Cố An Thành sững sờ.
Vương Huân hất cằm về phía anh, cười một cách mờ ám: “Vợ mày tới rồi nè.”
Tên cà chớn cũng nằm bò trên bàn quay đầu về phía Cố An Thành, nháy mắt với anh, ngồi sau cậu ta là đại diện môn toán, cậu ấy đang chỉnh lại kính, sau đó quay sang cậu ta, nói: “Bạn học La Trung Hoa! Làm phiền cậu xoay người lại, giáo viên sắp đến rồi đấy!”
Tên cà chớn tặc lưỡi một tiếng, liếc nhìn chút rồi xoay người lại. Trong đám anh em bọn họ chỉ mình cậu ta là có vóc dáng nhỏ nhắn, bởi vì cậu ta thực sự quá thấp, cho nên dù học tập vốn kém, thể thao cũng không giỏi nhưng cậu ta vẫn được xếp ngồi hàng đầu, gây ảnh hưởng rất lớn đến các “học sinh giỏi” xung quanh. Vì vậy Cố An Thành còn nhớ còn chưa tới lớp 9, cậu ta đã bị đày đến phía sau, hoàn toàn hội hợp với bọn họ.
Nhưng…vì sao cậu ta lại ở đây?
Cố An Thành cảm thấy có thể là mình đang nằm mơ, nhưng điều này quá đỗi chân thực, khiến anh không khỏi nhìn về phía Trần Viễn đang xông vào từ ngoài cửa.
Đó quả thật là Trần Viễn, giống y hệt như trong trí nhớ của anh, hai người chia tay nhau đã gần sáu năm, nhưng dù cho không cần nhìn lại anh vẫn nhớ kỹ dáng vẻ của Trần Viễn.
Tóc Trần Viễn rất dài, vẫn cúi đầu không dám nhìn ai như xưa, vội vàng đi tới chỗ của mình ngồi xuống, từ đằng sau có thể thấy rõ mái tóc vẫn còn ướt của cậu, một nửa phần tóc còn lại bị chôn trong cổ áo đồng phục, nửa còn lại lộ ra bên ngoài khiến cho người khác nhìn vào sẽ có cảm giác rất u ám, lôi thôi.
Nhưng thực ra Trần Viễn là người có tính thích sạch sẽ, chỉ là do hoàn cảnh không cho phép mà thôi. Cậu luôn luôn kéo cổ áo đồng phục lên cao nhất, là bởi vì bên trong không có nổi một cái áo đàng hoàng, tóc vẫn còn ướt là do cậu mượn bồn rửa tay cạnh sân thể thao để gội đầu, không có ai giúp cậu nhìn xem đã ổn chưa, cũng không có ai lấy khăn lau tóc cho cậu, nói cho cậu biết rằng ở bên ngoài rất dễ bị cảm lạnh.
Đây là một Trần Viễn chân thực và sống động.
“Này!” Cố An Thành đá vào chân bàn, cái bàn ma sát với mặt đất phát ra tiếng động rất lớn, thoáng chốc cả lớp lập tức im lặng như tờ, nhưng chỉ có một người đặc biệt cứng đờ, đó chính là Trần Viễn.
Trần Viễn đương nhiên biết Cố An Thành đang gọi mình, nhưng cậu lại không dám động đậy, cứ tiếp tục chôn đầu vào trong cổ áo, ngồi cứng đờ trên ghế.
Vương Huân và Triệu Hải đều đang chờ xem kịch hay, nhưng tên cà chớn vừa quay đầu lại đã bị mắt kính hung ác trừng mắt, chỉ đành không cam lòng mà quay đầu đi.
Advertisement
Lúc này chủ nhiệm Tào cầm sách vở đi vào phòng học, Trần Viễn liền cảm thấy nhẹ nhõm, Cố An Thành vẫn nhìn chằm chằm vào cậu, thấy bờ vai cậu thả lỏng thì nhịn không được mà cười lên, xấu xa mà cất giọng lên: “Cô ơi, em trật chân rồi.”
Tất nhiên chủ nhiệm lớp cũng biết đám hỗn thế ma vương trong lớp lại muốn làm chuyện xấu, nhưng mà gia đình người ta lại không phải gia đình bình thường, cô cũng từng mời phụ huynh tới nhưng hiệu trưởng cũng tìm tới cô, cô cũng đã sớm quyết tâm một năm này sẽ nhắm một mắt mở một mắt, đỡ phải ảnh hưởng đến kết quả kiểm tra đánh giá của mình: “Vậy em xuống phòng y tế kiểm tra thử đi.”
