì xóa.”
Du Cảnh Hâm không khỏi nắm chặt góc khăn tắm, đột nhiên bò dậy cướp máy tính trong tay anh tới, click vào đĩa chứa hình ảnh đó tiến hành lựa chọn định dạng.
Ngay tại khoảnh khắc bắt đầu định dạng đó, hình như tất cả đèn trong tòa thành bị dập tắt hết.
Quý Thanh Viễn cảm thấy cổ họng như bị người ta bóp chặt, cảm giác nghẹt thở mạnh gấp vạn lần so với ngày hôm đó cô lấy nước rửa tay rửa trước mặt anh.
Du Cảnh Hâm nhìn màn hình máy tính, mỗi một lần định dạng giống như không phải là số hình đó mà là cuộc hôn nhân bốn năm này, trong bốn năm này muốn cắt đứt sợi dây liên kết nhưng làm thế nào cũng không nỡ cắt đứt.
Trong phòng, trừ tiếng điện lưu của máy tính ra thì chỉ có tiếng hít thở càng lúc càng nặng nề của anh.
Sự ẩn nhẫn của anh dường như đạt tới cực hạn rồi.
“Cảnh Hâm,” Anh khống chế không cho bản thân lấn tới.
Lời tới bên miệng, anh đột nhiên cảm thấy chẳng có ý nghĩa gì.
“Chiếc laptop này là của em hay là của anh?”
Du Cảnh Hâm tỉnh táo lại, “Của anh.”
Quý Thanh Viễn gật gật đầu.
Sau đó lại là sự im lặng kéo dài.
Định dạng kết thúc.
‘Phịch’ một tiếng, Quý Thanh Viễn gập mạnh máy tính, vén chăn xuống giường, cầm máy tính đi thẳng ra ban công ngoài trời nối liền với phòng ngủ.
Một tấm mành ngăn cách cô với Quý Thanh Viễn.
Du Cảnh Hâm nhìn không rõ tình huống trên ban công ngoài trời, không biết Quý Thanh Viễn cầm máy tính định làm gì.
Tiếp theo đó cô nghe ‘bộp’ một tiếng.
Tiếng vang không phải là cực lớn như đủ để nện vào lòng.
Anh ném laptop xuống sân nhà lầu dưới rồi.
Cả thế giới như yên tĩnh trở lại.
Quản gia cùng với dì giúp việc trong nhà nghe thấy động tĩnh lớn như vậy, mấy người họ vội vàng chạy ra sân xem tình hình.
Trên đất có một chiếc máy tính, trên ban công lầu hai có Quý Thanh Viễn đang đứng ở đấy.
Mấy người họ đưa mắt nhìn nhau, chẳng ai dám lên tiếng.
Họ đoán có lẽ là hai vợ chồng cãi nhau rồi.
Có một dì giúp việc đi ra định nhặt lên thì bị quản gia ngăn lại.
Quản gia ngẩng đầu, nhỏ giọng hỏi Quý Thanh Viễn, “Cần cho cậu một cái thang không?”
Quý Thanh Viễn: “......”
Quản gia là người từng trải, ông biết hậu quả của việc Quý Thanh Viễn ném máy tính xuống đây nghiêm trọng cỡ nào.
Nếu Quý Thanh Viễn trực tiếp ‘nhảy’ từ ban công xuống cầm máy tính đi vào cửa phòng ngủ, biết đâu Du Cảnh Hâm có thể bớt giận.
Đôi vợ chồng này, haiz.
Quản gia thầm thở dài.
Quý Thanh Viễn nhìn khoảng cách từ lầu hai tới mặt đất, tuy không cao lắm nhưng lỡ như nhảy xuống bất cẩn bị trật chân, Du Cảnh Hâm nhìn thấy anh như vậy đoán là càng ghét anh hơn, còn cho là anh dùng khổ nhục kế.
Thấy Quý Thanh Viễn im lặng, quản gia hiểu ý vội vàng đi tìm cái thang gấp tới.
Quý Thanh Viễn bám lan can ban công leo xuống, vừa giẫm tới bậc thang thứ nhất thì có tiếng bước chân truyền tới, Du Cảnh Hâm đi ra.
Nếu bị Du Cảnh Hâm nhìn thấy anh kê thang đi xuống, cái mặt này của anh chẳng còn chỗ để.
Anh vội vàng lên tiếng nhắc nhở người dưới lầu, “Chú ra đây làm gì, bên ngoài lạnh, chú vào nhà đi.”
Quản gia chẳng kịp nghĩ nhiều, lấy tốc độ nhanh nhất dời chiếc thang đi.
Quý Thanh Viễn: “......”
Cơ thể phút chốc treo lơ lửng.
Anh bám chặt lan can bảo vệ.
Cánh tay không đủ sức, anh bị động ‘rơi’ xuống dưới.
Lúc tiếp đất, mắt cá chân vừa đau vừa tê.
Sau khi hòa hoãn lại, Quý Thanh Viễn đi thử mấy bước thấy không sao.
Anh ngẩng đầu, trên ban công sớm đã không có bóng người rồi.
Nửa đêm rồi, trông sân yên tĩnh vắng lắng, mấy người vừa rồi xem náo nhiệt thấy một màn nhếch nhác của anh đều biết điều tự về phòng hết.
