-dạ,xin lỗi tôi không biết,hai người vào đi ạ_ông vệ sĩ hoảng hốt mở cửa ra cho cậu ta đưa Sin đi vào,còn cúi đầu chào nữa
Sin không muốn nên đẩy cậu ta ra
-làm gì vậy?
-im lặng và đi theo tôi đi,mấy người ở đây có thể đánh cô bất cứ lúc nào vì lí do nhìn mặt thấy ghét đó!_cậu ta nói nhỏ vào tai Sin làm Sin giật mình ngoan ngoãn cho anh ta câu vai mình đi.Cậu ta dắt Sin vào một lối đi được lót bằng kính sau đó là rẽ bên trái và tiến vào một phòng lớn.
-em dắt cô ấy đến rồi ạ
-đem cô ta lại đây rồi tất cả biến đi_tiếng nói được phát ra từ một người đang nằm dài trên ghế sopha,người ấy xoay mặt vào trong nên Sin chỉ nhìn thấy được mỗi dáng người.Sin biết chắc chắn đây là Ron.Lần lượt từng người đều đứng lên và bước ra,trước khi đi còn ném ánh nhìn tò mò vào Sin nữa
-kêu tôi đến đây có việc gì vậy?
Ron ngồi nhổm dậy và nhìn chằm chằm vào Sin.
Đưa điếu thuốc lên miệng và bật lửa,Ron rít một hơi dài và phả vào mặt Sin làm cô bé ho sặc sụa
-đơn giản thôi.Tôi chỉ muốn…
Rồi Ron dừng lại 3 giây nhìn vào khuôn mặt đang tò mò xen lẫn sợ hãi của Sin.Bình thản nằm xuống ghế sopha đưa hai tay gác lên đầu,Ron lại nói tiếp:
-…cô hát karaoke cho tôi nghe thôi!
-hả?
Ron thấy tức cười vì cái mặt ngơ ngơ không hiểu chuyện gì của Sin.Cậu nhóc quăng cái micro cho cô bé sau đó là cho Sin tự chọn bài mà hát.
Lựa chọn một lúc Sin chọn được bài mà mình ăn ý,đây là bài ruột của Sin mỗi khi đi hát chung với Thùy Như.
Nhạc được bật lên,chỉ vừa mới có khúc dạo đầu nhạc không biết lí do gì mà Ron nổi khùng lên ngồi bật dậy giật lấy cái micro trên tay Sin chọi thẳng vào tường.
-hát bài nào vui chút đi,hát miệng thôi khỏi cần máy móc gì hết!_Ron nạt lớn
Sin giận đến đỏ hết cả mặt mày nhưng vẫn không nói được gì,dù sao cậu ta cũng giúp Sin hồi sáng.
Ron vẫn ngồi đó đợi xem Sin sẽ hát bài nào.
Cô bé suy nghĩ một hồi rồi quyết định hát bài…kìa con bướm vàng O_O.Ngoài bài này ra Sin không thể nào nghĩ ra thêm được bài nào hết!
-kìa con bướm vàng kìa con bướm vàng, xòe đôi cánh xòe đôi cánh,bướm bướm bay hai ba vòng bươm bướm bay hai ba vòng,bay tùm lum bay từa lưa_Sin cười tươi vừa hát vừa…nhảy tung tăng giả làm bướm
Ron tròn mắt ngạc nhiên và sau đó là cười ha hả,cậu nhóc không thể nhịn cười được nữa vì hành động quá…buồn cười của Sin
-được chưa?_Sin ngồi phịch xuống ghế khi đã hoàn thành xong phần biểu diễn của mình
-haha…cuộc đời tôi…chưa bao…giờ…haha..thấy ai tức cười hơn cô_Ron ôm bụng cười đến nỗi suýt nữa té xuống ghế
-cậu…quá đáng vừa thôi nha!sức người có giới hạn à_Sin bực bội tím mặt mày liếc Ron
-đừng có hát nữa,không tôi cười đến chết mất_Ron vẫn cười
-cậu…đi chết điiiiiiiiiiiiii_Sin lấy đà định nhảy vọt lên bụng
Ron đánh ột trận ra hồn nhưng gần đến Sin bị vấp phải vật gì đó làm cô bé ngã nhào.