Cố An Thành đứng lên, giả bộ khập khiễng: “Cô ơi để Trần Viễn qua dìu em tới đó đi.”
Cô giáo xua tay, nói với Trần Viễn: “Hai em đi đi! Cẩn thận một chút, đừng để em ấy ngã!”
Trần Viễn cứng đờ trên ghế mất hai giây rồi mới từ từ đứng lên như vừa có linh hồn lại, cậu vẫn cúi thấp đầu như thường lệ đi đến trước mặt Cố An Thành. Vương Huân thậm chí còn huýt sáo một cái, Trần Viễn hận không thể rúc cả đầu mình vào trong cổ áo đồng phục, rõ ràng cậu cực kỳ sợ Cố An Thành. Nhưng Cố An Thành lại cảm thấy tim mình như đang nóng lên, anh nhìn sâu vào Trần Viễn, chăm chú như muốn thu cậu vào trong mắt mình vậy, bởi vì ánh mắt ấy quá nóng bỏng mà khiến cho Trần Viễn vốn không dám ngẩng đầu lên nhìn anh sợ đến run lên.
Cố An Thành một phát ôm chặt lấy Trần Viễn, bờ vai mảnh khảnh của Trần Viễn đều là xương, cả người cũng cứng đờ như khúc gỗ, Cố An Thành cau mày, gần như là lôi kéo Trần Viễn ra khỏi lớp học.
Tất nhiên Cố An Thành không hề bị trật chân, vừa đi đến hành lang anh cũng không giả bộ nữa, đứng thẳng người quay đầu lại nhìn Trần Viễn. Trần Viễn cúi đầu im lặng đi lên phía trước, dường như cậu biết Cố An Thành không có ý tốt nhưng lại không có chút can đảm nào để phản kháng.
Cậu vẫn luôn như vậy, không có can đảm phản kháng, sau khi bị thương cũng chỉ biết trốn đi lén lút liếm láp vết thương, tựa như một chú thú con ăn cỏ yếu ớt.
Cố An Thành tóm chặt cổ tay Trần Viễn, suýt nữa đã ôm Trần Viễn vào trong lồng ngực mình: “Ăn sáng chưa?”
Trần Viễn không trả lời, cậu không xác định được mình đã nghe thấy gì, cả người hơi ngơ ngơ ngác ngác, chỉ muốn giãy giụa thoát ra khỏi sự kiềm chế của Cố An Thành.
Cố An Thành thuận theo cậu mà thả lỏng sức lực, nhưng tay vẫn vòng qua vai Trần Viễn: “Đi ăn chút gì đó với tôi đi.”
Trần Viễn không hề cảm thấy đó là một câu hỏi thương lượng, cho nên cậu cũng không cần trả lời “được” hay là “không”, cậu chỉ cần làm theo mệnh lệnh của Cố An Thành là được, đi theo anh, để anh cảm thấy hài lòng, bản thân cũng sẽ bớt ăn khổ hơn.
Từ sau lần đầu tiên phản kháng rồi bị đạp một cái, sau này Trần Viễn cũng không dám phản kháng thêm chút nào nữa, cậu vốn không phải người can đảm gì, lần phản kháng duy nhất đó đã tiêu hao hết tất cả mọi can đảm của cậu.
Cố An Thành hiểu rõ tính cách của tên nhóc vô dụng này, anh gần như dùng đủ mọi cách để hạ nhục người khác lên người Trần Viễn, nhưng mãi cho đến khi anh ra nước ngoài cũng chưa từng thấy Trần Viễn chống cự quyết liệt một lần nào.
Cậu giống như một con chó chỉ biết cúi đầu nhịn nhục, không biết sủa cũng không cắn người.
Cố An Thành cau mày, trái tim mạnh mẽ đau nhói, vô thức kéo Trần Viễn vào trong ngực một chút, lặng lẽ dùng ống tay áo thấm đi vài giọt nước đang muốn rơi xuống từ trên tóc cậu.
Anh không biết chuyện gì đang xảy ra với mình, nhưng dù chỉ là một giấc mơ, ít nhất anh cũng nên đối xử tốt hơn với Trần Viễn ở trong mơ.