Quý Thanh Viễn khom người nhặt máy tính lên, bên góc bị sứt, đĩa cứng chắc cũng hư rồi.
Anh đứng trong sân một lúc rồi cầm máy tính về phòng.
Trong phòng ngủ tắt đèn rồi.
Quý Thanh Viễn chẳng mở lên, đợi mắt thích nghi được với bóng tối, anh mò tường đi tới bên giường. Du Cảnh Hâm vẫn nằm xoay lưng lại với anh, chắc chắn là chưa ngủ.
Anh tựa đầu giường, chẳng có chút buồn ngủ nào.
Im lặng hồi lâu.
Anh nghiêng mắt nhìn cô, “Hình được anh sao chép lại từ lâu rồi, mai anh mua máy tính mới cho em.”
Không có tiếng đáp lại.
Quý Thanh Viễn dịch tới bên cô ôm cô vào lòng.
Du Cảnh Hâm ra sức vùng vẫy muốn đẩy anh ra.
Quý Thanh Viễn siết chặt cánh tay cô thấp giọng nói một câu: “Ngủ đi, anh không làm gì đâu.”
Anh kê cằm lên bên mặt cô, “Nếu em muốn chuyển về thì chuyển đi, xem xem lúc chúng ta không ngủ chung giường có mơ thấy cùng một giấc mơ không.”
Ngày mai anh tìm Phó Ký Trầm thương lượng một chút, phải tìm lý do gì chuyển vào biệt thự ở mới được.
- -
Đêm sâu thẳm.
Biệt thự nhà họ Du, Phó Ký Trầm vẫn chưa ra về.
Anh cho là Du Khuynh ngủ rồi, mở điện thoại ra nhìn giờ thì thấy gần một giờ sáng.
Du Khuynh trở người, lật qua lật lại hai lần.
Phó Ký Trầm tắt màn hình, “Bị anh làm ồn nên tỉnh à?”
“Không phải. Nãy giờ chưa ngủ được.” Hai tay Du Khuynh kê dưới đầu, nằm nghiêng qua.
“Anh đang nghĩ gì?” Cô hỏi.
“Không nghĩ gì hết.”Phó Ký Trầm bộc bạch tiếng lòng, “Vẫn cảm thấy không chân thật.” Cả ngày trời, anh đều chìm trong cảm giác suy tính thiệt hơn quá độ.
Buổi tối chạy quanh thành phố một vòng, bản thân lái xe, khoảnh khắc đó anh cảm giác chân thật đưa tay ra là có thể chạm tới.
Đến nhà họ Du, Du đổng lại bảo anh gọi ba, anh đột nhiên không dám xác định đây rốt cuộc có phải là mơ không.
Du Khuynh nhìn sang hướng của anh, vẫn không nhìn rõ mặt anh, “Chúng ta trò chuyện đi.” Cô cũng ngủ không được, rất buồn ngủ nhưng tinh thần ngược lại cực kỳ hưng phấn.
“Phó tổng, ảnh cảm thấy anh ở trong lòng em đang bao nhiêu tiền?”
Lúc này Phó Ký Trầm đã thả lỏng hơn, tay kê lên thành sô pha, “Có lẽ không đáng tiền lắm. Một hào?”
Du Khuynh: “Gan dạ đoán lớn một chút.”
“Năm hào?”
“Tự tin thêm chút nữa.”
Phó Ký Trầm trực tiếp nâng giá, “Một đồng hai?”
“Anh có thể đừng mấy hào thêm mấy hào nữa không?”
“Một trăm tệ?” Sau đó, anh chột dạ: “Có hơi nhiều quá không?”
Du Khuynh phì cười, mò điện thoại qua, “Em chuyển tiền cho anh mua anh về.”
Phó Ký Trầm mở weixin, ‘Cá Câu Được Mèo’ chuyển 520 đồng cho anh.
Du Khuynh hơi giương cằm lên, “Nhận đi, sau khi nhận rồi anh chính là của em, trong thời gian này bảo anh làm gì thì anh phải làm cái đó. Kỳ hạn mua anh cũng phải xác nhận rõ với anh một chút, để tránh anh bối rối.”
Cô chuyển thêm một khoản nữa.
Phó Ký Trầm nhìn khoản tiền thứ hai, [3344].
Du Khuynh tắt điện thoại “Lễ tình nhân không kịp chuẩn bị quà cho anh, hơn ba ngàn tệ này anh lấy đi mà xài. Xài tiết kiệm một chút.”
Tất cả cảm giác không chân thật và không xác định của Phó Ký Trầm phút chốc cuốn sạch theo hai chữ số này.
Du Khuynh ngáp một cái, cơn buồn ngủ cuối cùng cũng ập tới rồi. “Ngủ ngon nhé, Phó tổng của em.”
Phó Ký Trầm nhận tiền, nhìn đi nhìn lại hai chữ số đó hồi lâu cất giọng thương lượng với cô, “Em không thể gộp hai số này chuyển một lượt cho anh à?”
Du Khuynh: “......”
Cô đâu có ngốc, hơn năm trăm ngàn đấy.
/104
|