Đúng lúc đó mấy người đi cùng Ron hồi nãy đẩy cửa bước vào.Bọn họ định nói gì đó nhưng đã bị á khẩu vì “cảnh tượng hùng vĩ” diễn ra trước mắt….
Ron và Sin đang…môi kề môi với nhau!
-thủ lĩnh đang “làm việc” hả?vậy bọn em không làm phiền_một cậu nhóc chắc là đàn em của Ron cuối mặt đóng cửa lại
-đứng lại đó và tụi mày bước vào đây_Ron giận dữ đẩy mạnh Sin ra và ngồi nhổm dậy
-dạ_đám đàn em của Ron lũ lượt bước vào
Sin xấu hổ đứng lên và chạy vọt ra ngoài.
Mà chắc hôm nay là ngày xui xẻo với Sin hay sao mà vừa chạy khỏi cửa đã đụng trúng một đám con gái ăn mặt sexy và trang điểm lòe loẹt.
-con điên kia,mày mù rồi sao mà không thấy tụi này đang đi vậy hả?_một đứa trong đám cất giọng chanh chua của mình lên và định giơ bàn tay mình lên tát Sin thì con nhỏ bị một người níu chặt tay lại.
-thử tát xem
-ơ…Ron…là bạn anh hả?_đứa con gái trợn mắt
-nếu cô tát một bạt tay vào mặt người của tôi thì cái mặt với một tá kem của cô sẽ không nguyên vẹn đâu!_Ron gằn giọng -BIẾN!
Cả đám con gái sợ hãi chạy tán loạn,trước khi đi con nhỏ khi nãy định tát Sin còn ném cho Sin cái nhìn đầy giận giữ
-cám ơn_Sin buông một câu rồi chạy nhanh ra ngoài
Ron cũng quay lưng bước vào trong.
Lúc đó đã là 10h tối.
Đọc tiếp Tình yêu của thiếu gia – Chương 4
Sin không muốn nên đẩy cậu ta ra
-làm gì vậy?
-im lặng và đi theo tôi đi,mấy người ở đây có thể đánh cô bất cứ lúc nào vì lí do nhìn mặt thấy ghét đó!_cậu ta nói nhỏ vào tai Sin làm Sin giật mình ngoan ngoãn cho anh ta câu vai mình đi.Cậu ta dắt Sin vào một lối đi được lót bằng kính sau đó là rẽ bên trái và tiến vào một phòng lớn.
-em dắt cô ấy đến rồi ạ
-đem cô ta lại đây rồi tất cả biến đi_tiếng nói được phát ra từ một người đang nằm dài trên ghế sopha,người ấy xoay mặt vào trong nên Sin chỉ nhìn thấy được mỗi dáng người.Sin biết chắc chắn đây là Ron.Lần lượt từng người đều đứng lên và bước ra,trước khi đi còn ném ánh nhìn tò mò vào Sin nữa
-kêu tôi đến đây có việc gì vậy?
Ron ngồi nhổm dậy và nhìn chằm chằm vào Sin.
Đưa điếu thuốc lên miệng và bật lửa,Ron rít một hơi dài và phả vào mặt Sin làm cô bé ho sặc sụa
-đơn giản thôi.Tôi chỉ muốn…
Rồi Ron dừng lại 3 giây nhìn vào khuôn mặt đang tò mò xen lẫn sợ hãi của Sin.Bình thản nằm xuống ghế sopha đưa hai tay gác lên đầu,Ron lại nói tiếp:
-…cô hát karaoke cho tôi nghe thôi!
-hả?
Ron thấy tức cười vì cái mặt ngơ ngơ không hiểu chuyện gì của Sin.Cậu nhóc quăng cái micro cho cô bé sau đó là cho Sin tự chọn bài mà hát.