Vương Huân hất cằm về phía anh, cười một cách mờ ám: “Vợ mày tới rồi nè.”
Tên cà chớn cũng nằm bò trên bàn quay đầu về phía Cố An Thành, nháy mắt với anh, ngồi sau cậu ta là đại diện môn toán, cậu ấy đang chỉnh lại kính, sau đó quay sang cậu ta, nói: “Bạn học La Trung Hoa! Làm phiền cậu xoay người lại, giáo viên sắp đến rồi đấy!”
Tên cà chớn tặc lưỡi một tiếng, liếc nhìn chút rồi xoay người lại. Trong đám anh em bọn họ chỉ mình cậu ta là có vóc dáng nhỏ nhắn, bởi vì cậu ta thực sự quá thấp, cho nên dù học tập vốn kém, thể thao cũng không giỏi nhưng cậu ta vẫn được xếp ngồi hàng đầu, gây ảnh hưởng rất lớn đến các “học sinh giỏi” xung quanh. Vì vậy Cố An Thành còn nhớ còn chưa tới lớp 9, cậu ta đã bị đày đến phía sau, hoàn toàn hội hợp với bọn họ.
Nhưng…vì sao cậu ta lại ở đây?
Cố An Thành cảm thấy có thể là mình đang nằm mơ, nhưng điều này quá đỗi chân thực, khiến anh không khỏi nhìn về phía Trần Viễn đang xông vào từ ngoài cửa.
Đó quả thật là Trần Viễn, giống y hệt như trong trí nhớ của anh, hai người chia tay nhau đã gần sáu năm, nhưng dù cho không cần nhìn lại anh vẫn nhớ kỹ dáng vẻ của Trần Viễn.
Tóc Trần Viễn rất dài, vẫn cúi đầu không dám nhìn ai như xưa, vội vàng đi tới chỗ của mình ngồi xuống, từ đằng sau có thể thấy rõ mái tóc vẫn còn ướt của cậu, một nửa phần tóc còn lại bị chôn trong cổ áo đồng phục, nửa còn lại lộ ra bên ngoài khiến cho người khác nhìn vào sẽ có cảm giác rất u ám, lôi thôi.
Nhưng thực ra Trần Viễn là người có tính thích sạch sẽ, chỉ là do hoàn cảnh không cho phép mà thôi. Cậu luôn luôn kéo cổ áo đồng phục lên cao nhất, là bởi vì bên trong không có nổi một cái áo đàng hoàng, tóc vẫn còn ướt là do cậu mượn bồn rửa tay cạnh sân thể thao để gội đầu, không có ai giúp cậu nhìn xem đã ổn chưa, cũng không có ai lấy khăn lau tóc cho cậu, nói cho cậu biết rằng ở bên ngoài rất dễ bị cảm lạnh.
Đây là một Trần Viễn chân thực và sống động.
“Này!” Cố An Thành đá vào chân bàn, cái bàn ma sát với mặt đất phát ra tiếng động rất lớn, thoáng chốc cả lớp lập tức im lặng như tờ, nhưng chỉ có một người đặc biệt cứng đờ, đó chính là Trần Viễn.
Trần Viễn đương nhiên biết Cố An Thành đang gọi mình, nhưng cậu lại không dám động đậy, cứ tiếp tục chôn đầu vào trong cổ áo, ngồi cứng đờ trên ghế.
Vương Huân và Triệu Hải đều đang chờ xem kịch hay, nhưng tên cà chớn vừa quay đầu lại đã bị mắt kính hung ác trừng mắt, chỉ đành không cam lòng mà quay đầu đi.
Advertisement
Lúc này chủ nhiệm Tào cầm sách vở đi vào phòng học, Trần Viễn liền cảm thấy nhẹ nhõm, Cố An Thành vẫn nhìn chằm chằm vào cậu, thấy bờ vai cậu thả lỏng thì nhịn không được mà cười lên, xấu xa mà cất giọng lên: “Cô ơi, em trật chân rồi.”
Tất nhiên chủ nhiệm lớp cũng biết đám hỗn thế ma vương trong lớp lại muốn làm chuyện xấu, nhưng mà gia đình người ta lại không phải gia đình bình thường, cô cũng từng mời phụ huynh tới nhưng hiệu trưởng cũng tìm tới cô, cô cũng đã sớm quyết tâm một năm này sẽ nhắm một mắt mở một mắt, đỡ phải ảnh hưởng đến kết quả kiểm tra đánh giá của mình: “Vậy em xuống phòng y tế kiểm tra thử đi.”