Lựa chọn một lúc Sin chọn được bài mà mình ăn ý,đây là bài ruột của Sin mỗi khi đi hát chung với Thùy Như.
Nhạc được bật lên,chỉ vừa mới có khúc dạo đầu nhạc không biết lí do gì mà Ron nổi khùng lên ngồi bật dậy giật lấy cái micro trên tay Sin chọi thẳng vào tường.
-hát bài nào vui chút đi,hát miệng thôi khỏi cần máy móc gì hết!_Ron nạt lớn
Sin giận đến đỏ hết cả mặt mày nhưng vẫn không nói được gì,dù sao cậu ta cũng giúp Sin hồi sáng.
Ron vẫn ngồi đó đợi xem Sin sẽ hát bài nào.
Cô bé suy nghĩ một hồi rồi quyết định hát bài…kìa con bướm vàng O_O.Ngoài bài này ra Sin không thể nào nghĩ ra thêm được bài nào hết!
-kìa con bướm vàng kìa con bướm vàng, xòe đôi cánh xòe đôi cánh,bướm bướm bay hai ba vòng bươm bướm bay hai ba vòng,bay tùm lum bay từa lưa_Sin cười tươi vừa hát vừa…nhảy tung tăng giả làm bướm
Ron tròn mắt ngạc nhiên và sau đó là cười ha hả,cậu nhóc không thể nhịn cười được nữa vì hành động quá…buồn cười của Sin
-được chưa?_Sin ngồi phịch xuống ghế khi đã hoàn thành xong phần biểu diễn của mình
-haha…cuộc đời tôi…chưa bao…giờ…haha..thấy ai tức cười hơn cô_Ron ôm bụng cười đến nỗi suýt nữa té xuống ghế
-cậu…quá đáng vừa thôi nha!sức người có giới hạn à_Sin bực bội tím mặt mày liếc Ron
-đừng có hát nữa,không tôi cười đến chết mất_Ron vẫn cười
-cậu…đi chết điiiiiiiiiiiiii_Sin lấy đà định nhảy vọt lên bụng
Ron đánh ột trận ra hồn nhưng gần đến Sin bị vấp phải vật gì đó làm cô bé ngã nhào.
Đúng lúc đó mấy người đi cùng Ron hồi nãy đẩy cửa bước vào.Bọn họ định nói gì đó nhưng đã bị á khẩu vì “cảnh tượng hùng vĩ” diễn ra trước mắt….
Ron và Sin đang…môi kề môi với nhau!
-thủ lĩnh đang “làm việc” hả?vậy bọn em không làm phiền_một cậu nhóc chắc là đàn em của Ron cuối mặt đóng cửa lại
-đứng lại đó và tụi mày bước vào đây_Ron giận dữ đẩy mạnh Sin ra và ngồi nhổm dậy
-dạ_đám đàn em của Ron lũ lượt bước vào
Sin xấu hổ đứng lên và chạy vọt ra ngoài.
Mà chắc hôm nay là ngày xui xẻo với Sin hay sao mà vừa chạy khỏi cửa đã đụng trúng một đám con gái ăn mặt sexy và trang điểm lòe loẹt.
-con điên kia,mày mù rồi sao mà không thấy tụi này đang đi vậy hả?_một đứa trong đám cất giọng chanh chua của mình lên và định giơ bàn tay mình lên tát Sin thì con nhỏ bị một người níu chặt tay lại.
-thử tát xem
-ơ…Ron…là bạn anh hả?_đứa con gái trợn mắt
-nếu cô tát một bạt tay vào mặt người của tôi thì cái mặt với một tá kem của cô sẽ không nguyên vẹn đâu!_Ron gằn giọng -BIẾN!
Cả đám con gái sợ hãi chạy tán loạn,trước khi đi con nhỏ khi nãy định tát Sin còn ném cho Sin cái nhìn đầy giận giữ
-cám ơn_Sin buông một câu rồi chạy nhanh ra ngoài
Ron cũng quay lưng bước vào trong.
Lúc đó đã là 10h tối.
Đọc tiếp Tình yêu của thiếu gia – Chương 4
/70
|