Cố An Thành đứng lên, giả bộ khập khiễng: “Cô ơi để Trần Viễn qua dìu em tới đó đi.”
Cô giáo xua tay, nói với Trần Viễn: “Hai em đi đi! Cẩn thận một chút, đừng để em ấy ngã!”
Trần Viễn cứng đờ trên ghế mất hai giây rồi mới từ từ đứng lên như vừa có linh hồn lại, cậu vẫn cúi thấp đầu như thường lệ đi đến trước mặt Cố An Thành. Vương Huân thậm chí còn huýt sáo một cái, Trần Viễn hận không thể rúc cả đầu mình vào trong cổ áo đồng phục, rõ ràng cậu cực kỳ sợ Cố An Thành. Nhưng Cố An Thành lại cảm thấy tim mình như đang nóng lên, anh nhìn sâu vào Trần Viễn, chăm chú như muốn thu cậu vào trong mắt mình vậy, bởi vì ánh mắt ấy quá nóng bỏng mà khiến cho Trần Viễn vốn không dám ngẩng đầu lên nhìn anh sợ đến run lên.
Cố An Thành một phát ôm chặt lấy Trần Viễn, bờ vai mảnh khảnh của Trần Viễn đều là xương, cả người cũng cứng đờ như khúc gỗ, Cố An Thành cau mày, gần như là lôi kéo Trần Viễn ra khỏi lớp học.
Tất nhiên Cố An Thành không hề bị trật chân, vừa đi đến hành lang anh cũng không giả bộ nữa, đứng thẳng người quay đầu lại nhìn Trần Viễn. Trần Viễn cúi đầu im lặng đi lên phía trước, dường như cậu biết Cố An Thành không có ý tốt nhưng lại không có chút can đảm nào để phản kháng.
Cậu vẫn luôn như vậy, không có can đảm phản kháng, sau khi bị thương cũng chỉ biết trốn đi lén lút liếm láp vết thương, tựa như một chú thú con ăn cỏ yếu ớt.
Cố An Thành tóm chặt cổ tay Trần Viễn, suýt nữa đã ôm Trần Viễn vào trong lồng ngực mình: “Ăn sáng chưa?”
Trần Viễn không trả lời, cậu không xác định được mình đã nghe thấy gì, cả người hơi ngơ ngơ ngác ngác, chỉ muốn giãy giụa thoát ra khỏi sự kiềm chế của Cố An Thành.
Cố An Thành thuận theo cậu mà thả lỏng sức lực, nhưng tay vẫn vòng qua vai Trần Viễn: “Đi ăn chút gì đó với tôi đi.”
Trần Viễn không hề cảm thấy đó là một câu hỏi thương lượng, cho nên cậu cũng không cần trả lời “được” hay là “không”, cậu chỉ cần làm theo mệnh lệnh của Cố An Thành là được, đi theo anh, để anh cảm thấy hài lòng, bản thân cũng sẽ bớt ăn khổ hơn.
Từ sau lần đầu tiên phản kháng rồi bị đạp một cái, sau này Trần Viễn cũng không dám phản kháng thêm chút nào nữa, cậu vốn không phải người can đảm gì, lần phản kháng duy nhất đó đã tiêu hao hết tất cả mọi can đảm của cậu.
Cố An Thành hiểu rõ tính cách của tên nhóc vô dụng này, anh gần như dùng đủ mọi cách để hạ nhục người khác lên người Trần Viễn, nhưng mãi cho đến khi anh ra nước ngoài cũng chưa từng thấy Trần Viễn chống cự quyết liệt một lần nào.
Cậu giống như một con chó chỉ biết cúi đầu nhịn nhục, không biết sủa cũng không cắn người.
Cố An Thành cau mày, trái tim mạnh mẽ đau nhói, vô thức kéo Trần Viễn vào trong ngực một chút, lặng lẽ dùng ống tay áo thấm đi vài giọt nước đang muốn rơi xuống từ trên tóc cậu.
Anh không biết chuyện gì đang xảy ra với mình, nhưng dù chỉ là một giấc mơ, ít nhất anh cũng nên đối xử tốt hơn với Trần Viễn ở trong mơ.
/20
|